Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Tố Miểu uỷ khuất

Phục Hạ vốn định lẳng lặng dẫn tiểu chỗ dựa đi phương hướng kia nhìn xem. Tuy rằng bản thân chỉ là một cái phế vật, nhưng có thể không cần lộ diện, cùng tiểu chỗ dựa tìm ra chân tướng.

Nhưng tiểu chỗ dựa lại muốn đi một hướng khác, Phục Hạ liền không kiên trì mà đi theo nàng.

Lại thấy tiểu chỗ dựa tìm một tiệm đường.

Bởi vì trong thành không yên ổn, cho nên tiệm đường không mở cửa, mà là khép hờ.

Ninh Dung đẩy cửa ra, mua một cân đường phèn.

Là để làm lớp đường bên ngoài của đường hồ lô.

Phục Hạ nhìn một cân đường phèn được gói lại trong tay Ninh Dung, cảm thấy đã bắt đầu ngọt.

Ninh Dung xách theo đường phèn, nói với Phục Hạ: "Chờ nhiệm vụ kết thúc, liền đi làm."

Phục Hạ ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Bởi vì nhiệm vụ Lý Sư thúc giao là tuần tra trong thành, cho nên Ninh Dung và Phục Hạ không quay về, mà đi loanh quanh khắp nơi trong thành.

Cũng không tìm được ma nào.

Trước đó Thượng Thanh đã giải quyết một đợt ma tộc đến Tiểu Lạc thành đốt giết cướp bóc, hiện tại ma tộc không có năng lực cơ bản sẽ không đến Tiểu Lạc thành. Kẻ nào có tới cũng sẽ không ở lâu, sợ bị người của Thượng Thanh tìm được, bị tìm được thì chỉ có chết.

Ma tộc có năng lực chống cự Thượng Thanh cũng sẽ không đến Tiểu Lạc thành. Những người không có bất kỳ khả năng tự bảo vệ mình trong mắt chúng là tồn tại như con kiến, chúng ở Ma tộc liền có thể đốt giết cướp bóc, không cần thiết phải tới Nhân giới bắt nạt người giống như kiến.

Cho nên loanh quanh như vậy cả một ngày, cũng không phát hiện được gì.

Đêm dần buông, trăng lên giữa trời.

Phục Hạ còn nghĩ rằng hôm nay người kia sẽ ra tay, vẫn luôn lắng nghe động tĩnh của hắn, khó tránh khỏi có chút thất thần.

Ninh Dung nhạy bén nhận ra nàng thất thần, hỏi: "Mệt mỏi sao?"

Phục Hạ liền gật đầu: "Cũng hơi mệt."

Người kia cũng không nói lời nào, rốt cuộc là muốn làm gì a. Quan trọng nhất chính là, hắn rốt cuộc là ai?! Cái kia rốt cuộc là thứ gì?!

Ninh Dung nhấp môi, mang theo Phục Hạ tùy tiện tìm một góc phố dừng lại: "Vậy nghỉ ngơi một lát đi."

Phục Hạ gật đầu: "Được."

Lại thấy tiểu chỗ dựa từ túi Càn Khôn lấy ra một cái đĩa, còn có những quả sơn tra kia, xếp đặt ngay ngắn.

Phục Hạ đứng ở một bên, nhìn tiểu chỗ dựa dùng Tẩy Tuyết Chú rửa sạch sơn tra, sau đó dùng Vô Vấn Kiếm mộc mạc trầm ổn mà tách hạt sơn tra.

Phải nói là cho dù Phục Hạ biết tiểu chỗ dựa làm cái này là vì mình, cảm thấy trong lòng ấm áp. Phục Hạ lại nhìn cây Vô Vấn Kiếm kia...

Cái này thì hơi... phí phạm của trời chăng?

Tiểu chỗ dựa rất nghiêm túc nhóm lên một ngọn lửa, làm tan đường phèn trong đĩa. Mỗi bước đều vô cùng cẩn thận. Phục Hạ nhìn, luôn cảm thấy nàng còn nghiêm túc hơn cả lúc mình rèn kiếm.

Cư nhiên còn có chút ngượng ngùng.

Phục Hạ nhìn tiểu chỗ dựa, càng xem càng cảm thấy trong lòng mình mềm nhũn. Nàng chờ mong nhìn tiểu chỗ dựa, từ chuỗi sơn tra trong tay nàng, đến bàn tay nàng, rồi đến bờ vai, sườn mặt nàng.

Cuối cùng nhìn vào mắt nàng, cảm thấy bản thân không thể rời mắt.

Lý Sư thúc truyền lời tới bảo hai nàng trở về nghỉ ngơi.

Phục Hạ cắn đường hồ lô đi theo sau tiểu chỗ dựa, gọi: "Sư tỷ."

Ninh Dung "Ưm" một tiếng.

Nàng liền lại gọi một tiếng nữa.

Ninh Dung quay đầu lại xem nàng.

Phục Hạ cười, giang rộng hai tay về phía nàng: "Không muốn đi nữa, muốn Sư tỷ ôm một cái."

Ninh Dung đứng tại chỗ, bất động một hồi lâu.

Phục Hạ mở rộng hai tay, cũng bất động, chỉ nhìn Ninh Dung.

Nàng vẫn luôn như vậy, cho dù đang tỏ ra mềm yếu, trong mắt cũng mang theo vẻ hài hước, cứ như đang nói: Ta biết ta tùy hứng, ta cũng biết ngươi biết ta tùy hứng. Nhưng ta sẽ không sửa, ta cũng biết ngươi sẽ bao dung ta, không để ta sửa.

Cuối cùng cũng là Ninh Dung thỏa hiệp.

Tai đỏ bừng cho nàng một cái ôm.

Sau đó cõng nàng, trở lại khách điếm đang nghỉ chân.

Những đệ tử khác cũng đều còn chưa ngủ, hiện tại nhìn thấy hai người kia đã trở về, vốn muốn tụ họp lại bàn luận hôm nay đã xảy ra những gì.

Nhưng mà...

Lý Sư thúc hôm nay mệt mỏi cả ngày, lúc này uể oải nhìn hai vị sư điệt, cảm thấy các nàng hình như cũng không có tâm tình thảo luận.

Hiện tại hai người kia, một người trên mặt tràn đầy ý cười, nhìn liền biết tâm tình vui vẻ phơi phới.

Một người khác vốn luôn luôn ổn trọng, hiện tại tai vẫn còn đỏ, nhìn xung quanh thất thần.

Lý Sư thúc khụ một tiếng, thầm than người trẻ tuổi bây giờ thật là có tinh lực, trong lúc này đều phải tìm thời gian giải quyết việc riêng...

Mở lời nói với những người khác về thu hoạch hôm nay: "Xem vết thương trên thi thể, quả thật có ma khí. Hẳn là việc Ma tộc làm. Nhưng hôm nay đi lâu như vậy..."

Ninh Dung vẫn rất đáng tin cậy, nghe đến đó, nói tiếp: "Chúng ta hôm nay không tìm thấy bóng dáng Ma tộc nào trong thành."

"Đúng vậy, người của quan phủ kiểm tra thi thể nói, mỗi một người bị hại trên người vết thương đều là dạng này, là do một con ma làm. Nếu hôm nay không tìm thấy bất kỳ ma tộc nào trong thành thì có chút kỳ quái."

"Aiz, các ngươi xong chưa?!"

Có người đẩy cửa ra, nhảy nhót chạy đến bên cạnh Phục Hạ: "Chúng ta đã xong rồi, hung thủ đã bị giết chết rồi."

Ninh Dung nghe được thanh âm này, sắc mặt liền cứng lại.

Tố Miểu nhìn xem cảnh tượng hiện tại, cũng nhận ra được bọn họ có thể là không thu hoạch được gì, ngượng ngùng mà cười cười, rụt rè đứng sau Phục Hạ, không lên tiếng nữa.

Lý Sư thúc cười với Tố Miểu: "Có chút khó giải quyết, các ngươi tìm được hung thủ?"

Tố Miểu hứng thú bừng bừng mà trả lời: "Bên chúng ta có rất nhiều Ma tộc a, tới một con giết một con. Các ngươi thì sao?"

Lý Sư thúc cười: "Có lẽ là vì các ngươi giết quá nhiều, cho nên chỗ chúng ta không có Ma tộc."

Lý Sư thúc lại nói một ít tình huống nhà người bị hại, cuối cùng tổng kết: "Nơi này có Ma tộc, nhưng không loại trừ tình huống do con người gây ra."

Phục Hạ nghĩ đến thanh âm mình nghe được hôm nay, phụ họa: "Đúng vậy, có thể là có người mượn đao Ma tộc để giết người mình không thích. Có thể tìm xem kẻ thù của người chết, khả năng sẽ có thu hoạch."

"A?"

Tố Miểu có chút kinh ngạc: "Phức tạp như vậy sao?"

Lý Sư thúc nói xong, mọi người liền tản đi.

Tố Miểu nhìn Phục Hạ, vẻ mặt muốn cùng Phục Hạ ngủ chung giường tâm sự suốt đêm.

Phục Hạ bất đắc dĩ: "Không phải nói vài lần rồi sao? Cảm giác đó không phải là rung động mà là sợ độ cao, ngươi tới làm gì?"

"Ta hỏi tỷ tỷ."

Tố Miểu ngượng ngùng: "Tỷ tỷ nói với ta đó là rung động, ta cũng cảm thấy... Có lẽ lần này là thật."

Nàng sốt ruột hướng Phục Hạ giãi bày tâm ý của mình: "Khả năng ban đầu là có nhân tố sợ độ cao, nhưng ta cảm thấy ngươi rất tốt, eo ngươi thật là thon a, ta nhìn thấy ngươi căn bản là không thể rời mắt, ta thật sự rất thích ngươi."

"Nhưng ta không thích ngươi."

Phục Hạ hơi ngây người vì Tố Miểu lại thích nàng vì nguyên nhân này, nhưng nàng thực dứt khoát: "Ta không biết ngươi vì sao cảm thấy thích ta, nhưng ta không thích ngươi, ngươi đi tìm người khác đi."

Ninh Dung ở phía sau, nghe lời Phục Hạ nói, cảm thấy sự bực bội trong lòng khi nhìn thấy Tố Miểu đã tan biến.

Nhưng không biết vì sao, nghĩ đến lời Tố Miểu nói, nhịn không được nhìn sang eo Phục Hạ.

Bởi vì hôm nay nhiệm vụ của hai người là tuần tra, cho nên ở khách điếm cũng đã thay đệ tử phục Niệm Hàn tông. Hiện tại Phục Hạ mặc quần áo mua tùy tiện, một thân màu xám đậm. Áo vải thô bình thường,  cùng quần áo đại đa số người giống nhau.

Vì thuận tiện làm việc, cho nên quần áo rất bó sát, ống tay áo xắn lên, buộc lỏng lẻo một dải lụa ngang eo.

Nhưng từ dải lụa lỏng lẻo kia, hình như vẫn có thể nhìn thấy một đoạn eo.

Ninh Dung vẫn luôn cho rằng mình không để ý đến eo sư muội, nhưng hôm nay nghe được Tố Miểu nói như vậy, nàng vẫn có thể lập tức nghĩ đến eo sư muội.

Một đoạn eo tinh tế, khi đi đường yểu điệu thướt tha. Ngày thường lúc ngồi luôn ưỡn thẳng, vòng eo vẫn tinh tế, nhìn qua giống như một bàn tay là có thể ôm trọn.

Ninh Dung nhịn không được tâm viên ý mã(lòng xao động).

Bên kia Tố Miểu uỷ khuất: "Ngươi thích người như thế nào a?"

Phục Hạ bất đắc dĩ: "Ngươi phải biết rằng, ngươi vì trở thành người mà người khác yêu thích mà thay đổi bản thân là thật sự không tốt. Người khác nói những lời này ý tứ chính là không muốn cùng ngươi ở bên nhau. Ngươi không cần tiếp tục truy vấn, không thú vị."

"Ngươi có người yêu thích sao?"

Phục Hạ nhìn tiểu chỗ dựa ở phía sau, bề ngoài nhìn thờ ơ, nhưng trong mắt tràn đầy vẻ khẩn trương, cười đối Tố Miểu chớp chớp mắt: "Ngươi cảm thấy sao?"

Tố Miểu ấm ức không thôi.

Phục Hạ nhịn không được vỗ vỗ vai nàng: "Về sau ngươi nên tìm một người sẽ tiếp thu lễ vật của ngươi, hơn nữa còn tặng lại lễ vật cho ngươi."

Tố Miểu nước mắt lưng tròng.

Mà Phục Hạ, nhìn cánh tay mình đặt trên vai Tố Miểu, giản dị ngẫm lại một chút chính mình.

Mình đã nhận nhiều đồ của tiểu chỗ dựa như vậy, phải đáp lễ tiểu chỗ dựa thế nào đây? Mình nên tặng nàng thứ gì thì tốt đâu?

Ninh Dung nhìn Tố Miểu vì bị cự tuyệt nên uỷ uỷ khuất ba ba, cảm thấy mình cư nhiên có chút cao hứng.

Nàng thấy áy náy vì điểm cao hứng này của mình, cảm thấy vui sướng khi người gặp họa là một hành vi không tốt. Cho nên, nàng vẫn thể hiện phong thái Sư tỷ trầm ổn đáng tin cậy như mọi khi, hỏi Tố Miểu: "Trời tối rồi, ta đưa ngươi trở về nhé."

Ninh Dung nói xong, lập tức liền nhận ra một tầng ý nghĩa khác — ta đưa ngươi trở về, ngươi không cần ở lại đây.

Nhưng rõ ràng những người khác không nhận ra tầng ý nghĩa này.

Phục Hạ kinh ngạc nhìn Ninh Dung.

Mà Tố Miểu, bình tĩnh lại một lát, lau khô nước mắt, méo miệng dậm chân nói với Ninh Dung: "Ninh Dung sư tỷ! Ta trước kia theo đuổi ngươi, luôn quấn lấy ngươi, ngươi không thèm để ý ta. Hiện tại ta đã không thích ngươi, ngươi nịnh nọt cũng vô dụng! Ta sẽ không thích ngươi, ngươi đi tìm người khác đi."

Ninh Dung: "......"

Theo bản năng mà nhìn thoáng qua Phục Hạ.

Phục Hạ từ sự trầm mặc kéo dài của tiểu chỗ dựa, hiểu được logic của đoạn đối thoại này. Nàng nhịn không được cười, nhưng vẫn cố nhịn xuống, hỏi Tố Miểu: "Vậy ta đưa ngươi?"

Tố Miểu nhìn Phục Hạ, ấm ức gật đầu: "Ừm."

Phục Hạ liền đưa Tố Miểu ra cửa, mà Ninh Dung như cũ trầm mặc, đi theo.

Tố Miểu vốn đã uỷ khuất, nghe Phục Hạ sư tỷ nói muốn đưa mình, vốn còn cho rằng mình có thể cùng Phục Hạ sư tỷ có một chút không gian riêng, không ngờ Ninh Dung sư tỷ lại đi theo. Nàng dậm chân: "Ninh Dung sư tỷ! Ngươi không cần đi theo ta!"

Ninh Dung lại một trận trầm mặc.

Phục Hạ cười đến cong eo, lại vỗ vỗ vai Tố Miểu: "Trẻ con không hiểu chuyện đâu."

Tố Miểu nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn Phục Hạ.

Phục Hạ quay đầu lại nhìn thoáng qua Ninh Dung, nói với nàng: "Ninh Dung sư tỷ, là đi theo ta đấy."

Tố Miểu không tin, cho rằng Phục Hạ sư tỷ chỉ là đang giữ thể diện cho Ninh Dung sư tỷ, nàng quay đầu lại nhìn.

Ninh Dung sư tỷ mà mình cứ ngỡ là đang đi theo mình, đang nhìn chằm chằm Phục Hạ sư tỷ.

Trong mắt không có một chút bóng dáng nàng.

Tố Miểu trầm mặc một lát, nhận ra được điều gì.

Khóc càng thảm hại hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro