Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53: Tự Bạo

Ninh Dung nhìn viên hạt châu kia, không thể tin được mà tự mình duỗi tay nhéo thử.

Cứng như sắt.

Ninh Dung trầm mặc một lát, nói: "Có thể là khối này đặc biệt cứng đi."

Tố Miểu lại cầm một cái khác ra, nhéo thử.

Cũng cứng như sắt.

Ninh Dung nghĩ đến sư muội trên Mộ Thanh Phong của Niệm Hàn Tông, người cái gì cũng không làm mà chỉ nằm chờ mình mang đồ ăn về, trong lòng mềm nhũn: "Nàng có thể có kỹ xảo đặc biệt nào đó."

Tố Miểu không còn cách nào, còn muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ Phục Hạ sư tỷ nằm trên giường chẳng làm gì, nàng đột nhiên lại cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi.

Có lẽ giống như lời Ninh Dung sư tỷ nói, nàng có kỹ xảo đặc biệt chăng?

Các nàng đành bồi thường tiền vì làm hỏng máy mài, cầm viên hạt châu căn bản không hề thay đổi chút nào, rồi bỏ đi.

Tố Miểu ăn hai miếng điểm tâm vừa được Ninh Dung mua về, hỏi: "Còn cần mua những thứ khác sao?"

Ninh Dung nghĩ nghĩ: "Còn cần bắp rang."

"Kỳ thật bắp rang không mua cũng được, nó không để được lâu, chỉ có hôm nay ăn được, để qua đêm là không ăn được nữa."

Ninh Dung không quá hiểu biết chuyện này, nghe vậy nghi hoặc nhìn thoáng qua Tố Miểu.

Tố Miểu còn đang xoa xoa ngọc châu, nói: "Tuy rằng xác thật ăn rất ngon, nhưng một lần chỉ có thể mua một chút thôi."

Ninh Dung gật đầu: "Ăn ngon là được."

Tỷ tỷ còn chưa tới đón, Tố Miểu vẫn đi theo Ninh Dung.

Trước đây khi cảm thấy mình thích Ninh Dung, nàng cũng thường xuyên đi theo Ninh Dung. Ninh Dung không nói lời nào, nàng liền cảm thấy không được tự nhiên, luôn tìm đề tài để nói.

Hiện tại đi theo Ninh Dung, liền không có cảm giác gì. Đây chỉ là một vị sư tỷ mà thôi.

Tố Miểu liền cười cười: "Trước đây ta vẫn luôn cho rằng ngươi sẽ không thích bất cứ ai, càng không nghĩ tới ngươi sẽ có một ngày vì một người mà tranh cãi vô cớ, rồi còn xuống núi mua đồ ăn cho nàng."

Trước đây nàng ở Niệm Hàn Tông, những món ăn ngon ở Lê Thành này Hư Chiêu Hàm cũng đã dẫn nàng tới ăn qua. Lúc đó nàng thích Ninh Dung, đương nhiên muốn mang về cho Ninh Dung nếm thử.

Ninh Dung chưa bao giờ ăn.

Ninh Dung cảm thấy những thứ này không cần thiết.

Không cần thiết thì không cần.

Hiện tại, nàng lại vì chuyện căn bản không hề cần thiết mà tự mình đi tìm. Quả thật rất thú vị.

Tố Miểu cười ha hả.

Ninh Dung lại nghĩ tới điều gì, rất muốn hỏi Tố Miểu sư muội rốt cuộc đã nói gì với nàng, nhưng lại không biết mình phải dùng thân phận gì để hỏi.

Tố Miểu chốc lát liền không cười nổi, thậm chí không biết mình vì sao muốn cười.

Chính mình rõ ràng thích Phục Hạ sư tỷ đến như vậy, nhưng Phục Hạ sư tỷ lại cứ cảm thấy mình thích không phải là thật.

Chẳng lẽ thật sự muốn mình phải giống như Ninh Dung sư tỷ mới được tính sao?

Ai nói chỉ thích mỗi cái eo thì không phải là thích?

Nói đi thì phải nói lại, Ninh Dung sư tỷ đã nói thích Phục Hạ sư tỷ chưa?

Nàng là thật sự thích Phục Hạ sư tỷ sao?

Tố Miểu nghĩ không thông, nàng liền rất khiêm tốn thỉnh giáo: "Ninh Dung sư tỷ, ngươi cảm thấy, tình cảm ngươi dành cho Phục Hạ sư tỷ là dạng gì?"

Bước chân của Ninh Dung đang đi phía trước không hề tạm dừng, nhưng trong lòng lại bắt đầu nghi hoặc.

Nàng hỏi cái gì? Tình cảm ta dành cho Phục Hạ là dạng gì?

Dạng gì đây......

Ninh Dung không biết nên bắt đầu từ đâu. Sự thật là chính nàng cũng không biết đó là dạng gì.

Còn chưa kịp nghĩ kỹ nên nói như thế nào, Tố Miểu cũng đã không còn bận tâm đến đáp án. Nàng nhìn bên trái, nhìn bên phải, sau đó phóng  tầm mắt tới một chỗ trên bầu trời phía Đông: "Đó là cái gì a?"

Ninh Dung không rõ nguyên do, theo nhìn thoáng qua.

Là Cốt Ngọc đang dang cánh, bay về phía Niệm Hàn Tông.

Hiện tại ban ngày mà cũng muốn đi qua sao?

Ban ngày đại khái rất dễ bị phát hiện đi?

Ninh Dung nghĩ, cũng không bận tâm lắm, thuận miệng nói: "Đi tìm Hư Chiêu Hàm."

Tố Miểu chưa từng gặp qua Cốt Ngọc. Trước đây tuy rằng nghe nói qua Hư Chiêu Hàm cùng Nữ tôn Ma tộc ở bên nhau, nhưng vẫn chưa gặp qua.

Ở Niệm Hàn lâu như vậy, nàng cũng muốn hỏi một chút, nhưng Hư Chiêu Hàm vẫn luôn không gặp được Cốt Ngọc, trong lòng lo lắng. Tố Miểu cũng không tiện truy vấn chuyện thương tâm của Hư Chiêu Hàm.

Cho nên nàng hiện tại nhìn thấy Cốt Ngọc còn thực nghi hoặc, đuổi theo Ninh Dung hỏi: "Cái ở phía sau có phải là pháp khí của nàng không? Ngầu thật!"

Ninh Dung lắc đầu: "Không phải, đó là cánh của nàng."

"Vậy càng ngầu!"

Tố Miểu mắt trông mong nhìn người trên bầu trời, nhìn thấy phía sau người có cánh kia còn có một người hóa thành sương mù đuổi theo.

Cái này Tố Miểu vẫn còn biết, giọng nàng bắt đầu run rẩy, túm Ninh Dung ý bảo nàng nhìn lên trời: "Phía sau nàng có phải là ma không?"

Ninh Dung bị túm, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Chỉ là cái nhìn thoáng qua này, Cốt Ngọc cũng phát hiện dưới đất có một người là sư tỷ của Hư Chiêu Hàm.

Nếu nàng ở dưới chân núi nói, có phải Hư Chiêu Hàm cũng ở dưới chân núi không?

Cốt Ngọc hạ xuống, vẫy cánh chim dừng lại cách mặt đất ba tấc.

Tố Miểu còn đang kéo Ninh Dung, trong miệng khẩn trương mà lẩm bẩm.

Cốt Ngọc vừa mới hạ xuống, Ninh Dung chưa kịp nhìn rõ, hiện tại ngượng ngùng nhìn thoáng qua Cốt Ngọc, gật gật đầu với nàng, định tiếp tục nhìn xem Ma tộc trong lời Tố Miểu nói.

Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã thấy rõ.

Phía sau Cốt Ngọc, tên ma tộc thân thể đen như sương mù bám theo mà hạ xuống, hắn từ sau lưng nhìn chằm chằm Cốt Ngọc, ánh mắt tràn đầy điên cuồng.

Ninh Dung thốt lên: "Cẩn thận!"

Nhưng đã chậm.

Người phía sau Cốt Ngọc rút ra một thanh cốt nhận thật dài, đâm thẳng về phía giữa lưng Cốt Ngọc.

Cốt Ngọc lách mình tránh đi.

Cùng lúc, Ninh Dung mới phát hiện trên đường Cốt Ngọc vừa đi qua, còn có một số lượng lớn ma binh. Mênh mông cuồn cuộn đuổi theo sau.

Cốt Ngọc nhìn Thanh Thành Đại Đế không biết vì sao lại chạy ra khỏi địa lao, xoay tay lại phản kích.

Bên kia Tả Hộ Pháp mới mang theo ma binh đã đuổi tới.

Tố Miểu lần đầu tiên nhìn thấy nhiều ma binh như vậy, run rẩy, ngay cả bàn tay kéo ống tay áo Ninh Dung cũng không chặt.

Ninh Dung bất động thanh sắc kéo nàng ra phía sau lưng, đồng thời rút ra Vô Vấn, nhanh chóng ngự kiếm bay đi. Đôi tay nàng bay lượn kết ra hết ấn phòng hộ này đến ấn phòng hộ khác. Lại đem tất cả pháp bảo phòng hộ hữu dụng có thể lấy ra, ném ra ngoài không chút tiếc nuối.

Bên kia Cốt Ngọc cùng Thanh Thành Đại Đế còn đang đánh.

Thanh Thành Đại Đế bị giam cầm lâu như vậy, cơ bản chỉ còn hơi thở thoi thóp. Hiện tại chạy ra được cũng chính là vì nghe nói Cốt Ngọc bị thương mấy ngày hôm trước, cho nên cố treo một hơi chạy đến, nghĩ nếu không thành công liền đồng quy vu tận.

Cốt Ngọc muốn hạ tử thủ, nhưng khế ước với Hư Chiêu Hàm vẫn còn, nàng không còn cách nào, chỉ có thể bắt sống.

Thanh Thành Đại Đế dần dần suy yếu.

Hắn nhìn Cốt Ngọc phía trước bị khế ước hạn chế khắp nơi, cùng với ma binh sắp tới phía sau, điên cuồng trong mắt càng sâu: "Nếu đã như vậy......"

Vậy cùng chết đi!

Cốt Ngọc nhìn Thanh Thành Đại Đế lùi về phía sau hai bước, tay nhanh chóng ấn mấy cái huyệt vị trên người.

Cốt Ngọc cũng là Ma tộc, nàng lập tức nhận ra được ý đồ của Thanh Thành Đại Đế.

Nàng nhanh tay đánh ra một kích, muốn đánh gãy trò tự bạo của Thanh Thành Đại Đế.

Nhưng một đòn đánh không trí mjạng thì không làm nên điều gì, huống chi nàng xác thật cũng đã bị thương. Cho nên chiêu này, Thanh Thành Đại Đế liền cứng rắn chịu đựng.

Một luồng lực lượng đủ sức phá núi lấp biển, lấy Thanh Thành Đại Đế làm trung tâm mà bộc phát ra. Giống như có một bàn tay khổng lồ vô hình, bóp nát toàn bộ Thanh Thành Đại Đế. Đồng thời, một luồng xung lực cực lớn hủy diệt mọi thứ trong vòng ba dặm xung quanh.

Cốt Ngọc ở gần hắn nhất, từ đầu đã dùng cánh chim bao lấy mình, nhưng cũng không có tác dụng gì. Cánh chim dưới loại lực lượng này bị xé mở, Cốt Ngọc phun ra một ngụm máu tươi, vô lực mà rơi xuống.

Ma binh đuổi theo căn bản không có cách nào chống cự lực tự bạo của một Ma tộc cấp bậc cao hơn bọn họ nhiều như vậy, sớm đã toàn bộ tan biến.

Chỉ có Hữu Hộ Pháp còn tốt một chút, ít nhất giữ lại được một cái toàn thây.

Mà Ninh Dung vừa ngự kiếm mang theo Tố Miểu rời đi, cũng căn bản không trốn thoát.

Một luồng lực lượng cực lớn, căn bản không thể trốn thoát, từ phía sau lao tới, giống như một cơn sóng thần, không cho người cơ hội trốn tránh, trực tiếp đè người xuống.

Trên Niệm Hàn Tông, Hư Chiêu Hàm còn ghé vào mép giường Phục Hạ, đang xem ngọc châu Phục Hạ đưa.

Không biết vì sao đột nhiên nhíu mày.

Phục Hạ nhìn nàng một cái, không hỏi.

Hư Chiêu Hàm lại nhỏ giọng kêu nàng: "Sư tỷ......"

Phục Hạ liền lại nhìn thoáng qua.

Một câu "Ta có chút khó chịu" còn chưa nói xong, nàng liền phun ra một ngụm máu lớn, ngã xuống trên mặt đất, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Phục Hạ vén chăn lên, nhìn vũng máu nàng phun trên giường mình — không chỉ có máu, còn có rất nhiều mảnh nhỏ nội tạng.

Tại sao lại như vậy?!

Phục Hạ sốt ruột đứng dậy xuống giường, nâng Hư Chiêu Hàm dậy, tay nhanh chóng ấn xuống mấy chỗ đại huyệt trên người nàng. Lại cho nàng thêm một Cố Hồn Quyết. Nhanh chóng ra cửa, đi tìm Tông chủ.

Bên ngoài Lê Thành.

Tố Niệm ngồi trong xe được linh thú kéo, vén bức màn lên một chút, nhìn nhìn phía dưới.

Đang định lấy ra ngọc bài hỏi Tố Miểu hiện tại ở đâu. Người điều khiển linh thú bên ngoài không biết vì sao lại dừng lại.

Tố Niệm đợi.

Linh thú chậm rì rì đi về phía trước.

Động vật đối với nguy hiểm luôn có một loại trực giác mãnh liệt. Tuy rằng nó không biết gì, nhưng nó cảm thấy, con đường phía trước, rất nguy hiểm.

Người điều khiển linh thú nếm thử vài loại phương pháp, thấy linh thú đi càng ngày càng chậm, trong lòng dần dần cũng có chút lo lắng, chỉ có thể đi thỉnh tội với Tố Niệm: "Linh thú không muốn đi tiếp, ta thấy cũng sắp tới rồi, nếu không, cứ dừng lại ở đây, chờ Tố Miểu liên hệ chúng ta, rồi lại đi qua?"

Tố Niệm gật gật đầu, lấy ra ngọc bài định nói cho Tố Miểu chuyện này.

Lại nhìn thấy viên ngọc bài nối liền với hồn đăng của Tố Miểu, ánh sáng ảm đạm.

Niệm Hàn Tông.

Tông chủ hai ngày này thật vất vả nhàn rỗi một chút, đang ngồi cùng Phong chủ Đan Dược Phong uống trà chơi cờ.

Liền nhìn thấy cửa bị đẩy ra, có người hai ba bước chạy tới.

Phong chủ Đan Dược Phong nheo mắt, nhìn Phục Hạ trần trụi chân chạy tới, nhướng mày muốn nói.

Liền nghe được Phục Hạ sốt ruột kêu lên: "Sư phụ! Chiêu Hàm ngất đi rồi!"

Tông chủ ngẩn ra: "Cái gì?"

Phục Hạ gấp đến mức dậm chân.

Tuy rằng nàng thường xuyên ghét bỏ tiểu loa ồn ào, lại không có một giây phút nào an bình khiến người ta phiền chết, nhưng hiện tại thật sự nhìn thấy tiểu loa rơi vào tình cảnh này, nàng cũng là thật sự sốt ruột.

"Ngươi đứng lên đi xem a! Sao còn ngồi!"

Phục Hạ gấp đến mức chạy qua túm Tông chủ: "Ta không biết y thuật! Ta không biết cách cứu người đâu!"

Tông chủ vội vàng đứng lên, kéo Phục Hạ đi ra ngoài.

Phục Hạ nhìn Phong chủ Đan Dược Phong còn ngồi, tức giận đến mũi đều muốn lệch: "Ngươi ngồi làm gì a! Ngươi là một Đại phu, ngồi làm gì?! Chạy theo a!"

Phong chủ Đan Dược Phong lần đầu tiên nhìn thấy đệ tử hung hãn như vậy, ấp úng buông ly trà, đi theo ra ngoài.

Hư Chiêu Hàm còn nằm trên mặt đất, thất khiếu đều chảy máu.

Phong chủ Đan Dược Phong cũng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy, ánh mắt ngưng lại tiến lên bắt mạch.

Phục Hạ thấy Phong chủ cho Hư Chiêu Hàm uống một viên thuốc, cũng bình tĩnh lại một chút.

Nàng thập phần bình tĩnh nói về tình huống lúc đó.

Hư Chiêu Hàm không có ăn cái gì, không có khả năng là trúng độc. Nàng không có ra khỏi Niệm Hàn, Niệm Hàn cũng không có người ngoài tới. Sao lại đột nhiên như vậy?

Tông chủ cũng thập phần nghi hoặc, hơi có chút hoài nghi nhìn Phục Hạ: "Vậy tại sao lại như vậy?"

Phong chủ Đan Dược Phong ngẩng đầu, biểu tình nghiêm túc: "Ngoại thương rất nghiêm trọng, là chịu đả kích ngoại lực, gân mạch đều đứt hết. Ít nhất cũng phải là lực lượng của Phản Hư Kỳ mới có thể gây ra."

Phản Hư?!

Làm sao lại có tu sĩ Phản Hư Kỳ tới Niệm Hàn, không chỉ có thể tránh được mình, lại còn chỉ vì đánh Hư Chiêu Hàm một trận?

Phục Hạ nhíu mày suy nghĩ.

Đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác.

Rất lâu rất lâu trước đây, khi Cốt Ngọc còn ở Niệm Hàn Tông, sắp bị đưa đi xử tử. Hư Chiêu Hàm đi cứu người, đã lập ra một cái khế ước với nàng.

Lâu như vậy, ấn tượng lớn nhất của Phục Hạ về khế ước đó là nó khiến Cốt Ngọc không thể giết người.

Hôm nay, nàng mới đột nhiên nghĩ đến, còn có một tác dụng khác — cùng chung sinh mệnh.

Cho nên.

Phục Hạ nhìn về phía Hư Chiêu Hàm.

Đây là Cốt Ngọc bị thương.

Rất nặng, rất nặng, nguy hiểm đến tính mạng.

Hư Chiêu Hàm cho nàng mượn sinh mệnh, đưa cho nàng bảo mệnh.

Phục Hạ nghĩ tới điều này, nghi hoặc trong lòng dần tan.

Nàng một năm một mười nói cho Tông chủ, kiến nghị: "Cho nên muốn cứu nàng, có phải là phải đi cứu Cốt Ngọc trước không?"

Tông chủ nắm chặt nắm tay, gân xanh trên tay nổi lên.

Phục Hạ nhịn không được có chút đồng tình — Hùng hài tử, có thể đánh một trận, thì cứ đánh đi.

Mà bên ngoài Lê Thành.

Ninh Dung nằm trong vũng máu, gân cốt đứt từng khúc.

Nàng vừa mới Kim Đan, bị một kích như vậy, cơ hồ lập tức liền tắt thở.

Tố Miểu Trúc Cơ phía sau cũng không khá hơn chút nào, da thịt trên người đều bị lật tung, lộ ra xương cốt bên trong.

Máu loang lổ, viên ngọc châu cứng như sắt trong tay Tố Miểu, cùng những viên ngọc châu trong ống tay áo Ninh Dung, nhan sắc ảm đạm, lặng lẽ phát ra một luồng ánh sáng nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro