
Chương 10: Thật ngọt
Dương Viêm là một tên Ma tộc lâu la(lính quèn). Kỳ thật, những tên lâu la như bọn họ, mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ căn bản không biết rốt cuộc mình làm cái gì, chỉ cần nghe mệnh lệnh của tên dẫn đầu là được.
Nhưng cũng may lần này, lão đại dẫn hắn đi là một tên lắm lời, cho nên Dương Viêm vẫn đã biết được một chút về nhiệm vụ này rốt cuộc là gì.
Từ khi Ma tộc nổi loạn, Ma Tôn bỏ trốn, lão đại liền thuận thế quy phục Thanh Thành Đại Đế. Mà bọn họ lần này tới Nhân giới, chính là để tìm kiếm Ma tộc nữ tôn.
Nữ Tôn lợi hại như vậy, nếu tìm không thấy thì tốt, nếu tìm được, cơ bản chính là một con đường chết.
Nếu đã như vậy, thà rằng tìm không thấy còn hơn......
Thà rằng cứ ở lại Nhân giới, nhàn nhã mà đi dạo khắp nơi. Cơm Nhân giới ăn ngon, không khí tươi mát, ngay cả những đứa nhóc mới sinh ra cũng đại bổ.
Dương Viêm cảm nhận được ma khí trong người tăng lên rất nhiều, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Nếu lưu lại Nhân giới, mỗi ngày tìm một đứa trẻ đi lạc luyện đan ăn vào, công lực khẳng định rất nhanh có thể lên một cảnh giới mới.
Dương Viêm nghĩ như vậy, liền nhìn thấy kẻ lợi hại nhất trong bốn tên ma lần theo ma khí tìm ra một khối ngọc bài trong một hiệu cầm đồ.
Thật sự là một khối ngọc bài mang lại cảm giác khó nói thành lời, khi Dương Viêm nhìn thấy nó, liền cảm nhận được uy áp khủng bố ẩn chứa bên trong, làm hắn không dám nhìn thêm lần thứ hai.
Dương Viêm nghe được lão đại nói với giọng đầy kinh ngạc: "Khối ngọc bài này tại sao lại ở hiệu cầm đồ? Chẳng lẽ Nữ Tôn thật sự đã chết?"
Một tên khác trả lời: "Không có, ta vừa mới hỏi, là một nữ tử đem đi cầm cố, khẳng định chính là nữ ma đầu kia, hẳn là vẫn còn ở trong thành này."
Tên Ma tộc dẫn đầu lấy ra một khối mộc bài đen như mực, muốn truyền tin tức về.
Mộc bài còn chưa kịp được truyền vào ma khí, liền bỗng nhiên "cạch" một tiếng, vỡ vụn.
Là thật sự nát thành tro.
Mộc bài do chính tay Thanh Thành Đại Đế dùng loại đá thanh mộc cứng rắn nhất của Ma tộc chế tác, liền như vậy trong nháy mắt, hóa thành tro bụi. Không chờ gió thổi, liền lặng yên không một tiếng động mà tan biến.
Dương Viêm còn chưa kịp phân biệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tên Ma tộc dẫn đầu liền thay đổi sắc mặt, lớn tiếng kêu: "Ai?!"
Ngay sau đó, ngọc bài trong tay tên Ma tộc dẫn đầu liền biến mất không thấy, chỗ góc đường vừa mới còn không có một bóng người lại xuất hiện thêm một người.
Là một nữ tử mặc quần áo màu xanh nhạt, bước đi thong thả, góc áo cũng không hề động đậy. Nhưng tốc độ lại cực nhanh, cơ hồ ngay sau đó, đã đến trước mặt hắn — trong tay còn cầm khối ngọc bài kia.
Thánh vật mà Ma tộc tranh nhau cướp đoạt, nàng lại chỉ dùng ngón út móc lấy sợi tua rua phía trên, lắc lư qua lại, giống như ngay sau đó liền sẽ rớt xuống.
Nàng không hề để tâm, dưới ánh mắt kinh hãi của tên Ma tộc dẫn đầu, nàng nắm ngọc bài vào lòng bàn tay.
Cùng lúc hành động này xảy ra, tên Ma tộc dẫn đầu cùng khối mộc bài kia giống nhau, lặng yên không một tiếng động hóa thành tro bụi.
Hết thảy đều là chuyện xảy ra trong tích tắc, Dương Viêm biết rõ ràng ba người kia không phải không chống cự mà tùy ý người này ra tay, mà là thật sự không thể chống cự, bị thực lực nghiền áp mà chết đi.
Dương Viêm cảm thấy tay chân mình đều mềm nhũn, ngay cả sức lực để kêu lên một tiếng cũng không có. Hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong.
Phục Hạ nhìn tên ma hậu tri hậu giác(ngơ ngác), ngửi thấy mùi huyết tinh trên người hắn, ghét bỏ nhíu mày, hơi hơi nhúc nhích ngón tay, muốn kết liễu hắn.
Bỗng nghe được một thanh âm từ đầu phố truyền tới.
Là chỗ dựa nhỏ của mình, trong thanh âm mang theo nghi hoặc: "Ân?"
Dương Viêm nhắm mắt trong chốc lát, không chờ được đòn chí mạng.
Hắn lặng lẽ mở một chút mắt, lại thấy nữ tử kia hiện tại đã thu hồi ngọc bài, không biết từ đâu lấy ra một thanh trường kiếm, giơ lên đâm thẳng về phía hắn.
Lúc này, nàng không hề có chút nào bộ dáng lạnh nhạt lại khủng bố vừa rồi, ngược lại là có chút cố hết sức, thanh trường kiếm đâm về phía ngực hắn.
Dương Viêm theo bản năng né tránh, muốn chạy trốn. Tay hắn lại không chịu khống chế mà tụ tập một đoàn ma khí, đánh về phía người nọ.
Bên tai một thanh âm nổ tung: "Phục Hạ!"
Ninh Dung trong tay còn cầm cây đường hồ lô vừa mới mua, vốn là muốn theo ma khí đến xem tại sao Lê Thành lại có Ma tộc, kết quả khi theo dấu vết tìm tới, liền nhìn thấy sư muội vốn đi hai bước đã than mệt, hiện tại lại đang giơ kiếm đâm thẳng vào một tên Ma tộc.
Một đoàn ma khí trong lòng bàn tay tên Ma tộc kia, đánh tới sư muội.
Ninh Dung muốn qua đó đã không còn kịp rồi, chỉ có thể nhìn Phục Hạ xoay người né tránh, nhưng lại bị tác động của cú va chạm đánh liên tục lùi về phía sau.
Phục Hạ thuận thế ngồi bệt xuống đất, nhìn chỗ dựa nhỏ của nàng mắt đỏ hoe, lập tức giơ lên trường kiếm, cùng Ma tộc tiếp tục so chiêu.
Dương Viêm vẫn là không thể khống chế thân thể, hắn tuyệt vọng mà nhìn nữ tử đang ngồi ở ven tường dùng tay xoa ngực giống như rất đau kia, biết thực lực của nàng cường đại đến mức nào.
Trong lòng muốn chạy trốn thật nhanh, nhưng thân thể lại không tự chủ được đánh về phía nữ tử đến sau.
Phục Hạ hơi hơi nhúc nhích ngón tay, khống chế tên Ma tộc.
Vốn dĩ, nàng đã từng dùng lá trúc khoa tay múa chân với chỗ dựa nhỏ ở Dịch An Nhai, nàng ấy cũng nói đã biết.
Nhưng biết là một chuyện, có thể hay không vận dụng trong thực chiến, lại là một chuyện khác.
Phục Hạ khống chế trong chốc lát, thấy động tác của chỗ dựa nhỏ càng ngày càng thuần thục, còn học được suy một ra ba, linh hoạt vận dụng các chiêu thức khác nhau. Trong lòng rất hài lòng.
Nàng liền buông sự khống chế đối với tên Ma tộc kia.
Dương Viêm ngay lập tức cảm giác được mình có thể khống chế thân thể, hắn hoảng sợ mà nhìn người còn ngồi dưới đất kia, chờ đến khi có thể hoàn toàn khống chế thân thể, xoay người liền muốn chạy.
Vừa mới xoay người, một thanh trường kiếm liền từ giữa lưng xuyên qua.
Dương Viêm cúi đầu nhìn qua, mũi kiếm lấp lánh ánh quang ngân bạch, từng giọt máu tí tách rơi xuống mặt đất.
Ninh Dung buông tay, nhìn trường kiếm cùng Ma tộc cùng nhau ngã xuống đất.
Cơ hồ không kịp nghĩ đến việc thu hồi kiếm, nàng xoay người chạy đến bên cạnh Phục Hạ, ngồi xổm xuống, mắt vẫn còn đỏ hoe.
Nàng nhìn tay Phục Hạ đang xoa ngực, run run rẩy rẩy sờ lên, sốt ruột hỏi: "Sao rồi? Bị thương sao? Có đau hay không?"
Phục Hạ vốn là muốn nhân cơ hội này giả vờ đáng thương để chỗ dựa nhỏ dỗ dành mình, nhưng nhìn chỗ dựa nhỏ hoang mang lo sợ, nàng lại không nỡ nói những lời linh tinh như "ta rất đau" nữa.
Nàng buông tay xuống, cười với Ninh Dung: "Không đau."
Ninh Dung nhìn sâu vào mặt Phục Hạ, luống cuống tay chân mò mẫm trong túi Càn Khôn, lấy ra đan dược đút vào miệng Phục Hạ, thấp giọng nói: "Làm sao sẽ không đau đâu? Rõ ràng đã như thế."
Hư Chiêu Hàm cùng Cốt Ngọc theo dấu vết ma khí đột nhiên bùng nổ đi tìm tới, Phục Hạ vẫn còn ngồi dưới đất, Ninh Dung đang ngồi xổm bên cạnh nàng.
Phục Hạ đem mặt áp vào vai sư tỷ, tranh thủ cơ hội: "Sư tỷ, kiếm nặng quá, tay ta mỏi."
Trái tim Ninh Dung hiện tại còn đang đập thình thịch không ngừng, nghe vậy liền nhìn thoáng qua thanh kiếm Phục Hạ đang đặt bên người, rất nghiêm túc mà bảo đảm với nàng: "Về sau sẽ không để ngươi cầm kiếm nữa."
Phục Hạ gật đầu, giơ tay lên trước mặt Ninh Dung: "Xoa xoa đi."
— Hư Chiêu Hàm nhìn hai người kia không biết đang làm gì, dù sao cũng không giống như muốn người khác tham dự, liền mang theo Cốt Ngọc đi đến bên cạnh tên Ma tộc kia, rút kiếm của Ninh Dung ra.
Cốt Ngọc nhìn người này, rõ ràng không hề quen biết, nhưng không biết vì sao lại có một loại cảm giác quen thuộc.
Nàng nghĩ đến chuyện mình bị mất ký ức, nhíu mày.
Ninh Dung không ngại phiền phức mà xoa nhẹ tay Phục Hạ trong chốc lát, nàng nghe được thanh âm của Hư Chiêu Hàm, thấp giọng giải thích với Phục Hạ: "Vừa mới mua đường hồ lô, nhưng mà...... Rớt mất rồi."
Vừa mới nhìn thấy sư muội bị công kích, thật sự là quá nóng nảy, cho nên liền ném đường hồ lô xuống.
Nàng bảo đảm: "Lát nữa ta sẽ đi mua."
Phục Hạ nhìn chỗ dựa nhỏ nàng, cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt, nàng cười tủm tỉm gật đầu: "Được."
Sau một lúc lâu, Hư Chiêu Hàm mang theo cây trâm cùng Cốt Ngọc đi ở phía trước. Phía sau, Phục Hạ mỹ mãn mà cắn một ngụm đường hồ lô mà sư tỷ mua cho, bị chua đau cả quai hàm, nhưng vẫn cười và gật đầu với Ninh Dung: "Thật ngọt!"
Thật tốt, ta cũng đã mất đi năng lực phân biệt.
Tác giả có lời muốn nói:
Ra cửa không nên đi lạc, bằng không sẽ bị người xấu bắt lấy ăn luôn! (đe dọa)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro