Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 55

Chóp mũi Phó Đinh Lê vùi vào xương quai xanh của Khổng Lê Diên, hàng mi mềm như nhung khẽ lướt qua cằm nàng, vòng tay từ dưới luồn lên ôm lấy bả vai nàng.

Xương sống cong lên, lòng bàn tay nâng đỡ lấy xương bướm của nàng.

Khổng Lê Diên lúc này, tựa như một chú chim non mới nở còn say ngủ trong vỏ trứng, lặng lẽ mà mỏi mệt ôm Phó Đinh Lê thật chặt.

Phó Đinh Lê đã nghĩ không chỉ một lần, cái ôm quyến luyến đến thế này, chỉ thuộc về riêng những người yêu nhau.

Chỉ cách một lớp da mỏng manh, xương cốt của cả hai đều lành lạnh, tựa như hai cái cây mọc quyện vào nhau, dẫu tháng năm trôi qua cũng không hề thay đổi.

"Em sẽ nhớ chị chứ?"

Là giọng của Khổng Lê Diên.

Lời nói ấy có tần số gần như hòa làm một với nhịp thở, khiến Phó Đinh Lê sinh ra ảo giác, như thể âm thanh của Khổng Lê Diên phát ra từ giữa tim phổi của chính mình, không qua một vật trung gian nào đó.

Ánh nắng xuyên qua tấm rèm lam và lớp giấy dán cửa sổ bằng nhựa màu xanh lục, giống như băng xanh tan chảy quyện với một chút dầu xanh, trôi trên mí mắt, tạo thành một sắc xanh lam đậm đặc, mê hoặc.

Phó Đinh Lê khẽ cười. Lạ thật, Khổng Lê Diên thế mà cũng biết nói mớ.

Lại còn nói một câu mơ hồ đến vậy.

Làm sao cô có thể không nhớ nàng?

Làm sao cô có thể quên được nàng?

Sao có thể quên được, họ đã ở bên vách núi, ở nơi chỉ cách cái chết tan xương nát thịt hơn hai thước, mà lưu lại một nụ hôn triền miên.

Khoảnh khắc đó, ban mai đã hoàn toàn nhô lên khỏi mặt nước, chân họ giẫm lên những viên sỏi vụn bên bờ vực, vòng quay không ngừng nghỉ của Trái Đất trở thành phông nền.

Sau này, họ phát hiện chiếc xe mui trần có mui mềm.

Thế là, Phó Đinh Lê ngả người vào ghế xe, nóc xe màu xám che đi ánh mặt trời chói chang.

Mặt biển xuyên qua lớp kính xe màu xám, lấp đầy tầm mắt, Khổng Lê Diên và Phó Đinh Lê mười ngón tay đan vào nhau. Nàng đỡ lấy mắt cá chân cô, ngẩng đầu lên khi vầng dương tròn vành vạnh đã hoàn toàn nổi lên, chóp mũi dính một chút ánh nước.

Gương mặt Khổng Lê Diên lấp lánh sóng nước, tựa như nàng tiên cá vừa trồi lên khỏi mặt biển, nụ cười ẩn tình mà mê ly, khóe mắt cũng vương vấn ánh nước long lanh.

Còn Phó Đinh Lê là đại dương bị nàng cướp đi dưỡng khí, loãng ra và uể oải.

Ban đầu cô không hề nghĩ tới, họ còn lưu lại một chút gì đó khác ở vách đá xa lạ mà lãng mạn này.

Nguyên nhân là do vết sẹo trên đốt ngón áp út của Khổng Lê Diên lại nứt ra.

Phó Đinh Lê nhảy lò cò về xe, mở hộc đựng đồ ở ghế phụ ra, dưới chồng băng cá nhân, một chiếc hộp khác lộ ra.

Cô thản nhiên đóng hộc đựng đồ lại. Quay đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Khổng Lê Diên.

Sau một tiếng thở dài, Khổng Lê Diên véo lấy mạch đập chân thật của cô, vết máu đỏ ửng thấm ra từ vết thương.

Cùng với câu nói tỉnh táo mà lười biếng, "Xem ra đã trưởng thành thật rồi."

Thế nên trên đường trở về, Phó Đinh Lê lại nơm nớp lo sợ mà ngủ suốt một quãng đường, thật sự sợ rằng cái chân bó bột của mình sẽ cần phải bó lại.

Dù cho đến hiện tại, vẫn chưa đến mức đó.

Khổng Lê Diên hiển nhiên ngủ say hơn cô rất nhiều. Còn cô thì buồn chán mở to mắt, thờ ơ nghịch mái tóc vẫn còn hơi ẩm của Khổng Lê Diên, hít hà mùi hương hoa quế trên người nàng, thỉnh thoảng mệt mỏi ngáp một cái, vỗ vỗ vai nàng.

Cứ như đang dỗ một đứa trẻ ngủ.

Mặc dù Phó Đinh Lê hoàn toàn không có kinh nghiệm này, nhưng cô vẫn bật cười vì sự so sánh khéo léo mà mình nghĩ ra.

Khổng Lê Diên như bị tiếng cười của cô làm ồn, hàng mi khẽ lay động, lướt qua cằm cô hơi nhột.

Phó Đinh Lê lập tức im bặt.

Cô theo bản năng nhắm chặt mắt, vài giây sau, cảm thấy Khổng Lê Diên không có động tĩnh gì khác.

Lại lén lút hé mở mí mắt, ánh mắt lướt qua đỉnh tóc của Khổng Lê Diên, nhìn chiếc bật lửa đặt trên tủ đầu giường.

Lớn bằng nửa lòng bàn tay, nền đen tuyền, bên trên vẽ những đường cong màu đỏ lộn xộn mà không tạp nham, có thể thấy đó là bản phác thảo hình xăm chú chim đỏ đang bay được khắc lên trên.

Khổng Lê Diên cuối cùng cũng có một chiếc bật lửa đặc biệt, so với những chiếc không biết nhặt từ đâu về trước đây, chiếc bật lửa này như thể hoàn toàn thuộc về riêng nàng.

Mặt còn lại của nó còn dán một tấm ảnh cũ.

Trong ảnh là một con phố cũ được chụp ở Trùng Khánh, góc dưới bên phải có một tiệm cắt tóc, hai bên đèn cầu ngũ sắc, trên cửa kính viết mấy chữ "Tiệm cắt tóc Tiểu Ngọc".

Nhưng tấm ảnh quá lớn, nên đã bị cắt đi một góc, chỉ còn lại góc "Tiệm cắt tóc Tiểu Ngọc", được dán chặt chẽ bằng một lớp keo đặc lên mặt kia của hình chim đỏ đang bay.

Thoạt nhìn có chút kỳ quặc. Nhưng nhìn lâu rồi, lại cảm thấy đây là một loại nghệ thuật tối nghĩa, ma mị.

Từ Los Angeles đến đây, hôm nay ở bên vách núi, Khổng Lê Diên mới hút điếu thuốc đầu tiên.

Phó Đinh Lê cũng mới phát hiện, tấm ảnh cũ bị Khổng Lê Diên lấy đi, thế mà lại được lưu giữ một cách triệt để như vậy.

"Em phát hiện tấm ảnh bị chị trộm đi rồi à?" Khổng Lê Diên đột nhiên lên tiếng, rất tỉnh táo, như thể chưa từng ngủ, lại như vừa bị cô đánh thức mới hoàn hồn.

Phó Đinh Lê nhận ra người phụ nữ này rất thích dùng từ "trộm". Cô không thích từ đó được dùng giữa hai người họ.

"Phát hiện rồi, cho nên đây không được tính là trộm." Cô không để lộ cảm xúc mà nhăn mũi.

Khổng Lê Diên cười, áp sát làn da Phó Đinh Lê, hơi thở phả vào làm cô thấy hơi nhột. Cười xong, nàng lại lười biếng hỏi:

"Em đến Trùng Khánh khi nào?"

"Ngay sau sinh nhật hai mươi tuổi không lâu..." Phó Đinh Lê nheo mắt hồi tưởng.

"Lúc đó ở Trùng Khánh có triển lãm cá nhân, bạn em cho vé nên em về nước xem. Nhưng mà triển lãm đó không hợp phong cách của em lắm. Em không thấy nhiều tác phẩm mình thích, nên cũng không ở lại lâu, chơi hai ba ngày rồi đi."

"Tính kỹ lại, đó chắc là khoảng tháng Bảy năm 2017. Lúc đó chị cũng đang đóng phim ở Trùng Khánh sao?"

"Chị đang quay Lam Sách."

"Vừa đúng tháng Bảy à?"

"Thật ra chị đã ở đó từ cuối tháng Sáu, mãi đến cuối năm quay xong mới đi."

"Lâu vậy sao, vậy là vừa hay trùng hợp rồi." Phó Đinh Lê đầu tiên là ngạc nhiên, ngay sau đó là tiếc nuối sâu sắc.

"Chỉ tiếc là chụp được ảnh, nhưng lại không gặp được người."

"Em chụp tấm ảnh đó khi nào?"

"Thật ra em cũng không nhớ rõ là đã chụp khi nào nữa."

Trên thực tế, lúc đó Phó Đinh Lê là một du khách thực thụ, cầm chiếc máy ảnh Fujifilm mới mua, đi đến đâu chụp đến đó.

Chỉ cảm thấy phong cảnh của Trùng Khánh đối với cô quá mới lạ, cũng chưa từng nghĩ tới, những tấm ảnh cô chụp vu vơ lại có một "Tiệm cắt tóc Tiểu Ngọc".

"Có một dạo em đặc biệt thích dùng máy ảnh chụp hình, cũng đi du lịch rất nhiều thành phố, chụp rất nhiều ảnh phong cảnh. Sau này em về Thượng Hải, mang theo máy ảnh vướng víu không tiện, cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi chụp ảnh đẹp nữa. Thế là em bán luôn máy ảnh. Lúc đó em chép hết ảnh trong thẻ nhớ ra, rồi phát hiện ra tấm này."

"Mới biết, hóa ra mình đã đến Tiệm cắt tóc Tiểu Ngọc từ sớm như vậy."

Nói đến đây, Phó Đinh Lê cười một tiếng, "Trùng hợp thật đấy Khổng Lê Diên."

Cô nghĩ nếu là Chúc Mộc Tử nghe xong chuyện này, có lẽ lại phải cảm thán một câu "Đột nhiên ngoảnh lại, người ấy vẫn ở đó, dưới ánh đèn le lói".

"Ừ, thật trùng hợp." Khổng Lê Diên dường như có chút phân tâm, một lúc sau mới biếng nhác hỏi:

"Nếu lúc đó em gặp được chị, em sẽ nói gì với chị?"

Một câu hỏi thật mới mẻ.

Phó Đinh Lê cẩn thận nghĩ, dường như mùa hè ẩm ướt, nóng nực của Trùng Khánh lại bay đến trước mắt.

Cô lại một lần nữa đứng trước tiệm cắt tóc Tiểu Ngọc cũ kỹ, lỗi thời, thấy Khổng Lê Diên quàng chiếc khăn màu lam, ngồi xổm ven đường, hút một điếu thuốc với đốm lửa lơ đãng.

Thế là cô chậm rãi bước qua vũng nước, đối diện với đôi mắt hơi ngước lên của người phụ nữ ấy.

"Khổng Lê Diên." Phó Đinh Lê đầu tiên là gọi tên nàng.

Khổng Lê Diên không nói gì, chỉ lười biếng nhả ra một làn khói, thay cho lời đáp.

Sau đó cô cười một tiếng, dùng cằm cọ cọ vào mái tóc hơi xù của Khổng Lê Diên, nhẹ nhàng nói:

"Chúng ta làm người yêu của nhau cả đời nhé."

Thời điểm nói ra câu này hiển nhiên không đúng lắm. Nhưng Khổng Lê Diên lại ôm cô chặt hơn.

Như thể cùng cô quay về Trùng Khánh.

Trở lại con đường loang loáng nước trước tiệm cắt tóc Tiểu Ngọc, trong ánh lửa bập bùng, trong mắt ẩn chứa một nụ cười nồng đậm, sau đó trực tiếp dắt cô rời đi.

Trên con đường rộng mở nói với cô:

"Được thôi."

Khi tỉnh lại lần nữa, trời đã tối đi rất nhiều. Hóa ra buồn ngủ thật sự rất dễ lây.

Phó Đinh Lê mơ màng, định nhắm mắt ngủ một giấc quên trời đất, dù cho bây giờ có là ngày tận thế.

Lại thoáng thấy gương mặt ngủ say của Khổng Lê Diên, đột nhiên lại không muốn ngủ nữa, Phó Đinh Lê chỉ muốn cứ như vậy ngắm nhìn nàng.

Nhưng ngắm một hồi, cô lại nghĩ đến một chuyện.

Là vào sáng nay, cô lơ mơ tựa đầu vào cửa xe, trước khi xe khởi động, thấy Khổng Lê Diên đặt hai hộp thuốc lá ở phía trước.

Là cùng một nhãn hiệu, bao bì màu xanh lam, một hộp là do Chúc Mộc Tử ném qua, nhàu nhĩ. Hộp còn lại là do Nicole tặng.

Cô bị gió thổi đến hơi mơ hồ, quấn chặt tấm chăn mỏng, hít hít mũi, đột ngột nói một câu:

"Sao lại chỉ còn mỗi em chưa mua thuốc cho chị?"

Thế là giọng nói của Khổng Lê Diên phiêu tán trong gió, cười một cách đa tình mà tùy ý.

Cười xong, nàng lại nhẹ nhàng ấn sau gáy cô, trước khi cô sắp ngủ thiếp đi, kéo lại tấm chăn mỏng bị gió thổi tung, nhẹ nhàng nói:

"Vậy thì mua cho chị thêm một hộp thuốc lá nữa đi."

Bây giờ nhìn trời đã là chạng vạng, Phó Đinh Lê nhớ lại chuyện này, lại liếc thấy hai hộp thuốc lá đặt cạnh chiếc bật lửa, rồi không thể ngồi yên được nữa.

Bây giờ cô lại nghĩ, dù cho giờ đây có là ngày tận thế, cô cũng phải đi mua cho Khổng Lê Diên một hộp thuốc lá.

Thế là cô cẩn thận dịch chuyển cái chân bó bột của mình, chú ý động tĩnh của Khổng Lê Diên, cố hết sức kiềm chế mọi tiếng động mình tạo ra.

Mặc áo thun, cầm đôi nạng, một bước đi chậm như mười bước. Cứ như vậy chống nạng, đi xuống lầu, chậm rãi ra khỏi nhà nghỉ, nhìn quanh quất trên con phố xa lạ mà ồn ào.

Gặp được một người tốt bụng hỏi cô có cần giúp đỡ không. Cô lắc đầu cảm ơn, sau đó lại cong mắt bổ sung:

"Không cần đâu, tôi không sao, chỉ là muốn tự mình đi mua cho người yêu tôi một hộp thuốc lá."

Người tốt bụng mỉm cười thiện ý, không nói gì thêm, chỉ nói vài câu giống như người đàn ông tóc vàng kia. Thật kỳ lạ, rõ ràng khi nghe người đàn ông tóc vàng nói những lời đó với Khổng Lê Diên, cô chỉ cảm thấy bực bội.

Nhưng đến lượt người tốt bụng nói với cô.

Cô lại trước sau vẫn giữ nụ cười trên môi, kiên nhẫn nghe hết một tràng dài của người này.

Mang theo trái tim cực kỳ viên mãn của mình, cong mắt cười một nụ cười thản nhiên, sau đó chống nạng, chống đỡ chính mình, đi qua con phố đông đúc, bận rộn.

Đi đến cửa hàng tiện lợi bên kia đường, tìm kiếm hộp thuốc lá vẫn còn được sản xuất đó.

Loại thuốc lá năm năm trước đầy rẫy trên đường, bây giờ đã có chút khó tìm. Ở các siêu thị lớn lại càng khó, chỉ lác đác xuất hiện ở các cửa hàng tiện lợi nhỏ hẹp ven đường.

Nhưng may là dù sản lượng ít, cũng không phải là không có.

Một hộp thuốc lá năm năm trước đã nói là sắp ngừng sản xuất, nhưng vẫn kiên trì đến tận bây giờ. Phó Đinh Lê vẫn cảm thấy mới lạ.

Thế là sau khi tìm thấy ở một cửa hàng tiện lợi, dù hộp nào trông cũng na ná nhau, không có gì khác biệt, cô vẫn nghiên cứu hồi lâu, chọn một hộp mà mình cảm thấy trông ngay ngắn nhất.

Khi xếp hàng tính tiền, cô nhìn nhân viên cửa hàng mặc chiếc áo khoác nhỏ màu xanh lục, bỗng nhiên có chút hoang mang.

Nhớ lại năm năm trước, người nhân viên cửa hàng có ánh mắt hơi khoa trương đó, đã nói với cô rằng những thứ họ mua ngày mai sẽ "hết hạn".

Phó Đinh Lê đột nhiên bật cười, thế mà lại có chút hoài niệm.

Nhân viên cửa hàng bây giờ là một cô gái tóc đen, trông màu da gần giống cô, nhưng lại nói tiếng Anh mang âm hưởng Thái Lan.

Hàng người xếp lác đác, đợi đến gần lượt mình, Phó Đinh Lê mới muộn màng phát hiện ra mình không có tiền.

Cô sờ tới sờ lui trong túi áo trống không, cố tìm ra một tờ tiền mặt bất ngờ.

Nhưng không có.

Phó Đinh Lê mím môi, đang định chống nạng rời khỏi hàng, vừa quay đầu, một tờ đô la nhàu nhĩ chìa ra, chặn cô lại trong hàng.

Sững người một giây.

Cô vươn tay nhận lấy, sau tờ tiền là Chúc Mộc Tử đang nhai kẹo cao su, "Sao lại có một mình cô thế?"

Phó Đinh Lê có chút kinh ngạc, "Tôi ra ngoài mua chút đồ, hai người vẫn chưa đi sao?"

Về cuộc chia tay tối qua, Phó Đinh Lê hoàn toàn không có chút ký ức nào. Cô không biết Chúc Mộc Tử và Amanda đã đi đâu, chỉ thấy tin nhắn của Nicole trên điện thoại, nói rằng cô ấy phải vội ra sân bay, hẹn lần sau gặp lại.

Chỉ có hai người này đến không dấu vết, đi không hình bóng, không biết còn có cơ hội gặp lại không.

Kết quả xuống lầu mua một hộp thuốc lá, lại gặp được.

"Định đi rồi," Chúc Mộc Tử lắc lắc túi ni lông đã tính tiền trong tay, chỉ ra ngoài cửa, "Vào mua hộp thuốc, vừa hay thấy cô."

Phó Đinh Lê nhìn theo.

Hoàng hôn như máu, ngoài cửa đỗ một chiếc mô tô. Amanda đang dựa vào xe, mũ bảo hiểm trên đầu chưa kịp tháo, chỉ qua tấm kính chắn gió mờ ảo, gật đầu với họ.

Gió thổi rất lớn, không biết cặp tình nhân này lại sẽ theo gió đi đến nơi nào trên thế giới.

Phó Đinh Lê thu hồi tầm mắt, hướng về phía Chúc Mộc Tử khẽ cong đôi mắt mềm mại, giơ tờ tiền trong tay lên, "Hóa ra là vậy, cảm ơn nhé."

"Cảm ơn cái gì! Gặp nhau là duyên rồi!" Chúc Mộc Tử rất dứt khoát xua tay, "Toàn là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi."

Hàng vẫn chưa đến lượt, Phó Đinh Lê tò mò hỏi, "Sau này hai người định đi đâu?"

"Không biết, chưa nghĩ nữa, có lẽ tạm thời ở lại Mỹ, nghỉ ngơi vài năm rồi lại đi chơi khắp nơi?"

"Cũng tốt, vậy chúc hai người thuận buồm xuôi gió." Phó Đinh Lê nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn dùng những lời này để tiễn biệt họ.

Mà Chúc Mộc Tử cũng vui vẻ đồng ý, sau đó lại đi ra ngoài. Phó Đinh Lê nhìn theo cô ấy rời đi, kết quả thấy người này lại không biết nghĩ ra điều gì.

Cô ấy quay đầu, vừa móc điện thoại ra, vuốt mở, nhấn vài cái, vừa đi đến trước mặt Phó Đinh Lê, đưa màn hình điện thoại đang sáng lên trước mặt cô, nói:

"Lần này thêm WeChat đi, bạn tốt."

Phó Đinh Lê đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu như vậy. Cô móc điện thoại ra, thêm WeChat của Chúc Mộc Tử, rồi chuyển lại một đô la vừa rồi bằng nhân dân tệ.

"Khách sáo với tôi làm gì!" Chúc Mộc Tử không hài lòng với cách làm của cô.

"Không phải khách sáo đâu," Phó Đinh Lê nhẹ nhàng giải thích, sau đó lắc lắc hộp thuốc trong tay, "Là muốn tự mình mua hộp thuốc này cho chị ấy."

"Được rồi, hiểu rồi."

Nghe cô nói vậy, Chúc Mộc Tử không nói gì thêm, rất sảng khoái nhận lấy bao lì xì, sau đó lại nhiệt tình ôm cô một cái, thay cho lời từ biệt của chuyến đi này.

Ngay sau đó, cô ấy đẩy cửa đi ra, rất linh hoạt nhảy lên xe mô tô, đội mũ bảo hiểm.

Cuối cùng, khi hoàng hôn huyết sắc chìm xuống, hai người họ còn liếc nhìn về phía cô, đồng thời đẩy tấm kính chắn gió lên, nhướng cằm với cô một cái, rồi lại đẩy xuống.

Che đi hai gương mặt mơ hồ mà phóng túng.

Giống như năm năm trước, chiếc mô tô để lại một vệt khói, cặp tình nhân đã khiến Phó Đinh Lê lần đầu nhận ra sự nồng nhiệt của tình yêu, cứ thế lao đi.

Giống như hai người bạn đồng hành sau khi đến đích, không sướt mướt, không ủy mị, chỉ thong dong rời đi, nhẹ như một cơn gió.

Phó Đinh Lê nhìn chằm chằm vào tấm kính trống không một lúc lâu, đợi đến khi có người khác đẩy cửa vào.

Mới hoàn hồn lại, đi đến trước quầy thu ngân, đặt hộp thuốc trong tay lên. Lại qua tấm kính tủ đông phía sau, phát hiện trên mặt mình thế mà vẫn luôn treo một nụ cười.

Dùng từ viên mãn, thong dong để hình dung cũng không quá. Khiến Phó Đinh Lê suýt nữa nghi ngờ, người phản chiếu trong tấm kính không phải là mình.

Nhân viên thu ngân vừa tính tiền cho cô, vừa nhìn nụ cười có chút cổ quái của cô. Nhưng cũng lịch sự không xen vào.

Mà chỉ khi cô đã thanh toán xong định đi, chỉ vào hộp thuốc của cô, rồi lại chỉ vào một món hàng khác bày trên quầy, một túi nhựa, bên trong là hai chiếc nhẫn, kiểu dáng quen thuộc, bên trong in một câu tiếng Latin.

Chế tác thô sơ, trông không có chút tình cảm nào. Phó Đinh Lê lơ đãng liếc qua rồi thôi.

Nhân viên cửa hàng nói với cô, mười hộp thuốc tặng một đôi nhẫn, là hoạt động của nhà sản xuất.

Phó Đinh Lê cười cười, nói đây không phải là hoạt động đã có từ năm năm trước sao, năm năm trước nhà sản xuất đã nói sắp đóng cửa, bây giờ vẫn chưa đóng cửa à.

Nhân viên cửa hàng rất ngạc nhiên, gật gật đầu, biết cô là khách hàng cũ của nhãn hiệu này, cũng hiểu ý cười, sau đó nói:

Chính vì hoạt động này mới không đóng cửa, cho nên bây giờ hoạt động này vẫn chưa bị hủy bỏ. Cũng không biết, nhà sản xuất rốt cuộc còn có thể kiên trì được bao lâu.

Phó Đinh Lê cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy lời của nhân viên cửa hàng cũng có thể coi là chân lý, bất kể là thứ gì, chỉ cần dính dáng đến chữ "yêu" hư vô mờ mịt này, thì dường như lại có thể trở nên cứng cỏi hơn một chút, cũng có thể thu hút sự chú ý của người khác hơn một chút.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không mua mười hộp, cũng không đổi nhẫn ở đây.

Chỉ cất hộp thuốc mà mình đã tỉ mỉ lựa chọn, cảm thấy ngay ngắn nhất vào túi. Đi một bước, hộp thuốc trong túi cũng theo cô lắc lư một bước.

Bóng dáng đi phía trước Phó Đinh Lê, trông như một lữ khách độc hành bướng bỉnh mà ngây thơ.

Cô đi lại khó khăn, lên xuống một hồi, mua thuốc tốn nhiều thời gian. Đợi đến khi cà nhắc bò lên nhà nghỉ, mở cửa vào phòng, đã toát một thân mồ hôi dính nhớp.

Nhưng ập vào mặt, chính là cơn gió biển mát rượi.

Cùng với người phụ nữ dựa vào cửa sổ, quay lưng về phía cô, bóng dáng ẩn mình trong hoàng hôn huyết sắc.

Không biết đang nhìn gì.

"Chị đang nhìn gì vậy?" Đây là câu đầu tiên Phó Đinh Lê nói sau khi bước vào.

Cô nghĩ Khổng Lê Diên đang ngắm Thái Bình Dương, ngắm gió, ngắm phố, hoặc là không ngắm gì cả.

Nhưng đợi đến khi cô đặt đôi nạng vào góc phòng, ném túi ni lông đựng thuốc đi một cách tùy ý, rồi cầm hộp thuốc này, nhảy lò cò về phía Khổng Lê Diên.

Mới phát hiện, Khổng Lê Diên vẫn luôn nhìn cô.

Sau đó cười một tiếng, chậm rãi thốt ra một câu:

"men seni jaksi koremin."

Bất ngờ chuẩn xác, cộng thêm giọng nói lười biếng mà rõ ràng của Khổng Lê Diên, lại càng tăng thêm vài phần dịu dàng cho câu nói bình thường này.

"Lén luyện tập khi nào thế? Sao mà chuẩn vậy?"

"Là do cô Phó dạy giỏi."

Khổng Lê Diên lười biếng nói, sau đó lại hơi hơi nâng cánh tay, mềm mại duỗi về phía cô.

Phó Đinh Lê vui vẻ đi qua, rất tự nhiên vòng lấy eo Khổng Lê Diên.

Mà Khổng Lê Diên duỗi thẳng cánh tay vớt lấy cô, hơi lạnh, hơi ẩm, làn da co lại áp vào cô.

Hai người dựa vào nhau, dùng một cái ôm, khiến cho buổi chiều mùa hè này trôi qua một cách bình dị mà trân quý.

Cô hỏi nàng đang nhìn gì,

Nàng lại nói, men seni jaksi koremin.

Phó Đinh Lê đến trước cửa sổ rộng mở, nhìn xuống, thấy được con phố phồn hoa, cùng với những người có màu da xa lạ, chen chúc trong tầm mắt, giống như một bầy chim nhỏ ríu rít, lay động.

Góc nhìn này, có thể thấy được toàn bộ quãng đường sau khi xuống lầu, đi dọc theo con phố này, cũng có thể thấy được từng bước chân của cô khi vừa mua xong thuốc quay về, lòng tràn đầy vui sướng trở về bên cạnh nàng.

Hóa ra nàng thật sự đang nhìn cô.

Dù cho trên con phố lúc chạng vạng, sự khác biệt giữa người với người rất dễ bị che giấu.

"Thật ra em rất dễ tìm," như thể biết cô đang nghĩ gì, Khổng Lê Diên đột ngột nói một câu.

"Tại sao? Vì em và họ màu da không giống nhau à?"

Có lẽ là do vừa mới tắm xong, trên người Khổng Lê Diên đặc biệt thơm, hương tóc mềm mại thổi qua chóp mũi, như một giấc mộng tươi đẹp.

Phó Đinh Lê lại muốn ngủ. Trách không được mọi người đều nói, người yêu là liều thuốc ngủ tốt nhất.

Mà Khổng Lê Diên ở bên tai cô có chút mệt mỏi lười biếng cười một tiếng, chậm rãi nói, "Sự khác biệt lớn nhất giữa em và những người này, không phải là màu da."

"Vậy là gì?"

Khổng Lê Diên cười một tiếng, xoa xoa cái mũi hơi nhăn lại của cô, vẻ tinh quái bị giấu kín trong đáy mắt lại vô tình lọt ra ngoài, giữa những sắc thái rực rỡ thế mà lại có một chút đáng yêu.

"Em đoán xem?"

"Vì em chống nạng? Đi chậm? Hay là trong mắt chị em tự có màu sắc riêng?" Phó Đinh Lê liên tiếp đưa ra vài đáp án, có logic cũng có phi logic.

Khổng Lê Diên nghe xong, chỉ cười cho qua. Cuối cùng khoan dung đưa ra đáp án:

"Bởi vì em là màu vàng óng."

Vừa lúc này, ngón tay hơi lạnh của nàng lướt qua tóc cô, Phó Đinh Lê thấy một vệt vàng óng bay trong gió.

Mới nhớ ra, tóc mình đã là màu vàng.

Nhưng ở đây người tóc vàng mắt xanh nhiều như vậy, sao lại chỉ có mình cô được coi là màu vàng óng?

Phó Đinh Lê dùng ánh mắt thay cho sự khó hiểu của mình.

Nhưng Khổng Lê Diên lại không nói tiếp. Mà là lấy hộp thuốc trong tay cô, bóc lớp niêm phong, rất chuẩn xác, rất lưu luyến đọc ra câu tiếng Latin trên hộp:

"Per aspera ad astra — đi qua gian khổ, để vươn đến những vì sao."

Phó Đinh Lê nghe xong, kiên nhẫn chỉ vào một câu khác trên hộp thuốc, dùng tiếng Phổ thông rõ ràng dịch lại cho Khổng Lê Diên nghe:

"Hút thuốc có hại cho sức khỏe."

Khổng Lê Diên bị cô chọc cười thành tiếng, hàng mi run rẩy. Gió thổi cửa sổ mở toang kêu loảng xoảng, lớp giấy dán cửa sổ bằng nhựa màu xanh lay động.

Phản chiếu một chút ánh sáng xanh lên gương mặt sâu thẳm của Khổng Lê Diên, khiến nụ cười của nàng trông mông lung mà nồng đậm.

Cười xong.

Khổng Lê Diên lấy ra một điếu thuốc, dùng môi đỏ cắn lấy, mái tóc đen dài thẳng bị gió thổi rơi lòa xòa bên má.

Nàng hơi hơi ngẩng cằm, định châm lửa.

Phó Đinh Lê thấy được cổ nàng rộng mở, thấy được làn da yếu ớt ẩn hiện những mạch máu xanh nhạt.

Phó Đinh Lê rất đột ngột giật lấy chiếc bật lửa trong tay nàng.

Lòng bàn tay lướt qua hình chim đỏ tự do trên đó, nhẹ nhàng nói, "Em chụp cho chị một tấm ảnh nhé."

Khổng Lê Diên hơi hơi nhướng đuôi mắt, lấy điếu thuốc dính son môi ra, cười, "Được thôi."

Sau đó khi cô nhảy lò cò đứng ra xa, dựa vào bàn giơ điện thoại lên, cố gắng tìm một góc độ thích hợp nhất.

Trong màn hình điện thoại nhỏ hẹp, mông lung, nàng mỉm cười nhìn cô. Thuốc còn chưa châm, người phụ nữ này trông đã mê hoặc như vậy, như sắp bay đi mất.

Khổng Lê Diên hôm nay cười đặc biệt nhiều, đặc biệt là sau khi Phó Đinh Lê mua xong thuốc lá, cô đã nhận ra có gì đó không đúng, nhưng cô ghét dò hỏi, cũng biết Khổng Lê Diên không thích dò hỏi.

Họ là một cặp tình nhân rất mới, rất ngây ngô, không quá thành thạo, nhưng lại như đang dùng một phương thức rất hòa hợp, lặng lẽ mà ma sát, đối kháng.

Cùng cố gắng học cách làm sao để yêu đối phương tốt hơn.

"Những tấm ảnh chụp ở California năm năm trước bị xóa mất rồi, em có thấy tiếc không?" Khổng Lê Diên cụp mi hỏi cô.

"Đôi khi nhớ lại cũng thấy có chút tiếc," Phó Đinh Lê thẳng thắn nói.

"Nhưng hôm nay em muốn chụp cho chị, không phải vì thấy tiếc những tấm ảnh đó."

"Vậy là vì sao?"

Bởi vì em đặc biệt muốn, nhớ rõ chị của giờ phút này. - Lòng Phó Đinh Lê đang nói như vậy.

Nhưng cô lại cảm thấy những lời này nói ra không đâu vào đâu đặc biệt sến. Đến bên miệng, lại rất tự nhiên đổi thành:

"Bởi vì bây giờ chị đặc biệt đẹp."

Khổng Lê Diên trong màn hình nghiêng đầu một cái. Thế là Phó Đinh Lê nhanh tay lẹ mắt bắt được khoảnh khắc, đóng băng người phụ nữ của giờ khắc này lại.

Cô mãn nguyện đưa điện thoại qua, "Thế nào? Có phải đặc biệt đẹp không?"

Khổng Lê Diên lần này nhìn chằm chằm một lúc lâu, cũng không đưa ra nhận xét gì về tấm ảnh của mình. Mà chậm rãi trả điện thoại lại cho cô, lắc lắc điếu thuốc trong tay.

Vươn tay qua, ngón trỏ và ngón giữa hơi hơi ngoắc lên, là tư thế đòi bật lửa.

Phó Đinh Lê đột nhiên giật lấy điếu thuốc giữa ngón tay nàng, sau đó trong ánh mắt có chút bất ngờ của Khổng Lê Diên, trả lại chiếc bật lửa.

Cô giật lấy điếu thuốc trong tay Khổng Lê Diên, cắn vào miệng mình.

Thậm chí còn nhẹ nhàng nâng cằm, thập phần trẻ con.

Khổng Lê Diên nhìn động tác liền mạch của cô, trong ánh sáng mờ ảo thở dài một tiếng rất nhẹ, như là bất đắc dĩ, nhưng vẫn khoan dung với cô, cầm bật lửa trong tay đưa qua.

"Cạch" một tiếng, ngọn lửa xanh lam từ bật lửa giữa ngón tay người phụ nữ nhảy lên. Gió ngoài cửa sổ lớn, người phụ nữ dùng lòng bàn tay che chở ngọn lửa yếu ớt, đưa đến trước điếu thuốc chưa châm.

Ngọn lửa lung tung liếm láp đuôi thuốc.

Đuôi mắt người phụ nữ có ánh lửa lấp lánh đang nhảy múa, chảy đến trên mặt Phó Đinh Lê. Đến nỗi cô có chút cắn không được điếu thuốc này.

Đuôi thuốc run rẩy, qua một lúc lâu mới châm được, châm lên một chút đốm lửa mỏng manh.

Phó Đinh Lê cắn vỡ viên bi, vị thuốc ngọt nhạt trong suốt phủ kín khoang miệng. Cô mạnh dạn hút hơi đầu tiên, trong khoảnh khắc khói thuốc tràn ngập.

Bỗng nhiên nghe thấy Khổng Lê Diên nhẹ nhàng cười một tiếng.

Sau đó điếu thuốc trong miệng đã bị dứt khoát lấy đi, đến đôi môi đỏ mọng mà tươi đẹp kia, ngay cả làn khói xám trắng dường như cũng có màu sắc.

Rất lâu sau này, Phó Đinh Lê mới trong một đêm nhai kẹo đậu phộng ngọt ngào, hoảng hốt nhớ lại, hóa ra từ sau đó Khổng Lê Diên đã cai thuốc, và đó là điếu thuốc cuối cùng họ hút.

Sự dịu dàng kéo dài, cũng không khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.

Như một dấu chấm câu vừa vặn.

Và trong điếu thuốc đang cháy này, họ vẫn hưởng thụ sự ăn ý của việc cùng hút chungmột điếu, không cần nói những lời vặt vãnh để giết thời gian.

Ngay khi Phó Đinh Lê cho rằng, sự ăn ý này sẽ tiếp tục từ điếu này qua điếu khác, và cả cô và Khổng Lê Diên đều sẽ không chủ động nhắc lại lúc nào.

Khổng Lê Diên lại để lại hơi cuối cùng cho cô, sau đó trầm mặc dập tắt tàn thuốc, nhìn chằm chằm vào làn khói đã tắt.

Cuối cùng lên tiếng, "Phó Đinh Lê."

"Hả?" Phó Đinh Lê có chút mờ mịt đáp một tiếng.

Sau đó liền thấy Khổng Lê Diên nhìn lại cô. Vào giây phút đó cô hiểu ra Khổng Lê Diên muốn nói gì đó với cô khi điếu thuốc này kết thúc.

Và cô cho rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, bất kể Khổng Lê Diên nói gì với cô, cô đều chỉ đáp lại bằng một nụ hôn, hoặc một cái ôm.

Nhưng Khổng Lê Diên lại nhẹ nhàng nói, "Thật ra chị có một người chị gái ruột."

Và không đợi Phó Đinh Lê có phản ứng.

Nàng lại lập tức nói câu thứ hai kinh tâm động phách, vẻ mặt vẫn bình tĩnh:

"Chị ấy mất rồi."

Cuối cùng, là cười nói câu thứ ba, "Vào năm sinh nhật mười tuổi của chị, cùng với mẹ chị."

Sau đó, điện thoại của Phó Đinh Lê rơi xuống, va xuống sàn nhà, "bốp" một tiếng, như muốn nổ tung một cái lỗ trên mặt đất, màn hình vẫn còn sáng.

Bên trong là tấm ảnh cô vừa chụp, người phụ nữ đang nhìn cô cười, giống như một giấc mơ đang trôi đi.

Như bị cảnh tỉnh, sau một giây ngắn ngủi, người phản ứng đầu tiên là Khổng Lê Diên.

Nàng nhẹ nhàng ấn sau gáy Phó Đinh Lê, không đau không ngứa cười một tiếng, không nói gì thêm.

Mà Phó Đinh Lê lúc này mới bỗng nhiên ý thức được một sự thật thập phần bất công và tàn khốc:

Ngày 21 tháng 6 năm 2003, đó là ngày dài nhất ở Bắc bán cầu năm đó, là phần chịu được lửa nhất của điếu thuốc hoa mùa hè năm ấy.

Chắc hẳn ngày hôm đó ở Bắc bán cầu đã xảy ra rất nhiều chuyện, lớn nhỏ, tốt xấu đều có. Lại chỉ có hai việc, đã đẩy họ đi về hai con đường hoàn toàn khác nhau:

Một là, Phó Đinh Lê sáu tuổi đã hiểu ra rằng trước khi yêu mẹ, phải cảm ơn chính mình đã được sinh ra.

Hai là, Khổng Lê Diên mười tuổi đã biết rằng mình rốt cuộc không thể có được bất kỳ một sinh nhật tốt đẹp nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro