Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 70

Ngoại truyện 1: Nữ chính xuất sắc nhất (1)

"Em tin chắc lần này chị sẽ đoạt giải."

Phó Đinh Lê chạy lóc cóc lên giữa cây cầu, rồi quay người lại, rạng rỡ nói với Khổng Lê Diên.

Đó là ngày đầu năm mới của 2023. Sau một hồi đuổi bắt đến thấm mệt, hai người cuối cùng cũng dừng chân trên một cây cầu dành cho người đi bộ. Lữ khách qua lại không nhiều, xung quanh là những dãy kiến trúc cổ kính san sát, và bên dưới, dòng sông Tô Châu lững lờ trôi.

Khổng Lê Diên thong thả bước đến giữa cầu, chiếc khăn quàng bị gió thổi tung bay. Từng bước chân của nàng thong dong đến lạ, cứ như thể đây là cây cầu nơi tận cùng của Trái Đất. Nàng đứng trên cầu, mỉm cười nhìn cô, "Chị cũng tin em sẽ đoạt giải."

Phó Đinh Lê chống một tay lên lan can, lười biếng tựa cằm lên cánh tay mình. Cô ngoảnh lại nhìn Khổng Lê Diên một cái, thấy nàng vẫn còn đang cười. Khoảnh khắc này, cô có cảm giác cả cây cầu rộng lớn chỉ đủ chỗ cho hai người họ mà thôi. Cô cười, gọi tên nàng: "Khổng Lê Diên, em nói thật đó."

Chỉ riêng về mặt phim ảnh, 《 Bão tuyết ban ngày 》 đã là một tác phẩm xuất sắc hiếm có. Kịch bản có những nút thắt tình cảm đắt giá, khéo léo lồng ghép ý nghĩa nghệ thuật của điêu khắc vào từng thước phim, từng bối cảnh một cách tài tình. Tác phẩm lắng đọng lại, mang âm hưởng của một bộ phim nghệ thuật nhưng lại chẳng hề khó xem hay đánh đố khán giả. Mỗi một khung hình đều đẹp đến rung động lòng người, còn lời thoại thì đời thường, gần gũi mà vẫn chứa đựng một sức nặng đáng để nghiền ngẫm. Tóm lại, bộ phim này không hề mắc phải căn bệnh chung của dòng phim nghệ thuật nội địa, thứ luôn cố tình chạy theo thị hiếu của một nhóm nhỏ bằng cách lạm dụng những yếu tố như "cái ác", "drama cẩu huyết" hay "tội ác máu me". Toàn bộ câu chuyện lấy nhân vật "A Ương" làm sợi chỉ dẫn đường, khắc họa chủ đề về sức sống một cách gai góc mà sâu lắng.

Nhưng điều quan trọng nhất là, Phó Đinh Lê đã được tận mắt thấy một Khổng Lê Diên nuôi dưỡng cảm xúc bên chú ngựa trắng trước bình minh, thấy nàng dạo bước trên nền tuyết Kanas để nghiền ngẫm nhân vật, thấy nàng nằm dài trên tuyết ở làng Hemu để tìm kiếm tâm tư của A Ương trong trận bão tuyết định mệnh ấy...

Phó Đinh Lê không biết trước kia Khổng Lê Diên diễn xuất có luôn như vậy không. Nhưng vài giờ trước, vào cái khoảnh khắc A Ương bằng xương bằng thịt hiện lên trên màn ảnh rộng... Cảm giác đầu tiên của Phó Đinh Lê là quá đỗi chân thật. Cứ như thể trên đời này thật sự có một người tên A Ương, một nghệ sĩ đoạn chỉ, nản lòng, lái chiếc xe tải cũ nát đi tìm lại chính mình giữa mênh mông tuyết trắng.

Cô không tin với một vai diễn như thế, Khổng Lê Diên lại không đoạt giải.

Phó Đinh Lê thừa nhận, mình nhìn Khổng Lê Diên qua một lăng kính ưu ái nhất định, đó là điều không thể chối cãi. Nhưng nói một cách thẳng thắn, cô tự cho rằng lăng kính đó cũng không quá dày. Tình yêu của cô dành cho Khổng Lê Diên đâu có mù quáng đến thế? Chắc là không đâu. Hẳn là không. Dù rằng cô vẫn luôn cảm thấy, ngay từ thời 《 Bão Mùa Đông 》, giải thưởng mà Khổng Lê Diên xứng đáng nhận được đã không chỉ dừng lại ở giải Diễn viên mới xuất sắc nhất.

Mái tóc buông xõa bị gió thổi rối tung, lất phất bay trong không trung, Phó Đinh Lê thầm nghĩ.

Màn đêm dần buông. Khổng Lê Diên dừng lại trước mặt, dịu dàng vén lại những lọn tóc cho cô, những ngón tay lướt nhẹ qua vành tai. Rồi nàng tựa lưng vào lan can, nhìn cô và nói: "Chị cũng nói thật mà."

Phó Đinh Lê hiểu ý nàng. Cuối tháng trước, Văn Anh Tú đã thay cô đăng ký tham dự giải thưởng "Tương lai" dành cho các nhà điêu khắc trẻ toàn cầu, và giải sẽ được công bố vào mùa hè năm 2023. Thì ra điều Khổng Lê Diên nói là chuyện này. Thì ra giờ đây, họ không còn là một minh tinh lớn trong đoàn phim và một trợ lý mỹ thuật chẳng ai để mắt tới nữa. Mà là hai người trẻ đang theo đuổi giấc mơ, và đủ tự tin để chạm tới nó.

Giống như đêm nay. Khổng Lê Diên nắm tay Phó Đinh Lê, chạy qua hai con phố trong cơn gió lồng lộng, chạy từ năm 2022 đến năm 2023. 

Năm 2022, ranh giới giữa khu phố cổ và nội thành sao mà rõ ràng đến thế, một khoảng cách khổng lồ tưởng chừng không thể vượt qua. Nhưng đến năm 2023, thì không còn nữa.

"Cho nên em mới nói em thật sự rất may mắn đó, Khổng Lê Diên?" Gió lạnh vẫn thổi qua đầy tàn nhẫn, nhưng nụ cười của Phó Đinh Lê lại thảnh thơi vô cùng. "Năm ngoái em vẫn còn ở trong căn phòng trọ đó, đến tuýp kem nẻ cũng không mua nổi. Giờ thì sao, không chỉ dọn ra ngoài có một căn hộ nhỏ của riêng mình, mà còn có thể cùng đại minh tinh bàn chuyện đoạt giải chung nữa chứ."

Phó Đinh Lê híp mắt, nghênh cằm cười, "Chị nói có phải không, Khổng Lê Diên?"

Cô lại gọi nàng là "đại minh tinh". Có điều, "đại minh tinh" của hiện tại đã mang một ý vị hoàn toàn khác với cách gọi của năm ngoái.

Khổng Lê Diên đăm đăm nhìn Phó Đinh Lê, dường như lúc này đã cam tâm tình nguyện chấp nhận danh xưng ấy. Rồi nàng khẽ thở ra, cởi chiếc khăn quàng của mình, vòng từng vòng, từng vòng quanh cổ Phó Đinh Lê. Chiếc khăn ấm áp chầm chậm quấn quanh, mang theo hơi thở rất riêng của Khổng Lê Diên, một mùi hương dịu dàng như gỗ cây ăn quả được hong khô. Nó vững chãi bao bọc lấy Phó Đinh Lê, dịu dàng ngăn lại từng đợt gió buốt từ dòng sông Tô Châu.

Phó Đinh Lê hơi ngẩng cằm, phối hợp với động tác của Khổng Lê Diên. Đến vòng thứ ba, Khổng Lê Diên tựa đầu lên vai cô, thì thầm: "Là chị mới thực sự may mắn."

Phó Đinh Lê nghĩ ngợi, rồi nới lỏng vài vòng khăn đang quấn trên cổ mình, nhẹ nhàng choàng sang cổ Khổng Lê Diên. Sau đó, cô cũng tựa đầu vào bên má nàng.

Khởi đầu 2023, hai người bạn đường cùng nhau đi đến một cây cầu xa lạ. Trên cầu gió đêm hiu hắt, nhìn xuống là sông, nhìn quanh là những ánh đèn vàng ấm áp. Đêm nay, cây cầu này chỉ còn lại hai người họ. Cả hai đều mặc áo khoác dày sụ, quấn chung một chiếc khăn quàng cổ. Mái tóc bay bay bị gió quyện vào nhau, màu vàng kim và màu đen nhánh quấn quýt trên hai gương mặt. Chẳng thể phân biệt được lọn tóc nào là của ai.

Vành tai Phó Đinh Lê chạm vào tóc nàng, huyệt thái dương mỏng manh là tử huyệt quan trọng nhất của con người, biết bao câu chuyện đều kể rằng nơi ấy chỉ cần một cú đánh là có thể đoạt mạng. Vậy mà giờ đây, họ lại sắp sửa giao phó hoàn toàn tử huyệt ấy cho nhau, da kề da, không một kẽ hở. Tựa như dù gió có lớn đến đâu cũng chẳng thể lọt vào, tựa như hai sinh linh tìm thấy hơi thở của sự sống nơi thân thể đối phương. Đó là một tư thế còn thân mật, khăng khít hơn cả một cái ôm.

Giây phút này, Phó Đinh Lê bỗng nhớ đến một câu nói cũ mèm: chúng ta đều có một tương lai tươi sáng.

Thế là cô bất giác bật cười. Rồi lại hỏi, "Vậy để xem trong hai người may mắn chúng ta, ai sẽ đoạt giải trước nhé."

"Cũng được thôi," Khổng Lê Diên đáp.

"Có cược gì không?"

"Chuyện này mà cũng cần cá cược sao?" Khổng Lê Diên nghiêng đầu nhìn cô, mái tóc được vén lên lại bị cơn gió từ sông Tô Châu thổi tung. Nét cười ẩn hiện trong ánh mắt, "Vậy cô Phó đây muốn cược gì nào?"

"Để em nghĩ xem nào..." Phó Đinh Lê dụi cằm vào tay áo khoác, nheo mắt suy tư một hồi rồi nói: "Ai thua thì mời người kia ăn hamburger nhé?"

"Đơn giản vậy thôi sao?" Khổng Lê Diên nói, "Chị có thể mời em ngay bây giờ, không cần đợi em thắng."

"Quả nhiên cô Khổng không phải giàu theo kiểu bình thường." Phó Đinh Lê vờ thở dài một hơi, nhưng rồi lại không nhịn được cười. Cười đến nỗi đôi mắt híp lại thành một đường chỉ, vừa cười vừa nói: "Vậy một trăm cái thì sao? Còn đơn giản nữa không?"

Cả một năm trôi qua, một sự tích một trăm cái hamburger của họ vẫn chưa thanh toán xong, giờ lại sắp có thêm một trăm cái nữa. Chắc là đã hiểu được ý Phó Đinh Lê. Khổng Lê Diên cười thong thả, rồi nói thêm: "Được thôi."

Phó Đinh Lê nghe được câu trả lời, thoải mái chớp nhẹ mi mắt. Gió đêm trên cầu tuy lạnh, nhưng lại mang đến một cảm giác dễ chịu lạ thường. Không biết có phải là ảo giác không, cô cảm thấy Thượng Hải năm nay không lạnh như năm ngoái. Có lẽ là do Trái Đất nóng lên rồi. Phó Đinh Lê nghĩ vậy.

Nhưng ngay giây sau, Phó Đinh Lê chậm rãi mở mắt, cảm nhận được Khổng Lê Diên đang ở bên cạnh, tựa vào lan can che gió cho mình, rồi đưa tay ấn nhẹ lên gáy cô. Giọng nói của nàng bị gió thổi tan đi, nghe thật bồng bềnh: "Về nhà chị dặm lại chân tóc cho em nhé."

Thế là Phó Đinh Lê lại nghĩ: thì ra là vì có A Diên của cô ở bên, và cô vẫn còn sở hữu mái tóc tựa như ánh mặt trời. Phó Đinh Lê cúi đầu, ngẩn ngơ đáp một tiếng "Được". Khổng Lê Diên lại bật cười bên tai cô, rồi thủ thỉ nói một câu: "Đầu năm phải vui vẻ, thì cả năm mới thuận lợi được."

Cái Tết Nguyên Đán năm ấy, Phó Đinh Lê đã trải qua theo cách không thể nào tuyệt vời hơn.

Phó Đinh Lê ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh lại. Ánh nắng của ngày đầu năm mới ấm áp lạ thường, giống một chú cá tinh nghịch, ngay khoảnh khắc giấc mộng sớm tan, nó đã hôn lên khắp tấm lưng trần của cô. Và của cả người phụ nữ đang ngủ bên cạnh.

Cô uể oải nhấc mi mắt, vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, thì lại có một nụ hôn khác rơi xuống mí mắt mình. Sau đó, Phó Đinh Lê lim dim mở mắt. Người phụ nữ vừa lơ đãng chống cằm ngắm cô đã không còn ở đó. Cô chậm chạp cúi đầu, phát hiện nàng đã áp mặt vào cổ mình. Rồi lại vùi mũi vào xương quai xanh của cô, thổi một hơi vào nơi dễ khiến cô thấy nhột nhất.

Bằng một giọng khàn khàn ngái ngủ, nàng nói với cô: "Chào buổi sáng."

Thế là Phó Đinh Lê ngáp một cái, híp mắt nhìn vạt nắng màu cam bò lên mái tóc quyện vào nhau của hai người. Cô mấp máy đôi môi khô khốc, giống như một con cá đang nhả bong bóng, định nói "Chào buổi sáng", nhưng lại chẳng thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Thế là nàng bật ra một tiếng cười từ lồng ngực, rồi lười biếng đưa tay lên, vu vơ sờ lên mặt cô. Nàng rất nhiều khi thích làm hành động vô cớ như vậy. Cứ như thể kiếp trước nàng là một người mù, chỉ có thể dùng xúc giác để phác họa lại hình dáng người mình yêu.

Những ý nghĩ lúc mộng mị của Phó Đinh Lê thật sự rất kỳ quái. Cô thậm chí còn nghĩ nếu kiếp trước Khổng Lê Diên là người mù, thì chắc kiếp trước cô là người điếc, như vậy mới đủ xứng đôi. Nghĩ đến đó, cô bật cười thành tiếng.

Mà tay Khổng Lê Diên vẫn đang chầm chậm lướt trên mặt cô, những ngón tay như đuôi của chú cá, điểm lên chóp mũi Phó Đinh Lê, lướt qua môi cô, rồi trượt đến xương mày, lại day nhẹ trên mi mắt... Khiến cô ngứa ngáy ngay từ lúc sáng sớm. Thế là Phó Đinh Lê chẳng hề khách khí mà dọa: "Khổng Lê Diên, chị cẩn thận đấy, em phun nước bọt bây giờ."

Mà cách Khổng Lê Diên đối phó với lời dọa dẫm của cô là bật cười ha hả. Tiếng cười của nàng truyền ra từ trước ngực cô, ấm áp, nhưng lại có chút lưu luyến. Sau đó nàng nói với cô: "Chỉ có cá mới hay phun nước bọt thôi."

Thế là Phó Đinh Lê cũng chỉ còn biết cười theo. Lạ thật, Khổng Lê Diên thế mà lại biết cô đang nghĩ gì. So với tiếng cười vừa dịu dàng vừa lười biếng của Khổng Lê Diên, tiếng cười của cô có phần giòn tan, lại có chút mềm mại. Hai tiếng cười hòa quyện vào nhau, chào đón buổi sớm đầu tiên của năm 2023.

Trước kia, khi Phó Đinh Lê ngồi xem TV cùng Kiều Lệ Phan, bà rất thích xem những bộ phim có tình tiết cũ rích, những cặp đôi đang yêu đương mặn nồng cứ hở ra là lại cùng nhau cười rộ lên. Em cười, anh cũng cười, mà chẳng biết là đang cười vì cái gì. Chỉ có cô ngồi trước TV là không cười, thậm chí còn nghe những tiếng cười ấy mà nổi cả da gà. Vậy mà giờ đây, cô cũng vừa cười, vừa ôm người yêu thật chặt, lòng bàn tay che chở tấm lưng mỏng manh của nàng, nơi da thịt mỏng manh, xương cốt thật gần. Tựa như linh hồn đã xuất khỏi cơ thể, thu mình trong vòng tay Phó Đinh Lê.

Cô cẩn thận chở che linh hồn ấy, mệt mỏi ngáp một cái, nói, "Em vẫn buồn ngủ, không muốn dậy."

Khổng Lê Diên trượt tay đến sau gáy cô, hàng mi lướt qua yết hầu cô: "Vậy thì ngủ tiếp đi."

Thế là Phó Đinh Lê lại ngủ thiếp đi thật. Khi ngủ cùng Khổng Lê Diên, cô luôn rất khó tỉnh dậy, chỉ lơ là một chút là sẽ ngủ nướng đến tận chiều, thậm chí có thể ngủ mãi không thôi.

Buổi chiều, họ lại một lần nữa tỉnh giấc.

Đại minh tinh Khổng Lê Diên chẳng hề giữ hình tượng mà mặc một chiếc áo hoodie cũ, chiếc áo này đã bị Phó Đinh Lê dùng máy giặt làm cho lem màu lần trước, hình in chú chim màu vỏ quýt trên áo bị nhuộm thành những mảng xanh lam loang lổ. Khổng Lê Diên cũng chẳng hề bận tâm. Nàng tùy ý khoác lên người, phối cùng một chiếc quần ngủ bằng nhung trông có vẻ thô kệch, nhưng gương mặt điện ảnh với ngũ quan sâu thẳm ấy vẫn toát ra khí chất như đang diện đồ hiệu cao cấp.

Nàng xắn tay áo, với một tư thế rất chuyên nghiệp. Nàng ấn cô ngồi yên trên ghế, đối diện với một chiếc gương toàn thân hẹp và dài, rồi thuần thục bôi thuốc nhuộm đã pha sẵn lên đầu cô. Tóc đã tẩy màu xong, chỉ còn việc lên màu nữa thôi.

Thuốc nhuộm hơi lạnh, chạm vào da đầu, Phó Đinh Lê bất giác rùng mình một cái. Khổng Lê Diên liền dừng động tác, nhìn cô qua gương: "Đau sao?"

"Sao mà đau được chứ?" Phó Đinh Lê lắc đầu được nửa chừng thì bị Khổng Lê Diên giữ lại. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cổ tay trắng ngần của nàng bị cô làm dính thuốc nhuộm. Lần này cô ngồi yên, ngoan ngoãn cố định đầu mình, nói lại một lần nữa: "Không đau ạ."

Khổng Lê Diên gật nhẹ đầu, động tác trên tay càng thêm nhẹ nhàng, thủ pháp chuyên nghiệp đến bất ngờ, khiến Phó Đinh Lê đột nhiên nhớ ra, nàng trước kia từng đóng vai một bà chủ tiệm cắt tóc. Chắc hẳn lúc đó, Khổng Lê Diên cũng đã nắm vững kỹ năng này rồi.

Thuốc nhuộm đã lên được một nửa, Khổng Lê Diên lại chủ động bắt chuyện: "Chị chỉ nhuộm tóc một lần lúc quay 《 Sách lam 》 thôi."

"Rồi sau đó thì sao?"

"Sau khi quay xong thì nhuộm lại màu cũ, giờ tóc mọc ra đã là màu tự nhiên rồi."

"Em còn tưởng các nữ minh tinh như chị sẽ thường xuyên nhuộm tóc chứ? Kiểu đủ màu sắc ấy."

"Em lấy đâu ra cái định kiến đó vậy?"

"Chẳng lẽ không phải à?"

"Đương nhiên là không phải." Khổng Lê Diên nói, "Diễn viên phần lớn thời gian đều cần giữ màu tóc tự nhiên, để chuẩn bị cho những vai diễn khác nhau."

Phó Đinh Lê gật gù, "Hiểu rồi, cô Khổng thật chuyên nghiệp."

Khổng Lê Diên liếc cô một cái qua gương, rồi dùng mu bàn tay gõ nhẹ vào vai cô: "Cô Phó cũng rất có tố chất nghệ sĩ."

"Cảm ơn lời khen," Phó Đinh Lê cười tủm tỉm.

"Vậy em định giữ tóc vàng mãi sao? Nhuộm nhiều cũng không tốt, hại tóc lắm."

"Mới được nửa năm thôi mà?" Phó Đinh Lê nói, "Xem tâm trạng em đã, hôm nào đổi ý thì không nhuộm nữa." Rồi cô lại chăm chú nhìn Khổng Lê Diên trong gương, nói: "Cũng còn phải xem tâm trạng của người yêu em nữa."

Khổng Lê Diên mắt ánh lên ý cười, "Chị có bắt em lúc nào cũng phải để tóc vàng đâu."

Phó Đinh Lê chậm rãi buông một câu, "Nhưng em cảm thấy chị thích tóc vàng của em hơn."

Câu này dường như nói có chút không đúng. Thế là Khổng Lê Diên dừng tay, ánh mắt trở nên rất nghiêm túc: "Tóc em màu gì chị cũng thích."

"Biết rồi, biết rồi." Phó Đinh Lê giục nàng tiếp tục, "Ai nha, em nói đùa thôi mà, không đến mức đó đâu."

Khổng Lê Diên chăm chú nhìn cô một lúc. Dường như đã xác định cô không nói dối, nàng mới thong thả dời tầm mắt đi, rồi lại hỏi: "Vậy rốt cuộc tại sao em lại thích tóc vàng đến thế?"

"Trước kia lúc mới đến California, em thấy màu tóc này rất giống ánh nắng, còn bây giờ..." Phó Đinh Lê nói đến nửa chừng thì dừng lại.

"Vậy còn bây giờ thì sao?" Khổng Lê Diên truy hỏi.

"Bây giờ ấy à..." Phó Đinh Lê kéo dài giọng, nhìn lại Khổng Lê Diên trong gương, tinh quái cười: "Không nói cho chị biết đâu."

Phó Đinh Lê cũng đã học được cái thói này của Khổng Lê Diên. Kỳ thực chỉ là vì cô cảm thấy mái tóc của hai người khi quyện vào nhau trông thật đẹp. Mà Khổng Lê Diên đăm đăm nhìn cô một lúc, cuối cùng vẫn hào phóng tha cho cô, không tiếp tục truy hỏi nữa.

Phó Đinh Lê cứ thế nhìn vào gương, ngắm nhìn dáng vẻ của hai người trong ngày đầu tiên của năm mới. Một người mặc quần nhung, áo hoodie cũ, trên người dính đầy thuốc nhuộm, mái tóc đen được búi cao một cách tùy tiện sau đầu, xắn tay áo, một tay cầm lược, tay kia cầm chén thuốc nhuộm đã pha. Người còn lại mặc một bộ đồ nỉ màu xám, chân tóc được chải sát vào da đầu, đeo chụp tai màu xám xịt, ngồi vặn vẹo trên một chiếc ghế đẩu. Chẳng đẹp đẽ gì cho cam. Nhưng Phó Đinh Lê lại nói: "Khổng Lê Diên, chị lấy máy ảnh qua đây giúp em."

Không có một người thợ cắt tóc nào lại đủ kiên nhẫn vào lúc này. Nhưng Khổng Lê Diên không phải là thợ cắt tóc bình thường, nàng là thợ cắt tóc đã từng đóng phim điện ảnh. Nghe xong yêu cầu vô lý này, nàng chỉ nhàn nhạt nhấc mi mắt lên, nhìn Phó Đinh Lê một cái. Xác định cô đang nói thật, nàng thở dài một hơi. Thong thả đặt chén thuốc và lược xuống, tháo bao tay, giúp cô cầm máy ảnh qua.

Thế là một lần dặm chân tóc vốn rất nhanh chóng, lại bị Phó Đinh Lê làm cho tốn rất nhiều thời gian. Nhưng không sao cả, họ có thể mặc sức lãng phí.

Phó Đinh Lê cầm máy ảnh, nhắm vào tấm gương mỏng manh kia, canh góc, và vào khoảnh khắc nàng cúi mắt cẩn thận xem xét chân tóc cho cô, Phó Đinh Lê đã đóng băng lại thời khắc này. Nhưng vì cô cứ loay hoay, vai bất cẩn nhô lên một chút. Một cảnh tượng đầy kịch tính đã xảy ra, ngay trong tích tắc bức ảnh được chụp lại, đỉnh đầu dính đầy thuốc nhuộm của cô bất thình lình chọc thẳng vào cằm Khổng Lê Diên.

Một khung cảnh binh hoang mã loạn. Nàng kêu lên một tiếng đau điếng, cô cũng hét lên một tiếng. Thế nên, tấm ảnh thành phẩm cuối cùng trông vô cùng thảm hại. Biểu cảm của Khổng Lê Diên nhòe đi, thuốc nhuộm trong chén bắn tung tóe lên không trung, và cả lên mặt nàng, trông thôi đã thấy đau. Dáng vẻ của Phó Đinh Lê thì nhăn nhó, chiếc chụp tai bên trái bay lên không trung, cả người như sắp nhảy dựng lên khỏi ghế. Cả hai đều không thấy rõ mặt.

Nhìn thấy biểu cảm có phần đau đớn của Khổng Lê Diên trong ảnh, Phó Đinh Lê cười đến ngặt nghẽo. Động tác khoa chân múa tay, lại làm dính thêm một thân thuốc nhuộm lên người Khổng Lê Diên. Mà Khổng Lê Diên lúc đó đã nhanh nhẹn đỡ tóc cô lên, không để thuốc nhuộm dính vào da đầu. Đợi cô cười xong, nàng lại rất bình tĩnh tiếp tục bôi thuốc nhuộm cho cô, cuối cùng nói một câu: "Còn không nhanh lên là mặt trời lặn bây giờ."

Phó Đinh Lê rất nghe lời Khổng Lê Diên, ngoan ngoãn ngồi yên không quậy nữa. Mặt trời cũng rất nghe lời Khổng Lê Diên, chẳng bao lâu sau đã bắt đầu lặn xuống. Đợi đến khi hoàng hôn buông xuống hoàn toàn, Khổng Lê Diên đeo tạp dề làm bánh ngọt, còn Phó Đinh Lê gội đầu xong vẫn chưa sấy, đã chạy ra ngoài in tấm ảnh chẳng ra đâu vào đâu kia. Lúc quay về, tóc đã được lau khô, chân tóc là màu mới dặm, cả người khoan khoái, sạch sẽ.

Trong không gian thoang thoảng hương hoa quế mềm xốp. Cô thấy Khổng Lê Diên đang chuyên chú nghiên cứu cách dùng chiếc lò nướng mới mua, trên chiếc cằm xinh đẹp không gì sánh được của nữ minh tinh có một vệt đỏ do Phó Đinh Lê húc phải. Suy nghĩ một lúc lâu, cô dùng bút marker viết lên mặt sau tấm ảnh, từng chữ một:

【 Lần đầu trải nghiệm tay nghề của thợ cắt tóc A Diên, cũng được, tôi sẽ giới thiệu giá 50 tệ. 】

"Lại đây xem giúp chị cái này." Giọng nói của nàng vang lên trong căn hộ, khiến Phó Đinh Lê chưa kịp chấm câu đã quay đầu nhìn lại. Ánh hoàng hôn chảy vào như máu, Khổng Lê Diên đứng trước lò nướng, tóc mái lòa xòa bên má. Nàng vẫn đang mặc bộ đồ không mấy đẹp đẽ kia. Hơi cúi người, hàng mi rũ xuống nghiền ngẫm chiếc lò nướng vẫn chưa hoạt động được, biểu cảm vô cùng cẩn trọng. Một tay nàng cầm khay nướng, tay kia rất tự nhiên đưa về phía cô, lơ lửng trong không trung.

Phó Đinh Lê đột nhiên rất muốn đóng băng lại khoảnh khắc này. Qua vài giây, chắc là nhận ra đã lâu mà không nghe thấy cô đáp lại, bàn tay đang lơ lửng của nàng lại khẽ vẫy vẫy, rồi nói thêm một câu: "Tiểu Lê?"

Phó Đinh Lê cong mắt đáp một tiếng "Tới đây", nhưng không vội chạy đến ngay, mà viết thêm một câu rất nghiêm túc vào sau tấm ảnh:

【 Thêm hai tệ tiền boa 】

Kể từ ngày đầu năm 2023, độ nóng của các cuộc thảo luận về 《 Bão tuyết ban ngày 》 cứ thế tăng lên như diều gặp gió. Rất nhiều nhà phê bình phim bắt đầu khẳng định vị thế của Khổng Lê Diên trong giới điện ảnh, và mạnh dạn dự đoán rằng lần này nàng thật sự nhắm đến các giải thưởng danh giá.

Một bộ phận bình luận đã thảo luận về chuyện này sau khi xem phim:

[Lại không đoạt giải nữa thì tôi cũng thấy bất công thay cho Khổng Lê Diên.]

[Thật lòng mà nói, 《 Bão tuyết ban ngày 》 là một bộ phim xứng đáng, mấy năm gần đây trong nước còn có bộ nào xuất sắc hơn cả về danh tiếng lẫn phòng vé không?]

[Đừng nói trước bước không qua, lúc này mà marketing chuyện đoạt giải không phải là chuyện hay đâu, đến lúc không được thì vả mặt lắm.]

[Anh cũng biết marketing chuyện đoạt giải không phải chuyện hay à? Khổng Lê Diên sẽ ngu đến mức dùng chuyện này để marketing sao?]

Cũng có một bộ phận ý kiến cho rằng, việc Khổng Lê Diên công khai xu hướng tính dục, các giải thưởng điện ảnh trong nước chưa chắc đã trao cho nàng một vị trí:

[Năm ngoái công khai xu hướng tính dục ồn ào suốt một thời gian, mất những hợp đồng quảng cáo đó đâu phải là giả. Nếu không phải Hoắc Tinh lúc đó là người đầu tiên nhảy ra nói sẽ không đổi diễn viên, 《 Bão tuyết ban ngày 》 cũng sẽ không được công chiếu nhanh như vậy, e là Khổng Lê Diên đã sớm chìm nghỉm rồi.]

[Tôi thấy công khai cũng chưa chắc là chuyện tốt, lúc đó thì sảng khoái thật đấy, nhưng nếu người ta vin vào điểm này để tước mất giải Ảnh hậu của chị ấy, cũng không phải là không có khả năng.]

[Mấy người trẻ tuổi bây giờ ấy à, cứ hễ yêu vào là thật sự nghĩ cả thế giới chỉ có hai người, theo tôi thấy, vẫn là Ôn Thế Gia thông minh hơn.]

Lúc đó, Khổng Lê Diên vẫn đang quay 《 Mật Độ 》. Mỗi ngày nàng đều mặt mày xám xịt để hóa thân thành một nhân viên nhà tang lễ u uất ở một thị trấn nhỏ. Tết năm ấy Phó Đinh Lê đến thăm nàng hai ngày, cảm thấy trạng thái của Khổng Lê Diên trong 《 Mật Độ 》 hoàn toàn khác với A Ương mà cô từng thấy trước đây. Nhưng Phó Đinh Lê không thể ở lại lâu, vừa hết Tết đã phải vội vã quay về với công việc. Cô chỉ có thể đọc từng bình luận đó cho Khổng Lê Diên nghe qua điện thoại, rồi lại tự mình phản bác từng cái một, cuối cùng chốt hạ một câu: "Ai không ưa chị đều là mắt mù hết."

Khổng Lê Diên ở đầu dây bên kia chỉ lười biếng cười. Sau Tết, 《 Mật Độ 》 đã quay đến những phân cảnh cao trào nhất. Để nghiền ngẫm thấu đáo từng cảnh quay, Khổng Lê Diên đã tiêu hao rất nhiều tâm sức. Phó Đinh Lê dò hỏi tin tức từ Vinh Ngô, nghe Vinh Ngô nói với cô, thực ra vẫn như trước đây thôi, em đừng lo, cô Khổng lần nào đóng phim cũng vậy, đợi quay xong thoát vai là sẽ ổn thôi.

Phó Đinh Lê thoáng yên tâm, nhưng vẫn không thể hoàn toàn gạt bỏ lo lắng. Đôi khi cô chỉ ước mình có thể bay ngay đến An Huy, nhưng phần lớn thời gian, cô chỉ có thể tự mình làm việc xong ở xưởng, rồi lại gọi cho Khổng Lê Diên một cuộc điện thoại để xoa dịu đi những mệt mỏi trong cuộc sống của nàng.

Có một buổi tối, cô kể cho Khổng Lê Diên nghe về tác phẩm của mình, về cuộc sống của cô ở Thượng Hải, nói rằng dạo này cô đã biết kiềm chế, không dám ngày nào cũng ăn đồ ngọt nữa, rằng sức khỏe răng miệng đang được kiểm soát nghiêm ngặt, rằng chân tóc cô lại mọc ra màu đen rồi, đợi Chủ nhật sẽ dặm lại, rằng hôm nay cô lại xem 《 Bão tuyết 》 một lần nữa, và cảm thấy A Ương thực ra cũng có thể sống tiếp... Phó Đinh Lê nói rất nhiều, rất nhiều, đến khô cả họng phải uống một ngụm nước, mới muộn màng nhận ra Khổng Lê Diên ở đầu dây bên kia không nói một lời nào. Thế là cô im bặt, đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân.

Nhưng cô chỉ im lặng vài giây, giọng nói dịu dàng lười biếng của Khổng Lê Diên đã vang lên ở đầu dây bên kia: "Tiểu Lê, em kể cho chị nghe thêm đi, chị muốn nghe nhiều hơn nữa chuyện của em."

Nghe được câu nói đó, Phó Đinh Lê mới biết Khổng Lê Diên dạo này thật sự đã quá mệt mỏi rồi. Thì ra đóng một bộ phim điện ảnh lại là một việc khó khăn đến vậy, không phải chỉ cần có một bầu nhiệt huyết, búng tay một cái là có thể nhập vai rồi lại thoát vai một cách đơn giản. Nhưng mệt mỏi như vậy, Khổng Lê Diên không thể kể với bất kỳ ai. Một khi nàng tỏ ra không chịu đựng nổi, sẽ có rất nhiều lời ra tiếng vào. Nàng chỉ có thể kể với cô, và cũng chỉ có thể nghe cô kể.

Phó Đinh Lê không bi lụy sầu thảm. Lúc này, cô càng hiểu sâu sắc hơn ý nghĩa của hai từ "người yêu". Họ là "bạn đường", phải cùng nhau đi hết một đời. Vậy thì khi nàng mệt, cô phải đỡ nàng đi một đoạn. Hai người cứ thế dìu nhau đi, mới có thể đi mãi, đi mãi về sau. Cho nên cô chỉ nói "Vâng", rồi lại tiếp tục kể cho Khổng Lê Diên nghe những mẩu chuyện vụn vặt trong cuộc sống của mình.

Sau khi cô kể xong chuyện của mình, Khổng Lê Diên nhắc đến cảnh quay hôm nay đã phải mất rất nhiều thời gian mới hoàn thành. Phó Đinh Lê hỏi đó là cảnh gì. Khổng Lê Diên giải thích sơ qua cho cô, dừng một lúc, rồi lại có chút mơ hồ nói: "Chị hình như không giỏi lắm những cảnh diễn tình cảm mẹ con thế này."

"Tại sao chị lại cảm thấy vậy?" Phó Đinh Lê không hiểu ý nàng, "《 Sách lam 》 quay cũng không thuận lợi sao?"

"Không giống nhau." Khổng Lê Diên ngừng một lát, mới chậm rãi nói tiếp, "Trong 《 Sách lam 》, chị diễn vai một người mẹ, còn bây giờ, chị phải diễn vai một người con gái."

Phó Đinh Lê lúc này mới hiểu ra, trong việc "làm con gái", nàng phải bỏ ra nỗ lực gấp mười lần so với trước đây để đối mặt, để học hỏi. Nhưng nàng không hề tủi thân, mà lựa chọn đối diện thẳng thắn với điểm yếu của mình, trong những lần dằn vặt và mệt mỏi không ngừng để thấu hiểu hơn. Khổng Lê Diên không phải lúc nào cũng mạnh mẽ như vậy.

Phó Đinh Lê không định dùng những kiến thức điện ảnh nghiệp dư mà mình học lỏm được để "chỉ đạo" cho một Khổng Lê Diên đã từng đoạt giải Diễn viên mới xuất sắc nhất từ sáu năm trước. Cô chỉ nói: "Chị có thể kể cho em nghe về dì Khương Mạn được không?"

"Thực ra chuyện của bà ấy chị không nhớ rõ lắm." Trong điện thoại, giọng Khổng Lê Diên có chút lạc đi. Nhưng Phó Đinh Lê vẫn có thể nghe rõ, nàng ở đầu dây bên kia trở mình, hơi thở phiêu đãng một hồi. Giống như những gợn sóng đang lan ra trên trần nhà phía bên này của cô. Một lúc lâu sau, nàng mới nói tiếp: "Trước kia chị luôn xem phim của bà ấy để học cách kiểm soát biểu cảm và một vài kỹ xảo diễn xuất, nhưng với 《 Mật Độ 》 chị không muốn làm vậy nữa. Chị luôn cảm thấy, vai diễn 'người con gái' này, chỉ có thể do chính chị tự tạo ra, chị không muốn vai diễn này cũng có bóng dáng của bà ấy..."

Khổng Lê Diên cũng không "không nhớ rõ" như nàng vẫn tưởng, mà một khi đã mở lòng thì có rất nhiều điều để nói. Dù tư duy có phần nhảy cóc, nhiều chi tiết không có sự liên kết, nhưng nàng vẫn kể rất lâu về Khương Mạn qua điện thoại. Phó Đinh Lê cũng yên lặng nghe nàng kể rất lâu. Thậm chí qua lời miêu tả của nàng, trong lòng cô cũng dần hình thành một hình bóng mơ hồ về người mẹ này. Cô quyết định ngày mai sẽ tìm phim của Khương Mạn để xem.

Tối hôm đó cúp điện thoại. Phó Đinh Lê trằn trọc trên giường, không sao ngủ được. Cuối cùng, cô đột ngột tung chăn, vớ đại một chiếc áo khoác, vội vã xuống lầu bắt một chiếc taxi. Đi thẳng đến căn gác mái của Khổng Lê Diên. Cô tìm thấy cuốn sổ tay đã bị Khổng Lê Diên giấu đi, là cuốn tiểu sử về Khương Mạn, Khổng Lê Diên đã hứa cho cô xem. Mở cuốn sổ nhàu nát, vuốt ve những vết mực trên đó, đọc từng hàng, từng hàng, câu chữ có phần lộn xộn, nhiều lời nói không đầu không cuối. Nhưng vẫn khiến lồng ngực Phó Đinh Lê nhói lên, nước mắt gần như chực trào ra.

Hôm sau gọi điện thoại, cô nhắc đến cuốn sổ đó mà sống mũi vẫn còn cay cay. Mà Khổng Lê Diên vừa quay xong một cảnh trên sân thượng, giọng trong điện thoại mệt đến mức gần như không nghe thấy. Nhưng vẫn dịu dàng nói với cô: "Đừng khóc, Tiểu Lê."

Phó Đinh Lê nói: "Em không khóc."

Cô thật sự không khóc, chỉ là lại đem những điều trong cuốn sổ đó ra, kể lại từng câu từng câu với Khổng Lê Diên. Cô hỏi nàng rất nhiều câu hỏi không liên quan đến 《 Mật Độ 》, mà chỉ liên quan đến chính bản thân nàng. Họ trò chuyện liên tục mấy ngày, cho đến một buổi sáng Phó Đinh Lê mở mắt, nhận được tin báo đầy phấn khởi của Vinh Ngô:

【 Tối qua cô Khổng quay cảnh đêm diễn xuất sắc lắm! Rất nhiều người ở hiện trường đã khóc!! 】

Vinh Ngô còn gửi cho Phó Đinh Lê một tấm ảnh chụp rất mờ, trong đêm mưa u tối, bụi bặm bay lơ lửng. Khổng Lê Diên quỳ rạp trên đất, tư thế rất không thoải mái, mặt áp vào đầu gối của nữ diễn viên đóng vai mẹ trong phim, mắt đỏ hoe, biểu cảm nén nhịn. Trông hệt như một cặp mẹ con kiểu Trung Quốc vừa có mâu thuẫn lại vừa yêu thương nhau.

Ngày tin tức "Khổng Lê Diên lọt vào danh sách đề cử Nữ chính xuất sắc nhất tại một liên hoan phim quốc tế" được truyền đi. Phó Đinh Lê cũng gần như cùng lúc nhận được tin tác phẩm của mình lọt vào danh sách đề cử của giải thưởng "Tương lai" dành cho các nhà điêu khắc trẻ toàn cầu. Cứ như thể ngày đầu năm 2023 trôi qua quá đỗi tốt đẹp, nên cả một năm sau đó chỉ toàn là chuyện vui.

Tin tức này làm Phó Đinh Lê nhảy cẫng lên ngay tại xưởng làm việc, còn làm đổ cả tác phẩm điêu khắc gỗ mà cô vẫn đang miệt mài thực hiện. Giữa tiếng loảng xoảng ồn ào, các đồng nghiệp đỡ cô dậy, rồi bật cười thân thiện, hỏi cô: "Được đề cử thôi mà đã vui thế à?"

Phó Đinh Lê cũng cười đáp lại, rất thẳng thắn nói: "Đương nhiên là vui rồi!"

Văn Anh Tú liếc thấy dáng vẻ khoe khoang của Phó Đinh Lê, liền xách cô vào văn phòng nhắc nhở: "Bây giờ mới chỉ là lọt vào danh sách đề cử, chưa đến lúc vui mừng đâu, phải học cách không để lộ cảm xúc ra ngoài." Rồi bà lại chau mày, "Trước đây em cũng không phải chưa từng được khen thưởng, lần nào đoạt giải cũng như vậy à?"

"Cũng không phải ạ," Phó Đinh Lê nói, rồi lại ngoan ngoãn nghe theo lời dạy của Văn Anh Tú: "Vâng ạ, em sẽ chú ý, thưa cô."

Văn Anh Tú nhìn cô một cái, "Ừm" một tiếng, rồi không nói gì thêm. Phó Đinh Lê thu lại biểu cảm trên mặt, đóng cửa bước ra ngoài, nhưng đôi mắt lại cong lên thành một vầng trăng khuyết. Một đồng nghiệp thân thiết ngày thường ghé qua chúc mừng, Phó Đinh Lê khiêm tốn nói chỉ là được đề cử thôi, đừng chúc mừng sớm quá.

Đợi đến khi quay lại chỗ ngồi, cô cầm lấy con dao điêu khắc mà không biết nên bắt đầu từ đâu, trong đầu chỉ toàn nghĩ không biết Berlin lúc này có lạnh không. Mãi đến khi chiếc điện thoại trong túi tạp dề rung lên. Cô nhanh chóng vứt con dao điêu khắc xuống, móc điện thoại ra, là Vinh Ngô gửi lời chúc mừng, nói là đã thấy danh sách công bố.

Phó Đinh Lê có chút thất vọng, nhưng vẫn giữ phép lịch sự: 【 Đâu có đâu có, chỉ là được đề cử thôi 】

Vinh Ngô đáp: 【 Đâu có đâu có, cô Phó lợi hại quá 】

Phó Đinh Lê lại đáp: 【 Đâu có đâu có 】

Giây tiếp theo, màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi đến, dãy số đuôi "9183" quen thuộc, sự thất vọng lập tức tan biến. Phó Đinh Lê lén mọi người ra cạnh cửa sổ nghe máy. Dạo này thời tiết Thượng Hải lạnh quá, cửa kính phủ một lớp sương mù. Phó Đinh Lê dùng mu bàn tay lau đi lớp sương trên cửa kính, lúc chuẩn bị rụt tay lại, cô bỗng nhìn thấy những ngón tay trắng nõn, sạch sẽ của mình. Cô ngẩn ra vài giây, năm nay tay cô thật sự không bị nẻ nữa. Rồi cô lại nghĩ, là Khổng Lê Diên, tất cả đều là nhờ Khổng Lê Diên. Nàng đã giám sát và chăm sóc cho đôi tay của cô quá tốt.

Ngẩng mắt lên, Phó Đinh Lê thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên ô cửa kính, đôi mắt cong thành một vầng trăng khuyết nhỏ. Giọng nói khi cô bắt máy như thể đang lướt trên tấm thảm thần của Aladin. Thậm chí câu đầu tiên đã nói: "Nữ chính xuất sắc nhất, lợi hại thật đấy."

Khổng Lê Diên nghe thấy giọng điệu phấn khích của Phó Đinh Lê, ở đầu dây bên kia bật cười thành tiếng, cười xong lại bắt chước giọng điệu cô trả lời Vinh Ngô: "Đâu có đâu có."

Dừng lại vài giây, giọng nói của nàng lại một lần nữa dịu dàng thổi qua màng nhĩ Phó Đinh Lê, thật nhẹ, thật nhẹ: "Giải Vàng, lợi hại thật đấy."

Sau khi cúp điện thoại, Phó Đinh Lê dùng ngón tay vẽ một mặt cười rất cũ kỹ lên ô cửa kính phủ sương. Khi mặt cười thành hình, những đường nét đơn giản của nó phản chiếu nụ cười của chính cô, đường cong cong lên trùng khít với vầng trăng khuyết nơi đáy mắt. Phó Đinh Lê lại dùng ngón tay vẽ thêm một trái tim nhỏ bên cạnh mặt cười. Cô hy vọng trên đời này thật sự có thần đèn. Và thật thành khẩn ước một điều ước.

Xin hãy để Khổng Lê Diên đoạt giải Nữ chính xuất sắc nhất đi, cho dù tôi chỉ dừng lại ở danh sách đề cử cũng được.

Tôi nguyện ý nhận thua và sẽ mua cho nàng một trăm cái hamburger.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro