Chương 1
KHU GIEO TRỒNG
1. Thạch hộc (Herba Dendrobium )
"Alo, ai vậy?"
"Cô là Lý Thủy Cầm đúng không?"
"Đúng vậy, anh là ai vậy?"
"Chúng tôi là tòa án nhân dân huyện..."
Điện thoại cũ âm thanh rất to, Ô Đào bưng thức ăn từ phòng bếp ra tới sau khi nghe được Lý Thủy Cầm nói liền duỗi tay lấy điện thoại, " Mẹ đi ăn cơm trước đi, để con nghe."
Lý Thủy Cầm ngồi trên ghế nhỏ lo sợ bất an.
Ô Đào nhìn bà ánh mắt ý bảo không có chuyện gì, sau đó cùng người trong điện thoại nói chuyện: " Xin chào, tôi là con gái của Lý Thủy Cầm, có chuyện gì ngài có thể cùng tôi nói. Vâng, đúng vậy. Quen biết, bọn họ với nhà tôi là hàng xóm, khởi tố sao? Cái này chúng tôi không biết, đường đi sao?... À vâng, tình huống là như thế này, bọn họ đi con đường không phải đường của thôn, là hai mươi mấy năm trước nhà bọn họ xây nhà ở bên triền núi bên đó nên trực tiếp từ dưới chân núi trồng vải nhà tôi mở một con đường. Lúc ấy quan hệ hai nhà còn tốt cho nên cha mẹ tôi không phản đối."
Nhưng mà bắt đầu từ bảy tám năm trước quan hệ hai nhà giống như lửa với nước, sau lại ngày càng nghiêm trọng cho nên ba cô tức giận liền đem con đường rào lại.
Nguyên nhân cụ thể cô cũng không phải đặc biệt rõ ràng, chỉ là lúc trước gọi điện về nhà nghe mẹ cô nhắc mãi vài câu.
Chẳng qua là chó nhà kia cắn chết gà nhà nàng còn cự tuyệt không chịu thừa nhận, cãi cọ ầm ĩ liền huyên nháo tới hôm nay đến mức kiện ra tòa án.
Sau khi biết chuyện là như thế, Lý Thủy Cầm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, giận mà nói: " Thấy cha con không còn nữa, bọn họ liền hùa nhau khi dể người, này đó lũ chó điêu này, mẹ sẽ không cho bọn họ đi, chết đều không cho, có bản lĩnh thì tới bắt mẹ ngồi tù! Mẹ sợ bọn họ chắc? Hừ!"
Ô Đào ở thành phố gặp qua sóng to gió lớn nên không đem chút việc nhỏ này để vào mắt, cô bưng chén cơm bình tĩnh nói: " Không có nghiêm trọng đâu mẹ, lát nữa ăn cơm xong mẹ tìm giấy sở hữu đất trong nhà ra, con nhìn kỹ rồi nói sau, còn có ngày mai người bên tòa án sẽ xuống đây làm điều giải, người ta hỏi mẹ cái gì cứ việc nói thẳng, không hỏi thì mẹ liền an tĩnh đừng lên tiếng, không được cùng người ta ồn ào cũng không thể cãi cọ ầm ĩ, mẹ biết chưa?"
"Biết rồi, biết rồi.... Cái này mẹ vẫn có chừng mực mà, Đào Đào, nhà chúng ta sẽ không có việc gì đi? Ba con đi chưa đến nửa năm bọn họ liền dám khi dể người như vậy, về sau phải làm sao bây giờ?"
Lý Thủy Cầm nàng dâu ăn nói nhanh nhẹn nổi danh khắp làng trên xóm dưới , khi còn trẻ cũng rất kiêu ngạo ương ngạnh, hiện tại năm mươi mấy tuổi rồi lại mới vừa tang chồng trong nhà không có trụ cột, bà lại lợi hại cũng không khỏi hoảng hốt sợ người trong thôn khi dể hai mẹ con bà.
"Không nghiêm trọng như mẹ nghĩ đâu, có con ở đây con sẽ không để người khác bắt nạt mẹ đâu, mẹ yên tâm."
Ba cô năm ngoái ngoài ý muốn bị tai nạn xe cộ.
Một nhà ba anh em ở đối diện triền núi kia, thúc thúc nhỏ nhất lúc trước vẫn là bạn hồi nhỏ của ba cô, trước kia quan hệ rất là tốt, hai người thường xuyên hẹn nhau uống rượu.
Lúc ba cô qua đời thúc thúc kia còn lại đây hỗ trợ nhưng mà ai có thể nghĩ đến hôm nay sẽ đem nhà cô kiện lên tòa án, chỉ có thế nói là thế sự vô thường.
Cơm nước xong xuôi Lý Thủy Cầm liền đi lên phòng tìm giấy sở hữu quyền sử dụng đất ở phía dưới tủ quần áo đưa cho Ô Đào.
Bìa da màu xanh, giấy hồng chữ đen, phía trên viết rõ Ô gia sở hữu ngọn núi trồng vải này cùng phía sau đám cây tùng lâm, cụ thể ở vị trí nào có bao nhiêu diện tích đều cụ thể.
Ô Đào trong lòng hiểu rõ lại cẩn thận nhớ lại cuộc điện thoại cùng tòa án lúc trưa, trong đó có nói trong thôn có bằng chứng cụ thể với mười mấy dấu vân tay của thôn dân nói con đường kia chính là đường của thôn?
Xem ra là có vài người đã biết trước việc này lại không có nói cho nhà cô biết.
"Mẹ, lát nữa mẹ gọi điện thoại cho đại bá cùng tiểu thúc, đem việc này nói với hai bá một tiếng để hai người sáng ngày mai trở về một chuyến."
Hiện tại trong thôn còn chú ý đến gia quy cũ của tông tộc, cha cô đã mất tương đương với nhà cô không có người làm chủ sẽ không tránh được bị người khác xem nhẹ, làm đại bá cùng tiểu thúc ở huyện trở về sẽ tốt hơn.
Lý Thủy Cầm gật đầu " Nếu không gọi tất cả những thúc thúc bá bá trong tộc đều tới luôn?"
"Hiện tại không cần kêu, chờ ngày mai xem tình huống ra sao lại nói tiếp", Ô Đào nghĩ nghĩ lại hỏi " Mẹ, mẹ có đồng ý một lần nữa đem đất nhường tới để bọn họ làm đường không?"
Con đường kia chỉ rộng bằng một chiếc xe hơi nhỏ, hiện tại đã bị cây vải mọc ra ngăn trở hoàn toàn, muốn sửa lại chỉ có thể đem hai bên cây vải chặt hết.
Cô đương nhiên không muốn làm người tốt, chỉ sợ mẹ cô còn cố kỵ tình cảm lúc trước, lại sợ đắc tội người cùng thôn về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy nhìn mặt khó coi.
Cô còn đang nghĩ nên khuyên như thế nào cho đúng.
Bên kia Lý Thủy Cầm lại tức giận nói lớn tiếng: " Không cho! Dựa vào cái gì muốn cho nhà bọn họ đi, lúc ba con còn ở cũng nghĩ qua một hai năm chờ quan hệ hòa hoãn lại sẽ đem hàng rào hủy đi, nhưng con nhìn coi hiện tại bọn họ kiện chúng ta mà không nói lời nào còn muốn đi con đường cũ, kia liền mơ mộng hão huyền đi"
Nhắc tới mấy người nhà kia, Lý Thủy Cầm liền không lời nào để nói, sỡ dĩ nháo bẻ cũng không phải chỉ là chó cắn chết mấy con gà.
Nhưng mà hiện tại nói mấy chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, nhà kia lão đại cùng lão nhị đều là kiểu người rất khó chơi.
Đặc biệt là Ô lão nhị, ông ta ngang ngược vô lý, lại lưu manh vô lại phỏng chừng về sau cũng sẽ như vậy.
Hai mẹ con đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chó sủa.
Ô Đào nhặt về nuôi lớn con chó vàng nhìn những người lạ sủa như điên.
"Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!" Cả người lông đều dựng đứng giống như bất cứ lúc nào đều có thể nhào lên cắn.
Sợ làm những khách tới kinh sợ, chủ nhiệm thôn vừa định ra quát con chó vàng để nó yên lặng thì cô gái đi cùng ông kinh ngạc hỏi: " Con chó này tại sao chỉ có một lỗ tai".
Những người khác cũng phát hiện điều kì lạ này, sôi nổi quay đầu nhìn về phía Ô Hạ Lâm, nhưng cái này Ô Hạ Lâm cũng không biết.
"Một tai, quay lại đây!" Ô Đào từ trong nhà đi ra gọi con chó vàng đang trung thành giữ nhà, " Nó khi nhỏ ở bên ngoài cùng chó khác cắn nhau, bị cắn đứt một lỗ tai".
Nhìn đến Ô Đào, cô gái kia mắt sáng rực lên, cười hỏi:" Cho nên một tai cũng là tên của nó sao?"
"Đúng vậy"
Những người này tuy rằng lạ mắt nhưng quần áo cùng khí chất đều lộ ra một chữ "quan", lại có Ô Hạ Lâm đi cùng cho nên không khó để đoán ra thân phận của bọn họ, chỉ là không biết mấy người này tới đây để làm gì.
Ô Đào không nghĩ nhiều chuyện, vừa muốn mang một tai về nhà, cô gái kia liền đột nhiên gọi cô lại hỏi : "Tòa núi trồng vải này cùng với phía sau rừng thông đều là của nhà cô sao?"
Ô Đào không vội vàng trả lời mà đem ánh mắt chuyển tới Ô Hạ Lâm đang đứng phía sau, ông ta nhìn nàng gật đầu.
"Ừm, đúng vậy, là của nhà tôi"
" Vậy có thể phiền cô dẫn đường cho chúng tôi vào núi nhìn một chút được không?" Người nọ lại mỉm cười hỏi
Ô Đào nhìn về phía Ô Hạ Lâm.
Ô Hạ Lâm sợ chậm trễ mấy vị khách quý vội vàng nói:" Vài vị này đều từ tỉnh thành đến, muốn nhìn một chút Ô gia trang chúng ta phong cảnh thế nào, Đào Đào cháu quen thuộc chỗ này liền đi trước dẫn đường đi".
Xem phong cảnh chính là một cái cớ
Nhưng nói đến bây giờ Ô Đào cũng không thể cự tuyệt" Vậy mọi người chờ một chút, tôi vào trong lấy mũ".
"Có thế vào nhà cô nhìn xem sân một chút không?" Người nọ thật không khách khí hỏi.
Ô Đào mở rộng cửa chính " Xin cứ tự nhiên".
Nhà cô trước đây là một ngôi nhà cổ lợp ngói đen gạch xanh, nằm ở lưng chừng núi Lệ Chi, bốn hướng trống rỗng, tọa ở phương bắc nhìn về hướng nam; sân lót đá phiến màu xanh, lúc trước dùng để xếp củi bây giờ được cô trồng đầy hoa.
Ngôi nhà cổ kính, bên trong hẳn là còn có những thứ khác nhưng mà mấy người cũng chỉ ở trong viện đi dạo xung quanh, gật đầu khen hoa nở đẹp, rất có phong thái của một thiên đường.
"Vẫn là phong cảnh nông thôn cùng không khí tốt hơn"
"Đúng vậy, xem ra Lâm nghiệp cục không có nói dối, công tác bảo vệ môi trường của Ô gia trang làm rất tốt. Ô chủ nhiệm làm người đứng đầu rất có tác dụng, muốn tiếp tục phát huy như vậy". Người đàn ông trung niên đang nói chuyện quay đầu lại khen Ô Hạ Lâm.
Ô Hạ Lâm cảm thấy kinh ngạc, " vâng vâng vâng, anh yên tâm, tôi nhất định tiếp tục phát huy!"
Chỉ có cô gái kia bắt tay sau lưng đi quanh sân, nhìn đến chiếc rổ nhỏ ở trong góc đựng thạch hộc, cô ấy nhướng mày.
Chờ Ô Đào đeo đấu lạp mũ* ra tới, mấy người kia đã nói xong.
(*đấu lạp mũ: mũ trúc )
"Đi thôi."
Bên phải sân có một cánh cửa nhỏ, có vài bậc thang thông với đường mới xin làm hai năm trước, hai bên có những cây vải đang ra trái sai trĩu quả nói lên năm nay vải được mùa.
Ô Đào mang theo đoàn người đi xuyên qua rừng cây vải tiến vào sau núi, những cây thông đuôi ngựa cao lớn che trời, thân cây rất lớn phải hai ba người đàn ông thành niên mới có thể ôm hết.
Cô gái lúc nãy nói rất nhiều, còn thích đặc biệt tóm lấy Ô Đào hỏi " Nhà cô phiến rừng thông này được bảo vệ rất tốt, lúc trước không nghĩ đem cây chặt bán sao?".
Vấn đề này Ô Đào không dễ trả lời.
Lúc trước cục lâm nghiệp tra không chặt chẽ cho nên rất nhiều lái buôn gỗ đều muốn mua đám thông đuôi ngựa này. Một số người trong thôn vì tiền nên chặt phá lung tung, sau đó lại nghe những chủ vựa lừa dối nên đều đem đất nhà mình trồng cây bạch đàn.
Sau đó lại không biết nghe phong thanh từ nơi nào nói cây bạch đàn sẽ phá hư môi trường, ô nhiễm nguồn nước, là cây hại người gây ảnh hưởng không tốt. Nên cây này còn có một tên khác gọi là " bạch đàn động vật".
Không biết có phải là sự thật hay không hoặc vẫn là tác dụng tâm lý, mấy năm nay nguồn nước của Ô gia trang xác thực không giống như lúc trước, nước dưới giếng căn bản không thể uống, nhưng nước máy thông đến trong thôn cũng không khá hơn là mấy.
Vì có thể uống nguồn nước sạch sẽ, người trong thôn chỉ có thể dùng tiền mua máy lọc nước lắp đặt trong nhà.
Lý Thủy Cầm cũng lắp trong nhà một cái, nhưng mà từ năm trước sau khi Ô Đào trở về máy lọc nước rất ít dùng.
Bởi vì giếng nước nhà nàng nồng độ vôi trong quá nhiều, bây giờ nước không chỉ trong vắt sạch sẽ mà còn mang theo một chút vị ngọt thanh.
Đám rừng thông đuôi ngựa ở Ô gia trang sở dĩ không bị chặt là do mấy năm trước Ô Đào gọi điện thoại cho ba cô nói đem một đám cây chặt hết rất đáng tiếc, còn không bằng giữ lại, nói không chừng về sau có tác dụng. Lúc này mới có thể bảo vệ được đám cây lớn đó.
Lúc đó thân thể của cô còn chưa có bất luận biến hóa kỳ lạ nào cả, chính là một người bình thường.
Bây giờ nghĩ tới có lẽ là do vận mệnh chú định duyên phận, làm cô trải qua một lần tử vong lại có được linh tuyền có thể thay đổi hoàn cảnh sinh thái.
Thấy Ô Đào không trả lời, người nọ cũng không thèm để ý.
Sau khi đi vào bên trong một đoạn nhóm người phát hiện phía dưới những cây tùng có những cây thạch hộc đang phát triển, bên cạnh còn cắm một cành cây nhỏ, phía trên mặt vải dùng chữ đỏ viết một hàng chữ: "Có người trồng trọt, xin đừng tự ý ngắt lấy".
Thạch hộc sống ở trong kẽ hở của vỏ cây, mọc rất tươi tốt, hơn nữa số lượng còn không ít. Người nọ hô lên một tiếng ngạc nhiên, " Những cây này đều là cô trồng sao?"
"Ừm" . Có linh tuyền ở cô không sợ trồng không sống
" Có những chủng loại nào?" Người nọ giống như thực quan tâm.
"Rỉ sắt."
Là một trong những chủng loại thạch hộc quý nhất, khan hiếm nhất, hoang dại gần như tuyệt chủng. Quốc gia ra quy định văn bản nghiêm cấm khai thác, hiện tại trên thị trường đều là do người gieo trồng, bán theo giá niêm yết bằng gram.
Mọi người dừng lại nhìn kỹ những cây thạch hộc.
Có hai người thực hiểu biết, vì vậy hai bọn họ liền quỳ rạp trên mặt đất nghiên cứu, "Thiết bì thạch hộc bình thường được sản xuất ở núi An Huy Hoắc Sơn, Chiết Giang Lê Khánh và Vân Nam. Đối với môi trường phát triển rất khắc nghiệt, không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể trồng, thạch hộc được trồng giống như phỏng hoang dã gieo trồng sản xuất ra giá cả sẽ không thấp."
Ô Hạ Lâm ở phía sau nghe được rõ ràng, ông nào biết rằng Ô gia Đào Đào trồng thiết bì thạch hộc ở sau núi đâu, một mảnh lớn như vậy có thể bán được bao nhiêu tiền?
Ngoại trừ thiết bì thạch hộc, mọi người ở xung quanh còn thấy được hàng chục loại thảo mộc như điền thất, hà thủ ô, phục linh, thiên đông,...
"Những cái này cũng là cô trồng?" Cô gái kia lại hỏi.
"Giống vậy đi" Ô Đào trả lời rất mơ hồ, khoảng cách nơi này cách trong sâu còn một đoạn, nhưng mà cô vẫn muốn dò hỏi có tiếp tục đi tiếp hay không, bởi vì " Lại đi sâu vào hướng bên trong sẽ khá nguy hiểm, có mèo hoang."
"Mèo hoang?" Cô gái kia nhíu mày hỏi " Cầy Hương?" Cô ấy nghe nói vùng này có rất nhiều cầy hương, dân bản xứ hay gọi chúng nó là con của mèo hoang.
*Thạch hộc:
Tên khoa học Herba Dendrobii , vị thuốc là thân phơi hay sấy khô, họ Lan ( Orchidaceae). Cây mọc bám vào các cây gỗ to, hốc đá sinh sống ở các nước nhiệt đới, Việt Nam cũng có.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro