
CHƯƠNG 52
"Em nhuộm tóc à, đẹp lắm."
Đó là câu đầu tiên Khổng Lê Diên cất tiếng.
Ngay sau đó, âm thanh đã bị cơn gió nuốt chửng, chỉ còn lại vài từ rời rạc. Vài giây sau, nàng lại nói ngay câu thứ hai:
"Mái tóc cũ của em cũng đã rất đẹp rồi."
Lúc ấy, họ đã ngồi trong chiếc xe cổ màu trắng rộng rãi, phía trước là con đường quốc lộ thênh thang, sáng lóa. Hơi thở mặn mòi của biển cả mềm mại trôi trong không khí, mang lại cảm giác như một cuộc bỏ trốn ngọt ngào.
Phó Đinh Lê ngả người vào ghế, tay phải từ từ giơ lên, vươn thật cao, cao đến mức cô có một ảo giác rằng mình có thể chạm tới cả tầng khí quyển.
Bàn tay khẽ chuyển, như hóa thành một thanh nhuyễn kiếm, rạch một đường dứt khoát vào không trung, ngược cơn gió lồng lộng mà vung lên, như thể muốn chém cả Thái Bình Dương thành trăm ngàn mảnh vỡ.
Nghe Khổng Lê Diên nói, Phó Đinh Lê có chút luyến tiếc thu tay về, quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh mình.
Khổng Lê Diên đang lái xe, mái tóc đen dài buông xõa lười biếng, bị gió thổi bay lượn trong không trung.
Trời rộng đường xa, nàng mặc một chiếc áo sơ mi caro đỏ-vàng kiểu Mỹ nhàu nhĩ, chân đi đôi bốt Martin màu nâu nhạt đã bạc phếch.
Ánh mặt trời vàng óng tựa phù du.
Ngón tay người phụ nữ kia vẫn còn vết sẹo mờ ảo, đang gõ nhẹ theo giai điệu phóng khoáng phát ra từ loa xe.
Vẫn là bài hát ấy, California Dreamin'.
Phó Đinh Lê cứ quang minh chính đại mà nhìn nàng đăm đăm, nhìn đến mức người phụ nữ ấy cũng phải bật cười.
Biển rộng và ánh nắng mỏng manh nhảy múa tự do nơi khóe mắt nàng.
Thấy Phó Đinh Lê cuối cùng cũng thỏa mãn, cũng cong cong mắt cười theo.
"Chị như thế này cũng rất đẹp."
"Không mặc bộ này thì không đẹp à?" Khổng Lê Diên hơi nghiêng đầu nhìn cô, thu lại cánh tay đang lười nhác gác trên cửa xe.
"Cũng đẹp," Phó Đinh Lê đáp.
Rồi cô lại nhìn những lọn tóc vàng óng của mình đang bay trong gió, vươn tay túm lấy một sợi, dưới ánh nắng mùa hạ mà tỉ mỉ ngắm nghía.
"Cảm giác cũng không khác trước đây là mấy nhỉ? Em còn sợ đổi thợ làm tóc sẽ nhuộm không đẹp."
"Em đi nhuộm khi nào thế?" Khổng Lê Diên hỏi.
"Hôm qua." Phó Đinh Lê buông tay, mặc cho những sợi tóc ngông cuồng ấy bay phất phơ bên bờ Tây.
Cô ngả người dựa vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên cửa xe theo nhịp điệu của California Dreamin'.
Hôm qua là một ngày đẹp trời, Phó Đinh Lê phơi nắng cả ngày trong vườn hoa của viện điều dưỡng, không gặp được Khổng Lê Diên. Nhưng cô cũng chẳng bực bội, chỉ đủng đỉnh chống nạng quay về.
Chính là trên đường về.
Cô giẫm lên những vệt nắng chiều còn sót lại của Los Angeles, đi ngang qua một tiệm cắt tóc, và nhìn thấy bóng hình gầy gò chống nạng của mình trong tấm kính.
Một màu đen kịt, giống như một cái bóng bị giẫm đạp đến khô quắt, tỏa ra một luồng hơi thở qua loa, cẩu thả.
Thế là cô lại một lần nữa bước vào tiệm cắt tóc, chống đôi nạng, thản nhiên đón nhận ánh mắt của những người khác.
Lúc đó cô nghĩ, chắc chắn có người đang thầm thì: chân cẳng thế kia rồi mà vẫn còn hứng thú đi làm tóc, hẳn phải là một người sống rất ung dung và tươi sáng.
Thật vậy sao?
Phó Đinh Lê không biết, cô chỉ chậm rãi bước vào, nhẹ nhàng nói với người thợ, nhờ họ giúp mình lấy lại chúng.
Sau đó, đối diện với gương mặt đã không còn vẻ hồng hào, đầy đặn như xưa trong gương, cô nói:
【 Tôi muốn nhuộm một mái tóc, giống như màu của ánh nắng mặt trời. 】
"Kết quả là người thợ đó báo giá hơn bốn trăm đô, em đổi ý ngay lập tức."
Phó Đinh Lê nhăn mũi, lại liếc nhìn đôi nạng đang nằm ngang ở ghế sau, giọng điệu đầy xót xa.
"Rồi sao nữa?" Khổng Lê Diên ngồi ở ghế lái bật cười, người phụ nữ này chưa bao giờ hiểu được cảm giác xót tiền là gì.
"Sau đó em cầm nạng đi thẳng chứ sao."
Nhớ lại chuyện này, Phó Đinh Lê vẫn còn thấy sợ, nhưng vẫn thẳng thắn kể:
"Sau đó nữa, em đi thẳng ra siêu thị mua thuốc nhuộm tóc giảm giá, tự mình tẩy mấy lần rồi mới bắt đầu nhuộm, kết quả cũng đâu có tệ."
"Hóa ra em nói đổi thợ làm tóc, là đổi thành chính mình à?" Lần này Khổng Lê Diên cười càng thêm phóng khoáng.
Dù cho gió thổi ào ào, tiếng cười ấy vẫn trong trẻo và cuốn hút lạ thường.
"Dù sao thì sau lần này, em thấy sau này em có thể tự làm thợ nhuộm tóc cho mình luôn rồi." Phó Đinh Lê nói tỉnh bơ, cũng không giận vì bị nàng cười.
Khổng Lê Diên vẫn còn cười, đợi cười xong, nàng mới hơi nghiêng mặt nhìn cô, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng:
"Nhuộm tóc bốn trăm đô mà còn tiếc không dám chi, phải tự mình làm, vậy chiếc xe này của em từ đâu ra thế?"
Đây đã không phải là chiếc xe lần trước, vì chủ nhân của chiếc xe đó bây giờ là Khổng Lê Diên.
Chiếc xe họ đang lái là một mẫu khác, nhưng có kiểu dáng và nội thất cực kỳ giống.
Dù không phải cùng một mẫu, giá trị của nó cũng xa xỉ không kém.
"Đây cũng là xe của em trước đây, em bỏ tiền ra thuê lại, ba ngày, đến San Francisco sẽ trả."
Phó Đinh Lê nói một cách trôi chảy, nói xong chính cô cũng thấy buồn cười, đôi mắt cong thành một đường chỉ.
"Tóm lại, bây giờ em là một Phó Đinh Lê không xu dính túi rồi đó, chị Khổng Lê Diên ạ."
"Ý là ba ngày tới mọi chi tiêu đều do chị trả?" Khổng Lê Diên hỏi.
"Đương nhiên rồi, không lẽ chị cũng không mang tiền?" Phó Đinh Lê đột nhiên nhớ ra chuyện này.
Khổng Lê Diên nhìn cô một lúc, đôi mày sâu thẳm ẩn chứa ý cười, "Nếu chị không mang thì chúng ta phải làm sao?"
"Vậy thì chỉ có thể vừa bán nghệ vừa lên đường thôi." Phó Đinh Lê thế mà cũng bắt đầu tin vào triết lý "tới đâu hay tới đó".
Khổng Lê Diên nhìn cô, ánh nắng mặt trời khiến đôi mắt hơi xếch của Phó Đinh Lê và đại dương cùng lấp lánh như nhau.
Qua một vầng hào quang mờ ảo, nụ cười nơi đuôi mắt Khổng Lê Diên lan ra như lòng đỏ trứng vỡ.
"Đùa em thôi."
Cười xong, Khổng Lê Diên mới nói, "Chị còn tưởng em vì chị mà tiêu hết sạch tiền tiết kiệm, cố tình mua một chiếc xe chạy tới đây chứ."
"Em đâu có vĩ đại như chị nghĩ, tiền tiết kiệm của em cũng không khổng lồ như chị tưởng đâu."
Phó Đinh Lê lười biếng chống đầu đón gió.
Nghĩ ngợi một lúc, cô lại chủ động nhắc đến một chuyện, "Mấy hôm trước, mẹ gọi điện cho em, câu đầu tiên bà nói là có một tin tốt muốn báo."
"Tin tốt gì thế?" Khổng Lê Diên lái xe qua một khúc cua.
Gió biển lồng lộng thổi tới. Phó Đinh Lê lại vươn tay ra, cảm nhận sự khoan khoái của cơn gió thuận chiều.
"Đúng vậy, tin tốt gì cơ chứ. Lúc đó em đã nghĩ, chẳng lẽ mẹ âm thầm giấu em, gom hết vốn liếng lại, định đông sơn tái khởi vào thời điểm mấu chốt này?"
"Rồi sao nữa?"
"Sau đó em không nghe được tin tốt mẹ nói rốt cuộc là gì, cũng không hỏi. Em chỉ mải nghĩ trong lòng, nếu đúng là như vậy, mẹ thật sự vực dậy được sự nghiệp, thì việc đầu tiên em làm, chính là mua lại tất cả xe của mình, tùy tiện chọn một chiếc mình thích, để bánh xe lăn dài trên đất California, sau đó mặc kệ chị có muốn hay không, cũng lôi chị đi, đi lại một lần nữa trên con đường quốc lộ số 1 ."
"Bây giờ không phải em cũng đang làm vậy sao?" Khổng Lê Diên nói, "Thật ra lúc chị thấy chiếc xe này đậu ở cửa, rồi thấy em nhuộm tóc vàng, chị cũng đã nghĩ như vậy."
"Kết quả là tin tốt của mẹ em hoàn toàn không phải chuyện đó." Phó Đinh Lê khe khẽ thở dài.
"Bà chỉ nói là đọc được tin tức, rằng công ty của chị đã tìm được video bằng chứng hoàn chỉnh và công khai nó, sau đó dư luận trên mạng đã tốt hơn trước rất nhiều."
Nói rồi Phó Đinh Lê lại nhìn về phía Khổng Lê Diên, "Chẳng lẽ đây không phải là tin tốt sao?"
Khổng Lê Diên không bình luận tin tức này tốt hay xấu, mà nhẹ nhàng lái câu chuyện sang hướng khác, "Nhưng em vẫn làm như vậy."
"Đúng vậy, em vẫn làm như vậy."
"Tại sao?"
"Chuyện này thực ra rất đơn giản." Phó Đinh Lê nhớ lại suy nghĩ của mình lúc đó, rồi bật cười trong gió.
"Sau khi nghe mẹ nói xong, em có hơi thất vọng. Nhưng nghĩ lại, chẳng lẽ cả đời này em muốn làm chuyện gì, cũng đều phải dựa trên nền tảng 'mẹ em rất có tiền' mới có thể làm sao?"
"Rồi em lại nghĩ, đó còn là em nữa không? Như vậy chẳng phải là quá yếu đuối, quá hèn mọn rồi sao. Em không muốn biến mình thành một người như vậy."
Cho nên Phó Đinh Lê vẫn nhuộm tóc, thuê xe, tìm đến Khổng Lê Diên, và không chút do dự mà bắt đầu cuộc hành trình này.
Dù cho chân phải đang bị thương, vẫn phải chống đôi nạng, Phó Đinh Lê cũng nguyện ý được ở trên đường vào giờ phút này.
Điều đó ngược lại còn mang đến cho cô một cảm giác khoái ý khác lạ.
"Thật ra em vẫn chẳng thay đổi gì cả." Khổng Lê Diên đột ngột thốt lên một câu.
"Gì cơ?" Phó Đinh Lê quay đầu.
Cô thấy Khổng Lê Diên hơi nhướng mày, tỉ mỉ quan sát cô một hồi. Ngay khi Phó Đinh Lê nghĩ rằng Khổng Lê Diên sắp đưa ra nhận xét "không thay đổi" về dung mạo của mình mấy năm qua.
Khổng Lê Diên lại cười nhẹ bẫng, rồi rất dứt khoát vươn tay, mở hộc đựng đồ ở ghế phụ. Bên trong là một chồng băng cá nhân, tất cả đều là hình Buzz Lightyear.
"Băng cá nhân vẫn đáng yêu như xưa." Khổng Lê Diên nói.
"Sợ chị bị thương nên em chuẩn bị nhiều một chút." Phó Đinh Lê đáp, cũng không còn vẻ ngây ngô lúng túng như trước đây, bị người khác phát hiện băng cá nhân của mình là hình Buzz Lightyear liền muốn cúi đầu trốn đi.
California Dreamin' vẫn đang lặp đi lặp lại, như thể đang trưng bày quãng thời gian năm năm ngắn ngủi.
Nhưng chính trong một năm nào đó của năm năm ấy, cả kênh FM 93.1 đã biến mất.
Chỉ còn lại những tín hiệu điện tử nhiễu loạn, yếu ớt.
Nhưng có lẽ, thời gian cũng không giống như Phó Đinh Lê nghĩ, không phải là một con quái vật khổng lồ đảo lộn tất cả, đè nén người ta đến không thể động đậy.
"Thật ra chị cũng không thay đổi." Phó Đinh Lê nhẹ nhàng nói.
Hàng mi Khổng Lê Diên khẽ rung động, con ngươi ngập trong nắng ánh lên một tia sáng ươn ướt, tựa như lá cây rơi rụng khi rừng cây bị gió thổi qua.
Nàng cười, không tỏ rõ ý kiến, "Có lẽ bây giờ em mới thật sự nhận ra chị."
Phó Đinh Lê biết, để nói ra tất cả, để gỡ rối cuộn chỉ đã buộc chặt lấy họ, để đảo lộn hoàn toàn nhận thức của Khổng Lê Diên về bản thân và về "tình yêu" trong mấy chục năm qua vốn không phải là chuyện một sớm một chiều.
Người phụ nữ này trước nay luôn mâu thuẫn và mơ hồ, trước nay luôn có thể dễ dàng vứt bỏ "chính mình".
Nhưng Phó Đinh Lê cảm thấy mình đã mơ hồ nắm bắt được điều gì đó, và cũng muốn đem thứ mình nắm bắt được trao cho Khổng Lê Diên.
Đây là điều mà cô muốn làm trong chuyến hành trình này.
Nhưng chuyện này không thể vội.
Nghĩ đến đây, Phó Đinh Lê nuốt lại câu nói đã đến bên miệng "Làm sao chị biết những gì em thấy không phải là con người thật của chị?". Cô cam tâm tình nguyện từ bỏ một cuộc tranh luận triết học với Khổng Lê Diên.
Cô chỉ lấy điện thoại ra, xem tình hình dư luận trong nước.
Chiều hôm qua, công ty của Khổng Lê Diên đã tung ra video, hoàn toàn đính chính nội dung của đoạn video mười bốn giây kia.
Video hoàn chỉnh rất dài, có lẽ cũng được lấy ra từ những tư liệu cũ ở phim trường, thời gian đã qua năm năm, đoạn video được tung ra có màu sắc cũ kỹ, kết hợp với khung cảnh màu lam xám ảm đạm của phim trường, so với đoạn video mười bốn giây như quay lén kia, đoạn này càng giống một bộ phim điện ảnh cũ của thập niên 90.
Bộ phim dài một phút này ghi lại cảnh Khổng Lê Diên chậm rãi đi dạo bên bờ sông, lẩm bẩm một mình, nghiên cứu cảm xúc và lời thoại của nhân vật Lý Dặc sau cuộc xung đột.
Bờ sông ẩm ướt, ánh sáng huyền ảo, người phụ nữ mặc chiếc áo hoodie cũ mỏng manh đi dọc theo bóng cây u ám, cổ tay gầy guộc lộ ra khỏi tay áo, xoay tròn con dao rọc giấy trong tay.
Không ai biết lúc đó nàng đang nghĩ gì, nhưng tất cả mọi người đều biết, người phụ nữ ấy vào khoảnh khắc đó chính là Lý Dặc.
Nàng mặc chiếc quần jean rách toạc, đi trên thảm cỏ đẫm sương. Mỗi một bước chân, cảm giác nàng mang lại càng giống Lý Dặc hơn.
Còn con chim nhỏ đẫm máu kia là do nàng vô tình phát hiện. Lúc đó nàng đang đi đi lại lại, nghiên cứu tư thế ngồi xổm bên đường của Lý Dặc, nghiên cứu dáng vẻ của Lý Dặc khi đối mặt với ngọn lửa đang bùng cháy ở bờ sông đối diện.
Video ghi lại rất hoàn chỉnh. Đầu tiên, nàng phát hiện có thứ gì đó trên mặt đất khi đang ngồi xổm, sau đó sững lại một giây.
Giây phút đó, nàng là Khổng Lê Diên.
Sau đó, nàng tiếp tục ngồi xổm, lại trở thành Lý Dặc, nghịch con dao rọc giấy trong tay, nhưng lưỡi dao trước sau vẫn không được đẩy ra, cũng không dính máu.
Và trong mười mấy giây dài đằng đẵng đó, nàng ngồi xổm ở đó, dường như đang quan sát, lại như đang suy ngẫm điều gì.
Bờ sông lam xám nhuộm ánh lửa từ bờ đối diện và tấm lưng gầy yếu của nàng thành một vệt sáng ươn ướt.
Rồi nàng rất chậm rãi đứng dậy, tiếp tục nhìn về phía bờ sông đối diện, nơi đang bùng cháy là Lý Dặc thực sự, còn người phụ nữ đang đứng quay lưng về phía ống kính vào lúc này, hư ảo và mơ hồ, chính là người yêu đã chết của Lý Dặc.
Mười mấy giây cuối của đoạn video, Khổng Lê Diên lội xuống sông, như thể không chút do dự, lại như thể không còn đường trở về.
Người quay phim vội đuổi theo, hét lớn một câu, "Cô làm gì vậy Khổng Lê Diên!"
Khi đó, Khổng Lê Diên vẫn chưa phải là nữ diễn viên mà ai cũng gọi một tiếng "cô Khổng" như bây giờ.
Nàng quay đầu lại, có chút ngơ ngác khi thấy máy quay. Sau đó người phía sau máy quay lại hét lên, "Cô điên rồi sao, mau quay lại!".
Thế là nàng lại chậm rãi lội vào bờ, người ướt sũng, nở một nụ cười ướt át với ống kính rồi nói:
"Lý Dặc hình như sẽ đi xuống sông."
Sau này, cảnh lội sông này đã trở thành một phân cảnh kinh điển của "Đông Bạo", đến tận bây giờ, vẫn có những người hâm mộ điện ảnh nhớ mãi không quên.
Video hoàn chỉnh được tung ra, cơn bão dư luận ồn ào cuối cùng cũng được kiểm soát. Người hâm mộ điện ảnh điên cuồng chia sẻ và bày tỏ "cảm ơn đoàn đội đã cho tôi một lần nữa thấy một 'Lý Dặc' sống động".
Các blogger phân tích phim bắt đầu phân tích tác dụng của đoạn phim này trong "Đông Bạo" từ nhiều góc độ, phân tích trình độ diễn xuất của Khổng Lê Diên.
Các diễn viên, nhà sản xuất, đạo diễn từng hợp tác với Khổng Lê Diên đồng loạt chia sẻ để ủng hộ.
Các thương hiệu đại diện cũng nhanh chóng hành động, khôi phục lại bài đăng ghim trên Weibo mà trước đó đã lén lút ẩn đi.
Dưới quảng trường hot search, đám đông hóng chuyện dường như đã thay bằng một nhóm người khác:
[Ai chưa từng buông lời cay đắng với Khổng Lê Diên giơ tay!]
[Vốn dĩ không có cảm tình, giờ thì yêu mến rồi. Chị đẹp của tôi tuyệt vời! Cái chị ấy nghịch có phải dao rọc giấy không, là tim của tôi đó!]
[Diễn viên điện ảnh đúng là có đẳng cấp khác biệt so với mấy diễn viên phim truyền hình, web drama. Chỉ một đoạn phim mờ ảo thế này mà cứ như đang đóng phim điện ảnh vậy. Tôi nhớ đạo diễn Lam Sách từng nói một câu: cô ấy sinh ra là để đóng phim điện ảnh!]
[Con chim là do Khổng Lê Diên giết à? Không phải nhé. Người ta có ngược đãi chim không? Cũng không. Vậy mà còn có người nói cô ấy không chôn con chim. Tôi muốn hỏi người này bình thường đi đường thấy chim chết có đào hố chôn rồi mới đi không? Toàn một đám đạo đức giả. Hơn nữa, người ta lúc đó đang nghiên cứu vai diễn, đã nhập tâm rồi, chính cô ấy còn nhảy sông, hơi đâu mà lo cho con chim?]
[Xin lỗi nhé, thấy nhiều ngôi sao sụp đổ hình tượng rồi, thật chưa thấy ai dính phốt mà không phải là bằng chứng thật, lại còn lật ngược tình thế được. Phương Mặc không phải vì mấy năm nay sự nghiệp không thuận lợi nên đã sang Singapore rồi sao, vẫn có thể tận tâm tận lực tìm ra video của năm đó à...]
[Tôi muốn xem lại "Đông Bạo", gần đây ở Trùng Khánh có một buổi chiếu lại do fan tự tổ chức, có ai đi cùng không?]
Lướt xong các bài đăng và bình luận hàng đầu trên hot search, Phó Đinh Lê cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy vẫn còn một vài lời lẽ không hay, nói kiểu "thế này là tẩy trắng rồi", nhưng cũng không gây ra được sóng gió gì lớn.
Nói tóm lại, tình hình dư luận hiện tại đã đảo chiều.
Và điều khiến Phó Đinh Lê ngạc nhiên hơn là, cô thấy Hạ Duyệt chia sẻ một bài đăng trên quảng trường, với nội dung:
【 Tôi biết ngay mà! 】
Vô tình nhấn vào trang cá nhân, cô phát hiện ra trước khi video hoàn chỉnh được công bố ngày hôm qua, Hạ Duyệt đã từng đăng một bài gốc từ ba ngày trước.
Lúc đó dư luận chưa đảo chiều, đừng nói đến các nghệ sĩ vốn đã thu hút sự chú ý, ngay cả các thương hiệu hợp tác với Khổng Lê Diên, chỉ cần đăng bài mới là sẽ bị báo cáo. Bài đăng ghim công bố người phát ngôn dưới bình luận toàn là yêu cầu đổi người. Ngay cả cửa hàng chính thức trên các sàn thương mại điện tử cũng bị tìm đến, nói không đổi sẽ tẩy chay thương hiệu.
Nói đơn giản, lúc đó chỉ cần nhắc đến cái tên "Khổng Lê Diên" là sẽ bị chửi là "đứng về phía kẻ ngược đãi".
Vậy mà Hạ Duyệt, lại đăng một tấm ảnh vào lúc đó. Trong ảnh là hai ly trà gừng đặt cạnh nhau.
Cô ấy còn táo bạo viết:
【 Em sẽ mãi mãi biết ơn hai ly trà gừng này, mãi mãi biết ơn vì đã gặp được A Ương. 】
Hành động này chẳng khác nào công khai ủng hộ.
Phó Đinh Lê lướt xuống dưới bài đăng đó, có vài bình luận mắng chửi thậm tệ được đẩy lên đầu:
[Trà gừng của kẻ ngược đãi mà cô cũng dám uống à?]
[Ủa, cô cũng bênh kẻ bạo hành hả? Hay là quên mất chính mình từng mượn danh "trừng phạt" trong show để trả thù riêng?]
[Hả? Điên rồi à? Ủng hộ vào lúc này?]
[Đừng mà Hạ Duyệt, khó khăn lắm mới có ấn tượng tốt về cô một chút, tôi còn đang chờ cô đóng cặp với anh kia trong phim đó...]
[Chịu thật, có thể quản lý bản thân đừng phát điên được không, anh tôi đúng là xui xẻo, đóng cặp với một nữ chính như cô...]
Và giờ đây, sau những bình luận đó, là hàng ngàn, hàng vạn lượt trả lời:
[Vả mặt rồi, xin lỗi nhé.]
[Không, hai người thật sự làm vậy à, cứ thế này tôi phải chèo thuyền thôi. Chị gái vướng vào tin đồn, em gái công khai ủng hộ, hai người đang diễn phim Tấn Bách đấy à!]
[Có ai có kịch bản không! Bổn cung bây giờ phải thấy hai người này đóng phim bách hợp cho ta!]
[Mẹ ơi, dám thật! Từ giờ trở đi, tôi sẽ ủng hộ cô em này hết mình, trở thành fan mẹ không thể lay chuyển!]
[Có ai giống tôi quan tâm tại sao lại là hai ly trà gừng không? Chẳng lẽ hội viên Weibo như tôi lại không được xem bản đầy đủ của "trà gừng" sao?]
Dù sự thật đã được làm sáng tỏ, nhưng những lời chửi rủa mà cô gái trẻ này phải đối mặt trước khi đăng bài viết đó cũng là thật.
Nguyên nhân chỉ vì hai ly trà gừng sao?
Phó Đinh Lê ngáp một cái, lại nhìn Khổng Lê Diên đang lái xe. Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy.
Một lần tiến cử trong show, một trận chiến trên mạng sau khi phát sóng, một màn đấu võ sau trận chiến, một ly trà gừng sau khi màn đấu võ không thành công...
Trong đó, các lựa chọn và hướng đi ít nhiều đều có chút "tính toán cho hình tượng". Nhưng Phó Đinh Lê vẫn luôn nhớ, trong cơn mưa phùn mờ ảo đó, Khổng Lê Diên dắt một con ngựa trắng, nhìn Hạ Duyệt trẻ trung và non nớt, rồi nói một câu bên tai cô:
"Ở tuổi này, con bé cần phải gặp được người tốt trong giới này mới được."
Ít nhất vào khoảnh khắc đó, vấn đề đã không còn là giả vờ làm người tốt hay không.
Nghĩ đến đây, mí mắt Phó Đinh Lê mệt mỏi sụp xuống, phủ lên đó là ánh nắng ấm áp của California, giống như một lớp si-rô caramen đang chảy.
"Mệt rồi à?" Khổng Lê Diên dường như rất nhạy bén nhận ra trạng thái của cô.
"Có một chút, mấy ngày nay em không ngủ ngon." Phó Đinh Lê cất chiếc điện thoại đã tắt màn hình đi, lại ngáp một cái.
"Vậy ngủ một lát đi."
Tiếng gió gào thét, làm giọng nói của Khổng Lê Diên tan ra bốn phía, không nơi nào không có. Phó Đinh Lê yên lòng chìm vào bóng tối, đột nhiên lại nghĩ ra một chuyện.
"Khổng Lê Diên." Cô đột nhiên gọi tên nàng.
"Ừm?" Khổng Lê Diên đáp rất nhanh, giọng nói nghe rất an tâm.
"Lần này chúng ta ở California mấy ngày, chị có vướng lịch trình không?"
Khổng Lê Diên dường như cười một tiếng, giọng nói lười biếng, mềm mại bay qua bay lại, làm tai cô cũng thấy ngứa ngáy.
"Đã đi được lâu như vậy rồi, bây giờ em mới hỏi câu này, có phải là quá muộn rồi không?"
"Hình như là vậy." Phó Đinh Lê cười, "Bây giờ chúng ta chắc đã không còn ở Los Angeles nữa rồi, chị không quay về được đâu. Nếu người đại diện gọi điện trách chị, chị cứ nói là em bắt cóc chị đi."
Khổng Lê Diên bật cười thành tiếng, cười xong lại nói một tiếng "Được", sau đó đã vặn nhỏ âm lượng của loa xe một chút.
Phó Đinh Lê buồn ngủ rũ rượi, mơ màng nói thêm một câu, "Nhưng tiền vi phạm hợp đồng chị phải ứng trước cho em."
Khổng Lê Diên lại cười, lại nói, "Được."
Phó Đinh Lê định nói tiếp "Sao chị chỉ biết nói được thôi vậy", nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi, không phát ra âm thanh nào, rồi mơ màng nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Ở trên xe do Khổng Lê Diên lái, cô luôn rất dễ dàng ngủ một cách yên bình.
...Khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Phó Đinh Lê nhớ ra điều này.
Nhớ lại khi mình trở về Thượng Hải, vào buổi tối đầu tiên gặp Khổng Lê Diên, cô ngồi xe của nàng, cũng đã ngủ thiếp đi một cách mệt mỏi như vậy.
Ngày đêm không phân biệt, không rõ là đang ở Thượng Hải hay California, không rõ màu sắc của con đường họ đi qua và hướng gió thổi đến, không biết điểm cuối là ở con phố nào.
Chỉ biết, bên cạnh mình, luôn là Khổng Lê Diên.
Chỉ biết, lúc đó họ đang đi cùng một con đường.
Khi mơ màng mở mắt ra lần nữa, gió đã lặng, xe cũng hình như đã dừng lại, hoàng hôn đã buông xuống tận mí mắt.
Trong tiếng giao thông ồn ào, náo nhiệt.
Phó Đinh Lê nghe thấy giọng của Khổng Lê Diên, như một mũi tên bay tới, rõ ràng đâm thủng sự mơ hồ của cô.
"Cảm ơn, nhưng tôi đã có người yêu rồi."
Khổng Lê Diên đang nói câu đó với ai vậy?
Vành mũ lưỡi trai che đi phần lớn tầm nhìn, Phó Đinh Lê mơ màng vén mũ lên.
Hoàng hôn rực lửa như máu, đột ngột hiện ra trước mắt. Cô bị chói một chút, nheo mắt nhìn sang bên hông xe.
Và thấy bóng dáng của Khổng Lê Diên cùng một người đàn ông.
Gương mặt của người đàn ông tóc vàng bị một thứ gì đó bay phấp phới che khuất, không nhìn rõ lắm.
Phó Đinh Lê chỉ nghe thấy anh ta nói bằng tiếng Anh:
"Vậy thì tiếc quá, nhưng dù sao, vẫn chúc cô và người yêu của cô, có thể giống như ánh nắng California, ấm áp, rực rỡ, và luôn tiến về phía trước..."
Anh ta nói một tràng dài lê thê.
Phó Đinh Lê bĩu môi, lười biếng vươn tay sờ soạng cơn gió. Vừa lúc đó, mái tóc đen của Khổng Lê Diên buông xuống trước mắt cô, Phó Đinh Lê thờ ơ nghịch ngợm.
Vừa ngẩng đầu lên, cô thấy thứ đang bay phấp phới, che khuất mặt Khổng Lê Diên.
Hóa ra đó là chiếc khăn lụa của nàng.
Khổng Lê Diên cứ thế dựa vào hông xe, rất tùy ý dùng chiếc khăn lụa đỏ rực đó che đi gần hết khuôn mặt.
Trên khăn in những hoa văn ma mị, lộng lẫy.
Mái tóc của người phụ nữ buông xõa tùy ý, bị gió thổi tung, vạt áo cũng phồng lên trong gió.
Chỉ đứng bên hông xe thôi, đã toát ra một vẻ đẹp diễm lệ và nồng nàn.
Thảo nào dù không thấy mặt vẫn bị người ta đến gần bắt chuyện.
Dường như cảm nhận được Phó Đinh Lê đang nghịch tóc mình, Khổng Lê Diên cười một tiếng.
Khiến cho người đàn ông tóc vàng vẫn đang thao thao bất tuyệt kia lập tức im bặt, nói một câu "Xin lỗi", rồi xoay người, cuối cùng cũng rời khỏi tầm mắt của Phó Đinh Lê.
Phó Đinh Lê không biết có phải mình đã ngủ quá lâu, nên giờ tỉnh dậy vẫn còn hơi say xe không.
Nhìn cái gì cũng phủ một lớp ánh sáng mông lung.
Cô lơ đãng nghịch tóc Khổng Lê Diên, bỗng nhớ lại năm năm trước, cô dựa lưng vào xe, người phụ nữ lười biếng phía sau cũng đã nghịch tóc cô như thế này.
"Hóa ra năm năm trước ở bên xe, em đã biết chị tỉnh rồi à?" Khổng Lê Diên đột nhiên nhắc đến chuyện này, như thể họ trước nay luôn tâm linh tương thông.
Chỉ có điều, lần tâm linh tương thông này đến quá muộn màng.
Đến nỗi Phó Đinh Lê có chút ngạc nhiên, "Bây giờ chị mới biết sao?"
Làm sao lúc đó cô lại không biết, Khổng Lê Diên trong xe đã tỉnh lại?
Nếu không phải vì cảm nhận được, sao cô lại đột nhiên dịch chuyển vị trí, chỉ để chia sẻ với người phụ nữ trong xe một vầng hoàng hôn vàng óng trọn vẹn?
"Những chuyện em biết thực ra nhiều hơn chị tưởng đấy," Phó Đinh Lê hồi tưởng xong, lại nhẹ nhàng nói.
"Ví dụ như?"
Khổng Lê Diên hơi nghiêng đầu tới, ngược với ánh hoàng hôn đỏ rực, trong đôi mắt sâu thẳm và ẩn tình của nàng, dường như cũng có thứ gì đó đang âm ỉ cháy.
"Ví dụ như..."
Phó Đinh Lê kéo dài giọng, hai tay chống lên cửa xe gối cằm, cố tình ghé sát lại, nhìn đăm đăm vào hàng mi mềm mại của Khổng Lê Diên, gọi tên nàng:
"Khổng Lê Diên."
Khổng Lê Diên cũng phối hợp với cô, ghé sát lại. Hai đôi mắt khác biệt, trong một đêm hè như mộng, kề đến thật gần, như muốn hút trọn đối phương vào trong.
Rồi lại hoàn chỉnh nhả ra, biến đối phương hoàn toàn thành sở hữu của riêng mình.
Phó Đinh Lê khẽ cong mắt, hào phóng đón nhận tất cả ánh nhìn chăm chú của người phụ nữ, rồi đột nhiên nói:
"Em có phải là người yêu của chị không?"
Khổng Lê Diên cười, cười đến hàng mi khẽ rung động. Gió lúc hoàng hôn thổi rất mạnh, phía trên đầu là một cây cầu, tàu hỏa trên đường ray ầm ầm lao qua.
Cười xong, Khổng Lê Diên lại ghé sát hơn một chút.
Lúc đó, cả vầng hoàng hôn màu huyết dụ như sắp bị ánh mắt quấn quýt của họ hòa tan.
Nàng nhẹ nhàng nâng cằm Phó Đinh Lê lên, giống như trong quá khứ, những đốt ngón tay ấm áp đã từng lướt qua từng tấc da trên môi cô.
Dùng ánh mắt quen thuộc đó tỉ mỉ ngắm nhìn cô. Lúc này, Phó Đinh Lê mới thật sự hiểu, trong ánh nhìn ấy, có tình cảm sâu mênh mang, có tình yêu giằng xé đến khổ đau, và còn có cả một thoáng tự ghét mình, mỏi mệt đến xót xa.
"Phó Đinh Lê." Nàng cũng gọi tên cô.
Phó Đinh Lê hơi ngẩng cằm, như một lời đáp lại.
"Vậy chúng ta có làm tình không?" Khổng Lê Diên dùng ánh mắt đó hỏi cô, như một lời nhắc nhở.
Nhắc nhở cô rằng, mỗi lần trước đây khi nàng nhìn cô bằng ánh mắt này, điều nàng muốn nói, đều chỉ là câu này.
Lại một lần nữa đối mặt với câu hỏi này.
Phó Đinh Lê nhớ lại hai lần trả lời trong quá khứ của mình, cô khẽ cụp mi, rồi quyết đoán dời cằm đi.
Rời xa lòng bàn tay hơi lạnh mà mềm mại của Khổng Lê Diên, rời xa đôi mắt ẩn tình mà nguy hiểm của nàng.
"Để sau đi, ít nhất không phải bây giờ."
Phó Đinh Lê trả lời rất dứt khoát, dường như không phải đang từ chối, và cũng biết rằng đối phương sẽ không vì sự từ chối của mình mà đường ai nấy đi.
Khổng Lê Diên đối với câu trả lời của cô cũng không ngạc nhiên, ngón tay lơ lửng trong không trung mân mê một lúc rồi từ từ thu về. Nàng lại nhìn cô chăm chú một hồi, cười hỏi:
"Phó Đinh Lê, em có biết mình rất kỳ lạ không?"
"Biết chứ." Phó Đinh Lê gật đầu, vẫn lười biếng gối đầu lên cửa xe, nhìn đèn xe lấp lánh trên con đường rộng mở, nhìn vầng hoàng hôn đỏ rực sắp chìm hẳn.
Mái tóc vàng bay lên, quấn lấy ngón tay Khổng Lê Diên. Hoặc là, Khổng Lê Diên chủ động vươn tay, dùng nhiệt độ cơ thể và ánh mắt sắp bùng cháy, cùng nhau vuốt ve những sợi tóc mềm mượt của cô.
Nàng dựa vào hông xe, hơi cúi đầu nhìn cô.
Chiếc khăn lụa bị gió thổi tung một góc, như một giấc mộng phong tình vừa tỉnh, chao nghiêng giữa ranh giới hư thực.
Sau đó nàng lại giơ tay, nhẹ nhàng véo vào chóp mũi đang nhăn lại của Phó Đinh Lê, hỏi:
"Tiêu chuẩn của em ở đâu ra vậy? Bạn đồng hành ba ngày thì cái gì cũng được, còn người yêu thì lại không thể?"
Rõ ràng năm năm trước, lần đầu tiên họ gặp mặt, nàng dùng một giọng điệu bình tĩnh đến gần như không có cảm xúc để hỏi cô câu hỏi tương tự. Cô lại thẳng thắn bộc lộ dục vọng của mình.
Còn bây giờ, năm tháng trôi qua, đối với bên ngoài họ đều thản nhiên thừa nhận nhau là "người yêu", bị nói là "đang yêu nhau" cũng không ai phủ nhận.
Nàng lại hỏi cô, ánh mắt đưa tình.
Cô lại chỉ hy vọng, dù cho vứt bỏ dục vọng, họ vẫn có thể yêu đến cùng, cam nguyện làm một đôi tình nhân, thề non hẹn biển.
Phó Đinh Lê bị véo mũi hơi ngứa, vẻ giả vờ lạnh lùng bị chọc thủng. Cô cũng không giận, chỉ cong mắt cười thành tiếng, sau đó đặc biệt thẳng thắn nói:
"Chị cũng nói đó là bạn đồng hành ba ngày mà. Đương nhiên là vì từ San Francisco đến Los Angeles chỉ có thể đi cùng nhau ba ngày, nên mới có thể làm mọi chuyện mà không cần e dè."
Gió quyện hơi thở của họ vào nhau. Khổng Lê Diên dựa vào hông xe, Phó Đinh Lê gối đầu lên cửa sổ, cùng nhau hóng gió.
Hai gương mặt trẻ trung hiện ra trong gió, phóng khoáng mà mềm mại, cùng nhau ngắm nhìn hoàng hôn huyết sắc chìm vào lòng đất, mái tóc bay lượn quấn vào nhau, cực kỳ giống một khung hình màu hồng trong một bộ phim về những chuyến đi.
"Vậy làm người yêu thì có gì khác?"
Cuối bộ phim, hoặc có lẽ đây mới là khởi đầu. Phó Đinh Lê nghe thấy nàng cười nói:
"Làm người yêu thì phải làm người yêu yêu đến cùng, yêu sâu sắc nhất, đương nhiên phải cẩn thận hơn một người bạn đồng hành rồi."
Nàng vẫn sở hữu đôi mắt thẳng thắn và chân thành đó, vẫn đối diện với cô:
"Người yêu, là để đi cùng nhau cả một đời."
Trên cây cầu treo, đoàn tàu điên cuồng nghiền nát vầng hoàng hôn huyết sắc. Loa trong xe đột ngột chuyển bài, giọng nam trầm khàn chấn động cả mặt đất. Ai đã từng nghe qua bài hát này đều nói:
Giữa người với người luôn có một cây cầu, cây cầu đó được xây bằng nước mắt.
Sau này khi rời California, họ không còn nghe 'California Dreamin' nữa, mà chỉ nghe "Tears in Heaven".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro