Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 69

"Ai đi xem phim mới của Khổng Lê Diên với tớ không?"

Một giọng nữ trong trẻo vang lên giữa giảng đường đại học ồn ào, nghe đặc biệt chói tai. "Tớ bao! Có ba vé suất chiếu sớm thôi! Ai nhanh thì được!"

Một giọng nữ khác lập tức hưởng ứng: "Đi đi! Tớ là con gái tớ được ưu tiên nhé!"

Chuông vào lớp còn chưa reo, những giọng nói trẻ trung, náo nhiệt cứ thế ùa vào không gian, tựa như những con sóng xô bờ.

Phó Đinh Lê ngồi ở hàng cuối cùng, lười biếng ngáp một cái.

Chiếc tai nghe có dây mới mua âm thanh rất chất lượng, một giọng nữ trầm dày đang lưu luyến hát trong tai cô: "Mối tình này, vĩnh viễn khó khăn".

Câu hát vừa dứt, một giọng nói phấn khích khác từ xa vọng vào, át cả tiếng tai nghe:

"Thầy giáo buổi trước mới phân tích 《Sách Lam》 được có nửa buổi, phim mới của Khổng Lê Diên nhanh thế đã ra rồi à? Tên gì ấy nhỉ..."

"《Bão Tuyết Ban Ngày》."

Phó Đinh Lê lơ mơ dùng cằm chọc chọc vào quyển sách, thốt ra mấy chữ ngọng nghịu, giống như con cá nhả ra vài cái bong bóng méo mó rồi tan vào biển rộng.

Chắc là không ai nghe thấy. Cô vừa cắn vỡ viên kẹo ngậm ô mai trong miệng vừa vẩn vơ nghĩ đến một cái tên.

Khổng Lê Diên.

Thời gian như nhảy cóc đến hai giờ chiều, vào khoảnh khắc cô nhả ra cái bong bóng tiếp theo.

Bản nhạc 《Canon in D》 vang lên đúng giờ trong phòng học. Vị giáo sư mặc bộ vest công sở, đi giày cao gót, tóc búi gọn gàng bước vào lớp, bắt đầu bài giảng.

Phó Đinh Lê tháo tai nghe ra, ngẩng đầu. Giáo sư đã mở lại slide của buổi học trước, sau một đoạn bình giảng, liền mở một đoạn phim trong 《Sách Lam》.

Đèn trong phòng học tối sầm lại, rèm cửa được kéo kín. Tông màu phim ngả về sắc xám xanh. Trương Ngọc, quàng chiếc khăn màu lam, ngồi trên chiếc vali màu đỏ, mái tóc vàng hoe, trông có phần xơ xác.

Máy quay từ từ tiến lại gần, gió thổi làm mái tóc vàng và chiếc khăn quàng màu lam của cô ấy cùng bay lên, để lộ ra sự mông lung và hoang mang trong đáy mắt.

Khung hình ấy khiến ai đó không kìm được mà khe khẽ cảm thán một câu:

"Mùa đông này mình cũng phi mua mt chiếc khăn quàng màu lam đeo th mi được."

Trong thoáng chốc, vài người xung quanh bật cười. Phó Đinh Lê cũng không nhịn được, mỉm cười theo.

Người vừa cảm thán mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn dũng cảm quay lại nhìn một vòng những người đang cười mình, rồi chẳng biết thế nào lại bắt gặp được Phó Đinh Lê ở hàng cuối cùng.

Phó Đinh Lê sững người.

Nhưng cũng không né tránh, chỉ khẽ cong mắt, thẳng thắn đối diện với người kia.

Người đó đánh giá cô một hồi, rồi nói nhỏ:

"Tớ thấy cậu đeo chiếc khăn quàng màu lam này đẹp ghê, cùng kiểu với của Khổng Lê Diên phải không?"

Phó Đinh Lê mỉm cười, đáp: "Cảm ơn."

Sau đó lại bổ sung: "Chắc là cùng kiểu?"

Người kia nheo mắt, liếc nhìn giáo sư trên bục giảng, rồi trực tiếp cúi người đi đến ngồi cạnh Phó Đinh Lê.

"Cho tớ xin link được không?"

Phó Đinh Lê suy nghĩ một chút.

"Người khác mua cho tớ, tớ phải hỏi lại người ta xem có link không đã, cậu đợi một chút nhé."

"Ok ok, không vội," người kia vui vẻ gật đầu. "Học trước đã, học trước đã."

Rồi lại cúi người trở về chỗ ngồi cũ.

Xem xong đoạn phim, giáo sư lại bắt đầu giảng bài. Màn hình điện thoại sáng lên, tin nhắn WeChat của A Á hiện ra:

【 Cảm ơn chị Tiểu Lê, đại ân đại đức của buổi học này em suốt đời khó quên, sau này có cần tiểu nhân giúp gì, tiểu nhân nhất định làm trâu làm ngựa làm khỉ cũng không từ nan 】

Phó Đinh Lê bị cô bé chọc cười, trả lời lại: 【 Khách sáo quá 】

Sắp đến Giáng Sinh, A Á và bạn gái hẹn đi Hokkaido. Bạn gái cô bé vẫn còn là sinh viên, thời gian không sắp xếp được nên đành phải bỏ mấy buổi học tín chỉ. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, nghe nói buổi học này điểm danh sẽ tính vào điểm thường kỳ.

Thế nên A Á, người trông có vẻ ham chơi nhưng thực ra lại rất chăm chỉ, không muốn bạn gái bị trượt môn, đã tìm đến Phó Đinh Lê. Phó Đinh Lê chiều nay vừa hay rảnh rỗi nên vui vẻ nhận lời.

Nhưng mà tại sao làm trâu làm ngựa rồi lại còn thêm "làm khỉ"?

Cô mơ màng nghĩ.

Liền thấy avatar trên vòng bạn bè của A Á hiện lên, là một trạng thái mới.

Cô bấm vào xem.

Là một bộ chín ảnh của A Á – trời đầy tuyết trắng, hai cô gái trẻ đang nô đùa, có mấy tấm hình như là ảnh chụp màn hình, biểu cảm mơ hồ, tay chân vặn vẹo.

Cùng với dòng trạng thái vô cùng sinh động:

【 Nàng như một con khỉ xấu xí bò qua thế giới của tôi 】

Đêm trước Giáng Sinh năm 2022, dư âm từ dòng trạng thái công khai của Khổng Lê Diên dường như vẫn chưa qua đi. Thậm chí vì 《Bão Tuyết Ban Ngày》 được ấn định ra rạp vào dịp Giáng Sinh này, đã tạo nên một làn sóng nhiệt tình.

Ngày 23 tháng 11, cũng là ngày Khổng Lê Diên đăng bài, câu nói đó đã treo trên hot search Weibo cả một ngày.

Ngày 23 tháng 12, 《Bão Tuyết Ban Ngày》 ra rạp, câu nói đó lại treo trên hot search Weibo thêm một ngày nữa.

Thậm chí còn sinh ra rất nhiều biến thể.

Ví dụ như câu của A Á.

Cùng với, khi Phó Đinh Lê lướt xuống, thấy rất nhiều người trong vòng bạn bè đăng cảm nhận sau khi xem 《Bão Tuyết Ban Ngày》, và những biến thể hài hước của câu nói đó:

【 Tôi tuyên bố! A Ương chính là chim hoàng yến đó, ai cũng đừng tranh với tôi, thuyền này là hợp lý nhất 】

【 Nàng như một cơn mưa tiền mặt rơi đầy tuyết trong thế giới của tôi 】

【 Nàng như một con mèo lăn đầy cát mèo trong thế giới của tôi 】

【 Tôi như một con ma nước trong ba vạn chữ luận văn tốt nghiệp toàn nước là nước của tôi 】

...

Dĩ nhiên, ở đây có sự marketing tuyên truyền của nhà sản xuất phim, cùng với hiệu quả từ việc công ty quản lý của Khổng Lê Diên đầu tư vào vận hành dư luận trên mạng xã hội.

Nhưng mọi thứ hiện tại đều được kiểm soát ở mức vừa phải.

Dĩ nhiên cũng có những bên lợi ích khác cho rằng đây là chiêu trò của Khổng Lê Diên để tạo dựng hình ảnh cho mình nhằm tuyên truyền cho phim. Nhưng nhìn chung tiếng nói không lớn. Hơn nữa, bản thân Khổng Lê Diên là người kín đáo, gần như không bao giờ nhắc lại chuyện này ở nơi công cộng.

Thế nên Phó Đinh Lê đoán – dù cho trong khoảng thời gian này độ hot cao, nhưng qua một hai năm nữa, đợi Khổng Lê Diên quay xong bộ phim《 Mật Độ Lớn Nhất Của Bước Chân》 ở An Huy... mọi thứ sẽ không còn náo nhiệt như bây giờ nữa.

Thời gian chính là thứ khó lường như vậy. Thế giới trôi nổi, giống như một dòng sông không bao giờ ngừng chảy, lao về một vùng đất mà không ai biết trước.

Sẽ không có ai nhớ mãi chú chim này nữa.

Mà cuộc sống bình thường, Phó Đinh Lê chỉ mong Khổng Lê Diên có thể luôn được đóng những bộ phim mà nàng muốn.

"Bạn học ngồi hàng cuối cùng đeo khăn quàng màu lam ơi..."

Suy nghĩ bị câu nói này kéo phắt lại, Phó Đinh Lê mơ hồ ngước mắt lên, phát hiện giáo sư trên bục giảng đang mời cô, và cả phòng học đều đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cô sững người vài giây, muộn màng nhận ra mình chỉ đi học thay một buổi đã bị gọi lên trả lời câu hỏi.

Đối diện với nụ cười hiền hòa của giáo sư, cùng với vẻ mặt của người vừa hỏi xin link khăn quàng như đang nói "Cậu đeo khăn quàng màu lam đến lớp điện ảnh này vẫn là quá nổi bật rồi".

Phó Đinh Lê mỉm cười với người đó, rồi dứt khoát đứng dậy.

"Tôi chú ý thấy em đeo chiếc khăn quàng màu lam cùng kiểu với của Trương Ngọc," giọng giáo sư rất thoải mái. "Thật sự rất đẹp, làm tôi cũng muốn đi mua một chiếc thử xem."

Trong phòng học vang lên những tiếng cười thân thiện.

Ngay sau đó, giáo sư đặt câu hỏi: "Nếu em thích Trương Ngọc và thích bộ phim này như vậy, tôi muốn hỏi em, em có ý kiến gì về tác dụng của hình ảnh chiếc khăn quàng màu lam trong phim không?"

Đã lâu không bước vào giảng đường đại học, Phó Đinh Lê có chút hoảng hốt, nhưng cũng không hề rụt rè. Chỉ suy nghĩ một hồi, sắp xếp lại từ ngữ, liền nói ra sự lý giải của mình:

"Chiếc khăn quàng màu lam này là do con gái của Trương Ngọc tặng, nhưng em cho rằng, nó không chỉ đơn thuần tượng trưng cho tình mẫu tử sâu đậm giữa họ, mà còn là trung tâm của bộ phim, là nơi ký thác tình cảm nội tâm của Trương Ngọc. Khi ban đầu nhận được chiếc khăn này, cô ấy vẫn là một bà chủ tiệm cắt tóc bình thường. Sau này, trong những tình huống nguy hiểm như vậy, cô ấy vẫn bướng bỉnh đeo nó, thực ra là vì cô ấy vẫn muốn trở về với ban đầu, cái đêm Ngày của Mẹ, khi con gái tặng mình chiếc khăn quàng này, cô ấy từ bên kia đường mang một bát lẩu cay qua, con gái băng qua đường, ồn ào bắt cô ấy cúi xuống để quàng chiếc khăn lên cho mình. Đó là khoảnh khắc, sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, là thứ duy nhất cô ấy nhìn thấy có thể khiến mình thở phào..."

Có lẽ trong đó còn có cả sự lý giải của Khổng Lê Diên.

Buổi học kết thúc, Phó Đinh Lê không chỉ bảo vệ được điểm thường kỳ cho Cát Chanh, bạn gái của A Á, mà còn giúp em ấy kiếm thêm điểm cộng.

Trước khi ra khỏi phòng học.

Điện thoại nhận được câu trả lời cho câu hỏi về chiếc khăn quàng màu lam của cô. Thế là cô chủ động đi đến trước mặt người vừa hỏi xin link, khẽ cong mắt nói:

"Xin lỗi nhé, người yêu của tớ nói không phải mua trên mạng, nên không có link."

Sau đó lại đưa tờ giấy đã viết sẵn cho đối phương. "Đây là nhãn hiệu và kích cỡ của chiếc khăn, người ấy nói là mua ở Anh, cậu thử xem có thể tìm mua qua mạng không."

Người kia mừng rỡ đón lấy, có lẽ không ngờ được cô lại trả lời một yêu cầu tùy ý của mình một cách trịnh trọng như vậy. Đầu tiên là nói một câu "Cảm ơn", sau đó lại liếc thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, tò mò hỏi thêm:

"Cậu còn trẻ như vậy đã kết hôn rồi sao?"

Phó Đinh Lê vuốt ve chiếc nhẫn trên tay một vòng, mắt cong thành một đường.

"Đúng vậy, kết hôn rồi, mới cưới mùa hè năm nay."

Mùa đông năm 2022, vẫn chưa có ai biết chú chim của Khổng Lê Diên là ai, cũng không có ai biết người yêu của Phó Đinh Lê là ai.

Nói cũng lạ, trước đây họ che giấu, trốn tránh, khắp nơi đều bị người ta phát hiện dấu vết yêu đương, yêu đến nơm nớp lo sợ.

Bây giờ cả hai đều đã thẳng thắn công khai, lại không có ai liên tưởng đến hướng này.

Có lẽ là vì những người nên biết đều đã biết, người không xem trọng có, người xem trọng cũng có, nhưng đều vì liên quan đến lợi ích, hoặc là vì sự thiện lương, mà không vạch trần toàn bộ, hai người trẻ tuổi chỉ đơn giản là yêu nhau.

Nhưng kể cả có bị vạch trần, Phó Đinh Lê cũng không có gì phải sợ.

Trong năm nay, cô lại một lần nữa hiểu ra một đạo lý: Khi một đôi tình nhân yêu nhau đến quang minh lỗi lạc như vậy, cả Bắc bán cầu đều sẽ trở nên nhỏ bé.

Từ mùa thu, Phó Đinh Lê bắt đầu thích xem phim.

Rất nhiều bộ phim của Khổng Lê Diên cô đã xem đi xem lại không chỉ một lần, rất nhiều bộ phim hoặc oanh liệt hoặc tinh tế cô cũng đều muốn cùng Khổng Lê Diên xem.

Trong rất nhiều đêm mệt mỏi buồn ngủ.

Phó Đinh Lê vẫn một lần lại một lần xem lại những bộ phim cũ của Khổng Lê Diên, trong căn hộ của mình, trên gác mái chỉ mở ra cho một mình Phó Đinh Lê của Khổng Lê Diên.

Nhiều khi, họ cùng nhau xem.

Ít nhất, trong những đêm chỉ cách Khổng Vãn Nhạn bằng một cánh cửa, cô vẫn muốn được cùng Khổng Lê Diên sống lại tất cả một lần nữa.

Khoảng cách xa xôi đâu đến mức phải kinh động Nguyệt Lão đi tháo sợi tơ hồng của họ.

Với hai người từng cùng nhau trải qua biết bao "ba ngày" chấn động đất trời, thì chỉ cần một cách thức giản dị nhất cũng đủ giữ họ gần nhau ...

Là một cuộc điện thoại.

Chỉ cần nghe thấy giọng nhau, đêm đó Phó Đinh Lê sẽ ngủ thật ngon.

Nếu có thêm một buổi xem phim, đêm ấy cô sẽ chẳng mơ gì nữa.

Đêm đi học thay cho bạn gái của A Á, họ cùng nhau xem Sách Lam qua video call.

"Rồi sớm muộn gì em cũng thuộc kịch bản còn hơn cả chị." Khổng Lê Diên cười qua chiếc tai nghe mới vừa mua, giọng nói lười nhác mà quyến luyến, như đang đọc một câu thoại chẳng hề có trong phim.

"Vậy cô Khổng còn không mau đóng thêm vài bộ nữa đi?" Phó Đinh Lê chẳng khách khí, thuận miệng thúc đẩy sự nghiệp của nàng.

Phó Đinh Lê thật sự đã thuộc nằm lòng mấy bộ phim này, thế nhưng mỗi lần xem lại, dường như vẫn có điều gì đó mới mẻ.

Người phụ nữ này luôn có thể mang đến cho cô rất nhiều cảm giác tươi mới.

"Cô Phó nói đúng," Khổng Lê Diên cười trong điện thoại, rất phối hợp. "Chị đúng là nên cố gắng hơn một chút."

"Nhưng em thật sự không ngờ《 Bão Tuyết Ban Ngày》 có thể ra rạp nhanh như vậy." Phó Đinh Lê nói. "Giáng Sinh, là một ngày tốt lành."

"Phê duyệt xong rồi, không có vấn đề gì, có thể ra rạp thì mau chóng ra thôi." Khổng Lê Diên nói ngắn gọn.

"Đạo diễn sợ để lâu sau này sẽ có vấn đề à?"

Khổng Lê Diên dừng lại một chút, "Ừm" một tiếng. "Chuyện thường tình thôi."

Phó Đinh Lê có chút không hài lòng.

"Em thấy sau này đừng hợp tác với đạo diễn này nữa."

Trút giận xong rồi, lại bình tĩnh một chút, tiếp tục bổ sung: "Trừ phi có kịch bản hay mà chị thích."

Một lát sau, đợi Trương Ngọc trong phim nói một câu thoại, cô lại nhanh chóng tự mâu thuẫn: "Nhưng ra rạp sớm một chút cũng không phải là chuyện xấu."

Thế là Khổng Lê Diên ở đầu dây bên kia cười rất lâu.

Có lẽ là cười mấy câu nói kỳ quặc của cô, tiếng cười rung rinh, lướt đến bên này, nhẹ nhàng rơi xuống màng nhĩ Phó Đinh Lê, giống như một đám mây từ từ quấn chặt lấy cô.

"Cô Phó quên là mình cũng đã hợp tác với đạo diễn này rồi à?"

"Ồ, em hợp tác với ông ta thì tính là gì, em là hợp tác với cô Văn."

"Vậy nếu không có bộ phim này, giờ này năm ngoái, chị cũng sẽ không gặp lại em."

"Điều này cũng có khả năng," Phó Đinh Lê nghĩ đi nghĩ lại, thật sự không có cách nào nói đạo diễn này không tốt nữa.

Chủ đề này dường như đến đây là kết thúc.

Lại im lặng một hồi, khi cốt truyện phim diễn đến cảnh Trương Ngọc ngồi trên hộp đèn. Phó Đinh Lê lại buột miệng một câu:

"Vậy cũng không chắc."

"Cái gì không chắc?" Khổng Lê Diên khi xem phim luôn rất tập trung, phản ứng có chút chậm.

"Không chắc là không có《 Bão Tuyết Ban Ngày》, em sẽ không gặp được chị," Phó Đinh Lê nói. "Thượng Hải nhỏ như vậy, chỉ cần có duyên là có thể gặp được nhau thôi."

"Giống như Chúc Mộc Tử nói, đời người nơi nào mà không gặp lại?"

"Đúng vậy," Phó Đinh Lê cẩn thận hồi tưởng một chút, sau đó chắc chắn nói: "Em nghĩ chắc chắn có thể gặp được."

"Chắc chắn như vậy sao?"

"Chị nghĩ xem, dù không có bộ phim này, thì hôm Tết Dương lịch hôm đó em vẫn có khả năng chạy đến dưới tấm biển quảng cáo của chị, đúng không? Hai ngày trước đó em đã đi rồi, sau đó chị chắc chắn cũng sẽ đến — chị còn bảo muốn đi check-in mà. Vậy chẳng phải cũng tính là một lần sao?"

"Còn nữa, cái nhà hàng kia, hôm đó chị có phải chắc chắn sẽ đến ăn không? Còn em, chẳng phải cũng phải đi họp lớp sao? Dù cho tình huống có hơi... khó coi một chút."

"Còn nữa không?"

"Để em nghĩ tiếp đã..." Phó Đinh Lê vừa nghĩ, tâm trí liền rời khỏi bộ phim.

Một năm qua như cuộn phim tua nhanh, từng khung hình nối nhau hiện lên trước mắt cô, rồi dừng lại ở những khoảnh khắc quan trọng nhất.

Cuối cùng, cô ngáp một cái, đưa ra một kết luận vững chắc:

"Một ngày nào đó, có thể gặp lại."

Bộ phim sắp đến hồi kết, suy nghĩ của Phó Đinh Lê cũng dần chìm xuống.

Rồi lại được giọng nói dịu dàng, lười biếng của Khổng Lê Diên vớt lên. Ở đầu dây bên kia, nàng cười, lặp lại lời Phó Đinh Lê vừa nói:

"Ừm, một ngày nào đó, có thể gặp lại."

Phó Đinh Lê ngã xuống gối, nặng nề thiếp đi. Không biết bao lâu sau, cô chợt giật mình giữa giấc ngủ. Mơ màng mở mắt, nhìn thoáng lên trần nhà màu xanh lam, rồi lại nghe thấy tiếng thở khe khẽ trong điện thoại.

Phó Đinh Lê chớp mắt vài lần, đầu óc mông lung.

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia dường như cũng đã ngủ, nhưng vẫn theo bản năng nói trong cơn mê:

"Sẽ gặp được."

Thế là Phó Đinh Lê rất khẽ, gần như thì thầm, đáp lại:

"Bởi vì em là định mệnh của chị. Chị không trốn được đâu, Khổng Lê Diên..."

Bão Tuyết Ban Ngày》 ra rạp vào dịp Giáng Sinh, nhưng Phó Đinh Lê vẫn chưa đi xem. Dù những đoạn trailer tung ra đã khiến lòng cô ngứa ngáy, cô vẫn muốn đợi Khổng Lê Diên về để cùng nhau xem.

Cái gì mà suất chiếu sớm đặc biệt, cái gì mà phòng làm việc tổ chức xem phim tập thể... Phó Đinh Lê đều không đi.

Phim mới ra rạp, Khổng Lê Diên bận rộn đi roadshow.

Thế là cô nợ nàng bộ phim ấy, mãi đến ngày 31, khi Khổng Lê Diên từ Thâm Quyến trở về sau chuyến roadshow, mới lập tức đưa cô đi xem, dùng cách bao trọn cả rạp để trả lại món nợ đó.

Dù giờ đây Phó Đinh Lê không còn phải dè sẻn như thuở mới trở lại Thượng Hải, nhưng cô vẫn cảm thấy hành động này hơi phô trương, có phần lãng phí. Song nghĩ lại, Khổng Lê Diên vốn dĩ không phải người "có tiền bình thường". Hơn nữa, bao rạp thế này cũng coi như góp phần ủng hộ doanh thu phòng vé.

Nghĩ vậy, cô liền thoải mái hơn, thậm chí còn dự định vài ngày nữa sẽ bao một suất riêng để mời toàn bộ đồng nghiệp trong phòng đi xem. Dù sao "Bão Tuyết Ban Ngày" cũng là cơ duyên đưa cô bước vào công việc hiện tại.

Thực ra, Phó Đinh Lê rất ít khi ra rạp xem phim.

Hồi bé không có hứng thú với điện ảnh, nếu không cũng không đến mức là sau khi quen Khổng Lê Diên mới biết đến bộ phim《 Cuộc Đời》. Lớn hơn một chút ra nước ngoài du học, toàn bộ tâm huyết đều đổ vào truyện tranh, sách vở, điêu khắc và các loại triển lãm. Hầu như cô không xem phim, nếu không, đã chẳng đến mức không biết Khổng Lê Diên là ai trước khi nàng trở về nước. Khi ấy, ngay cả Kiều Lệ Phan cũng biết chiếc khăn quàng màu lam của Trương Ngọc từng thịnh hành đến mức nào.

Cả thế giới đều biết Khổng Lê Diên, chỉ có Phó Đinh Lê không biết rằng người mình quen khi ấy chính là Khổng Lê Diên trước khi ra mắt.

Từ sau khi gặp lại, cô ngày càng say mê điện ảnh. Thậm chí, sau buổi đi học thay bạn gái của A Á, cô còn xin lịch học của khoa điện ảnh, định khi có thời gian sẽ đến ngồi ké vài buổi.

Hôm nay là lần đầu tiên xem《 Bão Tuyết Ban Ngày》.

Phó Đinh Lê rất trịnh trọng, mặc áo khoác, quàng khăn quàng cổ. Lúc này Thượng Hải đã rất lạnh, mà Phó Đinh Lê luôn sợ lạnh. Vốn còn định dặm lại chân tóc, nhưng thời gian không kịp. Thế nên chỉ có thể vội vội vàng vàng chui vào xe, xoa tay hà hơi.

"Có phải sắp muộn rồi không?" Phó Đinh Lê lo lắng hỏi.

Người phụ nữ trên ghế lái đã bật sẵn máy sưởi trong xe, không nhìn đồng hồ, cũng không vội. Chỉ phát ra một tiếng thở dài cực nhẹ. Sau đó nắm lấy bàn tay đã bị lạnh đến đỏ ửng của Phó Đinh Lê, từ từ đeo đôi găng tay mới mua năm nay cho cô.

Nhấn mạnh, như đang dạy dỗ: "Năm nay em không được để tay bị nứt nẻ nữa, nếu không sau này đôi tay này đừng hòng muốn nữa."

"Được được được," Phó Đinh Lê đáp rất qua loa.

Thế là Khổng Lê Diên nhìn chằm chằm Phó Đinh Lê, kiên nhẫn gọi một tiếng: "Phó Đinh Lê."

Người phụ nữ này luôn gọi cả họ lẫn tên cô vào những lúc như thế này. Phó Đinh Lê nhanh chóng giơ đôi tay đã đeo găng lên, dù vội vàng cũng lựa chọn thuận theo đầu hàng, kéo dài giọng đáp: "Biết rồi Khổng Lê Diên."

Khổng Lê Diên lúc này mới từ từ thu lại ánh mắt nhìn cô, khởi động xe. Bây giờ hầu hết thời gian, đều là Khổng Lê Diên làm tài xế cho cô.

Phó Đinh Lê chưa bao giờ có cảm giác tham gia vào một bộ phim một cách nhập tâm như vậy.

Cả bộ phim rất yên tĩnh, vì chỉ có hai người họ. Thế nên Phó Đinh Lê có thể dễ dàng đối chiếu những khung hình đó với ký ức của mình.

Cô nhớ con phố cũ nơi A Ương và em gái xung đột tình cảm, ở căn phòng trọ trước đây của cô, vừa mở cửa ra là có thể nhìn thấy.

Cô nhớ buổi sáng A Ương và con ngựa trắng đó đối mặt trên đường, họ đã từng cùng nhau chia sẻ ly trà gừng trong cơn mưa đó.

Cô nhớ A Ương trong cơn bão tuyết, thất thần giơ lên con dao điêu khắc đầu tiên của mình, mà khi đó, họ song song nằm trong tuyết dày ở làng Hemu, lớn tiếng hỏi con chim nhỏ trên trời – A Ương rốt cuộc có muốn sống không.

Cô nhớ A Ương lần đầu tiên xuất hiện trước mặt cô, cưỡi một con ngựa trắng, từ trên cao nhìn xuống cô, người đang bị khẩu trang che đi gương mặt khốn cùng và thất vọng, sau đó tặng cô một đôi găng tay len.

...

Dường như Phó Đinh Lê không phải đang xem phim, không phải đang xem A Ương. Mà là đang xem chính mình, xem Khổng Lê Diên, xem một năm qua của họ.

Thế nên cô lần đầu tiên xem phim mà khóc.

Ánh sáng huỳnh quang xanh lam mờ ảo trong rạp chiếu phim, tự do trong những giọt nước mắt trong suốt của Phó Đinh Lê, trong khoảnh khắc cô cảm thấy mình cũng đã tham gia, và đã tham gia một cách khắc cốt ghi tâm vào bộ phim này.

Dù sao cũng đã bao cả rạp, Phó Đinh Lê khóc một cách thỏa thích, không kiêng nể gì, giống như một quả bóng bay bị đâm thủng, mà bên trong toàn là chất lỏng chua xót.

Rất giống Tết Dương lịch năm 2022, Phó Đinh Lê ngồi xổm dưới tấm biển quảng cáo của Khổng Lê Diên, nhìn dây giày bị tuột của mình, nắm một hộp thuốc bẹp dúm. Gió lạnh gào thét, Khổng Lê Diên đã che cho cô một chiếc ô màu đen, đưa cho cô một tờ giấy nhăn nhúm, che chắn gió tuyết.

Đến nay đã tròn một năm.

Mà giờ này khắc này, nữ chính của bộ phim này ôm lấy cô, cằm tựa vào trán cô, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giữa những dòng credit cuối phim, dịu dàng cười.

"Sao lại khóc thành thế này hả Phó Đinh Lê?"

Phó Đinh Lê không nói gì. Thế là Khổng Lê Diên dùng ngón tay ấm áp lướt qua khóe mắt cô, lau đi những giọt nước mắt lộn xộn.

Cô trả lời một đằng, nói một nẻo: "Em cảm động, vì em thấy A Ương chết."

Thế là Khổng Lê Diên lại nhẹ nhàng cười bên tai cô, sau đó lại giả vờ thở dài một hơi, nói: "Hóa ra A Diên ở trong lòng em còn không bằng A Ương."

Người phụ nữ này quả thực là đang nói càn.

Nhưng Phó Đinh Lê không định tranh luận với nàng, chỉ sụt sịt mũi, rồi bình tĩnh lại trên vai Khổng Lê Diên.

Lúc này đèn sáng lên, xuyên qua những giọt nước mắt long lanh chiếu xuống. Khổng Lê Diên dường như thấy được gương mặt đẫm nước mắt của Phó Đinh Lê, lại bật cười, không hề tỏ ra đau lòng, mà lại rất tùy ý dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cô một phen.

Lau đến mức Phó Đinh Lê nhăn nhó, thật không xinh đẹp.

Sau đó người phụ nữ từ trong túi móc ra mấy tờ khăn giấy nhăn nhúm, nghiêng người lau cho cô dưới ánh đèn rạp.

Phó Đinh Lê ngẩng cằm lên.

Phó Đinh Lê ngẩng cằm lên, để nàng tự nhiên lau cho mình. Rồi chợt nghĩ tới điều gì, cô hỏi, giọng có chút không nể nang:

"Chị làm minh tinh bao năm rồi, sao giấy trong túi vẫn nhàu nát thế này?"

"Không biết." Qua lớp khăn giấy mỏng mềm, Khổng Lê Diên dường như vẫn đang cười cô.

Vừa cười, vừa dịu giọng nói: "Là do người yêu của chị bỏ vào túi trước khi ra ngoài."

Ngón tay ướt át lướt qua xương mày Phó Đinh Lê, dừng lại một thoáng, để lại một nụ hôn ấm áp trên đó.

"Có lẽ người ấy sợ chị xem phim..."

Phó Đinh Lê ngẩng mắt lên. Ánh nhìn người phụ nữ vừa dịu vừa sáng, ngón tay mơn man hốc mắt cô, mang chút ranh mãnh:

"...cũng sẽ giống người ấy, khóc đến thế này."

Credit cuối phim đã chiếu xong, họ bước ra khỏi rạp chiếu phim, nửa tiếng trước khi năm mới đến.

Còn có việc phải làm.

Tối nay không chỉ có một trận "bão tuyết", còn có một đôi tình nhân đang chờ đợi để cùng nhau bước qua năm cũ.

Đường phố Thượng Hải đêm giao thừa rất đông đúc, mỗi một khuôn mặt trong đám đông náo nhiệt đều mơ hồ không rõ, chỉ lờ mờ thấy được sự náo nức trong đó.

Bến Thượng Hải đông nghẹt người, họ không đi, cũng không chen nổi.

Chỉ chọn một con phố yên tĩnh hơn đôi chút, nơi ánh sáng xanh thẫm trải dài như dòng sông lặng lẽ. Họ đan tay vào nhau, bước thong dong giữa gió, dải đai áo khoác bị cuốn bay lên, vẽ thành một nét mềm trong đêm.

Giữa biển người mênh mông, họ trông chẳng khác gì một đôi tình nhân bình thường, nhỏ bé, cùng nhau tiễn những giây cuối cùng của năm 2022.

Còn chưa đến năm phút nữa là sang năm mới, bỗng trong đám đông có ai đó khẽ hô lên:

"Khổng Lê Diên?"

Giọng nói ấy không chắc chắn, nhưng giữa không khí hân hoan của đêm giao thừa, ba chữ kia lập tức khiến cả con phố xôn xao.

Nhiều người tò mò ngoái lại, có người bán tín bán nghi. Dù sao, nếu đêm nay Khổng Lê Diên thật sự xuất hiện nơi đây cùng người mình yêu, thì họ khó mà có được một buổi tối yên ổn. Lúc đầu, Khổng Lê Diên vẫn bình tĩnh phủ nhận.

Nhưng rồi, dòng người bắt đầu dừng lại, xô đến.

Không hiểu vì sao, Phó Đinh Lê chẳng hề căng thẳng. Cô chỉ cười, đôi mắt cong cong, như thể tất cả ồn ào kia chẳng dính dáng gì đến mình.

Mãi đến khi nhận ra, mình không còn là người ngoài cuộc nữa.

Giây tiếp theo, liền có người hét lớn một câu "Khổng Lê Diên có phải chị đang cùng chim nhỏ của chị đón năm mới không!", khoảnh khắc đó Phó Đinh Lê và Khổng Lê Diên đối mặt một chút.

Ngay sau đó, cổ tay Phó Đinh Lê bị nắm chặt.

Những ngón tay ấm áp qua lớp găng tay len nắm lấy cô, trước mắt là những khuôn mặt xa lạ ngày càng nhiều.

Khi đám đông chen tới, Phó Đinh Lê có chút rụt rè, cảm giác mình sắp bị đẩy từ năm 2022 về năm 2011, thế là rất mông lung mấp máy môi, vừa định nói "Chúng ta chạy đi".

Kết quả chưa kịp nói ra câu đó, bên tai đã truyền đến một chữ rõ ràng của Khổng Lê Diên:

"Chạy!"

Giọng nói vừa dứt, Phó Đinh Lê trước tiên thấy chiếc khăn quàng cổ của mình bay điên cuồng trong không khí lạnh lẽo. Sau đó là một câu cực kỳ kịch liệt trong đám đông "Trời đất ơi thật là Khổng Lê Diên!".

Hoàn toàn mở màn cho cuộc rượt đuổi mênh mông cuồn cuộn này.

Lần này nhân vật chính của cuộc rượt đuổi là hai người họ, và chỉ có hai người họ.

Từng gương mặt xa lạ chen lấn vào tầm nhìn. Trên con đường chạy trong đêm cuối năm, Phó Đinh Lê cuối cùng cũng nhận ra đây không phải lúc để đứng xem náo nhiệt.

Cô dứt khoát siết tay người phụ nữ bên cạnh, gian nan chen qua đám đông, dẫn theo sau mình là một chuỗi bước chân hỗn loạn.

Từ con phố lớn sáng đèn, họ rẽ vào hẻm nhỏ tối hẹp, tìm đại một ngóc ngách không lối thoát để chui vào.

Giữa lúc ấy, chiếc khăn quàng cổ rơi xuống đất. Theo bản năng, cô ngoái lại định nhặt.

Ánh đèn quét qua, mái tóc vàng rối tung, tiếng la hét phía sau dội lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô do dự, gần như muốn buông tay.

Nhưng ngay lúc đó, bàn tay người phụ nữ nắm lấy cô chặt hơn, mang theo nhịp tim gấp gáp và hơi thở ấm nóng, kéo cô lao về phía trước.

"Đừng nhặt! Sau này mua lại cái khác!"

Sau câu nói đó, Khổng Lê Diên nhanh chóng dắt Phó Đinh Lê rẽ vào một khúc cua khác.

Phó Đinh Lê tranh thủ khe hở này vội vàng quay đầu lại liếc một cái, thấy chiếc khăn quàng màu lam bay trên con đường ướt át.

Giống như một lá cờ bay phấp phới, trong gió cất lên tiếng kèn của cuộc chiến, hay có lẽ là tiếng kèn mừng năm mới.

Phó Đinh Lê lưu luyến ngoái lại vài lần, rồi trong cơn gió lạnh quay đầu đi, cùng người phụ nữ nắm tay chạy như điên trên đường phố Thượng Hải.

Trước một chiếc khăn quàng màu lam bị bỏ lại, họ trình diễn một cuộc trốn chạy quên mình, như thể đang đóng lại một cảnh phim phong hoa tuyết nguyệt của thế kỷ trước.

Bỗng nhiên, Phó Đinh Lê tỉnh táo trở lại. Họ đã bước vào con hẻm nhỏ hẹp, nơi dải đai áo khoác và mái tóc dài tung bay trong gió, để lại những bóng cánh chập chờn như đàn chim vỗ ngang qua bầu trời đêm.

Đầu hẻm mờ tối vang vọng tiếng bước chân cùng nhịp, cộp cộp, thình thịch, thình thịch...

Đám người phía sau trong cuộc rượt đuổi oanh liệt dần bị tách nhỏ, rồi tản ra. Mơ hồ, cô nghe ai đó thở hổn hển oán than: "Hai người này chạy gì mà khỏe thế!"

...Bởi vì những cuộc rượt đuổi như thế này, chúng ta đã chạy từ mùa hè đến mùa đông, từ năm 2017 đến năm 2022.

Phó Đinh Lê nghĩ, trong lòng bỗng thấy khoan khoái.

Bước chân vẫn không ngừng. Đế giày dẫm lên vũng nước, tung những gợn sóng lạnh, trong không khí đã lất phất mưa bụi.

Chỉ còn lại một nhóm nhỏ phía sau, vừa la hét vừa cười vang, phấn khích bám theo. Tiếng bước chân lộn xộn hòa cùng tiếng tim đập dồn dập, họ tay trong tay chạy qua lớp bụi đông lạnh của Thượng Hải.

Từ quảng trường xa xa, tiếng đếm ngược vọng lại.

Có người dừng chân, có người vẫn tiếp tục rượt đuổi, như muốn cùng họ chạy đến khoảnh khắc giao thừa.

Đến thời khắc quan trọng ấy, Phó Đinh Lê nắm chặt bàn tay Khổng Lê Diên, bàn tay đang nóng dần trong lòng bàn tay cô, rồi rẽ vào một con hẻm xa lạ khác. Trong thoáng chốc, họ như hai con cá tự do giữa dòng mưa mỏng, mạnh mẽ bơi xuyên qua thành phố.

Nếu không có gì bất ngờ, họ sẽ chạy thẳng từ năm 2022 sang năm 2023.

Và trước lúc đó, Phó Đinh Lê thở hổn hển nhớ ra một chuyện, thế là cô hét lớn:

"Không xong rồi! Em quên..."

Khổng Lê Diên trong tiếng gió gào thét quay đầu lại nhìn Phó Đinh Lê, dắt tay cô càng chặt hơn: "Cái gì?"

"Em..."

Phó Đinh Lê chỉ nói được một chữ, những lời tiếp theo đã bị tiếng đếm ngược từ xa và tiếng bước chân phía sau nuốt chửng.

Còn có lần sau và lần sau nữa, chúng ta sẽ cùng nhau xem bộ phim này rất nhiều lần — Phó Đinh Lê tự an ủi mình.

Sau đó dứt khoát từ bỏ suy nghĩ của mình, vội vàng lắc đầu, kéo Khổng Lê Diên rẽ vào một góc tường vô cùng chật hẹp.

Đếm ngược chỉ còn vài giây, những người kiên trì đuổi theo cuối cùng cũng chịu dừng lại. Hai người vội vã rẽ vào một con đường nhỏ, hẹp đến mức dường như chỉ đủ chỗ cho hai người đứng sát nhau.

Cơn mưa phùn vừa tạnh, hơi ẩm còn đọng trong không khí. Mặt đất loang loáng nước, đế giày giẫm lên bắn tung những giọt nhỏ.

Trên bức tường bong tróc, vệt nước loang xuống như nét cọ mờ. Dường như đây là cửa sau của một quán bar, nơi tiếng nhạc tình ca triền miên vẫn khe khẽ vọng ra.

Nhịp trống đập chậm, ánh sáng huỳnh quang xanh lam chảy xuôi qua khoảng tối. Phó Đinh Lê tựa lưng vào tường, hơi thở dốc, một tay chống lên vai Khổng Lê Diên, tay kia vẫn đan chặt lấy tay người phụ nữ ấy.

Giữa những hơi thở gấp gáp, cả hai gần như kiệt sức. Trong hơi thở còn đọng chút tiếc nuối, cô nói nốt câu dang dở của mình:

"Làm sao bây giờ hả Khổng Lê Diên, em quên xem danh sách cuối phim rồi."

"Còn năm giây."

Tim đập rộn ràng, lòng bàn tay phủ mồ hôi mỏng dính vào nhau. Phó Đinh Lê hít một hơi, nghe giọng Khổng Lê Diên hòa cùng tiếng đếm ngược xa xa.

Cô quay đầu, định nhìn xem đầu hẻm còn ai đuổi theo không.

...Bên kia truyền đến

"BỐN!"

Tiếng đếm gấp gáp như đốt cháy không khí. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô chưa kịp nhìn rõ gì thì gương mặt đã bị lòng bàn tay ấm áp khẽ nâng lên.

Ánh sáng huỳnh quang xanh lam lướt qua gương mặt người phụ nữ, phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm. Ngón tay nàng khẽ vuốt mái tóc rối, rồi cười nói:

"Không sao, chị đã lưu lại cho em rồi."

"BA"

Lưu lại... là có ý gì? Cô còn chưa kịp hỏi, người phụ nữ đã dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên. Phó Đinh Lê bật cười, chủ động ngẩng đầu.

"HAI"

Nàng và cô lưng tựa vào bức tường cứng rắn, mũi chạm vào má, môi chạm vào môi.

Bên ngoài là trời mưa phùn, sương mỏng rơi đến tận mi mắt. Lạnh, nhưng lại ấm lạ thường. Giọt nước trượt xuống mũi, dừng bên môi, tan vào nụ hôn.

Giống như đồng xu định mệnh được tung lên, cuối cùng cũng ngừng quay trong khoảnh khắc ấy.

"MỘT"

Năm 2022 dường như rất dài, rất gian nan, lại như là một cái chớp mắt. Trong giây phút ấy, Phó Đinh Lê nhớ lại tất cả: đã đi qua Bắc Cương, lại trở về California; đã ngắm tuyết, lại đuổi theo mặt trời; đã cưỡi ngựa trắng, lại lái chiếc xe cũ màu trắng; đã học hút thuốc không bị sặc, lại canh chừng một người phụ nữ cai thuốc; đã thích ăn kẹo lạc, lại được hôn bằng vị ô mai; đã kết hôn với định mệnh của mình... và lần nữa yêu một cách thẳng thắn.

Tất cả mọi thứ, cuối cùng đều khép lại trong một cuộc rượt đuổi kinh tâm động phách.

Khi giây phút ấy qua đi, Phó Đinh Lê vẫn thấy mọi thứ mơ hồ, thậm chí buồn cười nghĩ: Hôn giao tha — sến quá đi.

"2023"

Đã đến, mà chẳng có cảm giác gì thật.

Phó Đinh Lê hé mắt, nhìn hàng mi người phụ nữ đang run, ánh sáng xám xanh vẽ trên khuôn mặt nàng, nhìn mái tóc ướt mưa của mình vương lên má Khổng Lê Diên.

Giây tiếp theo, người phụ nữ này dùng răng nhẹ nhàng cắn môi cô, dường như là chê cô không đủ chuyên tâm, quyết tâm lột bỏ toàn bộ sự hỗn loạn của năm 2022 khỏi cơ thể Phó Đinh Lê.

Phó Đinh Lê lại nhắm mắt, nghĩ thầm:

Nhưng mà, nếu là Khng Lê Diên, sến mt chút cũng không sao.

Quả nhiên, câu nói cô nhận được vào Tết Dương lịch năm ngoái là chân lý duy nhất trên đời này:

"Phi đón Tết tht tt, năm sau mi có th thun bum xuôi gió."

Cùng lúc đó, Phó Đinh Lê không biết màn hình điện thoại mà Khổng Lê Diên vừa vội vàng khóa lại là một tấm ảnh chụp credit cuối phim, được lưu lại từ nửa tiếng trước, khi cô còn đang rơi nước mắt.

Một bộ phim từ Thượng Hải đến Bắc Cương, cuối cùng cũng hạ màn cùng năm 2022. Giữa tên diễn viên chính đầu tiên đến nhân viên điêu khắc cuối cùng, cách nhau chín mươi ba hàng chữ.

Tấm ảnh ấy đã được chỉnh sửa, và được Khổng Lê Diên giấu đi. Trên đó, chỉ còn lại hai cái tên:

[ Din viên chính: Khng Lê Diên ]
[ Đc bit cm ơn: Phó Đinh Lê ]

Đêm nay, hai cái tên ấy đứng cạnh nhau, bay cùng nhau, như đang bay về năm 2023 mông lung, chưa biết trước.

— Chính Văn Hoàn —
Tiếp theo là phiên ngoi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro