
CHƯƠNG 62
Phó Đinh Lê dạo gần đây đang chuẩn bị chuyển nhà.
Căn phòng trọ rộng chưa đầy hai mươi mét vuông, ẩm thấp, tù túng, có khung cửa sổ thật lớn nhưng nước nóng lại chảy ra chậm đến phát bực, cuối cùng cũng không còn là nơi trú ngụ duy nhất của cô ở Thượng Hải.
Nửa tháng trước, cô trở về từ California, mang theo một trái tim còn nguyên vẹn, và nhận việc tại xưởng của Văn Anh Tú.
Mỗi ngày cô đều tiếp xúc với máy khoan, đinh, búa, gỗ, đất sét, bột giấy... dùng bốn chữ "lấm lem bùn đất" để hình dung cũng không hề quá lời.
Cũng may, mức lương ở đây cao hơn rất nhiều so với trung tâm đào tạo chỉ dạy khóa sơ cấp trước kia.
Cô ngày đêm mặc chiếc hoodie cũ, đeo tạp dề vải, trên người chẳng biết dính phải thứ bùn đất gì, nhưng lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, vui vẻ hớn hở.
Trong một lần gọi video, Kiều Lệ Phan đã đưa ra nhận xét "Trông con còn tệ hơn cả cái ngày con mới từ Los Angeles đến San Francisco nữa, tiều tụy cứ như cô người mẫu lang thang."
Phó Đinh Lê thầm cảm kích vì mẹ mình ít nhất còn dùng đến hai chữ "người mẫu".
Còn trong lần gặp mặt gần đây nhất, Lý Duy Lệ, người bạn học cũ vẫn giữ liên lạc với cô, đã đánh giá cô từ trên xuống dưới một hồi rồi vui vẻ cười.
Đánh giá của Lý Duy Lệ là: "Bây giờ trông mới thật giống một nghệ sĩ."
Phó Đinh Lê vốn dĩ không cảm thấy mình có gì thay đổi.
Cho đến một tối nọ, một cô bé trong xưởng nói rằng uống chút rượu sẽ có cảm hứng sáng tạo hơn, rồi kết cục là say bí tỉ. Cô bé hứng khởi lôi kéo mọi người còn đang bận rộn chụp một tấm ảnh tập thể giữa đêm.
Hôm sau, bức ảnh được gửi vào nhóm chat. Phó Đinh Lê nheo mắt nhìn một lúc lâu mới nhận ra mình trong đó.
Cũng không thể trách cô, chỉ trách bóng đêm hôm ấy quá tối.
Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đeo khẩu trang trắng chống bụi, gần như che kín nửa khuôn mặt.
Cả người không mặc thứ gì sáng màu vì làm việc trong môi trường xám xịt, mặc đồ sáng dễ bị bẩn.
Thoạt nhìn, toàn thân cô như phủ một tông màu xám mờ nhạt.
Chỉ có nửa mái tóc vén sau vành mũ lưỡi trai là ánh lên màu vàng óng.
Thế nhưng, khi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh tập thể đó hồi lâu, sau khi tìm ra được chính mình, cô bỗng bật cười, mắt cong cong như vệt trăng nhỏ.
Phó Đinh Lê chẳng thấy khổ cực chút nào, ngược lại chỉ thấy may mắn vì vẫn được làm việc trong môi trường mình yêu thích.
Ngay sau đó, cô đăng bài đầu tiên lên vòng bạn bè, bảo mọi người đoán xem cô là ai trong bức ảnh.
Cô chỉ mới dùng WeChat sau khi về nước, nên trước đó chưa từng đăng gì.
Nhiều người từng thêm WeChat vì công việc cũ đều rất ngạc nhiên, và nhiệt tình hưởng ứng.
Người thân thiết nhất với cô lúc này là một học trò của Văn Anh Tú — cô từng giúp đỡ khi mới đến xưởng, chính cô bé ấy là người đầu tiên kéo Phó Đinh Lê đi làm quen với mọi người.
Cô bé tên là A Á, rất có khí chất nghệ sĩ, mái tóc nhuộm highlight xanh lam, mắt một mí, khuôn mặt sáng sủa, cả người toát ra vẻ thân thiện. Giờ cô bé chỉ gọi cô là chị Tiểu Lê.
Một ngày nọ, thấy chiếc nhẫn mà Phó Đinh Lê ngày nào cũng đeo nhưng luôn tháo ra trước khi làm việc, A Á cuối cùng không kìm được mà hỏi:
"Chị Tiểu Lê, chị cho em xem chiếc nhẫn của chị được không?"
Lúc đó, Phó Đinh Lê đang bận với một tác phẩm điêu khắc hàn — cô định dùng những đường cong của kim loại để tạo nên sức sống căng tràn của côn trùng.
Giữa tiếng tóe lửa lẹt xẹt, cây súng hàn trong tay cô dừng lại chốc lát, đôi mắt sau tấm mặt nạ bảo hộ cong cong.
"Tò mò đến vậy sao?"
Dứt lời, tiếng súng hàn lại vang lên, A Á trốn sau lưng Phó Đinh Lê, giọng nói có chút xa xôi.
"Em nhớ lần trước gặp chị, chị đâu có đeo. Nhưng từ sau khi nghỉ bệnh trở lại, ngày nào cũng thấy chị đeo."
Phó Đinh Lê liếc cô bé một cái, khẽ thở dài, "Thế mà cũng bị em phát hiện."
Miệng nói vậy, nhưng nét mặt lại chẳng có chút bối rối nào.
A Á cười hì hì: "Cho em xem chiếc nhẫn thần thông quảng đại của chị đi mà~"
PPhó Đinh Lê vốn không phải người keo kiệt. Không ngần ngại, cô dừng tay, tháo găng hàn ra:
"Em lấy cho chị một tờ khăn ướt."
A Á tưởng chị Tiểu Lê định lấy nhẫn ra từ đâu đó nên muốn lau tay trước.
Kết quả là khi vừa mang khăn ướt trở lại, cô bé liền thấy Phó Đinh Lê đã rút chiếc nhẫn bạc từ túi áo sơ mi ra, còn rất tử tế mà nhắc:
"Em lau tay trước đi."
"Ơ? Ra là để em lau tay à..."
A Á cảm thấy hơi ấm ức, tay cô bé đâu có bẩn, nhưng dù sao cũng là đồ của người khác nên vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi lau tay xong, cô bé nhận lấy chiếc nhẫn từ tay Phó Đinh Lê, cẩn thận ngắm nghía hồi lâu.
Chiếc nhẫn trông rất bình thường, không quý giá, cũng chẳng có hoa văn cầu kỳ, chỉ có một dòng chữ Latin khắc bên trong.
"Đây là chị Tiểu Lê tự làm à?" A Á nghiêng đầu hỏi, cố tìm ra điều đặc biệt.
"Không phải."
Phó Đinh Lê lại vùi mặt vào tấm mặt nạ hàn, không nhìn thấy biểu cảm, nhưng nghe giọng điệu thì như đang cười.
"Là người khác tặng à?"
"Ừ."
"Ai tặng?"
Giọng Phó Đinh Lê vẫn bình thản. Cô lại cúi xuống, tiếp tục hàn, tiếng lửa nổ lách tách.
"Vậy là... người khác tặng à?"
"Ừ."
"Ai tặng vậy?"
Trong lòng A Á đã đoán ra: chắc là bạn trai hoặc bạn gái rồi.
Cô bé bĩu môi, âm thầm than: "Rốt cuộc là ai mà chỉ với một chiếc nhẫn rẻ tiền đã lừa được chị Tiểu Lê vừa xinh vừa tốt bụng như vậy."
A Á uống một ngụm nước ngọt vừa mua, chờ Phó Đinh Lê trả lời.
"Người yêu của chị."
"Cái gì!" A Á làm rơi cả chai nước đang uống dở xuống đất.
Phó Đinh Lê tháo mặt nạ hàn ra, khom người dựng lại chai nước, trên đó in hình bán thân của Khổng Lê Diên mặc áo sơ mi trắng và quần jean, gương mặt thanh thuần rạng rỡ, kèm dòng quảng cáo: "Giải nhiệt."
Ngón tay dính bụi bẩn của cô vô thức lướt qua gương mặt Khổng Lê Diên trên chai, khiến nó dính thêm một lớp xám mờ. Cô lại dùng mu bàn tay lau đi, rồi khẽ cong môi, ngước nhìn vẻ mặt kinh ngạc của A Á.
"Phải phân loại rác cho tốt vào!" — cô ném chai nước trả lại, giọng trêu chọc.
A Á ngơ ngác nhận lấy chai nước, vừa đi vừa hỏi với vẻ chưa tin nổi:
"Cái gì cơ! Chị Tiểu Lê, 'người yêu' là sao, chị đừng dọa em nha?"
Phó Đinh Lê liếc cô bé, lấy lại chiếc nhẫn trong tay, cất vào túi áo, ngay sát vị trí trái tim. Mái tóc vàng óng mềm mại trượt xuống bên tai.
Cô vỗ nhẹ lên ngực mình, cười:
"Không đùa đâu. Kết hôn rồi."
Sau ngày hôm đó, tin tức Phó Đinh Lê đã kết hôn lan khắp xưởng, một nơi không lớn cũng chẳng nhỏ.
Không ít đồng nghiệp quen biết đều kéo đến hỏi han về cuộc sống hôn nhân của cô. Đối với chuyện này, trên cơ sở che giấu thân phận của Khổng Lê Diên, Phó Đinh Lê có thể trả lời được gì thì đều trả lời.
"Nhẫn là em tặng, không đắt lắm, nhưng có ý nghĩa đặc biệt. Mua từ năm năm trước, giữ đến tận bây giờ."
"Người ấy bận rộn, số lần gặp mặt không nhiều. Sau khi đi hưởng tuần trăng mật về, hình như vẫn chưa gặp lại."
"Không có đâu, không bị lừa tình hay lừa tiền cả. Vì người ta vừa có tiền, vừa có sắc, lại có tình hơn em nữa."
Trả lời đến cuối cùng, Phó Đinh Lê cũng chẳng biết đã dấy lên bao nhiêu phiên bản đồn đoán.
Ngay cả Văn Anh Tú, người thầy và cũng là chủ xưởng, một hôm nhìn Phó Đinh Lê muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được mà nhắc nhở:
"... kết hôn là chuyện lớn, đã bàn bạc với gia đình chưa?"
Phó Đinh Lê không ngờ mọi chuyện lại lan xa đến mức ấy. Cô bật cười, cong mắt, nhưng vẫn thành thật đáp:
"Bàn rồi ạ. Mẹ em gặp rồi, cũng rất hài lòng."
Mùa hạ năm 2022, Phó Đinh Lê vẫn cảm thấy mình là một người vô cùng may mắn.
Mọi thứ đều đang đi theo chiều hướng tốt đẹp, như thể khoảng thời gian từ 2021 đến 2022 chỉ là một cơn ác mộng dài.
Bây giờ ác mộng đã tan biến, cuộc sống cô bình dị mà trọn vẹn. Tất cả những gì cô mong muốn đều ở bên cạnh: Giấc mơ. Người thân. Người thương.
Mọi thứ Phó Đinh Lê khao khát đều trong tầm tay.
Ngày mùng một tháng tám, Phó Đinh Lê tìm được một căn nhà khá ổn gần khu nghệ thuật, một căn hộ nhỏ dành cho một người, sạch sẽ, gọn gàng, không còn là căn phòng ngăn cách tệ hại với khả năng cách âm kém nữa.
Căn hộ có một phòng khách nhỏ, nội thất đầy đủ.
Bức tường trong phòng khách vẫn trống, nên cô dự định mua một chiếc máy chiếu tốt, thứ cô cho là cần thiết: vừa có thể xem phim của Khổng Lê Diên, vừa có thể cùng Khổng Lê Diên xem phim.
Trong phòng ngủ có một cửa sổ kính chiếm trọn bức tường, chỉ cần kéo rèm ra là ánh nắng có thể tràn ngập hơn nửa chiếc giường.
Xưởng vẽ còn hỗ trợ trợ cấp thuê nhà, nên Phó Đinh Lê càng yên tâm.
Cô tự tin dự đoán rằng, chỉ một hai năm nữa, có lẽ mình sẽ chuyển đến một nơi rộng hơn.
Dù trong thời gian này số lần gặp Khổng Lê Diên không nhiều, nhưng khi trang trí căn hộ mới, Phó Đinh Lê đã có rất nhiều ý tưởng về cách bày biện, sắp đặt.
Nếu một ngày nào đó, Khổng Lê Diên không muốn căn nhà ở Thượng Hải kia trông trống trải như thế nữa, thì Phó Đinh Lê tin rằng mình có thể lấp đầy căn biệt thự ba tầng rộng lớn ấy bất cứ lúc nào.
Ngày chuyển nhà, Phó Đinh Lê dậy từ sáng sớm tinh mơ. Vì thời gian không thuận tiện, cô không nhờ ai đến giúp.
Chỉ mượn được chiếc xe bán tải cũ của A Á, tự mình đóng gói hành lý, từ tầng sáu khuân từng thùng xuống, chất lên xe dưới ánh sáng mờ nhạt đầu ngày.
Con người thật kỳ lạ....
Khi còn ở nơi này, cô chỉ mong sớm dọn đi, không phải nghe người hàng xóm ngáy vang xuyên tường nữa.
Nhưng đến lúc sắp đi thật rồi, cô lại thấy luyến tiếc:
luyến tiếc ô cửa sổ lớn kia, luyến tiếc những tòa cao ốc phía xa, luyến tiếc con hẻm cũ từng chật kín người khi đoàn phim "Bão tuyết ban ngày" đến quay.
Mái hiên ngắn đã từng có hai người trẻ tuổi đứng ở hai đầu ranh giới, chiếc đèn đường cũ kỹ chớp nháy mỗi khi đêm về, những con số tầng lầu ở mỗi khúc quanh từ tầng một đến tầng sáu mà cô đã nhìn qua vô số lần...
Cứ như thể nơi đây đã xảy ra rất nhiều, rất nhiều câu chuyện, nhưng thoáng chốc cố gắng hồi tưởng lại.
Như thể nơi này từng chứa đựng rất nhiều câu chuyện, nhưng khi cố nhớ lại, cô lại vô lý mà cho rằng tâm điểm của tất cả đều chỉ là Khổng Lê Diên.
Cô vừa nghĩ vậy, vừa ngáp một cái, ôm thùng đồ đầy ắp từ tầng sáu xuống tầng một.
Bà chủ tiệm cắt tóc dựa vào cửa, châm điếu thuốc, gật đầu với cô:
"Em gái dọn đi rồi à? Chị biết ngay là em ở không lâu mà."
Thấy mái tóc vàng mới nhuộm của cô, bà lại nói:
"Tóc này đẹp đấy, nhưng phải đi dặm màu thường xuyên nha."
Phó Đinh Lê cong mắt cười, giọng chân thành:
"Chúc chị cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc an khang."
Khi gần tới tầng một, cô bé Phương Giai Lệ lon ton chạy xuống, hai bím tóc vểnh cao, phía sau là một đám trẻ thấp hơn nửa cái đầu.
Bọn trẻ được nghỉ hè, rộn ràng chạy qua cô, miệng còn hét:
"Hôm nay đến lượt cậu, đừng hòng chạy!"
Phó Đinh Lê ôm thùng đồ, nghiêng người né qua.
Khi quay đầu lại, chỉ còn vài bậc thang cuối cùng, mà mỗi bước lại thấy nặng nề như thể thật khó đi hết.
Trong thùng đồ có rất nhiều thứ, giá ảnh đã tháo rời, vài bức ảnh phong cảnh, hai đôi găng tay, một đôi len cashmere, một đôi lông xù mua ở cửa hàng tiện lợi giá 25 tệ, tuýp kem chống nẻ còn dở, một chiếc bật lửa bị bỏ quên...
Trên cùng là tấm poster cũ đã cuộn lại, mép nhàu nát và thiếu mất một góc.
Qua những thứ đó, Phó Đinh Lê nhìn thấy ánh mặt trời đỏ rực như máu lúc rạng đông và một người phụ nữ đang tựa vào chiếc xe bán tải cũ cô thuê, mái hiên che khuất nửa thân trên.
Chỉ lộ ra đôi bốt Martin đế dày màu nâu nhạt, đôi chân thẳng tắp, thon dài; chiếc khăn che mặt màu nâu đã cũ buông lơi bên quần short, nhẹ bay trong gió.
Tầm nhìn của người phụ nữ đó có lẽ không thấy được cô đang đứng ở nửa trên cầu thang, thế nên nàng dùng mũi giày vô định đá những viên sỏi trên nền xi măng, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Phó Đinh Lê cảm thấy giữa những ngón tay của người phụ nữ này nên kẹp thêm một điếu thuốc mới phải, dù cô không nhìn thấy mặt người đó.
Cô nghĩ vậy, rồi bước xuống một bậc.
Ai ngờ tiếng động nhỏ này đã thu hút sự chú ý của người phụ nữ kia.
Người phụ nữ đang đợi ở ngoài cửa hơi cúi người xuống, nhìn vào trong, gương mặt đeo mũ lưỡi trai và khẩu trang kia lập tức hiện ra trước mắt Phó Đinh Lê.
Giây phút phát hiện ra cô, Khổng Lê Diên bật cười.
Dường như đang cười cô vì sáng sớm thu dọn đồ đạc mà lấm lem bùn đất. Nhưng Khổng Lê Diên cũng chẳng khá hơn là bao.
Chỉ mặc một chiếc áo khoác da màu nâu kiểu Mỹ rất kín đáo nhưng cũng có vẻ phong trần mệt mỏi.
Để lộ làn da nơi xương quai xanh trắng nõn và thanh mảnh.
Cô giống như một nữ cao bồi vừa băng qua miền Tây nước Mỹ, tô son đỏ rực, xinh đẹp mà mệt mỏi.
Giữa ánh sớm mờ nhạt, vẻ đẹp ấy lại càng gợi cảm một cách tĩnh lặng.
Tiếng đế giày thể thao của Phó Đinh Lê vang lên đều đặn trên cầu thang. Cô từng bước đi xuống, cẩn thận ngắm nhìn người phụ nữ trước mặt.
"Đang nhìn gì vậy?" Khổng Lê Diên hỏi, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô.
"Em xem chị có phải lại bị người đại diện ép không cho ăn cơm không."
"Vậy em thấy sao?"
"Cũng tạm, có vẻ... béo hơn lần trước một chút."
"Chị thấy em cũng vậy." Nàng nheo mắt, rồi cười, ngón tay ấn nhẹ vào gáy đối phương. "Béo lên trông đẹp hơn."
"Mệt mà, không ăn nhiều thì lấy đâu ra sức."
Phó Đinh Lê bước ra khỏi lối hẹp, đứng dưới ánh nắng, chăm chú quan sát Khổng Lê Diên.
Dưới mắt người kia vẫn còn quầng thâm, chắc là đã bay từ Bắc Kinh qua đây cả đêm.
Cô ở trên lầu thu dọn lâu như vậy mới xuống khuân chuyến đầu tiên, cũng không biết nàng đã đợi cô ở dưới lầu bao lâu.
"Sao không lên? Đợi lâu rồi à?"
"Không biết hôm nay em chuyển nhà. Sợ làm phiền nên chỉ đứng dưới này. Không lâu đâu."
"Sao không hút điếu thuốc cho tỉnh?" Phó Đinh Lê đứng trong vòng mái hiên ngắn, nhìn chằm chằm quầng thâm dưới mắt Khổng Lê Diên.
Cô quên mất phải đặt thùng đồ trong tay vào xe, cũng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó.
"Không cần thiết."
Khổng Lê Diên buông một tiếng thở dài khe khẽ, rồi tự nhiên nhận lấy thùng đồ, đặt lên thùng xe phía sau.
Ánh nắng tràn xuống vai áo, lướt qua những sợi tóc rối vì gió.
"Nghe Vinh Ngô nói em gần đây kết được nhiều bạn mới. Sao chuyển nhà lại không gọi ai giúp?"
"Sáng sớm quá, ngại làm phiền người ta."
Phó Đinh Lê đáp, nhận ra ánh mắt của Khổng Lê Diên vẫn dõi theo mình.
Rồi bất chợt, người kia ôm lấy cô.
Chóp mũi vùi vào hõm vai cô, gò má tựa vào cằm cô, hai tay đặt trên eo lưng cô, ngón tay nhẹ nhàng vê chất liệu mỏng manh của chiếc áo thun.
Nàng nói ra một câu rất lười biếng:
"Em ôm chị một lát đi."
Thật ra, lúc này Khổng Lê Diên đã ở bên ngoài suốt đêm. Từ một thành phố khác chạy đến, trên người chẳng vương mùi hương nào, chỉ còn đọng lại hơi thở lành lạnh.
Nhưng Phó Đinh Lê lại thấy người này... thơm quá.
Buổi sáng phong trần và mệt mỏi, trong khu chung cư cũ, người lên kẻ xuống, mỗi bước chân đều dễ gây tiếng động. Tiếng xe máy, xe đạp, tiếng rao hàng ăn sáng vọng ra từ con ngõ nhỏ, xen lẫn tiếng trẻ con chạy ào ào, la hét và dậm chân ầm ầm.
Bụi bay lơ lửng. Nắng cũng treo lơ lửng.
Phó Đinh Lê đột nhiên có cảm giác chân thực, cô đang ôm người yêu đã lâu không gặp của mình.
Bình dị và bình thường, không có ai kinh động họ, không có ai phát hiện đây là Khổng Lê Diên.
Vào khoảnh khắc này, Phó Đinh Lê đột nhiên nảy sinh một ảo tưởng phi thực tế, rất tha thiết hy vọng cô có thể cùng người yêu của mình cứ quang minh chính đại ôm nhau như vậy mãi.
Không có ai sẽ phát hiện ra họ, ngăn cản họ yêu nhau.
"Em vừa mới dọn đồ, trên người nhiều bụi lắm." Phó Đinh Lê vỗ nhẹ lên tấm lưng đang co lại của Khổng Lê Diên, chậm rãi nói.
"Không sao, chị cũng vậy." Khổng Lê Diên nói.
Phó Đinh Lê chỉ còn biết cười.
Cô ôm Khổng Lê Diên, cảm nhận một Khổng Lê Diên chân thực, cũng đã rất muốn cười.
Cười cười lại thở dài, tự mình nói về chuyện gần đây của mình:
"Chị có biết không, đồng nghiệp của em đều nói em kết hôn thiệt thòi lớn, không chừng người kết hôn với em là một kẻ lừa đảo."
Khổng Lê Diên cũng cười, tiếng cười có chút mệt mỏi, như thể từ xương cốt, từng sợi một truyền đến trái tim cô, "Vậy em nói sao?"
"Em?" Phó Đinh Lê hồi tưởng lại những lời mình nói mấy ngày nay, cảm thấy mình rất thẳng thắn, "Em đều nói thật."
"Sau đó để người khác cảm thấy chị là kẻ lừa đảo?"
"Là họ tự muốn hiểu như vậy."
"...Vậy em cảm thấy họ hiểu đúng hay sai?" Khổng Lê Diên dùng ngón tay khều nhẹ vào eo cô.
"Đương nhiên là sai rồi." Phó Đinh Lê bị khều có chút ngứa, trong nháy mắt cô liền biến thành một con cá, chỉ muốn chui vào kẽ xương của Khổng Lê Diên.
Nhưng vẫn cố gắng gạt đi những suy nghĩ lung tung này, rất vô tư mà giải thích:
"Rốt cuộc người yêu của em sáng sớm tinh mơ từ một thành phố khác đến đây để chuyển nhà giúp em, còn họ thì không có."
Khổng Lê Diên dường như bị lý do của cô chọc cười.
Hàng mi run rẩy, bất giác lướt qua cổ Phó Đinh Lê, giống một đám mây mềm mại.
Chờ cười xong, nàng mới từ từ ngẩng đầu, dưới ánh nắng mơ hồ, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên gáy Phó Đinh Lê.
"Nếu cô Phó đã nói như thế, chị đây mà không dọn thì chẳng phải là mất mặt sao?"
Phó Đinh Lê cười đến nheo cả mắt: "Ôm cũng ôm rồi, cô Khổng không định quỵt nợ đấy chứ?"
Thuê đại minh tinh Khổng Lê Diên giúp chuyển nhà, chi phí ước chừng là bao nhiêu nhỉ?
Khi Phó Đinh Lê thu dọn xong xuôi hành lý, dứt khoát mở cửa, ngồi vào ghế phụ chiếc xe bán tải cũ kỹ. Lúc ấy cô mới nhớ ra câu hỏi vừa nảy trong đầu, thế là nghiêm túc quay sang hỏi thật.
Mà khi đó, ánh mặt trời đã rực rỡ đến chói mắt.
Đại minh tinh Khổng Lê Diên ngồi trên ghế lái của chiếc xe bán tải rách nát, cúi người qua giúp cô cài dây an toàn.
Nghe thấy câu hỏi bất chợt của Phó Đinh Lê, Khổng Lê Diên cười bâng quơ một tiếng, mái tóc buông xuống lướt qua tai cô.
Sau đó, người phụ nữ này suy nghĩ một lúc lâu, rồi cho cô câu trả lời là:
"Để lại cho chị một chỗ đi, ở nhà mới của em."
Phó Đinh Lê có chút mệt mỏi ngáp một cái, ngước mắt nhìn qua, "Em cứ tưởng chị sẽ nói, mua cho chị một cây thuốc lá đi."
"Chị cai thuốc rồi." Khổng Lê Diên nói rất ngắn gọn.
"Tại sao?" Phó Đinh Lê cảm thấy bất ngờ.
Khổng Lê Diên lúc này đã khởi động chiếc xe bán tải mượn được, như thể suy nghĩ một hồi, mới chậm rãi trả lời:
"Gần đây không có lúc nào muốn hút thuốc."
"Không hút cũng là chuyện tốt." Phó Đinh Lê nói, "Em gần đây cũng không hút."
Rốt cuộc thương hiệu "72" kia có lẽ cũng đã đóng cửa rồi, bây giờ nhìn lại, giống như hãng thuốc lá đó, là vì hai người họ mới miễn cưỡng cầm cự được năm năm.
Nghĩ đến đây, Phó Đinh Lê lại có chút tò mò hỏi, "Nhưng thường thì lúc nào chị muốn hút thuốc?"
"Lúc nhàm chán?"
Khổng Lê Diên dường như cũng không chắc chắn câu trả lời là gì, liên tiếp nói ra mấy cái.
"Sau khi quay phim xong, lúc phải làm Khổng Lê Diên, lúc không thoải mái..."
Phó Đinh Lê sau đó, rất tự nhiên mà nói thêm một câu, "Lúc nhớ em."
Khổng Lê Diên bị câu nói này của cô chọc cho bật cười, "Em bây giờ nói những lời này đều tự nhiên như vậy sao?"
"Xem ra hút thuốc đối với chị đều không phải là chuyện tốt." Phó Đinh Lê không phản bác, mà là sờ sờ mặt Khổng Lê Diên.
Lồng ngực đã có chút chua xót, như bị người ta vắt vào vài giọt nước chanh. Sau đó nhẹ nhàng nói:
"Bởi vì trước đây mỗi lần hút thuốc, chị đều đang buồn."
Phó Đinh Lê chỉ ra vấn đề này, Khổng Lê Diên không phản bác.
Chỉ thờ ơ lái chiếc xe bán tải cũ, ánh mắt nhìn thẳng con đường rộng mở phía trước, bật dàn âm thanh có sẵn trong xe.
Trong xe đang bật một bài hát tiếng Quảng Đông cũ, khóe môi Khổng Lê Diên treo một nụ cười.
Mà Phó Đinh Lê lại trong bài hát cũ này, hồi tưởng lại vô số lần cô phát hiện Khổng Lê Diên đang hút thuốc.
Bên cạnh chiếc xe ở đầu con hẻm cũ, lúc nàng ở Bắc Cương dắt con ngựa trắng đi tìm Phó Đinh Lê, lúc cô độc đứng trên một bãi đá ngầm vào đêm ly biệt ở Kanas, bên vách đá lúc mặt trời mọc ở California, bên cửa sổ dưới ánh sáng xanh xám...
Ra là những khoảnh khắc nhỏ nhặt mà Phó Đinh Lê không để ý, người phụ nữ này đều đang âm thầm buồn bã.
"Cho nên bây giờ chị cai thuốc rồi."
Hồi lâu, Khổng Lê Diên nói một câu như thế, rẽ một khúc cua, mang Phó Đinh Lê đang tạm thời dừng lại ở những khoảnh khắc đó trở về.
Con hẻm cũ kỹ ngày càng xa họ, như thể đã bị họ lặng lẽ bỏ lại.
Phó Đinh Lê hít hít mũi, chậm rãi nói, "Ừm, dù sao cũng là chuyện tốt."
Lúc này, chiếc xe gặp một gờ giảm tốc, xóc nảy một chút, mấy thứ đồ chất phía sau cũng rung lắc.
Thế là chiếc điện thoại Khổng Lê Diên tùy ý đặt ở phía trước xe đột nhiên sáng lên.
Phó Đinh Lê trong khoảnh khắc mơ hồ đó, đột nhiên thấy rõ màn hình khóa của Khổng Lê Diên.
Là một cô gái đội mũ lưỡi trai và khẩu trang trắng, cả người xám xịt.
Cô ngồi xổm trên đất, không màng hình tượng, một tay cầm súng hàn, tay kia cầm tấm mặt nạ vừa tháo xuống.
Tựa như bị ai đó chụp lén đúng lúc quay đầu lại, biểu cảm ngơ ngác đến đáng yêu.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt vẫn vô thức cong lên, cong thành một khe sáng mảnh, như thể ánh cười đã được khắc sâu trong bản năng.
Không đẹp lắm - Phó Đinh Lê ngay lập tức đưa ra đánh giá.
Là cắt từ tấm ảnh tập thể ra.
Cho nên rất mờ, cơ bản người nhìn thấy tấm ảnh này đều không nhận ra người trong ảnh này là ai.
Phó Đinh Lê biết đó là mình.
Cũng nhớ lại khi nhìn thấy tấm ảnh tập thể đó, cảm thấy đôi mắt của mình không sáng như vậy, thế nên lúc đó cô tìm rất lâu mới phát hiện người trong một góc đó là mình.
Mà giờ đây, trên màn hình điện thoại của Khổng Lê Diên, cô lại thấy chính khuôn mặt ấy, được tách khỏi mọi người, khỏi mọi thứ, chỉ còn lại mình cô, mờ ảo.
"Chị, có phải đã chỉnh sửa cho em không?" Phó Đinh Lê hợp lý đưa ra nghi vấn.
"Phó Đinh Lê." Kết quả là Khổng Lê Diên gọi cả tên đầy đủ của cô, rất kiên nhẫn mà nói:
"Chị phát hiện em đối với chị thật sự không có một nhận thức đúng đắn nào cả."
"Có sao?"
"Chị là loại người cắt một tấm ảnh làm hình nền còn phải chỉnh sửa sao?" Khổng Lê Diên hỏi.
"Cũng đúng." Phó Đinh Lê cảm thấy mình đúng là hỏi hơi lệch, tưởng tượng ra dáng vẻ Khổng Lê Diên đối diện với màn hình nhỏ hẹp chỉnh ảnh, không nhịn được mà cười ngả nghiêng trong xe.
Chờ cười xong, lại có chút lo lắng hỏi:
"Chị lấy ảnh này làm hình nền không sao chứ? Lỡ như bị chụp được thì làm sao bây giờ?"
Vừa hay xe chạy vào một đường hầm, ánh sáng dài và tối tăm, Khổng Lê Diên sau một khoảng lặng rất dài mới thong thả trả lời cô:
"Không sao, cái điện thoại này không dùng để liên lạc bên ngoài."
"Vậy được." Phó Đinh Lê gật gật đầu, sau đó lại ngáp một cái.
"Mệt rồi?"
"Ừ, em hôm nay dậy sớm, nghĩ đến đó sớm một chút có thể thu dọn sớm, buổi tối có thể nghỉ ngơi. Chị thì sao? Chị có buồn ngủ không?"
"Chị không buồn ngủ lắm, em ngủ một lát đi."
"Thật sao?"
"Thật."
Nghe thấy giọng nói an ổn của Khổng Lê Diên, Phó Đinh Lê không thể chống lại cơn buồn ngủ, vốn định chợp mắt một lúc, nhưng vẫn ngủ thiếp đi.
Xe xóc nảy nhè nhẹ, ánh nắng trước xe chảy lên mặt, nóng hổi. Phó Đinh Lê ngủ một giấc dị thường an ổn.
Thậm chí còn có một giấc mơ ngắn.
Nghe nói, con người khi chìm vào giấc ngủ sâu thì rất ít mơ. Thế nên, kể từ khi trở về nước, Phó Đinh Lê cũng hiếm khi mơ thấy California nữa.
Đến nỗi nguyên nhân không còn mơ là vì khoa học hay vì tình yêu? Cô không hiểu rõ. Chỉ biết rằng sau khi tỉnh giấc lần này, ranh giới giữa mộng và thực đã hòa làm một.
Trên đầu là vầng mặt trời mới tinh vừa nhô lên. Ngoài cửa sổ xe là con đường thênh thang, trong xe vang lên một bản nhạc tiếng Quảng Đông du dương, lười nhác.
Phó Đinh Lê ngồi ở ghế phụ, gió nhẹ lướt qua, còn người phụ nữ ở ghế lái, người cùng đường, cùng cô trải qua những năm tháng giông gió, đang dịu dàng chạm vào gương mặt cô.
Thế nên lần này cô thật sự không phân biệt được, rốt cuộc là giấc mơ quá sâu, hay là hiện thực đã tốt đẹp hơn cả giấc mơ.
Bởi vì sau khi mở mắt ra, ánh nắng như dòng bơ vàng chảy dọc kính chiếu hậu, lấp lánh tràn lên gò má cô, thứ ánh sáng ấy, không thể lau đi.
Khổng Lê Diên nghiêng người trong nắng, nhìn cô. Bàn tay nàng khẽ lướt qua gò má, lòng bàn tay nâng cằm Phó Đinh Lê lên. Khi thấy cô tỉnh, trong đáy mắt sâu thẳm ấy, có một làn sóng nhu tình sắp tràn ra.
Rồi nàng nhẹ nhàng quay mặt cô lại.
Phó Đinh Lê chớp mắt, ngẩng cổ. Giờ đây cô không còn phải đoán, không còn phải sợ ánh mắt của người phụ nữ này nữa.
Môi nàng rơi xuống môi cô, cẩn trọng, rồi nghiền nát.
Và trong giây phút ấy, Phó Đinh Lê biết.
Rằng rất lâu về trước, trong một đêm mưa, khi những giọt nước phủ mờ kính xe, tiếng còi vang vọng phá tan giấc mơ mơ hồ, nàng đã từng ngồi một mình, vượt qua năm phút dài và cô tịch.
Chỉ để nói một câu: "Tóc em rối rồi."
Thì ra, chỉ là muốn hôn cô. Giống như bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro