Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1-3

Chương 1-3: Chuyến phà trên biển và Nam Đảo Tân Phong


Đây là lần đầu tiên Chu Dư đi phà chở khách đến Nam Đảo.

Vé một tệ một người, nói là đi phà chứ thực ra là đứng, khoang tầng một chỉ có sàn lót tôn sắt bốc lên mùi gỉ sét, người cũng đi được mà xe máy, xe đạp cũng đi được. Trên boong tầng hai quả thực có chỗ ngồi, nhưng đã bị chiếm hết từ lâu, ngay cả trên cầu thang cũng toàn người là người. Chiều chủ nhật tầm này, trong khoang chen chúc đầy học sinh trường Nam Đảo, giống như cô, đều mặc đồng phục xanh đậm, bên trong là đồng phục sơ mi trắng.

Cô lựa một góc ven thành thuyền đứng, vừa cúi đầu đã thấy nước biển bên dưới thân phà cuộn lên những bọt trắng xóa. Còi tàu hú dài ba tiếng, tấm ván sắt bắc ngang cầu cảng được thu lại, thuyền bắt đầu rời bến. Hai mươi phút trước, lúc rời nhà, cô nhắn tin cho mẹ báo đã đi rồi, nhưng không thấy hồi âm.

Tiếng rôm rả trong khoang quá ồn ào, như một cái tổ ong. Chu Dư vặn âm lượng tai nghe lên mức lớn nhất, bởi vậy Tâm Điền gọi cô ba lần mà cô vẫn trơ trơ. Đến lần thứ tư, một bóng người nhỏ nhắn đột nhiên lao ra, cô giật thót tim. Nhận ra gương mặt bầu bĩnh trước mắt, cô lập tức giả vờ bình tĩnh, tháo tai nghe xuống.

"Chu Dư, sao cậu cũng ở đây? Lần đầu tiên thấy cậu đi phà đó." Trình Tâm Điền cười một tiếng, hai má mềm mại núng nính dồn lên, để lộ chiếc răng khểnh. Cô bạn quay đầu lại gọi vào đám đông: "Lý Nguyệt, bên này! Chu Dư cũng ở đây này."

Sao mà đông người thế. Cô thấy không vui trong lòng.

Lý Nguyệt ở cùng phòng ký túc với họ, tính cách và ngoại hình rất hợp nhau, mạnh mẽ và có chủ kiến, thế nên được bầu làm trưởng phòng. Tâm Điền một tay khoác tay người này, một tay khoác tay người kia. "Trước đây mình đi phà chưa bao giờ gặp con gái nào của lớp mình, hôm nay hay thật, gặp một lúc cả hai. Trưởng phòng, sao hôm nay ba mẹ không đưa cậu đi?"

"Mình không muốn họ đưa, lớn tướng rồi còn cần ba mẹ đưa đi à? Xe máy lại không lên được cầu vượt biển, mấy tuần trước họ cứ nằng nặc đòi đưa, còn phải mượn xe người ta, phiền phức quá."

"Có ba mẹ đưa đi không tốt sao? Mình thì muốn lắm, tiếc là cuối tuần ba mẹ mình cũng không nghỉ, phải trông tiệm."

Lý Nguyệt khoác vai Tâm Điền, cả hai cùng Chu Dư đứng song song tựa vào lan can bên thành thuyền. "Trông tiệm? Nhà cậu mở tiệm gì thế?"

"Tiệm cá cảnh. Bán cá kiểng ấy." Tâm Điền chắp hai tay lại, bắt chước dáng cá bơi lượn. "Ở ngay chợ Kiều Bắc, hôm nào rảnh các cậu đến xem cá nha. Chu Dư, cậu biết chợ Kiều Bắc chứ? Gần trường cấp hai cũ của chúng ta lắm."

Cô gật đầu đáp biết. Chợ Kiều Bắc cách nhà cô không xa, dì Tiểu Chu vẫn thường đến đó mua thức ăn.

"Nhưng hơi khó tìm một chút, nếu các cậu muốn đến thì gọi điện cho mình trước. Tiệm nhà mình ở tầng hầm lửng của khu chợ, cả tầng đó toàn là hoa, chim, cá, côn trùng, có người còn bán thỏ con nữa, vui lắm."

"Thú vị thế à? Mình cũng muốn nhà mình mở một tiệm nhỏ, đi làm công ty tư nhân mệt quá, sếp gọi một cú là phải túc trực ngay. Sắp đầu tháng rồi, mẹ mình làm kế toán, thể nào cũng phải tăng ca, bù đầu lo báo thuế má."

Hai người này chẳng hề giấu giếm gì về hoàn cảnh gia đình. Lý Nguyệt nghển cổ hỏi Chu Dư: "Còn cậu thì sao? Chu Dư, nhà cậu làm nghề gì?"

"...Mẹ mình là bác sĩ." Chính xác mà nói, là bác sĩ chính hạng 2 trẻ tuổi nhất của một bệnh viện hàng đầu.

"Còn ba cậu?"

"...Thầy giáo." Hiệu trưởng chắc cũng được tính là thầy giáo nhỉ?

Chu Dư không thích nói chuyện gia đình với bạn bè xung quanh.

Chủ đề chuyển sang kỳ nghỉ Quốc khánh, rồi đến tuần tuyển thành viên câu lạc bộ sắp tới. Lý Nguyệt đã nhắm đến câu lạc bộ tiếng Anh, nghe nói trong đó toàn cao thủ khẩu ngữ, mỗi tuần tụ họp dùng tiếng Anh để bàn luận văn nghệ, chính sự, đến lễ kỷ niệm thành lập trường còn dựng cả kịch tiếng Anh. Tâm Điền thì muốn vô câu lạc bộ văn học, đã sớm nộp một bài viết rồi. Hỏi đến Chu Dư, cô lại chẳng biết nói gì, cô không có ý tưởng gì cả. Lý Nguyệt gặng hỏi: "Không có ý tưởng? Cậu thích gì? Biết làm gì?" Cô bạn này hễ nói chuyện là cứ dồn người ta vào chân tường.

Thích gì ư?

Hình như chẳng có gì gọi là thích cả.

Biết làm gì ư?

Piano? Mỹ thuật? Thư pháp bút cứng [1]? Hồi nhỏ cô tham gia quá nhiều lớp năng khiếu, thứ nào cũng chỉ biết một chút. Và cũng chỉ là một chút mà thôi.

[1] Là viết thư pháp bằng các loại bút hiện đại có ngòi cứng như bút máy, bút bi, bút gel, trái ngược với thư pháp bút lông truyền thống.

Cô đành đáp: "Để xem đã."

Tâm Điền thân mật lắc lắc tay cô, khiến cô nom không tự nhiên. Có những cô gái bẩm sinh đã rất giỏi gần gũi người khác. "Vậy thì cứ xem đã, tuần này các câu lạc bộ mở cửa, lúc nào cũng có thể đến tham quan, mình cũng phải đi xem lại, thể nào cũng có cái mình thích thôi!"

Thuyền lững lờ trôi trên mặt biển, biển ở đâu cũng giống nhau, vì thế chỉ có thể cảm nhận được dưới chân mình đang khẽ chao đảo theo những con sóng biếc.

Tâm Điền nhắc đến một chuyện khác: "Lý Nguyệt, lần trước cậu với Vịnh Nhu cùng đến văn phòng làm gì thế? Hai người cãi nhau à? Mình thấy cậu chẳng nói chuyện với cậu ấy nữa."

"Mình đâu có không nói chuyện," nhắc tới việc này, Lý Nguyệt lại tỏ ra sượng sùng, ánh mắt chả biết dòm đi đâu, "Thực ra mình cũng không giận cậu ấy, chỉ là cái cô bạn lớp 6 của cậu ấy phiền phức quá thôi."

"Cậu nói Tề Tiểu Kỳ à? Các cậu sao thế?"

Cô gái đi cùng Phương Vịnh Nhu tên là Tề Tiểu Kỳ, đây là lần đầu tiên Chu Dư nghe thấy. Cô nhớ cô bạn đó trông khá xinh, chỉ là da hơi ngăm, một làn da khỏe khoắn bị nắng gió hòn đảo nhuộm màu.

"Thì lần trước cậu ấy không phải nói là mất cái mp4 sao, bạn cậu ấy cứ khăng khăng là mình lấy, nói cái mp4 của mình trông y hệt cái của cậu ấy, hại cái của mình cũng bị cô Ngu thu luôn. Kết quả thì sao? Chẳng giống chút nào! Cái của mình là SONY, cái của cậu ấy là hàng nhái SONY, đến chữ tiếng Anh cũng viết sai, viết thành S-N-O-Y! Buồn cười chết đi được!"

Gió biển thổi mạnh, Chu Dư cảm nhận được Tâm Điền hơi rụt người, có lẽ là thấy lạnh.

Nếu là cô, vừa vu oan cho bạn học, lại còn bị phát hiện mp4 của mình là hàng nhái, chắc phải ngượng đến mức muốn chui xuống đất mất.

Khoảng hai mươi phút sau, thuyền cập bến bờ bên kia. Cầu cảng Nam Đảo cách cửa hông của trường vài trăm mét, mỗi người họ kéo một chiếc vali, bánh xe lăn lộc cộc trên đường nhựa. Lý Nguyệt hẹn họ lúc về cũng cùng đi phà, Chu Dư không đáp, Tâm Điền liền giúp cô giải vây: "Có phải ba mẹ sẽ đến đón cậu không? Không sao, lần nào cậu đi phà về thì cứ báo trước cho bọn mình một tiếng, bọn mình đợi cậu."

Họ đẩy vali vô sân trong phía sau tòa Mai Uyển, vừa hay chạm mặt Phương Vịnh Nhu và Tề Tiểu Kỳ mới từ ký túc xá đi ra.

Thật khó xử.

Lý Nguyệt gặp Tiểu Kỳ thì khó xử, Vịnh Nhu gặp Chu Dư và Lý Nguyệt cũng khó xử, Chu Dư chỉ lãnh đạm quay mặt đi, vờ như mình chẳng hề khó xử chút nào.

Tâm Điền đứng giữa hai bên, chả rõ có nên chào hỏi hay không, kết quả, lại có một người hoàn toàn không hề khó xử —

"Này! Lý Nguyệt." Tề Tiểu Kỳ gọi, "Cậu lấy lại được cái mp4 chưa?"

"...Chưa. Còn mặt dày mà hỏi nữa." Nửa câu sau là tiếng lẩm bẩm nhỏ.

"Cô Ngu không trả cậu à? Để mình đi nói với cô, nhất định sẽ lấy lại cho cậu."

Quản sinh ở trên lầu kiểm tra phòng, từ hành lang nhìn xuống, chỉ vào Tề Tiểu Kỳ mắng: "Này! Cái cô tóc tai bù xù ở dưới lầu kia, ra ngoài thì buộc gọn vào. Tề Tiểu Kỳ? Lại là em à! Còn như vậy nữa là tôi đi tìm chủ nhiệm lớp em đấy!"

Tề Tiểu Kỳ vội vàng buộc mái tóc thành một búi đuôi ngựa dày cộm, vừa cười vừa kéo Phương Vịnh Nhu chuồn đi.

Lý Nguyệt bĩu môi: "Ai mà trông cậy vào cậu!"

Lúc lướt qua nhau, Phương Vịnh Nhu quay đầu nhìn thoáng gò má của Chu Dư. Nàng thầm nghĩ: Này, 50 tệ kia, cứ coi như mình nợ cậu trước đã.

Do kỳ nghỉ Quốc khánh, tuần này chỉ có bốn ngày học. May mà chỉ có bốn ngày, từ khi bắt đầu tiết kiệm tiền, ngày nào Vịnh Nhu cũng phải nhịn đói. Bữa sáng ăn một cái bánh bao, bữa trưa chỉ ăn một tô mì chan nước suông hoặc rau luộc với hai lạng cơm, bữa tối thì bỏ luôn, ăn táo mẹ mang cho.

Trường Nam Đảo có truyền thống tập thể dục buổi sáng, mỗi ngày sáu giờ sáng là thổi kèn báo thức. Thứ hai chào cờ, thứ ba chạy bộ, những ngày còn lại đều là tập thể dục. Vào ngày chạy bộ, Phương Vịnh Nhu đói đến hoa cả mắt. May mà nàng lớn lên ở vùng quê, hồi nhỏ lăn lộn trong nước biển, trên bãi cát, người ướt sũng lại chạy khắp làng, bệnh một hai lần rồi cũng rèn được thể chất. Cứ nhịn đói mấy ngày như vậy vẫn còn chịu được, chỉ là lúc học bài đầu óc không còn minh mẫn, làm bài tập toàn sai.

Cái người Chu Dư kia ngày nào cũng không ăn sáng, rốt cuộc làm sao mà nghe thầy cô giảng bài được nhỉ?

Nghĩ vậy, nàng ngoái đầu ra sau nhìn, phát hiện chủ nợ đang hai mắt mơ màng, hoàn toàn không nghe giảng.

Quay đầu lại, Tâm Điền bên cạnh cũng đương ngẩn ngơ. Tuần này, Tâm Điền lúc nào cũng lơ đãng.

Chắc là kỳ nghỉ sắp đến, lại còn phải đăng ký tham gia câu lạc bộ, không chuyên tâm học hành cũng là chuyện bình thường.

Học sinh vừa sợ thứ tư, sáu giờ sáng phải dậy chạy bộ trong gió biển đúng là khổ không tả xiết, lại vừa mong đến thứ tư. Trường học thấu hiểu sâu sắc cái đạo lý vừa đấm vừa xoa, mỗi chiều thứ tư chỉ xếp hai tiết, bốn giờ chiều tan học, đến trước giờ tự học buổi tối có đủ ba tiếng đồng hồ để tự do hoạt động.

Thường thì vào lúc này, Chu Dư sẽ đeo tai nghe ngủ gật trong lớp.

Nếu Lý Nguyệt không gõ gõ bàn đánh thức cô dậy.

"Sao đơn đăng ký của cậu vẫn còn trống trơn thế này?" Cô bạn cầm tờ đơn cô vứt trên bàn lên. "Tuần này là hết hạn đăng ký rồi đấy. Đi, đi cùng mình đến nhà câu lạc bộ chơi." Tờ đơn đó đã nằm trên bàn Chu Dư mấy ngày nay, cô nhiều lần cầm lên định điền, nhưng không biết điền gì, lại thôi.

Cô không hiểu, sao trên đời lại có người thích tự tiện quyết định thay người khác như Lý Nguyệt.

Nhà câu lạc bộ nằm ngay cạnh khu nhà thực hành, chỉ có hai tầng, là trung tâm hoạt động của học sinh. Trong tuần mở cửa, tất cả các văn phòng câu lạc bộ đều có thể tự do ra vào tham quan. Chiều thứ tư, các anh chị khóa trên lớp 11 đều ở quanh đây để chiêu mộ thành viên mới. Các câu lạc bộ thể thao ở tầng một vô cùng ồn ào, đủ loại bóng lớn bóng nhỏ bay loạn xạ, khiến giáo viên giám sát mấy lần phải đến cảnh cáo: "Định chơi bóng trong phòng hả? Nếu em mà đánh vỡ bóng đèn, tôi sẽ lấy đầu em làm bóng mà đánh đấy."

Lý Nguyệt sở hữu vóc dáng cao ráo, nên khi họ đi qua câu lạc bộ bóng chuyền, chị khóa trên vừa bị mắng liền lớn tiếng gọi cô bạn: "Này! Em gái! Cao thế này, có muốn đến chơi bóng chuyền không? Bọn chị cần em!" Câu lạc bộ bóng rổ bên cạnh thấy vậy cũng lập tức đến tranh, nhất quyết phải trổ mấy đường bóng nghệ thuật cho họ xem. Chu Dư sợ nhất là thể dục, cô thể chất yếu, buổi sáng chạy bộ xong, nếu không phải vì giữ hình tượng, thật sự chỉ muốn ngồi xổm xuống đất nôn ọe.

Cô đi cùng Lý Nguyệt đến câu lạc bộ tiếng Anh. Ở một nơi tập trung toàn thần thánh như trường Nam Đảo, câu lạc bộ tiếng Anh là câu lạc bộ hot hàng đầu, chẳng cần tốn công chiêu mộ, hòm thư đăng ký đã sớm bị nhét đầy. Trong câu lạc bộ chỉ có một anh khóa trên đang đọc sách ngoại văn, ai vào ai ra, anh ta cũng chả thèm ngửng mặt. Lý Nguyệt hào hứng nhìn đông ngó tây, trên tường dán kín áp phích các loại phim nước ngoài, chỗ giá toàn là sách ngoại văn, bàn thì bày mấy cuốn album thủ công khổ lớn. Chu Dư lật vài trang, toàn là báo và tạp chí nước ngoài.

Có lẽ, câu lạc bộ tiếng Anh cũng không tệ?

Có một học sinh lớp 10 đang hỏi anh khóa trên kia: "Anh ơi, lúc phỏng vấn, người ta hỏi những gì ạ?"

Anh ấy bị hỏi mấy lần, rốt cuộc mới kiêu ngạo mở miệng đáp: "Thuyết trình tiếng Anh. Tự do phát huy."

... Thôi vậy. Chu Dư gập cuốn sổ lại.

Một đoạn ký ức tuổi thơ chợt ùa về trong tâm trí cô, hàng trăm gương mặt lố nhố chỗ ký ức đang chằm chặp vào cô. Trong mắt cô bé lúc đó, dường như có cả ngàn vạn người. Ở một tầng nào đấy trong tòa nhà thương mại giữa trung tâm thành phố, một căn phòng lớn được ghép bởi hai màu vàng đỏ, lớp học tiếng Anh cho thiếu nhi có phụ huynh tham gia, cô giáo trẻ nói: "Bé nào muốn thử thách thuyết trình ngẫu hứng nào?"

Thuyết trình ngẫu hứng là gì?

Cô còn chưa kịp định hình, mẹ cô đã giơ tay cô lên.

Nói gì đây? Cô trông xuống hàng trăm gương mặt lớn nhỏ dưới sân khấu, trông nụ cười trên mặt mẹ cô dần dần biến mất.

Cô còn nhớ mình đã cúi đầu ngồi lên xe, mẹ cô vừa xoay vô lăng vừa bảo rằng: "Con nói xem, cái tính cách không nói không rằng này của con là giống ai?"

Chả nhớ là mùa nào nữa, có lẽ là mùa đông, trong ký ức của cô, bóng lưng đó có nhiệt độ, là nhiệt độ của băng.

"...Cậu không nộp đơn à?" Cô thấy Lý Nguyệt chẳng mang theo gì.

"Mình nộp lâu rồi, trưa nay, Đại Đầu nói sẽ qua đây, nên mình nhờ cậu ấy nộp giùm luôn."

Tuy nhiên, đơn đăng ký của Lý Nguyệt không nằm trong hòm thư của câu lạc bộ tiếng Anh, cũng không nằm trong tay Đại Đầu.

Đại Đầu, là nữ, bạn cùng bàn của Lý Nguyệt, ngồi sau Phương Vịnh Nhu, đeo một cặp kính học giả, mái tóc ngắn quá xù, thường xuyên bù xù như đầu sư tử, vì thế mà có biệt danh Đại Đầu. Cô bạn đến từ một huyện lỵ gần thành phố, điểm đầu vào thủ khoa toàn khối, khảo sát chất lượng đầu năm cũng đứng nhất, lúc nào cũng mặc một chiếc áo khoác đồng phục ngắn cũn, áo sơ mi bên trong lại dài che cả mông, mỗi ngày bước đi lề mề, tính cách lơ đãng tùy tiện, ngoài việc đọc sách giải bài tập ra, những lúc khác đều không đáng tin cậy.

Không đáng tin cậy, nghĩ một đằng làm một nẻo. Miệng nói là đi đến nhà câu lạc bộ, ra khỏi cửa đột nhiên sực nhớ ba năm trước có cuốn sách đọc dở, liền rẽ đường đi đến thư viện. Giữa đường gặp Phương Vịnh Nhu, liền dúi hai tờ đơn đăng ký vào tay nàng: "Cậu có tiện đường không? Nộp giùm mình nhé, mình với Lý Nguyệt đều đăng ký câu lạc bộ tiếng Anh."

Vì thế lúc này, tờ đơn đăng ký của Lý Nguyệt đang nằm trong tay Tề Tiểu Kỳ.

"Ơ, đơn của Lý Nguyệt à. Còn điền bằng tiếng Anh nữa chứ. Vịnh Nhu cậu xem, đây có phải là chữ hoa không?"

Phương Vịnh Nhu liếc nhìn một cái, phần giới thiệu bản thân quả nhiên là một hàng chữ tiếng Anh viết hoa uốn lượn. "Cậu đừng làm nhàu của cậu ấy! Lát nữa đi qua câu lạc bộ tiếng Anh thì nộp giùm cậu ấy đi."

"Biết rồi! Nộp một tờ đơn thôi mà, làm gì căng thẳng thế."

"Xin cậu đấy, sao không phải là cậu ngồi trước mặt Lý Nguyệt đi? Chuyện lần trước đã đủ khó xử rồi, giờ lại làm hỏng đơn của cậu ấy, thù mới hận cũ, đến lúc đó, cậu đào cho mình một cái hố trên biển, mình tự chôn mình luôn."

"Cậu ấy cũng đâu đáng sợ thế chứ?" Tiểu Kỳ dùng mấy tờ đơn trong tay quạt phần phật. Nhà câu lạc bộ vốn đã ồn ào bỗng vang lên một tiếng hét, họ quay đầu lại nhìn, một quả bóng chuyền bay theo hình vòng cung qua đầu mọi người, rơi về phía họ. Vịnh Nhu theo phản xạ, lập tức duỗi tay ra đệm bóng, đệm lên cao, Tiểu Kỳ liền rảnh một tay đập trả lại.

Hai người họ từ nhỏ đã hiếu động, ba mẹ không quản, họ liền cả ngày tìm đủ trò mới để chơi trên đảo, nào bóng chuyền, đá cầu, cầu lông, tất cả đều không thành vấn đề. Chị khóa trên ở câu lạc bộ bóng chuyền lỡ ném bóng đi thấy vậy, lại đệm bóng trở lại, cùng họ đánh tới lui vài hiệp. Quả bóng chuyền màu vàng - trắng - lam bay qua bay lại trên đầu mọi người, tiếng cười và tiếng hét hốt hoảng dội lên không ngớt, giáo viên giám sát xông tới tức tối mắng: "Câu lạc bộ bóng chuyền! Còn làm ồn nữa là dừng hoạt động kiểm điểm đấy! Tôi thấy không cần tuyển thành viên nữa đâu."

Chị khóa trên ôm chặt quả bóng lẻn vào văn phòng, từ trong phòng lấy ra một tấm biển, gắng sức huơ huơ cho họ xem: Chào mừng gia nhập câu lạc bộ bóng chuyền!



*



Chu Dư và Lý Nguyệt gặp Trình Tâm Điền ở tầng hai. Tầng hai của nhà câu lạc bộ toàn là các câu lạc bộ văn hóa, không ồn ào như tầng một. Tối hôm trước, lúc trò chuyện trong ký túc xá, Tâm Điền nói với họ rằng cô bạn đã bị câu lạc bộ văn học từ chối, anh khóa trên trong câu lạc bộ bảo rằng bài viết của cô bạn toàn kể lể dài dòng. Cô bạn kể lại như một chuyện hài, ngược lại Lý Nguyệt nghe xong thì tức tối, mắng lớn: "Mấy bài viết của họ mới sến sẩm ấy!"

Tâm Điền thấy họ liền hỏi: "Chu Dư, cậu quyết định xong chưa?"

Lý Nguyệt cũng thúc giục: "Quyết định ngay bây giờ đi, rồi nộp đơn luôn. Mai phải thu dọn đồ đạc về nhà, làm gì có thời gian mà nộp?"

Chu Dư cầm tờ đơn trống trơn, ngơ ngác dòm những tấm biển treo trước cửa từng văn phòng. Đi đâu cũng được, không đi đâu cũng được.

Nếu không đi đâu cả, cũng chỉ là một mình đi đi về về thêm ba năm nữa.

Tâm Điền khoác tay cô. "Hay là, cậu tham gia một câu lạc bộ với mình đi."

"Cậu quyết định xong rồi à?"

"Ừm, mình đã nói chuyện với các anh chị rồi, mình sẽ nói giúp cậu với họ. Đi thôi!"

Họ theo chân cô bạn về phía trước, càng đi càng sâu, đến cuối hành lang, dừng lại trước một cánh cửa cuối cùng.

Cánh cửa này chả có gì trang trí, khác hẳn với những cánh cửa được bày vẽ công phu của các câu lạc bộ còn lại. Bảng thông báo bên ngoài cũng trống trơn, ngay cả một tấm biển hiệu ra hồn cũng không có. Một tờ giấy trắng dán trên đỉnh cửa, chữ viết bằng bút bi nước nét mảnh màu xanh, bị ánh nắng từ cửa sổ hành lang chiếu vào, hoàn toàn chẳng trông rõ viết gì.

Tâm Điền gõ cửa đi vô.

Trong phòng có một nam một nữ, mỗi người đang làm việc của mình.

Nam thì đang cắt giấy, trên bàn vương vãi những tờ giấy đủ màu sắc, kích cỡ. Nữ thì đang dùng một chiếc máy tính trông có vẻ đã cũ, đưa lưng về phía họ, không quay đầu lại.

"Lại quay về làm gì?" Anh khóa trên hỏi Trình Tâm Điền.

Tâm Điền kéo Chu Dư qua, định giới thiệu cô gia nhập.

Đến gần hơn, Chu Dư phát hiện những thứ vứt bừa bãi trên bàn không phải là giấy, mà là từng cuốn sổ nhỏ được đóng gáy cẩn thận. Cuốn gần tay cô nhất, bìa có tựa đề "Nhật ký ấp vịt mồi", cuốn khác là "Cẩm nang đạp xe Nam Đảo".

Lý Nguyệt cầm lên xem. "Đây là gì thế? Sổ dán à?"

Anh khóa trên mặt mày chết lặng. "Sổ dán gì chứ? Cái này gọi là zine. Tức là tạp chí thủ công." Anh ta quay lại dòm Chu Dư. "Em muốn tham gia ban nào? Muốn viết bài, hay muốn làm thiết kế mỹ thuật? Em có biết dàn trang không? InDesign hay CorelDRAW đều được." Anh ta quay đầu hỏi chị khóa trên đang làm việc trên máy tính: "Này, ban nào của chúng ta thiếu người?"

Chị ta không ngoái đầu lại: "Người thì không thiếu. Mấy người cũng như nhau. Chỉ là thiếu thiết bị thôi."

"Ờ..." Anh ta ngồi thẳng dậy hỏi Chu Dư: "Em gái, nhà em có máy ảnh không?"

"Máy ảnh gì? Máy phim, máy kỹ thuật số, hay máy DSLR?"

"Nhà em có loại nào?"

"Đều có."

Anh ta lập tức đứng bật khỏi ghế, kích động đến mức suýt giơ tay chào cô ngay tại chỗ. "Chủ nhiệm! Chúng ta có nhiếp ảnh gia rồi!" Anh ta bước một bước qua, lay mạnh vai chủ nhiệm, xem ra là định lôi chủ nhiệm rời khỏi máy tính để cùng chào cô một cách thật trọng thị.

Chu Dư liếc nhìn xung quanh, văn phòng sơ sài này ngoài bàn ghế, máy tính ra, chỉ có giấy bút, máy in, và một tủ sách lớn bị nhét đầy lộn xộn.

Đây là câu lạc bộ gì vậy? Câu lạc bộ thủ công à?

Một đám mây lững thững trôi đến che khuất ánh nắng ngoài cửa sổ. Tờ giấy dán phía trên đỉnh cửa lúc này mới hiện rõ mồn một bảy chữ viết bằng mực xanh nét mảnh.

Câu lạc bộ tạp chí Nam Đảo Tân Phong [2].

[2] Tân Phong nghĩa là luồng gió mới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro