
Chương 18: Chạm Trán Và Giành Quán Quân
Giải tán thủ của bộ đội đặc chủng, không phân biệt giới tính, phân tổ theo tuổi để thi đấu. Hầu hết các đặc chủng tham gia thi đấu đều ở tuổi hai mươi lăm. Tổ của Trần Khẩn mới hai mươi ba tuổi, quả thực rất ít người, chỉ có mười người. Đây là tiểu tổ thi đấu có số lượng người ít nhất và cũng là tiểu tổ có tuổi đời trẻ nhất.
Lịch trình thi đấu vòng loại khá căng thẳng, bắt đầu từ một giờ chiều, quy định phải phân xử thắng bại trong vòng một giờ. Sau đó nghỉ ngơi nửa giờ, lập tức bước vào trận đấu tiếp theo. Buổi chiều tổng cộng có ba cuộc thi, buổi tối bắt đầu lúc bảy giờ, sẽ sắp xếp hai cuộc thi.
Hình thức thi đấu cũng khá khắc nghiệt, yêu cầu mỗi người đều phải thi đấu. Ba thứ hạng đầu có thể tiến vào vòng trong, xếp hạng dựa trên tổng thành tích thi đấu. Đây cũng là thể thức thi đấu của các giải quốc tế, được mệnh danh là thể thức công bằng nhất, không thể gian lận nhất.
Tổ của Trần Khẩn ít người nhất, chỉ có mười người, nói cách khác, Trần Khẩn chỉ cần có mặt hai ngày là có thể nghỉ ngơi. Tổ tuổi hai mươi bốn và tổ hai mươi lăm đều có bốn mươi người, xem ra chờ bọn họ thi đấu xong cũng phải mất tám ngày.
Đây là trận đấu đầu tiên của Trần Khẩn. Thẩm Mặc Tâm không vào sân sớm, sợ bị Trần Khẩn nhìn thấy. Nàng cố ý mặc chiếc áo khoác bông quân đội dày sụ, dựng cổ áo lên để che khuất vẻ đẹp của mình, túm mái tóc dài ngang vai lại giấu vào bên trong mũ quân đội. Đợi đến khi địa điểm thi đấu của Trần Khẩn tắt đèn, nàng mới đi vào và ngồi ở hàng ghế cuối cùng gần cửa.
Vì không tạo áp lực vô vị cho Trần Khẩn, Thẩm Mặc Tâm thật là dụng tâm lương khổ.
Trần Khẩn cúi người chào đối thủ đầu tiên của mình, sau đó lặng lẽ đứng yên, chờ đợi đối phương ra tay tấn công.
Thẩm Mặc Tâm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Khẩn, ai nha, con bé này rõ ràng đang học ta, muốn học ta lấy tĩnh chế động sao? Bất quá đối thủ của em xem ra không ra hồn lắm, chiêu này hẳn là không thành vấn đề.
Đối phương bày ra tư thế tấn công, chuẩn bị tiến công. Thẩm Mặc Tâm nhìn thấy bước chân của Trần Khẩn bắt đầu thay đổi, nhìn thấy thức mở đầu của Trần Khẩn, trong lòng Thẩm Mặc Tâm cười lớn.
Tiểu Khẩn, em... em thật sự rất đáng yêu, làm sao lại nghĩ dùng Thái Cực quyền? Được rồi, cho ta xem xem, rốt cuộc em muốn làm như thế nào đây.
Trần Khẩn hơn hai tháng nay vẫn luôn luyện tập Thái Cực quyền. Bài Thái Cực quyền mà Thẩm Mặc Tâm dạy nàng có chút khác biệt so với bài nàng đã học trước đây. Nhớ lại lời nói coi thường Thái Cực quyền của tên chó săn hôm nọ, Trần Khẩn quyết định trong giải tán thủ này, nàng sẽ chỉ sử dụng Thái Cực quyền để thi đấu.
Đối thủ của Trần Khẩn đúng như lời Thẩm Mặc Tâm nói, thực sự không ra hồn. Nhưng Trần Khẩn vẫn luôn không tiến công, bởi vì nàng chưa từng dùng Thái Cực quyền để đánh nhau với người khác, đối thủ này vừa vặn giúp nàng luyện tập một chút những lĩnh ngộ của mình về Thái Cực quyền.
Đối thủ của Trần Khẩn cũng có chút sốt ruột rồi, đòn tấn công của hắn không có lần nào hiệu quả, tất cả đều bị Trần Khẩn hóa giải dễ dàng. Hơn nữa cho đến bây giờ Trần Khẩn chưa từng phản kích, hắn hiểu rằng Trần Khẩn chỉ xem hắn như một đối tượng luyện tập mà thôi.
Hắn rất có tự trọng, biết mình chỉ là một khúc gỗ di động mà thôi, hắn không bằng Trần Khẩn.
Hắn đứng thẳng, cúi người trước trọng tài võ thuật bên cạnh, "Tôi nhận thua."
Trần Khẩn thật bất ngờ khi đối phương lại tự nhận thua. Nàng đành phải thu thế phòng thủ, cúi người về phía đối phương bày tỏ sự cảm ơn.
"Cảm ơn đã chỉ giáo."
"Trần Khẩn, cô rất lợi hại, cố gắng lên."
Giành chiến thắng và giành được sự tôn trọng của đối thủ, trận đấu đầu tiên của Trần Khẩn đã kết thúc một cách đẹp đẽ.
Thẩm Mặc Tâm luôn nhìn chăm chú vào Trần Khẩn đang nghỉ ngơi bên sàn đấu. Cô nhận định được Thái Cực quyền ở phương diện phòng thủ vô cùng xuất sắc, chỉ là sát chiêu quá ít. Tiểu Khẩn, em có thể phòng thủ được đòn tấn công của đối phương, vậy đòn tấn công của em sẽ như thế nào đây? Đáng tiếc tổ của em năm nay không có người nào xuất sắc, muốn nhìn thấy em tấn công, chắc phải chờ đến trận chung kết rồi.
Quả nhiên bị Thẩm Mặc Tâm nói trúng, Trần Khẩn là người đứng đầu tổ của nàng, nàng thật sự chưa từng tấn công. Tất cả đối thủ đều bỏ cuộc sau khi tấn công không hiệu quả. Lẽ nào đệ tử do Thẩm Mặc Tâm đào tạo lại không biết tấn công sao? Hồi Thẩm Mặc Tâm dự thi, kết cục của đối thủ của nàng không hề đẹp: hoặc bị nàng đá văng ra khỏi sàn, hoặc bị một chưởng đánh choáng váng.
Danh xưng Băng Sơn của Thẩm Mặc Tâm không phải là hư danh. Khi người khác bị thương đến mức đó, nàng chỉ lạnh lùng liếc nhìn: "Tài nghệ không bằng người, không thể trách người khác ra tay quá nặng."
Đúng vậy nha, Thẩm Mặc Tâm không đánh phế ngươi là ngươi nên tạ ơn trời đất rồi.
Đệ tử được người lạnh lùng và kiêu ngạo như vậy dạy dỗ, lại rõ ràng một lần cũng không tấn công, mà chỉ phòng ngự. Thực ra nàng không phản kích, nhưng khi nàng hóa giải chiêu thức tấn công, hai bên chắc chắn sẽ có va chạm. Người không giao đấu với nàng thì không thể biết được, chỉ với chút va chạm đó thôi, đối thủ của nàng đều ngầm kêu đau trong lòng.
Họ không muốn chịu đựng đến lúc Trần Khẩn muốn tấn công, họ không muốn vào bệnh viện. Cho nên họ đều rất thông minh lựa chọn nhận thua, thua dưới tay đệ tử của Băng Sơn thì không mất mặt.
Thẩm Mặc Tâm cho rằng Trần Khẩn sẽ gọi điện cho mình để báo cáo chiến thắng, vì nàng là người đứng đầu tiểu tổ. Kết quả, đợi đến hơn mười một giờ khuya, Trần Khẩn vẫn không gọi điện thoại cho nàng.
"Con bé này còn rất kiêu căng nha, rõ ràng để ta chờ đến giờ mà không gọi điện cho ta. Tiểu Khẩn, lẽ nào em định đợi đến trận chung kết một tuần sau, giành được hạng nhất rồi mới báo cáo với chị sao?"
Trần Khẩn là người đứng đầu tiểu tổ, nhưng nàng không hề kiêu ngạo hay vui vẻ, vì đây không phải là mục tiêu của nàng.
Nàng có một tuần để nghỉ ngơi. Hai tổ thi đấu còn lại cần sáu ngày để kết thúc, sau đó họ sẽ có thêm một ngày nghỉ ngơi.
Trần Khẩn mỗi ngày chạy đến công viên gần khách sạn rèn luyện thân thể, cùng với các ông cụ bà cụ trong công viên, đánh Thái Cực quyền.
Đây là một giải đấu bí mật, chỉ có các đặc chủng mới biết. Nàng không mặc trang phục ngụy trang mà mặc quần áo thoải mái rất bình thường đồ Trần Bá Trung mang đến. Nàng không đến khu tập luyện quy định mà luyện Thái Cực quyền ngay tại công viên. Đợi mọi người về, nàng đi dạo khắp nơi, mua bản đồ và cả ngày đi lang thang.
Có lẽ trong tất cả thành viên dự thi, chỉ có Trần Khẩn dám nhàn nhã và thả lỏng bản thân như vậy. Nàng chọn đi du ngoạn khắp nơi để thả lỏng theo lời dặn của Thẩm Mặc Tâm: phải buông lỏng tâm tình, không được căng thẳng.
Trận Chung Kết
Hai ứng cử viên quán quân lần này là:
Trần Khẩn – Nếu không phải đệ tử của Băng Sơn Thẩm Mặc Tâm, nàng sẽ là một hắc mã mạnh mẽ.
Văn Nhân Khắc – Đến từ Tổng bộ Đặc chủng Kinh đô. Nếu không có Trần Khẩn xuất hiện, anh ta chắc chắn là quán quân năm nay.
Văn Nhân Khắc biết Trần Khẩn là đối thủ cuối cùng, cũng là đối thủ lớn nhất cản đường mình. Trần Khẩn lại không biết gì về đối thủ này.
Đơn vị chủ quản quả nhiên xếp cuộc thi giữa Văn Nhân Khắc và Trần Khẩn vào trận cuối cùng và cố ý trì hoãn nửa giờ.
Trần Khẩn không phụ lòng kỳ vọng của Thẩm Mặc Tâm: nàng trước bảy cuộc thi toàn thắng, nhưng vẫn là chưa một lần nào tấn công hoặc phản kích. Điều này khiến Thẩm Mặc Tâm thất vọng, nàng chỉ còn hy vọng trận đấu với Văn Nhân Khắc này có điểm đáng xem.
Hai người toàn thắng đứng bên sàn đấu. Trần Khẩn vẻ mặt lãnh tĩnh, không thèm nhìn Văn Nhân Khắc.
Văn Nhân Khắc lại đang quan sát đối thủ cuối cùng: Tóc ngắn, khuôn mặt búp bê hơi đáng yêu, nhưng ánh mắt rất lạnh, rất sắc bén. Anh ta đánh giá Trần Khẩn chỉ đạt khoảng sáu mươi điểm so với tiêu chuẩn Băng Sơn là 100 điểm . Anh ta may mắn từng gặp Thẩm Mặc Tâm, một mỹ nữ lạnh lùng tuyệt đẹp mà có thể nhìn hưng không thể sở hữu.
"Đã đến giờ rồi, mời hai vị lên đài."
Trần Khẩn từ từ bước lên sàn đấu. Khi Văn Nhân Khắc đứng vững, nàng khom người cúi đầu thói quen thể hiện sự tôn kính khi so chiêu với Thẩm Mặc Tâm. Văn Nhân Khắc cũng cúi người theo, thắc mắc vì sao nàng không ôm quyền như người khác.
Thẩm Mặc Tâm trong mắt chỉ có một mình Trần Khẩn. Nàng chờ mong nhìn thấy Trần Khẩn tấn công.
Văn Nhân Khắc thấy Trần Khẩn không động, biết nàng đang chờ mình tấn công. Anh ta quyết định: Được rồi, để ta đến đánh vỡ hàng phòng thủ của cô, xem rốt cuộc cô là không biết tấn công, hay là không muốn tấn công.
Kết quả... Không chỉ Thẩm Mặc Tâm thất vọng, các đặc chủng trên khán đài thất vọng, mà ngay cả Trần Khẩn cũng thất vọng rồi.
Đây là lần đầu tiên Trần Khẩn phản kích. Nàng hóa giải chiêu thức của Văn Nhân Khắc, thuận tay thực hiện một đòn phản công mang tính phòng ngự. Một cú va chạm bờ vai rất bình thường đã trực tiếp đánh Văn Nhân Khắc bay ra khỏi sàn đấu.
Tất cả mọi người đều sững sờ, quá giả dối rồi, Văn Nhân Khắc yếu ớt đến thế sao? Văn Nhân Khắc cố gắng đứng dậy nhưng phát hiện tay không thể cử động, vừa nhúc nhích là đau đớn dữ dội.
Võ thuật gia làm trọng tài lập tức chạy đến bên cạnh Văn Nhân Khắc, cau mày nắm lấy cánh tay bị đụng của anh ta.
"Là đau hay là tê liệt ?"
Tay không thể cử động đại diện cho gãy xương hoặc cũng có thể bị đụng tê liệt, giống như bị va vào gân, sẽ khiến cả cánh tay tê dại.
"Đau?"
Võ thuật gia có chút không thể tin được, Trần Khẩn lại có lực đạo lớn đến vậy ư? Anh ta nắm lấy cánh tay không thể cử động của Văn Nhân Khắc, không gãy xương. Nhìn Văn Nhân Khắc đang cố chịu đựng cơn đau do anh ta mang lại, xem ra có thể là nứt xương.
"Không gãy xương, nhưng lát nữa vẫn phải đưa đi bệnh viện."
Trần Khẩn đứng trên đài nhìn Văn Nhân Khắc: "Xin lỗi, tôi không biết anh yếu ớt đến vậy. Tôi đã dùng lực đạo lớn hơn thế này rất nhiều để đụng Giáo quan, nàng không hề hấn gì, còn một chưởng đánh tôi ngã xuống đất."
Văn Nhân Khắc không nhịn được trợn tròn mắt, cô lại đi so sánh tôi với Băng Sơn sao? Cô đang nâng tôi lên hay là coi thường bản lĩnh của Băng Sơn vậy.
"Không sao, là tôi quá yếu ớt. Hóa ra cô không phải không biết tấn công, mà là cô ra tay quá nặng."
Trần Khẩn có chút choáng váng, tấn công? Cái này cũng gọi là tấn công sao? Khi nàng đụng Thẩm Mặc Tâm, nàng bị Thẩm Mặc Tâm mắng là chơi xấu. Sau đó Thẩm Mặc Tâm một chưởng đánh nàng ngã xuống đất, còn cố ý giẫm lên lưng nàng, nói với nàng đây mới gọi là tấn công.
Dưới sự đỡ đần của võ thuật gia, Văn Nhân Khắc cuối cùng cũng đứng dậy. Đơn vị chủ quản thấy anh ta bị thương thật, Trần Khẩn cũng hoàn toàn xứng đáng nhất cử đoạt giải nhất. Ai, không thể gọi là đoạt giải nhất, phải gọi là va chạm đoạt giải nhất.
Trần Khẩn nhận chiếc huy hiệu nhỏ do đơn vị chủ quản trao tại chỗ, đi đến trước đài. Nàng cúi người thật sâu nhưng không lập tức đứng dậy, sau đó nói ra một câu khiến tất cả mọi người nhảy dựng lên:
"Cảm ơn Giáo quan đã huấn luyện nhiều năm như vậy, em không phụ lòng dạy bảo và kỳ vọng của Giáo quan, em sẽ không để Giáo quan mất mặt nữa."
Tất cả mọi người đứng dậy, nhìn về phía mà Trần Khẩn đang cúi đầu, Thẩm Mặc Tâm thật sự đã đến ư?
Thẩm Mặc Tâm thật bất ngờ khi Trần Khẩn rõ ràng biết mình đang ở đây, hơn nữa còn biết chính xác vị trí của mình.
"Đứng lên đi. Nói thật, tôi rất thất vọng. Tổng cộng mười bảy cuộc thi, em thậm chí ngay cả một chiêu thức tấn công ra hồn đều không có, bất quá phòng thủ thì cũng ra dáng lắm. Bất quá cũng không thể trách em, là đối thủ của em quá yếu."
Trần Khẩn nghe được Thẩm Mặc Tâm nói tiếp, nàng mới đứng thẳng dậy đối diện với người mình yêu sâu đậm này.
Từ trận đấu đầu tiên Thẩm Mặc Tâm đến quan sát, nàng đã biết rõ Thẩm Mặc Tâm đã đến. Bởi vì ánh mắt chăm chú của Thẩm Mặc Tâm là thứ nàng quen thuộc nhất. Nàng biết Thẩm Mặc Tâm đang ở đó, nên nàng vô cùng an tâm.
Khi giành được người đứng đầu tiểu tổ, nàng biết Thẩm Mặc Tâm vẫn luôn ở đây nhìn nàng, cho nên nàng không gọi điện thoại báo cáo thứ hạng của mình. Một tuần lễ nghỉ ngơi, nàng biết Thẩm Mặc Tâm đang ở đó và Thẩm Mặc Tâm không tìm nàng chắc chắn có lý do riêng. Nàng cũng sẽ không đi quấy rầy Thẩm Mặc Tâm, nàng chọn đi du ngoạn khắp nơi để phân tán nỗi nhớ của mình.
"Xin lỗi, Giáo quan."
"Tiểu Khẩn."
"Có mặt."
"Dọn dẹp đồ đạc của em, rồi đi theo tôi."
"Vâng, Giáo quan."
Hai người hoàn toàn không để ý đến tất cả mọi người trong nhà thi đấu, cứ như thể toàn bộ nơi đó chỉ có hai người họ vậy.
Trần Khẩn vội vàng chạy xuống đài xỏ vào đôi giày quân nhân cổ cao của mình. Thẩm Mặc Tâm đã bị Trần Khẩn nhận ra, nàng cũng không cần phải ngụy trang nữa. Vốn dĩ nàng chỉ che đậy để phòng ngừa bị Trần Khẩn nhận ra, giờ thì không còn cần thiết nữa.
Nàng cởi chiếc áo khoác bông quân đội dày sụ bên ngoài, thả mái tóc từ trong mũ quân đội ra, tất cả mọi người trên khán đài đều sáng mắt lên. Mắt Trần Khẩn cũng sáng rực, đây là lần đầu tiên nàng thấy Thẩm Mặc Tâm không mặc quân phục, không mặc trang phục ngụy trang, mà lại mặc một bộ tây trang vừa vặn cơ thể.
Thẩm Mặc Tâm lúc này bước ra, tuyệt đối không ai nghĩ nàng là một quân nhân, một chỉ đạo viên bộ đội đặc chủng. Họ sẽ không nghĩ nàng là một cao thủ võ thuật, mà sẽ nghĩ nàng là một quản lý tinh anh của công ty nào đó.
Khí chất của nàng vẫn lạnh như Băng Sơn, thêm vào sự xuất hiện lộng lẫy, khiến người ta không thể rời mắt. Nàng có khí chất của một người lãnh đạo và người có địa vị gia tộc cao quý, phối hợp với bộ tây trang đen ôm sát người, đi đến đâu cũng là điểm sáng hội tụ.
"Em định lề mề đến bao giờ?" Giọng nói lạnh lùng, thanh thúy nhắc nhở Trần Khẩn, Thẩm Mặc Tâm còn đang chờ nàng.
Trần Khẩn vội vàng cúi xuống xỏ xong giày quân nhân, đeo ba lô lên vai, nhanh chóng tiến lên bên cạnh Thẩm Mặc Tâm.
Nếu như vừa rồi Trần Khẩn là một người có trạng thái tâm lý điềm đạm, bình tĩnh tuyệt đối , thì bây giờ Trần Khẩn chính là một đứa trẻ vui vẻ. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nàng khiến người ta nghi ngờ không biết người vừa rồi bình tĩnh có phải là Trần Khẩn hay không, sự khác biệt này quả thực quá lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro