Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 63

Vào giờ này, nội thành Thượng Hải kẹt xe kinh khủng.

Chiếc xe bán tải cà tàng trầy xước của họ cũng không tiến đến một điểm cuối có non cao biển rộng như trong mộng, mà rất thực tế bị kẹt cứng trên một cây cầu vượt.

Xe cộ nhích từng chút một như sên bò.

Phó Đinh Lê hơi thò đầu ra ngoài, giữa cơn gió táp vào mi mắt, cô nhìn về phía trước, rồi lại ngoái nhìn về sau.

Bụi bặm bay mù mịt, tài xế và hành khách nóng nảy, sốt ruột, tiếng còi xe inh ỏi, chói tai. Đất trời không một phút tĩnh lặng, chẳng ai có tâm tư thưởng thức vầng thái dương luyến lưu trên đỉnh đầu.

Vạn vật đều đang vội vã trên đường. Chỉ có họ đang trở về nhà.

Cuối cùng, Phó Đinh Lê rụt người vào trong xe, nhìn vào bên trong. Người phụ nữ ngồi ở ghế lái đang mệt mỏi tựa vào cửa sổ xe, tay chống đầu, vẫn là cái vẻ thản nhiên, đến đâu hay đến đó.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, nàng hé mi, ánh nắng vàng óng như mật chảy tràn trên hàng lông mi.

Rồi nàng lại cười một tiếng vừa nhẹ vừa bâng quơ.

"Nhìn chị làm gì?"

"Chị đẹp." Phó Đinh Lê cười đáp, ngay sau đó lại nghĩ ra một chuyện.

Cô vội vã xuống xe, linh hoạt trèo lên thùng xe bán tải, lật tung mọi thứ lên một hồi, rồi tìm thấy chiếc Fuji X100V cô mới mua lần trước.

Trong lúc đó, Phó Đinh Lê biết ánh mắt của Khổng Lê Diên vẫn luôn dõi theo mình, từ lúc cô mở cửa xe, trèo lên thùng xe, cho đến cuối cùng là lục lọi trong đống hành lý thượng vàng hạ cám.

Giống như một ống kính máy quay đang chuyển động, cuối cùng dừng lại ở lớp kính dán phim xanh của thùng xe.

Từ trong ra ngoài, xuyên qua nàng, bắt lấy cô.

Trên cây cầu vượt kẹt cứng xe cộ, ai nấy đều bận rộn và nóng nảy, Phó Đinh Lê sau khi tìm thấy chiếc máy ảnh mình dành dụm tiền mua được thì mừng rỡ ra mặt.

Cô lập tức ngồi khoanh chân, không màng hình tượng mà ngồi trên thùng xe rộng mở, mặt hướng về phía Khổng Lê Diên trong xe, túi quần cọ vào thùng xe trắng một mảng, xám một mảng, toàn là bụi.

Mái tóc vàng óng bị gió thổi rối tung, giống một kẻ lữ hành lãng mạn không quan tâm đến điểm cuối mà chỉ để ý đến quá trình.

Khổng Lê Diên qua lớp kính dán phim xanh, cảm thấy sức sống của người phụ nữ trẻ này thật sự là quá dồi dào.

"Để em chụp cho chị một tấm."

Phó Đinh Lê qua lớp kính thùng xe, nói lớn, cô sợ Khổng Lê Diên ở trong xe không nghe rõ.

Giờ đây, câu mở đầu của họ đã không còn là "Chụp cho chị một tấm ảnh đi" của Khổng Lê Diên nữa.

Trên cầu vượt, xe cộ trì trệ, trước sau không một kẽ hở, Phó Đinh Lê cứ thế thản nhiên khoanh chân ngồi trên thùng xe rộng mở.

Từ góc nhìn này, qua đống hành lý chen chúc, qua những âm thanh ồn ào vụn vặt, cô thấy Khổng Lê Diên trong xe cười với mình, rồi khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nói: "Được thôi."

Thế là cô cũng cười.

Sau đó cầm lấy máy ảnh, giữa cơn gió lồng lộng thổi bụi vào từng kẽ xương, Phó Đinh Lê đưa ống kính về phía người phụ nữ trong xe.

Qua lớp phim xanh nhuốm màu nắng, gương mặt Khổng Lê Diên chảy tràn những vệt sáng tối và thuần khiết.

Đuôi mắt nàng cười, lan tỏa như một giai điệu blue, mơ màng và dịu dàng, rồi cứ thế bị cô đóng băng lại.

Sau này, bức ảnh được A Á, người đến thăm nhà mới của cô, đặt cho một chú thích vô cùng lãng mạn, giống như một tấm poster phim, nhưng lại không hoàn toàn giống, bởi vì nhìn vào là thấy tình yêu.

Thật ra Phó Đinh Lê đã chụp cho Khổng Lê Diên rất nhiều ảnh, nhưng dường như mỗi lần đều khác biệt, Khổng Lê Diên luôn có thể mang đến cho cô một cảm giác mới mẻ chưa từng có.

Mà cô lại là một người thích sự mới mẻ.

Sau đó, Phó Đinh Lê đã in bức ảnh này ra, dán lên giá ảnh ở nhà mới, và ở mặt sau tấm ảnh, cô dùng bút marker đậm viết một câu rất thẳng thắn:

【 Lần đầu tiên chúng ta kẹt xe, trên đường về nhà. 】

Nhưng Khổng Lê Diên trong ảnh đang cười, và người chụp ảnh, Phó Đinh Lê, không nghi ngờ gì cũng đang cười.

Sau này, số ảnh trên giá ngày một nhiều thêm, lần đầu tiên đi lạc ở Thượng Hải, lần đầu tiên tự lái xe xuyên Tây Tạng rồi Phó Đinh Lê vì sốc độ cao mà phải ôm bình oxy hít lấy hít để, lần đầu tiên đi bộ ở châu Phi cả hai lấm lem đến mức da sạm đi một tông, lần đầu tiên cưỡi xe máy điện lang thang không dứt ở Bangkok, lần đầu tiên thấy Khổng Lê Diên rất phối hợp mà truyền hết một chai nước biển, lần đầu tiên xem triển lãm điêu khắc cá nhân của Phó Đinh Lê...

Chiếc máy ảnh đã thay đổi rất nhiều lần, từ chiếc Fuji X100V cũ mà cô dành dụm tiền mua, vì một lần lên sân thượng hóng gió mà không cẩn thận làm rơi xuống, đến chiếc X-T30II mà Khổng Lê Diên mua cho cô làm quà sinh nhật năm thứ hai...

Tất cả ảnh chụp đều là Khổng Lê Diên, người chụp ảnh tất cả đều là Phó Đinh Lê.

Có phải chăng, chỉ cần những người yêu nhau ở bên nhau, thì ngay cả những chuyện phiền phức vụn vặt như kẹt xe, chuyển nhà, dọn dẹp hành lý, cũng sẽ được ký ức tự động tô vẽ thành một hồi lãng mạn?

Phó Đinh Lê tin rằng đáp án là không còn nghi ngờ gì nữa.

Sau khi đến nhà mới, hai người họ khuân toàn bộ hành lý lên tầng 23, sau đó chưa kịp dọn dẹp gì cả.

Chỉ dọn dẹp một chiếc giường.

Rồi rất dứt khoát và tùy ý ôm lấy nhau, ngủ một giấc muộn màng, hoặc là một giấc ngủ trưa không mấy yên ổn.

Dù sao cũng không ai để ý đến thời gian trôi đi.

Khi tỉnh lại, ánh nắng xuyên qua một lớp rèm mỏng, rất táo bạo mà chảy tràn xuống lưng họ.

Căn hộ trống trải, chỉ có bốn bức tường.

Phó Đinh Lê tùy ý khoác một chiếc áo thun cũ, chân gác lên đùi Khổng Lê Diên, da thịt kề nhau, điều hòa bật hơi lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể mỗi người lại ấm áp, một ngày rất đỗi bình thường và mới mẻ.

Khổng Lê Diên vẫn chưa tỉnh, cổ áo thun trễ xuống rất rộng, như một cuộc tình nồng nàn bị rò rỉ. Nhưng nàng không hề cảm thấy nguy hiểm, chỉ ngủ rất yên tĩnh, hàng mi che đi mí mắt hơi ửng hồng.

Có lẽ ngay cả trong giấc ngủ cũng cảm nhận được động tĩnh của Phó Đinh Lê, người phụ nữ này vô thức khều nhẹ vào eo cô.

Vào khoảnh khắc này, Phó Đinh Lê đã cảm thấy đây là nhà của họ.

Ngôi nhà này vào lúc chạng vạng đã được lấp đầy, bằng một bữa ăn nóng hổi, Khổng Lê Diên làm món thịt ba chỉ cuộn xà lách và trứng gà sốt tương, Phó Đinh Lê xắn tay áo cảm thấy mình có thể nhanh chóng xào ra món ớt xanh da hổ, kết quả là xào được một nửa đã bị khói sặc sụa từ trong bếp chạy ra, đều là những món cơm nhà đơn giản, khai trương cho chiếc nồi mới mua của cô.

Và một nồi trà sữa nấu theo công thức học được từ Saliha, là Khổng Lê Diên làm để mừng tân gia cho Phó Đinh Lê.

Đối với chuyện Khổng Lê Diên biết nấu ăn, Phó Đinh Lê đã thể hiện sự kinh ngạc mà mình đáng lẽ phải thể hiện, "Một nữ minh tinh bay tới bay lui bận rộn khắp nơi như chị, thế mà lại biết nấu ăn?"

"Kỳ lạ lắm sao?" Khổng Lê Diên đón nhận sự ngạc nhiên của cô, cụp mắt tháo tạp dề, "Học ở nước ngoài, dù sao cũng phải học một chút, ăn không quen cơm Tây."

Sau đó lại ngước mắt nhìn Phó Đinh Lê, "Nhưng hình như em rất thích ăn hamburger?"

"Thích." Phó Đinh Lê không phủ nhận.

Cô và Khổng Lê Diên đã trải qua ba ngày oanh oanh liệt liệt năm năm trước, ba ngày xinh đẹp luyến lưu ở Bắc Cương, ba ngày đau khổ mà ngọt ngào tháng trước...

Cho đến giờ phút này, họ mới hoàn toàn bắt đầu dán vào những mảnh vụn sinh hoạt chiếm hơn nửa cuộc đời của nhau.

Cảm giác này cũng làm cô thấy mới lạ.

"Nhưng em không kén ăn lắm đâu." Phó Đinh Lê rất tự tin nói, "Mà chị thì không thích thịt gà."

"Em không thích nội tạng." Khổng Lê Diên chặn lời cô rất nhanh.

"Chị không ăn tiết." Phó Đinh Lê vắt óc suy nghĩ.

"Ừ, chị không ăn tiết, chỉ hút máu thôi." Khổng Lê Diên nói đùa.

"Rau mùi thì sao?"

"Không ăn, nhưng cũng không phải 'là không thể chấp nhận."

Phó Đinh Lê hơi nhíu mũi, "Thôi được rồi, em không thể chấp nhận."

Khổng Lê Diên nói, "Vậy sau này ăn cơm đều không bỏ rau mùi."

Câu nói này rõ ràng không có "chúng ta", nhưng Phó Đinh Lê chỉ nghe thấy "chúng ta".

"Chị rất không thích ăn đồ sống." Kết luận này của Phó Đinh Lê rất chắc chắn.

Khổng Lê Diên suy nghĩ một hồi, "Hình như vậy."

Sau đó lại cười, "Thật ra em rất thích ăn đồ ăn vặt hơi mềm một chút."

"Vậy sao?" Phó Đinh Lê có chút bất ngờ, vì chính cô cũng chưa phát hiện ra điểm này.

Mà Khổng Lê Diên lại bật cười, tiếng cười nồng nàn và tùy ý. Một lúc lâu sau, nàng mới buông một tiếng thở dài cực kỳ nhạt nhẽo.

"Phó Đinh Lê, em thật sự rất dễ lừa."

Phó Đinh Lê không vì bị Khổng Lê Diên lừa mà bực, ngược lại cố gắng hồi tưởng lại tất cả những lần chia sẻ đồ ăn với nàng, muốn gỡ lại một bàn.

Nhưng còn chưa nghĩ ra.

Liền nghe thấy Khổng Lê Diên cười, "Thật ra là thật đó."

Phó Đinh Lê ngước mắt nhìn, Khổng Lê Diên vẫn đang mỉm cười nhìn cô, đáy mắt có một sự tinh ranh rất nhỏ chỉ thuộc về riêng nàng.

Cô không đoán được lần này rốt cuộc là thật hay giả.

Giống như đang chơi một trò chơi, ai nói đúng sẽ được một điểm, phần thưởng cuối cùng rất hấp dẫn, là thêm một chút tình yêu.

Một bữa cơm ăn xong, Phó Đinh Lê cuối cùng cũng bại trận, giơ hai tay đầu hàng. Ở chỗ Khổng Lê Diên, cô bắt đầu tự tìm hiểu về bản thân mình, ra là cô có nhiều món không thích ăn đến vậy, và những sở thích ăn uống bí ẩn như thế.

Và cuối cùng, Phó Đinh Lê cũng nhớ ra một câu chuyện.

Trong lần gặp mặt đầu tiên, bữa hamburger đầu tiên ở California, nước có ga làm ướt những miếng khoai tây chiên mới ra lò, cô đã nói với nàng, đồ ăn phải chia sẻ mới ngon nhất.

Mà nàng sau khi tiếp nhận kết luận này, dường như đã nhìn cô rất lâu.

Khi đó Phó Đinh Lê và Nicole đang trò chuyện say sưa, chắc chắn đã không để ý đến ánh mắt của Khổng Lê Diên luôn dừng lại trên người cô, và cũng đã quên mất một sự thật rõ ràng.

Hộp khoai tây chiên bị nước có ga làm ướt đã bị cô ăn sạch sẽ, cô đã vô tình khen một câu:

"Khoai tây chiên này ngọt ngọt, cũng không tệ."

Mà Khổng Lê Diên, từ ngày hôm đó, đã để ý, và không biết bằng cách nào đã khắc ghi chi tiết này vào lòng.

Sau khi ăn xong, họ tiếp tục sắp xếp đống hành lý rải rác.

Hơi thở thuộc về Khổng Lê Diên không cần phải bị phân chia đến một vùng đất không được chào đón nữa.

Mà thoải mái và hào phóng hòa quyện với Phó Đinh Lê, treo lên những nơi mà vật phẩm đó nên thuộc về.

Khổng Lê Diên phát hiện ra tấm poster cũ trước, nhìn chằm chằm một lúc lâu, có chút bất ngờ hỏi cô:

"Sao em lại có poster của Lý Dặc?"

Phó Đinh Lê đang nheo mắt, tìm kiếm một vị trí thích hợp trong khoảng trống của căn hộ để đặt giá ảnh.

Nghe thấy câu hỏi của Khổng Lê Diên, cô thuận miệng trả lời:

"Lúc thuê căn nhà trọ trước đây, chủ cũ không mang đi, em liền xé xuống giữ lại."

"Tại sao lại giữ lại?"

"Chị nói xem? Đại minh tinh." Phó Đinh Lê rất kiên nhẫn trả lời, sau đó lại nhớ ra một chuyện, "Đúng rồi, em trước đây còn ở xưởng cưa mấy miếng gỗ làm cho nó một cái khung ảnh nữa, em phải tìm xem, sau đó nghĩ xem nên treo ở đâu mới thích hợp..."

Phó Đinh Lê nói vậy rồi vội vàng đi tìm khung ảnh mình đã làm, kết quả chưa đi được hai bước, đã bị Khổng Lê Diên mười ngón tay đan vào nhau ấn tay xuống, trao một nụ hôn ẩm ướt bên bức tường tối màu.

Tấm poster cũ bị ném sang một bên một cách đột ngột, lảo đảo rơi xuống thảm, sắc mặt Lý Dặc trong bốt điện thoại nhàn nhạt, trông càng thêm cô độc.

Họ cứ thế hôn nhau, ôm nhau, làm tình một cách tùy ý.

Ánh sáng xám xanh chao đảo, mông lung như chìm vào đáy biển, có một khoảnh khắc giống như sự lãng mạn nồng nàn xa lạ của California.

Nhưng lại không giống, bởi vì Phó Đinh Lê biết rõ, giờ phút này họ đang được chứa đựng trong một căn hộ nhỏ đầy hơi thở của mỗi người.

Khổng Lê Diên vừa mới phát hiện cô đã giữ lại tấm poster cũ của nàng và tự tay làm cho nó một cái khung ảnh, mà Phó Đinh Lê vừa mới phát hiện từ rất lâu trước đây ở California nàng đã biết cô thích ăn khoai tây chiên bị nước có ga làm ướt.

Tất cả đều trở về với sự bình dị, sẽ không còn có khoảnh khắc nào tốt hơn lúc này nữa.

Sau khi nhà mới cuối cùng cũng được dọn dẹp tươm tất, Phó Đinh Lê tắm và sấy tóc xong, rất tự nhiên tựa vào vai Khổng Lê Diên, mở chiếc máy chiếu mới mua của mình.

Họ lại cùng nhau xem phim, lần này là xem "Nghịch biện". Nhìn thấy dòng chữ mở đầu phim, Phó Đinh Lê nảy sinh một trực giác vô cùng mãnh liệt, sau này, họ sẽ cùng nhau xem hết tất cả các bộ phim của Khổng Lê Diên.

"Nghịch biện" là bộ phim thứ ba sau khi Khổng Lê Diên ra mắt, trong đó nàng đóng vai một cô gái trẻ có gia đình rất áp lực, vì thế bề ngoài cực kỳ lý trí, yêu cầu với bản thân cực cao và nghiêm khắc nhưng nội tâm lại điên cuồng kìm nén. Nàng diễn từ lúc còn là học sinh trung học đến năm 30 tuổi, khoảng cách tuổi tác rất lớn, sự giằng xé tình cảm cũng phức tạp hơn nhiều so với những bộ phim trước đó.

Phó Đinh Lê cho rằng mình xem "Nghịch biện" đã đủ xuất sắc rồi, nhưng Khổng Lê Diên lại nói với cô, thật ra trong bản gốc có mấy cảnh xung đột rất kịch liệt, dùng để thể hiện tâm lý và nhân cách méo mó của Đường Lý.

Nhưng vì không qua được kiểm duyệt mà bị cắt bỏ. Khổng Lê Diên cảm thấy tiếc, vì lúc đó nàng diễn rất đã.

Sau đó nàng rất tỉ mỉ giải thích cho cô phần cốt truyện thiếu hụt đó, còn thêm vào những bình luận thuộc về diễn viên Khổng Lê Diên, những bình luận độc nhất vô nhị.

Thế là bộ phim này của Phó Đinh Lê xem còn hoàn chỉnh hơn bất kỳ ai, và qua đó cũng thấy được Khổng Lê Diên của khoảng thời gian đó một cách sâu sắc hơn.

"Lúc đó chị ở đâu?" Bộ phim sắp kết thúc, Phó Đinh Lê có chút rưng rưng, hỏi câu này.

Khổng Lê Diên rất quá đáng mà khều nhẹ chóp mũi ửng hồng của cô, như đang cười cô sắp khóc, "Quay ở Singapore, ở đó rất nhiều người nói tiếng Trung."

Phó Đinh Lê gật đầu, "Em đã nói sao không giống cảnh trong nước mà."

Sau đó lại thở dài một hơi, nói, "Nếu lúc đó em cũng ở Singapore thì tốt rồi."

"Thật ra ở đó rất nhàm chán, người ta đều nói Singapore là một quốc gia du lịch rất nhàm chán và nhỏ bé."

Khổng Lê Diên sờ sờ hàng mi ẩm ướt của Phó Đinh Lê, dừng lại một lúc, câu nói tiếp theo rất gợi cảm:

"Nhưng nếu có em ở đó, có lẽ sẽ không nhàm chán."

Phó Đinh Lê chớp mắt một cái, cảm nhận cảm giác ngón tay lành lạnh dán trên mí mắt, rất đột ngột nói:

"Hôm nào đó chúng ta đi Singapore đi?"

"Tại sao lại muốn đi?" Khổng Lê Diên không đồng ý ngay.

"Chỉ là muốn biết những năm đó chị đã sống như thế nào." Phó Đinh Lê rất thẳng thắn nói.

Khổng Lê Diên không hỏi lại, chỉ vô định vuốt ve tóc cô, sau đó lười biếng nói, "Được."

Phó Đinh Lê cũng thấy mái tóc mình đang vờn trên những kẽ tay của Khổng Lê Diên, đột nhiên nhớ ra một chuyện.

"Có phải em phải đi dặm lại chân tóc rồi không?"

Khổng Lê Diên rất cẩn thận quan sát một hồi, "Em muốn nhuộm hoài à?"

Phó Đinh Lê chưa từng nghĩ đến vấn đề này, "Cũng không hẳn, chỉ là thấy đẹp thôi."

"Nhuộm hoài không tốt cho tóc đâu."

"Nhuộm lần này trước đã, sau này lớn tuổi rồi không nhuộm nữa."

Khổng Lê Diên bị cách nói này của cô chọc cười.

Như thể chịu thua trước cô, chóp mũi cọ nhẹ lên đỉnh đầu, chỉ buông một lời, âm cuối luyến lưu cong thành nụ cười.

"Được."

Sau đó lại nói, "Lúc nào rảnh chị nhuộm giúp em."

Thế là Phó Đinh Lê cũng nói, "Được."

Bộ phim chiếu đến kết thúc, họ chen chúc bên nhau xem danh sách cảm ơn cuối phim.

Nhìn thấy 【 Diễn viên chính: Khổng Lê Diên 】.

Phó Đinh Lê lại nghĩ ra một chuyện, "Lúc chúng ta ở nhà Saliha xem 'Đông Bạo', chị có nhớ em đã hỏi chị một câu không?"

"Em hỏi chị thích nhân vật nào nhất?"

"Vậy đáp án là gì?"

Bây giờ họ vừa xem xong "Nghịch biện", Phó Đinh Lê lại nảy sinh sự tò mò này. Cô nhìn chằm chằm biểu cảm của Khổng Lê Diên, muốn trước khi nàng trả lời, tìm ra manh mối trước.

Mà Khổng Lê Diên lại cười một tiếng, nhẹ nâng cằm, rất thản nhiên để Phó Đinh Lê nhìn.

"Em đoán đi?"

Dường như đoán tới đoán lui, luôn là những gia vị thú vị trong tình yêu, và cả hai đều vui vẻ chấp nhận.

"Tổng cộng có sáu nhân vật, thế nào cũng bị em đoán trúng thôi." Phó Đinh Lê tính cả đứa trẻ trong "Nhân Sinh" vào.

Thế là Khổng Lê Diên nheo mắt, hình như cảm thấy cô nói cũng rất đúng, rất dứt khoát mà bỏ qua bước này.

Suy nghĩ một hồi, nói:

"Trước đây là Lý Dặc, lúc quay 'Bão tuyết ban ngày' thì cảm thấy là A Ương, bây giờ lại cảm thấy..."

Người này trái với thường lệ mà kéo dài giọng, một chút cũng không dứt khoát. Phó Đinh Lê ghé sát lại.

Khổng Lê Diên dưới ánh sáng mờ ảo của máy chiếu nhìn về phía cô, nụ cười ẩn chứa sự tinh ranh.

"Hình như đều có thể xem là thích nhất."

"Tại sao?" Phó Đinh Lê khó hiểu, thế là truy hỏi.

Khổng Lê Diên lại không trả lời, rất đột ngột mà chuyển chủ đề, "Em buồn ngủ không?"

Phó Đinh Lê nheo mắt, "Không buồn ngủ."

Thế là Khổng Lê Diên dứt khoát chuyển sang một bộ phim khác, trong tiếng nhạc nền có chút nhàm chán ở đầu phim, nàng nở một nụ cười không đáng kể với cô, sau đó nói:

"Vậy chúng ta xem bộ tiếp theo đi."

Phó Đinh Lê cảm thấy người phụ nữ này thật sự rất biết lảng tránh, một câu "tại sao" có gì đáng để giấu chứ.

Nhưng cũng tốt bụng mà không so đo với Khổng Lê Diên.

Cô nghĩ, có lúc cô có thể làm một người yêu rộng lượng hơn một chút, để lại cho người thương của mình một chút bí mật.

Bộ tiếp theo là "Ký ức bắt đầu".

Nhưng sau đó Phó Đinh Lê xem đến mơ mơ màng màng, đầu thường xuyên gục xuống, đập vào ngực Khổng Lê Diên, cô kiên trì mở to mắt, muốn xem trọn vẹn bộ phim.

Thế nên chiếc điện thoại bị tùy ý ném trên thảm sáng lên mấy lần, rung liên tục rất nhiều lần, cô cũng không có sức lực để xem.

Ngược lại là Khổng Lê Diên, người không cần ngủ nhiều này, tuy thỉnh thoảng mang một thân mệt mỏi đến tìm cô, nhưng rất nhanh sẽ hồi phục tinh lực bên cạnh cô.

Nàng rất hào phóng mà giúp đỡ, nhặt điện thoại của cô lên, sáng màn hình nhìn qua một cái, nói:

"Có người nhắn tin cho em."

"Chị xem giúp em đi." Toàn bộ tinh lực của Phó Đinh Lê đều dồn vào Dương Lộ, không rảnh để tâm đến người khác.

"Chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi?" Khổng Lê Diên đột nhiên hỏi.

"Một tháng?" Phó Đinh Lê miệng nhanh hơn não, nói ra mới ý thức được mình không nên dùng câu hỏi.

May mắn, Khổng Lê Diên không để ý sự tùy tiện của cô, chỉ lười biếng cười nói, "Một tháng đã đến mức có thể xem điện thoại của đối phương rồi sao?"

Ra là chuyện này.

Phó Đinh Lê ngáp một cái, vẫn lười vươn tay đi lấy điện thoại, "Không sao, chúng ta đã kết hôn, không phải yêu đương bình thường."

"Cũng đúng."

Khổng Lê Diên không so đo nữa, ấn nhẹ gáy cô, sửa lại cách nói của cô, "Là hai mươi ba ngày."

Sau đó lại mở khóa điện thoại của cô, "Một người tên A Á nhắn tin cho em."

"Em ấy nói gì?" Mí mắt Phó Đinh Lê đã khép một nửa.

Khổng Lê Diên nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại, thản nhiên nói, "Hỏi em chuyển nhà xong chưa."

"Vậy chị trả lời giúp em một chút, nói xe ngày mai trả lại cho em ấy." Giọng Phó Đinh Lê nghe như đã sắp ngủ thiếp đi.

Khổng Lê Diên rất tùy ý mà xoa xoa tóc Phó Đinh Lê.

Nàng trả lời tin nhắn không thiếu một chữ, định đặt điện thoại xuống thì A Á lại liên tiếp gửi tin nhắn mới đến:

【 Chị chuyển nhà một mình sao 】

【 Người yêu của chị cũng không đến giúp à 】

Đại khái là bị cơn buồn ngủ của Phó Đinh Lê lây nhiễm, Khổng Lê Diên lười biếng nhấc mi mắt lên.

Nhìn bộ phim đang chiếu được một nửa, sau đó lại nhìn Phó Đinh Lê đã hoàn toàn nhắm mắt chỉ còn biểu cảm đang giãy giụa.

Nàng rất đột ngột mà cười một tiếng.

Ngón tay nhẹ ấn lên sống mũi đang hơi nhăn lại của Phó Đinh Lê, vô thức muốn làm giãn ra biểu cảm không mấy thả lỏng của cô. Mà Phó Đinh Lê cũng chỉ hơi nhăn mũi, không có sức lực để phản bác nàng.

Khổng Lê Diên một tay cầm điện thoại, định trả lời giúp Phó Đinh Lê hai tin nhắn này.

Mà A Á lúc này đã lại liên tiếp gửi đến mấy tin nhắn nữa:

【 Nếu chuyện này cũng không đến, em sẽ mắng đó nha 】

【Chị Tiểu Lê, thật ra em vẫn muốn hỏi chị một chuyện. Chị nói là chị kết hôn rồi, nhưng ngày nào em cũng chẳng thấy bóng dáng người yêu chị đâu. Mấy chuyện khác thì em không dám nói, chỉ là... em thấy lạ thôi.

Xưởng vẽ bận thế, chị ngày nào cũng tan làm muộn, những người đã có gia đình khác đều có người nhà đến đón, còn chị thì tối khuya vẫn tự chen chúc tàu điện ngầm. Em cũng chẳng bao giờ nghe thấy người yêu chị gọi điện hỏi han. Lần chị chuyển nhà này nữa, cũng không thấy ai đến giúp. Chị không thấy mệt sao?】

Ngón tay treo trên bàn phím hồi lâu, tay kia hơi ấn lên sống mũi dường như lại nhăn lại. Điện thoại tắt rồi lại sáng, không biết lặp lại hai lần hay ba lần.

Khổng Lê Diên chậm chạp không gõ chữ trả lời.

Mà bên kia dường như ý thức được nói như vậy không thỏa đáng, lập tức thu hồi tin nhắn, chỉ nói:

【 Dọn xong là tốt rồi / chim cánh cụt xoay vòng 】

Mà sau đó, Khổng Lê Diên rất ngắn gọn mà trả lời:

【 Cảm ơn, tôi chính là người yêu của cô ấy 】

Sau đó lại nhìn Phó Đinh Lê đã sắp ngủ say, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua sống mũi cao thẳng của cô, lại dùng lòng bàn tay xoa xoa hốc mắt sâu thẳm kia.

Nàng giảm âm lượng máy chiếu, rất bình tĩnh mà xem lại đoạn tin nhắn vừa thấy một lần nữa.

Ánh sáng tối tăm chảy qua gò má, không biết bao nhiêu phút sau, Khổng Lê Diên thở dài một hơi, thoát ra khỏi khung chat, nhìn thấy trong "Trợ lý lưu trữ " hiện ra hai chữ "hình ảnh".

Nàng nghĩ đến những tấm ảnh Phó Đinh Lê chụp cho mình.

Ấn vào lại phát hiện không phải.

Rất nhiều người sẽ ghi lại một ít thông tin vụn vặt trong "Trợ lý lưu trữ ", rõ ràng Phó Đinh Lê dùng WeChat chưa lâu, tin nhắn sớm nhất cũng chỉ là vào ngày ba tháng mười một năm 2021.

Ngày hôm đó, Phó Đinh Lê gửi vào trợ lý lưu trữ một tấm ảnh, nền đen chữ trắng, một dòng chữ rất lớn:

[Diễn viên chính: Khổng Lê Diên]

Là ảnh chụp danh sách cuối phim "Đông Bạo", sau đó chỉ cắt riêng dòng chữ này ra gửi vào "Trợ lý lưu trữ" .

Khổng Lê Diên không hiểu Phó Đinh Lê rốt cuộc là với tâm trạng gì mà gửi tấm ảnh này.

Nhưng nàng tiếp tục lướt xuống.

Phát hiện "lưu trữ" của người này hầu như toàn là những ảnh chụp màn hình như vậy, tất cả đều là [Diễn viên chính: Khổng Lê Diên], và bao gồm tất cả các bộ phim mà Khổng Lê Diên đã đóng.

Thậm chí trong hơn nửa năm nay lặp đi lặp lại, mỗi bộ phim đều xem qua không dưới năm lần.

Khổng Lê Diên hái lượm những ngày tháng vụn vặt đó, rất mơ hồ mà hồi tưởng, những ngày đó đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng có thể nhớ cụ thể thì chẳng có mấy.

Đại khái biết được, từ rất lâu trước khi họ gặp lại ở đoàn phim "Bão tuyết ban ngày", Phó Đinh Lê đã xem xong tất cả các bộ phim của nàng.

Sau này ở Thượng Hải vào ngày Nguyên Đán, ở Kanas vào ngày đầu tiên của năm Nhâm Dần, ở Los Angeles khi biết được những tin tức không tốt của nàng, trên cung đường số 1 California khi nàng sốt cao...

Vào một ngày nào đó ở những nơi này, Phó Đinh Lê đều đang xem phim của nàng, và chỉ có một mình.

Lúc đó Phó Đinh Lê đã nghĩ gì?

Khổng Lê Diên không chắc chắn được đáp án.

Mà lúc này, máy chiếu phát ra một tiếng động lớn, Phó Đinh Lê đang ngủ say vô thức run lên một cái, sau đó ôm nàng chặt hơn.

Như đang nói mớ, phát ra âm thanh rất mơ hồ.

Nhưng Khổng Lê Diên lại nghe rõ, cô không nói gì cả, chỉ gọi tên nàng.

Khổng Lê Diên đặt điện thoại xuống, lại tắt máy chiếu, dùng vòng tay rộng mở của mình an ủi giấc mơ không yên của Phó Đinh Lê.

Sau đó để lại một nụ hôn luyến lưu trên mí mắt đang run rẩy của cô. Nàng lặng lẽ suy nghĩ rất nhiều trong lòng.

Nghĩ xem người yêu như mình có phải thật sự đã làm Phó Đinh Lê rất vất vả, làm thế nào mới có thể để Phó Đinh Lê không khổ sở như vậy nữa.

Sau đó lại nghĩ đến cảnh tượng Phó Đinh Lê một mình xem những bộ phim này, lúc đó có phải cô đều đang nghĩ đến nàng.

Giây tiếp theo không cớ gì mà bắt đầu nghĩ đến đêm đó ở California, Phó Đinh Lê không chút do dự mà đẩy cánh cửa đó ra, và nói với nàng "sẽ không chạy trốn".

Rồi giây tiếp theo, hàng mi của Phó Đinh Lê lướt qua đốt ngón tay nàng, khiến trong lòng nàng lặng lẽ bùng lên một ngọn lửa cố chấp.

Nàng không muốn nghe câu trả lời từ Phó Đinh Lê.

Vì nếu hỏi, cô chắc chắn sẽ giải thích, sẽ cố gắng thuyết phục rằng mình là một người yêu tốt.

Thế nên Khổng Lê Diên thà trước đó dùng chính ngọn lửa kia để thiêu rụi tờ giấy xăm định rằng họ là quẻ hạ.

Đã có người chỉ ra rằng nàng không tốt, nàng cũng đã tự mình thấy rõ, vậy thì phải làm cho đủ tốt, dù thế nào cũng không được buông tay người mình đã nắm lấy.

Lúc này, Phó Đinh Lê vô thức rụt lại một chút, như lẩm bẩm, như vẫn chưa thoát khỏi giấc mộng dang dở. Cô khẽ mở mắt, có phần mơ màng, vươn tay sờ lên mặt nàng.

Sau đó mê mê man man mà cười một tiếng.

"Người trong phim sao lại chạy đến chỗ em thế này?"

Khổng Lê Diên ôm cô chặt hơn, rúc sâu vào hõm vai, giọng nhỏ đến mức chỉ còn là hơi thở:

"Đến bắt em."

Phó Đinh Lê ngáp một cái, cằm cọ lên mí mắt nàng, tiếng cười mơ hồ, mềm như tơ:

"Được, bắt bắt bắt."

Rồi lại nghiêng đầu, lười biếng hỏi, "Rốt cuộc tại sao vậy, chị nói cho em đi, Khổng Lê Diên?"

Xem ra cô vẫn chưa chịu từ bỏ câu hỏi ấy, vì sao ban đầu thích Lý Dặc, sau lại thích A Ương, và cuối cùng, ai cũng từng thích.

Khổng Lê Diên thở ra một tiếng thật khẽ, đáp ba chữ:

"Bởi vì em."

Vì Lý Dặc khiến chị gặp được em, A Ương khiến chị gặp lại em.

Và chị biết rõ, biết đến tận xương tủy rằng, từ nay về sau, mỗi bộ phim của chị, chúng ta đều sẽ cùng nhau xem lại rất nhiều lần.

"Dù gió trăng có luôn đổi dời, chị cũng tuyệt đối không đánh mất em lần nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro