
Chương 29: Sợ cao
Phục Hạ đã lâu không ngủ, hiện tại uống rượu say, lại ngủ cả đêm, ngày hôm sau tỉnh lại thì cả người khó chịu, chóng mặt nhức đầu.
Lúc này, nàng nghe được thanh âm truyền tới từ bên ngoài.
Phục Hạ cho rằng chính mình vẫn có thể nghe rõ ý của tiểu chỗ dựa. Nàng cũng biết, tiểu chỗ dựa hiện tại nhất định đang trầm mặc.
Nghĩ đến bộ dáng nghiêm túc của tiểu chỗ dựa, nàng bị chọc cười đến thẳng không nổi eo.
Tố Miểu không biết Ninh Dung sư tỷ rốt cuộc muốn làm gì, dù sao Ninh Dung sư tỷ ở trước mặt nàng vĩnh viễn đều ôn hòa nhưng lại xa cách như vậy. Nàng cũng không thể nắm rõ tính tình Ninh Dung, cho nên một lòng một dạ muốn đi xem Phục Hạ sư tỷ đã xảy ra chuyện gì.
Sắp tới cửa, Ninh Dung bước nhanh đi hai bước lướt qua nàng, thấp giọng truyền âm cho nàng: "Trong phòng mới dậy còn hỗn độn, ta quay về trước thu thập một chút."
Trần Lang các cũng có quy củ của Trần Lang các, Tố Miểu mỗi ngày thức dậy cũng phải tự mình thu thập phòng. Hiện tại nàng cho rằng Ninh Dung là buổi sáng chưa kịp gấp chăn, hoặc là làm quần áo vương vãi trong phòng. Dạng này quả thật khiến nàng ngại ngùng mà đi vào.
Cho nên Tố Miểu liền dừng bước chân, vô cùng ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."
Trong phòng, Phục Hạ nằm trên giường, nhìn ngang nhìn dọc không thấy có đồ vật gì hỗn độn. Tiểu chỗ dựa đêm qua không biết có ngủ hay không, nhưng tấm chăn trên giường được trải phẳng phiu không có một nếp nhăn. Trên bàn, ly trà ấm trà cũng được đặt ngay ngắn, trên mặt đất cũng sạch sẽ.
Nghe được tiếng cửa bị đẩy ra, Phục Hạ nhắm mắt, làm bộ như mình còn đang ngủ.
Kỳ thật nàng chỉ là muốn lát nữa khi tiểu chỗ dựa đang sửa soạn đồ vật thì đột nhiên mở mắt ra hù dọa nàng, kết quả không ngờ tiểu chỗ dựa vừa vào cửa liền đi thẳng về phía mình.
Phục Hạ nhắm hai mắt, cảm giác được tiểu chỗ dựa ngồi ở đầu giường, rất là rối rắm mà nhìn chính mình.
Cũng đúng, tiểu chỗ dựa trước kia liền nói với mình, người khác tới thăm thì không thể nằm trên giường, điều này không phù hợp đạo đãi khách.
Huống chi hiện tại chính mình vẫn là đang làm khách ở nơi người ta, càng không thể lúc chủ nhân tới thăm còn nằm.
Tiểu chỗ dựa hẳn là muốn đánh thức mình đi nói chuyện với Tố Miểu.
Phục Hạ tự cho rằng mình đã nhìn thấu tâm tư tiểu chỗ dựa, nghĩ rằng chờ lát nữa khi tiểu chỗ dựa kêu nàng dậy thì sẽ làm nũng.
Nhưng mà tiểu chỗ dựa không hề lên tiếng.
Ninh Dung vô cùng nghiêm túc mà đem cánh tay lộ ra ngoài của Phục Hạ nhét vào trong, sau đó kéo chăn từ dưới vai lên cổ, che kín toàn bộ cằm dưới của Phục Hạ.
Tuy rằng ở nhà người ta làm khách mà còn nằm ngủ khi chủ nhân tới thăm là không thích hợp, nhưng ai biết Tố Miểu nghĩ muốn nói gì với sư muội đâu?
Sư muội không tu luyện, không có lý do gì để cự tuyệt yêu cầu cùng nhau chơi đùa của Tố Miểu. Nhưng mà sư muội hiện tại không thoải mái còn đang ngủ, Tố Miểu liền không có cơ hội nói chuyện với nàng. Chỉ cần sư muội vẫn luôn nằm, Tố Miểu liền sẽ không có cơ hội nói chuyện cùng sư muội, chờ đến sau này trở về Niệm Hàn tông, sư muội sợ độ cao như vậy, hẳn là sẽ không lại đến Trần Lang.
Như vậy cũng khá tốt.
Ninh Dung vừa nghĩ, một bên đem Phục Hạ che đến kín mít.
Chăn kéo lên quá cao, Phục Hạ cảm thấy hô hấp của mình đều có chút khó khăn. Nàng có chút buồn cười, cũng cảm thấy có chút thái quá.
Hảo gia hỏa.
Ý tứ của tiểu chỗ dựa này chẳng phải là... sự bừa bộn chính là nàng đây sao.
Phục Hạ nhất thời cũng không muốn mở mắt, chỉ muốn biết tiểu chỗ dựa rốt cuộc muốn làm gì.
Ninh Dung đem Phục Hạ che kín mít, nhìn trái nhìn phải, Phục Hạ cũng còn chưa tỉnh, khuôn mặt nhìn qua điềm tĩnh trầm mặc. Nàng vừa lòng mà nghĩ, Tố Miểu nhìn thấy Phục Hạ bộ dáng này, hẳn là sẽ rời đi?
Vì thế nàng đứng dậy, mở cửa cho Tố Miểu, dùng linh lực truyền âm cho nàng: "Vô cùng xin lỗi, Phục Hạ sư muội hai ngày nay đều không thoải mái, hiện tại còn đang ngủ."
Tố Miểu vô cùng lo lắng mà đến gần một chút, hỏi: "Nghiêm trọng lắm sao?"
Ninh Dung còn nhớ chính mình vừa mới nói Phục Hạ sợ độ cao, Tố Miểu nói thẳng muốn nàng ở lại Trần Lang các. Hiện tại nghe thấy một câu hỏi như vậy, cũng không biết chính mình nên trả lời như thế nào.
Nói không nghiêm trọng đi, nàng sợ Tố Miểu liền quấn lấy muốn Phục Hạ bồi nàng chơi. Nói nghiêm trọng đi, nàng lại sợ Tố Miểu trực tiếp giữ Phục Hạ ở Trần Lang bồi nàng.
Vì thế Ninh Dung lại trầm mặc thật lâu.
Tố Miểu nghi hoặc mà nhìn Ninh Dung, không biết vì sao nàng lại lộ ra thần sắc khó xử như vậy.
Tố Miểu nghĩ tới trước kia chính mình luôn quấn lấy nàng làm nàng lòng còn sợ hãi.
Tố Miểu một mặt bởi vì chính mình trước kia thực thích Ninh Dung lại không được Ninh Dung yêu thích mà khổ sở, mặt khác lại có chút thoải mái.
Ninh Dung sư tỷ thật sự không thích mình a.
Bất quá không có quan hệ, chính mình hiện tại cũng không phải thích Ninh Dung sư tỷ như vậy, tuy rằng hiện tại nghĩ đến Ninh Dung sư tỷ vẫn sẽ nghĩ đến cảm giác tâm động năm mười hai tuổi ấy, nhưng hiện tại chính mình càng thích Phục Hạ sư tỷ!
Hiện tại chỉ có Phục Hạ sư tỷ có thể làm chính mình cảm nhận được tâm động như vậy!
Vì thế Tố Miểu giống như một tiểu đại nhân an ủi Ninh Dung: "Ninh Dung sư tỷ không cần lo lắng, ta hiện tại không thích ngươi, ta chỉ là hỏi một câu tình hình của Phục Hạ sư tỷ."
Ninh Dung nhìn thoáng qua Tố Miểu, sắc mặt càng thêm kỳ quái.
Ngươi như vậy còn không bằng tiếp tục quấn lấy ta, ít nhất ta có thể trực tiếp cự tuyệt, không đến nỗi giống hiện tại khó xử như vậy.
Phục Hạ nằm trên giường, nghe hai người kia truyền âm, thiếu chút nữa không nhịn được lại muốn bật cười.
Cuối cùng vẫn là không đành lòng nhìn bộ dáng tiểu chỗ dựa á khẩu không trả lời được.
Người nằm trên giường khụ khụ hai tiếng, mở mắt ra, mờ mịt nhìn hai người trong phòng: "Sư tỷ... Tố Miểu tiểu tỷ tỷ, các ngươi sao lại ở chỗ này a? Hiện tại là khi nào? Sao không gọi tỉnh ta dậy?"
Phục Hạ một bên nói một bên muốn vén chăn ngồi dậy.
Bị Ninh Dung nhanh tay lẹ mắt ấn xuống: "Không thoải mái thì cứ tiếp tục nằm đi."
Phục Hạ không rõ nguyên do, chăn lại bị Ninh Dung kéo đến cằm.
Tố Miểu nhìn Phục Hạ có vẻ phá lệ suy yếu, khẩn trương ngồi xuống mép giường, hỏi: "Làm sao vậy? Ngươi khó chịu như vậy sao? Có phải là thực sự suy yếu?"
Nàng thẹn thùng e lệ: "Trần Lang và Lạc Mai cốc luôn giao hảo, ngươi ở Trần Lang ở thêm một đoạn thời gian nữa, ta đi thỉnh Cốc chủ Lạc Mai cốc tới xem cho ngươi."
Lạc Mai cốc?
Phục Hạ nghe được cái tên quen thuộc, muốn hỏi Tố Miểu tình hình gần đây của Lạc Mai cốc.
Nhưng mà Ninh Dung không cho Phục Hạ cơ hội nói chuyện. Nàng vừa nghe đến Tố Miểu nói còn muốn Phục Hạ ở Trần Lang các, trong lòng liền lộp bộp. Vội vàng giải thích: "Thân thể nàng rất tốt, đây chỉ là vì lữ đồ mệt mỏi ngày hôm qua, buổi tối lại uống một chút rượu, cho nên mới như vậy."
Ninh Dung sư tỷ sao lại như vậy a.
Trước kia ta vì nàng đi Niệm Hàn tông, nàng lại nhẫn tâm cự tuyệt ta. Ta muốn cùng nàng trò chuyện, nàng liền chạy rất xa tìm đều tìm không thấy, mỗi lần nói chuyện cùng ta đều không vượt quá mười chữ.
Sao hiện tại ta muốn cùng Phục Hạ sư tỷ nói chuyện một lát, nàng liền luôn nói chuyện cùng ta a.
Chẳng lẽ là thấy ta từ bỏ, mới nhớ tới ta tốt?
Nhưng ta hiện tại càng thích Phục Hạ sư tỷ.
Tố Miểu nhìn Phục Hạ đang nằm trên giường, nghĩ đến vòng eo nhỏ kia ngày hôm qua, nhịn xuống ý cười ngây ngô, hỏi: "Phục Hạ sư tỷ cảm thấy thế nào?"
Phục Hạ nhìn thoáng qua tiểu chỗ dựa đang khẩn trương nhìn chằm chằm mình, liền thuận theo lời tiểu chỗ dựa: "Đúng vậy, thân thể ta rất tốt, nếu không phải lữ đồ bôn ba. Ta hiện tại có thể đánh chết một con trâu."
Vì thế Tố Miểu liền an tâm một chút, hỏi Phục Hạ: "Sư tỷ thật sự rất sợ độ cao sao?"
Phục Hạ hiện tại đã không cần nhìn tiểu chỗ dựa, mặt không đổi sắc nói dối: "Đúng vậy, rất sợ, đứng trên thân kiếm chân đều mềm nhũn."
"Không sao,"
Tố Miểu phất phất tay: "Về sau ngươi ở Trần Lang liền không cần ngự kiếm, ta sẽ giá linh thú mang ngươi đi ra ngoài, xe của ta đẹp lắm nha!"
Ninh Dung còn nhớ tới lúc đến Phục Hạ nhìn con linh thú kia với ánh mắt khát vọng, không biết vì sao có chút hoảng loạn, nàng sốt ruột đi xem Phục Hạ.
Phục Hạ có chút kinh ngạc nhìn Tố Miểu: "Linh thú của chính ngươi sao?"
Tố Miểu gật đầu: "Đúng vậy, tỷ phu ta tặng!"
"Oa,"
Phục Hạ hâm mộ: "Thật tốt. Ta cũng muốn một con."
Ninh Dung ngồi ở đuôi giường, ngơ ngác nhìn Phục Hạ.
Tố Miểu trước nay đều là một nữ hài tử thẳng thắn. Cho nên nàng rất thẹn thùng nhưng cũng rất mạnh dạn nói: "Nếu ngươi cùng ta kết làm đạo lữ, thì linh thú kia cũng là của ngươi."
Ninh Dung hoảng hốt nhìn Phục Hạ, cảm thấy chính mình hiện tại cùng Tố Miểu giống nhau khẩn trương, tâm đều treo lên, chỉ chờ nàng một câu trả lời.
Linh thú tuy rằng thực quý, nhưng ngươi cho ta một chút thời gian, ta cũng có thể cho ngươi mà.
Phục Hạ không nói tốt cũng không nói không tốt, mà là vô cùng nghi hoặc hỏi: "Vì sao ngươi muốn cùng ta kết làm đạo lữ a, chúng ta mới vừa gặp mặt. Ngươi không phải thích sư tỷ của ta sao?"
Rõ ràng ta ở Niệm Hàn tông còn đem ngươi coi như tình địch của ta, sao hiện tại ngươi liền muốn cùng ta kết làm đạo lữ?
Tố Miểu ngượng ngùng: "Nhưng là vừa mới gặp mặt ta liền thích ngươi nha."
Hảo gia hỏa, ta thật sự là lạc hậu với thời đại sao?
Tiểu chỗ dựa cùng Yếm Xuân nói lần đầu tiên thấy sư muội, liền nhìn không được người khác, người trước mặt thật tươi đẹp.
Hiện tại Tố Miểu lại nói vừa thấy mặt liền thích. Là vì sao?
Đối diện với tiểu chỗ dựa, Phục Hạ ngại không tiện truy vấn, muốn tiểu chỗ dựa tự mình lý giải cảm tình này là như thế nào. Nhưng đối diện với Tố Miểu, nàng liền trực tiếp hỏi: "Vậy ngươi trước kia vì sao thích sư tỷ của ta? Cũng là nhất kiến chung tình?"
Phục Hạ sư tỷ hỏi, Tố Miểu sợ chính mình không trả lời sẽ làm Phục Hạ sư tỷ hoài nghi chân tình của mình, vì thế nghiêm túc trả lời: "Trước kia ta lúc nhảy rào muốn đi ra ngoài chơi, thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn là Ninh Dung sư tỷ đỡ được ta. Ta nhìn thấy nàng thời điểm trái tim đập thình thịch, này còn không phải là tâm động sao? Tuy rằng sau đó đã không còn, nhưng ta còn nhớ rõ sự tâm động ban đầu. Thẳng đến hôm nay, ta nhìn thấy ngươi thời điểm, lại có cảm giác tương đồng!"
Tố Miểu che lại ngực mình, cùng Phục Hạ miêu tả loại cảm giác kia: "Tâm động! Ngươi biết không? Thình thịch nhảy!"
Ta đương nhiên biết cái gì là tâm động, ta đương nhiên biết cảm giác thình thịch nhảy.
Nhưng mà ngươi nói cái này, rõ ràng không phải tâm động đi...
Phục Hạ do dự mà hỏi Tố Miểu: "Ngươi có phải là sợ độ cao không?"
"Đúng vậy, tỷ phu chính là biết ta sợ độ cao, mới tặng ta một con linh thú."
Tố Miểu ngượng ngùng: "Ngươi xem, hai chúng ta đều sợ độ cao, về sau liền có thể ở bên nhau chậm rãi đi tới."
Ngươi nhưng đừng nói bừa a, ta nhưng không sợ độ cao. Ta chỉ nghĩ cùng tiểu chỗ dựa cùng nhau chậm rãi đi.
Phục Hạ nhìn Tố Miểu một vẻ ngây thơ, uyển chuyển nói: "Có lẽ, cái kia của ngươi không phải tâm động, ngươi chỉ là... bị doạ."
Tố Miểu: "A?"
Ninh Dung vốn dĩ nghe Tố Miểu nói chuyện, càng nghe lòng càng lạnh. Hiện tại nghe thấy sự chuyển biến này, liền chuyên tâm nhìn Phục Hạ.
Phục Hạ tận tình khuyên bảo: "Ngươi buổi tối một mình ra cửa gặp được Ma tộc, cũng sẽ tim đập đi. Đây không phải tâm động, đây là sợ hãi."
Tố Miểu: "......"
Phục Hạ đếm trên đầu ngón tay tính toán với nàng: "Ban đầu ngươi đối với Ninh Dung sư tỷ cũng là vì sắp té xuống, sợ hãi, ngươi cảm thấy tâm động, chỉ là sợ hãi đến hậu tri hậu giác. Lần này ta cũng vậy, nếu không hiện tại ngươi mang theo ta đi ngồi thử linh thú, lúc ngươi thiếu chút nữa ngã xuống ta sẽ túm ngươi lên, lúc này cho dù ngươi nhìn mặt linh thú, tim cũng sẽ nhảy."
"Là... thật sao?" Tố Miểu hoảng hốt.
Phục Hạ nói là làm ngay, một bên gật đầu một bên liền muốn cùng Tố Miểu đi ngồi linh thú.
Chính là chăn vẫn bị Ninh Dung gắt gao kéo lại.
Phục Hạ thấy Ninh Dung thất thần, liền hô một tiếng: "Sư tỷ... Cho ta đứng lên."
Ninh Dung không nói lời nào, đưa áo ngoài cho Phục Hạ: "Chúng ta đi ra ngoài ngươi lại mặc."
Tố Miểu còn đang hoảng hốt, nghe Ninh Dung nói muốn đi ra ngoài, liền hốt hoảng đi theo nàng ra ngoài.
Đứng ở bên ngoài chờ Phục Hạ, Tố Miểu hỏi: "Sư tỷ, Phục Hạ sư tỷ nói có đúng không?"
Ninh Dung cũng không biết, nghe vậy lắc đầu. Lại gật đầu: "Có lẽ là đúng."
Phục Hạ lần này rốt cuộc được như ý nguyện ngồi trên linh thú, Tố Miểu nói rất đúng, linh thú thật sự rất đẹp.
Nhưng mà Tố Miểu rõ ràng không giống Phục Hạ, Tố Miểu là thật sự sợ độ cao, ngồi ở trong xe nhìn bên ngoài chân đều run lên.
Chờ đến linh thú đáp xuống đất, Phục Hạ lôi kéo Tố Miểu đi đến trước mặt linh thú, chỉ vào linh thú hỏi nàng: "Tim có đập không?"
Tố Miểu gật đầu: "Đập."
"Ngươi xem đi. Đối diện linh thú ngươi cũng đập, đây là tâm động sao? Đây không phải!"
Phục Hạ vỗ vỗ Tố Miểu: "Ngươi chỉ là sợ hãi mà thôi, về sau không bò lên bò xuống, liền không có việc gì."
Tố Miểu vốn dĩ kiên định cho rằng chính mình thích Ninh Dung, kiên định mười năm. Hiện tại nghe được đáp án này, cho dù chính mình biết đây mới là đúng, nhưng vẫn cảm thấy si tâm của mình đặt sai chỗ.
Nàng bất lực hỏi Phục Hạ: "Vậy cái gì mới là tâm động a? Tim đập không thể tính sao?"
Chuyện này Phục Hạ cũng không dám nói quá chắc chắn.
Nàng nhìn thoáng qua tiểu chỗ dựa, châm chước mà miêu tả với Tố Miểu: "Chính là, ngươi cái gì cũng không làm, cứ ngồi yên ở đó, nhưng khi nhìn thấy người kia, tim đập sẽ rất nhanh. Tim ngươi đập, là bởi vì người đó, không phải vì sợ hãi, chỉ vì vui sướng, còn có chờ mong."
Ninh Dung đi theo ở phía sau, bên tai là thanh âm của Phục Hạ, trong mắt tràn đầy bộ dáng Phục Hạ đang kiên nhẫn giải thích cho Tố Miểu.
Nàng hậu tri hậu giác phát hiện, trái tim mình, nhảy thật sự mau.
Thật là kỳ quái,
Ninh Dung muốn dời mắt đi, nhưng làm thế nào cũng không được.
Nàng vuốt trái tim mình, có chút nghi hoặc.
Ta cũng bắt đầu sợ độ cao sao?
Nhưng cố tình lại nghĩ tới câu nói Yếm Xuân tiền bối nói đêm hôm đó.
Tình bất tri sở khởi.
Nhất vãng nhi thâm.
(tình không biết bắt đầu từ đâu, một khi đã trao đi, ngày càng sâu đậm)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro