Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Tuyệt Đối Không Cho Phép

Mọi người thấy Trần Khẩn cười hì hì chạy đến trước mặt Thẩm Mặc Tâm, so với sự lạnh tĩnh vừa rồi, nàng hiện tại cười lên vô hại đến mức đáng yêu.

Thẩm Mặc Tâm rất thân mật xoa đầu nhỏ của nàng, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt, Băng Sơn cũng có một mặt ôn nhu như vậy sao?

Hai người cứ thế trong ánh nhìn của mọi người, đi cạnh nhau rời khỏi nhà thi đấu. Giữa mùa đông lạnh giá, hai người kia mặc phong phanh như vậy đi ra ngoài, đúng là thầy trò có khác.

Chiếc áo khoác bông quân đội và mũ quân đội ngụy trang của Thẩm Mặc Tâm cứ thế được nàng gấp lại đặt trên ghế. Mọi người còn đang suy nghĩ có nên tiến lên, mang đồ về sưu tầm không. Thì nhìn thấy một người mặc quân phục dáng vẻ cảnh vệ binh đi tới, bỏ đồ đạc của Thẩm Mặc Tâm vào một cái túi lớn rồi xoay người đi ra ngoài.

Đúng rồi nha, Thẩm Mặc Tâm là Đại tiểu thư của Thẩm gia, người của Thẩm gia nhất định sẽ đến giúp nàng dọn dẹp. Thật là đáng tiếc nha, còn muốn mang về nhà sưu tầm đây.

"Tiểu Khẩn, em biết tôi ở trong trường đấu từ lúc nào?" Thẩm Mặc Tâm rất muốn biết, Trần Khẩn làm sao lại biết mình ở đây, Trần Bá Trung chắc chắn sẽ không nói cho nàng.

"Từ trận đấu đầu tiên của em, lúc Giáo Quan nhìn em, em đã biết Giáo Quan ở đây rồi." Ánh mắt chị nhìn em, đã in sâu vào lòng em, chỉ cần là ánh mắt của chị, em lập tức sẽ biết.

"Biết ta ở đây, tại sao không tìm ta?" Đứa trẻ này nhạy cảm đến vậy, mình nhìn nàng từ xa như thế, nàng cũng có thể cảm nhận được.

"Giáo Quan không cho em biết cô ở đây, chắc chắn có lý do. Hôm nay kết thúc thi đấu, em mới dám nhìn thẳng vào cô. Giáo quan, em tặng cho cô." Trần Khẩn đưa chiếc huy hiệu nhỏ trong tay cho Thẩm Mặc Tâm. Cuối cùng nàng đã làm được, giành được huy hiệu quán quân giải tán thủ.

"Không cần, tôi đâu phải là không có. Nếu em thực sự muốn tặng cho tôi .... thì tôi muốn chính là cái huy hiệu giải tán thủ quốc tế kia kìa. Cái của tôi đã bị ông nội giữ lại rồi, tôi chờ em tặng cho tôi một cái khác."

"Được, tháng Ba năm sau, em sẽ mang về cho Giáo Quan." Chỉ cần là chị muốn, em đều sẽ dốc hết toàn lực, đi giúp chị đạt được nó.

"Tiểu gia hỏa tự tin không tệ, chỉ là không phải có lòng tin là có thể đạt được mục đích. Ngày mai theo tôi về đại đội, chúng ta còn chưa đầy bốn tháng nữa. Tiểu Khẩn, nói cho tôi biết tại sao vừa nãy em lại nói sẽ không lại cho ta mất mặt? Từ "lại" đó có nghĩa là em đã từng bị người khác đánh bại ở đơn vị ư? Hay là nói có chuyện gì khiến em cảm thấy làm tôi mất thể diện?"

Không ổn rồi, vừa rồi quá kích động nói bậy, bị chị ấy bắt được rồi. Làm sao bây giờ, bịa một lý do sao? Không được, mình không muốn lừa dối nàng. Hơn nữa nếu bị nàng điều tra ra, mình sẽ chết thảm lắm.
"Em gia nhập một tiểu đội nhỏ, khó khăn lắm mới có một nhiệm vụ tiểu đội. Con... con vì cái kia đến rồi, nên không thể đi."

"Phốc, ta còn tưởng chuyện gì, chỉ có chuyện nhỏ như vậy thôi à? Cái này có gì mà mất mặt, họ là đàn ông không thể hiểu được, không cần để ý lời ong tiếng ve của họ."

"Vâng, sau này sẽ không như vậy nữa."

Thẩm Mặc Tâm không suy nghĩ nhiều, cho rằng Trần Khẩn chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi.

"Tiểu Khẩn...."

Lời của Thẩm Mặc Tâm còn chưa kịp nói hết, cả hai người họ đã bị một đám du côn bao vây.

"Mỹ nữ, rảnh rỗi dạo phố như vậy, không bằng cùng thiếu gia vui đùa một chút đi." Người thanh niên tự xưng là thiếu gia kia, nhìn qua tuổi còn trẻ, lại mang một cái bụng lớn lù lù. Nếu không nhìn kỹ thấy hắn là đàn ông, còn tưởng là một sản phụ sắp chuyển dạ.
Quần áo mà Thẩm Mặc Tâm khoác lên mình cùng với khí chất của nàng tạo ra một cảm giác nho nhã, trông giống như một người dễ dàng bị bắt nạt, có thể lợi dụng được. Còn Trần Khẩn với chiếc ba lô trên vai, trông hệt như một sinh viên.

Bọn côn đồ cho rằng hai cô gái vừa đi dạo phố về, đang trên đường về nhà. Hiếm có khi thấy một mỹ nữ lạnh lùng và xinh đẹp đến thế ở trong thành, một công tử ăn chơi sao có thể dễ dàng bỏ qua.

Thẩm Mặc Tâm lạnh lùng nhìn đám côn đồ này, trong lòng thầm mắng quả là một lũ bại hoại, đã lâu rồi nàng không đụng phải loại người không có đạo đức cơ bản này. Nhìn cái tên béo kia là biết ngay là một công tử bột, ỷ vào thế lực của cha chú, dẫn theo một đám chó săn chỉ biết ỷ thế hiếp người làm càn.
Hành động tiếp theo của Trần Khẩn khiến Thẩm Mặc Tâm cảm thấy rất an tâm, rất dễ chịu. Bởi vì Trần Khẩn lầm bầm một câu "Bại hoại." rồi lập tức đứng chắn trước mặt Thẩm Mặc Tâm. Đối với nàng mà nói, nàng không phải đang bảo vệ Thẩm Mặc Tâm, mà là không muốn đôi tay sạch sẽ gọn gàng của Thẩm Mặc Tâm phải đụng chạm đến những thứ rác rưởi này.

"Người kỳ quái, tôi không có hứng thú với cô. Bất quá tôi đối với mỹ nữ đằng sau cô, quả thực là vô cùng có tính thú vị." Công tử ăn chơi vừa nói, vừa làm cái động tác ưỡn người khiến người ta chán ghét.

Trong mắt Trần Khẩn lần đầu tiên tóe ra lửa, nàng giận dữ. Đây là lần đầu tiên trong 23 năm cuộc đời Trần Khẩn nổi giận, có cảm giác muốn phế đi tên này ngay lập tức.

"Tiểu Khẩn, vả miệng."

Thẩm Mặc Tâm lạnh lùng ra lệnh. Trần Khẩn nhanh như cắt tiến lên, quất thẳng một bạt tai thật mạnh vào tên công tử ăn chơi.

Tên công tử ăn chơi bị Trần Khẩn đánh văng cả người xuống đất, miệng phun máu tươi, còn nhả ra cả mấy cái răng. Không cần nghĩ cũng biết, cú tát của Trần Khẩn phải lợi hại đến mức nào.

Bộ động tác này của Trần Khẩn vô cùng nhanh chóng và trôi chảy, nhanh đến mức đám côn đồ còn chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra. Tên công tử ăn chơi đã bị đánh văng xuống đất, Trần Khẩn đã sớm quay trở lại đứng trước người Thẩm Mặc Tâm. Thẩm Mặc Tâm rất hài lòng với biểu hiện của nàng, khó trách nàng lại có ngoại hiệu Báo Đen, động tác thật sự rất nhanh, hơn nữa là nhanh, chuẩn, ác liệt.

"Đồ phế vật, thấy đại thiếu bị đánh mà còn không biết động thủ!" Một người bề ngoài giống như thủ lĩnh du côn vừa đỡ tên công tử ăn chơi đứng dậy, vừa chỉ huy bọn côn đồ ra tay.

Bọn côn đồ có chút sợ hãi. Đại thiếu mập mạp như thế, lại bị cô gái nhỏ trông như sinh viên này đánh ngã ngay lập tức. Điều kinh khủng nhất là, không một ai nhìn thấy nàng đi đến lúc nào và làm sao lại trở về vị trí cũ được.

Điều này chứng tỏ đây là người luyện võ, mình xông lên chẳng phải là chịu chết sao.

Tên công tử ăn chơi được đỡ dậy, thấy bọn côn đồ chỉ dám vây quanh chứ không dám xông lên. Hắn vô cùng căm tức, từ nhỏ đến lớn hắn luôn được gia đình cưng chiều, chưa từng có ai dám động thủ đánh hắn.

"Tất... cả... xông lên... cho ta! Ai bắt được... con nhỏ... đằng sau... kia, ta thưởng... mười vạn!" Tên công tử ăn chơi vừa chịu đau, vừa ném ra món tiền thưởng kếch xù để đám côn đồ ra tay.

"Tối nay... ta... nhất định... phải... có được..."

Trần Khẩn nghe thấy hắn bị mình đánh thành như vậy, mà còn dám tiếp tục mở miệng vũ nhục Thẩm Mặc Tâm, nàng không chờ Thẩm Mặc Tâm ra lệnh. Nàng xông thẳng tới, một cước đá thẳng vào mặt hắn, đá bay hắn cùng với tên thủ lĩnh du côn đang đỡ hắn.

"Còn dám ăn nói lỗ mãng, vũ nhục huấn luyện viên của ta, ta sẽ cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn."

Thật là một câu nói bá đạo. Nghe được câu này, Thẩm Mặc Tâm không khỏi nheo mắt nhìn bờ vai không mấy rộng của Trần Khẩn. Tiểu hài tử đã trưởng thành rồi, đã biết che chở người khác rồi, người học trò này mình không dạy uổng phí. Lần đầu tiên được người khác che chở như vậy, hóa ra cảm giác này cũng rất tốt.

Vừa nghe đến hai chữ "huấn luyện viên", tên thủ lĩnh du côn không dám để bọn côn đồ xông lên nữa. Vô luận ở đâu, người ta có thể gây sự với bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không thể gây sự với lính. Bởi vì nếu họ sử dụng không tốt, một khi xuất động thì đó không phải là mười mấy người, mà có thể là vài trăm người.

Họ không thuộc quyền quản lý của tòa thị chính hay cảnh sát. Họ chẳng sợ gì cả. Đánh chết, đánh phế, cũng không có ai quản lý ngươi, ai bảo ngươi đi gây sự với lính, đáng đời!

May mắn thay, tên công tử ăn chơi đã bị Trần Khẩn một cước đá ngất đi, tên thủ lĩnh du côn bây giờ là đại ca. "Đồ phế vật, còn không mau qua đây khiêng đại thiếu gia đi."

"Tiểu Khẩn, cú đá của em ngoan độc đấy." Thẩm Mặc Tâm mắt lạnh nhìn đám côn đồ đang rút lui, rồi quay lại nhìn Trần Khẩn còn đang đứng chắn trước người mình.

"Vẫn chưa đủ ác, cú đá này nhiều nhất chỉ khiến hắn nằm viện một thời gian thôi, không đá chết hắn là còn may mắn. Xin lỗi Giáo quan, cô không ra lệnh mà em đã tự ý hành động."

Nằm lại? Trần Khẩn đã đánh giá quá thấp lực đạo của mình và đánh giá quá cao khả năng chịu đòn của tên công tử ăn chơi. Tên này đã phải nằm viện hơn nửa năm, mũi bị đá vỡ phải đi chỉnh hình. Hắn còn trở thành người tàn tật, vì một con mắt đã bị Trần Khẩn đá mù, chỉ có thể lắp mắt giả.

Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, ai bảo hắn cả ngày làm càn, cho rằng toàn bộ thành phố không có ai dám phản kháng hắn. May mắn hắn gây sự với Trần Khẩn lúc này, đụng vào điểm kháng cự của Trần Khẩn. Trần Khẩn tha cho hắn một mạng đã là khách khí lắm rồi.

May mắn hắn đụng phải là Trần Khẩn bây giờ. Nếu chậm vài năm nữa, chắc chắn sẽ bị Trần Khẩn đá chết tươi. Bởi vì Trần Khẩn hiện tại còn chưa từng giết sinh, nên trong cách đối đãi mọi việc, vẫn tính là nhân từ nương tay.

Thẩm Mặc Tâm xoa đầu cúi gằm của Trần Khẩn: "Bây giờ chỉ có hai chúng ta, tôi không so đo với em nhiều như vậy, nhưng về sau không được như thế, biết chưa. Lớn chừng này rồi, sao vẫn không thể nhẫn nhịn được, hắn chỉ có thể chiếm chút tiện nghi trên miệng, chứ không thể làm gì được chúng ta."

"Em tuyệt đối không cho phép bất cứ ai, nói nửa câu vũ nhục Huấn luyện viên. Kẻ nào vũ nhục Giáo Quan, cho dù là Thiên Vương Lão Tử, em cũng dám đánh." Chớ nói chi là chị vẫn là người em yêu sâu đậm, tuyệt đối không thể cho phép, tuyệt đối.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Thẩm Mặc Tâm vẫn nhìn thấy rất rõ sự kiên trì trong mắt Trần Khẩn. Chỉ là nàng không nhìn thấy phía sau ánh mắt kiên trì đó, còn có tình yêu thương nồng đậm mà Trần Khẩn dành cho nàng.

"Tuổi còn nhỏ đã học được bao che khuyết điểm, thật không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Ai, tâm trạng vốn đang tốt đẹp, cứ thế bị phá hỏng mất. Tiểu Khẩn, chúng ta về thôi, em đến chỗ tôi ở đi. Sáng mai chúng ta cùng đi khách sạn của em dọn dẹp hành lý, buổi chiều chúng ta trở về đại đội."

"Vâng, Giáo quan." Thẩm Mặc Tâm nói gì, Trần Khẩn đương nhiên làm theo lệnh.

Trần Khẩn không biết Thẩm Mặc Tâm ở khách sạn nào, chỉ có thể lẽo đẽo đi theo nàng.

"Tiểu Khẩn, vừa rồi tại sao lại muốn đứng trước mặt tôi, tôi còn chưa đến mức cần em bảo vệ đâu."

"Chỉ là không muốn làm bẩn tay Giáo quan, bọn họ quá bẩn, em bách độc bất xâm, không sợ bẩn."

Thật là một đứa trẻ đơn thuần, những người bẩn gấp trăm lần bọn chúng nàng đều đã từng tiếp xúc qua, thậm chí còn giết qua. Có một số việc Thẩm Mặc Tâm không muốn nói với Trần Khẩn lúc này, thời gian nàng vào đơn vị còn quá ngắn, rất nhiều chuyện nàng còn chưa biết. Có những thứ không thể dạy được, chỉ có thể chờ đợi nàng tự mình đi phát hiện, đi lĩnh ngộ. Mình chỉ cần bảo vệ tốt tấm lòng thuần khiết và lương thiện đó của nàng, không muốn nàng bị lạc lối vì sự tăm tối của xã hội.

Kỳ thực, tâm trạng tốt của Thẩm Mặc Tâm không hoàn toàn bị phá hỏng, sự bảo vệ và kính yêu của Trần Khẩn dành cho mình khiến nàng vô cùng thoải mái và vui vẻ. Lần đầu tiên thấy Trần Khẩn bao che khuyết điểm đến vậy và người được bảo vệ lại là chính mình. Lần đầu tiên biết Trần Khẩn cũng sẽ nổi giận và cũng là vì chính mình.

Tâm trạng tốt khiến Thẩm Mặc Tâm không để ý một chuyện, đó là lúc tên công tử ăn chơi nói Trần Khẩn là "người kỳ quái" (người quái dị), điều này đã chọc giận nàng hoàn toàn.

Chính cơn giận đó khiến nàng không thể bình tĩnh lại, mới ra lệnh cho Trần Khẩn xông lên vả miệng. Chứ không phải như Trần Khẩn lầm tưởng, những lời lẽ tà ý của tên công tử ăn chơi không thể làm Thẩm Mặc Tâm nổi giận nửa điểm. Giống như chính nàng đã nói, bọn chúng chỉ có thể chiếm tiện nghi trên miệng, chứ không thể thực sự làm gì được nàng.

Theo sư phụ vào Nam ra Bắc, đi du lịch khắp nơi, nàng đã nhìn thấu loại người này. Từ lúc ban đầu thẹn thùng, phẫn nộ, đến bây giờ trực tiếp bỏ qua, năng lực chịu đựng trong lòng nàng cao hơn rất nhiều so với đứa trẻ Trần Khẩn này.

Thẩm Mặc Tâm trong lòng Trần Khẩn không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn chiếm giữ một vị trí vô cùng quan trọng, tuyệt đối là sự tồn tại mà Trần Khẩn không thể bỏ qua, là điểm kháng cự chỉ cần chạm vào là bùng nổ của Trần Khẩn.

Thế còn Trần Khẩn? Nàng liệu có thể bước vào sâu trong nội tâm Thẩm Mặc Tâm, trở thành sự tồn tại mà Thẩm Mặc Tâm không thể bỏ qua hay không? Nàng có thể nổi giận vì người khác mắng Trần Khẩn, có lẽ điều đó đã xảy ra trong lòng, chỉ là nàng còn chưa phát hiện ra mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: