
Chương 22: Thủ Diệp Vân (1)
Ninh Dung không biết Sư Muội bị làm sao, nhìn Sư Muội rồi nhìn lại những đồ vật rơi vãi trên mặt đất, có chút nghi hoặc: "Vì sao không có người?"
Phục Hạ thở dài: "Đệ nhất Tông chủ còn chưa có băng hà sao?"
Ninh Dung: "... Nghe nói là nhập ma mà băng hà."
Phục Hạ chờ chỗ dựa nhỏ nói câu tiếp theo.
Chỗ dựa nhỏ quả nhiên nghiêm túc suy nghĩ, hình như hết sức nghi hoặc: "Tiền Bối kia ngày hôm qua trên người không có ma khí."
"Có thể là người khác đi."
Phục Hạ nói, cúi đầu nhìn ngọc vỡ vụn trên mặt đất.
Chiếc giường kia trong một góc vẫn còn phát sáng, phía trên phủ kín những vết rạn giống như mạng nhện, chỗ vết rạn thì ảm đạm — nhìn có vẻ rất thoải mái. Phục Hạ chậm rãi đi qua, ngồi xuống.
Ninh Dung nhìn Sư Muội đi đến chỗ nào ngồi vào chỗ đó, không chịu đứng lâu một chút, có chút bất đắc dĩ: "Vậy cái này chính là Động Phủ của Tông chủ? Vì sao nhiều năm như vậy không có người tìm được địa phương này, chúng ta gần đây liền tìm tới rồi?"
Phục Hạ ngồi trên giường ngọc, vuốt viên ngọc sáng bóng và ẩm ướt dưới tay, ngón tay lướt qua vết rạn, cảm thấy trên người ấm áp. Nàng dựa lưng về phía sau, cảm thấy chiếc giường này hình như là nam châm, hấp dẫn nàng nằm xuống ngủ một giấc.
Chỗ dựa nhỏ hiện tại không hiểu ra sao, không biết vì sao mình lại dễ dàng tìm tới Động Phủ này.
Phục Hạ nghe chỉ muốn gõ vào đầu nàng để nói cho nàng biết, không phải nàng dễ dàng tìm được, là mình đã tốn rất nhiều công sức để tìm ra.
Phục Hạ nhìn chỗ dựa nhỏ ở trong Động Phủ đen như mực đi đi lại lại, ngồi xổm trên mặt đất xem dược liệu trong một góc, xem ngọc vỡ vụn rơi đầy đất, xem vết khắc trên vách đá — thân thể càng ngày càng mềm nhũn, chỉ muốn nằm xuống ngủ một lát.
Phục Hạ bỗng nhiên giật mình, nàng ấn viên ngọc dưới thân, cảm giác viên ngọc này càng ngày càng ẩm và mềm.
Chỗ dựa nhỏ còn đang quan sát bốn phía, không có chú ý tới nàng.
Phục Hạ giơ tay, nhìn bàn tay phải vẫn đang ấn trên giường ngọc.
Lòng bàn tay vốn trắng nõn pha chút hồng hào hiện tại càng thêm sáng bóng, tản ra ánh sáng giống như ngọc mềm, da thịt trong suốt, dường như có thể nhìn thấy mạch máu bên dưới.
Nhưng bên dưới không có mạch máu, chỉ có máu, đang chìm dần xuống, dường như muốn rút hết vào tủy xương.
Ánh mắt Phục Hạ rùng mình.
Ninh Dung vừa mới ngồi xổm trong góc đột nhiên dừng động tác, cơn gió ẩn ẩn thổi từ bên ngoài vào cũng dừng lại.
Phục Hạ nhìn tất cả yên lặng, chậm rãi ấn tay tiếp theo lên giường ngọc. Nàng nhìn chằm chằm tay mình không chớp mắt.
Chính là vẫn từng chút một càng ngày càng mệt mỏi, Phục Hạ mở to mắt không chịu ngủ. Ý thức vẫn dần dần trở nên mơ hồ.
Phục Hạ thì thanh tỉnh.
Nàng thanh tỉnh biết mình hiện tại ở Niệm Hàn Tông, ở Động Phủ dưới Dịch An Nhai, nàng thậm chí biết mình hiện tại ngồi trên một chiếc giường ngọc, cơ thể này của mình không thực sự ổn.
Nhưng nàng xác thật cũng thấy được một chút chuyện khác.
Là một ngôi nhà gỗ nhỏ.
Trước nhà là một cái sân nhỏ, ánh mặt trời lúc này vừa vặn, giữa sân có một cái ghế bập bênh, có người gác chân phơi nắng nằm trên ghế. Bên cạnh một cô bé miễn cưỡng giơ ô: "Giữa trưa rồi, ta nên đi nấu cơm."
"Ngươi nấu cơm làm gì, ta lại không ăn, cơm ngươi nấu lại không ăn được."
Người trên ghế bập bênh nói xong câu đó, lắc lư trên ghế bập bênh, tiếp theo lại nằm yên, nàng hình như là nghĩ tới cái gì: "Aiz, ngươi là phàm nhân à, ngươi cần ăn cơm đúng không?"
Một con chim nhạn xẹt qua trên không trung, Phục Hạ nhìn người nằm trên ghế đứng dậy, đi về phía nhà bếp hai bước, dưới ánh mắt chờ mong của cô bé, lại lui về: "Aiz, ta sao lại quên mất, ta không biết nấu cơm mà."
Phục Hạ nhìn cô bé kia, không biết vì sao, chính là hết sức chắc chắn, người này chính là Thủ Diệp Vân.
Đến nỗi người nằm trên ghế bập bênh kia, chỉ có thể là mình.
Phục Hạ vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc ở trong trí nhớ của mình tìm được một đoạn ký ức này. Là chuyện thật lâu thật lâu trước đây, nếu không có hình ảnh này, Phục Hạ có lẽ cả đời đều không thể nhớ lại được.
Lần trước nói đến Yếm Xuân cùng một Trưởng Bối vô liêm sỉ giao chiến, tuy rằng phản giết đối phương, nhưng cũng bị trọng thương chí mạng, ngã gục ở mương nước ven đường, ướt dầm dề bò lên bờ phơi nắng, có một cô bé đi tới lẩm bẩm nhỏ giọng.
Lúc ấy các Đại Môn Phái san sát, mọi người đều cho rằng sẽ có người đuổi tận giết tuyệt, cũng sẽ có người cứu Yếm Xuân về để mua một ân tình.
Vì thế cư nhiên đạt thành cân bằng vi diệu, không ai tới tìm.
— Vì thế Yếm Xuân liền ngủ thiếp đi, vốn dĩ cho rằng cô bé này chỉ là đi ngang qua nhìn thấy mình, cảm thấy mình đáng thương nên nói vài câu.
Rốt cuộc dựa theo cốt truyện thoại bản, cô bé này khẳng định không phải một nữ đồng học bình thường không có câu chuyện. Khả năng lớn là sẽ cứu mình trở về.
Nhưng không có.
Yếm Xuân tỉnh lại vẫn còn ở bờ biển, mặt trời vẫn là mặt trời kia, vết thương trên người vẫn đau như vậy.
Trên con đường nhỏ xung quanh có người khiêng nông cụ đi qua, nông cụ trên vai dính đầy bùn đất, mỗi lần có người đi qua, đều sẽ rung lắc rơi xuống một chút, thẳng tắp mà rớt xuống trên mặt Yếm Xuân — Yếm Xuân sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên chịu uất ức như vậy.
Một cục đất nhỏ còn rơi trên lông mi, đè lông mi dính vào mí mắt.
Có một bàn tay đi tới, gạt cục đất nhỏ đi.
Còn không cẩn thận túm đi hai sợi lông mi của Yếm Xuân.
Đứa bé bên cạnh hất lông mi trên tay, nhìn người vẫn còn nằm, còn có những người đi tới đi lui xung quanh, cảm thấy Yếm Xuân hiện tại nằm không đúng chỗ. Vì thế túm cánh tay Yếm Xuân, muốn dịch Yếm Xuân sang bên cạnh một chút.
Yếm Xuân cảm giác cánh tay vốn đã gãy của mình hiện tại đều sắp bị cô bé này kéo đứt — nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy, sao lại sức lực lớn như vậy?
Yếm Xuân không có cách nào, sợ cánh tay mình thật sự đứt, đơn giản mở mắt ra, cho cô bé một ánh mắt.
Nhắm mắt quá lâu, đột nhiên mở ra cái gì cũng mơ hồ, bóng chồng lớn, cái gì cũng thấy không rõ.
Yếm Xuân hoãn một hồi lâu, mới thấy rõ ràng cô bé này rốt cuộc dáng vẻ thế nào.
Thật là nhỏ nhỏ gầy gầy, tóc giống như cỏ khô, làn da tối đen, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh, giống như con thú nhỏ.
Cô bé nhìn thấy Yếm Xuân tỉnh, còn hung tợn bất mãn liếc nàng một cái, cho rằng Yếm Xuân là chê mình dơ, hậm hực mà thu hồi tay.
Yếm Xuân trở mình, nằm ở cỏ dại ven đường, quay lưng về phía con đường nhỏ.
Bởi vì động tác này ảnh hưởng đến vết thương trên người, nàng không nhịn được ho khan hai tiếng.
Lại phun ra một ngụm máu.
Cô bé ở một bên sợ tới mức chết khiếp, la to gọi nhỏ.
Yếm Xuân liền lại hung tợn liếc nhìn cô bé một cái, nhìn mồ hôi trên mặt cô bé, hỏi: "Ngươi sao không về nhà?"
Hiện tại kịch bản không phải là ngươi về nhà, sau đó mang theo ta về nhà, chữa trị dưỡng thương cho ta. Chờ các ngươi có nguy hiểm gì, ta lại quay lại báo ân sao?
Cô bé nghe vậy sửng sốt một chút, có chút bối rối cúi đầu nhìn tay mình. Lúc này mới phát hiện trên tay mình còn có sợi lông mi dài vừa mới không cẩn thận túm xuống.
Nàng gảy sợi lông mi dài kia, nhỏ giọng nói với Yếm Xuân: "Hôm nay trong nhà ăn cơm kê."
Yếm Xuân không rõ nguyên do, cố gắng gượng: "Ngươi không thích ăn?"
Vậy còn biết kén ăn.
"Không phải,"
Cô bé nhẹ nhàng lắc đầu, nàng nuốt một ngụm nước miếng, nói cho Yếm Xuân: "Trong nhà chỉ có một nắm gạo kê nhỏ, nếu ta ở nhà, em trai cùng phụ thân liền không đủ ăn — mẫu thân không cho ta trở về."
Yếm Xuân đội nắng to, ngước mắt xem cô bé trước mặt, xem xương cổ tay lộ ra trên cổ tay khô cằn của nàng, nghẹn lời.
Cô bé nói tiếp: "Ta chờ thêm lát nữa, một lát còn phải về rửa nồi."
Yếm Xuân từ sau khi Trúc Cơ liền không ăn cơm, cho nên đã quên đói bụng là cảm giác gì.
Nhưng mà — không cho người ta ăn cơm, còn muốn cho người ta rửa nồi, chuyện này liền quá bắt nạt người đi?!
So Nguyên Anh hơn một trăm tuổi đánh Kim Đan hai mươi tuổi còn bắt nạt người hơn!
Yếm Xuân ngẫm lại tình cảnh của mình, đối với cô bé rất là thương hại, liền thốt ra khỏi miệng một câu : "Ngươi đi theo ta đi, ta cho ngươi cơm ăn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro