Chương 38: Tôi hẳn là ở xe đế
Tần Ý Nùng nói: "Ngày mai tôi sẽ bảo Quan Hạm đưa mọi người về trường học, mọi người ai có thể cho cô ấy lưu phương thức liên hệ không?"
Văn Thù Nhàn mới vừa há mồm, Phó Du Quân nắm sau cổ cô đem cô xách ra phía sau, biểu tình tự nhiên nói: "Lưu của em đi."
________________________________________
Phó Du Quân cùng Quan Hạm trao đổi phương thức liên hệ, tự mình đưa các nàng đến cửa thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại, xoay người trở về phòng khách sạn.
Sô pha phòng khách có hai người đang ngồi đại mã kim đao (khí thế to lớn, sắc bén), biểu tình nghiêm túc mà nhìn cô.
Mình biểu hiện quá rõ ràng cho nên bị phát hiện rồi sao?
Phó Du Quân híp híp mắt, ở điện quang hỏa thạch hiện lên một ý niệm, liền chuẩn bị tốt việc thẳng thắn.
Đồng tính luyến ái không có gì mất mặt, có tình yêu của Đường Nhược Dao làm trải đường, Phó Du Quân càng nhiều vài phần tự tin.
Văn Thù Nhàn mở miệng: "Cậu......"
Phó Du Quân ở trong lòng tính đáp: Đúng vậy, không sai, chính là tôi, tôi và Đường Đường giống nhau, cũng thích phụ nữ.
Nhưng lâu nay cô luôn trầm ổn cho nên cô nôn nóng lại kiên nhẫn chờ đợi Văn Thù Nhàn nói hoàn chỉnh.
"Cậu cảm thấy Tần lão sư là người đáng giá giao phó người sao?"
Cùng bản thân dự đoán không giống nhau, Phó Du Quân hơi hơi sửng sốt, nói: "Các cậu là muốn hỏi cái này?"
Văn Thù Nhàn mạc danh nói: "Bằng không còn có cái nào?"
Đáy mắt Phó Du Quân hiện lên thần sắc thất vọng, chợt tự nhiên nói: "Không cái nào." Cô ngồi xuống, lấy đồ uống trên bàn trà ngửi, nói: "Trước mắt thì thấy Tần lão sư đối Đường Đường khá tốt."
Văn Thù Nhàn: "Này tôi cũng nhìn ra được tới, tôi là hỏi lâu dài."
Phó Du Quân nói: "Lâu dài ai cũng không biết a, chuyện tình cảm nói không hay, vạn nhất Đường Đường thay lòng đổi dạ thì sao?"
Văn Thù Nhàn nói: "Sao có thể? Cậu xem bộ dáng si mê của cậu ấy đi."
Phó Du Quân có sức quan sát cao một ít, không có biết trước năng lực, chỉ nói: "Cho nên chúng ta phải nỗ lực, nếu tương lai Đường Đường bất hạnh bị Tần ảnh hậu quăng, chúng ta còn có thể giúp cậu ấy xả giận, hiện tại chúng ta còn thua cả đầu ngón tay của người ta."
Văn Thù Nhàn tràn đầy sở cảm, nói: "Cậu nói đúng, cậu xem Nhậm Tinh Nguyệt kia đi, bằng tuổi chúng ta, đã nổi tiếng như vậy, có nhiều fans như vậy, Weibo battle trước nay không có thua."
Phó Du Quân uống lên ngụm đồ uống, nói: "Ngược lại cũng không cần so với cậu ta, người ta có cha mẹ giỏi, vạch xuất phát còn muốn xa hơn đại đa số những người chung điểm."
Văn Thù Nhàn nói: "Tức giận ác."
Tâm cô lớn, vạn sự trong lòng, không có cách đêm sầu.
Phó Du Quân lấy đồ uống cho cô, nói: "Khó có được cơ hội ở phòng xa hoa như vậy, âm hưởng phòng khách hình như không tồi, hay là đêm nay chúng ta ca hát suốt đêm đi?"
Văn Thù Nhàn lập tức vẻ mặt hưng phấn mà nói: "Bên trong bồn tắm còn có chức năng mát xa! Sau đó giấy dán tường là điều khiển từ xa, có thể đổi......" Blah blah.
Phó Du Quân phối hợp mà lộ ra biểu tình cảm thấy hứng thú.
Thôi Giai Nhân ngẫu nhiên phụ họa hai câu, so với lúc trước cùng Văn Thù Nhàn cắn lẫn nhau, có vẻ có chút trầm mặc.
Ánh mắt của cô dừng lại ở trên người Phó Du Quân, trong đầu lặp lại xẹt qua hình ảnh Phó Du Quân cùng Quan Hạm trao đổi phương thức liên hệ, ánh mắt nhìn về phía đối phương. Cái loại thật cẩn thận này, lại cất giấu một tia chờ mong, giống sao trời lấp lánh tỏa sáng, làm cô có một cái suy đoán lớn mật.
Cuối cùng ba người nhất trí quyết định tắm trước, sau đó lại ca hát.
Bồn tắm to lớn, cơ hồ có thể bơi lội ở bên trong, trừ bỏ phao tắm còn có hãn chưng. Phương bắc nhà tắm lớn xuất hiện phổ biến, cả hai cô đều là lớn lên ở phương bắc, Văn Thù Nhàn cùng Thôi Giai Nhân một người bọc khăn tắm tiến phòng tắm, Phó Du Quân đi vào phòng của mình tắm rửa.
Văn Thù Nhàn buồn bực nói: "Tại sao cậu ấy lại không tắm cùng chúng ta?"
Thôi Giai Nhân đạm nói: "Chê cậu quá ồn."
Văn Thù Nhàn: "Cậu mới ồn!"
Thôi Giai Nhân nhấc chân rảo bước tiến lên bồn tắm, lười cùng người kia cãi cọ đề tài ai ồn hơn, Văn Thù Nhàn chọn ngồi xuống bên kia, dùng điều khiển từ xa mở công năng mát xa, thoải mái đến ngón chân đều cuộn tròn lên, híp mắt hưởng thụ.
Thôi Giai Nhân dùng chân đá đá cô, nói: "Tiểu Văn."
Văn Thù Nhàn lông tơ giãn ra, thanh âm đều lười đến không được: "Làm gì?"
Thôi Giai Nhân muốn nói lại thôi nói: "Cậu có cảm thấy hay không......"
"Cảm thấy cái gì?"
"Lão Phó ngày thường tắm rửa thay quần áo đều trốn tránh chúng ta."
Văn Thù Nhàn ha ha cười, nói: "Kia bằng không cậu ấy làm trò trước mặt cậu sao? Cậu sao lại đáng khinh như vậy?"
Thôi Giai Nhân đá vào chân cô: "Cậu mới đáng khinh, tôi và cậu nói chuyện đứng đắn."
Văn Thù Nhàn: "Ai nha cậu nói sao, không nên động thủ động cước, nếu không tôi sẽ cho rằng cậu yêu tôi."
Cô mở to mắt, nói: "Âyza, tôi nói nghiêm túc, tôi cảm thấy điều kiện của tôi không thua so với bạn trai cậu, thật sự không suy xét về tôi một chút sao?"
Thôi Giai Nhân lạnh lùng nói: "Tôi thích mang bả nhi."
Tròng mắt Văn Thù Nhàn lăn long lóc vừa chuyển, thâm tình chân thành nói: "Tôi nguyện ý biến tính vì cậu."
Thôi Giai Nhân lại nói: "Quá lùn."
Văn Thù Nhàn ngậm một miệng nước, dùng sức phun về phía trước, Thôi Giai Nhân bị cô phun một mặt nước, không cam lòng yếu thế mà phun lại. Trong phòng tắm tràn ngập tiếng cười vui, từ tấm cửa truyền ra rất xa.
Mối quan hệ của thẳng nữ chính là giản dị tự nhiên như vậy.
Phó Du Quân bước qua cửa phòng tắm, yên lặng mà đi xa vài bước.
Trận chiến nơi phòng tắm kết thúc trong ngang sức.
Văn Thù Nhàn lau khô bọt nước sau đó mặc áo ngủ dài đến mắt cá chân, cả người ấm áp dào dạt, tóc tai đều được thỏa mãn. Cô làm bộ trong tay mình có điếu thuốc, hút lên, phiêu phiêu dục tiên.
Thôi Giai Nhân nói: "Tôi quên lấy áo ngủ."
Văn Thù Nhàn lập tức nói: "Ở tủ quần áo trong phòng, tôi đi lấy cho cậu."
Thôi Giai Nhân nói: "Bảo Lão Phó lấy cho tôi đi."
Văn Thù Nhàn bĩu môi, lẩm bẩm câu có gì khác nhau, ra cửa tìm Phó Du Quân.
Thôi Giai Nhân đợi một lát, tiến vào vẫn là Văn Thù Nhàn, Văn Thù Nhàn đem áo ngủ ném cho cô, nói: "Lão Phó nói cậu ấy có việc."
"Cậu ấy có chuyện gì?"
"Tôi cũng không biết," Văn Thù Nhàn gãi gãi tóc, nói: "Cũng không thấy cậu ấy làm gì, chắc chơi di động đi." Cô nhẹ nhàng mà tê thanh, nói: "Hôm nay sao cậu lại quan tâm Lão Phó như vậy, cậu chính là người đã có đối tượng, thật phải xếp hàng, kia cũng là đến phiên tôi trước."
Thôi Giai Nhân thật muốn cạy sọ não cô ra để nhìn xem vỏ đại não của cô có phải là bóng loáng đến một chút nếp nhăn đều không có hay không.
Phó Du Quân đem dãy số di động có được từ chỗ Quan Hạm đưa vào khung thêm người lên hệ ở WeChat, tra tìm. Trái tim Phó Du Quân hướng lên trên đề ra một giây, trước mắt đi theo choáng váng rất nhỏ, giây tiếp theo vui vẻ ra mặt.
Tra được một cái số WeChat, hình đại diện là nền trắng chữ đen, Phó Du Quân thấy rõ hai chữ mẫu hậu kia không khỏi cười.
Cho người ta cảm giác là người có tính lãnh đạm giống cô.
Đầu ngón tay của Phó Du Quân rơi xuống nút tăng thêm, xuất hiện giao diện xác nhận, cô muốn phản hồi, nắm chặt di động, trái tim thình thịch.
Như vậy có thể có vẻ quá ân cần hay không?
Lúc tối thoạt nhìn bộ dáng chị ấy một chút đều không muốn phản ứng mình, vạn nhất bị phản cảm......
Nhưng tính cách đối phương, hẳn là thuộc về trường hợp nếu mình không chủ động cơ bản liền sẽ thành không có chuyện gì xảy ra.
Thêm hay không thêm đây?
"Cậu rất lạnh sao? Sao lại mặc nóng như vậy?" Cô nghĩ đến quá mức mê mẩn, liền Văn Thù Nhàn đi đến bên người từ lúc nào cô cũng không biết.
Phó Du Quân nghiêng đầu tránh đi tay Văn Thù Nhàn duỗi lại đây, khóa màn hình di động lại, nói: "Mới vừa tắm xong, bị gió lạnh."
Văn Thù Nhàn: "Ca hát không?"
Phó Du Quân: "Hát, tôi đi chỉnh âm thanh."
Quỷ khóc sói gào đến gần sáng, chỉ có Văn Thù Nhàn còn sinh long hoạt hổ, Phó Du Quân ôm di động ngồi ở sô pha rối rắm, Thôi Giai Nhân ngồi ở bên cạnh cô, không đầu không đuôi mà nói câu: "Cậu hình như rất để ý Quan trợ lý."
Phó Du Quân xoay mặt cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
"Tôi thích chị ấy." Phó Du Quân biểu tình bình tĩnh.
Thích chính là thích, không có gì phải che che dấu dấu.
Thôi Giai Nhân ngồi xếp bằng ở sô pha, cầm lấy đồ uống có ga trên bàn trà lên uống, cười nói: "Chuyện khi nào?"
"Ngày đó khi Đường Đường uống say, tôi và chị ấy gặp mặt lần đầu tiên."
"Nhất kiến chung tình?"
"Cho là vây."
"Trước kia tôi cảm thấy đồng tính luyến ái hẳn là số ít, không nghĩ tới ký túc xá của chúng ta liền một nửa."
"Là sự việc ngẫu nhiên."
Hai người tự nhiên mà nói chuyện phiếm.
Văn Thù Nhàn xả giọng nói kêu mệt mỏi, quay đầu thấy hai người vừa nói vừa cười, tò mò hỏi: "Hai ngươi nói chuyện gì vậy? Cho tôi nghe một chút."
Thôi Giai Nhân cầm lon, lắc lắc về phía cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cũng không có gì, Lão Phó và Đường Đường giống nhau, đều là cong."
Văn Thù Nhàn mở to hai mắt, tại chỗ sửng sốt vài giây, đột nhiên bỏ micro qua một bên, ngao một giọng nói nhào lên tới, đem Phó Du Quân ấn ở sô pha: "Đừng nói nữa, tôi đồng ý! Từ hôm nay trở đi tôi chính là bạn gái của cậu!"
Phó Du Quân gian nan mà kéo lại cổ áo ngủ của mình.
Văn Thù Nhàn cảm động đến nước mắt lưng tròng: "Ông trời rốt cuộc mở mắt, từ hôm nay trở đi ký túc xá của chúng ta toàn viên thoát cô đơn! Bồ Tát phù hộ, ngày mai tôi liền đi chùa dâng hương Phật Tổ!"
Phó Du Quân tựa như gái nhà lành bị cưỡng bách, Thôi Giai Nhân đem Văn Thù Nhàn kéo ra, nói: "Cậu ấy đã có người yêu thích."
Văn Thù Nhàn: "Không phải tôi?"
Thôi Giai Nhân: "Không phải."
Văn Thù Nhàn: "Chớ nói, còn nói muốn rơi lệ." Cô hít hít cái mũi, hỏi: "Ai ?"
"Cậu đã gặp qua, Quan Hạm trợ lý của Tần lão sư." Thôi Giai Nhân trả lời.
Văn Thù Nhàn bật thốt lên nói: "Cô ấy mà cậu cũng dám thích?"
Phó Du Quân: "......"
Thôi Giai Nhân hoà giải nói: "Làm người luôn phải có mộng tưởng, vạn nhất thực hiện được, đúng không?"
Phó Du Quân: "...... Tôi coi như là cậu đang cổ vũ tôi đi."
Văn Thù Nhàn đột nhiên một kích chưởng nói: "Trách không được hèn gì cậu muốn lưu phương thức liên hệ của chính mình, không nói sớm, suýt nữa thì tôi phá hư chuyện tốt của cậu rồi."
Phó Du Quân tâm mệt mà vẫy vẫy tay: "Trước không nói cái này, tôi mệt rồi, muốn ngủ."
Văn Thù Nhàn tắt âm nhạc, đưa cái người vì tình mà khốn khổ Phó Du Quân trở về phòng, còn làm động tác cố lên với cô.
***
Trong ngôi nhà ở núi Vọng Nguyệt.
Tần Ý Nùng nhận lấy nước ấm Đường Nhược Dao bưng tới, uống uống đột nhiên cười.
Đường Nhược Dao cũng cười nói: "Chị suy nghĩ cái gì?"
Tần Ý Nùng đem ly nước buông xuống, đem Đường Nhược Dao kéo vào trong lòng ngực mình ôm lấy, chóp mũi thân mật cọ lên gương mặt mềm nhẵn của nàng, cười nói: "Em cảm thấy Quan Hạm thế nào?"
Đường Nhược Dao xoay mặt hôn hôn lên môi người phụ nữ, mới nói: "Quan trợ lý khá tốt, cẩn thận chu đáo, làm sao vậy?"
"Chị hỏi không phải năng lực làm việc, là phương diện tình cảm."
"Cô ấy yêu đương?"
"Không phải, có người coi trọng em ấy."
"Lá gan thật đại." Đường Nhược Dao nói xong lập tức khụ một tiếng, nói: "Em cái gì cũng chưa nói."
"Yên tâm, chị không nói với em ấy. Trộm nói cho em cái bí mật," Tần Ý Nùng đến bên tai nàng, nhỏ giọng gằn từng chữ một nói: "Chị - cũng - là - nghĩ - như - vậy ..."
Đường Nhược Dao ha ha cười ra tiếng.
Tần Ý Nùng điểm chóp mũi nàng: "Tiểu phôi đản (trứng thối nhỏ)."
Đường Nhược Dao nổi lên một thân da gà, không được tự nhiên mà xoay hai cái trong lòng ngực cô, nói: "Có chút buồn nôn."
Tần Ý Nùng trầm tư một phen, nói: "Chị cũng thấy vậy, lần sau không nói nữa."
Đường Nhược Dao tò mò cực kỳ: "Ai coi trọng cô ấy?"
Tần Ý Nùng chỉ chỉ môi mình.
Đường Nhược Dao nghiêng đầu hôn cô, Tần Ý Nùng giơ tay giữ lấy sau đầu nàng, một cái tay khác cô giữ lấy vòng eo nàng, làm nàng gắt gao mà dán về phía mình. Từ từ nhập thâm, Đường Nhược Dao bị cô hôn đến thở không nổi, không ngừng mà hừ ra tiếng trái tim nhảy tăng tốc.
Không gian yên tĩnh làm hormone lan tràn đến không kiêng nể gì.
Tần Ý Nùng dần dần quên mất ước nguyện ban đầu của mình, Đường Nhược Dao phía sau lưng dựa vào sô pha, chiếc cổ thon dài ngửa ra sau cong ra một độ cung ưu nhã, bấm tay bắt được gối ôm trong tầm tay, gối ôm là một nhân vật trong phim hoạt hình, đã bị nắm chặt đến nhìn không ra bộ dáng ban đầu vốn có.
Đường Nhược Dao ôm lấy đầu Tần Ý Nùng, năm ngón tay luồng vào trong những sợi tóc mềm mại của người phụ nữ, nhẹ nhàng vuốt ve. Tần Ý Nùng hôn môi nàng, chỉnh lại cổ áo bị loạn của nàng.
Đã không phải lần đầu tiên gián đoạn, Đường Nhược Dao trực tiếp hỏi: "Tại sao?"
Tần Ý Nùng dùng cái cớ lúc trước qua loa lấy lệ nàng: "Em còn nhỏ."
Đường Nhược Dao trực tiếp bắt lấy tay cô, kéo qua, Tần Ý Nùng không phòng bị, rõ ràng xúc cảm từ đầu ngón tay cùng lòng bàn tay truyền tới. Đốt ngon tay trắng nõn của Tần Ý Nùng không tự chủ được mà cuộn lại.
Đường Nhược Dao ánh mắt sắc bén cơ hồ có chút khiêu khích: "Nhỏ sao?"
Tần Ý Nùng: "......"
Một lần nữa trở lại vấn đề kia, Đường Nhược Dao hỏi: "Tại sao không làm chuyện kia với em?"
Trong đầu Tần Ý Nùng lung tung rối loạn, trong chốc lát tâm viên ý mã (tâm trí xáo động dễ mất kiếm soát) cầm lòng không đậu, trong chốc lát dừng cương trước bờ vực ngã Phật từ bi, cô nuốt nuốt nước miếng, ma xui quỷ khiến mà nói ra một cái lý do: "Còn chưa gặp gia trưởng (người lớn trong nhà)."
Đường Nhược Dao nhíu mày: "Không phải gặp qua rồi sao?"
Tần Ý Nùng thật vất vả bắt lấy một cọng rơm, tự nhiên mà nhận lấy, nói: "Em gặp qua nhà chị, nhưng chị còn chưa có gặp qua gia trưởng của em."
Đường Nhược Dao nói: "Mẹ em mất, ba em người thực vật, chị muốn gặp mẹ kế của em?"
Tần Ý Nùng: "...... Cái này, cũng không phải không được?" Cô cái khó ló cái khôn nói: "Chị muốn đến chỗ em lớn lên nhìn xem. Hơn nữa cho dù ba của em trở thành người thực vật, về tình về lý, chị cũng phải đi gặp."
Đường Nhược Dao nhìn cô chằm chằm.
Phía sau Tần Ý Nùng là một lưng mồ hôi.
Đồng hồ treo tường tí tách, ước chừng qua một phút đồng hồ, Đường Nhược Dao thỏa hiệp nói: "Được thôi, nghỉ đông em về nhà, chị và em cùng nhau về?"
Tần Ý Nùng nói: "Đương nhiên."
Đường Nhược Dao nhiều lần ra lệnh và giảng giải: "Gặp gia trưởng xong, chị không thể lại cự tuyệt em."
Tần Ý Nùng đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, gật gật đầu.
Hiện tại tiểu bằng hữu cũng không biết cái gì gọi là rụt rè sao?
Đường Nhược Dao cũng đã từng rụt rè, nhưng cuộc nói chuyện giữa Tần Ý Nùng và Lâm Nhược Hàn không thể nghi ngờ đem cảm giác thấy thẹn của nàng giảm xuống một chút. Người trưởng thành, hẳn là có một nói một, giản dị tự nhiên.
Đêm đó, Tần Ý Nùng khiếp sợ phát hiện, Đường Nhược Dao thế nhưng sẽ dirty talk. Tuy rằng mới lạ, nhưng ai nói loại mới lạ này không gây kích thích thần kinh.
Trong quá trình liền thay đổi ga trải giường một lần, trước khi ngủ lại thay một cái nữa, Tần Ý Nùng đã đủ mà ngủ. Hôm sau người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn đem cô từ trong giấc mơ say ngủ đánh thức dậy, tầm mắt Tần Ý Nùng nhìn không tới được Đường Nhược Dao, đầu ngón tay ôn nhu mơn trớn thái dương ướt nhẹp mồ hôi của cô gái trẻ, đem tóc dài của nàng vén ra sau.
Đường Nhược Dao súc miệng đánh răng, quay lại thấy Tần Ý Nùng vẫn còn nằm không nhúc nhích, nàng lấy ra cái tay Tần Ý Nùng đang đặt che mắt, khóe miệng hiện lên buồn cười, nhẹ giọng nói: "Bảo bảo?"
Tần Ý Nùng không mở mắt, nhưng ngực phập phồng.
Cô liên tưởng đến một ít ký ức kịch liệt.
Đường Nhược Dao khom lưng hôn hôn cô, nói: "Em đi làm bữa sáng, chị ngủ tiếp một lát."
Tần Ý Nùng không nói lời nào, sứt sẹo mà giả bộ ngủ.
Đường Nhược Dao dịch lại góc chăn cho cô, lê dép lê đi ra ngoài.
Tần Ý Nùng lại lần nữa đem đôi mắt của mịn che lại, độ cung nơi khóe môi lại càng dương càng cao.
***
Đường Nhược Dao đặt ly sữa bò nóng trước mặt Tần Ý Nùng, ngồi xuống đối diện cô, hướng phun tư phiến thượng mạt trái cây tương, hỏi: "Tối hôm chị qua nói có người coi trọng Quan Hạm, là ai? Em biết sao?"
Tần Ý Nùng điều chỉnh dáng ngồi, làm sau eo dựa vào gối ôm, giảm bớt ghen tuông, thuận miệng nói: "Em biết, là người trong ký túc xá bọn em."
"Phó Du Quân?"
"Thoạt nhìn bộ dáng của em không phải thực ngoài ý muốn?"
"Em cũng không biết tại sao em không phải thực ngoài ý muốn." Đường Nhược Dao xì cười ra tới, đem bánh mì đã trét mứt trái cây đưa cho cô, nói: "Khả năng là do sóng to gió lớn gì cũng đều đã gặp qua."
Tần Ý Nùng xuy nói: "Còn nhỏ tuổi, liền dám nói gặp qua sóng to gió lớn?"
Đường Nhược Dao cười nói: "Em kể cả chị cũng đã gặp qua, còn có thể lớn đến thế nào nữa?"
Tần Ý Nùng biểu tình lập tức trở nên có chút vi diệu.
Cô thầm nghĩ Đường Nhược Dao càng ngày càng sẽ mạnh, thế nhưng ẩn dụ cô nước nhiều.
Đường Nhược Dao chính mình cười nửa ngày, phát hiện Tần Ý Nùng không đáp lời nói của mình, hỏi: "Chị làm sao vậy?"
Tần Ý Nùng ý vị không rõ nhìn nàng một cái, ở trong lòng thả câu tàn nhẫn nói: Sớm muộn gì cũng đến phiên em.
Đường Nhược Dao: "???"
Có đôi khi nàng cảm thấy ánh mắt Tần Ý Nùng hàm nghĩa quá mức phong phú, nàng hoàn toàn theo không kịp tiết tấu của đối phương. Đường Nhược Dao không dấu vết thở dài, còn phải nỗ lực học tập, mở rộng giới hạn tri thức.
***
Quan Hạm sáng sớm liền nhận được tin nhắn của Phó Du Quân.
【 Quan trợ lý, ăn chưa? 】
Quan Hạm đang gắp sủi cảo, chấm cái đĩa nước dấm, lãnh khốc vô tình mà trả lời: 【 Khi nào về trường, tôi đi đón mọi người 】
Phó Du Quân quay cuồng một vòng trên giường lớn ở khách sạn, đem mặt dùng sức vùi vào gối đầu.
Không thể nhụt chí, không ngừng cố gắng.
【 Bọn em lúc nào cũng được, chờ chị cơm nước xong đi 】
Quan Hạm nhíu mày.
【 Tôi là trợ lý của Tần tỷ, lý nên phục vụ mọi người 】
Phó Du Quân đánh chữ nói: 【 Nhưng chị không phải trợ lý của bọn em a, mọi người thông cảm cho nhau 】 nói như vậy Quan Hạm hẳn là có thể cùng cô "tôi tới em đi" mà nói nhiều thêm mấy câu đi?
Quan Hạm: 【 Quyết định xong thời gian xuất phát, nói với tôi trước nửa tiếng 】
Phó Du Quân: "......"
Buổi sáng 9 giờ.
Văn Thù Nhàn đánh ngáp từ phòng ra tới, nhìn thấy Phó Du Quân giống như một con cá mặn nằm ở sô pha phòng khách, xoa xoa đôi mắt, nói: "Ta cái ngoan ngoãn, ta không nhìn lầm đi, đây là ai a?"
Phó Du Quân mở to mắt, hữu khí vô lực nói: "Là Lão Phó kính yêu của cậu."
Văn Thù Nhàn cười ha ha.
Cô trở về kéo Thôi Giai Nhân từ trong ổ chăn ra, cùng nhau thưởng thức kỳ cảnh.
Thôi Giai Nhân nói: "Sao lại thế này? Cậu liên hệ Quan trợ lý sao?"
Phó Du Quân mở bàn tay ra, trực tiếp đưa điện thoại di động giao ra tới. Văn Thôi hai người truyền đọc, Văn Thù Nhàn tấm tắc thở dài: "Vị chị gái này thật là đmột chút ý tứ đối với cậu đều không có, địa ngục hình thức a."
Thôi Giai Nhân uyển chuyển khuyên: "Hay là cậu đổi người khác?"
Phó Du Quân xua xua tay: "Không nói, các cậu muốn khi nào về? Tôi báo cho chị ấy biết trước."
Văn Thù Nhàn nói: "Hiện tại thông báo, bảo cô ấy lên lầu đón chúng ta, sau đó tôi và Thôi Giai Nhân cố ý kéo dài thời gian, tạo không gian riêng gần nhau cho hai người, thế nào?"
Phó Du Quân nói: "Như vậy không ổn lắm?"
"Có cái gì không tốt, liền quyết định như vậy." Văn Thù Nhàn dùng di động của cô soạn tin nhắn gửi đi, Phó Du Quân nhìn, không có ngăn cản.
28 phút sau, Quan Hạm ấn vang lên chuông cửa.
Văn Thù Nhàn cùng Thôi Giai Nhân biểu diễn một cái thoáng hiện, biến mất tại chỗ. Phó Du Quân thờ ra một hơi, đi ra mở cửa.
Quan Hạm thay một thân công sở màu đen, sơ mi trắng bên trong không chút cẩu thả gài đến nút thứ hai từ trên xuống, gọng kính màu bạc làm cho cô từ trong ra ngoài tản ra khí chất tính anh văn nhã hấp dẫn.
Từ ngũ quan đến dáng người đến khí chất, đều là gu của Phó Du Quân.
Quan Hạm nâng lên đôi mắt: "Chào Phó tiểu thư."
Phó Du Quân chậm nửa nhịp mà trả lời: "Chào Quan trợ lý." Cô quay đầu lại nhìn, biểu tình tận lực tự nhiên mà mở miệng: "Hai cậu ấy còn chưa xong, chị trước ngồi một lát?"
Cô nghiêng người để Quan Hạm tiến vào, rót cho cô ấy ly nước.
Quan Hạm gật đầu: "Cám ơn."
Phó Du Quân: "Quan......"
Di động Quan Hạm vang lên, cô nói: "Chờ một lát." Cô đi đến trước cửa sổ nói chuyện điện thoại, không biết đối diện là ai, dù sao trên mặt cô không có chút biểu tình nào, môi khép mở, ngữ tốc thực mau, như là ở giáo dục cấp dưới.
Phó Du Quân một bàn tay đáp ở trên sô pha, đôi mắt không chớp mà nhìn.
Quan Hạm: "Chút việc nhỏ này cũng làm không tốt, muốn cô làm cái gì ăn không biết? Ngày mai tôi lại dạy dỗ cô, đừng nghĩ tìm Tần tỷ lừa dối để qua ải, đem điện thoại người đó gửi cho tôi." Quan Hạm tắt cuộc gọi với trợ lý thứ nhất của Tần Ý Nùng, ra bên ngoài tiếp tục gọi một cuộc khác.
Phó Du Quân về phòng gọi hai người Văn Thôi ra, nói: "Đi thôi, không có cơ hội."
Văn Thôi hai người thi lấy ánh mắt đồng tình với cô.
Phó Du Quân tiêu sái mà cười nói: "Nghĩ tích cực, tôi không có cơ hội, người khác cũng không có cơ hội sao? Trên đời vô vàn việc khó, chỉ cần chịu trèo lên."
Quan Hạm cắt đứt điện thoại đi tới: "Xin lỗi, có thể đi rồi sao?"
Ba người gật đầu.
Quan Hạm lái chiếc xe hơi lại đây, Phó Du Quân thuận lý thành chương ngồi ghế phụ. Cô nhìn Quan Hạm gài đai an toàn, đéo bao tay tuyết trắng vào, hai tay vững vàng mà giữ vô lăng, thân xe không ngừng lắc lư theo động tác của cô, còn có trái tim tuổi trẻ đang nhảy lên kia của Phó Du Quân.
Quan Hạm đã rời đi thật lâu, Phó Du Quân còn đang nhìn nơi xa xuất thần, mất hồn mất vía.
Văn Thôi hai người lẫn nhau coi liếc mắt một cái, mỗi người giữ lấy một bên cánh tay của cô, đi về phía ký túc xá.
Tình yêu thật là một thứ đáng sợ, tới vô ảnh, như là anh túc, lặng yên liền chôn xuống hạt giống.
Văn Thù Nhàn không muốn yêu đương, một người tự do tự tại không biết có bao nhiêu sung sướng.
Quan Hạm hồi âm Tần Ý Nùng : 【 Đã đưa đến trường học 】
Tần Ý Nùng: 【 không đưa đến ký túc xá? 】
Quan Hạm: 【 Chị không có dặn dò 】
Cô chỉ chu đáo chuyện của Tần Ý Nùng, hiện tại còn có lão bản nương (vợ của bà chủ) Đường Nhược Dao, còn những người khác, tuyệt không làm hết sức.
Tần Ý Nùng: 【 Tôi phải về nhà, em lại đây đón chúng tôi 】
Quan Hạm: 【 40 phút 】
Tần Ý Nùng giơ giơ lên di động với Đường Nhược Dao, nói: "Bạn cùng phòng của em xuất sư chưa thành."
Đường Nhược Dao mát xa chân cho Tần Ý Nùng, nghe vậy ngẩng đầu hỏi: "Quan Hạm là thẳng hay cong? Trước kia có yêu đương chưa?"
Tần Ý Nùng: "Phòng làm việc bọn chị nhận người, không hỏi trải qua chuyện tình cảm."
Đường Nhược Dao nghĩ nghĩ, nói: "Em cảm thấy cô ấy có loại khí chất hấp dẫn nữ sinh, chị cảm thấy không?"
Tần Ý Nùng mặt vô biểu tình: "Không thấy a."
Đường Nhược Dao cười rộ lên: "Chị ghen a?"
Tần Ý Nùng dời mắt, nói: "Không có."
Đường Nhược Dao tới hôn cô, mỉm cười thấp giọng nói bên tai cô: "Bảo bảo."
Tần Ý Nùng không biết sao lại thế này, nàng gọi cô như vậy, cả người cô liền không thích hợp, vừa ngứa vừa tê, chân còn mềm, một chút sức lực đều vận lên không được. Cô nhìn đồng hồ treo tường, đột nhiên nói: "37 phút."
Đường Nhược Dao: "Hả?"
Tần Ý Nùng kéo ngăn kéo bàn trà ra, từ bên trong lấy ra hai cái gói màu hồng nhạt.
Đường Nhược Dao hiểu ý, nhận lấy.
"Về phòng?"
"Không."
Đường Nhược Dao nói: "Được."
Ba mươi phút sau, Quan Hạm nhận được tin nhắn của Tần Ý Nùng: 【 Chờ chúng tôi ở gara, không cần lên đây 】
Quan Hạm ngồi ở trong xe, thường thường giơ tay lên nhìn đồng hồ, lúc sau cô xuống xe, dựa ở cửa xe, nhìn về phía thang máy ở xa xa, chờ đến một tiếng rưỡi, hai người kia mới khoan thai tới muộn.
Khuôn mặt hai người trắng nõn thấu hồng, thoạt nhìn thanh thanh sảng sảng, trên người có cùng mùi hương sữa tắm.
Quan Hạm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
"Tần tỷ, Dao tiểu thư."
Tần Ý Nùng mày lưu chuyển hiện lên phong tình: "Có chút việc trì hoãn, xin lỗi."
Quan Hạm cúi đầu.
Một hàng ba người đi về Tần trạch, Tần Ý Nùng ngồi ở sau xe, khẽ cắn môi dưới, mày đẹp nhíu lại.
Đường Nhược Dao thò lại gần, lo lắng hỏi: "Không thoải mái?"
Tần Ý Nùng nâng khóe môi, cười nói: "Không có việc gì."
Đường Nhược Dao thần sắc ẩn có ảo não: "Em đã nói không cần ở......"
Tần Ý Nùng đánh gãy nàng: "Hư."
Đường Nhược Dao ngậm miệng, không lên tiếng mà xoa ấn lưng eo cho cô.
Quan Hạm dẫm phanh lại, xe hơi chậm rãi ngừng ở đèn đỏ, cô hít một hơi thật sâu, làm đạo não thiếu oxy của bản thân một lần nữa hoạt động bình thường trở lại.
Tần Lộ Nùng ở trong sân ngắm nhìn hoa cỏ phơi nắng, vừa thấy Tần Ý Nùng bị đỡ từ trong xe xuống dưới, lập tức cười.
Cô hướng Tần Ý Nùng vẫy tay nói: "Đi hai bước, không có việc gì thì đi hai bước."
Tần Ý Nùng cắn răng nói với Đường Nhược Dao nói: "Đừng đỡ chị, chị lại không phải mang thai."
Đường Nhược Dao ngập ngừng: "Chính là......"
Tần Ý Nùng nói: "Nếu em không buông chị ra, chị phải bị chị ấy cười nhạo đến ngày mai."
Đường Nhược Dao chửi thầm nói: Cho dù em không làm gì cả, chị ấy cũng có thể tìm ra đủ loại điểm để cười nhạo chị.
Nhưng nàng vẫn là nghe lời mà buông lỏng tay.
Tần Lộ Nùng có thể cười nhạo chị ấy, nhưng chính mình không thể. Mình vất vả bị liên luỵ lâu như vậy, chính mình đến dỗ dành chị ấy nuông chiều chị ấy, đây là một người tiểu 1 tự mình tu dưỡng. Đường Nhược Dao đĩnh đĩnh eo.
Tần Lộ Nùng đến gần Tần Ý Nùng, thò lại gần cùng cô cắn vài câu chọc tai, Đường Nhược Dao liền thấy Tần Ý Nùng mặt đỏ lên, nâng mặt lên, tức muốn hộc máu mà nói gì đó.
Đường Nhược Dao trong lòng oa thanh.
Nàng nghĩ: Mấy người lại đang nói đề tài người lớn kỳ kỳ quái quái gì?
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Đường muốn học còn có rất nhiều a! Đường 1 Dao 1 lâu như vậy, có phải muốn đến phiên Tần công hay không?
Chi nhánh nhị còn có trạm Tần công sao? Tần 1 Nùng của chúng ta không đáng có được rất nhiều rất nhiều rất nhiều lời nhắn lại sao!
【 Tác giả đáng yêu tự kéo phiếu như vậy, mọi người không cho cái mặt mũi sao 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro