Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Cốt Ngọc ma khí

Chỗ dựa nhỏ quả nhiên là một người rất tinh tế.

Phục Hạ liền nhất nhất nói ra tâm tình của mình: "Tiểu sư muội thật sự quá hấp dẫn người, ta căn bản không thể dời mắt khỏi người nàng."

— Bị giọng nàng hấp dẫn đi, sau đó liền căn bản không rời được mắt, chỉ muốn bịt miệng nàng lại.

Nhưng loại lời này không thể nói ra. Chỗ dựa nhỏ là một Sư Tỷ đáng tin cậy, nếu biết mình nghĩ về tiểu sư muội như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy mình tâm địa ác độc.

Cho nên Phục Hạ khẽ mỉm cười, đối diện với mắt Ninh Dung, lại lần nữa gật đầu xác nhận: "Đúng, chính là như vậy."

Không biết vì sao, thần sắc chỗ dựa nhỏ giống như có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không nói gì, chỉ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Chờ đến trận thứ ba, Cốt Ngọc như cũ lên đài.

Hư Chiêu Hàm, cái loa phóng thanh trước đó vẫn luôn ở đây, lại không thấy bóng dáng.

Phục Hạ đột nhiên không nghe thấy tiếng gào thét của loa phóng thanh nên có chút không quen, nàng nhìn xung quanh tìm Hư Chiêu Hàm.

Lần này nàng tìm thấy bóng dáng Hư Chiêu Hàm ở phía sau Tông chủ.

Loa phóng thanh đang căng thẳng nhìn thi đấu, rõ ràng là muốn xông lên cổ vũ Cốt Ngọc.

Nhưng nàng bị Tông chủ kéo lại rất chặt.

Phục Hạ nghe Tông chủ truyền âm cho loa phóng thanh: "Ngươi đừng qua đó mất mặt, Sư Tỷ ngày hôm qua còn nói với ta ngươi quấy nhiễu thi đấu đấy."

Sư Tỷ...

Phục Hạ theo bản năng nhìn về phía chỗ dựa nhỏ đang đứng phía trước mình.

Chỗ dựa nhỏ ngồi thẳng, căn bản không quay đầu lại nhìn mình, chỉ nghiêm túc nhìn thi đấu.

Vẫn là bộ dáng đệ tử nhà người ta.

Mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được đệ tử nhà người ta này ngày hôm qua đã lén lút đi cáo trạng với Sư Phụ.

Phục Hạ không nhịn được mà bật cười.

Các trận thi đấu phía dưới qua đi vài trận, nghỉ ngơi mấy ngày, lại lần nữa bắt đầu.

Hư Chiêu Hàm không hề lảng vảng trước mắt nữa, ngay cả những âm thanh kia cũng đã biến mất.

Cốt Ngọc một mạch lọt tới trận thi đấu cuối cùng.

Nàng có thể trở thành Ma tộc Nữ Tôn chính là vì rất có thực lực, sau này vì bị Thanh Thành Đại Đế dưới trướng phản bội, mua chuộc thủ hạ hạ độc, thân thể không khỏe nên không thể phát huy được thực lực chân chính. Lại bởi vì mất trí nhớ, những thứ tỉnh lại sau này đều là pháp thuật của Niệm Hàn Tông, cho nên tuy rằng có thể nhẹ nhàng đánh bại đối thủ trong trận đầu, nhưng thật sự đối đầu với đối thủ có thể đi đến trận cuối cùng, chỉ dựa vào pháp thuật của Niệm Hàn Tông học được trong chưa đầy hai tháng, vẫn có chút hết sức.

Cứ như vậy tiếp diễn, cuối cùng chắc chắn sẽ phải bắt đầu dùng Ma khí.

Nếu thật sự muốn giành được Quán quân — tuy rằng giành được Quán quân này không có tác dụng gì, nhưng Hư Chiêu Hàm không phải muốn phần thưởng chỉ Quán quân mới có là cây trâm sao?

Phục Hạ đã biết kết quả, không còn hứng thú gì, chỉ nửa vời nhìn thi đấu, trong lòng vẫn nghĩ đến chỗ dựa nhỏ.

Cũng không biết chỗ dựa nhỏ rốt cuộc đã nói với Tông chủ như thế nào... Nàng làm sao lại khiến mình bị kích động như vậy? Mỗi ngày tâm tình đều nhẹ nhàng giống như một chim non vừa học được bay vậy?

Phục Hạ xuất thần nhìn vành tai trắng ngần như ngọc của chỗ dựa nhỏ, dần dần nhìn lên mái tóc đen mượt mà, chiếc quan tinh xảo đội trên đỉnh đầu...

Đột nhiên, chỗ dựa nhỏ nghiêng đầu, đứng lên, nhìn về phía vị trí Tông chủ.

Bên tai Phục Hạ cũng truyền đến tiếng nói chuyện khẽ khàng.

Phục Hạ hiểu rõ, cúi đầu nhìn xuống.

Quả nhiên, cho dù Cốt Ngọc thiên phú rất cao, cũng vẫn không thể thuần thục vận dụng pháp thuật Niệm Hàn Tông trong hơn một tháng, hiện tại bị đối thủ dồn ép liên tục lùi về phía sau.

Xem ra rõ ràng thắng bại đã định, nhưng Cốt Ngọc không biết vì sao, vẫn đột nhiên dừng lại, nàng đã không còn pháp khí, nhưng vẫn dần dần ổn định thân hình.

Trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một đoàn sương mù màu đen, đoàn sương mù màu đen kia giống như có ý thức riêng, giương nanh múa vuốt tản ra bốn phía.

Phục Hạ vừa mới nhìn thoáng qua, liền nghe được Tông chủ hét lớn hỏi Cốt Ngọc đó là cái gì. Bên cạnh là tiếng xé gió.

Chỗ dựa nhỏ, người vừa rồi còn ngồi yên, đạp không lao thẳng tới sân thi đấu.

Ôi trời ơi...

Do Hư Chiêu Hàm, Phục Hạ đã phong bế một nửa ngũ quan, cho nên phản ứng hơi chậm chạp. Khi nhìn thấy động tác của chỗ dựa nhỏ, nàng đã đến gần Cốt Ngọc.

Ôi tiểu tổ tông của ta, ngươi đi làm gì a?! Nơi này nhiều Trưởng Lão, nhiều Chưởng Môn như vậy, ngươi đi làm gì?!

Phục Hạ tim căng thẳng, nhìn Ninh Dung đang ở phía sau Cốt Ngọc, muốn hạ một quyết hôn mê lên Cốt Ngọc.

Mà Cốt Ngọc không biết người phía sau là ai, cảm giác được người đó muốn ra tay, vì thế theo bản năng mà quay người phản kích.

Phục Hạ nhìn chằm chằm chỗ dựa nhỏ, có chút bất đắc dĩ.

Ninh Dung vừa mới tới gần Cốt Ngọc, liền cảm nhận được sự phản kích của Cốt Ngọc.

Nàng vặn người miễn cưỡng tránh thoát một đòn, ánh mắt trở nên sắc bén.

Vừa rồi nhìn còn cảm thấy có thể là Cốt Ngọc đã lén lút luyện Ma công lúc nào đó mà đi vào đường lạc lối, người này là chính mình mang về từ sau núi, lại giao hảo với tiểu sư muội, nếu thật sự đi vào đường rẽ, thì mình khẳng định có trách nhiệm không thể trốn tránh.

Huống chi hiện tại nhiều người như vậy đang nhìn, nàng dù sao cũng chỉ là một đệ tử, còn chưa đến mức làm Tông chủ, Trưởng Lão phải tự mình ra tay.

Nếu thật sự là Trưởng Lão ra tay, nàng khẳng định không có kết cục tốt — rốt cuộc cũng là người tiểu sư muội thích, có thể tự mình khống chế được thì tự mình làm đi.

Ninh Dung nghĩ người này tới Niệm Hàn Tông bất quá cũng chỉ hơn một tháng thời gian, cho dù là Ma công, cũng sẽ không luyện được bao nhiêu thuần thục.

Hiện tại thật sự đối đầu, nàng mới phát hiện, đây tuyệt đối không phải lực lượng có được trong một sớm một chiều.

Nhất định phải khống chế được nàng!

Ninh Dung nhắm thẳng vào vai Cốt Ngọc mà đánh.

Đồng thời, đối thủ bị Cốt Ngọc đánh lui phía sau cũng giơ mộc kiếm lên, phối hợp Ninh Dung, mũi kiếm nhắm thẳng vào lưng Cốt Ngọc.

Cốt Ngọc cảm nhận được ác ý mạnh mẽ hơn rất nhiều so với dĩ vãng, cơ hồ là không khống chế được, nàng nắm chặt nắm tay.

Đồng thời với động tác này, là Hắc Sắc Ma Khí đột nhiên dày đặc hơn xung quanh người nàng. Lực xung kích mạnh mẽ trực tiếp phá tan kết giới.

Những người xem trên đài quan sát không thể tưởng tượng được Cốt Ngọc sẽ bày ra trận thế lớn như vậy, không tránh khỏi phát ra từng đợt kinh hô.

Mà ánh mắt Phục Hạ hơi chợt lóe, một cái lá chắn vô hình trống rỗng xuất hiện bên cạnh Cốt Ngọc, lặng lẽ làm tan rã đòn tấn công từ trung tâm, sau đó lặng yên biến mất.

Ninh Dung bị đẩy văng ngã ngồi trên mặt đất, nhìn Chưởng Môn bay qua, một chưởng chụp vào sau gáy Cốt Ngọc.

Cốt Ngọc mềm nhũn mà ngã xuống.

Ninh Dung nuốt xuống ngụm máu ở cổ họng, nghe được tiếng thét chói tai của tiểu sư muội.

Nàng còn nhìn thấy người kia chạy tới.

Nhưng cũng chỉ có thể thấy bấy nhiêu thôi.

Ninh Dung cảm thấy lồng ngực mình đau rát như bị lửa đốt, Linh lực giống như cá bơi nhảy nhót khắp kinh mạch.

Ninh Dung trước mắt tối sầm, ngã xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro