
CHƯƠNG 65
"Trước khi chị về, em không được ăn kẹo nữa đâu đấy."
Khổng Lê Diên ngả người trên chiếc ghế nhựa màu xanh. Ánh đèn xám trắng chập chờn, lúc tỏ lúc mờ soi rọi lên gương mặt lấm lem bùn đất của nàng.
Trong lòng bàn tay ướt nhẹp, nàng siết chặt chiếc điện thoại. Giọng nói của Phó Đinh Lê từ đầu dây bên kia truyền đến, xuyên qua tín hiệu xa xôi nên có phần rè đi. Giọng nói của cô gái ấy ngày thường trong trẻo và mềm mại, nhưng qua điện thoại lại trở nên khô khốc và gượng gạo.
Phó Đinh Lê nói với nàng: "Vậy em chờ chị về."
Khổng Lê Diên cười, lớp bùn khô trên mặt căng ra, kéo theo làn da đau rát. Nhưng nàng phớt lờ cảm giác đó, chỉ siết chặt thêm chiếc điện thoại ướt át trong tay.
"Có phải dọa em sợ rồi không?"
"Bức tượng điêu khắc nửa người của chúng ta sắp xong rồi. Hôm nay em có ngắm thử, không biết nên đặt ở đâu cho hợp, đợi chị về rồi chúng ta cùng xem."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, Phó Đinh Lê tự đưa ra câu trả lời cho mình. Cô dường như đang cố tình nói lảng sang chuyện khác.
"Hôm nay mấy phòng khám nha khoa đều đóng cửa rồi, mai em sẽ đến bệnh viện xem có phải bị sâu răng thật không."
Khổng Lê Diên nhẹ nhàng đáp một tiếng "Ừ", rồi nói thêm: "Mai khám xong thì báo kết quả cho chị nhé."
Phó Đinh Lê ở đầu dây bên kia cũng đáp một tiếng "Được".
Rồi cả hai cùng im lặng. Tiếng gió rít qua ống nghe nghe ù ù. Giọng cô mơ hồ vọng lại:
"Vậy em chờ chị về."
Trong giọng nói ấy là một sự hoang mang đang cố gắng đè nén.
Khổng Lê Diên cụp mắt xuống, mái tóc ướt sũng dính bết vào chiếc mũ áo trùm đầu cũng thấm đẫm nước bùn, rối bời và lạnh lẽo. Nàng mấp máy môi, định nói rằng mình sẽ về sớm thôi, nhưng tình hình lúc này thật sự không cho phép nàng hứa hẹn.
Thế nên, nàng chỉ có thể lặp lại: "Em đừng sợ."
Giọng Phó Đinh Lê ngập ngừng vài giây, khi cất lên lần nữa đã hòa cùng tiếng gió rít gào.
Cô khẽ gọi: "Khổng Lê Diên."
Chỉ là gọi tên nàng thôi.
Dù cách một lớp tường mỏng, nhưng vào khoảnh khắc này, Khổng Lê Diên không còn nghe thấy tiếng ồn ào ngoài hành lang nữa, chỉ còn nghe thấy giọng nói của cô. Như một cơn gió lãng đãng, xuyên qua và quấn lấy nàng.
"Chị sẽ xử lý ổn thỏa, chuyện này không nghiêm trọng lắm đâu," Khổng Lê Diên nhấn mạnh. "Bây giờ em chỉ cần làm bất cứ điều gì em muốn là được."
"Em chỉ muốn chị không sao cả."
"Vậy thì chị sẽ không sao cả."
Trong giọng nói của Khổng Lê Diên dường như ẩn chứa một sự chắc chắn tuyệt đối. Vì thế, Phó Đinh Lê ở đầu dây bên kia cũng dễ dàng tin tưởng nàng, nhẹ nhàng đáp một tiếng "Được".
Rồi như thể vừa trút được gánh nặng, cô nói: "Chị bây giờ chắc bận lắm phải không? Vậy em cúp máy trước, mai đi khám răng xong em lại báo cho chị."
Cô gái này dường như vẫn luôn như vậy.
Không tin vào bất cứ điều gì người khác bày ra trước mắt, chỉ tin vào từng lời nàng nói. Không hỏi nàng tại sao. Cô chỉ nhìn, và tin tưởng, ngay từ khoảnh khắc nàng xuất hiện trước mặt cô.
Khổng Lê Diên thật ra rất muốn nói "Không bận", nhưng ngay khi định mở lời, nàng lại thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Vinh Ngô, đồng thời cảm nhận được mũi kim đâm vào da thịt.
Một giọt mồ hôi, hay là vệt nước bùn còn sót lại, chậm rãi trượt từ trán xuống, rơi vào mắt, vừa cay xè vừa chói lóa.
Nàng mất kiên nhẫn nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, ngọn đèn chập chờn trên đầu dường như lại mờ đi một chút. Nàng đành phải nói với Phó Đinh Lê:
"Em không cần lo cho chị."
"em không lo."
"Đợi em đi khám bác sĩ, chữa khỏi răng rồi, chuyện này cũng sẽ qua thôi."
Đầu dây bên kia im bặt một lúc lâu, dường như Phó Đinh Lê đã không thể kìm nén được nữa, chỉ còn lại những tiếng hít thở dồn dập. Giữa những giọt mồ hôi li ti, Khổng Lê Diên nghe thấy Phó Đinh Lê nói với nàng:
"Em tin chị."
Người đầu tiên nhận ra cuộc gọi đã kết thúc là Vinh Ngô.
Giờ đã gần nửa đêm, ánh đèn cũ kỹ trong phòng cấp cứu không ngừng chớp nháy, như một lời nhắc nhở đếm ngược.
Vinh Ngô vừa liên lạc xong với chị Khương - người đại diện, liền nhìn thấy làn da trắng xanh của Khổng Lê Diên lấm tấm mồ hôi. Nàng mặc một chiếc áo hoodie dệt kim màu xám ướt sũng và nhăn nhúm, dính đầy những vệt bùn đất. Trên mặt, trên tóc, trên cánh tay để trần của nàng cũng vậy. Gương mặt nàng vùi sâu trong mũ áo, lưng thẳng tắp.
Một tay nàng vẫn giữ tư thế cầm điện thoại, dù cuộc gọi đã kết thúc gần một phút.
Tay còn lại, buông thõng trên bàn. Ống tay áo hoodie bị cắt toạc, để lộ vết thương máu me đầm đìa. Dưới cánh tay là một tấm vải lót màu xanh, trên đó là một tấm gạc trắng có một lỗ thủng, bên dưới là vết thương hở miệng trông đến rợn người trên lòng bàn tay.
Phòng cấp cứu của bệnh viện huyện ngoại thành vắng tanh. Bác sĩ trực đêm đang nói chuyện gì đó bằng phương ngữ với một cô y tá qua điện thoại, một bên tay vẫn thoăn thoắt khâu vết thương trên tay Khổng Lê Diên.
Vinh Ngô chưa từng thấy ai bình tĩnh đến thế. Cứ như thể đây không phải là đang khâu vết thương, mà chỉ là một việc bình thường đến không thể bình thường hơn.
Dĩ nhiên, người cô ấy đang nói đến là Khổng Lê Diên.
Khổng Lê Diên gặp tai nạn khi đang quay phim, trong một cảnh xung đột kịch liệt trên xe ba gác. Cảnh đó đã quay đi quay lại cả ngày trời, từ bốn giờ sáng cho đến tận đêm khuya. Cả diễn viên và nhân viên đoàn phim đều đã mệt lả.
Không ai ngờ rằng, khi quay đến đoạn cao trào, Khổng Lê Diên lại ngã khỏi xe. Thậm chí lúc đó, nàng còn ứng biến xuất thần, nói trọn vẹn câu thoại cuối cùng, đẩy sự kịch tính của phân cảnh lên một tầm cao mới.
Đạo diễn, người đã bị kẹt ở cảnh này cả ngày, vui mừng hô lớn: "Tốt!". Cảnh quay cuối cùng cũng đã qua.
Mười phút sau, mới có người phát hiện tay Khổng Lê Diên đang chảy máu.
Phim trường lập tức hỗn loạn, Vinh Ngô vội vàng đưa Khổng Lê Diên đến phòng cấp cứu của bệnh viện huyện. Nào ngờ trên đường đi, nàng đã ngất lịm.
Khi tỉnh lại, bác sĩ đang sát trùng vết thương cho nàng, còn Vinh Ngô thì kể lại chuyện hot search nhá hàng kia.
Nghe xong, Khổng Lê Diên mệt mỏi gắng gượng ngồi dậy. Câu đầu tiên nàng nói khi tỉnh lại là:
"Điện thoại của tôi đâu?"
Sau đó, nàng gọi cho Phó Đinh Lê.
Trong lúc đó, bác sĩ đã sát trùng, cầm máu, và khâu chín mũi cho vết rách dài gần bốn centimet trên tay nàng.
Khổng Lê Diên đã nói ba câu "Đừng sợ", tất cả đều chỉ dành cho một người.
Dĩ nhiên, Vinh Ngô biết bản thân Khổng Lê Diên sẽ không sợ hãi, ngay cả khi bác sĩ đã dùng thứ tiếng phổ thông không mấy chuẩn để nhắc nhở họ trước khi khâu: "Bây giờ phòng cấp cứu chỉ có chỉ khâu thường, khâu xong có thể sẽ để lại sẹo đó."
Khổng Lê Diên cũng chỉ bình tĩnh đáp: "Không sao."
Sau khi cúp điện thoại, nàng vẫn giơ chiếc điện thoại đã tắt màn hình lên gần một phút. Trán nàng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, dưới ánh đèn mờ ảo, trông như thể nàng vừa phải vật lộn ngoi lên từ dưới nước.
Đợi đến khi khâu xong, vết thương được băng bó cẩn thận, họ từ phòng cấp cứu chuyển đến một phòng bệnh trống. Bác sĩ dặn nên ở lại quan sát thêm một đến hai tiếng, truyền một chai dịch, nếu sốt thì sẽ rất phiền phức.
"Chị Khương vừa báo sắp đến bệnh viện rồi," Vinh Ngô ái ngại nói. "Cái tin nhá hàng kia tạm thời vẫn chưa tung ảnh, chỉ là con bài tẩy trong tay paparazzi thôi. Chị Khương bảo đợi đến nơi sẽ nói kỹ hơn với cô."
Khổng Lê Diên dựa vào giường bệnh, chăm chú nhìn bình dịch đang nhỏ giọt, gật đầu nói "Được".
"Không nói cho Đinh Lê biết chuyện cô bị thương sao?" Vinh Ngô có chút lo lắng hỏi.
"Không cần," Khổng Lê Diên đáp, sắc mặt vẫn còn tái nhợt vì mất máu. "Không cần thiết."
Vinh Ngô mấp máy môi, định nói thêm điều gì đó, nhưng lại bị Khổng Lê Diên chặn lại: "Vinh Ngô."
Nàng gọi cô ấy, hàng mi rậm rũ xuống che đi quầng thâm dưới mắt.
"Cô có thể mua giúp tôi một bao thuốc được không?"
"Thuốc lá ư?" Vinh Ngô ngạc nhiên. "Bây giờ chắc là không hút được đâu?"
"Tôi biết," Khổng Lê Diên đáp gọn lỏn. "Nhưng bây giờ tôi rất cần."
Vinh Ngô không mấy tán thành, nhưng dưới ánh mắt kiên định của Khổng Lê Diên, cô ấy đành phải làm theo.
Cô ấy xuống lầu mua một bao thuốc. Ở đây không có loại thuốc tốt, cô ấy chỉ tìm được một bao "Trăm Năm" có vỏ trông khá đẹp mắt.
Trong lúc Vinh Ngô đi, Khổng Lê Diên cũng không yên vị trên giường. Khi Vinh Ngô trở lại, nàng vẫn ngồi dựa vào thành giường, mái tóc rối bù xõa xuống cổ, mũ áo che đi nửa khuôn mặt. Nàng nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Nghe tiếng mở cửa, Khổng Lê Diên mở mắt ra, nói một tiếng "Cảm ơn".
Rồi nàng lại nhắm mắt một lúc, như thể đang nén chịu điều gì đó. Vinh Ngô đoán, chắc là thuốc tê đã hết tác dụng, những mũi khâu trên da thịt đang làm nàng rất đau.
Nhưng Khổng Lê Diên vẫn không hề biểu lộ ra ngoài. Nàng ngồi một lúc, rồi chậm rãi lấy ra một chiếc bật lửa từ túi áo. Mặt sau của chiếc bật lửa có dán một tấm ảnh đã cũ mờ. Vinh Ngô chưa kịp nhìn rõ đó là gì, đã thấy Khổng Lê Diên thong thả bật lửa.
Lòng bàn tay mảnh khảnh che đi tấm ảnh mờ ảo.
Nàng cụp mi, đăm đăm nhìn ngọn lửa xanh leo lét một hồi, rồi mở bao thuốc, châm một điếu nhưng không hút ngay.
Một lúc lâu sau, người phụ nữ khẽ hé đôi môi không còn huyết sắc, dường như định đưa điếu thuốc lên miệng.
Nhưng cuối cùng, nàng lại không làm vậy.
Nàng chỉ dùng bàn tay mảnh dẻ của mình, từ trong túi chiếc áo hoodie dính đầy bùn đất và vết máu, chậm rãi lấy ra một hộp viên ngậm ho.
Lúc này, không biết người phụ nữ đã nghĩ đến điều gì, mà bỗng dưng bật cười.
Rồi nàng đổ một viên kẹo vào miệng.
Lặng lẽ nhìn điếu thuốc cháy dần. Viên kẹo ngậm trong miệng một lúc lâu.
Gò má hơi phồng lên, nàng thì thầm một câu mà Vinh Ngô không nghe rõ, như đang lẩm bẩm một mình:
"Lớn từng này rồi, sao còn ăn kẹo đến mức sâu răng được chứ."
"Mấy tấm ảnh không có gì đáng ngại cả."
Đó là kết luận của Khương Hoan Hoa khi đến phòng bệnh. Ngay sau đó, chị ta tu một ngụm nước khoáng mà Vinh Ngô đưa, rồi như bị lạnh buốt đến tận chân răng, phải dừng lại một lúc lâu mới nói tiếp:
"Hầu hết đều là ảnh hai người đi cùng nhau. Video thân mật nhất chị xem rồi, thực ra cũng chỉ là một cái ôm. Tay paparazzi đó biết có tung ra cũng chẳng có tác dụng gì, nên mới nhá hàng trước, đợi dư luận nóng lên rồi mới dùng làm con bài mặc cả."
"Tạm thời không có gì uy hiếp chúng ta. Nếu thực sự chỉ có những nội dung này, chị đề nghị cứ để nó chìm xuống."
"Kể cả hắn có tung ra thật, với mấy tấm ảnh và video mập mờ như vậy cũng không gây ảnh hưởng gì lớn."
Khổng Lê Diên vẫn đang truyền dịch, bình tĩnh lướt xem chiếc máy tính bảng mà Khương Hoan Hoa mang đến. Trên đó toàn là những bức ảnh và video chụp lén nàng và Phó Đinh Lê.
Đúng như Khương Hoan Hoa nói, những thứ này có tung ra cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nàng.
Nàng xem đi xem lại những tấm ảnh và video đó.
Ngắm Phó Đinh Lê trong ảnh, ngắm cô gái ấy cười rạng rỡ và tự do trong những khung hình mờ ảo, ngắm những đường nét trên gương mặt mà dù không rõ ràng nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng sắc nét.
Nàng dừng lại hồi lâu, vô thức cắn vỡ viên kẹo đã mềm nhũn trong miệng. Rồi lại thất thần bỏ thêm một viên khác vào.
Cuối cùng, nàng trả máy tính bảng cho Khương Hoan Hoa, khép hờ mi mắt hỏi:
"Hắn cho mấy ngày để suy nghĩ?"
"Hai ngày, muộn nhất là chín giờ sáng ngày kia, đúng thứ sáu, giờ cao điểm đi làm, lúc lưu lượng Weibo tốt nhất. Nếu tiền không vào tài khoản, hắn sẽ tung video ra trước."
Nghe đến đó, Khổng Lê Diên hé mắt: "Những thứ này không thể tung ra được."
Khương Hoan Hoa nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Em định mua lại chúng à?"
Khổng Lê Diên hỏi: "Hắn muốn bao nhiêu?"
Khương Hoan Hoa ra một con số. So với giá trị thực của nội dung, đó là một con số cắt cổ.
Khổng Lê Diên gật đầu: "Em sẽ trả cho hắn."
"Hắn chỉ đang mượn gió bẻ măng từ vụ của Ôn Thế Gia, khuấy động dư luận để trục lợi thôi. Em biết là kể cả những thứ này có tung ra, người khác cũng chưa chắc đã nghĩ hai người đang yêu nhau đâu."
"Em biết."
"Nói thật, tay paparazzi đó có lẽ còn không ngờ mình lại có thể moi được số tiền lớn như vậy."
"Nhưng trên đó có mặt của cô ấy."
"Kể cả hắn có tung ra, em chỉ cần làm rõ cô ấy là chỉ đạo mỹ thuật trước đây của em, và vì thế mà hai người trở nên thân thiết. Chuyện này sẽ tạm lắng xuống, em vẫn có thể yên tâm đóng những bộ phim em muốn."
"Chị muốn em công khai cô ấy ra trước bàn dân thiên hạ, để cô ấy phải chịu sự soi mói và phán xét của bao nhiêu người, rồi lại làm lu mờ đi trọng tâm của mối quan hệ, đẩy cô ấy ra hứng chịu. Sau đó, để bảo vệ giá trị thương mại của mình, em phải chính miệng thừa nhận rằng em và cô ấy chỉ là bạn bè thân thiết."
Khổng Lê Diên nói một tràng dài, giọng không hề có chút cảm xúc. Nhưng Khương Hoan Hoa vẫn cảm thấy, dường như mình đang nhìn thấy lại Khổng Lê Diên của năm năm về trước, cái ngày bị vây quanh ở nghĩa trang của mẹ.
Khổng Lê Diên của ngày đó trẻ trung và yếu đuối, đã cùng chị ta ăn ý, không chút do dự mà đẩy Khổng Yến vào tâm bão dư luận.
Giờ đây, một Khổng Lê Diên đã trở nên mạnh mẽ hơn sau năm năm, lại đứng trước một lựa chọn ôn hòa hơn, lại chìm vào do dự và chọn một con đường rõ ràng là bất lợi hơn.
Điều gì đã thay đổi con người này?
Khương Hoan Hoa vẫn nhớ, lần trước khi Khổng Lê Diên thẳng thắn với chị ta về chuyện tình cảm, thái độ của nàng quá bình thản, đến mức Khương Hoan Hoa cảm thấy không thể tin nổi, cứ như thể nàng đang đùa cợt với chị ta khi quá nhập tâm vào vai diễn.
Khổng Lê Diên thật sự yêu một người?
Sau bao nhiêu năm lăn lộn trong giới này, con người này vẫn có thể thản nhiên nhắc đến chữ "yêu" như vậy. Nàng nói với Khương Hoan Hoa là "yêu", chứ không phải những từ ngữ tương tự như "gặp rắc rối".
Thế nên lúc đó Khương Hoan Hoa có chút ngạc nhiên, nhưng sau khi chấp nhận sự thật, chị ta đã nhanh chóng vạch ra một kế hoạch ứng phó phù hợp.
Nhưng tình hình trước mắt lại không khớp với kế hoạch của chị ta.
Bởi vì chị ta không ngờ rằng, khi mối tình này còn chưa lộ ra bất kỳ dấu vết rõ ràng nào, Khổng Lê Diên đã sẵn lòng trả giá vì nó, dù chỉ là một ít tiền bạc. Nàng có thể không do dự hy sinh Khổng Yến trong cơn bão dư luận năm năm trước, nhưng lại sẵn lòng trả một cái giá cực lớn để người hiện tại được yên ổn đứng sau lưng mình.
Thế nên Khương Hoan Hoa vẫn cố gắng khuyên can.
Nhưng Khổng Lê Diên lại nói một câu: "Chị muốn em làm như Ôn Thế Gia đã làm sao? Biến cô ấy thành một Giang Mỗ tiếp theo?"
Khương Hoan Hoa im lặng. Chị ta không thể phản bác, không thể nói rằng những bức ảnh của Ôn Thế Gia và người kia thân mật hơn, bởi vì chuyện đó cũng có thể xảy ra với Khổng Lê Diên.
Một lúc lâu sau, Khương Hoan Hoa gập máy tính bảng lại: "Chị không đồng tình với cách làm của em, nhưng nếu em đã kiên quyết, chị tôn trọng lựa chọn của em."
Khương Hoan Hoa quả thực là một người quản lý rất bao dung với nghệ sĩ của mình.
Khổng Lê Diên ngửa đầu, chiếc cổ thon dài lộ ra dưới lớp áo hoodie như thể có thể gãy bất cứ lúc nào, để lộ những mạch máu xanh mờ ảo. Nàng chỉ cười một cái, nói "Cảm ơn".
Khương Hoan Hoa đáp "Không cần", rồi vội vã quay về xử lý công việc. Trước khi đi, chị ta lại nhắc nhở nàng một câu:
"Nếu hai người tiếp tục ở bên nhau, chuyện này có khả năng sẽ xảy ra lần thứ hai."
Sau đó, Khổng Lê Diên mệt mỏi khép mi, chỉ nói một câu "Em biết".
Bình dịch cứ tí tách nhỏ giọt.
Lúc đạo diễn Hoắc Tinh chạy tới, một chai đã truyền xong, đang thay chai thứ hai.
Hoắc Tinh đi tới đi lui xem xét tình hình của nàng, cau mày: "Cô thế này phải nghỉ ngơi hai ba ngày chứ?"
"Không phải chuyện gì to tát đâu." Khổng Lê Diên tùy ý giơ tay lên.
Hành động đó khiến Hoắc Tinh giật nảy mình.
Chị ta vội vàng đỡ lấy cánh tay đang chảy máu ngược của nàng, rồi thở dài một hơi:
"Tôi biết chút thương tích này cô chẳng để vào đâu. Trước đây tôi nghe Phương Mặc nói, cô đóng《 Bão Tuyết Miền Đông》 cũng gặp nhiều chuyện thế này, không hiểu sao cô còn trẻ mà lại chịu đòn giỏi đến thế."
Chị ta bóc một quả quýt đưa qua. "Nhưng tin tức ầm ĩ lên rồi kìa?"
Khổng Lê Diên trong miệng vẫn còn ngậm kẹo, nàng cười một cái, nói không ăn. Sau đó lại hỏi:
"Chị cũng nghĩ đó là tôi à?"
Hoắc Tinh lại tách một múi quýt, nhét vào miệng mình: "Cái gì mà nghĩ là cô, cái giới này bé tí, gió thổi qua thổi lại, thế nào cũng nghe được ít nhiều."
Hóa ra chuyện nàng muốn giấu, lại có nhiều người chỉ cần nhìn qua là đã hiểu.
Khổng Lê Diên bình tĩnh nghĩ, rồi lại cảm thấy phiền chán, một cảm giác phiền chán không đâu.
"Cô định làm thế nào?" Hoắc Tinh lại hỏi.
"Ảnh chụp không có gì thực chất, tôi định mua lại," Khổng Lê Diên giải thích ngắn gọn. "Sẽ không ảnh hưởng đến việc quay phim đâu."
Hoắc Tinh xua tay: "Phim sẽ không bị cấm chiếu đâu, cô yên tâm, chưa từng có tiền lệ phim bị cấm chiếu vì diễn viên ngoại tình cả, chỉ là đa số người trong giới này nghe gió là mưa, không muốn gánh rủi ro thôi."
Nói cách khác, kể cả lúc này Khổng Lê Diên có bị tóm được thóp, bị bằng chứng thép về chuyện đồng tính. Hoắc Tinh cũng thật sự không cảm thấy đây là chuyện gì to tát.
Có thể lúc đầu sẽ có chút chấn động, trên mạng sẽ có đủ loại lời ra tiếng vào, nhưng chỉ cần dẫn dắt và kiểm soát một chút, cũng không phải là chuyện khó.
Các nhãn hàng nhát gan sẽ hủy hợp đồng, nhưng người vi phạm hợp đồng không thể coi là Khổng Lê Diên, đây không phải là do đạo đức của nàng sa sút. Hơn nữa, hợp đồng bây giờ làm gì có điều khoản nào quy định đồng tính luyến ái là vi phạm?
Các nhà làm phim nhà nước không dám tùy tiện thử thách dư luận như vậy, nhưng Khổng Lê Diên mấy năm nay trong giới điện ảnh chủ yếu dựa vào tác phẩm để nói chuyện, con đường của nàng khác với các hoa đán khác, không có tính sao chép. Dùng cách nói trên mạng là, diễn viên điện ảnh như Khổng Lê Diên không có người thay thế.
Nàng có thể tạo ra nhiều tác phẩm hay như vậy, đủ để người trong ngành bỏ qua đời tư của nàng, huống chi đời tư này cũng không phải là scandal gì.
Chỉ cần có người dám làm người đầu tiên, sau này sẽ không ai sợ chuyện này nữa.
Hoắc Tinh là người gan lớn, mấy năm nay trong giới điện ảnh cũng gây ra không ít chuyện, cùng Phương Mặc là đồng môn sư tỷ muội. Lần này về nước quyết tâm quay bộ phim này, khi tập hợp đoàn phim đã không nghĩ đến ai có nhiều lưu lượng, chỉ chọn người phù hợp với nhân vật.
Chút chuyện này trong mắt chị ta hoàn toàn không đáng kể, chỉ cần có thể quay tốt bộ phim là chị ta vui rồi.
Còn một lý do nữa, là Phương Mặc trước đây đã có ơn với chị ta. Và lần này khi phim bắt đầu quay, Phương Mặc ở Singapore xa xôi cũng đã dặn đi dặn lại chị ta phải chăm sóc Khổng Lê Diên thật tốt. Phương Mặc vẫn còn day dứt chuyện Khổng Lê Diên vì mình mà bị vây công.
Tính đi tính lại những ân tình, Hoắc Tinh cảm thấy đến nước này rồi, nếu thực sự có một ngày Khổng Lê Diên lựa chọn công khai, thì ít nhất chị ta vẫn dám và phải làm người đầu tiên ủng hộ.
"Được rồi, quyết định vậy đi, tay cô khâu nhiều mũi thế này, xảy ra chuyện lớn như vậy mà tôi còn nhốt cô ở đoàn phim quay tiếp thì tôi không làm được, Phương Mặc nghe xong cũng sẽ mắng tôi."
Hoắc Tinh trước khi đi đã ăn hết quả quýt bóc dở, miệng còn lẩm bẩm:
"Tóm lại, hôm nay quay xong cảnh này là tiến độ đã nhanh lắm rồi. Tôi đã sắp xếp xong, cả đoàn phim nghỉ ba ngày, cô đừng có cãi tôi, mọi người đều về sớm rồi, cô có muốn quay ngày mai cũng không quay được đâu."
Khi Vinh Ngô quay lại phòng bệnh, đã thấy Khổng Lê Diên mặc quần áo chỉnh tề, cánh tay bị băng bó buông thõng. Mái tóc rối bù dường như đã được chải lại qua loa. Tay kia của nàng đang lúng túng kéo khóa áo hoodie, như thể cố che đi chiếc áo lót trắng dính đầy vết máu thâm đen.
Thấy cô ấy vào, Khổng Lê Diên dứt khoát từ bỏ hành động ngượng nghịu đó, dựa vào tường, như thể cuối cùng cũng đã đầu hàng.
Nàng bình thản mỉm cười với Vinh Ngô:
"Vinh Ngô, phiền cô mua giúp tôi một vé máy bay."
Cả đêm đó Phó Đinh Lê đều thất thần.
Chữ "Bùng nổ" trên hot search đã lên rồi lại xuống, xuống rồi lại lên. Tài khoản Weibo của tay paparazzi kia trong một đêm đã tăng hai mươi vạn người theo dõi.
Bên dưới bình luận, một bên chửi rủa tay paparazzi có bị bệnh không mà nhá hàng lâu như vậy vẫn chưa tung tin; một bên lại đoán xem nữ minh tinh hàng đầu rốt cuộc là ai.
Tóm lại, trong vòng mười hai tiếng từ khóa leo lên top một, từ "Ôn Thế Gia" đã qua thời, đến tiểu hoa "Hạ Duyệt" mới nổi nhờ một bộ web drama mùa hè năm nay, rồi lại đến Khổng Lê Diên mới gây ra "sự kiện ngược đãi chim" ầm ĩ cách đây không lâu, tất cả đều bị đoán một lượt.
Paparazzi vẫn chưa tung tin.
Tên của những người này đã lên xuống hot search mấy lần.
Phó Đinh Lê kể lại nguyên văn chuyện Phó Vấn Căn đến tìm mình cho Kiều Lệ Phan nghe.
Kiều Lệ Phan lập tức cúp máy.
Năm phút sau, bà gọi lại, cơn tức giận vẫn chưa nguôi: "Lúc mới về nước thì im hơi lặng tiếng, giờ thấy con có mối quan hệ, định đến chiếm hời, mơ mộng hão huyền!"
Phó Đinh Lê chống cằm, nói năng có chút ngọng nghịu: "Mẹ nói với ông ta thế nào?"
"Con đừng quan tâm, mẹ còn sống ngày nào thì những lời khó nghe, chuyện khó coi sẽ không đến lượt con phải học."
Kiều Lệ Phan ở đầu dây bên kia "Hừ" một tiếng.
"Dù sao nếu ông ta dám đến tìm con nữa, mẹ sẽ bảo cậu con mang một đám người đến tìm ông ta!"
Phó Đinh Lê dù đang mệt mỏi cũng bị chị ấy chọc cười: "Con làm gì có cậu nào?"
"Một người bạn mới liên lạc lại." Kiều Lệ Phan nói gọn lỏn, dạo này bà có vẻ đã nối lại liên lạc với nhiều bạn cũ.
Phó Đinh Lê ở bên này gật gật đầu.
Rồi nhận ra Kiều Lệ Phan không thấy được hành động của mình, liền nhẹ nhàng nói:
"Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất."
Kiều Lệ Phan thở dài một hơi: "Lúc này không nói Khổng Lê Diên của con tốt nữa à?"
Phó Đinh Lê nói: "Chị ấy đương nhiên cũng tốt."
Kiều Lệ Phan ngừng lại một chút: "Con bé vẫn đang đóng phim phải không?"
Phó Đinh Lê "Ừm" một tiếng: "Chị ấy ở xa như vậy, lại thêm tin tức ầm ĩ lên, chị ấy chắc chắn cũng có nhiều việc phải lo, làm sao có thể bỏ mặc tất cả để lo cho một mình con được?"
"Cũng đúng," Kiều Lệ Phan không phản bác. "Con đã kể chuyện của ba con cho con bé nghe chưa?"
"Chưa ạ," Phó Đinh Lê nói. "Chẳng phải mẹ đã giải quyết giúp con rồi sao?"
"Sao không nói với người ta một tiếng?"
"Nói cũng chẳng được gì, con không muốn chị ấy lúc này còn phải phân tâm lo lắng cho con."
"Đau răng đến nói cũng không nhanh nhẹn được nữa rồi phải không?"
"Mai con đi khám bác sĩ ngay." Phó Đinh Lê cũng không muốn để Kiều Lệ Phan quá lo lắng cho mình.
"Đi một mình à?"
"25 tuổi rồi, chẳng lẽ con còn không thể tự đi bệnh viện một mình?"
"Vẫn còn lo cho con bé à."
Phó Đinh Lê im lặng. Trong phòng không bật đèn, cô không ngừng lướt xem hot search trên điện thoại.
Sợ giây tiếp theo sẽ nhảy ra một từ khóa mới, biến thành #Khổng Lê Diên đồng tính#.
Ánh sáng từ điện thoại chiếu lên mặt cô, như một cuộc tra tấn vô hình và tàn nhẫn.
Nhưng Phó Đinh Lê không biết mình có nên đi tìm Khổng Lê Diên, tìm Vinh Ngô để hiểu rõ tình hình hay không.
Cô không dám, cô sợ gọi điện qua chỉ thêm phiền, cô sợ sự lo lắng của mình sẽ chỉ khiến Khổng Lê Diên phải phân tâm để chăm sóc cô.
Cô không muốn như vậy, nhưng cô đã cùng đường.
Thế nên cô chỉ có thể thông qua Weibo để biết tình hình.
Và lúc này, Kiều Lệ Phan trong điện thoại nhắc nhở cô: "Lần trước con cũng như vậy."
Lần trước?
Phó Đinh Lê có chút mông lung, đem từ này, đem cảm giác quen thuộc khổ sở và bị bao vây tứ phía trong lòng lúc này, đối chiếu với lần trước Khổng Lê Diên bị tung tin "ngược đãi động vật".
Dường như cũng là như vậy.
Phó Đinh Lê cũng lặp đi lặp lại việc lướt Weibo, theo dõi tin tức theo thời gian thực, mà không dám gọi điện cho Khổng Lê Diên để hiểu rõ tình hình. Khổng Lê Diên nói với cô sẽ không sao, cô liền tin là sẽ không sao, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ không lo lắng.
Một sự lo lắng vô ích, nhưng có thể làm dịu đi sự nôn nóng.
Ngoài ra, Phó Đinh Lê không thể làm gì khác.
Nếu không phải cuối cùng liên lạc được với Nicole, cô sợ rằng mình chỉ có thể chờ Khổng Lê Diên bình phục, xử lý xong xuôi mọi chuyện, rồi từ California trở về, hoàn toàn lành lặn xuất hiện trước mặt cô, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu là vậy, cô có thể sẽ không bao giờ biết Khổng Lê Diên bị rối loạn lưỡng cực, cũng sẽ không cùng Khổng Lê Diên quay lại cung đường ấy.
Nhưng bây giờ lại có vẻ không giống lắm? Chỗ nào không giống nhỉ? Phó Đinh Lê có chút không phân biệt được.
Thế nên Kiều Lệ Phan lại ngắn gọn nói với cô:
"Lần trước con bé gây ra tin tức, hai đứa còn chưa ở bên nhau, con mấy ngày đó tìm con bé khắp nơi... cũng là bộ dạng này."
"Còn nhớ không?"
Phó Đinh Lê siết chặt ngón tay, không nói gì.
"Con trước đây nói với mẹ hai đứa đã kết hôn, các con là một thể thống nhất, bây giờ lại gặp phải tình huống này, sao con vẫn một mình ở đây lo lắng sợ hãi vậy?"
Không phải, không phải như vậy.
Phó Đinh Lê há miệng, định phản bác. Nhưng Kiều Lệ Phan lại thở dài một hơi, cuối cùng đưa ra một kết luận:
"Giống như mẹ đã nói trước đây, mẹ hy vọng cả hai đứa đều tốt, chỉ là con là con gái của mẹ, mẹ đương nhiên càng thương con hơn. Huống chi... tình huống này sau này không phải là không thể tiếp tục xảy ra."
Thế nên cho đến khi điện thoại cúp máy, Phó Đinh Lê cũng không thể chắc chắn đảm bảo với Kiều Lệ Phan tình huống này sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Phó Đinh Lê thật sự không thể đảm bảo.
Sau đó, cô thậm chí còn nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc, tự hỏi mình có nên mua vé máy bay đến thẳng chỗ Khổng Lê Diên hay không.
Nhưng An Huy không phải California, đoàn phim không phải là viện điều dưỡng riêng tư.
Nếu cô lúc này chạy đến An Huy, ngược lại sẽ dễ dàng trở thành đề tài bàn tán. Lý trí mà nói, kể cả Khổng Lê Diên ở bên đó xử lý xong, dập tắt được tin tức lần này, thì sau đó, cô và Khổng Lê Diên cũng không nên gặp nhau ngược gió mới đúng.
Có lẽ Phó Đinh Lê sẽ phải có một thời gian không được gặp Khổng Lê Diên.
Phó Đinh Lê thất thần nghĩ, nhưng lại cảm thấy, nếu có thể để Khổng Lê Diên bình an vượt qua cơn khủng hoảng này, một thời gian không gặp mặt cũng không sao.
Đúng, không sao cả.
Cô lặp đi lặp lại tự khuyên mình, giây trước còn thản nhiên cảm thấy không sao, giây sau lại thấy chua xót đến tột cùng. Kiều Lệ Phan đã sớm nhắc nhở cô, đây là chân lý của tình yêu. Cô cũng hiểu và chấp nhận sự thật này.
Nhưng tại sao lúc này vẫn chỉ còn lại sự bất lực?
Phó Đinh Lê không còn sức lực mà cuộn mình trên sofa, mở máy chiếu lên, trên đó đang chiếu nửa sau của 《Sách Lam》. Những tình tiết đã xem đi xem lại nhiều lần trong khoảng thời gian này cũng không thể khiến cô có chút hứng thú nào. Rõ ràng đã uống thuốc giảm đau, nhưng cơn đau răng vẫn như một thứ axit đậm đặc, ngấm vào khoang miệng cô, thậm chí còn từ từ kích động.
Có lẽ Phó Đinh Lê nên đi ngủ sớm một chút.
Phó Đinh Lê máy móc nghĩ, nhắm mắt lại giữa tiếng ồn ào của máy chiếu, tay vẫn nắm chặt điện thoại.
Không biết qua bao lâu, cửa dường như vang lên một tiếng động trầm đục.
Phó Đinh Lê bị đánh thức, phát hiện 《Sách Lam》 đã chiếu xong, tự động thoát ra, chỉ còn máy chiếu tự động phát bộ phim tiếp theo.
Đã là ba giờ sáng, trên điện thoại có một cuộc gọi nhỡ, là đuôi số của Khổng Lê Diên.
9183.
Phó Đinh Lê rất quen thuộc với dãy số này, theo bản năng muốn gọi lại, lại lo lắng lúc này gọi qua Khổng Lê Diên đã ngủ. Cuộc gọi nhỡ hiển thị là năm phút trước.
Cô do dự một chút, vẫn gọi lại. Tiếng "tút" trong điện thoại lúc này luôn có vẻ dị thường dài lâu, như cách nhau mấy trăm triệu năm ánh sáng.
Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Phó Đinh Lê lơ mơ đứng dậy, vừa gọi lại điện thoại, vừa đi ra cửa xem tình hình.
Khi cô mở cửa, đèn cảm ứng ở hành lang tự động sáng lên, tiếng "tút" dài dòng trong điện thoại tự động kết thúc. Bên ngoài cửa, dựa vào tường có một bóng người lảo đảo đứng dậy.
Người phụ nữ có tấm lưng mảnh khảnh, có chút chậm chạp ngước mắt nhìn cô, như thể vào khoảnh khắc này mọi giác quan đều bị đánh cắp, không quá chắc chắn, thế nên cẩn thận phân biệt xem tình trạng của cô rốt cuộc là tốt hay xấu.
Tay Phó Đinh Lê vẫn còn đặt trên tay nắm cửa lạnh lẽo. Khoảnh khắc nhìn rõ người này, những nỗi chua xót của cô gần như trào dâng không kiểm soát, hóa thành một thứ gì đó vừa ngọt ngào vừa cay đắng.
Phó Đinh Lê nghĩ, có lẽ đây chính là tình yêu không thể định nghĩa.
Sau đó, cô gần như dùng giọng nói đã có phần nghẹn ngào, nói từng chữ một:
"Không phải đã đưa chìa khóa cho chị rồi sao, bảo chị lần sau đừng đứng ngoài cửa đợi, cứ vào thẳng nhà đi?"
"Em khóc à?"
Người phụ nữ mang theo một thân phong trần mệt mỏi, mềm mại ôm lấy cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua gò má ướt át của cô.
Nàng gọi cô là Tiểu Lê.
Như đang dỗ dành cô đừng khóc. Sau đó lại dùng lòng bàn tay nâng má cô lên. Dưới ánh sáng xám xanh mờ ảo, người phụ nữ chăm chú nhìn cô, cẩn thận kiểm tra tình trạng khoang miệng của cô.
Dừng lại rất lâu, chỉ dùng lòng bàn tay ấm áp lặp đi lặp lại lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt Phó Đinh Lê. Khi mở miệng lần nữa, giọng nói dịu dàng lười biếng và trầm khàn, lại hỏi một câu không liên quan:
"Răng còn đau không?"
Đèn cảm ứng ngoài cửa sáng rồi lại tắt, máy chiếu bên trong tự động phát bộ phim tiếp theo.
Đó là một đoạn tự sự tuyến tính, Phó Đinh Lê mơ hồ nghe được, hai người trẻ tuổi trong phim đã cùng nhau trải qua một đoạn tình yêu lãng mạn khắc cốt ghi tâm, giờ đây lại thẳng thắn thừa nhận mình không giỏi yêu.
Rồi lại như thiêu thân lao đầu vào lửa, ôm nhau càng chặt hơn.
Giống như giờ phút này, Khổng Lê Diên trong một đêm đau khổ và chua xót như vậy đã trở về bên Phó Đinh Lê, nắm lấy mặt cô, ngón tay lướt qua những giọt nước mắt, không một lời giải thích mà hôn cô.
Qua lớp da mỏng, chiếc nhẫn kim loại rẻ tiền trên ngón tay nàng chạm vào cằm Phó Đinh Lê, chạm vào những đốt xương như đã mọc dính vào nhau của họ...
Là chiếc nhẫn cưới của họ, thứ vừa mềm dẻo lại vừa cứng cỏi nhất trên đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro