Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Ta cứu không nổi Chiêu Hàm, cũng hộ không được ngươi

Cốt Ngọc biết Hư Chiêu Hàm nói câu đó là vì nhắc nhở Sư tỷ đối diện về thân phận của bản thân, nhưng cũng không có gì cần giấu giếm, nàng gật đầu: "Cứ nói đi."

Dù sao nói cũng không có tác dụng gì, Cốt Ngọc không tin có người thật sự có thể đến Ma giới mang người đi ngay dưới mí mắt mình.

Ninh Dung sắc mặt ngưng trọng mà nhìn Hư Chiêu Hàm.

Hư Chiêu Hàm bĩu môi: "Ta sẽ không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng cho ta."

"Vậy ngươi cùng chúng ta trở về."

Tiểu chỗ dựa ngữ khí không ổn, Phục Hạ nhìn qua.

Ninh Dung biểu cảm lạnh nhạt, như đang cố gắng kiềm chế lửa giận.

Phục Hạ duỗi tay nắm lấy tay Ninh Dung, vỗ nhẹ trấn an.

Tiểu chỗ dựa rất coi trọng trách nhiệm, lại cảm kích ân dạy dỗ của sư phụ, từ nhỏ cùng Hư Chiêu Hàm lớn lên. Hiện tại nhìn thấy Hư Chiêu Hàm ở Ma tộc chịu uỷ khuất, khẳng định không dễ chịu.

Lần đầu tiên, Phục Hạ hơi hối hận ban đầu không nói cho Hư Chiêu Hàm thân phận Cốt Ngọc. Nếu đã nói, Hư Chiêu Hàm hẳn là đã không đi cùng Cốt Ngọc, tuy rằng nàng sẽ mất đi tình yêu của mình, nhưng tiểu chỗ dựa hiện tại liền sẽ không khó chịu như vậy a.

Nhưng mà việc đã qua, hiện tại nói cũng không có ý nghĩa gì.

Ninh Dung lại tức giận đến đâu cũng ngăn không được Cốt Ngọc.

Hư Chiêu Hàm cũng biết Sư tỷ lo lắng cho mình, sốt ruột mà lau nước mắt, nói với Ninh Dung: "Thật sự, ta ở Ma tộc không có chịu ấm ức, đều là các nàng chiếu cố ta. Chờ đến khi Ma tộc yên ổn, ta liền về Niệm Hàn tông."

Nghĩ đến sư phụ ở Niệm Hàn tông vì con gái bỏ trốn mà buồn đến rụng tóc, còn bị người sau lưng nhạo báng, Ninh Dung tức giận đến nói không nên lời.

Mắng Hư Chiêu Hàm không tốt, nhưng giằng co với Cốt Ngọc—người bất kể xét từ góc độ nào cũng không có lý—vẫn là có thể làm.

Phục Hạ nhìn Tiểu Loa, cười cười: "Không chịu ấm ức ngươi khóc cái gì? Ở Niệm Hàn tông ta chưa bao giờ thấy qua ngươi khóc, xem ra ở Ma tộc sống cũng không phải thực tốt..."

Nàng đi lên một bước che ở phía trước tiểu chỗ dựa, hung hăng nói: "Ta cũng rất muốn biết, Tôn chủ đã làm gì để tiểu công chúa được cả Niệm Hàn chúng ta nuông chiều lớn lên lại khóc ra nông nỗi này—nàng cũng không phải không có chỗ dựa, Tôn chủ thật sự nghĩ tùy tiện một con mèo con chó đều có thể bắt nạt nàng sao?"

Hư Chiêu Hàm nhìn Phục Hạ, cảm thấy mình lại trở về Niệm Hàn tông, hôm đó Phục Hạ sư tỷ cũng đã nằm trên giường an ủi mình như thế này. Tuy rằng Phục Hạ sư tỷ nhìn giống như cái gì cũng không để bụng, cái gì cũng không muốn quản, nhưng lại đối tốt với mình nhất.

Nàng nước mắt lưng tròng mà nhìn Phục Hạ, khóc thành suối.

Phục Hạ bất đắc dĩ mà nhìn thoáng qua Tiểu Loa.

Hư Chiêu Hàm đối diện với ánh mắt Phục Hạ, càng cảm động. Nàng giọng mềm: "Sư tỷ..."

Có một đồng đội như vậy, nói lời tàn nhẫn gì cũng đều mất hết khí thế.

Phục Hạ cảm thấy tai mình lại bắt đầu đau, nàng bất đắc dĩ: "Ngươi đừng khóc."

Hư Chiêu Hàm liền thật sự nín khóc.

Tiểu chỗ dựa ở phía sau hỏi Hư Chiêu Hàm: "Ngươi rời khỏi sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hư Chiêu Hàm vừa nghẹn ngào vừa từ từ kể ra những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Hư Chiêu Hàm ký với Cốt Ngọc một cái khế ước, bảo đảm chính mình đem Tiểu Tửu thả ra đi sau nàng cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội, sau đó mang theo Cốt Ngọc bỏ trốn.

Nàng mới Trúc Cơ, sử dụng Linh Lung Tháp có chút khó khăn, miễn cưỡng chống đỡ chạy tới ngoài mười dặm, mang theo Tiểu Tửu chạy đi, đi được vài bước, liền gặp Xích Hoả—Hữu Hộ Pháp của Cốt Ngọc. Lúc ấy nhìn thấy một tên ma tộc lợi hại như vậy đi về phía mình, Hư Chiêu Hàm đều cho rằng mình sắp chết.

Kết quả tên kia đi thẳng tới, mang theo mình cùng Tiểu Tửu đi rồi, không nói hai lời cho Tiểu Tửu uống thuốc trị thương.

Tiểu Tửu mở mắt ra lúc sau, liền biến thành Cốt Ngọc—không có ký ức ở Niệm Hàn tông. Còn cho rằng Hư Chiêu Hàm đang lừa mình.

Thẳng đến nàng khôi phục ký ức ngày hôm sau, đi chinh phạt trấn áp phản loạn ma tộc.

Cốt Ngọc vừa ra tay, liền ầm ầm sét đánh khổng lồ to bằng miệng chén.

—Bởi vì Hư Chiêu Hàm ở Niệm Hàn tông đã định khế ước cho nàng. Cốt Ngọc không thể giết sinh linh, bất kể là người, yêu, hay ma, đều không thể.

Cũng bởi vì cái khế ước này, Hư Chiêu Hàm không có biện pháp rời đi Ma tộc, nhưng ở Ma tộc cũng chưa từng chịu qua uỷ khuất gì, sống còn thoải mái hơn cả Cốt Ngọc.

Hôm nay sở dĩ như vậy, là bởi vì Tả Hộ Pháp của Cốt Ngọc.

Hư Chiêu Hàm tủi thân ấm ức, lại nói tiếp còn trừng mắt Cốt Ngọc: "Ta không có gặp qua cái Thanh Thành Đại Đế gì đó, ta không có việc gì thả hắn ra làm gì? Ngươi không thể giết hắn lại còn trách ta, ta lúc ấy cũng không biết Tiểu Tửu là ngươi a."

Cốt Ngọc vừa nghe nàng nói hai chữ Tiểu Tửu sắc mặt liền khó coi.

Nhưng Hư Chiêu Hàm chưa bao giờ là một người sẽ để ý sắc mặt người khác, nàng dậm chân một cái, sinh khí đối Cốt Ngọc trợn mắt: "Đồ ngốc đều biết là nàng ta bôi nhọ ta! Chỉ mình ngươi tin!"

Hư Chiêu Hàm nói vài câu mình không có chịu ấm ức đều không đáng tin bằng cái trợn mắt này.

Rốt cuộc ở Ma tộc, còn dám đối với Nữ Tôn trợn mắt, nhìn liền không giống như là đã chịu ấm ức.

Ninh Dung liền bình tĩnh lại, nhìn về phía Cốt Ngọc: "Nếu Tôn chủ hoài nghi là Chiêu Hàm gây trở ngại ngươi xử lý Ma tộc phản tặc, vậy hôm nay ta sẽ đưa Chiêu Hàm đi, không làm vướng bận Tôn chủ xử lý việc nhà."

Sắc mặt Cốt Ngọc càng khó coi: "Không cần."

Nàng nhìn Hư Chiêu Hàm: "Nói xong chưa? Có thể đi về rồi?"

Hư Chiêu Hàm không vui: "Đi về thôi."

Phục Hạ nghĩ nghĩ, đưa cho Hư Chiêu Hàm một cái ngọc bài: "Nói chuyện với mẹ ngươi một lát."

Hư Chiêu Hàm nhìn ngọc bài, một hồi lâu, hỏi: "Mẹ ta có khỏe không?"

Phục Hạ lạnh nhạt: "Không khoẻ."

Hư Chiêu Hàm bĩu môi, lại muốn khóc.

Phục Hạ phất tay: "Đi thôi đi thôi, chờ đến ngươi ra khỏi Ma tộc về Niệm Hàn, nghĩ lại xem làm sao mà giải thích với mẹ ngươi đi."

Hư Chiêu Hàm còn muốn nói gì đó, liền bị Cốt Ngọc kéo đi rồi.

Ninh Dung nhìn bóng dáng hai người họ rời đi, không nhúc nhích một hồi lâu.

Lúc trở về phòng nghỉ ngơi, Phục Hạ nhạy bén phát hiện tiểu chỗ dựa lăn qua lộn lại ngủ không được, lúc đả tọa cũng là hơi thở không đều, không thể tĩnh tâm.

Phục Hạ có chút đau lòng: "Ngươi rất lo lắng Chiêu Hàm sao?"

Ngươi nếu là lo lắng, ta hiện tại liền đi lôi hai nàng trở lại, cái thứ đồ bỏ Nữ Tôn Ma tộc kia, phế tu vi rồi nuôi ở sau núi Niệm Hàn tông, cho Hư Chiêu Hàm tiêu khiển. 

Ninh Dung đợi một lát, mới mở miệng: "Ta chính là... Cảm thấy mình vẫn là quá yếu."

Phục Hạ vỗ nhẹ lưng tiểu chỗ dựa, trấn an: "Ngươi đã làm rất tốt."

"Không tốt."

Hôm nay không có cách nào cứu Chiêu Hàm, nếu hôm nay thật sự xảy ra tranh chấp, ta căn bản không thể bảo vệ bất cứ ai.

Ninh Dung nghĩ lại hành động gần đây của mình, rất là đau lòng phát hiện một chuyện: "Ta gần đây chểnh mảng."

Phục Hạ: "Không có."

Ngươi so với ta nỗ lực quá nhiều.

Ninh Dung cười chua xót: "Ta không có thiên phú, hiện tại còn chểnh mảng như vậy, không tốt."

Phục Hạ không biết khuyên như thế nào, chỉ có thể lại vỗ vỗ tiểu chỗ dựa: "Không cần tự tạo áp lực. Cứ từ từ, thế giới này đều là của ngươi, ngày sau ngươi khẳng định có thể là đệ nhất nhân, trước lúcđó, đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ tốt."

Sư muội lại nói mấy thứ kỳ kỳ quái quái.

Ninh Dung không thể nói chính mình là cảm động nhiều hơn hay là cảm thấy buồn bã nhiều hơn, nàng hạ quyết tâm: "Về sau phải nỗ lực hơn nữa mới được."

Phục Hạ lại vỗ vỗ nàng: "Được."

Vậy về sau, Yểm Xuân sẽ phải xuất hiện nhiều hơn.

Phục Hạ cảm thấy mình rất là đau đầu.

Tiểu chỗ dựa mỗi ngày đều nỗ lực như vậy, tuyến tình cảm rất khó phát triển a.

Ngày hôm sau sáng sớm, Lý Sư thúc liền mang theo người đàn ông kia cùng đứa bé do ma yêu sinh ra đến nha môn. Rốt cuộc chuyện này cũng coi như là do người làm, vẫn là giao cho quan phủ thì tốt hơn.

Tố Miểu lại chạy đến, nghe đệ tử Niệm Hàn tông nói chuyện đã xảy ra đêm qua, đầu tiên là vừa kinh ngạc vừa la lớn mà cảm khái sao lại có người xấu xa như vậy, lại khóc sướt mướt: "Chiêu Hàm sao lại ngu ngốc vậy."

Giang Trưởng lão nghe nói đêm qua Hư Chiêu Hàm xuất hiện, cũng từ Thượng Thanh đuổi tới khách điếm, hỏi cụ thể tình huống.

Buổi chiều thời điểm Tông chủ cũng tới. Liền tụ tập lại, Lý Sư thúc lặp lại một lần lời Hư Chiêu Hàm đêm qua, do dự nói: "Chiêu Hàm sư điệt bên người cái kia, xác thật là Nữ Tôn Ma tộc."

Tông chủ thế nào cũng không thể tưởng được con gái nhà mình theo một Ma tộc bỏ trốn, chuyện này quả thực quá đáng. Ở sau núi Niệm Hàn tông tùy tiện cứu một người, cư nhiên lại cứu Nữ Tôn Ma tộc về.

Tông chủ ngồi thất thần một hồi lâu, đem ngọc bài đại biểu thân phận Tông chủ hái xuống, bộ dạng là sắp đi Ma tộc cùng Cốt Ngọc tử chiến một trận. Phục Hạ kéo lại: "Sư phụ Sư phụ, bình tĩnh lại. Con cho Chiêu Hàm một cái ngọc bài, người thử liên hệ nàng, hỏi một chút nàng cụ thể tình huống."

Tông chủ nghe vậy càng tức giận hơn: "Ngươi ngày hôm qua đã đem ngọc bài cho nó?"

Phục Hạ gật đầu.

Tông chủ cười lạnh: "Cái đứa con bất hiếu này hiện tại còn chưa có liên hệ ta."

Phục Hạ: "......"

Hài tử còn nhỏ, đánh một trận là có thể giải quyết, không nên gấp gáp nổi nóng.

Tông chủ nổi giận đùng đùng xông đến Ma tộc.

Giang Trưởng lão chậm rãi đi theo sau, cùng Tông chủ cùng đi Ma tộc.

Ninh Dung cùng Phục Hạ ngồi trong đại sảnh khách điếm, chờ tin tức Tông chủ.

Phục Hạ nghe hơi thở tiểu chỗ dựa, dồn dập không dứt.

Tiểu chỗ dựa rất khẩn trương.

Phục Hạ xoa tay, đột nhiên đứng lên, duỗi người rồi đi ra ngoài, giống như chỉ là ngồi lâu rồi đi tản bộ mà thôi.

Ma Cung, Hư Chiêu Hàm thở phì phì mà ngồi trên giường, hỏi Cốt Ngọc: "Ngươi hiện tại trừng phạt nàng có tác dụng sao? Ngươi trước kia đã không tin ta, ngươi hiện tại làm cái gì cũng chậm."

Cốt Ngọc nhìn Hư Chiêu Hàm, ngại ngùng không muốn cho nàng thấy rằng bản thân chỉ là không muốn mỗi ngày nàng đều nhắc đến những chuyện về Tiểu Tửu mà mình không biết.

Cốt Ngọc không nói lời nào, Hư Chiêu Hàm lấy ra ngọc bài Phục Hạ đưa, do dự mà đưa vào một tia linh khí, không biết mình lát nữa muốn thuyết minh với mẹ mình về tình huống của mình như thế nào.
Đang nghĩ tới giọng mẹ mắng, đột nhiên lại nghe được tên của mình.

Hư Chiêu Hàm vẻ mặt đau khổ: "Xong rồi, ảo giác thật sự quá chân thực, mẹ ta thật sự quá hung dữ."

Cốt Ngọc dừng một chút, nhắc nhở: "Không phải ảo giác."

"A?" Ngọc bài trong tay Hư Chiêu Hàm "bang" một tiếng rơi xuống đất.

Cốt Ngọc vội vàng mang theo Hư Chiêu Hàm đi ra ngoài.

Tông chủ còn đang ở trên không Ma Cung, tay cầm kiếm, trên người có vết thương, phía sau là đám Hộ Pháp và Đàn chủ Ma tộc đang đuổi theo.

Hư Chiêu Hàm sốt ruột mà vỗ đánh Cốt Ngọc: "Đó là mẹ ta!"

Cốt Ngọc nhìn Tông chủ Niệm Hàn tông hùng hổ, cho dù biết cái tiểu tổ tông mình mang về này không phải người dễ bắt nạt, hiện tại cũng thực sự cảm thấy đau đầu. Nàng xua tay đuổi đi thuộc hạ, mang theo Hư Chiêu Hàm bay đến bên cạnh Tông chủ.

Hư Chiêu Hàm ấp úng: "Mẹ."

Lo lắng lâu như vậy, hiện tại thật sự thấy con gái, Tông chủ ngược lại cười: "Ngươi kêu ai?"

Hư Chiêu Hàm càng không có tự tin: "Mẹ..."

Tông chủ rút kiếm: "Ta đây không có con gái. Hôm nay ta tới, là vì thanh lý nghịch đồ phản bội Niệm Hàn, chứ không phải vì tìm con gái."

Phục Hạ chạy đến Ma tộc trên đường, vẫn luôn cho rằng mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng Tông chủ cùng Cốt Ngọc đánh nhau, Hư Chiêu Hàm đứng bên cạnh hai người khóc lóc cầu xin đừng đánh.

Nhưng thời điểm thật sự tới Ma tộc, hiện trường hỗn loạn xa hơn nàng tưởng.

Trước Ma Cung là một vùng rộng lớn đầy Ma tộc, cả đám há to miệng, nhìn bầu trời Ma Cung.

Tông chủ cầm theo kiếm đuổi theo Hư Chiêu Hàm đánh, vẻ mặt thề muốn thanh lý môn hộ.

Cốt Ngọc ở giữa hai người, giúp Hư Chiêu Hàm chắn đao, nhỏ giọng khuyên: "Đừng đánh, đừng đánh."

Tông chủ lạnh nhạt: "Ta xử lý việc nhà, Nữ Tôn vẫn là không cần nhúng tay thì tốt hơn."

Cái này thì...

Thật đúng là không thể tưởng được, tính tình Tông chủ cư nhiên lớn như vậy sao?

Phục Hạ đợi một lát, phát hiện thế cục hoàn toàn không có ý muốn thay đổi. Cốt Ngọc bị Tông chủ chém hai đao, đều bị thương, nhưng vẫn không hề ra tay với Tông chủ.

Bản thân vẫn là đã đánh giá thấp mức độ Cốt Ngọc để ý Hư Chiêu Hàm.

Phục Hạ lắc đầu, xoay người đi trở về.

Ninh Dung còn ở đại sảnh khách điếm ngồi, nhìn thấy Phục Hạ đã trở lại, cho nàng một ánh mắt nghi hoặc.

Phục Hạ đối tiểu chỗ dựa cười cười: "Không có việc gì."

Đợi một hồi lại đắp lên tay nàng đang nắm chặt vì khẩn trương: "Đừng lo lắng, sư phụ không sao đâu."

Nhưng ngươi có thể lo lắng một chút, Tiểu Loa khả năng có việc.

Lại một hồi lâu, Tông chủ rốt cuộc đã trở lại, trong tay xách theo Hư Chiêu Hàm mặt mũi bầm dập.

Phía sau một đám Ma tộc hùng hổ theo sau, cầm đầu chính là Cốt Ngọc mở ra cặp cánh màu đen thật lớn.

Tông chủ lạnh lùng trừng mắt nhìn Cốt Ngọc một cái: "Về Niệm Hàn, đánh một trăm roi, cấm túc 300 năm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro