Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Khí thế của giáo quan

"Vậy... sau này tôi có thể gọi chị là giáo quan không ?" Trần Khẩn cảm thấy nếu gọi Thẩm Mặc Tâm là cô giáo, cảm giác có chút kỳ quái.

Thẩm Mặc Tâm gật đầu, xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng luyện võ.

"Giáo quan, hôm nay chị chuẩn bị dạy tôi gì vậy ?" Trần Khẩn quả nhiên là một đứa trẻ ham học, Thẩm Mặc Tâm vừa gật đầu đồng ý làm giáo quan của cô, cô lập tức muốn học tập.

Thẩm Mặc Tâm dừng bước, xoay người nhìn Trần Khẩn một lượt, sau đó cởi giày đi lên nệm êm trong phòng.

"Cởi giày lên đây đi, để tôi xem nền tảng của em bây giờ thế nào."

Thẩm Mặc Tâm vừa tắm xong, cũng không mang giày quân đội, Trần Khẩn đáng thương đành phải ngồi bên nệm, bắt đầu cởi giày quân đội. Cũng may là giày quân đội đều dùng khóa kéo, rất nhanh cô đã cởi xong bước lên nệm.

"Bây giờ tôi là kẻ địch của em, dùng bản lĩnh thật sự của em tấn công tôi, để tôi xem thử xem em có bao nhiêu năng lực." Thẩm Mặc Tâm không đem Trần Khẩn đặt vào mắt, chỉ là một người trải qua huấn luyện quân đội bình thường, không có khả năng tạo thành bất kỳ uy hiếp gì đối với nàng. Không phải nàng quá kiêu ngạo, mà là nàng vô cùng tự tin đối với bản thân mình.

"Được, giáo quan, chị có cần khởi động trước không ?" Trần Khẩn có lòng tốt nhắc nhở Thẩm Mặc Tâm khởi động, cô mới vừa đánh quyền xong cho nên không cần. Đáng tiếc lòng tốt của cô lập tức bị sét đánh.

"Trên chiến trường, kẻ địch sẽ cho em có thời gian khởi động sao ?"

Thẩm Mặc Tâm giọng nói chất vấn vô cùng nghiêm khắc, Trần Khẩn thoáng có chút khó chịu, chính mình cũng là vì có lòng tốt thôi mà.

"Thật xin lỗi, giáo quan !" Trần Khẩn bày ra tư thế công kích, Thẩm Mặc Tâm ngược lại đứng nghiêm tại chỗ không động. Tuy rằng nàng chỉ đứng đấy, nhưng trên người nàng lại tản mát ra khí thế khiến cho Trần Khẩn âm thầm cảm thấy sợ hãi. Cũng làm cho Trần Khẩn hiểu rõ được, thì ra trên người của người luyện võ thật sự có loại khí thế này.

Thẩm Mặc Tâm không thúc giục Trần Khẩn động thủ, nàng là cố ý tản mát ra khí thế cường đại. Nàng muốn biết Trần Khẩn khi đối mặt với đối thủ cường đại hơn nhiều so với cô, cô sẽ hành động như thế nào.

Kết quả động tác kế tiếp của Trần Khẩn lại vượt ngoài ý liệu của Thẩm Mặc Tâm, hơn nữa còn là loại bất ngờ trên cả bất ngờ.

Trần Khẩn thu lại tư thế tấn công, sau đó lại quỳ xuống, thành tâm thành ý dập đầu với Thẩm Mặc Tâm, cô chưa từng dập đầu trước bất kỳ ai.

"Cảm ơn giáo quan đã chỉ giáo, để cho tôi rốt cuộc biết được mục tiêu phấn đấu sau này là gì."

Tuy rằng dập đầu ở trên nệm, sẽ không đau chút nào, nhưng lại hằn dấu rất sâu, Thẩm Mặc Tâm biết rõ Trần Khẩn đã dùng lực vào cái dập đầu này.

Thẩm Mặc Tâm thu lại khí thế: "Đứng lên đi, trong lòng em có thể hiểu được là tốt, rất nhiều thứ tôi cũng không thể dạy em. Tôi chỉ có thể toàn tâm toàn ý đưa em bước vào cánh cửa này, còn phía sau đó phải dựa vào chính em."

"Vâng, cảm ơn giáo quan." Trần Khẩn đứng lên, cô không cúi đầu, mà là ngẩng đầu dùng ánh mắt vô cùng hưng phấn nhìn thẳng Thẩm Mặc Tâm.

"Vừa rồi vì sao không động thủ tấn công ?" Hành động dập đầu bất ngờ của Trần Khẩn cũng đã vô tình đánh vào nội tâm lãnh tĩnh của Thẩm Mặc Tâm. Cô chỉ muốn tìm hiểu rõ chuyện này, bởi vì trong ánh mắt của Trần Khẩn không có sự sợ hãi đối với mình, mà là loại hưng phấn ham học hỏi mãnh liệt.

"Òm... Không biết nói như thế nào nữa, chỉ là cảm thấy hẳn nên làm như thế. Có lẽ là... một loại tôn kính đối với người mạnh hơn, giáo quan là mục tiêu của tôi, là hình tượng mà tôi muốn phấn đấu tới."

Á à, cái này gọi là nghé mới sinh không sợ cọp sao? Trần Khẩn, vì sao lời này của em lại khiến cho bản thân tôi hưng phấn lạ thường? Nếu như sư phụ còn tại thế, chính mình chắc chắn sẽ có thể có thêm một tiểu sư muội.

"Có thể chịu được áp lực ?"

"Miễn cưỡng có thể, khí thế của giáo quan khiến cho em vẫn có chút sợ hãi." Trần Khẩn tuy rằng ngẫu nhiên có chút giảo hoạt, nhưng thật ra vẫn là một đứa trẻ rất thật thà, cô thậm chí còn không giấu giếm giáo quan của mình chút nào.

"Ừm... tôi đứng yên đây không động, bắt đầu đi."

Nghe thấy Thẩm Mặc Tâm còn muốn tiếp tục, Trần Khẩn đành phải kiên trì bày ra tư thế tấn công. Thẩm Mặc Tâm lần này không có tản mát ra khí thế của nàng, chỉ đơn giản đứng đấy, để cho Trần Khẩn trong lòng không còn áp lực lớn như vậy.

Hai người lần thứ nhất giao đấu, theo lời Trần Khẩn tự ăn ngay nói thật thì đây chính là một quá trình mèo vờn chuột. Đương nhiên, chính cô là con chuột kia, hơn nữa còn là một con chuột không biết liệu sức mình. Cô bị Thẩm Mặc Tâm một cước đá văng lên tường, khá tốt trên tường phủ kín nệm êm, không quá đau. Nếu không thì chính là bị Thẩm Mặc Tâm một tay quật ngã mạnh xuống đất, khá tốt trên mặt đất cũng có nệm êm, cũng không quá đau.

Thẳng đến khi Trần Khẩn kiệt sức, thật sự không có khí lực đứng lên tiếp tục tấn công, nằm trên nệm không muốn nhúc nhích.

"Bây giờ binh sĩ cũng được dạy quyền pháp khác sao? Tôi thấy em dùng cũng không chỉ một bộ Quân Thể Quyền." Thẩm Mặc Tâm đi đến bên cạnh Trần Khẩn, xếp bằng ngồi xuống.

"Đó là do học với các chú và các anh, he he." Trong lòng vụng trộm bỏ thêm một câu: Còn tự mình nghĩ ra đấy.

"Ừm, vẫn còn có chút lộn xộn, chỉ là so với quyền pháp khác thoạt nhìn càng có hiệu quả hơn."

A, vẫn bị phát hiện rồi, giáo quan này thật sự rất cẩn thận. Trần Khẩn đỏ mặt, dáng vẻ xấu hổ.

Thẩm Mặc Tâm đưa tay sờ cái đầu nhỏ của Trần Khẩn một chút: "Đừng ngượng ngùng như vậy, tôi là đang khen em. Tôi đi tắm, em đi nghỉ ngơi đi. Hôm nay trước hết cứ như vậy, mấy ngày này tôi sẽ cân nhắc dạy cho em những thứ khác."

Nói xong Thẩm Mặc Tâm đứng lên, xỏ giày rời khỏi phòng luyện võ đi tắm rửa một lần nữa. Một chút vận động ấy đối với nàng mà nói không tính vào đâu, nhưng phòng luyện võ không đủ thoáng khí nên vẫn làm cho nàng có hơi đổ mồ hôi.

Thẩm Mặc Tâm đi tắm rửa cũng không ngờ Trần Khẩn lại nằm trong phòng luyện võ của nàng ngủ quên mất rồi. Nàng tắm xong đi ra cũng không có đi nhìn thử xem Trần Khẩn có rời khỏi chưa, nàng tiếp tục ngồi vào bàn đọc sách.

Nàng và Trần Khẩn đều không đi học giống nhau, bởi vì nàng vẫn luôn ở bên cạnh sư phụ. Sư phụ nàng mặc dù là một võ thuật gia, nhưng cũng không phải là một người thô kệch. Ông ấy mỗi tối đều tự mình dạy Thẩm Mặc Tâm biết đọc chữ và tập đếm, luyện tập thư pháp rèn luyện lòng nhẫn nại của nàng, đọc cổ văn để hun đúc tu dưỡng văn chương của nàng.

Nàng đi theo sư phụ nàng du lịch khoảng mười năm, thẳng đến trước khi sư phụ nàng tạ thế mới đưa nàng về Thẩm gia. Sư phụ nàng ở Thẩm gia trải qua hết quãng thời gian cuối đời, Thẩm Mặc Tâm cũng hầu hạ lão nhân gia người đi đến đoạn thời gian cuối cùng của cuộc đời, cùng người nhà an bài xong xuôi rồi mới đến trường quân đội.

Nàng ở trường quân đội đầy 5 năm, về phương diện võ thuật không có người nào là đối thủ của nàng, nàng chỉ cần mỗi sáng sớm tỉnh dậy tự mình luyện tập một chút. Nàng đặt tất cả tinh lực vào việc học tập huấn luyện bộ đội đặc chủng, nàng học cách sử dụng máy tính, học cách sử dụng công cụ đặc chế của bộ đội đặc chủng. Nếu như muốn nói đến dã ngoại sinh tồn, nàng so với giảng viên trên trường còn biết rõ hơn, bởi vì sư phụ thường xuyên dẫn nàng vào sâu trong núi, chỉ cho nàng một chút đồ ăn, sau đó liền một mình rời khỏi.

Nàng là đại tiểu thư nhà quan, thế nhưng nàng không có tính khí và sự nuông chiều từ bé của đại tiểu thư nhà quan. Nàng rất xinh, rất đẹp, rất hấp dẫn, có bối cảnh gia đình hùng hậu. Trong trường quân đội, nam sinh chỉ cần có chút gia thế đều muốn theo đuổi nàng, cạnh tranh đủ loại thủ đoạn để đạt được sự ưu ái của nàng.

Người cực kỳ thông minh như nàng làm sao có thể nhìn không ra được ý đồ của những người này, nàng không phải xem thường những người này, ngược lại cảm thấy bọn họ rất đáng thương. Vì lợi ích gia đình, vì dục vọng bản thân, vì mặt mũi chính mình mà theo đuổi một người phụ nữ bọn họ vốn cảm thấy chướng mắt.

Bọn họ đánh nhau vì nàng, nàng lại lạnh lùng đi ra khỏi hiện trường. Vì nàng mà bao hết tất cả quán rượu xa hoa nhất xung quanh trường quân đội, ngay cả một lần nàng cũng chưa từng đặt chân đến. Vì nàng mà mời người viết thư tình giùm, nàng một lần cũng không xem qua, trực tiếp ném vào thùng rác. Tặng nàng 999 đóa hồng, nàng gọi một cú điện thoại kêu người khác đến thu dọn sạch.

Đối với những thứ mang theo ý đồ này và đám đàn ông mang theo mục đích tới gần nàng, nàng đều vờ như không thấy. Bọn họ rất ân cần tới đây chào hỏi nàng, nàng lại xem bọn hắn như người vô hình, cho tới bây giờ cũng không để ý đến bọn họ.

Nàng ở trường quân đội 5 năm, khiến cho những con cháu nhà quan có thể nói là mất hết mặt mũi. Sự kiên nhẫn của những người này cũng làm cho nàng rất bội phục, nàng lạnh lùng đối đãi với tất cả mọi người như vậy, bọn họ vẫn trước sau như một theo đuổi chính mình. Nào có ai ngờ được người phụ nữ lãnh ngạo tới cực điểm này, nhiều năm theo đuổi như vậy thế nhưng ngay cả một chút hiệu quả cũng không có.

Cuối cùng biết được đơn vị nàng muốn đến, những người đàn ông chuẩn bị tiếp tục cố gắng chỉ có thể tuyệt vọng mà thôi. Bởi vì nàng gia nhập đơn vị đặc chủng, đơn vị này không phải nơi người quyền thế có thể trà trộn vào được. Cho dù ngươi có trà trộn vào được, nếu như ngươi thật sự không có bản lĩnh thì tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại nữa, không tự mình rời khỏi thì chỉ có một con đường chết. Đương nhiên còn có một con đường khác, đó chính là liên lụy những chiến hữu vô tội, cuối cùng bị đưa ra tòa án quân sự.

Khi biết được tin Thẩm Mặc Tâm tự mình xin rời khỏi đơn vị đặc chủng, trái tim của đám đàn ông này lập tức sống lại. Tự mình sai người đưa ra lời mời, chuẩn bị điều Thẩm Mặc Tâm đến địa bàn của mình. Kết quả... Thẩm Mặc Tâm tự mình nộp đơn vào quân đoàn nhỏ của Trần Uyên Bác làm giáo quan võ thuật, hơn nữa Trần Uyên Bác còn phê chuẩn.

Trần Uyên Bác nổi danh là chí công vô tư, nổi danh là mềm không được cứng không xong, muốn được ông phê chuẩn đến làm giáo quan quân đoàn của ông, so với gia nhập đơn vị đặc chủng còn khó hơn. Nếu không phải nhân tài bậc nhất, ông thà thiếu chứ không ẩu, thiếu gia ăn chơi giống như bọn họ, nhất định ngay cả lính gác cổng lớn của ông còn không làm được.

Duy nhất để cho bọn họ vui mừng chính là con trai của Trần Uyên Bác mới năm tuổi, đối với bọn họ không có bất kỳ tính uy hiếp nào cả. Một người tâm cao khí ngạo như Thẩm Mặc Tâm, những người tài giỏi dưới trướng Trần Uyên Bác kia, hẳn là cũng sẽ không được nàng đặt vào mắt.

Thẩm Mặc Tâm đọc sách một hồi, tâm tình hưng phấn bởi vì lời nói của Trần Khẩn đã dần bình tĩnh lại. Mặc dù chỉ là một lần giao đấu bình thường, thế nhưng Thẩm Mặc Tâm đối với tình huống tổng thể của Trần Khẩn cũng đã biết được đôi chút. Phẩm hạnh cũng tốt, kỷ luật cũng tốt, sức khỏe cũng tốt, ngộ tính võ thuật cũng tốt, Trần Khẩn làm cho Thẩm Mặc Tâm rất hài lòng.

Ngay khi Thẩm Mặc Tâm chuẩn bị ngủ lại truyền đến tiếng đập cửa. Thẩm Mặc Tâm khẽ nhíu mày, giờ này còn ai đến nữa? Trần Khẩn quên đồ? Cũng không thể, lúc nàng tiến vào hai tay trống không mà. Quân quy của Trần Uyên Bác rất nghiêm ngặt, quân doanh đến đúng mười giờ rưỡi sẽ tắt đèn.

Thẩm Mặc Tâm không hề động, nàng đang đợi người ngoài cửa báo tên. Người ngoài cửa đợi một hồi, đợi hoài không thấy Thẩm Mặc Tâm ra mở cửa, rốt cuộc lên tiếng.

"Mặc Tâm, là chú Trần, Trần Uyên Bác."

Người tới thật sự chính là Trần Uyên Bác, bởi vì Trần Khẩn đến bây giờ vẫn chưa trở về, Từ Manh có chút lo lắng. Trần Uyên Bác không ngờ đã gần mười một giờ, lại để cho một người đàn ông già như ông đi gõ cửa phòng một cô gái độc thân. Tuy rằng là cháu gái của mình, nhưng ông vẫn rất ngượng ngùng, kêu Từ Manh tự mình đi, bà trừng mắt một cái, Trần Uyên Bác chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Thẩm Mặc Tâm nghe ra giọng nói của Trần Uyên Bác, nàng ngồi dậy đi mở cửa.

"Chú Trần, trễ như vậy rồi sao lại tới đây? Đúng lúc cháu cũng có chút việc muốn nói với chú, mời vào."

"Mặc Tâm, chú là tới tìm Trần Khẩn, con bé muộn như vậy vẫn chưa trở về, mẹ con bé kêu chú sang đây xem thử."

Trần Uyên Bác nghe Thẩm Mặc Tâm nói có việc muốn nói với ông, ông chỉ có thể đi vào phòng của nàng, vừa đi vừa giải thích mục đích của mình đến đây.

"Sao? Em ấy vẫn chưa trở về? Hai giờ trước cháu đã để cho em ấy trở về rồi." Thẩm Mặc Tâm cũng rất bất ngờ, Trần Khẩn làm sao có thể bây giờ vẫn chưa về nhà. Phải biết rằng nhà của Trần Uyên Bác ở trong doanh trại ngay trước phòng Thẩm Mặc Tâm, nếu như leo thì cũng có thể leo về nhà.

Thẩm Mặc Tâm đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ kiệt sức vừa rồi của Trần Khẩn, nàng đóng cửa lại xoay người đi đến cửa phòng luyện võ. Vừa mới mở cửa nhìn vào, quả nhiên Trần Khẩn vẫn còn nằm ở vị trí vừa nãy, đã ngủ say mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro