Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 56

Khổng Vãn Nhạn, sinh năm 1989.

Chỉ có điều, đến tận bây giờ Khổng Lê Diên vẫn không biết, cô gái đã qua đời ở tuổi mười bốn ấy rốt cuộc đã chào đời vào ngày nào của năm 1989.

Ngay cả trên tấm bia mộ được dựng lên một cách qua quýt, cũng không ai cảm thấy việc khắc lên tên tuổi và ngày tháng cụ thể của nàng là cần thiết.

Trên đó chỉ có một dòng chữ mà người qua đường đều không thể hiểu nổi, chỉ cảm thấy thật trừu tượng và mờ mịt:

【 Không hối hận, không hối hận. 】

Cùng lúc đó, Khổng Vãn Nhạn qua đời vào ngày 21 tháng 6 năm 2003.

Nàng là đứa con gái đầu lòng của Khổng Yến và Khương Mạn. Người ta nói trong giới tự nhiên, "nhạn" là loài vật si tình và chung thuỷ nhất. Ý niệm về "vãn nhạn" (cánh chim muộn màng trở về) cũng đã được dùng trong rất nhiều áng thơ cổ, mang một hàm ý thuần khiết, chân thành và bao la nhất.

Cái tên này, tự nhiên cũng gửi gắm niềm hy vọng vô hạn của Khổng Yến và Khương Mạn, tượng trưng cho kết tinh tình yêu muộn màng của họ.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Khổng Vãn Nhạn, con người này, theo lẽ thường sẽ được hưởng trọn vẹn sự chú ý và tình yêu thương toàn tâm toàn ý từ cặp vợ chồng ngôi sao này, dẫu cho thứ tình yêu đó có lẽ cũng chẳng khác gì thứ mà Khổng Lê Diên nhận được bây giờ.

Chỉ là, ngay cả thứ tình yêu như vậy, nàng cũng chưa từng có được.

Nàng tên Vãn Nhạn, nhưng vừa sinh ra đã là một đứa trẻ mắc phải hội chứng bẩm sinh với hình hài khác thường.

...Gương mặt đặc thù, trí lực thấp kém, tứ chi dị dạng.

Nếu Khổng Vãn Nhạn được sinh ra trong một gia đình bình thường, có lẽ nàng sẽ gặp được một đôi cha mẹ nghèo khó nhưng kiên cường như cỏ dại, sẽ có được những người thân dù có ghét bỏ nhưng vẫn tin chắc vào mối liên kết huyết thống, và sẽ sống được lâu hơn một chút so với mười bốn năm ngắn ngủi.

Giống như Đỗ Lệ bây giờ, vẫn sống tốt qua tuổi ba mươi, có một cô em gái hay cãi nhau ầm ĩ với mình.

Đương nhiên cũng có một khả năng khác, thậm chí còn tệ hơn cả kết quả ngày hôm nay.

Thỉnh thoảng Khổng Lê Diên ngoảnh lại suy ngẫm, cũng sẽ cảm thấy, mười bốn năm cuộc đời của Khổng Vãn Nhạn thật sự quá đỗi khổ đau.

Cha nàng, Khổng Yến, là một người đàn ông phù phiếm và vĩnh viễn coi mình là trung tâm. Ông ta quá hiểu cách lợi dụng mọi thứ xung quanh để giành lấy lợi ích, thậm chí còn dị thường hưởng thụ kịch bản cuộc đời do chính mình sắp đặt.

Năm em gái Khổng Vãn Nhạn, Khổng Lê Diên, lên sáu tuổi, ông ta đã cho người đến quay một bộ phim tài liệu dài bốn mươi phút.

Kịch bản phim viết về những câu chuyện thú vị khi ông chăm sóc con gái, viết về biểu cảm cười không khép được miệng của ông khi trả lời phỏng vấn, viết về cảnh ông vừa gấp quần áo dưới ống kính máy quay chao đảo vừa lẩm bẩm "Tôi phải soạn vài bộ quần áo gửi qua cho bà xã, cô ấy đang đóng phim ở sa mạc, bên đó cát bụi nhiều lắm. À đúng rồi, mấy hôm trước cô ấy còn gọi điện bảo tôi tìm chiếc váy đỏ kia...", viết về cảnh sau đó ông vội vã chạy lên lầu, rồi lại dưới ống kính chao đảo, phơi chiếc váy đỏ vừa giặt xong dưới ánh nắng một cách hài hước, viết về cảnh có người ở dưới hỏi ông có phải rất thương con gái không, và ông thì ôm chiếc váy đỏ chạy xuống, tỏ vẻ bất mãn với câu hỏi sau ống kính "Đương nhiên rồi, tôi không thương con gái tôi thì còn thương ai được?".

Và ông lại vỗ vai Khổng Lê Diên trước ống kính, đội chiếc mũ sinh nhật mới tinh lên đầu cô bé đang nở nụ cười tiêu chuẩn, rồi tủm tỉm thêm hai chữ vào câu thoại đã định sẵn:

"Đương nhiên rồi, đây chính là đứa con gái duy nhất của tôi."

Dù cho lúc đó, Khổng Vãn Nhạn đã bị nhốt trên lầu, trong miệng có lẽ vẫn không ngừng lặp lại "không hối hận, không hối hận".

Ông ta cũng không một lần ngoảnh lại, vẫn bình tĩnh và chân thật mà cười, tiếp nhận phỏng vấn của đoàn làm phim tài liệu.

Sau đó, Khổng Lê Diên lộ diện trong bộ phim kinh điển Nhân Sinh, rất nhiều người bắt đầu nói con gái của Khổng Yến có linh khí, là một mầm non diễn xuất.

Từ đó về sau, trong giới có thêm một giai thoại về việc Khổng Yến yêu vợ thương con, dập tắt đi một tin đồn bí ẩn năm xưa rằng Khổng Yến và Khương Mạn đã ăn cơm trước kẻng, mang thai rồi sinh non.

Mẹ nàng, Khương Mạn, thực sự sở hữu một vẻ đẹp và sự tự tin rạng ngời, ở thời đại đó đã là một người phụ nữ đầy tham vọng.

Khi đóng phim thì rất liều mạng, có thể ở lại sa mạc hoang vu khô cằn hơn nửa năm, cưỡi ngựa quay cảnh đêm dưới hoàng hôn đỏ rực suốt nửa đêm, ngã ngựa cũng không rên một tiếng, rất quyết liệt mà leo trở lại lên lưng ngựa, biến mình thành nữ hiệp trong phim võ hiệp, có thể nhẫn nhịn, có thể kiên cường, cũng có thể gạt bỏ tình riêng sang một bên.

Có lẽ nữ hiệp này, chuyện hối hận nhất trong đời, chính là chưa kết hôn đã sinh con. Nữ hiệp vào thời điểm đẹp nhất của tuổi xuân, đã phạm phải một sai lầm mà rất nhiều người trẻ tuổi đều sẽ phạm phải.

Ngay sau sai lầm đó.

Người phụ nữ này có lẽ đã hạ quyết tâm, rằng không có gì là không thể vứt bỏ trước khi thực hiện được mục tiêu của mình, cuộc hôn nhân chỉ tồn tại trên danh nghĩa, người đàn ông đã yêu nhau từ thuở mười mấy đôi mươi... đối với nàng đều chẳng phải là vật hy sinh gì to tát.

Huống chi chỉ là một đứa con gái sinh ra không đúng thời điểm, lớn lên lại chẳng giống nàng chút nào.

Gương mặt đặc thù của đứa trẻ mắc hội chứng bẩm sinh thực sự không có cách nào kế thừa được vẻ đẹp trời phú của Khương Mạn.

Có lẽ Khương Mạn thời trẻ, khi đối mặt với sinh mệnh bất ngờ ập đến này, phản ứng đầu tiên cũng là hoang mang.

Khi quay Lam Sách, một bộ phim thể hiện tình cảm cảm động giữa hai mẹ con bình thường, để diễn tốt vai một người mẹ trẻ tuổi và gian truân, Khổng Lê Diên đã xem rất nhiều phim tài liệu về các bà mẹ.

Nàng biết được hàm ý sâu xa của từ "mẹ" dù cho dây rốn có kết nối huyết mạch, rất nhiều người mẹ cũng không thể thản nhiên chấp nhận thân phận này ngay sau khi sinh con.

Cũng sẽ có một bộ phận người, ban đầu nhận thức về thân phận của mình là mơ hồ, và cần phải mất một thời gian rất dài để công nhận mình là một "người mẹ".

Cho nên mới có nhiều phụ nữ bị trầm cảm sau sinh như vậy.

Sau khi xem liên tục rất nhiều phim tài liệu, Khổng Lê Diên ở Trùng Khánh ẩm ướt, oi ả, đêm đêm không ngủ được. Nàng đứng trên cây cầu đá ngắm xe cộ qua lại, thỉnh thoảng cũng sẽ thấy ở đầu đường, có những người phụ nữ trung niên dắt con nhỏ, điên cuồng nói "Mày mà còn khóc nữa tao vứt mày ở đây, có tin không!", có những người phụ nữ trung niên sáng sớm dọn hàng quán đêm, đạp xe ba gác che gió cho đứa con nhỏ đang ngủ gật trên xe... Nàng nghĩ, họ đều là mẹ, muôn hình vạn trạng những người mẹ, mỗi người mang trong mình một dáng hình của tình thương.

Thế là nàng lại càng thường xuyên nhớ về Khương Mạn.

Nàng cố gắng lý giải Khương Mạn, sau đó làm tốt việc xây dựng hình tượng một người mẹ trẻ của mình.

Một đêm nọ, nàng thậm chí còn nảy ra ý tưởng, bắt đầu viết tiểu sử nhân vật cho Khương Mạn thời trẻ. Dù nàng không biết, sau bao nhiêu năm, mình dùng tâm lý của một người phụ nữ cùng tuổi với Khương Mạn thời trẻ, rốt cuộc có dùng câu chuyện do mình bịa đặt, dùng ánh mắt của hiện tại để tô vẽ cho hình tượng của Khương Mạn hay không.

Nhưng nàng vẫn mua một cuốn sổ tay, dùng bút mực xanh, để lại những dòng mực xanh trên trang giấy trắng, từng câu từng chữ viết xuống những suy nghĩ và trải nghiệm cuộc đời của Khương Mạn.

Cuối cùng, nàng ghi lại một dòng tổng kết ở trang lót của cuốn sổ, Khương Mạn lúc đó có lẽ cũng là một người phụ nữ kiêu ngạo đến mức có phần tự phụ, cho nên sau lần bồng bột phạm sai lầm sinh con đầu lòng, Khương Mạn đã từng có sự khó hiểu và hoài nghi đối với gương mặt của Khổng Vãn Nhạn, đã từng có sự giằng xé và xung đột.

Cho nên mới lâm vào một giai đoạn trầm cảm sau sinh.

Chẳng lẽ là do đứa con gái này đã khiến Khương Mạn trầm cảm sao?

Hay là vì chứng trầm cảm sau sinh của bà không được điều trị và kiểm soát đầy đủ, để rồi khi đóng vai một mỹ nhân tuyệt đại phong hoa thoáng qua trong một đoàn phim nước ngoài, Khương Mạn vì bệnh tình mất kiểm soát mà để lại rất nhiều hình ảnh không thể chấp nhận được.

Khương Mạn đã mua lại tất cả các đoạn băng ghi hình lúc đó, dứt khoát rút lui khỏi làng giải trí, rồi mới phát hiện ra, đứa con gái thứ hai của mình thế mà cũng được sinh ra một cách lạnh lùng và cố chấp như vậy?

Sau khi quay xong "Lam Sách", Khổng Lê Diên đã rơi vào một khoảng thời gian suy ngẫm sâu sắc.

Nàng thường xuyên cố gắng tìm ra câu trả lời cho vấn đề này, nhưng người chết chung quy không thể cho nàng câu trả lời.

Sau này, nàng trở về nhà cũ một chuyến, khi viện điều dưỡng chuyển đến Los Angeles, nàng lại đến viện điều dưỡng cũ ở California, thu dọn một vài di vật còn sót lại của Khương Mạn, mới phát hiện ra những cuộn băng ghi hình đó.

Qua bao nhiêu năm, băng đã phủ một lớp bụi dày, phần lớn đều không thể phát được nữa.

Liên quan đến bí mật mà Khương Mạn đã kiên quyết rút lui khỏi giới để che giấu, Khổng Lê Diên không có cách nào tìm người đến sửa chữa.

Chỉ dựa vào vài đoạn băng có thể phát được, cùng với những hình ảnh có độ phân giải mờ ảo, chắp vá lại hình tượng một Khương Mạn thời trẻ.

Rốt cuộc thời gian nàng và Khương Mạn ở bên nhau cũng ít đến đáng thương.

Trước khi rút lui khỏi giới, Khương Mạn đóng phim ở khắp nơi trên cả nước. Sau khi rút lui, Khương Mạn lại đến viện điều dưỡng ở California, trở thành một bệnh nhân trầm cảm.

Phần lớn thời gian, Khương Mạn đối với nàng chỉ là một từ ngữ, một bóng hình và một thân phận mơ hồ.

Đối với nàng, vai trò của người mẹ thậm chí còn không có sức ảnh hưởng bằng những nhân vật điện ảnh đã đi sâu vào lòng người của Khương Mạn.

Nàng mơ hồ nhớ, đợi đến khi tình hình của Khương Mạn khá hơn một chút, bà cũng sẽ từ viện điều dưỡng trở về, ăn mặc chỉnh tề, tô son môi cực kỳ rực rỡ, trông hệt như ngôi sao lớn lấp lánh trên TV.

Ngôi sao lớn này sẽ in hằn dấu son đỏ rực đó lên mặt Khổng Lê Diên.

Ướt át, không mấy dễ chịu.

Lần đầu tiên bị hôn như vậy, Khổng Lê Diên còn theo bản năng muốn lau đi, nhưng chưa kịp đưa tay lên, Khương Mạn đã đột nhiên trừng lớn mắt, siết chặt lấy cổ tay gầy guộc của nàng.

Dù cho nàng khóc lóc muốn giãy ra, nói rằng thấy đau.

Khương Mạn vẫn như không thấy phản ứng của nàng, trên mặt lăn dài những giọt nước mắt trong suốt mà vẩn đục, siết chặt cổ tay yếu ớt của nàng, sau đó nghẹn ngào mà sắc nhọn nói:

"Không được lau! Mẹ bảo con không được lau, mẹ là mẹ của con, mẹ mang thai con mười tháng sinh con ra, con hút máu mẹ gặm thịt mẹ, vì con mẹ đã từ bỏ biết bao nhiêu, vì con mẹ cuối cùng không thể đóng phim được nữa, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy? Sao có thể ghét bỏ mẹ..."

Sau này Khổng Lê Diên không bao giờ lau những dấu son đó nữa.

Chỉ mặc cho mỗi lần Khương Mạn trở về, đều để lại dấu son trên mặt mình.

Như thể, chỉ cần lớp son đỏ rực đắt tiền đó, từ đôi môi khô khốc của bà in lên làn da yếu ớt của nàng.

Thứ được gọi là tình mẫu tử, là có thể qua những dấu vết đó, triệt để thấm vào máu thịt nàng, trở nên khổng lồ và không thể chống cự.

Dù cho lần đầu tiên nhìn thấy những dấu son đó, nàng đã cảm thấy nó giống như máu tươi.

Nhưng sau này nàng cũng biết, sau nụ hôn cực kỳ cứng nhắc đó, Khương Mạn sẽ ôm chặt lấy nàng, giống như những nhân vật người mẹ nàng đã thấy trong phim, một cách kịch tính mà rơi từng hàng nước mắt, nói một câu như thể tẩy não:

"Mẹ yêu con, thật sự yêu con."

Dường như chỉ cần Khương Mạn lặp đi lặp lại hành động như vậy, Khổng Lê Diên cũng sẽ tin rằng đây là một loại tình yêu.

Nhưng nàng trước sau không hiểu, tại sao ngay cả tình yêu như vậy, Khổng Vãn Nhạn cũng chưa từng nhận được từ Khương Mạn.

Ngay cả những cuộn băng ghi hình còn lại không nhiều, cũng khiến Khổng Lê Diên cảm thấy thất vọng.

Trong đó Khương Mạn điên cuồng, tóc tai rối bời, u ám hôn mê tựa vào bức tường lạnh lẽo. Bất kể là tức giận hay đau lòng, đều được bà diễn một cách thập phần khoa trương.

Không còn một chút dáng vẻ tuyệt đại phong hoa nào.

Thậm chí như thể chứng trầm cảm của bà đã chuyển thành rối loạn lưỡng cực.

Nhưng hiển nhiên, những cuộn băng này không chỉ có mình nàng xem qua, ít nhất có những vết mòn và dấu hiệu bị phá hoại mạnh.

Điều đó có nghĩa, trước khi nàng tìm thấy, cũng đã có người nhìn thấy những hình ảnh này, thậm chí vì tức giận, phẫn nộ mà đã phá hoại những cuộn băng vô tội này.

Đến nỗi rất nhiều cuộn băng đã hỏng đến không thể xem được nữa.

Người làm như vậy chỉ có hai. Một là chính Khương Mạn, có lẽ bà không chấp nhận được một bản thân như vậy, cho nên ngày qua ngày lặp lại việc xem những hình ảnh này, hưởng thụ một loại khoái cảm tự ngược, lại cố gắng từ những hình ảnh đó xác minh rằng mình không bị bệnh, chỉ là nhập vai quá sâu.

Người còn lại, chính là Khổng Vãn Nhạn thường xuyên bị nhốt trên lầu.

Khổng Yến tất nhiên là không có khả năng, người đàn ông này cam tâm tình nguyện sống trong kịch bản cuộc đời do mình xây dựng. Và những thứ nằm ngoài kịch bản này, ông ta sẽ không xem lại lần nữa, ông ta chỉ hy vọng không ai nhớ đến những chuyện này, không ai biết được kịch bản của ông ta chỉ là một trò hề.

Có lẽ cả Khương Mạn và Khổng Vãn Nhạn đều có khả năng.

Sau khi ở nhà cũ vài ngày, Khổng Lê Diên cũng đã xem qua tất cả các cuộn băng có thể phát được.

Thế là sau mười mấy năm, nàng cuối cùng mới biết được.

Câu nói "không hối hận, không hối hận" của Khổng Vãn Nhạn rốt cuộc từ đâu mà ra.

Khổng Vãn Nhạn từ nhỏ đã kỳ quái, hành vi so với những đứa trẻ bình thường đều khác thường hơn, thường xuyên có những hành động làm người khác bị thương.

Có một lần nàng dùng nĩa ăn cơm định chọc con chim nhỏ rơi xuống trong sân, chọc đến mức con chim nhỏ hấp hối, máu chảy đầm đìa, sau đó lại quay đầu, cầm chiếc nĩa dính đầy máu, cười một cách kỳ quái với Khổng Lê Diên.

Khổng Lê Diên không nhớ mình lúc đó có khóc hay không, dường như sau lần đầu tiên Khương Mạn hôn nàng, nói không cho nàng lau những dấu son đó, nàng cũng đã rất ít khi khóc.

Chỉ nhớ lúc đó Khổng Yến chạy tới, bế thốc nàng lên, rất quan tâm hỏi nàng có bị dọa không.

Nàng lắc đầu, nói không có.

Khổng Yến thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại rất chán ghét nhìn Khổng Vãn Nhạn đang đứng trên bãi cỏ.

Lạnh lùng dời tầm mắt đi, không nói một lời.

Đối với ông ta, chỉ cần nhìn thẳng vào mặt Khổng Vãn Nhạn, chỉ cần đối mặt với đứa con gái đầu lòng mình sinh ra, đều là một chuyện khó có thể chịu đựng.

Ngày hôm sau, có người tìm đến tận nhà, quay cảnh sinh hoạt thường ngày của ông ta và Khổng Lê Diên, quay cảnh ông ta nói "Đây chính là đứa con gái duy nhất của tôi".

Và sau ngày đó, Khổng Vãn Nhạn luôn bị nhốt trong căn phòng nhỏ trên lầu, cửa luôn đóng chặt.

Phần lớn thời gian, Khổng Lê Diên cũng không biết Khổng Vãn Nhạn ở trong đó làm gì, nhưng nàng thường xuyên nghe thấy tiếng TV vọng ra, có lúc là hiệu ứng âm thanh rung trời chuyển đất, có lúc là Khổng Vãn Nhạn mơ hồ nói "không hối hận, không hối hận", có lúc các diễn viên trong đó nói lời thoại rõ ràng từng chữ, và Khổng Vãn Nhạn thì theo những lời thoại đó, đứt quãng nói vài câu.

Có những lúc, Khổng Lê Diên cũng sẽ ngồi ngoài cửa, cùng Khổng Vãn Nhạn lắng nghe.

Họ nghe Khương Mạn khoái ý ân cừu trong phim võ hiệp, nói những lời thoại cảm động mà vui vẻ trong phim hài, nghe Khổng Yến hát những bản tình ca lưu luyến động lòng người ở cuối phim, nghe Khổng Yến ca ngợi tình yêu sâu không lường được mà lại đau thấu tâm can trong phim tình cảm.

Rất giống với cặp chị em trong đoạn phim tuyên truyền mà đài truyền hình thường xuyên chiếu.

Cặp chị em đó, khi cha mẹ không có nhà, một người ngoan ngoãn làm bài tập, một người vừa giám sát em gái làm bài tập, vừa tự mình chuẩn bị quần áo tắm cho em, vừa xem TV.

Bên cạnh sẽ có một dòng phụ đề rất cứng nhắc từ từ hiện ra: Bố mẹ không ở nhà, chị em cũng phải yêu thương nhau.

Thế là, Khổng Lê Diên sẽ đem bài tập đã làm xong của mình, từ khe cửa đưa cho Khổng Vãn Nhạn.

Giấy vở bài tập lúc đó rất mỏng, chồng lên lại rất dày. Khe cửa thực ra không rộng như vậy, nàng phải rất cố sức mới nhét vào được, Khổng Vãn Nhạn cũng phải rất cố sức mới đẩy ra được.

Một vào một ra, cuốn vở bài tập màu trắng ngà mới tinh liền biến thành màu vàng xám, cọ lên một lớp bụi dày.

Cô bé in bằng đường cong màu đỏ trên bìa, mặt cũng sẽ bị chà đến nhàu nhĩ.

Khổng Lê Diên trong bài văn viết Một nhà yêu thương nhau, Khổng Vãn Nhạn ở sau câu "Mẹ em rất yêu em, bà luôn hôn đầy son lên mặt em", dùng bút đỏ to đùng viết thật to "Không hối hận, không hối hận".

Khổng Lê Diên trong bài tập toán liệt kê các phương trình, Khổng Vãn Nhạn cũng muốn dùng cây bút đỏ thô đó viết "Không hối hận, không hối hận".

Có lẽ, đó cũng là một cách để người ta yêu thương nhau. Bởi đôi khi, khi xem đến đoạn phim tuyên truyền ấy, Khổng Vãn Nhạn lại bất giác, một cách có phần ngượng ngập, thốt lên:

"Nên yêu em gái...yêu em gái."

Cách yêu thương nhau này, thậm chí còn kéo dài hơn cả đoạn phim tuyên truyền được phát đi phát lại đó.

Mãi cho đến sinh nhật mười tuổi của Khổng Lê Diên.

Đoạn phim tuyên truyền viết "Chị em yêu thương nhau" sớm đã không còn phát nữa.

Nhưng Khổng Lê Diên mỗi ngày vẫn làm hai phần bài tập.

Một phần nộp cho giáo viên ở trường, một phần để Khổng Vãn Nhạn viết "Không hối hận, không hối hận", bởi vì phần thứ hai nếu nộp cho giáo viên có lẽ sẽ bị mời phụ huynh.

Và nàng đoán nếu Khổng Yến biết, Khổng Vãn Nhạn có thể sẽ bị nhốt ở một nơi xa hơn nữa.

Nếu là như vậy, trong căn nhà này nàng cũng chỉ còn lại một mình.

Hôm nay Khổng Yến không có nhà, nhưng trong nhà vẫn có người mang một chiếc bánh kem đến. Hiển nhiên, thứ như bánh kem rõ ràng là không thể nhét qua khe cửa được.

Thế là, Khổng Lê Diên đã đưa ra một quyết định có vẻ rất khác người trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.

Nàng rất thông minh mà gọi điện thoại cho thợ mở khóa, rất có trật tự nói rằng, chị gái mình bị khóa trong phòng, nhưng chìa khóa đã bị con chó nhỏ ngậm đi mất rồi.

Vì không phải là khóa cửa chính, nàng có thể kể lại câu chuyện một cách hoàn chỉnh không vấp váp. Thợ mở khóa không nghi ngờ gì, vui vẻ giúp nàng mở cửa.

Sau đó lại bị Khổng Lê Diên ngăn lại, nói là chị gái mình khá nhút nhát, không thích gặp người lạ.

Người thợ mở khóa này bắt đầu nghi ngờ có phải nàng muốn vào phòng bố mẹ trộm tiền không.

Nhưng nàng trông thực sự không giống một đứa trẻ hư sẽ trộm tiền, thậm chí còn rất bình tĩnh thanh toán chi phí mở khóa.

Sau đó rất ngoan ngoãn chia một miếng bánh kem cho người thợ, nói rằng mình chỉ muốn cùng chị gái đón sinh nhật.

Có lẽ năng khiếu diễn xuất của Khổng Lê Diên lúc đó đã manh nha. Hơn nữa nàng ở ngoài cửa gọi một tiếng "chị ơi", và Khổng Vãn Nhạn trong tiếng phim rung trời chuyển đất, mơ mơ hồ hồ đáp lại.

Thế là người thợ mở khóa bán tín bán nghi mà rời đi.

Và nàng bưng bánh kem, bước vào trong tiếng nhạc nền có phần kỳ quái của bộ phim.

Khổng Vãn Nhạn ngồi dựa vào tấm thảm cạnh giường, quay lưng về phía nàng, miệng lẩm bẩm điều gì đó, hình như là lời thoại trong phim.

Tiếng TV mở quá lớn, nàng không nghe rõ.

Thế là chỉ im lặng đưa bánh kem qua, ngồi xuống bên cạnh Khổng Vãn Nhạn.

Và Khổng Vãn Nhạn cũng im lặng nhận lấy, phấn khích sờ sờ mái tóc Khổng Lê Diên vừa chải buổi sáng, rồi một từng miếng từng miếng dùng nĩa ăn bánh kem, rung đùi đắc ý nói "không hối hận, không hối hận".

Lúc này họ thật sự rất giống một cặp chị em yêu thương nhau, cùng nhau xem những bộ phim kỳ quái trên TV, giữa họ cũng không còn cách một cánh cửa lạnh lẽo.

Có lẽ Khổng Lê Diên ngay từ đầu đã không nên nghĩ như vậy.

Bởi vì phim ảnh thường diễn một câu chuyện cũ kỹ, chỉ cần một người cố gắng đưa ra một kết luận, thì tình tiết tiếp theo sẽ lật đổ kết luận của người đó.

Tình huống hôm nay có lẽ cũng là như vậy.

Sau khi Khổng Lê Diên nảy ra ý nghĩ đó, bộ phim quái đản kia đã diễn đến phần xung đột.

Khổng Vãn Nhạn đột nhiên đứng dậy, dùng chiếc nĩa dính bơ, học theo nhân vật chính trong phim, rất kích động mà rạch cổ tay mình.

Và ngọn nến sinh nhật được thắp trong phòng, dường như cũng vào lúc này bị gió thổi tắt, lại bị Khổng Vãn Nhạn đột nhiên đứng dậy đẩy ngã, lăn đến dưới rèm cửa, tạo ra khói đặc cuồn cuộn.

Lửa lớn và máu tươi cứ như vậy đồng thời ập đến.

Khổng Lê Diên còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy ngột ngạt, thấy có chút không thở nổi, thấy trên đôi giày mới của mình, có một ít máu đỏ tươi chảy lên.

Nàng mê mang nhìn, sau đó giây tiếp theo, Khổng Vãn Nhạn cũng thấy được đôi giày của nàng.

Nàng mềm mại giẫm lên tấm thảm nhung, định đi dập ngọn lửa bên rèm cửa trước.

Nhưng chỉ bước ra được nửa bước, một lực mạnh đã ập tới, đẩy nàng va vào cánh cửa. Ngọn lửa nồng nặc từ phía rèm cửa liếm láp mọi thứ trong phòng, dần dần thiêu đến cánh cửa gỗ nóng rực.

Tay Khổng Vãn Nhạn trở nên đẫm máu, lại ướt át siết chặt cổ Khổng Lê Diên.

Khổng Lê Diên hoàn toàn không thở được, cũng không nói được một câu nào. Mà Khổng Vãn Nhạn, vẫn trong tiếng hiệu ứng âm thanh ồn ào của bộ phim đó mà gào thét, xé lòng.

Dù cho ngọn lửa lớn trong phòng đang bùng cháy.

Khổng Vãn Nhạn vẫn chìm đắm trong lời thoại của bộ phim, trong mắt phản chiếu ngọn lửa bùng cháy, mơ màng, ngây dại nói một đoạn thoại:

[...Từ khi sinh ra, mày đã nhận được quá nhiều,...quá nhiều tình yêu trên thế gian này, cho nên cũng đáng bị chết trong tình yêu.]

Điều này giống như chỉ là một sự phản chiếu lời thoại của bộ phim. Bởi Khổng Vãn Nhạn thường có thói quen ấy: nhân vật trên màn ảnh làm gì, nàng cũng làm theo; nói gì, nàng cũng lặp lại.

Nhưng cũng có thể, trong khoảnh khắc ngọn lửa lớn bùng lên ấy, Khổng Vãn Nhạn bỗng bừng tỉnh, như được bộ phim soi chiếu và dẫn dắt, để rồi dốc cạn sức lực toàn thân mà thốt ra câu nói phát xuất từ tận đáy lòng.

Cả hai khả năng này đều không kỳ lạ.

Kỳ lạ chính là Khổng Lê Diên đang ngạt thở, đình trệ.

Nghe xong những lời này, trong lòng nàng chỉ có sự mê mang và tĩnh lặng. Khoảnh khắc đó, Khổng Lê Diên thực sự không hiểu Khổng Vãn Nhạn đang nói gì, càng không biết tại sao Khổng Vãn Nhạn lại nói như vậy?

Là vì Khổng Vãn Nhạn đã xem bộ phim tài liệu đó của Khổng Yến sao? Hay là vì trong bài văn của nàng có câu "Mẹ em rất yêu em, bà luôn hôn đầy son lên mặt em"?

Hay là mỗi lần Khương Mạn trở về, từ thân hình gầy gò của mình moi ra "tình mẫu tử", đều chỉ đủ chia cho một mình nàng?

Và không bao lâu.

Khổng Vãn Nhạn vì mất máu quá nhiều, mềm oặt buông tay đang siết cổ Khổng Lê Diên ra, ngất đi bên cạnh. Nhưng Khổng Lê Diên vẫn luôn cảm thấy, Khổng Vãn Nhạn sẽ không thật sự muốn bóp chết nàng.

Cửa đã mở, không ai khóa trái từ bên ngoài, chỉ cần nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, Khổng Lê Diên liền có thể chạy đi.

Thay vì dùng chút dưỡng khí còn lại trong cơ thể để chạy trốn, nàng lúc đó lại lựa chọn suy ngẫm.

Nàng đã nhận được rất nhiều, rất nhiều tình yêu sao? Cho nên mới đáng bị chết trong tình yêu sao?

Khổng Lê Diên mờ mịt, hồn xiêu phách lạc mà nghĩ về vấn đề này, sờ vào vết máu ướt át trên cổ mình, cảm nhận nhịp tim mênh mông mà ổn định của mình.

Thật ra lúc đó nàng nghĩ thế nào cũng không ra, những lời của Khổng Vãn Nhạn rốt cuộc là đúng hay sai.

Một câu nói trừu tượng như vậy, đối với một đứa trẻ mười tuổi mà nói, vẫn là quá khó hiểu.

Dù cho nàng có thể đã lừa được người thợ mở khóa, cũng chỉ vì lúc đó nàng thật sự cho rằng, họ là chị em yêu thương nhau.

Nhưng Khổng Vãn Nhạn ngã trong máu và lửa, lại nói cho nàng biết, mọi chuyện căn bản không phải như vậy.

Nàng không nghĩ ra, cũng không có cách nào lý giải.

Thế là Khổng Lê Diên chỉ có thể bám lấy câu nói này không buông. Mãi cho đến khi Khương Mạn tô son rực rỡ xuất hiện, kinh hoàng thất thố đẩy cửa ra, che đi gương mặt khô quắt và đẫm nước mắt của mình.

Khi đó, ý thức của Khổng Lê Diên đã sắp tiêu tan, nàng cong người lại, ngã xuống bên chân Khổng Vãn Nhạn, mấp máy môi, không kêu ra được một chữ.

Sau đó, nàng rất mơ hồ thấy, Khương Mạn dùng thân hình gầy guộc của mình, trước tiên mang Khổng Vãn Nhạn ra ngoài.

Dáng người Khổng Vãn Nhạn nhỏ bé, nhưng Khương Mạn khi ôm chị gái trong lòng kéo ra ngoài vẫn thở hồng hộc, đến nỗi không có thời gian quay đầu lại nhìn Khổng Lê Diên.

Hình ảnh gắng sức, toàn lực như vậy, khiến bóng dáng của hai người họ trông thật quyết liệt, thật cốt nhục tình thâm.

Ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt mọi thứ trước mắt Khổng Lê Diên thành một làn khói màu huyết dụ.

Khổng Lê Diên ngã trong vũng máu và lửa lớn, mơ mơ hồ hồ nhìn bóng dáng họ từ từ đi ra khỏi ngọn lửa bùng cháy, cười một nụ cười rất hoang mang, rất tan rã.

Khi tỉnh lại lần nữa.

Khổng Lê Diên phát hiện mình đang ở trên xe, chiếc xe chao đảo. Khương Mạn ngồi ở ghế lái, chiếc váy đỏ xinh đẹp kia đã bị xé rách tả tơi, một mảnh được dùng để cầm máu cho Khổng Vãn Nhạn, một mảnh được thấm ướt đắp lên mặt Khổng Lê Diên.

Trên gương mặt u ám, xinh đẹp của Khương Mạn chỉ còn lại nước mắt giàn giụa.

Khổng Vãn Nhạn ngồi ở ghế phụ, máu trên tay xuyên qua mảnh vải đỏ rực chảy xuống, ánh mắt dại ra. Lần này miệng chị gái không còn lẩm bẩm "không hối hận, không hối hận" nữa.

Trên xe, không ai cất tiếng nói, bầu không khí lặng ngắt như tờ, như thể cả gia đình đang trong cuộc đào vong trước ngày tận thế.

Nhưng Khổng Lê Diên cảm thấy như vậy có lẽ cũng không tệ.

Trên xe chỉ có một chiếc radio hỏng, giọng nữ đọc diễn cảm rõ ràng và đầy cảm xúc, hết lần này đến lần khác phát đi:

"Đài khí tượng đưa tin: hôm nay, nhiệt độ không khí tại thành phố sẽ vượt quá 37 độ C. Kính đề nghị người dân lưu ý đến sự biến đổi khí hậu, hạn chế làm việc dưới trời nắng gắt..."

Khi bản tin được phát lần thứ bảy, Khương Mạn lái xe không cẩn thận đâm vào lan can, kính chắn gió phía trước bị vỡ tan tành.

Thế là chiếc radio đó lại càng hỏng hơn một chút, chỉ còn lại một câu được lặp đi lặp lại:

"Đài khí tượng đưa tin, hôm nay nhiệt độ không khí tại thành phố sẽ vượt quá 37 độ C..."

Đến sau này từ từ biến thành ...37 độ...37 độ...

Sau đó, xe cũng không dừng lại, mà lại chao đảo đi về phía trước.

Khổng Lê Diên không hỏi Khương Mạn muốn đi đâu.

Nhưng nàng đoán, họ muốn đến bệnh viện, để chữa tay cho Khổng Vãn Nhạn đang mất máu quá nhiều.

Nàng còn đoán, sau trận lửa lớn lần này, Khổng Vãn Nhạn có lẽ sẽ không bị nhốt lại nữa.

Khổng Lê Diên không trách Khương Mạn lần này cứu Khổng Vãn Nhạn trước, chỉ cảm thấy nếu từ nay về sau, Khương Mạn đem tình yêu dành cho nàng chia cho Khổng Vãn Nhạn, như vậy cũng không tệ.

Khổng Vãn Nhạn đã giằng co nói với nàng như vậy, rằng nàng đã nhận được quá nhiều, quá nhiều tình yêu trên thế gian này. Vậy thì sau này, nếu nàng có thể đem tất cả tình yêu đó chia cho Khổng Vãn Nhạn, chẳng phải là tốt hơn sao.

Nhưng chiếc xe hư hỏng nặng này lại không thể chạy đến bệnh viện.

Chỉ ở một khúc cua gấp, liền nhẹ bẫng lật ngược, như một sự báo ứng.

Vậy rốt cuộc đây là báo ứng gì?

Có lẽ là vì Khổng Lê Diên.

Bởi vì Khổng Lê Diên đã nhận được quá nhiều, quá nhiều tình yêu trên thế gian này, cho nên nàng đáng bị chết trong tình yêu nhất.

...Thân thể bị điên cuồng đè ép, theo chiếc xe tan nát lộn nhào xuống vực sâu khoảnh khắc đó, Khổng Lê Diên trong cơn đau đớn kịch liệt và cảm giác không trọng lượng đột ngột ập đến, bình tĩnh, lặp đi lặp lại mà nghĩ, và chỉ nghĩ về vấn đề này.

Thật kỳ lạ, toàn thân đau đớn kịch liệt như vậy, như tan xương nát thịt, như tro tàn khói bay.

Cũng không thể ngăn cản nàng suy ngẫm.

Quả nhiên, con người sở dĩ là động vật bậc cao chính là vì quá giỏi suy ngẫm.

Có lẽ cái chết có thể ngăn cản nàng suy nghĩ.

Khổng Lê Diên bình tĩnh nghĩ, cảm thấy cứ như vậy kết thúc mọi chuyện cũng không tệ.

Nhưng bất ngờ là, trong vụ tai nạn xe hơi nhẹ bẫng, như thể báo thù này, người đáng bị báo ứng nhất là nàng lại không chết.

Chiếc radio vỡ nát đó thậm chí đột nhiên hoạt động trở lại, bắt đầu phát đi một cách hoàn chỉnh và cụ thể "Đài khí tượng đưa tin, hôm nay nhiệt độ không khí tại thành phố sẽ vượt quá 37 độ C...", hoặc là căn bản không có, chỉ là nàng đã ghi nhớ những lời này vào tận đáy lòng.

Mà thân hình nhỏ bé của Khổng Vãn Nhạn, cùng với thân hình gầy guộc của Khương Mạn, đều không hẹn mà cùng che chắn cho nàng đang ở ghế sau khỏi sự va chạm của những vật sắc nhọn.

Thân hình non nớt, yếu ớt của Khổng Lê Diên bị ép đến cong lại, xương sống cuộn tròn, giống như tư thế cơ bản nhất của trẻ sơ sinh trong tử cung của người mẹ.

Và khe hở có thể thở được mà Khổng Vãn Nhạn và Khương Mạn đã tạo ra cho nàng chính là dây rốn để nàng tồn tại.

Máu tươi hóa thành nước ối để nàng tồn tại, giảm bớt sự va đập và áp lực của vụ tai nạn xe hơi, lại không màng sống chết mà chảy xuống, nóng hổi và gay mũi nhỏ xuống làn da non nớt, yếu ớt của Khổng Lê Diên, vào trong mắt, trên miệng, trên tai.

Tất cả đều đen kịt, giống như một phiên bản thu nhỏ của địa ngục.

Khổng Vãn Nhạn trừng lớn mắt, từ trên cao nhìn xuống nàng, bàn tay đỡ lấy sau gáy nàng. Trước khi chết, vẫn còn cố gắng nói một câu:

"Không hối hận, không... hối hận."

Khoảnh khắc đó tai Khổng Lê Diên ù đi, các loại âm thanh trong cơ thể nàng đều bị phóng đại.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy những lời này là nói với nàng, cảm thấy Khổng Vãn Nhạn đang dùng hết sức lực để bày tỏ rằng, dùng sinh mệnh cứu nàng cũng không hối hận.

Mà Khương Mạn lại ở một tư thế vặn vẹo, nằm ở bên phải nàng, trừng lớn mắt, từ từ vươn hai bàn tay khô gầy, tái nhợt. Một bàn tay run rẩy chạm gần mí mắt Khổng Lê Diên.

Một bàn tay khác cố gắng vươn lên trên, dường như là muốn vuốt ve mặt Khổng Vãn Nhạn.

...Trước đó, Khổng Lê Diên chưa từng thấy bà dùng ánh mắt tràn đầy và nồng nàn như vậy nhìn Khổng Vãn Nhạn.

Chính Khổng Lê Diên cũng không thể động đậy, chỉ có thể cảm nhận được ngón tay run rẩy trên mí mắt mình.

Trong khoảnh khắc đó nàng cảm thấy mình như bị đóng đinh sống sờ sờ giữa hai thân hình này, ngập tràn trong thứ tình yêu bị máu tươi thấm đẫm.

Nhưng Khổng Lê Diên lại dị thường tỉnh táo, tỉnh táo đến mức cảm thấy mình như một chiếc máy quay, có thể thấy rõ tất cả khoảnh khắc hấp hối của hai sinh mệnh này...trước khi chết, Khương Mạn vẫn không thể chạm vào mặt Khổng Vãn Nhạn.

Có lẽ khi Khổng Vãn Nhạn mới sinh ra, gương mặt dị dạng còn chưa lộ ra manh mối.

Khương Mạn cũng từng vươn tay như vậy, kinh hồn bạt vía mà thử chạm vào, nhưng lại vì một lý do nào đó mà không thể chạm được. Rất nhiều năm sau, Khổng Lê Diên lại hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, luôn cảm thấy Khương Mạn cũng không phải là không thể chấp nhận được chứng bệnh của Khổng Vãn Nhạn.

Cho nên người mẹ trẻ này trước khi chết mới có thể lộ ra ánh mắt không cam lòng như thế, mới có thể gắng sức há miệng như vậy, cố gắng phát ra âm thanh.

Dù cho kết quả là không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nhưng Khổng Lê Diên sau này trong di vật của Khương Mạn tìm thấy hai sợi dây chuyền, phát hiện một cái là Ava, một cái là Zoe.

*Ava: Xuất phát từ tiếng Latinh Avis, nghĩa là "chim", biểu tượng của tự do, bay bổng, và linh hồn.

*Zoe: Xuất phát từ tiếng Hy Lạp Ζωή (Zōē), nghĩa là "sự sống", tượng trưng cho sự tồn tại rạng rỡ, sự thức tỉnh và hồi sinh.

Phó Đinh Lê đoán, lúc đó Khương Mạn có lẽ cũng muốn nói...không hối hận.

Bởi vì vấn đề này, ngay từ đầu đã được để lại cho Khương Mạn, đã từng xuất hiện trong cuộn băng ghi hình mà Khương Mạn mang về.

Lúc đó, Khương Mạn ngồi im lặng trong viện điều dưỡng.

Có một người mặc áo blouse trắng hỏi bà, "Có hối hận khi đã sinh con gái ra không?"

Đáng tiếc, trong cuộn băng ghi hình có độ phân giải thấp, Khương Mạn chỉ im lặng cuộn mình lại, cúi mặt không cho bất kỳ ai nhìn thấy, cũng không đưa ra bất kỳ câu trả lời rõ ràng nào sau câu hỏi này.

Thật ra Khổng Lê Diên vẫn luôn cảm thấy, người này hỏi về đứa con gái đó, hẳn là nàng, Khổng Lê Diên. Rốt cuộc trong mắt rất nhiều người, đứa con gái duy nhất của Khương Mạn và Khổng Yến là Khổng Lê Diên.

Nhưng Khổng Vãn Nhạn hẳn là vẫn luôn cảm thấy đó là mình, mới có thể hết lần này đến lần khác nói "không hối hận, không hối hận".

Nhưng cho đến trước khi sinh mệnh trẻ trung này qua đời, cũng không có ai đáp lại nàng một câu, "mẹ không hối hận khi đã sinh con ra"

Thế là Khổng Lê Diên sau khi xem xong những đoạn ghi hình đó, trên bia mộ của Khổng Vãn Nhạn, đã thêm vào một câu nói hư vô mờ mịt như vậy:

【 Không hối hận, không hối hận. 】

Vụ tai nạn xe hơi đó đã qua mười mấy năm, Khổng Lê Diên vẫn chưa từ bỏ việc suy ngẫm về vấn đề đó.

Dù chính vì vấn đề này, đã khiến nàng thường xuyên trắng đêm không ngủ, khiến nàng luôn khó có thể chịu đựng được sự tồn tại của mình trong thời tiết vượt quá 37 độ, khiến nàng luôn vào mỗi dịp hạ chí, đều đến viện điều dưỡng trống trải, phiêu nhiên.

Rất nhiều người nói với nàng, suy nghĩ quá nhiều không phải là một chuyện tốt. Nhưng nàng không có cách nào không suy ngẫm, như thể một khi ngừng suy ngẫm, con người Khổng Lê Diên này cũng không còn tồn tại nữa.

Có lúc nàng cảm thấy, chính vấn đề tàn nhẫn và trừu tượng này đã cứu nàng khỏi vụ tai nạn xe hơi đó. Nếu nàng không còn tìm kiếm nữa, thì nàng cũng không biết phải sống như thế nào.

Có lúc Khổng Lê Diên cảm thấy, thà rằng trong vụ tai nạn xe hơi đó, cùng Khổng Vãn Nhạn và Khương Mạn chết đi, còn tốt hơn tình trạng bây giờ.

Có lúc Khổng Lê Diên lại cảm thấy, nếu Khổng Vãn Nhạn trước khi chết đã cứu nàng, trừng lớn đôi mắt đẫm máu nói với nàng không hối hận. Nếu Khương Mạn đã dùng hết sức lực để vuốt ve mí mắt nàng.

Vậy thì nàng nhất định phải sống.

Nhưng con người Khổng Lê Diên nên tồn tại như thế nào mới là tốt nhất? Một thời gian rất dài, Khổng Lê Diên không tìm thấy bất kỳ phương hướng nào.

Thế là Khổng Yến tận tình khuyên bảo nàng, rằng đời người ngắn ngủi, tại sao phải lãng phí thời gian đi suy ngẫm chuyện này? Con không thể sống theo tiêu chuẩn ta nói sao? Con trước đây rất ngoan, tại sao đột nhiên lại biến thành bộ dạng kỳ kỳ quái quái như hiện tại? Con và mẹ con quan hệ cũng không thân thiết sao bà ta vừa chết con liền quên mất chuyện này? Bà ta trước đây có yêu con không? Câu nào bà ta nói yêu con không phải là để giảm bớt tội lỗi của mình? Và lần nào bà ta không phải vì chuyện của mình mà vứt bỏ chúng ta trước?

Còn hết lần này đến lần khác nhấn mạnh với nàng, "con là con gái ngoan của ta, con từ khi sinh ra đã có được những tài nguyên và tình yêu mà người khác không thể có được, con rốt cuộc còn có gì không hài lòng? Con đến tột cùng còn phải làm bao nhiêu chuyện khác người mới có thể mãn nguyện?"

Khổng Lê Diên thỉnh thoảng sẽ vì quá mê mang mà bị ông ta thuyết phục, thỉnh thoảng sẽ vì lâm vào suy ngẫm sâu sắc mà đột nhiên nói không nên lời.

Nàng nói đã có hai người vì nàng mà chết, nếu nàng đã nhận được trên thế gian này nhiều tình yêu như vậy, thì làm sao có thể sống một cách hư vô, chết lặng như thế.

Khổng Lê Diên cảm thấy ít nhất cuối đời mình, cũng phải nói được ba chữ không hối hận.

Nàng nói mình không muốn sống như Khổng Vãn Nhạn, đến cuối cùng không một ai nhớ đến nàng, không một ai thừa nhận sự tồn tại của nàng.

Khổng Yến giận dữ tát nàng một cái rất mạnh, như thể ông ta không cho phép bất kỳ ai nhắc đến sự tồn tại của Khổng Vãn Nhạn, cũng không cho phép người khác biết được trong vụ tai nạn xe hơi đó không một ai quan tâm đến sự tồn tại của ông ta. Thế là mái tóc thường ngày được chải chuốt gọn gàng của Khổng Yến rớt xuống một sợi, vào khoảnh khắc này trông đặc biệt buồn cười.

Mặt Khổng Lê Diên nóng rát, song điều khiến nàng kinh ngạc là bản thân lại bình tĩnh đến lạ thường. Vào khoảnh khắc ấy, nàng không thấy tức giận, thậm chí không cảm nhận được rằng mình đang thực sự trải qua tất cả những điều này.

Tựa như sau vụ tai nạn xe hơi năm ấy, nàng đã rơi vào một khoảng trống dài dằng dặc và ngột ngạt, thường xuyên lạc vào cõi hư vô, thoát ra khỏi chính thân thể mình, từ xa, bằng ánh nhìn của kẻ thứ ba, dõi theo một người mang tên Khổng Lê Diên đang tiếp tục sống giữa thế gian này.

Sau đó Khổng Lê Diên bắt đầu phát bệnh trước mỗi dịp hạ chí, dường như đó là một thứ báo ứng dành cho sự chết lặng quá mức trong tâm hồn nàng.

Mỗi năm, vào khoảng thời gian ấy, Khổng Yến đều đưa nàng đến viện điều dưỡng ở California, nơi mà Khương Mạn từng lưu lại.

Dần dần, Khổng Lê Diên bắt đầu không còn nhớ rõ dáng vẻ của Khổng Vãn Nhạn.

Bởi sinh mệnh đã dừng lại ở tuổi mười bốn ấy chẳng giống như Khương Mạn, người vẫn còn lưu giữ tuổi xuân rạng rỡ trong những thước phim điện ảnh. Khổng Vãn Nhạn không để lại bất kỳ hình ảnh hay ghi chép nào có thể chứng minh rằng chị gái nàng từng thực sự tồn tại trên đời.

Cũng chẳng có ai cho rằng việc một người bị giam cầm mười mấy năm, chưa từng đặt chân ra thế giới bên ngoài, sống một cuộc đời mờ mịt, lửng lơ giữa nhân gian lại là điều đáng để kỷ niệm.

Ngoài Khổng Lê Diên ra, không một ai nhớ đến Khổng Vãn Nhạn, cũng chẳng ai biết rằng Khổng Vãn Nhạn đã từng sống trọn mười bốn năm trong quãng đời ngắn ngủi ấy.

Thậm chí, khi Lê Kiều lần đầu nghe Khổng Lê Diên kể lại, cô ấy còn hoài nghi liệu Khổng Vãn Nhạn có thật sự tồn tại hay chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng.

Bởi không hề có bất kỳ dấu vết nào chứng minh Khổng Yến và Khương Mạn từng có một người con gái khác; cũng chẳng có bản tin, ghi chép hay âm thanh nào cho thấy Khương Mạn qua đời vì tai nạn xe hơi.

Khổng Lê Diên hiểu rõ, tất cả đều do Khổng Yến che giấu quá khéo. Vào thời ấy, khi internet vẫn chưa phát triển, việc giấu một bí mật như vậy thực ra lại dễ dàng vô cùng.

Thế nên, nàng chẳng thể nào chứng minh được với bất kỳ ai rằng chuyện ấy thực sự đã xảy ra.

Từ một năm nào đó bắt đầu, hổng Lê Diên dần không còn nhớ nổi giọng nói của Khổng Vãn Nhạn; thậm chí khi tình cờ nhìn thấy ba chữ "không hối hận", nàng cũng không còn ngay lập tức nghĩ đến chị gái nữa.

Chính từ lúc ấy, một cảm giác nguy cơ chưa từng có len lỏi vào lòng nàng. Nàng tự nhủ rằng mình tuyệt đối không thể trở thành một người như Khổng Vãn Nhạn.

Nếu Khổng Lê Diên không đủ xuất sắc, chỉ sống một đời chết lặng, nhạt nhòa và cứng đờ, nhẹ như hư ảnh lướt qua thế gian này, thì còn ai sẽ nhớ đến nàng đây?

Nếu trên thế gian này chưa từng có ai nhìn thấy một Khổng Lê Diên chân thật và sống động, thì ít nhất, nàng cũng phải khiến bản thân lưu lại hình bóng ấy trong ký ức của một người nào đó.

Có thể, như Khương Mạn, dứt khoát khắc ghi sự tồn tại của mình trong những thước phim và hình ảnh lưu trữ.

Hoặc cũng có thể, như Khổng Vãn Nhạn hiện giờ, chỉ cần nàng còn nhớ đến Khổng Vãn Nhạn, thì Khổng Vãn Nhạn vẫn còn từng tồn tại. Nhưng nếu một ngày nào đó, ngay cả nàng cũng quên mất, thì còn ai sẽ thừa nhận rằng Khổng Vãn Nhạn đã từng là một phần của thế giới này?

Ai còn sẽ nhớ, Khổng Lê Diên có một người chị gái mười bốn tuổi, trước khi chết đã vì nàng mà chắn một đòn chí mạng.

Sau đó nói với nàng, "không hối hận, không hối hận".

Mặt khác, Khổng Lê Diên đưa hai sợi dây chuyền cho Lê Kiều xem, đưa Lê Kiều đi xem bia mộ của Khổng Vãn Nhạn. Lê Kiều mới trong sự lặp đi lặp lại thử nghiệm và chứng minh, tin tưởng sự tồn tại của Khổng Vãn Nhạn.

Mà Khổng Lê Diên khi nhìn thấy hai sợi dây chuyền này, lại mê mang hơn bất kỳ ai.

Hiển nhiên, đây là những sợi dây chuyền mà Khương Mạn khi còn sống đã đặt làm cho hai chị em, nhưng tại sao lại chưa từng đưa ra?

Tại sao Khương Mạn ban đầu thậm chí không muốn để lại một dấu son trên mặt Khổng Vãn Nhạn, cuối cùng lại liều mạng cũng muốn cứu Khổng Vãn Nhạn ra trước?

Khương Mạn rốt cuộc là một người mẹ như thế nào? Là kiên cường, điên cuồng ích kỷ, hay là yếu ớt dễ vỡ?

Trước khi trở thành mẹ, bà rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào? Thân phận làm mẹ rốt cuộc đã mang đến điều gì cho Khương Mạn thời trẻ? Vụ tai nạn xe hơi cuối cùng đó, bà rốt cuộc có cùng hai đứa con gái của mình hòa giải không?

Khổng Lê Diên trước sau không nghĩ ra những chuyện này.

Người phụ nữ này đã để lại trong sinh mệnh nàng quá nhiều, quá nhiều vấn đề không có lời giải, cũng như thân phận của bà vậy.

Ngay cả tình yêu bà dành cho nàng, trước nay đều khiến người ta rất khó phân biệt, rốt cuộc là tốt hay xấu.

Sau khi xem xong tất cả các cuộn băng ghi hình, Khổng Lê Diên lại đến viện điều dưỡng một chuyến, đem chuyện "không hối hận" kể cho Lê Kiều nghe.

Lê Kiều nghe xong, chỉ hỏi nàng một vấn đề, "Khổng Lê Diên, cô rốt cuộc muốn gì, chú chim nhỏ màu vàng mà cô muốn tìm đến tột cùng là gì."

Lúc đó Khổng Lê Diên không phát bệnh, nàng tỉnh táo biết mình không thể trả lời được gì.

Sau này một lần nàng phát bệnh, suy nghĩ bắt đầu nhảy ra khỏi khuôn khổ "bình thường", lại dùng bàn tay ướt át, lạnh lẽo của mình bám chặt lấy Lê Kiều, từng câu từng chữ nói...

Nàng khao khát xé toang thế giới trống rỗng và hư ảo này, đi tìm thật nhiều, thật nhiều tình yêu, những tình yêu khác hẳn với chính mình.

Nếu không thể tìm thấy "rất nhiều", thì ít nhất cũng phải tìm được một người. Nàng muốn, trên người ấy, khắc sâu dấu vết của ái dục chân thực, của khói lửa cuồng nhiệt và sống động.

Nàng muốn người ấy từng trải qua nàng, từng chứng kiến nàng, để rồi cuối cùng nhớ đến nàng, rõ ràng, khắc cốt ghi tâm, thậm chí còn sâu đậm hơn cả ký ức về chính bản thân họ.

Nàng muốn được sống một lần nồng nhiệt và điên cuồng trong vận mệnh của người ấy, rồi để người đó quay lại, tàn nhẫn hủy diệt cuộc đời khô cằn và vô vị của mình.

Nàng phải sống đến mức cuồng loạn, trở thành một con người thực sự sống động, như thể bước ra từ màn ảnh, giống như trong bộ phim mà nàng và Khổng Vãn Nhạn từng xem, yêu một lần đến chết cũng không phai.

Bất kể là thứ tình yêu nào, nàng chỉ cần một tình yêu khác biệt với chính con người nàng.

Sau đó nàng qua cơn bệnh liền xuất viện, một lần nữa biến thành Khổng Lê Diên đã học được cách giấu kín "suy ngẫm" vào tận đáy lòng.

Lê Kiều đem những lời này từ đầu đến cuối kể lại cho nàng nghe.

Khi đó đã là năm 2016, cách cái chết của Khổng Vãn Nhạn và Khương Mạn đã qua mười ba năm.

Thế giới sôi nổi và hỗn loạn, nghiền nát vô số cái chết cùng sinh mệnh con người để tiếp tục lăn bánh tiến về phía trước. Vô số kẻ hóa thành bụi nhỏ, góp phần khiến trái đất này, vốn đã tràn ngập hơi thở tử khí, càng lúc càng nặng nề, càng lăn đi càng lớn.

Khổng Lê Diên đã bắt đầu hiểu ra một điều mà rất nhiều người từng nhấn mạnh với nàng, rằng nếu một người cứ mãi câu nệ vào một việc, mãi khăng khăng truy tìm một đáp án, thì sớm muộn cũng sẽ rơi vào cái hố hư vô không đáy kia, triệt để trở thành "kẻ điên" trong con mắt của thời đại. Và kết cục tệ hại nhất chính là, buông tay với bản thân đang suy nghĩ quá nhiều ấy, ép chính mình, kẻ chẳng thể tìm ra lời giải, bước thẳng đến điểm tận cùng của cái chết.

Sau khi khỏi bệnh, nàng lại quay về với sự thuần hóa của xã hội, tiếp nhận sự tẩy rửa của những giá trị phổ quát.

Nàng bình tĩnh phủ nhận tất cả những lời từng nói ra, như thể ai ai cũng đều ngầm hiểu rằng bệnh nhân rối loạn lưỡng cực vẫn thường thốt nên những điều trừu tượng và khó giải.

Một lần nữa, nàng thoát ra khỏi sinh mệnh của chính mình, dùng ánh nhìn thờ ơ của kẻ thứ ba để quan sát bản thân đang chìm trong cơn bệnh.

Nàng nói với Lê Kiều: đó chỉ là lời mê sảng khi phát bệnh, không thể xem là thật. Trên đời này vốn dĩ chẳng hề tồn tại thứ tình yêu "đến chết không phai"; tình yêu, đối với nàng, quá phức tạp, đến mức nàng không thể cho đi, cũng chẳng thể tìm thấy.

Thế nhưng, về sau, ngay trong cơn phát bệnh kế tiếp, nàng thật sự gặp được một chú chim nhỏ màu vàng, không mang theo vũ khí nào, chỉ ôm trong ngực một bó hoa tươi, lướt qua thế giới này, rắc xuống cho nàng một thứ tình yêu bình đẳng như dành cho mọi sinh linh.

Khiến nàng không thể không thừa nhận, bằng chính lời mình: nàng đã sai.

Chỉ cần nhẹ bay qua thế giới của nàng, sinh vật bé nhỏ ấy đã khiến Khổng Lê Diên hiểu ra một điều, đơn giản nhất mà cũng khó hiểu nhất:

Trên thế gian này, quả thật tồn tại rất nhiều...rất nhiều tình yêu tốt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro