Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3

Cú vấp ngã và cái đỡ tay tuy không gây ra tiếng động lớn, nhưng vì sự hiện diện của Khổng Lê Diên, nó vẫn thu hút không ít sự chú ý.

Ngay sau câu hỏi của nàng, ánh nắng dường như cũng dịch chuyển về phía họ một chút, tạo thành một lớp màn mỏng trắng sáng, bao trọn cả hai người vào trong.

Tựa như cả thế giới này chỉ còn lại hai người họ, và cả hai đều đang im lặng chờ đợi một điều gì đó. Giống như chỉ cần một người lên tiếng trước, lớp màn mỏng ấy sẽ bị chọc thủng.

Và rồi, sẽ có thứ gì đó trào ra, chảy lênh láng khắp mặt đất.

Người phản ứng lại đầu tiên là Lý Duy Lệ. Cô ấy vừa định trả lời câu hỏi của Khổng Lê Diên thì đã nghe thấy Phó Đinh Lê lên tiếng trước:

"Chào cô Khổng, tôi tên là Phó Đinh Lê."

Giọng nói mềm mại và trong trẻo, như thể sự im lặng và giằng co vừa rồi chưa từng tồn tại.

"Đây là bạn học cấp ba của tôi, lần này là người chỉ đạo hiện trường của tổ điêu khắc." Lý Duy Lệ tiếp lời một cách khéo léo, "Cô Khổng trước đây cũng đã gặp tổ trưởng, cô Văn rồi. Vì cô Văn sắp có triển lãm và cũng bận rộn với việc điêu khắc cho phim ở phòng làm việc, nên Đinh Lê sẽ chủ yếu phụ trách ở hiện trường."

"Nghe nói cô Khổng cũng rất có hứng thú với điêu khắc. Đinh Lê tuy còn trẻ, nhưng cũng đã học điêu khắc mười mấy năm, mấy năm gần đây cũng có không ít tác phẩm và kinh nghiệm tham gia triển lãm. Thường ngày nếu cô Khổng có vấn đề gì muốn tìm hiểu về điêu khắc, đều có thể trao đổi với Đinh Lê."

"Cô Văn, cô nói có đúng không ạ?"

Một tràng lời nói không chê vào đâu được. Vừa nâng vị thế của Văn Anh Tú lên, vừa nói rõ chức vụ chính của Phó Đinh Lê trong đoàn phim, lại không hề nhắc đến hai từ "thế thân", sẽ không làm Khổng Lê Diên cảm thấy mình bị xem nhẹ về mặt chuyên môn.

Văn Anh Tú liếc nhìn Phó Đinh Lê một cái, "Đương nhiên rồi, tuy tôi già cả chân yếu không thể thường xuyên đến hiện trường, nhưng Tiểu Phó tự nhiên cũng sẽ tận tâm tận lực, trông coi cẩn thận từng cảnh quay liên quan đến chuyên môn."

Có lẽ xuất phát từ tâm lý "người nhà mình không thể bị xem thường", Phó Đinh Lê vừa nãy trong mắt Văn Anh Tú còn là "đứa trẻ ranh", giờ đã biến thành "Tiểu Phó".

"Thì ra là vậy."

Khổng Lê Diên nhẹ gật đầu, "Vậy thì phải cảm ơn sự chỉ đạo và giúp đỡ của các cô trước."

Nàng không nhanh không chậm rút bàn tay vừa đỡ Phó Đinh Lê vào túi áo khoác.

Bàn tay kia vẫn buông lơi cây roi ngựa.

Những tiếng "Tiểu Phó" và "Đinh Lê" mà ngay cả chính Phó Đinh Lê trước đây cũng chưa từng nghe qua, dường như đã trở thành câu trả lời cho câu hỏi "Vị cố vấn này là ai?" của Khổng Lê Diên.

Phó Đinh Lê có chút thất thần.

Cuộc tái ngộ sau bao năm xa cách mà cô từng mường tượng cứ thế lệch khỏi quỹ đạo, sau cú vấp ngã có phần kịch tính là sự xa cách lạnh lùng theo đúng chuẩn mực.

Cô phải nói gì đó, hoặc là khéo léo như Lý Duy Lệ, hoặc là thẳng thắn như Văn Anh Tú.

Và ngay khoảnh khắc cô định mở miệng, Khổng Lê Diên lại nhìn về phía này, bàn tay trong túi áo khoác một lần nữa đưa ra, lơ lửng ngay trước hơi thở của cô.

"Xem ra tôi và cô Phó phải giao lưu nhiều hơn rồi."

Hoặc có lẽ, cô nên chu toàn như Khổng Lê Diên. Phó Đinh Lê chỉ cách một chút nữa là chạm vào tay nàng, liền chủ động thu tay về, cười nhẹ:

"Tôi chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp chưa được hai năm, cô Khổng đừng đội cho tôi cái mũ 'cố vấn' này."

"Cô Phó còn trẻ như thế..." Khổng Lê Diên nói, như thể không nghe thấy trọng điểm trong lời nói của cô.

Nhưng âm thanh ấy lại như một bàn tay vô hình, nắm chặt lấy trái tim vừa mới bình ổn của Phó Đinh Lê.

Bằng một đôi găng tay len màu nâu, bằng nụ cười trông như ẩn chứa tâm tình mà lại xa xôi không thể với tới.

"...mà tay lại lạnh như vậy."

Khổng Lê Diên đưa đôi găng tay vào tay Phó Đinh Lê, những ngón tay ấm áp, mềm mại lướt qua lòng bàn tay quá đỗi nhạy cảm của Phó Đinh Lê.

"Bàn tay của nhà điêu khắc quý giá lắm, đừng để bị lạnh."

Nói xong, Khổng Lê Diên mới ung dung cười với họ một cái, rồi lại quay về với con ngựa cao lớn, mông lung kia. Cả người nàng chìm vào thứ ánh nắng càng lúc càng rực rỡ, chói lòa. Khổng Lê Diên cưỡi ngựa, dưới sự dẫn dắt của trợ lý, đi đến một khu vực quay phim khác trống trải hơn.

Sau một hồi ngẩn ngơ, Lý Duy Lệ cũng bị người khác gọi đi nơi khác, chỉ còn lại Văn Anh Tú và Phó Đinh Lê hai mặt nhìn nhau.

Dưới ánh mắt hơi nheo lại của Văn Anh Tú, suy nghĩ của Phó Đinh Lê từ mái tóc dài phiêu diêu của người phụ nữ trên lưng ngựa nơi xa xăm bay trở về.

Phó Đinh Lê hoàn hồn, một tay nắm chặt đôi găng tay màu nâu, tay kia tháo chiếc khẩu trang mà mình vẫn chưa kịp bỏ ra.

Mặc dù tuyết đã tan, nhưng cơn gió lạnh lẽo như một bát cháo đặc được đông lạnh qua đêm hất vào mặt, khiến người ta mơ màng, không mở nổi mắt.

Vừa tháo khẩu trang ra, Phó Đinh Lê đã bị cái lạnh bao trùm. Cô nắm chặt đôi găng tay, lớp lông mềm mại ấm áp dán vào lòng bàn tay, dường như đã khiến vùng da đó ấm hơn những nơi khác.

Khổng Lê Diên đã đi xa, tựa như những tia lửa, lách tách xuất hiện, rồi lách tách vụt tắt.

Nhưng sau khi vụt tắt, thế giới mà nàng để lại cho cô vẫn cứ lách tách không yên.

Phó Đinh Lê lại khó lòng kiểm soát mà thất thần. Cho đến khi giọng nói của Văn Anh Tú kéo cô trở về:

"Trước khi khởi quay, những kiến thức chuyên môn trong kịch bản tôi đều đã xem xét qua, còn những tác phẩm của nhân vật chính, phòng làm việc của chúng tôi cũng đã gấp rút hoàn thành một phần. Hiện tại chỉ còn lại thành phẩm cuối cùng cho tình tiết mấu chốt."

"Việc cô cần phụ trách, chỉ là giám sát hiện trường quay phim. Khi đạo diễn yêu cầu thay đổi cảnh quay đột xuất... hoặc khi diễn viên chính quay một số cảnh đặc tả, cô phải có mặt để đưa ra ý kiến chuyên môn. Khi cần thiết, cô sẽ phải làm thế thân tay cho nữ chính."

Nói rồi, Văn Anh Tú dừng bước, liếc Phó Đinh Lê một cái, "Đừng tưởng đây là việc nhẹ nhàng, cũng đừng nghĩ chỉ cần ở hiện trường chờ đợi là xong. Tôi tìm cô đến là để phụ trách hiện trường."

"Nếu cảnh quay xảy ra vấn đề, cô phải chịu trách nhiệm."

Phó Đinh Lê khẽ cong mắt, "Tôi biết rồi cô Văn, tôi cũng sẽ không để mười mấy năm học của mình thành công cốc đâu ạ."

Văn Anh Tú "ừ" một tiếng, không nói gì thêm. Bà dẫn cô đi được vài bước, quay đầu lại lại để ý thấy cô vẫn luôn cầm đôi găng tay len trong tay, mặt thì lạnh đến trắng bệch, ngón tay thì lạnh đến đỏ ửng, nhưng vẫn không chịu đeo găng tay vào.

"Sao thế? Đồ của đại minh tinh đưa nên không nỡ đeo à?"

Phó Đinh Lê không kịp phản ứng, nghe Văn Anh Tú nói vậy, ngược lại liền đeo găng tay vào, rồi lại đút bàn tay đã đeo găng vào túi áo.

"Cũng không phải ạ, chỉ là không quen đeo găng tay thôi."

Tuy Phó Đinh Lê không hiểu rõ về ngành này, nhưng cũng biết: đối với nghệ sĩ, ôm ấp những khao khát quá độ hay có ý định vượt rào theo đuổi là điều tối kỵ khi làm việc trong đoàn phim.

"Vậy thì tốt."

Văn Anh Tú đánh giá Phó Đinh Lê.

"Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, tuyệt đối đừng nghĩ rằng người ta tặng cô một đôi găng tay, một ly cà phê, hay an ủi cô một lần, cười với cô một cái, là cô đã tung tăng vẫy đuôi với người ta. Đương nhiên, nên cảm ơn thì phải cảm ơn, nhưng cũng tuyệt đối đừng ôm cái suy nghĩ 'nghệ sĩ này đối xử với mình thật đặc biệt'..."

"Bất kỳ một nghệ sĩ nào, chỉ cần họ có một chút tham vọng sự nghiệp, thì việc quản lý hình ảnh bên ngoài cũng chỉ là công việc mà họ bắt buộc phải làm tốt."

"Đặc biệt là Khổng Lê Diên." Văn Anh Tú nhấn mạnh.

"Tại sao?"

"Vì cả gia đình cô ấy đều là nghệ sĩ." Văn Anh Tú nói ngắn gọn, "Thế nên từ khi sinh ra, bất kể cô ấy làm nghề gì, cũng đã là một 'nghệ sĩ'."

Phó Đinh Lê hiểu ý của những lời này. Từ khi sinh ra, Khổng Lê Diên đã phải đối mặt với đèn flash và máy quay, mọi hành động của nàng đều phải chịu sự chú ý và quan tâm được kế thừa từ cha mẹ minh tinh.

"Vâng, tôi biết rồi ạ." Phó Đinh Lê cười nhẹ.

Phó Đinh Lê lững thững đi theo sau Văn Anh Tú, đi được vài bước, đến một chỗ khuất nắng, lại cảm giác như mình bị thứ gì đó bao phủ.

Cô quay đầu lại.

Khoảng cách đã kéo ra khá xa, nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ người phụ nữ trên lưng ngựa nơi xa xăm, tay buông lơi cây roi ngựa. Ánh nắng lay động, chiếc thắt lưng bên hông thon gầy của nàng phiêu diêu theo gió, tựa như một đóa hoa Lăng Tiêu bám trên eo.

Nàng giống như đang nhìn cô, lại giống như không.

Phó Đinh Lê nắm chặt bàn tay đang đút trong túi áo, lòng bàn tay và ngón tay bị cấn đến hơi đau.

Người ở hiện trường qua lại tấp nập, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, lại liếc nhìn Phó Đinh Lê, cái người "cố vấn điêu khắc" không mấy nổi bật được Khổng Lê Diên tặng một đôi găng tay. Cũng có người bàn tán:

"Đôi găng tay này hình như đắt lắm nhỉ, cô Khổng nói tặng là tặng luôn?"

"Không phải vấn đề đắt hay không, vấn đề là đây là đồ cô Khổng lấy từ trong túi của mình ra, nên chắc chắn là đồ cô Khổng hay dùng rồi!! Sao nói cho là cho được?"

Đám đông hỗn loạn ồn ào, nhưng chỉ có mình Phó Đinh Lê biết, ngay khoảnh khắc Khổng Lê Diên đưa cho cô đôi găng tay len trước mặt mọi người, khi cô còn đeo khẩu trang và chỉ lộ ra đôi mắt, một trong hai chiếc găng tay ấy...

...cất giấu một tấm thẻ cứng mỏng, cạnh hơi sắc cắt vào ngón tay Phó Đinh Lê đau nhói. Cô có thể sờ ra được chất liệu trơn láng của nó, lại như thể vì được ủ trong tay quá lâu nên đã nhuốm cả hơi ấm.

Nhưng Phó Đinh Lê cũng không biết, cảm giác ấm áp này rốt cuộc là từ chính mình, hay là từ Khổng Lê Diên.

Hoặc có lẽ, hơi ấm của cả hai người đã hòa quyện vào nhau trên tấm thẻ này, không thể phân biệt được nữa.

Ngay giây phút Phó Đinh Lê nắm chặt tấm thẻ trong tay một lần nữa, ánh mắt xa xăm của Khổng Lê Diên dường như đã nhắm chính xác vào người cô, bao trọn lấy cô một cách hoàn hảo.

Cuộc tái ngộ xa cách và xa lạ không phải đã kết thúc rồi sao? Rốt cuộc nàng còn muốn cho mình thứ gì nữa đây?

Khổng Lê Diên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro