
4. Lần đầu báo cáo
Edit: phuong_bchii
Beta: Sheemon
_________________
Cho đến khi bị Phương Ái Quốc đập bàn trước, Cố Ải đều cảm thấy mình như sống ở trong mơ, nhận nhiệm vụ của Cục đi đến buổi dạ tiệc tìm manh mối, kết quả tìm một công việc trở về? Không thể chấp nhận không riêng gì Phương Ái Quốc, bản thân Cố Ải cũng không chấp nhận được, trong văn phòng Cục phòng chống buôn lậu hải quan thành phố Hải Cảng, Phương Ái Quốc đang đập bàn ầm ầm, chấn động đến các đồng nghiệp bên ngoài văn phòng nhao nhao rụt cổ lại, sợ lửa giận như vậy lan đến trên người mình.
"Cô giỏi rồi đó Cố Ải? Tự cho là thông minh? Không màng đến hậu quả? Cô học kỷ luật của trường cảnh sát với thám tử lừng danh Conan à?" Phương Ái Quốc nhìn thấy cấp dưới trước mắt liền tức giận, trà kỷ tử hoa cúc vừa pha trong bình giữ nhiệt cũng không hạ huyết áp của ông.
Cố Ải quay đầu lại nhìn bóng người loáng thoáng ngoài cửa sổ Bách Diệp, cẩn thận gọi một câu: "Sếp..." Cố gắng nhắc nhở ông giọng đừng lớn như vậy.
Tất nhiên, hiệu quả là ngược lại.
"Tôi đã nói lặp đi lặp lại phải cẩn thận phải cẩn thận, đừng đánh rắn động cỏ, cô ngược lại thì hay lắm, dứt khoát chạy vào phòng người ta! còn ——" Phương Ái Quốc đập bàn đến tê tay, khoanh tay ngồi trở lại ghế, trừng mắt nhìn Cố Ải.
Cố Ải yếu ớt lầu bầu: "Ít nhất, sờ tới phương hướng điều tra..."
Những lời này không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, mới vừa ngồi xuống chưa được mấy giây Phương Ái Quốc lại "Đùng" đứng lên, chỉ vào Cố Ải chính là một trận đòn công kích: "Ơ, tôi phải ủ bột treo cờ thưởng cho cô à? Hay là tôi đổi vị trí trưởng khoa này cho cô ngồi! Cô có trọng lượng gì mà đi tiếp cận Từ Vãn Vãn, ngay cả cô ta là ai cô còn không biết rõ! Cô biết chính mình suýt nữa thì hành động bại lộ không? Nữ phục vụ cùng với cô đi tìm cô khắp nơi, tôi còn phải phái người chùi đít cho cô, cô như vậy không thấy có lỗi với anh em trong đội sao?"
Thấy Cố Ải không nói lời nào, Phương Ái Quốc tiếp tục nói: "Cô cho rằng đây là chuyện dễ dàng sao? Đừng xem thường vụ án của Cục phòng chống buôn lậu, chúng ta cũng đối mặt với những phần tử phạm tội bí quá hoá liều, loại tội phạm có tổ chức này, mức án tối thiểu là mười năm, kẻ cầm đầu thì chung thân, chỉ biết là sẽ còn nguy hiểm hơn cô tưởng tượng!"
Cố Ải gật đầu, nhỏ giọng trả lời: "Đội trưởng Phương, tôi sẽ hành sự cẩn thận."
Mặc dù, nhưng mà, quả thật. Trên lập trường của Cục, Cố Ải tự tiện hành động là không có lý do chắc chắn, hồi tưởng lại hành động của mình, không phải cô chưa từng nghĩ mà sợ, giống như lão Phương nói, quá lỗ mãng, quá bất chấp hậu quả, còn nữa, lần sau tuyệt đối không thể như vậy nữa, cô hơi cúi đầu, thành khẩn nhận lỗi: "Tôi sai rồi, đội trưởng Phương."
Vì một cái tin tình báo không rõ từ đâu, dẫn ra một loạt manh mối, may mắn hành động không bị bại lộ, thấy Cố Ải nhận sai, Phương Ái Quốc thở ra một hơi mới ngồi trở lại, người trẻ tuổi có nhiệt huyết, thích xúc động, thật ra ông đều có thể hiểu, ai không từng trẻ tuổi chứ?
Lúc Phương Ái Quốc mới vừa vào Cục phòng chống buôn lậu, có lẽ ở trong mắt Vương Thu Sơn, cũng là cái gai, nghĩ đến đây, ông tạm thời buông xuống lời răn dạy đối với Cố Ải, bưng bình giữ nhiệt lên uống một ngụm, dùng biện pháp năm đó Vương Thu Sơn áp dụng với ông, trừng phạt cấp dưới trước mắt này coi như biết tỉnh ngộ, ông ho nhẹ vài tiếng, trên mặt vẫn là biểu cảm phẫn nộ, giọng nói nhẹ xuống không ít: "Viết bản kiểm điểm hai ngàn chữ không được thiếu một chữ, nếu không thì cút về trường cảnh sát học lại!"
"Vâng, đội trưởng Phương." Cố Ải sợ hãi gật đầu, tiện thể nhắc nhở: "Đến giờ họp rồi..."
Nhắc tới họp, trán Phương Ái Quốc lại nhăn thành chữ Xuyên, ông thở dài, cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ bưng bình giữ nhiệt, vội vã đi ra ngoài.
Cửa phòng làm việc "rầm" một tiếng mở ra, Cục phòng chống buôn lậu vốn đã yên tĩnh, giờ càng yên tĩnh hơn vài phần.
Chống lại Vương Thu Sơn, phàm là người bình thường, đều có thể từ Phương Ái Quốc cảm nhận được một chút ngoan ngoãn không phù hợp với khí chất trung niên. Ông tỉ mỉ dặn dò manh mối mà Cố Ải mang về, cùng với bộ dạng nổi trận lôi đình vừa rồi như hai người khác nhau, ngược lại còn khen ngợi Cố Ải vài câu, thậm chí cho Cố Ải cơ hội lên tiếng, Cố Ải ngẩn người ra, lại nảy sinh chút cảm kích, đội trưởng Phương chính là người miệng sắc như dao nhưng lòng dạ như đậu hũ, các đồng nghiệp đều hiểu.
Sau khi kể xong, Phương Ái Quốc kết luận: "Cục trưởng Vương, hiện tại xem ra, cơ bản có thể chắc chắn sự tồn tại của một đường dây buôn lậu xuyên biên giới, có tổ chức, hơn nữa có một đường dây giao dịch hoàn hảo đang hoạt động ở thành phố chúng ta."
Khí chất quanh người Vương Thu Sơn không giận mà uy, từ mái tóc và cách ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ của bà là có thể nhìn ra, nghe xong hai người báo cáo, ngón tay của bà nhẹ nhàng gõ lên bàn, sau một lúc lâu gật đầu nói: "Ừ, tốt lắm. Tư duy điều tra của Tiểu Cố cũng rất nghiêm cẩn, đây không phải là một vụ án buôn lậu đơn giản. Lão Phương, nguồn tin tình báo đã có kết quả chưa?"
Phương Ái Quốc lắc đầu: "Phân tích âm thanh so sánh không có kết quả, có điều, kiểu hình thức tình báo này cùng với một ít thói quen nhỏ, ngược lại có chút tương tự với đội tình báo đặc biệt truyền tin tức của Liên Minh Quốc."
Trước mắt cũng không còn cách nào khác, Vương Thu Sơn cúi đầu lật tài liệu trong tay: "Tiếp tục điều tra, nguồn tin và phân tích bản đồ đều không thể bỏ qua, công ty thiết kế vừa nhắc tới, mọi người thấy thế nào?"
Phương Ái Quốc gãi đầu, nhìn chằm chằm cái từ Villa: "Công ty thiết kế trang sức Villa này, đúng là một bước đột phá."
Cộng sự nhiều năm như vậy, Vương Thu Sơn hiểu rõ ý của Phương Ái Quốc nhất, bước đột phá nói dễ nghe một chút gọi là "Phương hướng", nói khó nghe chính là quá xấu, bà lắc đầu, nhìn chằm chằm Phương Ái Quốc hỏi: "Thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, đột phá như thế nào?"
Phương Ái Quốc thấy Vương Thu Sơn vạch trần tâm tư của mình, lúc này cũng có chút xấu hổ, chỉ có thể kiên trì nói tiếp: "Tình huống cụ thể phân tích cụ thể, sau đó chúng ta sẽ nghĩ ra phương án."
Vương Thu Sơn vẫn nhìn Phương Ái Quốc, bà không hài lòng với câu trả lời như vậy, mà Phương Ái Quốc lúc thì liếc nhìn bảng bàn, lúc lại lật tài liệu vài cái, ánh mắt đặt ở đâu cũng được, chỉ là không dám liếc lên trên, sợ đối diện với Vương Thu Sơn.
Nhìn thấy bầu không khí của hai người có chút trì trệ, Cố Ải ở một bên có chút xấu hổ, thấy cục trưởng Vương quay đầu nhìn về phía mình, cô đột nhiên nhẹ giọng kêu lên: "Cục trưởng Vương...", làm như có lời muốn nói.
Giống như Vương Thu Sơn hiểu rõ Phương Ái Quốc, Phương Ái Quốc cũng hiểu rõ Cố Ải, nhận ra Cố Ải muốn nói gì, Phương Ái Quốc lúc này quát lớn một câu, chỉ là quát lớn như vậy dưới ý bảo của cục trưởng Vương, có vẻ không có nắm chắc như vậy.
Cố Ải hiểu được tình cảnh mấy năm nay của Phương Ái Quốc trong Cục, các nhóm trưởng khoa mới nổi trẻ tuổi mỗi người tinh lực tràn đầy, có khả năng lại anh dũng, làm nổi bật Phương Ái Quốc đã qua 40, cô càng hiểu được sự kiên nhẫn của cục trưởng Vương có hạn, vụ án này nếu như không mở miệng, rất có thể chuyển giao cho khoa khác, Cố Ải do dự nhiều lần, cho Phương Ái Quốc một ánh mắt yên tâm, cô hít sâu một hơi, khẽ cắn môi, nói ra suy nghĩ của mình: "Trước mắt có một cơ hội, CEO Villa - Từ Vãn Vãn vừa nhắc tới đã ném cành ô liu cho tôi, mời tôi làm trợ lý của cô ta, cục trưởng Vương, tôi muốn thử xem sao, lẻn vào công ty này, tiếp tục tìm kiếm manh mối! "
Cục trưởng Vương nhìn chằm chằm Cố Ải một lúc, lại đặt ánh mắt đặt trở lại trên người Phương Ái Quốc, ý ám chỉ: "Ái Quốc, nhìn xem người trẻ tuổi bây giờ đi, nhiệt tình biết bao."
Phương Ái Quốc cũng có suy tính của riêng mình, nếu như này sau lưng là vụ án lớn, vậy Cố Ải sẽ trực diện với nguy hiểm, nghĩ đến đây, ông càng không yên tâm: "Cục trưởng Vương, nhưng đây..."
Nhưng lần này, Vương Thu Sơn không có ý định cho ông cơ hội kéo dài nữa, bà nhìn khóe mắt hiện lên nếp nhăn, đã không còn trẻ tuổi Phương Ái Quốc, suy nghĩ bay ra rất xa, chờ lúc thu hồi lại, ngữ khí của bà cũng đổi thành giọng điệu ra lệnh: "Phương Ái Quốc, lát nữa mời đồng nghiệp khoa kỹ thuật giúp Tiểu Cố làm lại lý lịch, hai khoa các người toàn lực chi viện."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro