Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48 : Ác chiến


Nắm chặt đoản đao, quyết định tấn công, nam nhân nháy mắt đã nhận ra phía sau có gì khác thường, vừa ngồi chồm xuống, rút ra chủy thủ trên đùi liền đâm vào bụng Tần Nam, Tần Nam bị đối phương nhanh chóng phản ứng liền cả kinh có chút sửng sốt, nháy mắt hoàn hồn, nắm chặt chủy thủ liền hung hăng đâm vào sau gáy nam nhân , nam tử nhìn thấy đòn công kích của mình đã đạt được, nghĩ rằng nguy cơ đã bị giải trừ, nhất thời tâm thần buông lỏng, không kịp phòng bị, liền như vậy bị Tần Nam hạ gục.

Ngay lúc nam nhân ngã xuống, kia trong nháy mắt, phía sau vang lên tiếng xé gió, liền nhanh chóng ngồi xổm xuống, một mực tránh né.

"Phanh!"

Một tiếng súng rất nhỏ vang lên, trong lòng căng thẳng, thuận thế nắm lên nam nhân trên mặt đất, liền xoay người nằm lăn xuống, vừa mới quay người lại nàng mới biết được phía sau đã có ba người bao vây, trong đó hai người cầm trong tay cung nỏ, một nam nhân áo chẽn nắm một khẩu súng giảm thanh. Nam nhân áo chẽn nhìn thấy Tần Nam nằm ở dưới đất, giơ súng công kích, bắn không ngừng, làm cho Tần Nam không có cơ hội đánh trả!

Rốt cục, súng hết đạn, nam nhân áo chẽn mới ngừng bắn, ngay lúc tiếng súng dừng lại, trong nháy mắt, Tần Nam lập tức xoay người lăn qua một bên. Hai người cầm nỏ nhìn thấy Tần Nam muốn tránh, cử cung tề phát[1], một phát nhắm thẳng về phía đại não Tần Nam , một mũi tên bắn trúng cẳng chân Tần Nam.

[1]cử cung tề phát=giương cung lắp tên

Mắt thấy hai mũi tên nhắm tới, Tần Nam lập tức nhấc tay che lấy đầu, mũi tên sắc bén trực tiếp liền xỏ xuyên qua cánh tay Tần Nam , máu đen chầm chậm chảy ra, thấm ướt chiếc áo vàng nhạt , nếu như là cẳng chân của người thường bị một mũi tên này bắn trúng, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không cử động được, đương nhiên đây là nói 'nếu như'. . . . . .

Ngay lúc hai cung thủ bắn trúng Tần Nam, nam nhân áo chẽn cũng đã đổi xong hộp tiếp đạn, trong lòng căng thẳng, lập tức nhấc chân đem cửa đá văng, loảng xoảng một tiếng, thế nhưng cửa vẫn đang đóng chặt. Ba người nhìn nhau liếc mắt một cái, một tên cung thủ đi tới gần cửa liền một cước đá văng cửa gỗ, hai người còn lại liền hỗ trợ chạy vào trong phòng, nhưng không có nhìn thấy con người.

Nam nhân áo chẽn vừa liếc mắt một cái thang lầu, ý bảo trong đó một gã bắn nỏ đánh cái thủ thế, người sau liền giương cung thật cẩn thận tiêu sái lên thang lầu, nam nhân áo chẽn theo sát phía sau, tên bắn nỏ còn lại nhìn thoáng qua cửa sổ đang rộng mở , tuy rằng nơi này là lầu 4, lại vẫn lo lắng, tiến lên xem xét.

Ngay lúc người bắn nỏ cẩn thận tựa đầu tìm hiểu cửa sổ, kia trong nháy mắt, trước mắt bóng đen chợt lóe, liền kêu thảm một tiếng, hướng tới bóng đen liền giương cung bắn tới. Tần Nam không có để ý cung tiễn bắn tới chính mình sẽ làm sao, chỉ cần không phải đại não, chỗ nào cũng không là vấn đề!

Tất cả động tác trên tay cũng không dừng lại, trực tiếp rất nhanh rút đao, liên tiếp hung hăng đâm vào trán của đối phương .

"Rầm ~!"

Một tiếng súng rất nhỏ vang lên, thủy tinh bên cạnh đã bị phá nát, vỡ thành trăm ngàn mảnh nhỏ cắt qua hai má, mà nàng cũng chưa từng dừng lại, dọc theo tường ngoài liền bám vịn mà leo tới cửa sổ trên lầu.

Theo trong cửa sổ, vừa lúc thấy tên cung thủ đưa lưng về phía chính mình, thật cẩn thận hướng dưới lầu đi đến, rút ra súng lục ở phía sau lưng , trực tiếp bắn vào đầu hắn, phát súng thứ hai lại bị nam nhân áo chẽn phản ứng cực nhanh né tránh .

Một lần nữa theo cửa sổ leo trèo vào phòng, nhổ mũi tên trên cẳng chân.

Tuy rằng không hề cảm giác, nhưng là cảm giác toàn thân lại không xong đến cực điểm, nàng có thể nghe thấy được thanh âm của mũi tên sắc bén đang xé rách bắp thịt , cũng có thể thấy máu thấm ướt vải quần, lại hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, thậm chí là cảm giác bị mũi tên xẹt qua cơ thể ! Tập trung tinh lực, nàng có thể thấy nam nhân dựa vào tường cũng không có chủ ý tấn công, thật sâu hít một hơi, chậm rãi thở ra.

Hiện tại, làm sao bây giờ ?

Vừa rồi giao thủ, khiến nàng biết được nam nhân áo chẽn này xem như trong bốn người là có thân thủ tốt nhất, cũng không phải ngày một ngày hai mà có thể luyện ra ! Quân nhân?

Nói vậy, những người này khả năng thích ứng sẽ rất cao cùng với tài nghệ vô cùng lão luyện, nhất định không giống người thường, xem ra không thể kéo dài thời gian! Mau chóng xử lý đám người này rồi rời đi mới là chuyện ưu tiên hàng đầu!

Nam nhân áo chẽn có kỹ thuật bắn súng cực nhanh, nàng đem hết toàn lực cũng vô pháp bảo đảm chính mình không bị bắn vỡ đầu, tùy tiện đi xuống chính là muốn chết, lúc này nàng quả thật ở vào thế tiến thoái lưỡng nan. . . . . .

Đúng lúc này thoáng nhìn đến xác chết[2] trên mặt đất, thuận tay nâng lên thi thể chắn trước ngực làm thành 'một cái khiên thịt người'[3], tuy rằng tốc độ và kỹ năng của nàng so với đối phương có chút bất lợi, khí lực lại vẫn phải có! Xác định xong vị trí của nam nhân áo chẽn, mang theo 'cái khiên thịt người' ngay lập tức đi xuống thang lầu.

[2] chính là một tên trong 2 cung thủ lúc nãy

[3] cái khiên: vật mà các đấu sĩ Hy Lạp che chắn trước ngực để bảo vệ cơ thể trước đòn công kích của đối phương, ở đây Tần Nam là dùng thi thể làm khiên, gọi là 'khiên thịt người'.

Nam nhân áo chẽn cảnh giác nhìn chằm chằm cửa thang lầu, từ đầu đến cuối, họng súng cũng chưa từng dời qua, đúng lúc này, một cái bóng đen cực nhanh chạy xuống,.

Nam nhân áo chẽn không chút do dự nã súng, bắn xong phát thứ nhất, mới giật mình giác ở giữa chính mình , phản ứng cực nhanh hướng tới Tần Nam đang ngồi xổm nhắm chính mình,lại bắn thêm một phát, vừa lúc tiếng súng của nam nhân vang lên, trong nháy mắt, Tần Nam bóp cò súng.

Cơ hồ hai phát súng cũng đồng thời vang lên, lại vang lên hai tiếng người ngã xuống đất. . . . . .

Tần Nam sửng sốt trong chốc lát, mới chậm rãi thở ra một hơi, nhìn thấy trước mắt thi thể , vừa khéo ngã xuống đất vì chính mình đỡ lấy một phát súng bắn vào đầu, nói không nên lời, nghĩ lại mà sợ. . . . . .

Cả người mềm nhũn buông mình ngồi ở trên thang lầu, hướng tới nam nhân áo chẽn đã ngã vào bên cạnh vách tường , liên tục bắn thêm vài phát súng, mới thả lỏng thần kinh đang buộc chặt . . . . . .

Thần kinh thả lỏng trong nháy mắt, tay cầm súng mới bắt đầu run nhè nhẹ, hoãn xong một trận mới đứng dậy, đem vũ khí thu quát[4] sạch sẽ, theo cửa sổ trèo lên nóc nhà, liền trở về.

[4] thu quát= thu thập,vơ vét

Chờ đến lúc Tần Nam chạy về đường ven sông, tất cả mọi người đã đợi một hồi lâu, An Lâm cũng tỉnh lại, tinh thần rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Thấy An Lâm tỉnh lại, trong lòng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, đúng lúc này nguyên bản cùng Hạ mẫu nói xong vài chuyện linh tinh, An Lâm quay đầu, vừa lúc thấy Tần Nam đang nhìn mình. Nhận được tầm mắt của An Lâm, sợ tới mức Tần Nam vội vàng đem tầm mắt né tránh, quay đầu đã đem tất cả vũ khí giao vào trong tay Tần Diệp.

Tần Diệp nguyên bản vốn tính toán kêu Tần Nam, lại bị nhét vào một tay vũ khí, nhìn thấy trước mắt là súng ống cung nỏ, nháy mắt trợn mắt há hốc mồm, sau đó chính là 'cười sai lệch miệng'[5], chỉ thiếu chút nữa chảy nước miếng!

Nga nha ~ tất cả chỗ này đều là bảo bối a! ! Tuy rằng trong lòng kinh thán[6] không thôi, cũng không quên nhiệm vụ chính của mình.

[5] (nguyên văn: tiếu oai liễu chủy) cười sai lệch miệng=cười đến méo miệng, cười ngây ngốc

[6] kinh thán =kinh ngạc,tán thán( vừa sợ hãi vừa cảm thấy thú vị)

"Đúng rồi, Nghiêm Nhã gọi ngươi cùng An Lâm vào trong xe thương lượng một chút chuyện ~!"

Nói xong cũng không quản Tần Nam có nghe thấy được hay không, trực tiếp ôm bảo bối tìm Tần Chí Cương xin chỉ bảo cách sử dụng.

Nghe xong lời của Tần Diệp, đang chuẩn bị đi tới xe thiết giáp, kết quả quay người lại liền gặp được An Lâm, trong lòng cả kinh, mày nhíu lại, đi vòng qua người nọ, liền hướng xe thiết giáp đi tới. An Lâm còn chưa kịp chào hỏi, người nọ đã như vậy bước đi , nghi hoặc khó hiểu toan muốn mở miệng hỏi, đối phương lại đột nhiên ngừng bước.

Tần Nam xoay người, ý bảo An Lâm đi theo chính mình, mới một lần nữa tiếp tục bước chân. Tuy rằng trong lòng tràn ngập nghi vấn, An Lâm vẫn là đi theo, chẳng lẽ trong lúc chính mình còn mê man , khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì sao?

Tiến đến xe thiết giáp, Nghiêm Nhã đang xem bản đồ liền ngẩng đầu lên, mở miệng nói thẳng đến chủ đề:

"Chúng ta phải nhanh một chút ra khỏi thành, tốt nhất đêm nay rời đi!"

"Đêm nay? Phát sinh chuyện gì ?"

An Lâm nghe xong lời nói của Nghiêm Nhã, nhưng thật ra lại rất lạnh tĩnh hỏi.

"Hôm nay trong lúc đi lấy xăng, phát hiện một tổ chức, chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ, hơn nữa cách nơi bọn họ đang tụ tập, chỉ sợ cũng không xa."

Nói xong Nghiêm Nhã chỉ về phía một khu trường học:

"Hẳn là ngay tại nơi này. Cách trạm xăng dầu chỉ một quãng ngắn, lại không tính là xa." Hiện tại người cũng đã giết , xăng cũng đã lấy, đối phương tìm tới cửa thì chúng ta liền thảm.

Tần Nam nhìn nhìn vị trí của trường học kia , cách chỗ các nàng đang ở thật sự rất gần, đi bộ một giờ sẽ tới, nếu lái xe liền nhanh hơn !

"Đường ra khỏi thành đều không được?"

An Lâm nghe Nghiêm Nhã nói xong, liền biết vì cái gì mà Nghiêm Nhã gọi hai người bọn họ lại đây .

"Cách chúng ta gần nhất, con đường huyết mạch để ra khỏi thành chính là cầu số 4, đã không dùng được. " Hiện tại còn đang bốc cháy "Về phần đường khác ra khỏi thành , một trong số đó chính là con đường mà chúng ta đi đến tiểu khu , lúc đi ra mọi người cũng đều đã nhìn thấy rồi, về phần phương án cuối cùng, chính là con đường xuyên qua cả nội thành." Này không thể nghi ngờ đây chính là con đường nguy hiểm nhất, nàng cũng không nghĩ muốn một lần nữa gặp lại đám gián lúc sáng.

"Cho nên, ta nghĩ chúng ta có thể đi theo đường thủy." Hai tay vây quanh, Nghiêm Nhã nói ra quyết định của chính mình.

Nghe thấy đề nghị của Nghiêm Nhã, Tần Nam gật gật đầu, nhìn về phía An Lâm. Nghiêm Nhã thấy hành động của Tần Nam liền cảm thấy có điểm kỳ quái, Tần Nam không phải chính là người ra quyết định cho toàn bộ nhóm người sao? Như thế nào lại nhìn về phía An Lâm?

Nhận được tầm mắt của Tần Nam , An Lâm cười cười, ra xe thiết giáp:

"Mọi người có ai biết chèo thuyền không?"

Mọi người nghe thấy vấn đề của An Lâm đều lắc lắc đầu, ngay lúc An Lâm nghĩ rằng không ai biết chèo thuyền, Trầm Hạo giơ lên rảnh tay

". . . . . . Ta biết."

Thấy Trầm Hạo giơ tay, An Lâm lộ ra tươi cười, chui trở vào xe thiết giáp đã hạ quyết định:

"Vậy, đi đường thủy."

Nghe thấy An Lâm hạ quyết định, Nghiêm Nhã nháy mắt nghi hoặc cộng thêm khiếp sợ nhìn về phía Tần Nam, này rốt cuộc ai mới là thủ lĩnh của đội nhóm này a? ! Nhận được ánh mắt nghi hoặc của Nghiêm Nhã, nàng cũng không có dự định giải thích, đứng dậy ra khỏi xe thiết giáp.

Có lẽ rất nhiều người đều nghi hoặc, cảm thấy được An Lâm không thể đảm nhiệm chức vụ thủ lĩnh của một nhóm người, nhưng nàng biết, trừ bỏ An Lâm không còn ai khác.

Bởi vì, An Lâm ở bất kỳ thời điểm nào vẫn luôn là người tỉnh táo nhất, điều này so với bất kỳ chuyện gì đều trọng yếu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro