
Chương 34: Sẽ
Đường Nhược Dao một cử động nhỏ cũng không dám.
Tần Ý Nùng ngước mắt, hỏi trắng ra: "Sẽ sao?"
________________________________________
Là sẽ chuyện này sao? Ý của chị ấy là đây sao?
Đường Nhược Dao choáng váng trong đầu, không dám thở ra một hơi nào. Sống lưng nàng thẳng cứng, nhìn sóng mắt của Tần Ý Nùng lưu chuyển dưới ánh đèn, ma xui quỷ khiến mà toát ra một câu hỏi lại: "Chị sẽ sao?"
Tần Ý Nùng không được tự nhiên mà rũ rũ mắt, sau đó ngước mắt, nghiêm trang nói: "Chị sẽ."
Đường Nhược Dao ngập ngừng: "Kia......" Nàng không dám nhìn thẳng Tần Ý Nùng, thanh âm thấp thấp, nói: "Em lại đây."
Nàng lên giường, ngồi vào bên người Tần Ý Nùng, nhỏ giọng trưng cầu ý kiến nói: "Chị thích bật đèn hay là tắt đèn?"
Tay Tần Ý Nùng ở phía sau lén lút nắm lấy gối đầu, không dấu vết thở hắt ra, nói: "Chị sao cũng được."
"Kia......" Đường Nhược Dao lại lần nữa ấp a ấp úng sau một lúc lâu, nói: "Em tắt đèn, sau đó chung ta lại...... lại......"
Tần Ý Nùng đánh gãy nàng: "Em quyết định là được."
Đường Nhược Dao cho rằng cô ghét bỏ mình vì mình không đủ quyết đoán, vội vàng tắt đèn đi, bởi vì quá sốt ruột, thiếu chút nữa cằm va vào tủ đầu giường. Trong phòng hoàn toàn tối sầm, kể cả một tia ánh trăng đều không có, chân chính duỗi tay không thấy năm ngón tay.
Đường Nhược Dao âm thầm hối hận.
Này cũng quá tối, lỡ như xuất sư không thành, chính mình còn có mặt mũi nhìn Tần Ý Nùng sao?
Trong phòng không có ánh sáng, Tần Ý Nùng rốt cuộc mặc kệ nhiệt khí dâng lên trên gương mặt mình.
Đường Nhược Dao sờ soạng tìm được tay Tần Ý Nùng, nắm lấy, sau đó ôm lấy cô cùng nằm xuống. Tần Ý Nùng nằm thẳng, nàng nằm nghiêng, ấm áp phả vào bên tai Tần Ý Nùng, một chút thẹn thùng mà kêu: "Tỷ tỷ."
Tần Ý Nùng càng thêm cứng đờ.
Cô trước đây không phát hiện cái xưng hô này có cái gì không ổn, đến lúc trường hợp riêng tư như bây giờ, lại có loại cảm giác bối luân cấm kỵ.
Tần Ý Nùng nhẹ nhàng mà hít thở, khàn khàn nói: "Đừng kêu như vậy."
Đường Nhược Dao nghe, thành thật nói: "Giọng chị có chút kỳ quái."
Tần Ý Nùng: "......"
Đường Nhược Dao rụt rè mà cười cười, gần sát bên tai cô, be bé giọng nói: "Nhưng rất là êm tai."
Nàng vốn ý muốn làm Tần Ý Nùng thả lỏng, không nghĩ tới lại làm Tần Ý Nùng càng khẩn trương, thậm chí còn muốn lấp kín miệng nàng, làm nàng đừng vô nghĩa nhiều như vậy. Trước kia cũng không thấy nàng ồn ào như vậy, thời điểm mấu chốt, blah blah... không ngừng nghỉ.
Tần Ý Nùng nâng mặt Đường Nhược Dao lên, một cái tay khác chế trụ sau đầu nàng, chủ động đem nàng hướng về phía mình.
Đường Nhược Dao cũng không muốn nói chuyện, nhưng nàng không muốn để cho toàn bộ kí ức trong đầu Tần Ý Nùng chỉ có ấn tượng nhan, cho nên vẫn cùng cô nói chuyện, ý đồ làm cho bản thân thoạt nhìn có chút chính trực.
Đôi môi chạm nhau, Đường Nhược Dao từ bỏ kế hoạch ngu xuẩn nói chuyện phiếm của mình, ở Tần Ý Nùng dẫn đường, sắm vai một cái chủ đạo giả.
Tần Ý Nùng trở nên vô cùng thuận theo, thừa nhận nàng ôn nhu cho.
Một nụ hôn thật dài qua đi, trán Đường Nhược Dao chạm vào trán người phụ nữ, ngón tay học theo Tần Ý Nùng khi ở trên sô pha, ngón cái vỗ về gương mặt hơi nóng của đối phương.
Khoảng cách của cả hai tương đối gần, Đường Nhược Dao có thể cảm nhận được đối phương hô hấp phập phồng, dồn dập rất nhiều so với lúc trước.
Không cần Tần Ý Nùng lại ám chỉ, Đường Nhược Dao đã biết làm như thế nào. Nàng hơi hơi ngẩng đầu, một chút lại một chút mà hôn mà mút đôi môi mềm mại của đối phương. Đầu ngón tay vén lên sợi tóc, chóp mũi vùi vào tóc dài mát lạnh.
Tần Ý Nùng mày hơi chau, năm ngón tay thăm tiến sâu vào sợi tóc của Đường Nhược Dao, không nhanh không chậm mà chải vuốt, phút chốc các khớp xương lại gập lên, hàm răng cắn chặt môi dưới, mơ màng ý thức mê ly.
Đường Nhược Dao một lần nữa tìm được tay cô, mười ngón đan chặt đặt ở trên gối đầu trắng tinh.
Trong đầu hiện lên hình ảnh kỳ quái giống như quân kéo đèn, có khi là tuấn mã trên thảo nguyên mênh mông, có khi là đại bàn bay lượn phía chân trời, có khi là đàn vịt dưới cầu ở vùng sông nước Giang Nam, lại có cảm giác thủy triều mãnh liệt hít thở không thông như sắp chết. Tần Ý Nùng dùng hết toàn lực thoát khỏi cảm giác này, nhưng không thành công, chỉ có thể từ nó đem bản thân càng đẩy càng xa, đến điểm gió lốc, cuồng phong cuốn lên, liền cả bản thân mình cô cũng không cảm nhận được.
Thật lâu lúc sau, cô tỉnh táo lại.
Trong phòng bật đèn, sáng như ban ngày.
Cô híp híp mắt, đôi mắt đau đớn vì ánh sáng, ngón tay mới vừa động, một bàn tay khác còn nhanh hơn cô, nhẹ nhàng mà che khuất đôi mắt cho cô.
"Có phải quá sáng không?" Đường Nhược Dao hỏi cô.
"Có chút." Hồi lâu không mở miệng nói chuyện, làm thanh âm của Tần Ý Nùng có chút khô khốc.
Đường Nhược Dao chỉnh cho ánh sáng giảm đi một chút, từ khe hở ngón tay chậm rãi để cho ánh sáng xuyên qua, nói: "Như vậy được không?"
"Ừm."
Đường Nhược Dao trước tiên mở ra khe hở ngón tay để cho cô thích ứng trong chốc lát, lại chậm rãi dời tay đi.
"Khá hơn chút nào không?" Nàng một ngữ hai ý nghĩa.
Tần Ý Nùng khôi phục lại, híp híp mắt, lười biếng nói: "Tàm tạm."
Đường Nhược Dao lúng ta lúng túng, ngược lại không biết nên nói cái gì mới tốt.
Nàng vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, nghẹn ra một câu: "Chị muốn tắm rửa không?"
Tần Ý Nùng nói: "Đợi lát nữa đi." Cô nhìn về phía Đường Nhược Dao sau khi lấy tay ra liền không biết phải làm gì, nói: "Em không ôm chị?"
Đường Nhược Dao ôh ôh hai tiếng, chạy nhanh ôm lấy cô.
"Quá dùng sức, em muốn siết chết chị sao?"
"Ơh không...... Em sai rồi."
Tần Ý Nùng giận nhưng không giận mà liếc nàng một cái, điều chỉnh một cái tư thế thoải mái ở trong lòng ngực nàng, nhắm mắt lại.
Đường Nhược Dao xác nhận cô không có nhìn mình, mới yên tâm mà nhếch môi, lộ ra vài phần tươi cười ngốc nghếch.
Người này từ trong ra ngoài, từ thân đến tâm đều thuộc về nàng.
Hai người yên lặng hưởng thụ thời khắc bình yên, dư vị từng người. Tần Ý Nùng từ trước đến nay không có buồn ngủ, vài phút sau, tròng mắt ở dưới mí mắt hơi hơi chuyển động, mở mắt.
Cô nghỉ ngơi đủ rồi, có thể lại "đến" một lần nữa, sau đó liền nhìn thấy Đường Nhược Dao ngủ rồi.
Tần Ý Nùng: "......"
Một chút đều không có cảm giác ngoài ý muốn.
Tần Ý Nùng lướt qua Đường Nhược Dao, duỗi tay tắt đèn bàn, Tần Ý Nùng vừa bực mình vừa buồn cười mà chiếm tiện nghi của Đường Nhược Dao, dùng sức niết gương mặt nàng, cuối cùng đem người yêu trẻ tuổi ngủ trầm như chết của mình cuốn vào trong lòng ngực, nhắm mắt ấp ủ buồn ngủ.
Những tia nắng ban mai đầu tiên ánh vào cửa sổ.
Đốt ngón tay đặt bên ngoài chăn của Tần Ý Nùng đáp giật giật, trong mơ màng cô nhận thấy được động tĩnh sột sột soạt soạt liền mở mắt, cô cúi đầu, thấy được cái đầu đen nhánh của Đường Nhược Dao.
"Em đang làm gì?" Nữ nhân mang theo giọng mũi lười biếng mới vừa tỉnh.
Đường Nhược Dao dậy sớm chơi lưu manh vừa vặn bị bắt được, một đầu vùi vào trong chăn như đà điểu (đà điểu vùi đầu vào trong cát để trốn địch).
Tần Ý Nùng kéo nàng lên, cười nói: "Chị lại không có mắng em, em luôn trốn cái gì?"
Đường Nhược Dao như cũ rũ đầu, lộ ra một đôi lỗ tai cún con đỏ bừng.
Tần Ý Nùng duỗi tay qua nhéo nhéo.
Đường Nhược Dao đem mặt vùi vào gối đầu.
Áo ngủ của cả hai còn ném ở góc giường từ đêm qua, Đường Nhược Dao dậy sớm hơn, sau mấy phen động tác, làm cho cái chăn đẩy xuống dưới hông, cái lưng trơn bóng như ngọc lộ ra bên ngoài, ánh mắt Tần Ý Nùng dừng lại hai giây, ánh mắt thâm hối, kéo chăn lại giúp nàng.
Tần Ý Nùng thở dài, hỏi Đường - đà điểu: "Có đói bụng không?"
Đường Nhược Dao thanh âm từ gối đầu trầm xuống buồn mà truyền ra tới: "Không đói bụng."
Tần Ý Nùng nói: "Chị đói bụng."
Nói xong khuỷu tay cô chống khởi nửa người trên, Đường Nhược Dao bỗng nhiên bạo khởi, một cái nhanh như hổ đói vồ mồi đem cô ấn ngược trở lại.
Đường Nhược Dao dùng một đôi mắt to mà có thần yên lặng nhìn cô.
Tần Ý Nùng mày mục không kinh, khóe môi không dễ phát hiện mà ngoéo lên một cái.
Cọ xát lâu như vậy, rốt cuộc lấy hết can đảm đi vào chính đề sao?
Sau một lúc lâu, Đường Nhược Dao nói: "Em đi làm bữa sáng."
Tần Ý Nùng khóe miệng cứng đờ.
Đường Nhược Dao một lăn long lóc xuống đất, nắm lấy áo ngủ trên sô pha phủ thêm, vừa buộc đai lưng vừa bước nhanh đi ra ngoài.
May nàng đi khá nhanh, nếu không khó mà nói được Tần Ý Nùng có một chân đá bay nàng hay không.
Tần Ý Nùng một mình một người nằm ở trên giường phòng ngủ chính, mu bàn tay đặt trên trán, lẳng lặng mà nhìn trần nhà hoài nghi nhân sinh.
Như thế nào có thể để Tần Ý Nùng bị "làm" còn phải làm bữa sáng chứ? Đường Nhược Dao ôm tính toán như vậy vào phòng bếp, công việc lu bù lên.
Tần Ý Nùng vọt tắm rửa, đem khăn trải giường thay đổi ném vào máy giặt, từ phòng ngủ ra tới đến phòng khách, mở ra TV. Đường Nhược Dao thỉnh thoảng từ trong cửa phòng bếp lén liếc nhìn cô một cái, giống như cô vợ nhỏ vừa mới xuất giá, Tần Ý Nùng mày mắt hơi cong, không hề hay biết.
Đường Nhược Dao đem hai chén mì đặt lên bàn ăn, bày xong đũa cùng muỗng sứ.
Tần Ý Nùng không đợi nàng kêu, chính mình liền đứng dậy đi tới. Đường Nhược Dao ba bước làm hai xông lên, không nói một lời, một bàn tay cầm lấy tay Tần Ý Nùng, một cái tay khác đỡ lấy eo Tần Ý Nùng, tiểu tâm mà đỡ cô đi đường.
Tần Ý Nùng: "......"
Cô biểu tình phức tạp mà nhìn Đường Nhược Dao, nói: "Chị không mang thai."
Đường Nhược Dao gật đầu như đảo tỏi: "Em biết."
Tần Ý Nùng biểu tình càng một lời khó nói hết, hỏi: "Vậy em làm gì vậy?"
Đường Nhược Dao không nói lời nào.
Tần Ý Nùng: "......"
Được rồi, thích làm gì thì làm đi.
Vẫn chưa hết, Đường Nhược Dao còn đỡ cô ngồi vào ghế dựa, một cái bước dài vọt tới sô pha, cầm lấy một cái gối ôm, một cái bước dài vọt trở về, lót ở sau eo Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng nhìn nàng: "......"
Đường Nhược Dao như cũ không đáp lời, yên lặng mà ngồi đối diện cô, cầm lấy đôi đũa, đem thịt trong chén mình gắp cho cô, nhỏ giọng nói: "Ăn đi."
Tần Ý Nùng nhích ghế dựa lại gần, gối ôm mềm mại ở sau eo cô, cô dùng đôi đũa gắp mấy sợi mì, bỏ vào muỗng sứ, trong chớp nhoáng liền hiểu hành động của Đường Nhược Dao hôm nay là kịch bản gì.
Tần Ý Nùng: "......"
Xem ra em ấy có hiểu lầm rất sâu đối với chuyện này.
Không phải mỗi người lên đều sẽ eo đau chân mỏi, đặc biệt là cường độ như vậy đối với cô, còn không bằng cô ở phòng tập thể thao chạy bộ.
Nhưng Tần Ý Nùng ác thú vị mà không có chọc thủng nàng.
Tần Ý Nùng cười ăn thìa mì đầu tiên.
Đường Nhược Dao liếc thấy cô tươi cười phát ra từ nội tâm, cũng nhẹ nhàng thở ra theo.
Thật ra mà nói, sáng nay sau khi thức dậy nàng liền phát hiện Tần Ý Nùng đối với nàng có loại như có như không oán niệm. Rõ ràng đêm qua còn rất tốt, cho nên Đường Nhược Dao phỏng chừng là tác dụng chậm đi lên, cô không thoải mái, lại liên hệ Văn Thù Nhàn giảng những cái tiểu thuyết đó cho nàng, suy luận ra và kết luận. Nhưng nữ nhân đều là thẹn thùng, hỏi trắng ra khả năng sẽ thẹn quá hóa giận, Đường Nhược Dao liền chỉ làm việc không nói lời nào.
Cùng lúc đó, nàng cũng sinh ra một loại ta thực hành tự đắc. Nếu nàng "làm" không được, thì làm gì có chuyện Tần Ý Nùng sẽ cho nàng sắc mặt? Kia xem ra tại phương diện này mình vẫn là rất có thiên phú nhỉ. Đây là vòng quan trọng nhất để hài hòa giữa tình cảm, nàng đã đạt tiêu chuẩn, thật đáng mừng.
Khẳng định cả hạ có thể lâu lâu dài dài mà trải qua cả đời.
Đường Nhược Dao cúi đầu cười lên tiếng âm.
Tình nhân cười cực kì có sức cuốn hút, Tần Ý Nùng không thể biết giờ phút này nàng đang cười cái gì, nhưng không ngại mà cười ra tiếng theo nàng.
Hai người cười tương đối to.
Mì cũng đều sắp lạnh hết, hai người chị thúc giục em em thúc giục chị mà giải quyết bữa sáng.
Tần Ý Nùng nhận lấy khăn giấy Đường Nhược Dao đưa, thong thả ung dung mà lau miệng, dò hỏi: "Hôm nay về nhà với chị không? Mẹ chị làm món ngon."
Đường Nhược Dao nói: "Được ạh."
Tần Ý Nùng nói: "Ninh Ninh đã biết gọi người, chơi vui hơn so với trước kia."
Đường Nhược Dao cười rộ lên, hỏi: "Còn kêu chị là mẹ không?"
Tần Ý Nùng lắc đầu cười nói: "Không còn, bất quá kêu tiểu dì kêu đến rất thuận miệng, con bé rất thích chị." Khi cô nói đến trẻ con, trong ánh mắt mang ánh sáng rạng rỡ, thần thái toả sáng, có chút khác bình thường.
Đường Nhược Dao ý động, cắn cắn môi, hỏi: "Chị thích trẻ con sao?"
Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, nói: "Cũng tạm?" Cô ngưng mi suy tư vài giây, sửa lời nói: "Rất thích. Em biết không? Bé con của chị gái chị rất thông minh, con bé......"
Blah blah vài phút, mặt Tần Ý Nùng gương hơi nóng, khụ ra tiếng, ngừng đề tài.
Đường nếu nhìn cô, ánh mắt ôn nhuận nói: "Em rất thích nghe chị nói chuyện."
Ở bên nhau thời gian càng dài, Đường Nhược Dao càng thêm hiểu Tần Ý Nùng không phải là người nói nhiều, ngoại trừ lúc ở cùng chị gái. Hai người lẫn nhau dỗi đều có thể dỗi một ngày.
Đường Nhược Dao thừa nhận chính mình có chút ghen. Nàng hiểu rõ mỗi người đối xử với nhau đều không giống, không chỉ là nguyên nhân thân sơ viễn cận (không chỉ là nguyên nhân xa gần tiếp xúc) , nhưng nàng như cũ hy vọng Tần Ý Nùng cũng có thể lải nhải với nàng, không có gì giấu nhau.
Tần Ý Nùng đại khái đã đọc hiểu được ánh mắt của nàng, gật đầu nói: "Chị sẽ cố gắng nói nhiều hơn một chút."
Rõ ràng trong nhà chỉ có hai người các nàng, nàng giống như sợ bị người khác nghe thấy, cơ thể ngã về trước, cực nhẹ mà nói: "Thanh âm của chị lúc đó, em càng thích."
Tần Ý Nùng: "???"
Đường Nhược Dao mới lạ mà đùa giỡn xong Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng còn không biết nên như thế nào, nàng biến thành một con chưng thục con cua tại chỗ, luống cuống tay chân mà cầm chén đũa thu thập lại, bôn bôn tiến về phòng bếp, suýt nữa đụng vào cửa kính, mạo hiểm mà nghiêng người, lách qua bên cạnh mở đi vào.
Từ phản ứng của nàng thì rốt cuộc Tần Ý Nùng đã hiểu "lúc đó" là khi nào, cô xì cười, qua một lát, cô đỡ cái trán thở dài.
Làm sao bây giờ?
Đường Nhược Dao lại làm bậy quấy phá như vậy, cô sợ cô nhịn không được, không giữ được lời nói và việc làm mẫu mực.
Tần Ý Nùng rời giường sau lần thứ ba hoài nghi mà nghĩ: Đường Nhược Dao rốt cuộc đã trải qua cái gì? Là cái gì làm đầu óc em ấy khác thường như vậy? Là cái gì làm em ấy sinh ra tự tin mù quáng như vậy? Lại là ai dạy em ấy tự đắc chiến thắng như vậy?
Nghĩ trăm lần cũng không ra.
Đường Nhược Dao cầm chén đũa bỏ vào máy rửa chén, nàng ở bồn rửa trong phòng bếp lấy nước, tưới ở trên mặt, nghĩ lại lời nói mới vừa rồi của mình, xấu hổ đến ngón chân cắm xuống sàn.
Không nên nói liền đừng nói a! Một hai phải nói! Miệng thối không thối!
Trong người Đường Nhược Dao phảng phất cả ngàn con kiến đang bò, nàng thất thần mà cầm giẻ lau ở bên cạnh lên, vào lúc khoảng cách giẻ lau cách mặt nàng chỉ còn 0,01 cm, nàng hồi thần lại, đem giẻ lau ném về chỗ cũ.
Đường Nhược Dao: "Phi phi phi."
Thanh âm của Tần Ý Nùng từ bên ngoài truyền tiến vào: "Dao Dao."
Đường Nhược Dao thở sâu: "Đây ạh."
Tần Ý Nùng giương giọng nói: "Lấy cho chị ly nước."
"Tới đây." Đường Nhược Dao dùng ly pha lê rót hai ly nước mang ra, đang muốn đặt trên bàn trà ở phòng khách, Tần Ý Nùng vươn tay, nàng tự nhiên đem một ly nước đặt trên tay Tần Ý Nùng, đôi mắt Tần Ý Nùng nhìn phim tài liệu trên TV, dư quang đơn giản giản lược quét mắt qua ly nước, chuyển tới bên môi uống.
Trong lòng cô đột nhiên dâng lên sợ hãi cùng bài xích nước trong miệng, chậm chạp không có nuốt xuống.
Đường Nhược Dao mới vừa ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ, liền thấy cô nhấc chân về phía thùng rác, cúi đầu phun ra thứ gì đó, nàng tập trung nhìn vào, là nước vừa uống vào.
Đường Nhược Dao đại kinh thất sắc (cực kỳ hoảng sợ): "Nước này có vấn đề sao?"
Môi Tần Ý Nùng trắng bạch, xua xua tay.
Cô cẩn thận mà nhìn nhìn nước trong ly, chậm rãi uống một ngụm, nuốt xuống.
"Không có việc gì, vấn đề của chị."
Làm gì có chuyện Đường Nhược Dao sẽ dễ dàng tin tưởng cô không có việc gì.
Nàng đột nhiên nhớ lại tối qua Tần Ý Nùng nói về chuyện bị hạ dược, trong đầu mơ hồ hiện lên vài hình ảnh, có một lần là ở khu chơi cầu lông, chính mình vặn ra một chai nước đưa cho chị ấy, Tần Ý Nùng cũng là chần chờ một lúc mới uống, cho nên chị ấy cẩn thận với việc uống nước như vậy, đều là bởi vì đã từng trúng độc trong nước sao?
Đường Nhược Dao sắc mặt biến chuyển mờ ảo, luôn mãi do dự, thấp giọng nói: "Chị có thể nói cho em biết người kia là ai không?"
Tần Ý Nùng: "Hửm?" Cô nói: "Em muốn tìm hắn báo thù?"
"Trước tiên em nhớ kỹ, tương lai có cơ hội, em sẽ làm hắn phải trả giá đại giới." Đường Nhược Dao dùng câu Phó Du Quân nói lặp lại với cô: "Phong thuỷ thay phiên chuyển, chớ khinh thiếu niên nghèo, không phải sao?"
Tần Ý Nùng xoa xoa đầu nàng, nói: "Phải." Cô nói: "Có thể nói với em, nhưng em phải đáp ứng chị, không thể xúc động làm ra chuyện gì."
Đường Nhược Dao yên lặng nhìn cô, nói: "Em thoạt nhìn giống người lỗ mãng sao?"
Tần Ý Nùng lắc đầu.
Cô tin tưởng Đường Nhược Dao, nếu đã nói một nửa, một nửa còn lại cũng không có gì phải dấu diếm, Tần Ý Nùng nói: "Hắn tên là Lê Ích Xuyên."
Ánh mắt Đường Nhược Dao mờ mịt chớp mắt một cái, cúi đầu dùng di động tra.
Quả nhiên là một đại nhân vật có thông tin tiểu sử.
Lòng bàn tay Tần Ý Nùng vuốt ve ly nước, tổ chức sắp xếp ngôn ngữ, đạm nói: "Bảy năm trước, chị xuất đạo chính hồng, người đại diện dẫn chị đi ra ngoài xã giao, chị cho rằng giống như trước đây bồi bọn họ uống rượu nói chuyện phiếm, không nghĩ tới hắn vì lấy lòng Lê Ích Xuyên, quyết định đem chị hiến cho ông ta, chị không có phòng bị, uống lên ly trà người đại diện rót cho chị, sau khi tỉnh lại liền đã nằm ở trên giường Lê Ích Xuyên."
Đường Nhược Dao không nói lời nào, nàng cảm thấy nói cái gì đều là tái nhợt, là thương tổn Tần Ý Nùng lần thứ hai.
Cái tay còn lại của Tần Ý Nùng rũ tại bên người nóng lên, Đường Nhược Dao đem bàn tay ấm áp bao phủ lên. Nàng không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể dùng hành động tỏ vẻ nàng ở đây.
Tần Ý Nùng biết nàng không ngại, nhưng vẫn là cười cười, giải thích nói: "Bất quá hắn không có thành công, thời điểm mới vừa tính toán xuống tay, chị trước tiên liền tỉnh." Biết cô chịu thương tổn không có lớn như vậy, Đường Nhược Dao sẽ thoải mái một ít.
Quả nhiên, Đường Nhược Dao mở miệng hỏi: "Sau đó thế nào?"
Tần Ý Nùng híp mắt hồi ức nói: "Chị cùng hắn đánh một trận, cuối cùng dùng cái gạt tàn thuốc đập lên đầu của hắn, trốn vào trong tủ quần áo. Thật lâu lúc sau, hắn cùng thủ hạ của hắn đều đi rồi, chị đi ra, chạy trốn."
Trong nhưng đêm tối cô đã chịu nhiều dày vò, không phải nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu có thể khái quát hết, Đường Nhược Dao hiểu rất rõ ràng. Hiểu biết cô càng nhiều một chút, Đường Nhược Dao càng thêm thấy rõ cô ở hiện thực và trong tưởng tượng của nàng là một trời một vực, Tần đại ảnh hậu cao cao tại thượng không giống phàm nhân kia khi rút đi hào quang, cũng là một người thường giãy giụa đau khổ, thậm chí liền gia đình đều cực kỳ không xong.
Trước kia như thế nào mình lại cho rằng chị ấy là đại tiểu thư sống trong nhung lụa, một đường xuôi gió xuôi nước. Không thể lấy cớ vinh quang của chị ấy che đi đôi mắt mình. Đường Nhược Dao giơ tay, nhẹ nhàng mà tặng cho bản thân một cái tát.
Tần Ý Nùng giữ lấy tay nàng: "Em làm gì?"
Đường Nhược Dao nói: "Em là heo."
Tần Ý Nùng nói: "Chị đồng ý." Đặc biệt là khi ngủ đến cả lục thân (cha, mẹ, anh chị em, vợ con) không nhận.
Đường Nhược Dao: "......"
Tần Ý Nùng cười ha ha.
"Được rồi." Cô nhéo nhéo khuôn mặt còn có chút phúng phính trẻ con của Đường Nhược Dao, nói: "Chuyện này ngoại trừ chị và Lê Ích Xuyên, không có bất luận kẻ nào biết. Em không thể tưởng tượng được cũng là bình thường."
Đường Nhược Dao vành mắt ửng đỏ, nói: "Không bình thường."
Tần Ý Nùng nói: "Vậy sau này em muốn biết cái gì liền tới hỏi chị." Cô kéo tay Đường Nhược Dao xuống nắm ở trong tay, nói: "Em hiện tại là Tần - Đường Nhược Dao, không có sự đồng ý của chị, không thể loạn đánh chính mình."
"Vì cái gì không phải Đường - Tần Nhược Dao?"
"Đương nhiên bởi vì triều Tần có trước triều Đường." Tần Ý Nùng nghiêm trang mà nói hươu nói vượn.
Đường Nhược Dao: "......"
Nói rất có đạo lý nàng thế nhưng không có lời gì để nói lại.
Tần - Đường Nhược Dao hỏi: "Công ty quản lý trước đây của chị tên gì?"
"Giải trí Huy Duyệt."
"Hình như em chưa từng nghe qua."
"Một cái công ty nhỏ, đã đóng cửa, em chưa từng nghe qua cũng là bình thường."
Đường Nhược Dao nhịn không được vỗ tay: "Đóng cửa rất tốt." Ai kêu bọn họ khi dễ Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng nghiêng đầu nhìn nàng, cười như không cười: "Em đoán xem nó như thế nào lại đóng cửa?"
Đường Nhược Dao lên mạng tra.
Internet là có ký ức, Đường Nhược Dao lục soát mấy cái tin tức cũ, ngẩng đầu nói: "Trên này viết chính là rửa tiền, cho nên bị niêm phong."
"Không những vậy, có tên sếp lớn đều vào cục cảnh sát, trong đó bao gồm Đỗ An Khải, người đại diện trước đây của chị."
"Cái này gọi là thiên lý sáng tỏ, báo ứng phải chịu sao?"
"Cho là vây đi." Tần Ý Nùng nhẫn nhịn, nhưng không nhịn được nói: "Thật ra là chị cùng An Linh sưu tập chứng cứ báo án bọn họ rửa tiền."
"Oa." Đường Nhược Dao mắt lấp lánh: "Chị thật là lợi hại a."
Tần Ý Nùng kiều kiều khóe môi, khiêm tốn nói: "Cũng tạm thôi." Kỳ quái, năm đó cô đem kẻ thù đưa vào trong nhà lao, đều không vui vẻ bằng hiện tại Đường Nhược Dao khen cô một câu. Có thể là thật sự buông xuống rồi đi.
Tần Ý Nùng lại lần nữa giơ giơ lên lông mày.
"Còn nữa không?" Đường Nhược Dao hỏi.
"Còn nữa cái gì?"
"Vả mặt giống như trong cốt truyện vậy, chính là loại chuyện người khác khi dễ chị, sau này chị sẽ quay trở lại." Đường Nhược Dao nói. Người trẻ tuổi luôn là nhiệt huyết, tin vào thế đạo công chính, chỉ cần nỗ lực phấn đấu, hết thảy tràn ngập hy vọng.
"Có a." Tần Ý Nùng đem TV không ai để ý tới ấn tạm dừng, nói: "Không phải chị đả thương Lê Ích Xuyên sao? Sau ngày đó Lê Ích Xuyên nơi nơi tìm chị, muốn cho chị một trận giáo huấn, chị biết Hàn Ngọc Bình và hắn có xích mích, liền vào một đêm đi cản xe của Hàn Ngọc Bình, ông ấy lúc ấy đang trong giai đoạn thử vai tìm nữ chính cho phim điện ảnh mới, nhưng tìm hơn nửa năm, đều vẫn không gặp được diễn viên vừa ý......"
Nhân sinh và viết tiểu thuyết giống nhau, nếu nó có kết thúc là tốt đẹp, vô luận quá trình khúc chiết (quanh co, không thẳng) như thế nào, đều sẽ làm người cảm thấy là dốc lòng.
Chạy trốn, chặn xe, đánh cược, một lần lại một lần nguy cơ, tuyệt cảnh phùng sinh, từ trên vách núi mũi đao, hữu kinh vô hiểm mà tiến về trước, bước lên giao lộ thênh thang phủ kín thảm đỏ.
Nếu không phải cùng Đường Nhược Dao nói, Tần Ý Nùng cũng không biết bản thân giống như nữ chính trong tiểu thuyết.
Cô cười ha ha.
Đường Nhược Dao sùng bái chi tình khi cô thao thao bất tuyệt, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng quả thực giống cái tiểu mê muội.
Tiểu mê muội che che mắt, nói: "Em tiêu hóa một chút."
"Em chậm rãi tiêu hóa, chúng ta tối nay về nhà ăn cơm tối." Tần Ý Nùng dùng điều khiển từ xa ấn tiếp tục phát, TV phát phim tài liệu về trái đất trải qua mười lăm năm, vận dụng công nhân mấy vạn danh, được dịch thành 16 loại ngôn ngữ, Tần Ý Nùng xem này bản là bản lồng tiếng tiếng Trung, diễn viên là một vị lồng tiếng trứ danh.
Lời kịch lồng tiếng tình cảm đầy đủ, Tần Ý Nùng nghe rất chuyên chú, cô xuất thân không chính quy, rất nhiều diễn viên chuẩn bị chuyên nghiệp tu dưỡng đều là cô từ các nơi một chút một chút ma ra tới, cũng không chậm trễ.
Nhìn nửa giờ, tiêu hóa xong Đường Nhược Dao lại đây, ôm lấy eo cô.
Đôi mắt Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm TV, bàn tay nhắm chuẩn mà dừng ở đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói: "Làm sao vậy?"
"Chị là bạn gái của em." Đường Nhược Dao ngữ khí rất kỳ quái, không giống câu hỏi lại không giống câu khẳng định.
"Đúng vậy."
"Vì cái gì?" Đường Nhược Dao lần này xác thật là câu nghi vấn.
Tần Ý Nùng cúi đầu nhìn nàng, phát hiện nàng đang cười, hàm răng tuyết trắng.
Tần Ý Nùng cũng cười nói: "Bởi vì em là chó con."
Đường Nhược Dao xoay người sang chỗ khác, bắt tay như nhận được xương, trái phải bãi bãi, khoe mẽ nói: "Chó con vẫy đuôi với chị."
Nàng đưa lưng về phía Tần Ý Nùng, quỳ vào ghế trên sô pha.
So số tuổi không biết cao thấp nhiều ít với Tần Ý Nùng mà tư tưởng lập tức liền có điểm không thuần khiết. Tần Ý Nùng khẽ hít một hơi, nhắm mắt, áp xuống tâm viên ý mã (tâm động), đem nàng vặn lại đây, khàn khàn nói: "Đừng......"
Đường Nhược Dao không nghe rõ nữa câu sau, hỏi: "Đừng cái gì? Đừng vẫy đuôi?"
"Không có gì." Tần Ý Nùng nói: "Vẫy đi." Dừng một chút, cô đạm thanh bổ sung: "Khi có người ngoài không cần vẫy."
Không thể ăn còn không thể xem vài lần sao?
Đường Nhược Dao không thể hiểu được mà nói: "Em biết a, em lại không ngốc, thực mất mặt không phải sao?"
Tần Ý Nùng hỏi: "Vẫy ở trước mặt chị liền không mất mặt sao?"
Đường Nhược Dao mặt có chút đỏ nói: "Đương nhiên không, em là cún con của chị mà."
Tần Ý Nùng tâm niệm vừa động, hỏi: "Chị là cái gì của em?"
Đường Nhược Dao không chút nghĩ ngợi nói: "Chị là ưu nhạc mỹ của em a."
Này là quảng cáo thịnh hành khắp nam bắc ngày đó, Tần Ý Nùng ấn tượng khắc sâu, phối hợp mà thất vọng nói: "A? Thì ra chị là trà sữa a?"
Đường Nhược Dao thâm tình chân thành mà nhìn cô, trả lời: "Như vậy em liền có thể đem chị phủng ở lòng bàn tay."
(“Ưu nhạc mỹ” là tên một loại trà sữa, trong quảng cáo trà sữa ấy có đoạn đối thoại như này:
Nữ: Em là gì của anh?
Nam: Em là Ưu Nhạc Mỹ của anh
Nữ: Vậy ra em là trà sữa à?
Nam: Như vậy anh có thể nâng niu em trong lòng bàn tay của mình!)
Tần Ý Nùng ha ha cười.
Đường Nhược Dao cũng hết sức vui mừng.
Đối thoại giữa những người yêu nhau đôi khi cũng không cần cái cao siêu, cái gọi là thời gian nước chảy, chỉ cần cùng người yêu ở bên nhau, đều không sống uổng phí.
Hai người ở sô pha chơi đùa một trận, trở về phòng thay quần áo đi Tần trạch.
Trước khi ra khỏi cửa, Tần Ý Nùng nói: "Vẫy đuôi."
Đường Nhược Dao liền đưa lưng về phía cô, lắc lắc cái đuôi.
Tần Ý Nùng nhìn một vòng chung quanh sảnh cửa, ánh mắt xa xôi.
...... Sau này có thể ở chỗ này "làm" thử xem.
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Nhược 1 không phụ sự mong đợi của mọi người thành công mà đi lên làm 1, mọi người có cái cảm tưởng gì hả hả hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro