
CHƯƠNG 20
"cô Khổng! cô Khổng, tỉnh lại đi!"
Thế giới rung chuyển, quốc lộ sụp đổ, đoàn tàu lao nhanh vào hố đen. Khổng Lê Diên đột nhiên mở mắt, hiện thực ồn ào bao vây lấy tầm nhìn, chiếc xe hơi dừng ngay trước mắt.
Là bãi đỗ xe, nàng không ở California.
Khổng Lê Diên tựa đầu, có chút mệt mỏi khép mi lại. Thế giới đảo điên thành một màu đen đặc như nước, bên tai phảng phất còn nghe thấy tiếng cười của người đó, nghe thấy câu nói kia:
/Tối nay không đến được Los Angeles, chúng ta vẫn sẽ chung đường/
"cô Khổng, chúng ta đến rồi." Phía trước truyền đến một câu nói cực kỳ cẩn thận, là Vinh Ngô.
Khổng Lê Diên xoa xoa giữa mày, hơi thở ổn định. "Ừm, tôi biết rồi."
"Chắc là không đến trễ chứ?"
"Không ạ." Vinh Ngô nhìn đồng hồ. "Hẹn với đạo diễn Trương là 7 giờ, bây giờ là 6 giờ 40, chúng ta đến sớm năm phút. Từ bãi đỗ xe đến phòng ăn mất khoảng năm sáu phút, cô Khổng có thể nghỉ ngơi thêm khoảng năm sáu phút nữa, tỉnh táo một chút."
Vinh Ngô trước nay vẫn là một trợ lý làm việc chu toàn.
"Được, tôi ngồi thêm một lúc nữa rồi xuống xe." Khổng Lê Diên đáp lời, tầm mắt dừng ở bên ngoài tấm kính một chiều, rất bình thản.
Trên mặt nàng hoàn toàn không có vẻ mệt mỏi, cũng như không hề có dư âm của giấc mộng cũ vừa tỉnh lại, chỉ có hàng mi rũ xuống vẫn đang khẽ rung.
Bên kia đường có một vệt sáng màu đỏ sẫm lướt qua, không chút khách khí mà chiếu lên mặt nàng, giống như tông màu của những bộ phim Hồng Kông cũ thập niên 90.
Điều đó khiến Vinh Ngô chợt nhớ đến một câu nói của vị đạo diễn đã đưa Khổng Lê Diên đến vị trí như hôm nay:
"Điều tôi muốn chính là thần thái trên người cô ấy, dù dưới bất kỳ ánh sáng nào, chỉ cần rọi lên gương mặt đó, cảnh quay lập tức được nâng lên một tầm khác. Bất kể cha cô ấy là ai, cô ấy sinh ra đã thuộc về màn ảnh này."
Vinh Ngô không cảm thấy vị đạo diễn đó khoa trương, vệt sáng màu đỏ sẫm trước mắt chính là minh chứng tốt nhất.
Không biết có phải là ảo giác không, cô thường xuyên cảm thấy Khổng Lê Diên là một người cô đơn.
Nhưng cảm giác này thật sự quá mơ hồ, bởi vì Khổng Lê Diên thường xuyên cười, cũng thường xuyên tỏ ra thân thiện và khoan dung với người khác.
Giống như lời nhận xét mà người trong ngành thường dùng cho Khổng Lê Diên — Cứ tưởng diễn viên điện ảnh tầm cỡ như Khổng Lê Diên sẽ rất kiêu ngạo, không ngờ lại dễ nói chuyện như vậy.
Dù đã làm việc ở vị trí gần gũi nhất với Khổng Lê Diên suốt bốn năm, nhưng cô vẫn không thể hiểu được cảm giác mơ hồ và xa xôi này từ đâu mà đến.
Là vì cha cô ấy, Khổng Yến sao? Hay là vì người mẹ đã mất sớm, Khương Mạn? Hay là vì chuyện đó...
Vinh Ngô lặng lẽ nhìn một lúc, không nói gì thêm.
Làm trợ lý nhiều năm như vậy, cô đã học được quy tắc duy nhất để chung sống với Khổng Lê Diên — đừng tò mò quá nhiều về người này, nếu không sẽ rất dễ dàng rời xa công việc này.
Thế nên cô chỉ lặng lẽ quay đi, không làm phiền Khổng Lê Diên nữa.
Một lúc sau, Khổng Lê Diên thu hồi tầm mắt, mở điện thoại lên, thông báo của ứng dụng mạng xã hội bị trễ do mạng hiện lên.
Là Instagram, một tài khoản mà nàng đặc biệt chú ý, ảnh đại diện là một quả khí cầu tên lửa hoạt hình, tên người dùng là Nicole_echo.
Đó là một người mẫu Down hiện đang có chút danh tiếng ở nước ngoài, nổi tiếng trên mạng vì chuyên cosplay tạo hình của các tác phẩm điêu khắc kinh điển.
Cô ấy vừa cập nhật một trạng thái mới, là mấy tấm ảnh thương mại của một cô gái tóc nâu tham gia triển lãm. Cô ấy mặc lễ phục cao cấp, chụp ảnh chung với siêu mẫu của thương hiệu cũng không hề rụt rè, nụ cười toe toét trông rất sảng khoái.
Lướt qua liên tục, biểu cảm và tư thế đều một tấm so với một tấm sinh động hơn.
Năm sáu phút trôi qua rất nhanh. Khổng Lê Diên nhìn chằm chằm vào những tấm ảnh đó một lúc lâu, thất thần nói với Vinh Ngô ở hàng ghế trước:
"Đến giờ rồi phải không? Chúng ta xuống xe đi."
"Vâng, cũng gần đến giờ rồi." Vinh Ngô xuống xe, đi đến hàng ghế sau định mở cửa cho Khổng Lê Diên, lại thấy cửa xe đã được mở từ bên trong, liền ngoan ngoãn đứng yên.
Nhìn Khổng Lê Diên từ trong xe bước ra, dứt khoát đóng cửa xe lại, đi đôi bốt cao cổ lướt qua bên cạnh cô. Một tay đút túi quần, tay kia vẫn đang cầm điện thoại.
Vinh Ngô không dám nhìn nhiều, cũng không dám tò mò nhiều. Nhưng vẫn vô tình liếc thấy giao diện điện thoại, và sau khi đối chiếu với giao diện phần mềm quen thuộc, cô đã biết:
Lại là tài khoản đó.
Theo lý mà nói, diễn viên trong nước không quá coi trọng tài khoản Instagram, nên công ty cũng không sắp xếp nhân viên vận hành chuyên môn cho Khổng Lê Diên như Weibo.
Nhưng Khổng Lê Diên lại tự mình mở tài khoản Instagram, không công khai, coi như là tài khoản phụ, nhưng cũng có một bộ phận người hâm mộ lén lút tìm đến, ngửi được một vài dấu vết.
Tuy Vinh Ngô cũng không rõ, những người hâm mộ đó làm thế nào mà từ một tài khoản Instagram toàn là ảnh chim, lại phát hiện ra đó là của Khổng Lê Diên.
Nhưng cô biết rõ, tài khoản này chỉ theo dõi một người.
Là một người mẫu Down nổi lên như cồn trên mạng trong những năm gần đây. Vinh Ngô không rõ mối liên hệ giữa hai người này, chỉ biết:
Mỗi một trạng thái của người mẫu Down này, đều có lượt thích của Khổng Lê Diên.
Vừa rồi chắc cũng vậy, lại đi thích bài đăng của người ta rồi.
Bữa tiệc diễn ra tại một nhà hàng tư gia bản địa, không có nhiều người, tối nay tổng cộng cũng chỉ mở hai phòng.
Địa điểm rất lớn, gần như ở ngoại ô. Chủ đề trang trí rất có đặc sắc, những ngôi nhà lùn mái nhọn, bước vào là một bức tượng điêu khắc hình người khổng lồ, lớn gấp ba bốn lần người thật, râu dài, biểu cảm kỳ quái.
Vinh Ngô giới thiệu với Khổng Lê Diên, đây là một nhà hàng tư gia do một nhà điêu khắc không mấy danh tiếng mở ra sau khi nghỉ hưu, để trưng bày tác phẩm của mình, tiện thể kiếm sống.
Không biết là chiêu trò đơn thuần, hay là một trái tim lãng mạn thực sự.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Khổng Lê Diên ăn mặc chỉnh tề, dùng khăn quàng cổ che nửa dưới khuôn mặt, đứng ở cửa phòng.
Dựa vào cạnh cửa, cúi đầu, mũi đôi bốt cao cổ lơ đãng gõ nhẹ xuống đất, chờ Vinh Ngô đi vệ sinh xong ra lái xe.
Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng người từ một phòng khác truyền đến:
"Tôi nói này, cô ta thật sự đến à? Mấy hôm trước tôi nghe Tiểu Hoàng nói vài câu, bảo đối tác làm ăn của mẹ cô ta nhảy lầu tự tử rồi."
"Hả? Người chết chưa?"
"Không biết, chỉ nghe loáng thoáng thôi. Nhưng không ngờ lần tụ tập này cô ta lại đến, không phải nói phòng làm việc của đại tiểu thư đã rút vốn, cãi nhau ầm ĩ rồi sao?"
Có một giọng nói còn thấp hơn trước đó: "Đúng vậy, nghe nói cô ta đã bán cả nhà và xe rồi, lần này không phải đến tìm chúng ta vay tiền chứ!"
"Này anh đừng nói thế, mấy lần họp lớp trước đây cô ta đều ở California không về, sao vừa về Thượng Hải đã đến rồi? Cô ta không phải chỉ học cùng chúng ta một năm thôi sao? Cô ta mà muốn vay tiền tôi thì tôi không có đâu."
"Không phải là Lý Duy Lệ kéo cô ta đến sao?"
Nghe thấy tên Lý Duy Lệ, Khổng Lê Diên nhíu mày, mũi giày đang gõ trên sàn nhà cũng dừng lại.
"Kết quả là Lý Duy Lệ bận không đến được, cô ta lại chạy đến. Nghe nói Lý Duy Lệ còn giới thiệu cho cô ta một công việc, làm chỉ đạo điêu khắc gì đó trong đoàn phim của Khổng Lê Diên?"
Quả nhiên là đang nói về Phó Đinh Lê. Ánh đèn hành lang chậm rãi chảy xuôi, Khổng Lê Diên hơi cúi đầu, nghe lỏm được một vài chi tiết, trong lòng nghĩ:
Thượng Hải này còn nhỏ hơn cả mình tưởng.
Những âm thanh hỗn tạp bên trong lại truyền ra: "Chỉ đạo điêu khắc gì chứ? Công việc đó chỉ là làm cho có thôi. Này, các anh nói xem, một đại tiểu thư mười ngón không dính nước, nhà cửa phá sản, cắt chu cấp, còn ở riêng hai nước với mẹ mình, lưu lạc đến mức phải đi làm công việc vặt cho người ta, có phải là hơi thảm không."
Giọng điệu của người nói có chút đáng tiếc, nhưng lại có nhiều hơn một chút hả hê không rõ ràng.
"Sao lại không thảm chứ?" Người đáp lại cũng với giọng điệu hóng chuyện. "Loại con nhà giàu này có mấy ai không được nuông chiều từ bé, trước đây nghe người ta nói cô ta ở California sống sung sướng lắm, chơi điêu khắc, chơi đua xe, lúc đó là nổi bật nhất trong giới, đâu phải dân thường như chúng ta có thể so sánh được."
"Giờ thì nhà cũng bán, xe cũng bán, còn cãi nhau với các công tử tiểu thư trong giới. Đúng rồi, mấy chiếc xe cổ của cô ta, tôi có một người bạn làm môi giới xuyên quốc gia, hôm đó tôi đến tìm bạn tôi thì thấy cô ta bán xe. Nghĩ tình bạn học cũ, tôi còn cố ý dặn bạn tôi, bảo mấy chiếc xe đó nâng giá lên một chút!"
Lời này khiến người bên cạnh bật cười. "Vẫn là anh tốt bụng, hay là thế này, tiền tụ tập hôm nay đừng để đại tiểu thư phá sản trả nữa? Coi như làm việc thiện?"
"Cũng được, nhưng cô ta mà muốn vay tiền thì tôi không cho vay đâu nhé! Ai biết cho vay rồi có trả lại không?"
Nâng giá? Làm việc thiện? Khổng Lê Diên cười lạnh một tiếng, thật sự không thể nghe tiếp được nữa.
Ánh mắt trào phúng rũ xuống, lơ đãng lướt đến góc áo nhàu nhĩ đang co rúm lại ở cửa phòng trong, cạnh bức tượng điêu khắc hình người khổng lồ.
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của Khổng Lê Diên liền thu vào hàng mi khẽ rũ, những ngón tay trong túi chậm rãi véo vào lòng bàn tay.
Nàng nghe những lời bàn tán đó, mặt lộ vẻ chán ghét. Nàng đến gần bức tượng hơn một chút, phía bên kia bức tượng phát ra một tiếng sột soạt.
Nàng đành phải dừng bước, dừng lại ở vị trí cách bức tượng còn ba bước chân.
Tầm mắt không nhìn xuống, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi cánh quấn quanh cổ bức tượng. Một lúc lâu sau, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào bức tượng trước mặt mình.
Trên trần phòng chỉ có một vòng ánh sáng màu vàng sẫm hoàn chỉnh, giống như một lớp voan mỏng trải ra, phủ lên bức tượng hình người kỳ quái, lấp lánh ra một lớp sương mù viền sáng như nhung.
Nàng ngẩng đầu, cô cúi đầu.
Một trước một sau, bị khoanh trong vòng sáng, bóng dáng bị ánh sáng khúc xạ kéo dài, chia ra ở hai mặt đối lập của bức tượng này.
Cả hai đều chỉ đứng như vậy.
Như đang giằng co, lại như chỉ đang tự mình nhìn ngắm.
Cho đến khi người nấp sau bức tượng đột ngột ho nhẹ một tiếng, Khổng Lê Diên khẽ thở dài.
"Khóc sao?"
"Cũng không đến mức." Một giọng nói trầm thấp từ sau bức tượng truyền ra, là giọng của Phó Đinh Lê.
Khổng Lê Diên "ừm" một tiếng.
Tầm mắt lướt qua đó, mới nhìn thấy trên tay đối phương đang đeo găng tay, là đôi mà nàng đã đưa lần trước.
Không đợi nàng nhìn được bao lâu, Phó Đinh Lê lại rụt tay về. Khổng Lê Diên dời tầm mắt.
"Lần này biết đeo găng tay rồi?"
Phó Đinh Lê không trả lời. Khổng Lê Diên chú ý thấy, bóng dáng sau bức tượng mơ hồ lay động một chút.
"Vậy tôi đi đây." Khổng Lê Diên nhìn chằm chằm vào cái bóng hơi phiêu đãng đó, nói: "Cô không cần phải vì trốn tôi mà ngồi xổm quá lâu, mùa đông chân tê rất phiền phức, lúc đứng lên dễ bị chuột rút."
Dứt lời, nàng vẫn không nhúc nhích.
Sau bức tượng lại truyền đến tiếng sột soạt, cái bóng lay động đó như thể đã đứng lên.
Như vừa mới bị gấp lại, bây giờ lại bị lớp voan sáng trên đầu lay động rơi ra.
Nhưng vẫn có vẻ rất mơ hồ, như thể chạm vào là tan.
Sau đó là giọng nói được Phó Đinh Lê hạ xuống cực nhẹ.
"Cô Khổng."
"Ừm?" Khổng Lê Diên vốn dĩ không định đi.
"Cô nói xem, sao những lúc xấu hổ nhất của tôi, đều bị cô nhìn thấy vậy." Giọng của Phó Đinh Lê nghe không có chút ngữ khí nào, không giống như đang buồn, mà như có chút mông lung.
"Là do Thượng Hải nhỏ quá." Khổng Lê Diên nói.
"Cũng phải." Phó Đinh Lê cười, bóng dáng sau bức tượng cũng theo đó mà run rẩy lay động. "Vốn dĩ cảm thấy chuyện này không có gì to tát, nhưng cô vừa đi đến trước mặt tôi, tôi lại cảm thấy thật mất mặt."
Ở một mức độ nào đó, người này thẳng thắn đến đáng sợ. Khiến Khổng Lê Diên chỉ có thể ngước nhìn bức tượng kỳ quái trước mặt, véo đầu ngón tay mới phát hiện:
Lần này trong tay nàng ngay cả một chiếc ô đen cũng không có.
"Sợ mất mặt trước mặt tôi đến vậy sao?" Khổng Lê Diên hỏi. "Đổi thành người khác thì không sợ?"
"Cũng không phải." Phó Đinh Lê chỉ nói mấy chữ đó, có chút hàm hồ, không nói tiếp.
Khổng Lê Diên thở dài. "Cô chưa thấy những bài bôi nhọ tôi đầy rẫy trên mạng sao?"
Phó Đinh Lê không có động tĩnh.
"Lúc rảnh có thể tìm xem." Khổng Lê Diên tùy ý nói. "Có một số cách nói khá buồn cười."
"Đều là giả thì có gì hay mà xem." Phó Đinh Lê lên tiếng, ngữ khí có chút bướng bỉnh.
Khổng Lê Diên hơi nghiêng mặt, lười biếng cười. "Chưa xem đã biết là giả rồi?"
Phó Đinh Lê có chút không phục. "Bài bôi nhọ còn có thể là thật sao? Không phải đều là vô căn cứ à?"
Lớp voan sáng trên đầu chậm rãi chảy xuôi, chiếu lên hai người một trước một sau một vẻ mờ ảo sâu thẳm. Khổng Lê Diên đột nhiên muốn hút một điếu thuốc. Nhưng đây là ở trong nhà, nàng chỉ có thể cắt đứt ý nghĩ này.
"Vậy nếu có thật thì sao?" Khổng Lê Diên cúi đầu, dùng mũi chân gõ nhẹ vào mép vòng sáng.
"Phải từ miệng cô nói ra, thì mới là thật." Hồi lâu sau, Phó Đinh Lê nói. "Những bài PR trên mạng đó, tôi không xem."
Khổng Lê Diên rất nhạt mà cười một cái. "Tôi cũng không phải là cô, cái gì lời nói dối cũng không nói."
"Ai mà không nói dối..." Phó Đinh Lê nói một chữ rồi lại dừng lại.
Bởi vì đúng lúc này, không biết từ đâu truyền đến tiếng tàu hỏa ầm ầm, xé gió gào thét mà qua.
Khổng Lê Diên tin rằng, cả hai người họ đều đã nghe thấy.
Có một khoảnh khắc, nàng cảm giác như đã trở về đêm hè California đó.
Giữa họ không có bức tượng kỳ quái này, mà chỉ cách một cánh cửa xe có thể mở ra bất cứ lúc nào. Nàng cúi người, cô cúi đầu, họ sắp trao nhau nụ hôn đầu tiên.
Nhưng tiếng tàu hỏa quá xa xôi, chỉ kéo dài ngắn ngủi một giây rồi tan biến. Sự trống rỗng im lặng kéo Khổng Lê Diên trở về, họ vẫn chia ra ở hai đầu của bức tượng.
Sự tồn tại của nàng, hoặc là việc nàng nhìn thấy, đều sẽ làm tăng thêm sự khó xử của cô.
Thế nên Khổng Lê Diên có chút khác thường mà nghĩ: Nếu sớm biết sẽ như bây giờ, lúc đó Phó Đinh Lê có còn muốn trao cho mình nụ hôn đầu tiên không.
"Nhưng mà loại âm thanh khó nghe này, đối với cô Khổng mà nói chắc là xem như chuyện thường ngày rồi nhỉ?"
Cho đến khi Phó Đinh Lê lại lên tiếng, dấu chấm câu có chút kỳ quái, như thể sợ nhắc đến chuyện nàng không muốn nói.
Nhưng Khổng Lê Diên không có gì không muốn nói, cũng không có gì để ý. Bởi vì nàng trước nay không yêu chính mình, những âm thanh đó dù có khó nghe đến đâu, cũng chưa từng làm nàng cảm thấy khó chịu.
Khổng Lê Diên nhẹ nhàng "ừm" một tiếng. "Cho nên tôi nói cô có thể xem nhiều bài bôi nhọ tôi hơn, tìm hiểu tôi nhiều hơn."
Dừng lại một lúc, ngữ khí thoải mái bổ sung: "Ít nhất lần sau, sẽ không chỉ cảm thấy mất mặt trước."
Phó Đinh Lê bị những lời như tự chế giễu của nàng chọc cười, bóng dáng dưới chân cũng linh hoạt hẳn lên, cười đến lảo đảo.
Cười một hồi, lại nhẹ nhàng nói: "Thật ra vừa rồi lúc cô đi đến, tôi còn cảm thấy rất mất mặt, nghĩ mình ngồi xổm làm gì không biết?"
"Nếu ngay từ đầu tôi đã đứng, bây giờ cũng sẽ không trốn sau bức tượng không dám ra ngoài."
"Bây giờ không phải đã đứng lên rồi sao?" Khổng Lê Diên nói.
"Đúng vậy, đứng lên rồi." Phó Đinh Lê cười nói. "Cũng cảm thấy tốt hơn nhiều."
Sau đó lại khách khí nói: "Tôi sắp phải vào trong rồi. Cảm ơn cô, cô Khổng."
Khổng Lê Diên nhìn chằm chằm vào vệt bóng đó, cuối cùng xoay người đổi hướng. Nàng không nói "Không cần cảm ơn".
Chỉ im lặng một lúc, lại nói một câu:
"Đừng quên like cho Nicole."
Khi Vinh Ngô đi vệ sinh xong chạy đến, liền thấy Khổng Lê Diên đã đứng ở cổng lớn, vẫn dựa vào cạnh cửa, ánh mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Cô theo ánh mắt của Khổng Lê Diên, nhìn vào bức tượng khổng lồ sừng sững trong sảnh lớn.
Phong cách hoang đường điển hình, một bức tượng nữ khoác voan mỏng, mắt cá chân mang xiềng xích, trên lưng là vô số con chim, từ xương bướm mọc ra đôi cánh kéo dài đến cổ, trên cánh là những gai nhọn, đâm vào yết hầu mỏng manh, biểu cảm trên mặt nói là bình thản nhưng lại có vài phần kỳ quái, là tác phẩm đắc ý của ông chủ nhà hàng.
Vinh Ngô đã nghe ông chủ giới thiệu qua, nói là ngụ ý sống và chết cùng tồn tại. Dù hầu hết những người có mặt ở đây cũng không hiể được.
Một bức tượng như vậy đặt ở nơi ăn uống đúng là có chút đáng sợ. Chẳng lẽ Khổng Lê Diên cũng thấy vậy?
"Cô Khổng?" Cô thử hỏi. "Vậy chúng ta về bây giờ ạ?"
Khổng Lê Diên lúc này mới như hoàn hồn, từ dựa cạnh cửa đứng thẳng lưng, hỏi:
"Hôm nay tôi còn lịch trình nào không?"
"Hết rồi." Vinh Ngô đã xác nhận xong lịch trình trước bữa tiệc. "Ngày mai hai giờ chiều bắt đầu làm việc, buổi sáng có một buổi phỏng vấn."
"Vậy về thôi." Khổng Lê Diên nói, rồi lại dừng bước, suy nghĩ một lúc. "Đến chỗ tôi ở trước đây đi, gần đây, nhưng lại khá xa phim trường. Sáng mai cô không cần đến đón tôi, tôi có thể tự lái xe đến phim trường."
"Được." Vinh Ngô dứt khoát đồng ý.
Đi ra cửa, Khổng Lê Diên lại dừng bước. Đã là đêm, gió ngoại ô có chút hoang vắng, thổi vào mặt người có chút đau.
Vinh Ngô khoác chiếc áo phao đang xách trên tay lên cho Khổng Lê Diên.
Khổng Lê Diên kéo chặt chiếc áo phao trên vai, nửa dưới khuôn mặt giấu trong cổ áo, đột ngột buông một câu: "Vinh Ngô, cô có thể giúp tôi một việc không?"
"Việc gì?" Vinh Ngô có chút ngơ ngác.
Khổng Lê Diên chậm rãi bước xuống một bậc thang.
Lại quay đầu lại nhìn trợ lý, lại như không đang nhìn, chỉ đang nhìn thứ gì đó phía sau Vinh Ngô.
Nhưng lời nói vẫn là nói với Vinh Ngô, giọng rất nhẹ: "Cô có quen ai không, trông hung dữ, khí chất không dễ chọc, biết lái xe, tốt nhất là nữ."
"Hả?" Vinh Ngô có chút hoảng hốt nghĩ, đó không phải là chị sao.
Nhưng nhìn vào cơn lốc xoáy sắp bao trùm mình trong đáy mắt Khổng Lê Diên, Vinh Ngô nuốt nước bọt, cũng cố tình hạ thấp giọng, đáp lại:
"Thật đúng là có quen một người."
Khổng Lê Diên gật đầu, tiếp theo không nói gì nữa. Ngay khi Vinh Ngô nghĩ rằng chủ đề này đã qua, vặn chìa khóa khởi động xe.
Lại thấy Khổng Lê Diên ở ghế sau, trong ánh sáng tối tăm chảy xuôi nói: "Vậy cô hỏi người này tối nay có thể không, giúp tôi đón một người, tôi trả lương cho cô ấy."
Dừng lại vài giây, dường như là cân nhắc đến thời gian, bổ sung một câu:
"Nếu tiện, cô ấy có thể tùy ý ra giá."
Vinh Ngô rất kinh ngạc. "Bây giờ sao?"
Khổng Lê Diên liếc ra ngoài cửa sổ xe, vị trí này chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi cánh của bức tượng.
Nàng nhìn chằm chằm một lúc, cười cười, rồi nói:
"Đương nhiên, ngay bây giờ."
Chiếc xe thương mại màu đen to lớn từ cửa nhà hàng tư gia rời đi, chỉ còn lại một chuỗi tiếng gầm trầm đục.
Và chuỗi tiếng gầm này truyền đến sau bức tượng khổng lồ trong sảnh nhà hàng, liền biến thành tiếng ù ù cực nhỏ, cực xa xôi.
Gần như còn nhỏ hơn cả tiếng gió thổi bên tai.
Phó Đinh Lê xoa xoa đôi tay lạnh cóng của mình, lại hà ra một hơi khí trắng.
Cô từ sau bức tượng đi ra, có chút gian nan ngẩng đầu nhìn biểu cảm của bức tượng, cảm thấy biểu cảm trên mặt mình chắc cũng không khác gì bức tượng này lắm.
Phó Đinh Lê cũng đã không còn nhớ rõ mình đã đứng ở đây từ khi nào.
Là từ lúc những người trong phòng bắt đầu bàn tán về cô sao? Hay là từ lúc... thấy Khổng Lê Diên từ một phòng khác đi ra, rồi nghe thấy người khác bàn tán về mình?
Rõ ràng Phó Đinh Lê chỉ là thấy dạ dày không được thoải mái, không ăn được đồ quá cay, mà nhà hàng này lại chuyên về ẩm thực Hồ Nam.
Thế nên ăn được nửa chừng, cô lảo đảo đi vào nhà vệ sinh, nôn hết những thứ vừa ăn ra ngoài.
Khi vịn tường đi ra, cô đã nhìn thấy bức tượng này. Gặp được ông chủ nhà hàng, ông ấy hỏi sao mặt cô lại trắng bệch dọa người như vậy, rồi cho cô một viên ô mai, sau đó thấy cô có hứng thú với bức tượng, thế là lại trò chuyện thêm vài câu.
Sau đó chính là những lời đó. Một vài người bạn học cũ của Phó Đinh Lê, dùng cái giọng điệu hóng chuyện hoặc trêu chọc, bàn tán về hiện trạng của cô, phỏng đoán tâm lý của cô khi đến tham gia buổi tụ tập này.
Ông chủ có lẽ cũng đã nghe thấy, ông ấy cười ngượng nghịu, tìm một lý do rồi rời đi. Cô cũng cười với ông ấy, thản nhiên nhìn theo bóng ông ấy nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mình.
Thật ra những người đó cũng không nói quá khoa trương, hiện trạng của Phó Đinh Lê đúng là như vậy.
Chỉ là cô có một chuyện không nghĩ ra, cũng chỉ vì câu nói kia: "Loại con nhà giàu này".
Phó Đinh Lê là loại con nhà giàu nào chứ? Chẳng lẽ đối với họ, cô là một người rất xấu xa sao? Học cùng họ một năm, cô có làm gì xấu với họ không?
Không có. Phó Đinh Lê tự thấy Kiều Lệ Phan dạy dỗ mình đủ nghiêm khắc, cũng sẽ không để cô hình thành tính cách kiêu ngạo ương bướng.
Huống hồ, theo nhận thức của cô về bản thân từ trước đến nay, cô cũng không dùng cái mác "con nhà giàu" để dán cho mình.
Tại sao sau khi sa sút, ngược lại lại có người nhận định cô là "loại con nhà giàu này"?
Nghĩ đi nghĩ lại, Phó Đinh Lê không đồng tình với cái mác này.
Cho nên cô chỉ ngơ ngác lắng nghe, sắc mặt cũng có phần trắng đi, không biết là bị gió thổi, hay là vì nghe những lời này thật sự có chút đau lòng.
Cho đến khi Phó Đinh Lê nhìn thấy Khổng Lê Diên.
Ý nghĩ đầu tiên của cô là, từ khi nào mình chỉ có thể dựa vào một bóng lưng mà nhận ra Khổng Lê Diên?
Hành động theo bản năng là thu lại hết những vạt áo khoác lộ ra ngoài, cẩn thận trốn sau bức tượng.
Nghi vấn muộn màng là, tại sao mình lại phải trốn?
Cuối cùng nhìn thấy Khổng Lê Diên chậm rãi đi đến phía bên kia của bức tượng, âm thầm giằng co với cô, mới chậm chạp phản ứng lại:
Phó Đinh Lê không thản nhiên như mình tưởng, cũng không thể nào chịu đựng được ánh mắt của Khổng Lê Diên nhìn mình sau khi những lời đó xảy ra.
Dường như những lời nói sắc nhọn đó, không đau bằng nửa phần ánh mắt của Khổng Lê Diên dừng trên người Phó Đinh Lê. Dù cô trước nay đều không đoán được ánh mắt của Khổng Lê Diên.
Thế nên cô đã trốn đi. Giống như không thể chịu đựng được việc Khổng Lê Diên nhìn thấy căn phòng trọ hai mươi mét vuông chật hẹp của mình.
Phó Đinh Lê nghe những người đó nói, họ đã nâng giá bán xe cho cô. Cô nhớ những chiếc xe đó rõ ràng đều bị ép giá, bởi vì cô từ nước ngoài về không hiểu giá thị trường trong nước, nên sau này tra lại mới biết người môi giới đã kiếm được một khoản chênh lệch giá cực lớn, nhưng lúc đó đã không thể truy cứu được nữa.
Có người còn nói sợ cô tìm họ vay tiền. Phó Đinh Lê rõ ràng không có ý định vay tiền, mà người nói câu này, lúc cô có mặt còn cười đùa nói: "Chào mừng nhé bạn cũ, cũng phải bảy tám năm không gặp rồi nhỉ."
Họ còn nói cô lưu lạc đến mức phải đi làm công việc vặt thật thảm. Phó Đinh Lê thiếu chút nữa cũng cảm thấy mình thật thảm, nhưng cẩn thận nghĩ lại, mình ở đoàn phim làm công việc vặt cũng không có gì khổ cực, Lý Duy Lệ đã nhờ tổ trưởng tổ mỹ thuật chiếu cố Phó Đinh Lê, Văn Anh Tú còn nói muốn thêm tên cô vào danh sách cuối phim...
Phó Đinh Lê cứ thế trốn sau bức tượng.
Đợi Khổng Lê Diên đi rồi, tiếng xe cũng đã xa, cô mới thở ra một hơi khí trắng mang theo vị nản lòng.
Ánh đèn điện thoại mờ ảo chiếu lên mặt, Phó Đinh Lê dùng những ngón tay đã cứng đờ mở màn hình, giao diện đã dừng lại hồi lâu, là lúc cô đang quan sát bức tượng đã thuận tay mở ra, bên trong là một trạng thái mới được cập nhật không lâu.
Đến từ tài khoản Nicole_echo.
Ánh mắt Phó Đinh Lê lướt qua từng tấm ảnh, thích trạng thái mới được cập nhật.
Chỉ dịch một bước chân, chân đã tê đến mức cả người cũng theo đó mà lảo đảo. Tay cũng có chút đau, như bị cắt phải, là do cạnh điện thoại cứa vào.
Có lẽ là lúc ngẩn người, đã cầm điện thoại hơi mạnh, để lại một vệt đỏ trên ngón tay.
Ước chừng cũng đã ăn gần xong. Phó Đinh Lê rất dứt khoát đẩy cửa bước vào phòng. Mọi người trong phòng lập tức im lặng, ánh mắt đồng thời hướng về phía cô.
Xem ra cuộc bàn tán xoay quanh Phó Đinh Lê vẫn chưa dừng lại.
"Mọi người vẫn chưa nói xong à?" Phó Đinh Lê rất nhẹ nhàng nói.
Người vừa nói cô là "loại con nhà giàu này" cười ngượng nghịu. "Đinh Lê... sao cậu đi vệ sinh lâu vậy? Đồ ăn đều ăn xong cả rồi."
Phó Đinh Lê ngồi thẳng vào ghế, nhìn những ánh mắt đổ dồn về phía mình, khẽ thở dài. "Sợ mọi người có chuyện muốn nói, tôi ở đây các cậu không tiện."
"..." Một trận im lặng kỳ quái qua đi. Người sợ Phó Đinh Lê vay tiền kia ra hòa giải. "Ai nha, không phải mọi người đều đang quan tâm cậu sao, sợ nhà cậu xảy ra chuyện, lại nghe chúng tôi nói những chuyện tiền nong không vui."
Phó Đinh Lê bình tĩnh nói: "Đúng là có một số chuyện tôi không nên nghe. Xem ra mọi người đều đã ăn xong, vậy có phải nên đi rồi không?"
Cô dứt khoát nhấc túi xách của mình lên, cuối cùng còn cười nói: "Tôi không đến đây để vay tiền đâu, phiền các cậu chia nhau thì tính cả tôi vào."
Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt đều biết Phó Đinh Lê đã nghe được hơn nửa câu chuyện. Có người cười ngượng nghịu, có người cầm ly nước lên uống, còn có người dứt khoát không giả vờ nữa, mặt lộ vẻ trào phúng, trực tiếp nói móc:
"Nhà cửa đều phá sản, xe cộ đều bán hết rồi, thật đúng là tưởng mình vẫn còn là tiểu thư nhà giàu à, giả vờ cái gì chứ!"
Lời này nói rất nhỏ, Phó Đinh Lê thiếu chút nữa không nghe rõ. Nhưng lại có người ra mặt hòa giải.
"Này tôi nói với cậu nhé Đinh Lê, là thế này, trước đây bọn tôi không biết cậu sẽ đến, nên mới đặt nhà hàng này. Nhà hàng này đúng là giá cả đắt hơn những nơi khác, nếu sớm biết cậu đến, bọn tôi đã không đặt bàn ở đây..."
"Cậu không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ."
Những ngón tay nắm chặt quai túi của Phó Đinh Lê trắng bệch, bên trong còn căng cứng. Gió ấm trên đầu ào ào thổi.
Cảm giác trào ngược axit dạ dày từ từ dâng lên, lan khắp cơ thể, khiến cô lại muốn nôn, sắc mặt lại trắng đi vài phần.
Phó Đinh Lê đột nhiên biết cảm giác này khó chịu đến mức nào.
Thật ra trước khi bước vào, cô còn chưa nhận ra tình huống này còn khó coi hơn cả mình tưởng, sẽ khiến mình bất kham và chật vật đến mức nào, còn cảm thấy mình là một người rất thản nhiên.
Nếu là theo tính cách trước đây, cô chắc sẽ trực tiếp thanh toán toàn bộ hóa đơn rồi bỏ đi, dù người khác có nói cô vung tiền qua cửa sổ, cô chỉ cần xả được cơn tức này.
Nhưng sự thật trước mắt chính là, trước đây căn bản không có ai sẽ vì lý do này mà trào phúng cô.
Phó Đinh Lê từ nhỏ không lo ăn không lo mặc, tuy không tiêu xài hoang phí, nhưng đối với khái niệm về tiền, phần lớn thời gian đều là một chuỗi con số.
Kiều Lệ Phan tuân thủ nguyên tắc nuôi dưỡng con gái giàu có, không để cô thiếu tiền. Phó Đinh Lê tự nhận mình cũng không nói những lời như vậy với người khác, nhưng cô không nói, không có nghĩa là người khác cũng không nói với cô.
Bây giờ, cô đột nhiên hiểu được tâm lý của nhóm người này, đó là một loại hả hê được phô bày ra bên ngoài: Mày không phải từ nhỏ được nuôi dưỡng trong nhung lụa, chưa từng nếm mùi khổ sao? Vậy thì để mày cũng nếm thử cảm giác phải ngậm đắng nuốt cay.
Nhưng dù có hiểu được thì sao chứ?
Phó Đinh Lê vẫn chỉ có thể nén cơn tức này trong lòng, nửa vời. Trong túi cô thật sự không có nhiều tiền, không thể trực tiếp thanh toán toàn bộ hóa đơn, nói rằng tôi không chiếm lợi của các người.
Phảng phất như có một bàn tay đang khuấy đảo trong dạ dày trống rỗng của cô. Phó Đinh Lê ôm lấy dạ dày không được thoải mái, thất thần một lúc, hoàn hồn lại nhìn thấy những ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Lại có chút hoảng hốt mà cảm thấy may mắn.
May mắn Khổng Lê Diên bây giờ không đứng ở cửa, nghe được những lời cô sắp nói.
Bởi vì Phó Đinh Lê chỉ có thể tự giễu mà cười cười, rồi nói:
"Phần của ai người nấy trả không phải là chuyện đương nhiên sao..."
Cửa đột nhiên mở ra, gió lạnh bên ngoài ào ào thổi vào. Là ông chủ vừa nói chuyện với Phó Đinh Lê lúc nãy, thấy họ đang nhìn nhau, ngạc nhiên hỏi:
"Các vị vẫn chưa đi sao?"
Người cầm đầu nói: "Đi, đi ngay đây, đúng rồi tôi đến thanh toán trước..."
"Thanh toán?" Biểu cảm của ông chủ càng kinh ngạc hơn, rồi ông ấy hất cằm. "Vị Phó tiểu thư đây không phải vừa mới thanh toán rồi sao?"
Trong chốc lát, không khí trong phòng trở nên kỳ quái. Phó Đinh Lê cũng sững người, chưa phản ứng lại được.
Người cầm đầu kia lại hỏi: "Có nhầm lẫn gì không?"
"Không nhầm đâu." Ông chủ chỉ vào Phó Đinh Lê, giọng điệu chắc nịch. "Chính là vị này, cô ấy vừa mới ra thanh toán rồi."
Rồi ông ấy lại nhìn người kia. "Ồ, trước đây anh không có mã thanh toán chia tiền sao? Trong tiệm chúng tôi không có thứ đó, các vị trực tiếp gửi cho vị này là được."
Người kia cười ngượng nghịu, nhìn Phó Đinh Lê. "Đinh Lê, cậu nói xem sao cậu lại làm thế, không nói một tiếng đã thanh toán rồi?"
Những người còn lại trong phòng đưa mắt nhìn nhau, cũng hiểu ra, thì ra câu nói "Chia tiền tính cả tôi vào" của Phó Đinh Lê có ý là:
Người kia, cũng chính là người sợ Phó Đinh Lê tìm mình vay tiền, trước đó còn định để họ dùng mã chia tiền để thanh toán, ngay cả việc ứng trước cũng không muốn.
Mà bây giờ Phó Đinh Lê đã thanh toán rồi, đã ứng trước rồi.
Ý là, bây giờ họ phải trả tiền, từng người một chuyển lại cho Đinh Lê?
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Phó Đinh Lê, có kinh ngạc, có xấu hổ, có ngạc nhiên, còn có hóng chuyện...
Phó Đinh Lê có chút hoảng hốt buông lỏng những ngón tay đang nắm chặt, rồi nhìn thấy ông chủ đột nhiên nháy mắt với mình một cái.
Cứ tưởng là ảo giác, ngạc nhiên nhìn lại. Nhưng nhíu mày lại, ông chủ lại nháy mắt một cái nữa, lần này Phó Đinh Lê chắc chắn, ông chủ cố ý nháy mắt với mình.
Cô cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy nhẹ nhõm. Vừa rồi lúc ông chủ xông vào nói cô đã thanh toán toàn bộ hóa đơn, Phó Đinh Lê thiếu chút nữa tưởng Khổng Lê Diên đã giúp mình trả.
Nếu vậy, cô sẽ càng không thể nào thanh toán được.
Lại không ngờ rằng, là ông chủ chỉ nghe được vài câu mà còn cố ý xông vào giải vây cho mình.
"Đúng vậy." Phó Đinh Lê cũng nháy mắt với ông chủ một cái, rồi dứt khoát xách túi lên, trước khi ra cửa còn ném xuống mã nhận tiền của mình trong nhóm WeChat.
"Các cậu trực tiếp chuyển cho tôi là được."
Ra cửa rồi, Phó Đinh Lê cẩn thận đóng cửa lại, nhỏ giọng đến gần ông chủ nói:
"Vậy hóa đơn tổng cộng là bao nhiêu? Tôi chuyển cho ông."
Ông chủ chớp chớp mắt. "Không phải cô đã thanh toán rồi sao?"
Phó Đinh Lê liếc nhìn điện thoại, đã có những khoản thanh toán liên tục hiện lên, chắc là những người bên trong đã bắt đầu tính tiền và trả.
Cô ngơ ngác nghĩ, thì ra nhìn những người này từng người một chuyển tiền cho mình, còn hả giận hơn cả việc trực tiếp thanh toán toàn bộ hóa đơn rồi bỏ đi.
Nhìn những thông báo nhận tiền hiện lên, thậm chí còn có người không phục, chuyển nhiều hơn người khác một chút, nhưng cũng chỉ là nhiều hơn vài đồng lẻ.
Phó Đinh Lê thở dài, vừa ngẩng mắt lên lại thấy ông chủ đang cười toe toét trước mặt mình, liền thúc giục:
"Thôi đừng đùa nữa, ông không sợ tôi ra khỏi cửa này rồi quỵt tiền à."
Ông chủ nhìn chằm chằm cô một lúc, chậm rãi lấy điện thoại ra, đưa mã nhận tiền đã đặt sẵn số tiền cho cô.
"Cả bàn là 613, tôi làm tròn cho cô, cô cá nhân trả 600 là được, coi như phí trò chuyện tối nay."
Đúng là đắt đỏ vượt quá mức sống hiện tại của Phó Đinh Lê. Phó Đinh Lê mặt tái nhợt thanh toán, ông chủ cười đến nếp nhăn trên mặt cũng nhiều lên, bảo cô lần sau lại đến.
Trò chuyện với ông chủ một hồi, đến cửa thì trời đã tối. Cô đút tay vào túi, tra điện thoại xem ở đây có phương tiện công cộng nào có thể về được không.
Những người trong phòng cũng đã ra gần hết, tản ra vào những chiếc xe đủ kiểu dáng. Có người tương đối thân thiện đi ngang qua cô, thấy cô đứng bên đường, hỏi:
"Đinh Lê có muốn tôi đưa về thành phố không, muộn thế này sợ không bắt được xe?"
Phó Đinh Lê nghĩ nghĩ, vừa định nói "Không cần", cô cũng không muốn tiếp tục ở trong bầu không khí vừa rồi.
Lại có một chiếc xe chậm rãi dừng lại bên cạnh, người bên trong thò đầu ra.
"Đinh Lê, vừa rồi lời nói của tôi không được hay cho lắm, cậu đừng để ý quá. Nhưng nếu cậu không tự lái xe thì ngồi xe bọn tôi về đi, ở đây xe khó bắt lắm đấy."
Là người vừa nói cô là "loại con nhà giàu này", miệng thì nói lời hay, nhưng mắt lại nhướng lên nhìn cô.
"Giờ này không có tàu điện ngầm hay xe buýt đâu."
Khóe miệng mang theo nụ cười, giống như không phải đang tốt bụng khuyên cô lên xe, mà là đang cười mỉm chờ cô lên xe, để hỏi thăm tình hình của cô, để xác định suy nghĩ trong lòng mình: Mày đừng có sĩ diện hão nữa, thừa nhận mình thảm hơn bọn tao đi.
Phó Đinh Lê thở dài một hơi, cô thật sự cảm thấy mệt mỏi. Dù có sa sút đến mức phải đi nhờ xe về, nhóm người này thật sự sẽ vì chuyện này mà vui vẻ sao?
Cô chân thành nói: "Không cần."
Người kia bị từ chối, sắc mặt thay đổi, lập tức đóng cửa sổ xe lại, mang theo một xe khinh thường và khoác lác rời đi. Người vừa mới tỏ ra tốt bụng kia, cũng nhìn ra Phó Đinh Lê thật sự không muốn ngồi xe của họ, liền chỉ cười cười, cũng lái đi.
Những chiếc xe dừng ở cửa nhà hàng tư gia cơ bản đều đã đi gần hết. Phó Đinh Lê nhìn vị trí trạm tàu điện ngầm trên điện thoại, chậm rãi đi bộ bên đường.
Thời tiết có chút lạnh, đi một chút cũng không ấm lên, ngược lại càng đi chân càng lạnh. Cô xoa xoa tay, hà hơi vào lòng bàn tay. Làn hơi trắng xóa tỏa ra trước mắt, khi tan đi.
Một chiếc xe chậm rãi đến gần.
Xé toang màn đêm dày đặc, ánh đèn xe màu xanh vàng như ngọn lửa trắng ban đêm, lấp lánh tiếp cận, mang đến tiếng gầm rú và gió lớn.
Thổi tung mái tóc Phó Đinh Lê, dừng lại trước mặt cô.
Cô buông tay đang che mắt ra, nhìn thấy chiếc xe dừng trước mặt mình, trái tim kịch liệt co rút lại: Đây là một trong những chiếc xe mình đã bán đi trước đây.
Có người từ trên xe bước xuống một cách phóng khoáng, cao ráo, tóc dài phiêu phiêu, mặc một bộ vest đen, khí chất như một người mẫu đến trình diễn thời trang.
Đầu tiên là nhìn quanh một vòng, sau đó thấy cơ bản không có ai, lộ ra vẻ mặt có chút nghi hoặc, rồi đi đến trước mặt cô, nói:
"Phó tiểu thư, xe đã được lái đến cho cô."
Phó Đinh Lê nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào người hoàn toàn xa lạ này, hồi lâu, như thể đã hiểu ra điều gì đó. Khẽ thở dài, rồi chậm rãi nói:
"Mọi người đi hết rồi. Cô có biết là cô đã đến muộn không?"
Trên mặt người này rất rõ ràng lộ ra vẻ mặt "A" một tiếng, sau đó lại cố gắng khôi phục khuôn mặt không biểu cảm, dùng giọng điệu rất tôn trọng Phó Đinh Lê, nói:
"Xin lỗi, tôi đến muộn, cô có thể trừ lương của tôi."
"Không cần." Phó Đinh Lê ôm lấy dạ dày không được thoải mái của mình, lảo đảo ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn.
Thấy người đó còn đứng ở dưới, liền đẩy cửa ghế phụ ra, hỏi cô ấy:
"Cô tên là gì?"
Người được dặn dò phải quản lý biểu cảm tốt, lúc này cũng không đoán được ý của Phó Đinh Lê, chỉ nói theo: "Hạ Lai."
"Được rồi Hạ Lai." Phó Đinh Lê vỗ vào vô lăng. "Mau lên xe! Mọi người vẫn chưa đi xa, còn kịp hoàn thành nhiệm vụ của cô."
Hạ Lai có chút ngơ ngác ngồi lên xe. "A? Nhiệm vụ gì?"
Phó Đinh Lê đột nhiên không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào vô lăng và ghế trước rộng mở. Hồi lâu, như thể mới hoàn hồn.
Lại cười với Hạ Lai.
Nhưng nụ cười này đã bị gió làm loãng đi rất nhiều, cùng với sắc mặt tái nhợt, mái tóc được búi tùy tiện sau đầu lại tản ra ở hai bên má và cổ, bờ vai gầy gò, mặc áo khoác vào vẫn hơi nhô lên xương bướm.
Tất cả những điều này đều làm Hạ Lai vô cớ cảm thấy, người trước mắt có chút bạc bẽo và u uất.
Là vì mình không đến kịp... cho nên cô ấy bị những người đó bắt nạt sao? Hạ Lai có chút nhàm chán nghĩ.
Nhưng giây tiếp theo, Hạ Lai liền nhìn thấy người này quay đầu đi, nhìn thẳng ra đường. Ánh sáng đỏ lướt qua hốc mắt sâu thẳm, thấm một vẻ đẹp phóng khoáng, giống như cái nhìn vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Đi thôi Hạ Lai, chúng ta đi đuổi theo những người đó." Hạ Lai nghe thấy giọng Phó Đinh Lê, trong tiếng gió gào thét cười nói.
Sau đó "ầm" một tiếng, chiếc xe của họ lao vút đi, chỉ trong một chớp mắt, đã thổi tan hết vẻ bạc bẽo và u uất mơ hồ kia.
Giây tiếp theo, Hạ Lai không còn nhàm chán nữa.
Bởi vì sự chú ý của Hạ Lai hoàn toàn bị cướp đi, bởi chiếc xe mà cô đang lái, bởi chính Phó Đinh Lê đang lái chiếc xe này.
Người này trông ôn hòa mềm mại, sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy mỏng, đi trên đường một cơn gió thổi là rách, tiếng ho không ngớt tràn ra từ những lỗ hổng trên giấy.
Nhưng khi lái xe, liền biến thành một tờ giấy vẩy mực, trên đó có đủ thứ màu sắc kỳ lạ, trên người lại có thêm một chút hoang dã sống động.
Trong tiếng gầm rú của xe thể thao, Hạ Lai kinh hoảng nhìn chiếc xe của họ, trong những ánh đèn hỗn loạn, từng chiếc một đuổi theo, vượt qua những chiếc xe khác trên đường.
Những chiếc xe bị họ vượt qua, có chiếc đóng chặt cửa sổ, có chiếc vội vàng hạ cửa sổ xuống, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, có chiếc vẫy tay với họ.
Thật ra tốc độ xe cũng không nhanh như Hạ Lai nghĩ, chỉ là tiếng gầm rú của xe thể thao và nụ cười của Phó Đinh Lê lướt qua ánh đèn đêm, cùng với bàn tay cô ấy vẫy chào cao cao khi gặp những chiếc xe hạ cửa sổ xuống.
Đều làm Hạ Lai cảm thấy, mình dường như không đến muộn.
Giai đoạn này không kéo dài lâu, gặp đoạn đường hạn chế tốc độ, xe chạy chậm lại, tiếng gầm rú cũng nhỏ đi.
Phó Đinh Lê vẫn đang ho, nhưng sau khi ho xong lại cười, nụ cười còn rạng rỡ hơn lúc nãy.
Những lỗ hổng trên tờ giấy lại xuất hiện, chỉ là bên trong như được lấp đầy bởi một thứ gì đó khác, không còn trống rỗng nữa.
Hạ Lai nghĩ vậy. Rồi nhìn thấy Phó Đinh Lê vừa cười, vừa đặt tay lên cạnh cửa xe, rất tự nhiên bật radio trên xe.
Hạ Lai thiếu chút nữa tưởng rằng, chiếc xe này vốn dĩ là của người này. Nhưng cô biết không phải vậy.
Kênh radio được bật lên không được điều chỉnh.
Bên trong truyền đến những tín hiệu điện hỗn loạn, rất ồn ào, đây như là một kênh radio đã không còn hoạt động, sau đó toàn bộ kênh đều biến mất khỏi vũ trụ.
"Muốn nghe nhạc không?" Thật ra Hạ Lai cũng không quen thuộc lắm với chiếc xe này.
"Không cần." Phó Đinh Lê nghiêng đầu, cong mắt cười với cô ấy. "Tôi chỉ bật lên thử thôi, không có thì thôi."
Nói là nói vậy, nhưng bật lên rồi cũng không tắt đi.
Hạ Lai gật đầu, không thể nào không dời tầm mắt khỏi Phó Đinh Lê.
Không ngờ lại bị Phó Đinh Lê phát hiện.
"Cô cứ nhìn tôi làm gì?" Phó Đinh Lê rất thong dong vuốt tóc.
Lên xe khi dây buộc tóc cũng đã được dứt khoát tháo xuống, bây giờ mái tóc đen hỗn loạn tản trên vai, bị gió thổi, có một vẻ đẹp phiêu diêu mà trống vắng.
"Chỉ là cảm thấy..." Hạ Lai vắt óc suy nghĩ, cố gắng tìm một từ hình dung thích hợp. "Cô rất vui."
Hình như cũng không đúng.
"Có sao?" Phó Đinh Lê cũng không cảm thấy vậy, thở dài một hơi trong gió. "Thật ra rất nhàm chán."
"Cái gì nhàm chán?" Hạ Lai hỏi.
"Chỉ là chào hỏi những người đó, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của họ, đây chắc là những tình tiết sáo rỗng thường thấy trong phim ảnh nhỉ."
Phó Đinh Lê nhàm chán gõ vào cửa xe.
"Nhưng không vui như trong tưởng tượng đâu, dù sao cũng là những người sau này không còn gặp lại."
Nói xong, lại nghiêng đầu nhìn Hạ Lại, nhẹ nhàng cười. "Nhưng nhiệm vụ của cô chắc đã hoàn thành rồi nhỉ?"
"Hoàn thành rồi." Hạ Lai nhìn chăm chú vào nụ cười trên môi Phó Đinh Lê, đưa ra một kết luận mập mờ và do dự: "Chắc là vậy?"
Có lẽ là vì giọng điệu hỏi lại của Hạ Lai có chút không chắc chắn. Khóe miệng của Phó Đinh Lê cong lên một độ cong lớn hơn, thậm chí còn hứng khởi vẫy tay, cảm nhận làn gió lưu động trong không khí.
"Vẫn là lái xe làm tôi vui hơn."
"Cô có muốn đi thêm vài vòng nữa không? Phía trước có đoạn đường không hạn chế tốc độ." Hạ Lai chủ động nhắc nhở.
Hạ Lai nhìn ra được Phó Đinh Lê rất thích chiếc xe này, khi chạm vào vô lăng đôi mắt đều sáng lên.
Nguyên bản Hạ Lai cho rằng chỉ là đến đây để đi cùng một đại tiểu thư tính tình không tốt, bây giờ xem ra là mình đã đánh giá sai chuyện này.
Người này dù vui vẻ hay tủi thân, đều chỉ đơn giản là vì chuyện trước mắt, đều đơn giản là vì người trước mắt.
Nhưng Phó Đinh Lê lại mềm mại cười một cái, nói: "Không cần đâu, dù sao cũng không phải xe của tôi."
"Có thể lái được một đoạn đường như vậy, đã rất vui rồi."
Ánh đèn trên đường lập lòe, khuôn mặt của Phó Đinh Lê ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo, không nhìn rõ biểu cảm.
Hạ Lai chỉ hoảng hốt nghe thấy một câu nói theo sau: "Vui nữa, tôi sẽ không nỡ."
Giờ khắc này, Hạ Lai cuối cùng cũng biết, nên hình dung tính cách của người này như thế nào: Thản nhiên, tỉnh táo, tựa một ngọn lửa được thắp lên trước bình minh. Chỉ là, đôi khi... đó chưa chắc đã là một điều tốt.
Đã lâu không lái xe, Phó Đinh Lê có chút ngượng tay, nhưng cũng may được lái chiếc xe này một phen cho đã ghiền.
Từ California trở về, cô mới biết, bất kể là người hay vật, trên đời này bất cứ thứ gì cũng có kỳ hạn.
Kỳ hạn này bình thường không nhìn thấy, nhưng một khi đến hạn, thường sẽ mang đến những di chứng cực kỳ lớn.
Giống như những chiếc xe Phó Đinh Lê đã bán đi. Ban đầu cũng cho rằng, những chiếc xe này là của cô, chỉ thuộc về cô. Nhưng bây giờ, cô sẽ vì một lần nữa chạm vào vô lăng mà ngón tay run rẩy.
Đây có lẽ là một loại di chứng.
Lái xe đến điểm cuối cùng mà Hạ Lai nói. Phó Đinh Lê cảm giác những buồn bực trong dạ dày cũng theo đó mà tan đi một chút, lại có một vài thứ mới mơ hồ trôi nổi lên, khiến người ta không đoán được.
Phó Đinh Lê tắt radio, tắt máy, tháo dây an toàn, những ngón tay đặt trên vô lăng tinh tế vuốt ve.
Hồi lâu sau, cô cẩn thận hỏi Hạ Lai: "Tôi hỏi lại cô nhé, chủ của cô thật sự không phải là mẹ tôi sao?"
Động tác tháo dây an toàn của Hạ Lai dừng lại một chút. "Xin hỏi Phó tiểu thư, mẹ của cô họ gì?"
Phó Đinh Lê tựa đầu lên vô lăng, nghiêng đầu, có chút đáng thương nhìn Hạ Lai. "Chắc cô sẽ nghĩ là họ Kiều?"
Hạ Lai nhìn cô, im lặng một lúc rồi lắc đầu. "Xin lỗi, theo tôi được biết, chủ của tôi chắc là họ Khổng."
Tiếp đó lại cẩn thận hỏi: "Không biết mẹ của cô có đổi họ không?"
Phó Đinh Lê thở dài một hơi, nhấc cái đầu nặng trĩu của mình khỏi vô lăng, bắt đầu chấp nhận số phận mà tháo dây an toàn.
"Biết rồi, nhưng vẫn cảm ơn cô."
"Không cần cảm ơn." Hạ Lai nói. Sau đó đợi Phó Đinh Lê xuống xe, lại do dự gọi cô lại.
"Phó tiểu thư, thật ra công việc tối nay của tôi không phải như cô nghĩ đâu."
Phó Đinh Lê có chút nghi hoặc quay đầu lại. "Cái gì?"
"Cô quên lấy găng tay rồi." Hạ Lai xuống xe, đưa đôi găng tay Phó Đinh Lê để quên đến trước mặt cô, rất thành khẩn giải thích.
"Còn nữa, dọc đường tôi cũng chưa giải thích. Thật ra tôi nghĩ chắc cô đã hiểu lầm công việc tạm thời tối nay của tôi."
"Không phải sao?"
"Thật ra không phải." Hạ Lai lắc đầu. "Trước khi tôi đến, chị họ tôi đã nói qua đại khái. Chị ấy nói tôi trông hung dữ, biết chửi người, ít nhất tôi ngồi bên cạnh cô trông như một vệ sĩ, nếu có ai đến nói xấu cô thì tôi sẽ chửi lại.
Lúc đầu tôi nghe chị họ nói, còn tưởng tượng ra những tình tiết vả mặt trong phim ảnh, nhưng không ngờ không đến kịp, cũng không ngờ sau khi gặp người chủ, người ấy cũng không giống như tôi nghĩ... không để tôi diễn những tình tiết đó trong đời thực."
Nói rồi lại cười thành tiếng. "Cô nói những lời đó trên xe thật đáng yêu. Dù sao, tóm lại, có thể quen biết cô là một chuyện rất vui."
"Còn về người chủ, người ấy chỉ bảo tôi lái xe đến là được, chuyện sau đó cũng không nói."
Đợi Hạ Lai nói xong, Phó Đinh Lê vẫn chưa phản ứng lại được. "Chỉ có vậy thôi?"
"Đúng vậy, tôi hỏi người ấy chỉ cần như vậy thôi sao, sau đó người ấy nói chỉ cần như vậy là đủ rồi..." Hạ Lai dường như đang hồi tưởng lại giọng điệu của người kia, sau đó khóe miệng mang theo một nụ cười tương đối nhạt, nói: "Cô ấy sẽ hiểu."
Ánh đèn lờ mờ, lúc này họ đã lái xe đến một ga-ra tư nhân.
Ga-ra kín có hơi ấm từ trên đầu thổi xuống, như thủy triều chậm rãi dâng lên trong cơ thể.
Phó Đinh Lê nhìn biểu cảm thành khẩn của Hạ Lai, gần như có thể nhìn thấy Khổng Lê Diên đang đứng trước mặt mình.
Ẩn hiện trong ánh sáng tối tăm, lười biếng phả ra một làn khói trắng, rồi cười với cô một nụ cười không nhẹ không nặng.
"Tôi biết rồi." Phó Đinh Lê nhẹ nhàng nói, rồi lại nhận lấy đôi găng tay từ tay Hạ Lai, hỏi:
"Chủ của cô đâu?"
Hạ Lai nhìn quanh bốn phía, rồi chỉ vào sau lưng cô, có chút mơ hồ nói: "Người ấy chắc là ở trên lầu, tôi cũng không rõ lắm."
Phó Đinh Lê theo đó nhìn qua, mới phát hiện sau lưng mình chính là một chiếc thang máy. Cô nhìn thấy con số đang dừng lại trên thang máy, là 3.
Cô bình tĩnh nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng bấm nút thang máy, nút đi lên đột ngột sáng lên, tỏa ra một ánh sáng đỏ mờ ảo.
Sau khi từ biệt Hạ Lai, Phó Đinh Lê lặng lẽ bước vào thang máy. Khoang thang máy chậm rãi đi lên, tựa như một đường hầm thẳng đứng đang lao vút, những quầng sáng đỏ tươi chớp lóe trong không gian khép kín ấy.
Cô cúi đầu, nhìn ánh sáng đỏ mờ dần thành những viền lông mềm mại, trong thoáng mơ hồ chợt nghĩ: Thì ra, điểm cuối của con đường này thật sự lại là Khổng Lê Diên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro