Chương 1
=====================
Phòng thí nghiệm vẫn còn sáng đèn, Hạnh Gia Tâm cuối cùng cũng hoàn thành toàn bộ mấy cái số liệu thực nghiệm, đứng lên một chút.
Mắt nhìn đến cái đồng hồ trên tường, nàng đã hai tiếng ngồi một chỗ mà không hoạt động rồi.
Bởi vì trời tối, cửa kính phòng thí nghiệm ở phía trên có thể nhìn thấy được ảnh phản chiếu của nàng một cách rõ ràng , Hạnh Gia Tâm nhìn bản thể i đúc của mình , xoay xoay khuỷu tay, và cái cái eo tội nghiệp của mình. Vươn vai một cái, liền thấy một cái đầu nhứ lên, lén lút, một gương mặt xa lạ.
Hạnh Gia Tâm xoay người, lạnh giọng hỏi: “Ai?”
Cửa một lúc sau mới động, rốt cuộc hiện ra toàn thân: “Sư tỷ, tôi là nghiên cứu sinh cấp 15 Trương Minh.”
Tên cùng bộ dáng đều giống nhau, nhạt nhẽo, Hạnh Gia Tâm không hề để ý đến hắn, cúi đầu thu dọn bản số liệu trên bàn .
Người ở phía sau cũng không có đi, Hạnh Gia Tâm có chút bực bội. Thẳng cho đến khi nàng thư dọn tất thẩy đồ đạc, kia nam sinh mới lại nói: “Sư tỷ, tôi tới thống kê danh ngạch cuối tuần này liên hoan , sư tỷ có đi không?”
Có việc lại không nói sớm, cái này làm cho Hạnh Gia Tâm thực chán ghét, vì thế mà nàng một mặt thập phần lạnh băng đến đông cứng: “Không đi.”
“Sư tỷ.” Nam sinh không có từ bỏ, “Mọi người đều đi, Trương giáo sư cũng đi, xem như họp thường niên liên hoan……”
Hạnh Gia Tâm mang balo vào, cầm theo áo khoác đi ra ngoài, nam sinh vẫn còn lải nhải: “Ăn cơm, ca hát, đánh bóng bàn, bi da, chị nếu là ngại , bên kia còn có suối nước nóng, có thể ngâm mình……”
Hạnh Gia Tâm đi về phía hắn, đánh gãy lời của Trương Minh: “Không đi.”
Nam sinh đang nói bị đánh gãy, sững sờ một lúc.
“Phiền một chút, tôi muốn khóa cửa.” Hạnh Gia Tâm nói.
Chìa khóa cắm vào ổ, vặn hai vòng khóa trái, lại kéo một chút xác nhận. Trương Minh đứng ở một bên ngơ ngác nhìn động tác của nàng, ngón tay Hạnh Gia Tâm vừa dài lại vừa thon, quả thật rất đẹp, nơi Hạnh Gia Tâm đứng dù đã rời đi nhưng vẫn còn phảng phất mùi hương của nàng.
Nàng đến liếc cũng không cho Trương Minh một cái, giũ áo khoác lông vũ màu trắng cho tay vào, vừa đi vừa tròng lên.
Rất ít có người ở mùa đông này, nhansắc vẫn sạch sẽ như vậy, thân ảnh của Hạnh Gia Tâm phảng phất tản ra một cỗ nhu hòa, chẳng qua là mái tóc buộc đuôi ngựa thấp thấp mà thôi, thêm vào đó là mảnh lưng gầy xinh đẹp của nàng, liền đủ để khiến cho người khác nảy sinh ra loại sự vui vẻ riêng.
Trương Minh vẫn luôn nhìn nàng rời đi, lại nhớ tới vừa rồi bị nàng cự tuyệt. Hắn nhìn vào màn hình điện thoại, WeChat trong nhóm thật có nhiều người đang hỏi hắn có hay không nhận được sự đồng ý của nữ thần.
- không có.
Hắn đã phát một cái biểu tình khóc lóc.
Liên tiếp tin tức trào ra tới.
- Ta liền biết 【 khóc lớn 】
- Vừa rồi cá cược cư nhiên có người cá là nàng sẽ đi, bao lì xì bao lì xì!
- Họp thường niên liên hoan a, Hạnh học tỷ vì cái gì không đi a? Cả nhóm đều đi mà.
- Này ngươi cũng không biết đi, nữ thần tựa như núi tuyết liên kia, có thể cùng chúng ta đi hưởng thụ loại thú vị cấp thấp kia sao?
- Haiz, nhân gia chính là muốn hiến thân cho nghiên cứu khoa học đây mà.
……
Trương Minh trong lòng có chút khổ sở, hắn tới viện nghiên cứu thực tập đã hai tháng, đây là lời nói mà nữ thần lần đầu tiên nói với hắn, hắn hao hết tâm tư thống kê danh ngạch nhiệm vụ, lại hao hết tâm tư mà luyện tập rất nhiều mấy câu thoại soạn sẵn kia, kết quả liền đổi lấy bốn câu lời nói.
Ai?
Không đi.
Không đi.
Phiền một chút, tôi muốn khóa cửa.
Thật lãnh a, Trương Minh rụt rụt thân mình, kéo khóa áo khoác lên lại, chẳng phải chút phong độ trước nữ thần hắn cũng không kéo xuống.
Đội mũ bảo hiểm mang bao tay vào, Hạnh Gia Tâm ngồi lên chiếc xe điện của nàng.
Hướng về phía nam, mùa đông không tính quá lãnh, nhưng đêm nay điểm hạ một ít mưa phùn, không khí trở nên ẩm thấp cũng có chút mát.
Hạnh Gia Tâm mở khóa xe điện, vẫn còn pin, vì thế yên tâm mà khởi động xe, rời khỏi viện nghiên cứu.
Mũ bảo hiểm của nàng cũng thật tốt ngăn cách với mưa gió, vị trí của viện nghiên cứu xa, nàng thuê phòng lại càng xa, một đường thẳng tiến, chỉ có mấy chiếc xe vận tải lớn cùng nàng ngược chiều chuyển động.
Hạnh Gia Tâm thực thích loại thời khắc này, chỉ có thiên nhiên bao bọc ở bên người nàng, cái này làm cho nàng cảm giác tự do cùng sung sướng.
Xe điện một đường thịch thịch thịch, ở lộ trình trung gian dừng lại ở cửa siêu thị, Hạnh Gia Tâm khóa xe, đi vào trong, mua một khối đồ ăn tích trữ cho hai ngày tiếp theo.
Các loại mì gói đủ vị, cải bẹ, lạp xưởng, bánh mì, sữa chua đề ra một tràn, trong xe đẩy không lâu liền đầy ấp đủ loại đồ ăn.
Trước cửa siêu thị có mấy nam nhân tụ lại một chỗ hút thuốc, đứng bên cạnh tiểu điện lư * của nàng.
(* chiếc xe điện của Tâm tỷ ấy :))))
Hạnh Gia Tâm đem túi sửa sang lại cho tốt, xác định có thể thoải mái mà phóng tới tiểu điện lư của nàng, lúc này mới mang theo túi qua đi, lãnh lãnh đạm đạm mà nói một câu: “Làm phiền một chút.”
Nam nhân quay đầu lại thấy nàng, sau liền nhếch sang một bước. Nhưng phía trước hắn còn có một người, Hạnh Gia Tâm ngửi được trong không khí một mùi vị sặc mũi , mi nhăn lại. Tại thời điểm mở miệng, ngữ khí liền thập phần khó chịu: “Tôi nói làm phiền tránh ra một chút!”
Phía sau nam nhân giọng rất lớn, tiếp lời của nàng nói: “Này không phải đã làm sao!”
“Tôi không có nói anh” Hạnh Gia Tâm nói với người ở trước mắt mình, xong lại nhìn chằm chằm vị mặc chiếc áo khoác da cũ nát kia , “Tôi nói anh ”
(Vì trong tiếng Trung, từ wo có thể dịch ra rất nhiều nghĩa như ngươi hắn anh kia chị kia )
Áo khoác da không nói chuyện, bên cạnh có người cười nói: “Hiện tại tiểu cô nương tính tình đều rất ngạo kiều nha ”
Hạnh Gia Tâm thập phần không kiên nhẫn, nàng thật sự không muốn cùng những người này đụng chạm, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, nàng nhấc chân đi đến phía trước ,kéo cánh tay của người kia, cuối cùng đi lướt qua.
Nàng cho rằng nàng rốt cuộc thoát khỏi, nhưng đi được hai bước nàng liền bị người phía sau túm chặt.
Áo khoác da bắt được mũ áo khoác của nàng, khiến cho cỗ của nàng xém nữa là nghẹn chết, Hạnh Gia Tâm không có do dự, túi đồ ăn trên tay của nàng không chần chừ mà hướng người kia ném tới.
“Băng” mà một tiếng, thanh âm giòn vang.
Nàng học rất nhiều kỹ năng phòng vệ dành cho nữ tử , tạp xong lần này, ném đồ vật liền chạy, thời điểm nàng chuẩn bị lớn tiếng kêu cứu, áo khoác da liền lên tiếng: “Đừng kêu.”
Thanh lãnh bình tĩnh hai chữ, lộ ra điểm bực bội.
Hạnh Gia Tâm lại không ngốc, ngươi không cho ta kêu ta liền không kêu sao, lập tức đem tầng sóng âm thanh cao nhất của mình rống lên: “Bớ người ta ăn cướp——!”
Cửa siêu thị chỉ có hai cái người rảnh rỗi lập tức nhìn về phía bên này.
Hạnh Gia Tâm vẫn kêu , áo khoác da tiến lên hai bước vỗ vỗ tiểu điện lư màu hồng phấn của nàng: “Này là xe của cô sao?”
“Ừm……”
Trầm ngâm một lúc không nói gì, lúc sau áo khoác da nói: “xe cô hỏng rồi.”
Hạnh Gia Tâm ngây ngẩn cả người.
Siêu thị đã có bảo an ra tới, áo khoác da lặp lại lời nói: “Xe cô hỏng rồi.”
“Nơi nào hỏng ?” Hạnh Gia Tâm đứng xa xa hỏi.
“Dây xích rớt.” Áo khoác da khom lưng gõ gõ “Rất nguy hiểm.”
Xe chạy bằng điện Hạnh Gia Tâm ít khi dùng chân đạp , cho nên nàng hoàn toàn sẽ không chú ý tới loại vấn đề này. Nương theo ánh sáng của cửa siêu thị cúi đầu nhìn nhìn, tiểu điện lư quả nhiên rơi xuống một đoạn đây xích lỏng le, phảng phất một chút cười nhạo tố chất thần kinh của Hạnh Gia Tâm .
Bảo an siêu thị đi tới trước mặt Hạnh Gia Tâm , hỏi nàng: “Cô không sao chứ?”
Hạnh Gia Tâm chỉ xuống chiếc xe điện của mình: “Tôi không có việc gì, chỉ là xe tôi hỏng rồi thôi ”
Bảo an hướng tiểu điện lư đi qua đi lại, khom lưng bắt đầu nghiên cứu. Áo khoác da ngồi dậy, hai tay cho vào túi áo, liền như vậy mà nhìn chằm chằm Hạnh Gia Tâm. Hắn đứng ở vị trí ngược sáng, lại đội mũ lưỡi trai, Hạnh Gia Tâm thấy không rõ mặt đối phương, cũng không nghĩ sẽ đi nhìn mặt hắn. Bảo an đối với xe một trận mân mê, áo khoác da đột nhiên chọc chọc hắn ý bảo hắn tránh ra, chính mình liền ngồi xổm xuống, bất quá bốn năm giây, chân bàn đạp vừa chuyển, dây xích liền trở lại trạng thái ban đầu.
Áo khoác da từ trên tay ném ra một đoạn gì đó, xoay người ra sau rồi đi vài bước, cùng đám nam nhân khi nãy hòa nhập thành một nhóm. Hạnh Gia Tâm đứng trơ ra một chỗ, rốt cuộc xác định chính mình hiểu lầm người ta, nhất thời không biết phải làm thế nào cho tốt.
Bảo an bên cạnh đối với nàng nói: “Xe sửa được rồi, cô không có việc gì chứ ?”
“Không có việc gì.” Hạnh Gia Tâm nói “Cảm ơn.”
“Về sau đừng làm loạn nữa ” Bảo an ném xuống một câu, xoay người đi vào trong siêu thị.
Khuôn mặt Hạnh Gia Tâm, giống như bị gió lạnh thổi lâu , nóng hừng hực lên, nàng là thật sự xấu hổ . Đồ ăn của nàng hiện tại còn tứ tán trên mặt đất, xe thì vẫn ngừng ở đằng xa xa kia. Nàng một bước tiếp một bước, cứ việc cúi đầu, tuy không thấy nhưng Hạnh Gia Tâm vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của đám nam nhân khi nãy. Thực chất chúng như từng gai nhọn sẵn sàng lao đến ghim trên người nàng.
Bước chân nàng nhanh hơn, nhặt những thứ lưng tung trên mặt đất kia lên, manh theo túi đồ ăn đi thật nhanh đến bên cạnh tiểu điện lư , lại lung tung tra chìa khóa vào. Căn bản là không tra vào được, càng lúc càng hoảng loạn.
Nàng cơ hồ nghe được tiếng cười của đám nam nhân đó, nàng đoán được bọn họ nói cái gì là một loại từ ngữ rất xấu hổ, Hạnh Gia Tâm ngón tay phát run, một trận gió lạnh kèm theo mưa bụi đánh tới trên người nàng, thân thể vì vậy đều run lên.
“Đem túi ném về phía trước đi.” Đột nhiên có người ở phía sau nàng nói.
Hạnh Gia Tâm hoảng sợ, phản xạ có điều kiện liền đẩy xe chạy ra xa,người phía sau phảng phất có thể biết trước điều này, giơ tay ổn định xe của nàng. Khoảng cách của hai người phải nói là cực gần, Hạnh Gia Tâm cúi đầu liền nhìn lên , là áo khoác da.
Huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, sở hết thảy xấu hổ đều không hẹn mà tới, nàng muốn tìm ngay một cái hố nào đó thật sâu mà chui xuống.
Một giây trôi qua, đều là im lặng.
“Đừng sợ.” Áo khoác da dừng một chút nói, “Tôi là nữ .”
Hạnh Gia Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng tựa như đắm chìm trong đáy mắt đối phương, nàng rốt cuộc cũng tận mắt thấy được mỹ quan của áo khoác da, ở hướng không ngược sáng, thấy được khuôn cằm thon dài của người kia, thấy được phiếm môi mỏng cùng cái mũi cao thẳng ấy.
Áo khoác da nhìn xuống phía dưới, phía sau mũ có một đoạn ngắn tóc buộc đuôi ngựa lộ ra, chính là người này thích uống một chút ở đuôi tóc.
Nhịp tim của Hạnh Gia Tâm rốt cuộc cũng đập chậm lại, hô hấp rốt cuộc cũng thông thuận, nàng nghe thấy ânh thanh quảng bá phát ra từ phía siêu thị, cũng nghe nhìn thấy âm thanh ngoài đường cao tốc kia.
Hết thảy đều khôi phục bình thường.
Hạnh Gia Tâm gật gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
“Tôi giúp cô đi.” Áo khoác da nói.
“Không cần, cảm ơn.”
Áo khoác da lại không nghe nàng, lấy đi mấy hộp sữa chua trong tay nàng, liền nhanh chóng đi đến tiểu điện lư của nàng.
Hạnh Gia Tâm cúi đầu nhìn nhìn chính mình bị người ta làm lơ đi.
Áo khoác da lấy một cái túi khác của nàng , nhặt lấy nhặt để, nhét vào trong rỗ xe của nàng.
“Chờ một lát.” Áo khoác da nói.
Ba bước nhập một, đi đến địa phương hơi xa đằng kia, ngồi xổm xuống nhặt lên một túi bánh. Có một túi lăn long lóc lăn đến rất xa, Hạnh Gia Tâm thích nhất là vị Oreo chocolate .
Áo khoác da một lần nữa đi về phía nàng, đem bánh quy nhét vào trong túi, để vào rỗ xe còn đóng lại thật ngăn nắp.
“Hảo.” Áo khoác da lùi ra sau một bước, vẫn là cái kia môi mỏng, Hạnh Gia Tâm rốt cuộc nghe ra điểm ôn nhu trong giọng nói của nữ nhân này “Đi đường cẩn thận.”
Hạnh Gia Tâm đem xe chạy đi, thẳng đến khi không còn trông thấy siêu thị kia nữa, trong đầu mới hiện ra một số hình ảnh giống như đã từng gặp qua...
Cằm, môi, cái mũi…… Còn có cặp mắt mà nàng không thấy nữa...
Nhất định là hẹp dài một mí, khóe mắt hơi hơi ướt ướt, nàng cười rộ lên một tiếng, giống như cá gặp nước đi.
Đàm Hữu.
Hạnh Gia Tâm đột nhiên ngừng xe...
-------------
Me: một phút dại khờ mà me làm bay mất toàn bộ chương đã edit~~~ nhưng mà không sao, me làm lại từ đầu vậy~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro