Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47 - 48

Chương 47: Thi Đấu

Thành phố B

Chương Thiển Ngữ bước vào hai ngày thi đấu cuối cùng. Hiện tại, giải chỉ còn bốn kỳ thủ: Lý Kiện và Chương Thiển Ngữ đến từ Trung Quốc, Hàn Tuấn Ân đến từ Hàn Quốc, và Tamura Maziko đến từ Nhật Bản. Bốn kỳ thủ này sẽ được chia thành hai trận đấu. Hai người thắng sẽ tiến vào chung kết tranh ngôi Quán quân, hai người còn lại sẽ tranh hạng Ba và Tư.

Trận đấu đầu tiên của vòng này là cuộc đối đầu giữa Chương Thiển Ngữ và tuyển thủ Nhật Bản – Tamura Maziko.

Kể từ khi Chương Thiển Ngữ đại thắng "Kỳ Vương" Hồ Thanh với cách biệt 68 điểm, sự xuất hiện đột ngột của một kỳ thủ tài năng như vậy đã khiến giới cờ Trung Quốc chấn động và thu hút sự chú ý. Một cô gái trẻ chưa từng có kinh nghiệm thi đấu trong giới cờ lại có thể sát phạt tứ phương như thế, chưa từng thất bại một lần nào.

Rốt cuộc, đất nước này đã giấu một quái vật như vậy suốt bao nhiêu lâu? Giới cờ vây thậm chí còn gọi nàng là "Đông Phương Bất Bại" 

Hiện tại, các nhóm người hâm mộ cờ  đều đang đoán: liệu "Thần thoại bất bại" có thể duy trì được không? Cơn sốt về khả năng giành Quán quân của tuyển thủ Trung Quốc này càng lúc càng cao. Hơn nữa, sau khi trận đấu đầu tiên giữa Chương Thiển Ngữ và tuyển thủ Nhật Bản kết thúc, tuyển thủ Trung Quốc đã vượt lên dẫn trước đối thủ Nhật Bản với ưu thế 23 điểm để tiến vào vòng chung kết tranh ngôi Quán quân. Khả năng Chương Thiển Ngữ đánh bại tuyển thủ Hàn Quốc Hàn Tuấn Ân để giành ngôi vô địch giải đấu quốc tế lần này đã trở thành chủ đề thảo luận cả ngày đêm của các kỳ hữu. Thậm chí, nhiều người còn mở các ván cá cược trên mạng, đổ dồn vào việc ai sẽ giành chiến thắng cuối cùng giữa Chương Thiển Ngữ và Hàn Tuấn Ân

Đánh giá về cuộc đối đầu giữa Chương Thiển Ngữ và Hàn Tuấn Ân đã được báo chí và internet đưa tin ngay trong đêm, tin tức này như một quả bom ném vào giới cờ ba nước Trung – Hàn – Nhật.

Tin tức chiếm trang đầu của hầu hết các tờ báo, được đăng tải rộng rãi dưới tiêu đề "Đối đầu Thế Kỷ". Các phóng viên chỉ hận không thể đào sâu ba tấc để tìm ra thêm tin sốt dẻo, hơn nữa, quá khứ của tuyển thủ Trung Quốc này lại như một màn sương mù, khiến các phóng viên khó tìm được điểm nào để khai thác thông tin bí mật.

Người hâm mộ cờ vây Trung Quốc và Hàn Quốc đồng loạt sôi sục. Cuộc đối đầu giữa Hàn Tuấn Ân, người đã bất khả chiến bại trên sàn đấu quốc tế và giành được danh hiệu Quán quân Thế giới với Chương Thiển Ngữ, người được mệnh danh là "Đông Phương Bất Bại", đã châm lên một ngọn lửa rực cháy, đốt lên niềm đam mê cờ vây của họ.

Kể từ khi Hàn Tuấn Ân bước lên đấu trường quốc tế, danh hiệu Quán quân Thế giới dường như được sinh ra để dành riêng cho ông ta. Cho đến nay, tổng cộng có 28 danh hiệu Quán quân Thế giới, ông đã độc chiếm 17 cái. Chỉ cần ông lọt vào vòng chung kết, tuyển thủ Trung Quốc và Nhật Bản vẫn chưa có ai phá được kỷ lục đánh bại ông.

Trong lòng người hâm mộ Hàn Quốc, Hàn Tuấn Ân là Thần Cờ Vây. Chừng nào Hàn Tuấn Ân còn ở đó, cờ vây Hàn Quốc vẫn là ngọn núi cao mà người khác phải ngưỡng mộ, không thể vượt qua.

Ngược lại, Chương Thiển Ngữ thực sự là một người vô danh tiểu tốt. Trước giải đấu lần này, chưa từng có ai nghe đến một nhân vật như vậy trong giới cờ vây. Nàng như từ hư không xuất hiện, với thái độ mạnh mẽ, lập tức xông vào thế giới cờ vây, lại còn lập nên những thành tích tuyệt vời, đánh bại vô số tuyển thủ, một mạch vươn lên đỉnh cao của giải đấu quốc tế.

Hiện tại, tuyển thủ Trung Quốc này sắp khiêu chiến huyền thoại Hàn Quốc. Liệu Hàn Tuấn Ân sẽ tiếp tục bảo vệ vinh dự của cờ vây Hàn Quốc, hay Chương Thiển Ngữ sẽ chứng minh "Thần thoại bất bại" của chính mình?

Một người khổng lồ của giới cờ vây và một ngôi sao mới sẽ diễn giải truyền kỳ gì trên bàn cờ? Khoảnh khắc va chạm đầy kịch tính như vậy, làm sao không khiến người ta mong chờ?

8 giờ sáng, ngày 16 tháng 8 Phòng cờ vây, Thành phố B, Trung Quốc

Khi Hàn Tuấn Ân, trong bộ Hàn phục màu trắng bước ra khỏi thang máy cùng hai người khác, toàn trường lập tức xôn xao. Đèn flash của máy ảnh lóe lên liên tục, chiếu sáng gương mặt hơi tái nhợt của tuyển thủ Hàn Quốc này.

Vị đại kiện tướng này, người có danh tiếng và địa vị tôn quý trong giới cờ vây những năm gần đây, vẻ mặt nghiêm túc, khẽ gật đầu chào mọi người, bước đi chậm rãi nhưng kiên định hướng về phòng đối cục.

Nơi ông đi qua, các kỳ thủ đều cúi đầu chào hỏi. Hàn Tuấn Ân không đáp lại, ánh mắt ông sớm đã dừng lại trên người cô gái trẻ đang đợi ở cửa phòng đối cục.

Lâm Dịch thấy đối phương đến gần, buông tay Chương Thiển Ngữ, ôm vai nàng, quay lưng về phía mọi người, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi nàng: "Hôn may mắn!"

Chương Thiển Ngữ không hiểu tiếng Anh, nhưng đại khái đoán được là lời chúc phúc. Nàng tiến lên ôm Lâm Dịch một cái, rồi quay người tiến về phía Hàn Tuấn Ân. Trước mặt vị lão nhân gần sáu mươi tuổi này, nàng cúi chào dành cho bậc hậu bối: "Chào Tiên sinh."

Gương mặt cứng nhắc của Hàn Tuấn Ân cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: "Tốt, tốt, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau."

Một người bên cạnh làm phiên dịch. Chương Thiển Ngữ nói: "Tôi vẫn luôn hy vọng được bái kiến Tiên sinh, được lắng nghe lời dạy bảo. Tiếc rằng không có cơ hội. Lần này có thể được thỉnh giáo Tiên sinh, thực sự là một vinh hạnh lớn."

Hàn Tuấn Ân cười nhạt, nói: "Nghe nói kỳ nghệ của cô rất lợi hại. Tôi cũng rất mong chờ được đấu với cô, hy vọng chúng ta có thể tạo ra một ván cờ đặc sắc."

Chương Thiển Ngữ mỉm cười không nói, cúi đầu đứng sang một bên. Đợi Hàn Tuấn Ân vào chỗ ngồi, nàng mới ngồi xuống ở vị trí dưới.

Mười phút nữa, trận đại chiến thế kỷ vạn chúng chờ mong này sẽ chính thức kéo màn.

Thân hình gầy gò của Hàn Tuấn Ân ngồi thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, hai mắt nhắm nghiền, giống như lão tăng nhập định, tinh thần tiến vào trạng thái xuất thần

Rất nhiều người cho rằng Chương Thiển Ngữ sẽ căng thẳng, bất an khi đối diện với người đã đạt được danh hiệu Quán quân Thế giới này. Nhưng ngoài dự đoán của họ, Chương Thiển Ngữ vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, ngay cả nụ cười cũng hoàn hảo đến mức không thể tìm thấy sự hoảng loạn. Nàng cầm lấy chiếc khăn trắng đặt bên cạnh, không vội không vàng lau sạch bàn cờ.

Trọng tài trưởng nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: "Trận đấu sắp bắt đầu, xin hai vị đoán cờ để phân ai đi trước."

Hàn Tuấn Ân mở mắt, đưa tay vào hộp cờ, nắm một nắm quân cờ đen, úp trên bàn cờ. Chương Thiển Ngữ đặt hai quân cờ đen xuống, ý bảo đoán chẵn lẻ 

Hàn Tuấn Ân mở lòng bàn tay, tách cờ thành từng cặp hai quân, vừa vặn chín cặp. Chương Thiển Ngữ đi trước.

Kim giờ và kim phút cuối cùng cũng trùng nhau ở vị trí chín giờ.

Trọng tài trưởng lớn tiếng tuyên bố: "Trận đấu chính thức bắt đầu!"

Đèn flash lóe lên bốn phía, nhiều như sao trời, nhấp nháy xung quanh hai người.

Chương Thiển Ngữ kẹp một quân cờ đen, vững vàng đặt xuống tiểu mục góc trên bên phải.

Hàn Tuấn Ân cầm quân cờ trắng đầu tiên, đặt ở vị trí tinh vị, một vị trí chiến lược trên bàn cờ.

Chương Thiển Ngữ cảm nhận được, ngay khoảnh khắc nàng đặt quân cờ xuống, vị lão nhân gầy gò đối diện dường như không còn thấy nữa. Thay vào đó là một Đế Vương đang hô phong hoán vũ, lật tay thành mây, úp tay thành mưa (phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ). Từng cử chỉ, hành động của ông đều tràn đầy uy nghiêm và kiêu ngạo, cực kỳ bức người.

Trên bàn cờ, ông chính là Chúa tể không thể xâm phạm. Mọi biến hóa đều khó thoát khỏi pháp nhãn của ông. Mọi đối thủ đều không thể khiêu chiến ông.

Chỉ có ông, mới có thể quyết định tất cả.

Trong vô tình, một áp lực vô hình như trời long đất lở đổ ập xuống đối thủ, khiến người ta lạnh cả mật, thậm chí sinh ra cảm giác chưa đánh mà đã bại.

Khi Chương Thiển Ngữ đối cục với tuyển thủ Nhật Bản Tamura Maziko ở vòng trước, anh ta cũng giỏi dùng khí thế tạo áp lực cho đối thủ. Nhưng sự kiêu ngạo đó lại khiến người ta khó chịu trong lòng, so với Hàn Tuấn Ân thì thực sự là tiểu vu kiến đại vu. Cái khí phách và sự tự tin được tôi luyện qua năm tháng thăng trầm của lão nhân kia càng khiến đối thủ lạnh cả tim

Cảm giác này, chỉ có kỳ thủ toàn tâm toàn ý nhập cuộc mới cảm nhận được. Đối với người khác, đó thực sự là một điều huyền bí khó giải thích

Thi đấu với một đối thủ như vậy, thực sự là một điều khiến người ta vừa hưng phấn vừa sợ hãi

Chương Thiển Ngữ có chút kích động. Từ năm ba tuổi tiếp xúc với cờ vây, đến nay đã hai mươi năm, từ nhỏ nàng đã được danh sư chỉ dạy, lại thêm thiên phú cực cao, rất nhanh đã tài giỏi hơn thầy. Từ mười hai tuổi trở đi, nàng chưa từng gặp đối thủ trên con đường cờ vây.

Nhưng lần này, Chương Thiển Ngữ cảm thấy sự khác biệt. Hàn Tuấn Ân không giống bất kỳ đối thủ nào nàng từng gặp. Sức mạnh của Hàn Tuấn Ân không nằm ở kỳ nghệ, mà ở sự tự tin và bình tĩnh trong quá trình đánh cờ. Đây là một loại siêu thoát được ngưng tụ sau những năm tháng lắng đọng. Chương Thiển Ngữ muốn khiêu chiến loại siêu thoát này.

Ván cờ này chậm hơn so với những ván trước. Mỗi nước cờ, hai người trong sân đều phải suy nghĩ hàng chục phút. Thoáng cái đã đến trưa, nhưng quân cờ trên bàn vẫn chỉ chiếm một góc nhỏ. Trên bàn chỉ có hai mươi ba nước cờ, hai bên đã hạ tiểu mục và định thức giáp cao một bước ở góc dưới bên trái.

Chương Thiển Ngữ nắm lấy quân cờ, vững vàng đặt vào một ô, đánh xuống nước thứ 24.

"Điểm hai đường", như một con dao găm hàn quang sắc lạnh, đâm thẳng vào điểm yếu của quân cờ trắng.

Nước cờ này vừa ra, phòng quan chiến vốn đang yên tĩnh lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên, bắt đầu bàn tán về nước cờ này.

"Hay! Quả nhiên là một nước cờ ngoài dự đoán, nghiêm khắc, vô cùng nghiêm khắc!"

"Quả là một nước cờ lợi hại. Kỳ thủ bình thường e rằng sẽ không dám nghĩ đến nước đi này."

"Sao lần này tuyển thủ Trung Quốc lại thay đổi phong cách? phong cách đánh cờ sắc bén, quỷ dị, cách đánh thiên mã hành không, không giống với phong thái bình thản thường ngày của cô ấy!"

"Có lẽ lần này mới là thực lực chân chính của cô ấy. Hàn Tiên sinh đã buộc cô ấy phải phơi bày thực lực luôn được giấu kín bấy lâu nay."

"Ý anh là trước đây không phải là thực lực thật của cô ấy? Cô ấy mới bao nhiêu tuổi chứ, thật là đáng sợ!"

...

Bị đối phương bất ngờ tấn công mạnh mẽ, nhưng Hàn Tuấn Ân không hề có biểu cảm ngạc nhiên. Ông chỉ suy nghĩ vài phút rồi hạ xuống nước tiếp theo. Đến khi Chương Thiển Ngữ đánh nước cờ tiếp theo, ông lại suy nghĩ chưa đến nửa phút đã đặt cờ xuống.

"Hàn Tiên sinh dường như đã có tính toán trước, đáp trả nhanh chóng."

Một người khác lắc đầu: "Chưa chắc. Cờ vây ngoài kỳ nghệ còn có tâm lý. Chương Thiển Ngữ khí thế hùng hổ, Han Tiên sinh dù không kịp ứng phó cũng không thể biểu hiện ra. Nếu không, rơi vào mắt đối phương sẽ bị lộ điểm yếu. Hai nước cờ này của Han Tiên sinh có lẽ chỉ dùng để gây tê đối thủ, cho đối phương biết mình đã có chuẩn bị, đẩy ngược áp lực lên đối thủ."

Mùi thuốc súng trên bàn cờ càng lúc càng nặng. Quân cờ đen trắng quấn lấy nhau, không bên nào chịu nhường.

Chương Thiển Ngữ rút tay khỏi hộp cờ, khoanh trước ngực, bắt đầu trầm tư.

Trong phòng khách quý, một người đàn ông dồn hết tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, nhưng không phải xem bàn cờ, mà là chăm chú vào nhất cử nhất động của Chương Thiển Ngữ.

Chương Thiển Ngữ trên bàn cờ, tinh thần sung mãn, thần thái sáng láng, giống như một nữ vương, không thể xâm phạm.

Nhưng Lâm Dịch ngoài sân, một trái tim vẫn luôn treo lơ lửng giữa không trung, chưa từng hạ xuống.

Nửa giờ sau, Hàn Tuấn Ân đánh xuống nước thứ 34, chiếm trước một mảng lớn bên phải.

Chương Thiển Ngữ nhíu chặt mày, môi mím chặt.

Suy nghĩ ròng rã nửa giờ, Chương Thiển Ngữ mới hạ xuống nước thứ 35, nghiêm khắc khống chế thế công của quân trắng.

Mười lăm phút sau, quân trắng nhảy sang bên phải một nước. Ngay sau đó, Chương Thiển Ngữ liền đánh xuống nước thứ 37. Lực lượng tuy không lớn, nhưng kiên định và mạnh mẽ.

Chiêu thức này của quân đen vô cùng lợi hại. Sắc mặt Hàn Tuấn Ân lập tức căng thẳng, ánh mắt sáng rực đáng sợ, cùng với những vết nhăn trên trán co lại, như rễ cây bám chặt 

Một suy nghĩ chiến thuật đầy phách lực như vậy, ngay cả Hàn Tuấn Ân, người nổi tiếng là bất động thanh sắc, sắc mặt cũng hơi ngưng trọng, khóe mắt không tự chủ nhảy lên hai cái.

Nước cờ này của Chương Thiển Ngữ hoàn toàn ngoài dự đoán của ông, khiến bố cục ban đầu đã bị đánh tan.

Chương 48: Báo cáo

Chương Thiển Ngữ ở tỉnh khác đại khai sát giới, trong lúc nàng khiến cho đối thủ của của nàng đổ mồ hôi hột lo lắng, thì ở nhà Dịch Nhàn cũng bồn chồn. Nhớ tới ngày đó đem máu và tóc tới giao cho Bệnh viện, thì biết được ba ngày sau sẽ có kết quả. Ba ngày này Dịch Nhàn không có tâm trí làm gì khác, đầu óc chỉ nghĩ mãi về việc này. 

Chuyện này quả thật có chút điên rồ, nhưng không biết vì sao, trong lòng Dịch Nhàn không thể nào bỏ qua nổi. Vừa đến công ty là không tự chủ được nghĩ đến kết quả xét nghiệm đó, dù lý trí biết là không thể nào có kết quả trùng khớp, nhưng trong lòng lại không hiểu được chờ mong, cho dù biết rằng bản thân đang chờ mong một điều phi lý. 

Bởi vì chuyện này, nên việc Chương Thiển Ngữ thi đấu ở cuộc thi ra sao, bà cũng không để tâm tới. 

Ngày thứ ba đã đến, Dịch Nhàn quyết định không đi công ty nữa mà ở trong nhà đợi báo cáo xét nghiệm được gửi về.

Rốt cục, đến giữa trưa thì chuông cửa vang lên, Dịch Nhàn lập tức từ trên ghế sofa ngồi dậy chạy ra cửa.

"Sao... Sao lại là ông?" Vừa thấy Lâm Vân đứng ngoài cửa, Dịch Nhàn liền thất vọng, rồi giận nói: "Ông không có tự mở cửa được hay sao mà lại đi bấm chuông?"

Lâm Vân vừa cởi giày, vừa giải thích: "Hôm nay anh quên mang chìa khóa nhà"

"Hôm nay sao lại về sớm như vậy?"

Dịch Nhàn cầm cặp táp của chồng để lên ghế sofa, bà cũng không phải là giận ông, chỉ là trách ông làm bà mừng hụt

"À, công ty cũng không có việc gì nên về nhà sớm một chút." Lâm Vân hàm hồ nói. Kỳ thật ngay cả ông cũng không hiểu vì sao bản thân ông tự nhiên nôn nóng lên liền chạy về nhà. Đây cũng là do Dịch Nhàn suốt ba ngày nay mỗi buổi tối trước khi ngủ đều nhắc đến cái báo cáo xét nghiệm kia, bà nói nhiều đến mất khiến ông cũng chờ mong theo. Lúc ở công ty, trong đầu chẳng thể nghĩ đến việc gì khác. Biết rõ đó là chuyện không thể, nhưng ông vẫn trở về nhà xem sao. 

Dịch Nhàn làm sao không hiểu ông đang viện lý do, cười như không cười nhìn chồng: "Anh cứ nói em nghĩ nhiều, giờ anh cũng vậy thôi!"

Lâm Vân cười cười," Làm sao nữa, cũng gần hết giờ làm việc nên anh về nghỉ ngơi thơi mà."

Hừm, trước kia ông có bao giờ về nhà nghỉ ngơi vào giữa trưa đâu?

Dịch Nhàn liếc ông một cái, cũng không vạch trần

Lúc này, tiếng chuông cửa lại vang lên. 

Dịch Nhàn cùng Lâm Vân liếc nhìn nhau, bước nhanh đi đến cửa, hít sâu một hơi, Dịch Nhàn mở cửa.

"Xin hỏi, cô Dịch Nhàn có phải ở đây không?" Nhân viên chuyển phát đứng trước cửa cười hỏi.

"Là tôi đây."

"Ở đây có một phần bưu kiện của cô, mời cô ký vào biên nhận."

"Được."

Dịch Nhàn duy trì sự thong dong, ký vào giấy biên nhận. Đến khi cầm bưu kiện kia vào nhà, thì Lâm Vân nhịn không được thúc giục: "Mau mau mở ra xem."

Dịch Nhàn liếc nhìn ông một cái: "Không phải anh không tin sao? Không tin thì còn để ý làm gì."

Lâm Vân sắc mặt cứng đờ, mất tự nhiên nói:" Anh là quan tâm em thôi, cho em từ bỏ hi vọng đi cứ nhắc đến việc này hoài."

"Anh cứ cứng miệng đi."

Dịch Nhàn nói xong thì cũng bắt đầu mở bưu kiện ra.

Lâm Vân cũng nhướng người nhìn qua. Hai người thở gấp, thật cẩn thận lấy hồ sơ bên trong ra

Sắc mặt xám đi, Dịch Nhàn ngẩng đầu, đồng dạng nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Lâm Vân

Giận dữ đem hồ sơ trong tay vứt đi, mơ hồ có thể nhìn thấy ngoài bìa hồ sơ hai chữ Hợp Đồng. Dịch Nhà tức giận: "Hôm này là ngày gì mà phải ký hồ sơ này!!"

Bỗng nhiên, Dịch Nhàn di động vang lên.

Dịch Nhàn bắt máy liền nghe thấy tiếng của Thư ký: "Cô Nhàn, hồ sơ em gửi qua cô nhận được chưa ạ?"

Dịch Nhàn khẩu khí rất là không tốt: "Em làm cái gì vậy? Không phải hồ sơ quan trong sao phải gấp gáp ký vào hôm này mà gửi tới tận nhà cô. Để ngày khác ký không được sao? Cô đang bận lắm, đừng gửi hồ sơ tùm lum đến đây!"

Dịch đại luật sư nói xong liền ngắt điện thoại. Ở đầu dây bên kia, thư ký vẻ mặt ủy khuất: " Cái này... Không phải là cô nói em gửi đến trong hôm nay cho cô ký sao?"

Lâm Vân nghe thấy Dịch Nhàn nổi giận thì cũng ngồi rụt cổ lại, lặng lẽ lùi về sau hai bước, sợ hãi lửa giận của bà sẽ úp lên người ông. Nhưng có những việc muốn tránh cũng tránh không được. 

Vốn Dịch Nhàn cũng không nghĩ gì, nhưng hành động của ông liền làm bà muốn trút giận: "Ông làm cái gì vậy, làm như tôi ăn thịt ông hay gì?"

Ngay lúc này, chuông cửa lại lần nữa vang lên

Lần này, Lâm Vân và Dịch Nhàn lại nhìn nhau. Dịch Nhàn đưa tay đẩy Lâm Vân: "Anh đi mở cửa!"

Lâm Vân sờ sờ mũi, đành phải đi.

"Chào ông, xin hỏi cô Dịch Nhàn có ở nhà không?" Ngoài cửa lại là một nhân viên chuyển phát nhanh đội mũ lưỡi trai.

Dịch Nhàn vội vàng chạy ra cửa, chen Lâm Vân sang một bên, mỉm cười nói: "Là tôi!"

"Đây là một bưu kiện của cô. Xin mời ký nhận."

Lần này, sau khi người chuyển phát nhanh rời đi, Dịch Nhàn đóng cửa. Bà kiểm tra địa chỉ gửi là "Bệnh viện Nhân Dân Thành Phố" mới dám chắc sẽ không nhầm lẫn nữa.

"Lần này sẽ không sai chứ!" Lâm Vân cũng nhìn thấy dòng chữ màu đen in rõ ràng.

Kết quả ở ngay bên trong, nhưng Dịch Nhàn cảm thấy mình còn hồi hộp hơn cả lúc trước. Bà hít sâu một hơi, rồi từ từ mở phong bì...

Kinh ngạc? Kích động? Hưng phấn?

Mắt Dịch Nhàn mở to như chuông đồng, miệng há hốc thành hình chữ O. Trong mắt bà tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Khi ngẩng đầu, bà thấy trên mặt Lâm Vân có biểu cảm y hệt mình.

Bà mở miệng muốn nói, nhưng khoảnh khắc này dường như bà đã mất khả năng ngôn ngữ. Những lời cố gắng thốt ra đều lắp bắp: "Cái này... Không thể nào... Không... Sao lại thế được... Anh véo em một cái đi!"

Dịch Nhàn kéo tay Lâm Vân, đứng dậy sững sờ. Lâm Vân cũng "xoẹt" một tiếng giật lấy kết quả xét nghiệm từ tay bà, đưa sát mắt, không dám bỏ sót bất kỳ chữ nào, chăm chú nhìn từng câu từng chữ trong báo cáo.

Khóe miệng ông run rẩy hai cái, cũng kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Mãi một lúc lâu sau, ông mới ngơ ngẩn mở miệng: "Em lấy cái gì làm xét nghiệm?"

"Tóc của anh và tóc của em, còn có máu của Bình An," Dịch Nhàn trả lời một cách máy móc

Lúc đó bà sợ tóc Lâm Vân không đủ, khi ở bệnh viện còn rút tóc của mình gửi đi làm mẫu thử.

"Vậy... tại sao lại thế?"

Lâm Vân mơ hồ nhìn vào báo cáo, nơi chỉ số Quan hệ Huyết thống Ông bà - Cháu, hiển thị đạt tới 99,99%, kết luận: Lâm Cẩn Du và Lâm Vân, Dịch Nhàn phù hợp quan hệ huyết thống ông bà và cháu. Trong đầu ông mãi một lúc lâu cũng không thể tiếp nhận được sự thật.

Con của Tiểu Ngữ lại có quan hệ huyết thống với bọn họ ư?!!

Lâm Vân và Dịch Nhàn nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc và nghi hoặc trong mắt đối phương.

Ông bà hoàn toàn chắc chắn rằng, ông và Dịch Nhàn chỉ có một người con gái là Talia. Rốt cuộc, chuyện này là như thế nào?

Thành phố B

Sau giờ nghỉ giữa trận, giải đấu tiếp tục.

Những người hâm mộ cờ vây chờ đợi bên ngoài sợ bỏ lỡ trận đối cục thế kỷ này, ngay cả bữa trưa cũng không dám đi ăn.

Trận đấu hiệp hai bắt đầu. Hàn Tuấn Ân từng bước ép sát, không hề nương tay. Ưu thế dần có dấu hiệu mở rộng. Các kỳ thủ Hàn Quốc đang theo dõi càng lúc càng hưng phấn.

Ván cờ sắp bước vào giai đoạn quyết định cuối cùng, Hàn Tuấn Ân đánh xuống nước thứ 106.

"Xem cục diện hiện tại, nếu không có bất ngờ gì thì Hàn Tiên sinh sẽ thắng."

Chiêu cờ này không phải là nơi quan trọng nhất trên bàn cờ, nhưng thời cơ lại tuyệt vời. Chương Thiển Ngữ lập tức đánh xuống nước thứ 107.

Người bên cạnh vừa định đồng tình, nhưng ánh mắt lại đột nhiên mở lớn: "Bất ngờ đã đến!"

Nước cờ này vừa hạ xuống, cục diện nhất thời hỗn loạn. Sự nhiệt tình của các kỳ thủ Hàn Quốc ngay lập tức bị dội một gáo nước lạnh. Phòng xem chiến vốn đang ồn ào bỗng trở nên im lặng.

Hàn Tuấn Ân rụt tay về, rơi vào trầm tư.

Người trẻ tuổi đối diện này quả thực là một kỳ tài trăm năm khó gặp. Sau khi những chiêu thức mạnh mẽ trước đó bị mình hóa giải, tâm lý của nàng vẫn không hề bị đả kích. nàng đối phó một cách không vội không vã. Đối với một người trẻ tuổi ngoài hai mươi, nàng thực sự quá lý trí và quá bình tĩnh.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua. Quân cờ đen trắng trên bàn ngày càng nhiều, quấn quýt lấy nhau như tơ vương tơ, tựa như một cặp tình nhân đang yêu nồng nhiệt.

Chỉ có các kỳ thủ mới biết, "tình yêu" trên bàn cờ này lại kinh tâm động phách đến nhường nào.

Cục diện vẫn chưa nghiêng hẳn về bên nào. Dưới sự phản kích mạnh mẽ của quân đen, điểm số  của hai bên được kéo gần lại đáng kể. Thế trận đã trở nên hỗn độn, khó lường 

Không khí ngày càng căng thẳng. Chương Thiển Ngữ, người vốn có làn da trắng như sứ, lúc này trên trán cũng thấm ra không ít mồ hôi. Khuôn mặt Hàn Tuấn Ân co rúm lại, tạo cảm giác biến dạng

Chương Thiển Ngữ bình tĩnh phán đoán thế cờ, cho rằng quân trắng vẫn còn hơi dẫn trước một chút.

Hiện tại, đã đến lúc nàng phải tung ra quân bài tẩy cuối cùng của mình!

Nàng hao phí mười phút suy nghĩ, cuối cùng đánh xuống nước thứ 187 ở một góc khuất trên bàn cờ.

Chỗ này mà vẫn còn nước cờ ư?

Phòng quan chiến lập tức sôi trào. Không ai đoán được Chương Thiển Ngữ lại còn giấu một nước đi như vậy.

Khi trận đấu đến gần hồi kết, không khí trong phòng lại càng lúc càng căng thẳng.

Hàn Tuấn Ân kẹp quân cờ trắng trên tay, giữ nguyên tư thế rất lâu không động đậy. Thời gian đã bắt đầu tính vào giờ của ông. Ngay khi mọi người đang đoán xem quân cờ này của ông sẽ đặt ở đâu, ông lại đặt quân cờ trong tay trở lại hộp cờ.

Ông nhìn Chương Thiển Ngữ, hít một hơi thật dài: "Hiện tại, là thiên hạ của người trẻ tuổi!"

Ngay lập tức, trong và ngoài sân đấu đều xôn xao

Hàn Tiên sinh đây là nhận thua ư?!!

Han Tiên sinh vậy mà lại nhận thua?

Han Tiên sinh thua rồi sao?

Chương Thiển Ngữ dùng khăn lau mồ hôi trên trán. Sắc mặt nàng hơi tái nhợt, nhưng vẫn duy trì thái độ thong dong, lễ phép mỉm cười với Hàn Tuấn Ân: "Đa tạ, Hàn Tiên sinh."

Hàn Tuấn Ân, trụ cột đỉnh cao của giới cờ vây Hàn Quốc, đã bại dưới tay một cô gái Trung Quốc ngoài hai mươi tuổi trong giải cờ vây quốc tế. Tin tức này trong nháy mắt đã truyền khắp giới cờ ba nước, như một quả bom ném vào nước sâu, khiến người hâm mộ cờ ba nước choáng váng, quay cuồng

Khi Chương Thiển Ngữ được mọi người vây quanh rời khỏi phòng đấu, Lâm Dịch đã sớm chờ ở bên ngoài. Nhìn thấy cô, Chương Thiển Ngữ trên mặt hiện lên biểu cảm như trút được gánh nặng, lập tức yếu ớt đổ sụp vào lòng cô. Lâm Dịch vội vàng đưa tay đỡ nàng.

Chương Thiển Ngữ tựa vào người cô. Nàng thực sự quá mệt mỏi. Trận đấu này gần như đã vắt kiệt toàn bộ tâm lực của nàng. Cuối cùng, kết quả coi như là khá thỏa mãn

"Dịch, em thắng rồi!"

Lâm Dịch biết nàng đang kích động trong lòng. Đây không chỉ là một trận đấu, mà còn là bước đầu tiên nàng bước ra để chứng minh bản thân ở thời đại này, và còn liên quan đến danh dự của hai quốc gia Trung - Hàn.

"Ừ, em thắng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro