Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 Bánh xe vận mệnh



Một đêm mùa hè. Mưa rơi tầm tả, khí thế như mãnh hổ ra trận, giống như muốn cọ rửa sạch sẽ hết thảy dấu vết.

Phía bên ngoài một gian ốc thất tinh xảo, những bước chân hỗn độn bận rộn. Một chậu lại một chậu nước ấm được luân phiên đưa vào, đến khi trở ra lại trở thành những chậu máu loãng, trong phòng, tràn ngập thanh âm kêu rên thống khổ của Vương phi, mơ hồ có thể nghe được tiếng chăn đệm bị xé rách.

Ngoài cửa, lông mày của Thương Tuyết vương theo thời gian dài mà gắt gao nhíu chặt, hắn nôn nóng đi qua đi lại ngoài hành lang được trải bằng ngọc thạch trước cửa phòng.

Toàn bộ vương điện dường như đều bị kéo nhập vào không khí khẩn trương bên trong. Chúng cung nhân tay cầm đèn lồng nín thở mà không dám tiến lên, cúi đầu liễm mi, cái trán và bàn tay cũng mướt mồ hôi.

Ngoài điện, bóng đêm càng thêm đen đặc. Đã qua canh hai. Thời gian cứ như muốn giày vò người, chậm rãi mà trôi đi.

Lại thêm một canh giờ trôi qua.

Thanh âm trong phòng dần khàn khàn. Có vẻ như người bên trong đã hao hết khí lực.

Thương Tuyết vương thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên phía căn phòng, thần sắc trong đáy mắt càng khẩn trương, hơi thở trên người dao động, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Tuy rằng mưa ngày càng lớn, lại bị ngăn cách ở bên ngoài thân thể của hắn, lờ mờ nổi lên hơi nước, bao phủ khuôn mặt bất an của hắn.

Một đạo tia chớp xẹt ngang, một giây sau liền biến mất vào khoảng không, nối tiếp là tiếng sấm nổ vang. Cuối chân trời, một ngôi sao phía Tây bỗng trở nên chói sáng như đăng hỏa, bốn phía hiện lên một chút xích quang quỷ dị, rồi lại một lần nữa trở về yên tĩnh như ban đầu.

Cùng lúc đó, tiếng khóc nỉ non to rõ cách cánh cửa chợt vang lên.

Trong mắt Thương Tuyết vương nhất thời xuất thần!

Cửa bị đẩy ra, nước mưa mãnh liệt tà tà quất đến, ướt một mảng cánh cửa. Thanh âm phụ nhân mang theo vẻ vui mừng vang lên.

"Vương phi sinh rồi! Là một nữ hài!"

Phía trên thần điện.

Một người đứng trước gió, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao xa xa trên bầu trời ảm đạm. Y bào tối đen trên người giống như sắp chìm vào trong bóng đêm, mái tóc ngân sắc xõa dài đến mắt cá chân bị gió lướt qua làm chúng nhè nhẹ bay lên. Cơn mưa trước mặt khí thế cuồn cuộn, nhưng lại chỉ có thể dừng lại ở lan can, không thể tiến thêm được nữa.

Đôi mắt kia, giống như so với này tất cả vì tinh tú trên thế gian còn muốn sáng hơn. Trong bóng tối bích sắc ngọc quang yên tĩnh thâm thúy lưu chuyển, nhẹ nhàng hé mở, tựa như mộng. Chính là giờ phút này, nơi đó lại lờ mờ hiện lên thần sắc nghi ngờ.

Ánh chớp chợt lóe lên rồi chìm vào khoảng không rơi vào trong cặp mắt thông thấu kia.

Mà ở vương điện xa xa, nơi đèn đuốc chưa bao giờ tắt, hình như có tiếng chúc mừng trong mưa gió truyền đến.

Trong khoảng khắc khi người đó cúi đầu, có một tiếng than nhẹ từ trên môi rơi xuống, rất nhanh đã bị tiêu tán ở trong thần điện trống trải.

Bất quá chỉ một khắc tạm dừng như vậy, thân ảnh kia đã xoay người rời lan can, cất bước đi vào trong.

Một đôi chân ngọc trắng noãn giữa lúc tay áo phiêu đãng ẩn ẩn lộ ra, đường cong tinh xảo, bước qua mặt sàn lạnh lẽo được lát bằng thủy tinh lại không phát ra bất cứ một tiếng vang nhỏ nào.

Mười lăm năm sau.

Vào một ngày nửa đêm.

Sắc trời ảm đạm, dường như báo hiệu sắp nổi lên một trận phong tuyết. Trong Vương điện, chỉ có đăng hỏa mơ hồ ẩn hiện dưới mái hiên, không ngừng lay động trong gió. Ngẫu nhiên có vài tốp thị vệ tuần tra đi qua, thanh âm thiết giáp va chạm cùng một chỗ, phát ra tiếng động thanh thúy.

Một đạo bóng đen vẫn tiếp tục như mọi lần băng qua toàn bộ vương điện, lại lặng yên không một tiếng động tránh đi tất cả mọi người, cuối cùng dừng ở bức tường bên ngoài.

Bóng người rốt cục ngẩng đầu lên, dưới chiếc mũ áo choàng rộng thùng thình lộ ra khuôn mặt non nớt. Khuôn mặt mặc dù lộ vẻ ngây ngô, lại cất chứa nét trưởng thành cùng cao quý. Một đôi đồng tử đen rạng rỡ sáng rực, chuyên chú dừng ở thần điện cao ngất đứng ở cách đó không xa, trên mặt hiện lên một chút tươi cười đắc ý.

Ngày hôm nay, nàng đã đợi thật lâu.

Từ lúc còn rất nhỏ, Nguyên Ương đã nghe thấy rất nhiều lời đồn đãi. Về thần điện trước mắt này. Về ngươi bên trong thần điện.

Thủy Thiên tế ti. Người thủ hộ toàn bộ thần dân của vương triều Thương Tuyết. Nhưng rất ít người thấy được hình dáng của nàng. Nghe đồn, nàng có dung mạo cùng khí chất như thiên nhân* đủ để làm người ta tâm sinh sùng kính. Bước chân của thời gian dường như cũng dừng lại ở trên người nàng, không có lưu lại một ti dấu vết.

(*Người trên trời.)

Đó là một điều bí ẩn mà không có ai biết được của Thủy Thiên Tế ti. Mà những người biết được cũng đã theo năm tháng trôi mà từ từ chết đi. Có lẽ chỉ có vị vương tôn quý nhất vương triều Thương Tuyết, mới có thể từ trong lịch sử bí ẩn được ghi lại mà có được một chút hiểu biết.

Lúc còn nhỏ Nguyên Ương từng hỏi phụ vương về chuyện thần điện cùng Thủy Thiên Tế ti, phụ vương lại chính là thần sắc bình tĩnh sờ sờ đầu của nàng, nói với nàng hữu duyên thì sẽ nhìn thấy. Chỉ là ánh mắt hắn lại có chút kỳ quái.

Nhưng mà mười lăm năm trôi qua, câu hỏi này của nàng vẫn chưa có được lời giải. Trái lại lại theo thời gian lại càng ngày càng làm người ta tò mò, người có linh lực cường đại nhất toàn bộ vương triều Thương Tuyết, rốt cuộc bộ dáng ra sao.

Thần điện ở vương điện Đông Phương.

Âm thanh huyên náo dần dần biến mất sau lưng, nơi này thật thanh tĩnh cũng không có người, ngay cả bóng dáng tuần tra thị vệ cũng không thấy một móng.

Trong bóng tối, thần điện kia cũng tựa như yên tĩnh mà nghỉ ngơi, ngủ đông ở trong đêm tối.

Nguyên Ương không có nói với bất kỳ ai kế hoạch của nàng. Bởi vì nhiều người biết, sẽ nhiều thêm một khả năng bị tiết lộ. Nàng không dám nghĩ đến, việc này nếu bị phụ vương biết được, chờ đợi mình sẽ là hình phạt gì. Bất quá cũng không sao, nàng sẽ không để cho phụ vương biết được.

Nàng có tự tin sẽ đem chuyện này trở thành bí mật. Huống chi nghe nói Thủy Thiên tế ti trời sinh tính tình đạm bạc, cho dù thật sự bị phát hiện, nàng cũng tin rằng đối phương sẽ không cùng mình so đo, nhiều lắm là đuổi mình ra khỏi thần điện thôi.

Bởi vậy, bước chân Nguyên Ương chỉ dừng một chút, liền nâng thân nhảy ra khỏi tường, rơi xuống trên nền tuyết mềm mại.

Tuy biết là nơi này không có người, nhưng Nguyên Ương vẫn nhìn chung quanh một vòng, xác nhận không có gì dị thường mới rón ra rón rén đi đến phía trước.

Cánh cửa thần điện đóng chặt. Nguyên Ương nhẹ nhàng đặt tay lên phía trên cánh cửa, chạm đến phiến đồng thiết lạnh như băng kia, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Linh lực tinh thuần ấm áp bên trong cơ thể Nguyên Ương được xuất ra, chảy theo cánh tay phải, dừng ở trong lòng bàn tay, cuối cùng nhẹ nhành thoát ra.

Cửa sắt lặng yên không một tiếng động mở ra một cái khe hở.

Lúc này Nguyên Ương mới thu hồi tay, khóe môi vẽ ra một nụ cười hài lòng, nhanh chóng lẻn vào thần điện.

Nháy mắt tiếp theo, toàn bộ cảnh tượng bên trong thần điện hiện ra trước mắt Nguyên Ương, nàng kinh ngạc hơi hơi hé miệng.

Ánh sáng nhàn nhạt soi trên mặt thủy tinh trong suốt, đem thần điện chiếu sáng lên, phản chiếu ra thân ảnh của Nguyên Ương. Đập vào mắt là một mảng trống trải, chỉ có chính giữa trung tâm là có một trì thủy*, yên tĩnh không một gợn sóng. Mà ở phía cuối điện, chính là những bậc thềm được bao phủ bởi ngọc thạch .

(*Ao nước.)

Trong lòng Nguyên Ương có một chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là lòng hiếu kỳ chiếm thượng phong. Nàng từ từ bước đến, cẩn thận đi đến hướng cầu thang.

Tầng thứ hai.

Trong phòng, trì thủy ở trung tâm đã không còn, chỉ có một tấm gương kì lạ. Bên mép tấm gương có những đường gấp khúc không quy tắc kéo dài đến giữa tấm gương, tản ra ánh sáng nhiều màu như ngọc lưu ly.

Nguyên Ương tò mò nhìn qua một chút, trong gương lại không phản chiếu ra thân ảnh của bản thân. Nguyên Ương cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao có thể được đặt bên trong thần điện thì cũng không thể là một tấm gương bình thường được, có lẽ cần phải có pháp ấn kích hoạt mới có thể phát huy tác dụng. ánh mắt của nàng lại tiếp tục đảo qua nơi khác, lại nhìn thấy có mấy cái tráo tử* bằng thủy tinh tùy ý đặt trong phòng. Nguyên Ương tập trung nhìn vào, cả người không khỏi ngẩn ra.

(*Đồ chụp hoặc là đồ đậy. Như kiểu trong viện bảo tàng ấy. Mình cũng không biết thời cổ đại nó gọi là gì nên để vậy luôn.)

Tất cả đều là những bảo vật trong truyền thuyết.

Góc tường treo một thanh cự kiếm, được bao phủ bởi một màu đen tuyền, thô nhám, tựa như là thanh kiếm cùn chưa từng được rút khỏi bao. Nhưng mà Nguyên Ương biết đây kỳ thật chính là "Long huyết cổ nhẫn", là binh khí thời thượng cổ, nghe đồn rằng từng dính máu cự long, chỉ cần có đủ linh khí là có thể điều khiển nó. Tuy nhiên linh khí của người sử dụng cũng không phải linh khí bình thường, nên người thường khó có thể khống chế.

Mà bên cạnh cự kiếm có một sợi dây thường màu đỏ, trên chuôi thừng có thêu hoa văn mây mù, viết tên "Phược thần", một khi lấy pháp ấn tương ứng thôi động là có thể tự động trói người trong vòng trăm dặm, không cởi không bỏ. Lần xuất hiện gần nhất là ở lãnh thổ Thương Tuyết là hai trăm năm trước, sau này đã không còn nghe thấy, thì ra là ở trong thần điện.

Cách đó không xa, cái trản đèn không bao giờ tắt kia chính là "Định linh đăng", là để đặt bên người lúc tu tập linh lực, có tác dụng ổn định tinh thần, hơn nữa có lợi cho lúc phá vỡ bình cảnh tâm thần hỗn loạn. Đối với người có linh lực cao mà nói, đây thật sự là đồ vật hiếm có.

......

Nguyên Ương nhìn những thứ trước mặt, trong lòng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Rất nhiều bảo vật, nàng thậm chí đều không biết tên, có lẽ ứng với đẳng cấp cũng không thấp. Mà phàm là thứ nàng có thể nhận ra cũng đều là cực kỳ lợi hại . Nguyên Ương không khỏi âm thầm suy nghĩ, có phải phụ vương đã đem toàn bộ bảo vật của Nguyên Thị vương tộc đều giấu ở thần điện hay không.

Rất nhanh, toàn bộ những ý nghĩ của Nguyên Ương đều được chứng thật. Bởi vì một đường nàng đi lên trên, nhìn đến những thứ càng thêm quý hiếm. Đến tầng thứ năm, thậm chí còn thấy được một bảo vật còn sống......

Đợi đã, đây là cái gì?

Nguyên Ương nhìn cách đó không xa trong một đám lông mềm mại tuyết trắng cất dấu hoa văn màu xanh nhạt thần bí nằm sấp ở trên thủy tinh. Chiếc sừng trên đầu vẽ ra một đường cong hoàn mỹ trong khoảng không. Ánh mắt Nguyên Ương phút chốc trợn to, lập tức có thần sắc sáng ngời từ đáy mắt nàng phát ra.

Dường như cảm giác được ánh nhìn chăm chú của Nguyên Ương, đoàn trắng noãn kia giật giật, lập tức một đôi mắt sâu kín từ từ mở ra, ngẩng đầu tò mò nhìn nữ tử xa lạ đang đứng đối diện trước mắt. Sau một lúc lâu, giống như lại cảm thấy có chút mệt mỏi, nó nhẹ nhàng lắc lắc đầu, bộ lông mềm mại nhẹ phẩy, sau đó lại lập tức một lần nữa nằm xuống trên thủy tinh, nhắm mắt ngủ, đối với người xâm nhập thần điện này không có một chút lòng cảnh giới.

Nguyên Ương đem hình ảnh trước mặt thu vào đáy mắt, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Dường như là không tự chủ được, nàng lặng lẽ đi phía trước từng bước.

Tiểu thú cũng không động tĩnh. Vẫn một bộ dáng ngủ say như trước.

Nguyên Ương nhất thời cũng không quan tâm gì khác, lá gan càng lớn hơn. Nàng nhẹ nhàng đi đến trước người tiểu thú, cẩn thận cúi xuống, ánh sáng trong đáy mắt càng sâu, trong lòng ngứa ngáy muốn đi đến vuốt ve bộ lông trắng mềm mại kia.

Mắt thấy đầu ngón tay sắp chạm đến, tiểu thú kia đột nhiên lại mở mắt.

Tiếp theo, một đạo bạch quang hiện lên, tiểu thú trước mắt Nguyên Ương liền biến mất không còn bóng dáng. Tốc độ nhanh đến mức Nguyên Ương thậm chí chỉ có thể nhìn thấy một chút tàn ảnh.

Trong mắt Nguyên Ương toát ra một chút tiếc nuối, theo bản năng xoay người đi tìm.

Chỉ thấy ở phía sau cầu thang cách đó không xa, con tiểu thú kia đang nghiêng đâu nhìn Nguyên Ương, dường như không rõ đối phương đến đây để làm gì. Thấy Nguyên Ương lại hướng đến chỗ mình đi tới, nó liền xoay đầu, bỗng nhiên từ trong thân thể liền xuất hiện một đôi cánh trắng noãn, sau đó lập tức biến mất trên cầu thang.

Nguyên Ương thấy vậy liền quýnh lên, bắt đầu một lần nữa thôi động linh lực trong cơ thể, làm cho thân thể nhẹ như chim yến, lao đến phía trên cầu thang.

Tầng sáu cũng không còn chứa đựng bảo vật nữa mà trở thành nơi đặt rất nhiều thư tịch được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng. Tựa như một biển thư tịch, nhìn đến đến đầu Nguyên Ương bắt đầu có chút đau.

Bạch sắc tiểu thú cũng không dừng lại mà tiếp tục biến mất ở tầng bảy.

Nguyên Ương nhất thời cũng bất chấp nghĩ nhiều liền nhấc chân đuổi theo. Cái mũ áo choàng trên đầu bởi vì chạy mà rơi xuống nhưng nàng cũng không biết.

Bất quá trong chớp mắt, Nguyên Ương đã lên đến tầng bảy. Bước chân bởi vì nhìn thấy hình ảnh trước mắt mà bất thình lình dừng lại.

Ánh vào trong tầm mắt, một bóng dáng màu đen đứng trước cửa sổ ngẩng đầu nhìn tinh không. Mái tóc ngân sắc xõa dài đếm mắt cá chân, thủy tinh trong suốt dưới mặt đất phản chiếu ra một đôi chân trần tinh xảo. Mà con tiểu thú kia đang tựa vào bên cạnh của người đó, nó nâng lên chân gãi gãi đầu của mình, tò mò nhìn Nguyên Ương.

Đến tận giờ khắc này, Nguyên Ương mới giật mình tỉnh ngộ lại, cái người trong truyền thuyết của vương triều Thương Thuyết đang đứng trước mặt mình.

Nghĩ vậy, trái tim của Nguyên Ương nhịn không được bắt đầu nhảy lên kịch liệt.

Bóng dáng kia bỗng nhiên cử động.

Trong khoảnh khắc đối phương chậm rãi xoay người, trái tim của Nguyên Ương đâp càng lúc càng nhanh giống như đánh trống.

Khuôn mặt làm cho Nguyên Ương tò mò hơn mười năm, rốt cuộc từng chút từng chút một tiến vào trong mắt của nàng.

Trong nháy mắt, Nguyên Ương chỉ cảm thấy ngay cả không khí đều đình trệ, tinh thần trống rỗng.

Dung nhan đó làm cho mọi lời nói đều thất sắc.

Khuôn mặt đó giống như được vẽ ra, một chút dấu vết của thời gian đều không có, làn da trắng nõn cùng đôi mắt bích sắc như u đàm, cái mũi thẳng tấp cùng đôi môi mỏng lãnh tình như dao gọt. Giống như có thể cảm giác được tuyết trong thiên địa bỗng nhiên rơi xuống, mát mẻ mà lạnh lẽo. Trong không khí còn có lãnh hương tràn ngập, đạo bất xuất ngôn bất minh*, thanh thanh đạm đạm, dường như chỉ cần một trận gió thổi qua cũng sẽ tiêu tán.

(*Không thể nói rõ ràng.)

Vào giờ khắc này, bánh răng vận mệnh rốt cuộc yên lặng mà đầu bắt đầu chuyển động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro