Chương 28: Ngủ cùng chị
Tần Ý Nùng hắng hắng giọng nói, cười hỏi: "Em nguyện ý làm bạn gái chị sao?"
Đường Nhược Dao nín khóc mỉm cười.
"Nguyện ý!"
Tần Ý Nùng giang hai tay ra, ôn nhu khẽ cười: "Tới, bạn gái ôm."
___________________________________
Sau đó hai người nùng tình mật ý, Quan Hạm đem bản thân biến thành máy móc không có cảm tình, ngắm nhìn bên ngoài từ kính chắn gió, mắt xem lục lộ.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một bóng dánh khả nghi từ phía bên phải kính chiếu hậu tới gần.
"Tần tỷ." Quan Hạm hơi hơi nghiêng đầu, cảnh giác mà nhìn chằm chằm bóng dáng kia.
Tần Ý Nùng nắm tay Đường Nhược Dao, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Có người lại đây."
Tần Ý Nùng đeo kính râm và khẩu trang lên.
Cùng lúc đó, cửa sổ sau xe bị gõ vang lên.
Nguyễn Cầm từ sau xe lại đây, đã thấy rõ chiếc xe này, thành công thương vụ nhân sĩ yêu tha thiết khoản, giá trị tự nhiên xa xỉ. Đường Nhược Dao chẳng lẽ cõng chính mình lặng lẽ qua lại với người giàu có?
Cô trước tiên nghĩ tới Tưởng Thế Khôn.
Một trận tức giận vì bị dấu diếm ập vào trong lòng, chính mình giới thiệu kim chủ cho cô ta, cô ta không có cảm ơn mình còn chưa tính, còn che che dấu dấu, trước nay không hề nói qua với mình. Cô ta bắt được vai chính điện ảnh, có phải hay không cũng là nhờ Tưởng Thế Khôn ở sau lưng tác động? Tưởng Thế Khôn cũng chưa từng nói qua.
Nguyễn Cầm nhận định là hai bọn họ hai cái liên hợp lại chơi mình! Nhưng cô không có cách nào tìm Tưởng Thế Khôn tính sổ, chỉ có thể đem tức giận trút lên đầu Đường Nhược Dao.
Cô dùng sức gõ cửa sổ xe.
"Đường Nhược Dao! Tôi biết cô ở bên trong!"
Đường Nhược Dao ngồi ở trong xe, nhất thời không biết như thế nào cho phải. Đốt ngón tay của nàng nắm thật chặt, nói: "Em ra ngoài xử lý một chút." Chỉ cần tốc độ mở cửa của nàng nhanh, Nguyễn Cầm liền không thể nhìn thấy Tần Ý Nùng, sức lực của Nguyễn Cầm càng không lại nàng, đối phương không làm gì được nàng.
Tần Ý Nùng dùng ánh mắt ngăn nàng lại, nhưng cô mang kính râm Đường Nhược Dao nhìn không thấy, Tần Ý Nùng đành đổi lại kéo tay nàng qua, sức lực thoáng có chút mạnh, Đường Nhược Dao trực tiếp ngã vào trong lòng ngực cô.
Tần Ý Nùng thuận thế ôm lấy nàng.
Đường Nhược Dao: "......"
Quan Hạm: "......"
Tần Ý Nùng thực hưởng thụ loại cảm giác thân mật dựa vào nhau này, liền giữ nguyên tư thế ôm nàng nói: "Không cần đi, cửa sổ pha lê rất chắc, gõ không hỏng."
Đường Nhược Dao: "......"
Đây là vấn đề gõ hư hay không sao?
Nguyễn Cầm gõ luôn tay, bên trong một chút phản ứng đều không có. Cô cong lưng, cuối xuống nhìn vào bên trong kính pha lê, thanh âm trở nên nịnh nọt: "Tưởng tổng? Tưởng tổng, em là tiểu Nguyễn đây."
Pha lê che sáng, từ bên ngoài nhìn vào không thể thấy rõ bất cứ gì, nhưng Tần Ý Nùng thấy được khuôn mặt vặn vẹo của đối phương dán ở cửa xe, cô nhìn thoáng qua liền dời đi, hỏi Đường Nhược Dao đang nửa nằm trong lòng ngực cô: "Người này là ai?"
"Là người đại diện của em."
"Có phải là người hỏi "cô đang làm gì" không?"
"Hả?"
"Trước khi chụp tạp chí em gửi voice cho chị, chị nghe được âm thanh của cô ta."
"Đúng vậy."
Tần Ý Nùng ngưng mi suy tư hai giây, nói: "Mở cửa sổ."
Đường Nhược Dao chống ghế dựa, từ trong lòng ngực Tần Ý Nùng ngồi dậy, nói: "Vạn nhất cô ta nhìn thấy chị làm sao bây giờ?"
"Chính là muốn cho cô ta nhìn thấy."
"Không được!" Thái độ của Đường Nhược Dao kiên quyết xưa nay chưa từng có.
Tần Ý Nùng không quá rõ, nhưng vẫn thương lượng nói: "Em hạ cửa sổ xe xuống, chị đội mũ lên, không cho cô ta nhìn thấy mặt chị, được chưa?"
Đường Nhược Dao do dự.
"Cô ta nhìn thấy em trên xe chị, khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua, chị không muốn đem thời gian của em lãng phí ở trên người cô ta." Khi Tần Ý Nùng nói lời này, trong giọng nói lộ ra nhàn nhạt không vui.
Đường Nhược Dao không tiếp tục phản bác, yên lặng lấy mũ cho cô.
Tần Ý Nùng nói: "Em nói với cô ta chị là tỷ tỷ của em."
Cô đội lên mũ lưỡi trai màu đen, đem vành nón đè xuống, mặt chuyển hướng một bên.
Đường Nhược Dao hạ cửa sổ xe xuống.
Tay Nguyễn Cầm còn đặt ở trên kính cửa sổ, thình lình ong một tiếng, cửa sổ xe bắt đầu hạ xuống, cô hoảng sợ, lập tức đứng thẳng.
Đường Nhược Dao chỉ hạ xuống hơn một nửa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra ngoài: "Có việc?"
"Tưởng......" Nguyễn Cầm thấp người nhìn vào trong, khóe miệng cười nịnh đang nhìn đến đôi tay khoanh cánh tay, khi nhìn đến sườn mặt nữ nhân cô lập tức cứng đờ, cái từ "Tổng" kia cũng nghẹn ở trong cổ họng.
Tay Đường Nhược Dao đặt ở lưng ghế phía trước, đem thân ảnh của Tần Ý Nùng ngăn lại, thanh âm càng thêm lạnh băng, lặp lại nói: "Có việc?"
Nguyễn Cầm kinh nghi bất định, hỏi: "Cô ấy là ai?"
Đường Nhược Dao nói: "Tỷ tỷ của tôi."
"Cô có tỷ tỷ khi nào?" Nguyễn Cầm qua lại đánh giá đạo thân ảnh kia, tóc xoăn dài, cho dù không nhìn được gương mặt, nhưng khí chất ăn mặc liền không giống người thường.
"Không liên quan đến chị." Đường Nhược Dao cảm thụ được áp khí trong xe càng lúc càng thấp, quay đầu về phía trước nói: "Quan trợ lý, lái xe."
Quan Hạm lập tức khởi động.
Đường Nhược Dao ấn nâng lên kính cửa sổ xe.
Nguyễn Cầm ngơ ngác mà đứng tại chỗ, nhìn siêu xe màu đen kia nghênh ngang chạy đi.
Tần Ý Nùng cởi bỏ đồ ngụy trang ra, tay đưa ra sau cổ, một cái tay khác còn nhanh hơn tay cô, Đường Nhược Dao thay cô vuốt vuốt tóc dài, lấy ra trước người, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."
"Thực xin lỗi cái gì?" Thanh âm của Tần Ý Nùng bình đạm.
"Làm chị gặp phải loại sự tình này." Đường Nhược Dao càng nói đầu càng thấp, nàng không muốn để Tần Ý Nùng nhìn thấy bất cứ chuyện gì không sáng rọi bên người mình.
"Chị chỉ là nhìn thấy, chân chính trải qua chính là em." Tần Ý Nùng thở dài, ánh mắt trở nên mềm mại: "Cô ta đối đãi với em không tốt như vậy, chị đổi người đại diện cho em nha."
Đường Nhược Dao lắc đầu.
Tần Ý Nùng nhéo nhéo ấn đường, nặng nề mà thở ra.
"Chị đừng nóng giận, là em không muốn phiền toái chị." Đường Nhược Dao vội giải thích nói.
Tần Ý Nùng không nghỉ ngơi tốt, vốn dĩ huyệt thái dương đã đau giờ càng thêm nặng, cô híp mắt cường điệu nói: "Phiền toái?"
"Chính là không muốn bởi vì loại việc nhỏ này mà chị phải lo lắng."
"Việc nhỏ?" Tần Ý Nùng khí cực phản cười.
Đường Nhược Dao: "......"
Đôi tay nàng giữ chặt mặt Tần Ý Nùng, bay nhanh mà hôn một cái lên môi Tần Ý Nùng.
Không mạnh, nhẹ nhàng "Pi" một tiếng.
Tần Ý Nùng: "......"
Lỗ tai cô dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ đỏ lên nhanh chóng, cảm giác tê ngứa từ đầu dây thần kinh truyền đạt đến trung tâm, làm cả người cô đều hơi run run theo, mạnh mẽ trấn định nói: "Em làm gì?"
Đường Nhược Dao nhìn cô, nói: "Không biết làm như thế nào để chị nguôi giận, cho nên......" Nàng nói lại hôn một cái, ánh mắt mềm nhẹ.
Da đầu Tần Ý Nùng tê dại, cả người đều không ổn.
Rõ ràng thân mật hôn cũng từng có, cô lại ngoài ý muốn chống đỡ không được sự tình này cùng với tiếp xúc mềm mại, lại nhiều hai lần, cô liền phải hóa thành một bãi thủy.
"Nói chuyện liền nói, đừng cử động miệng." Tần Ý Nùng ấn tay nàng xuống.
Vừa lúc là đèn đỏ, Quan Hạm ngừng ở trước vạch, mắt nhìn phía trước, hai tai dựng thẳng, hết sức chăm chú mà nghe động tĩnh phía sau.
Tần Ý Nùng nói: "Về nhà lại nói."
Quan Hạm: "......"
Xe ngừng ở tiểu khu Vọng Nguyệt sơn.
Đường Nhược Dao xuống trước, Tần Ý Nùng xuống xe từ bên kia, lại không có đi vào bên người Đường Nhược Dao, mà là đứng ở trước cốp xe, mở cốp lấy ra một bó hoa hồng nhạt.
Tần Ý Nùng đem hoa đặt đến trước mặt Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao khắc chế mà nhấp môi cười, làm điều thừa hỏi: "Cho em?"
Tần Ý Nùng nhướng mày cười nhẹ.
Đường Nhược Dao ôm lấy, cúi đầu ngửi ngửi, rụt rè nói: "Cám ơn."
Tần Ý Nùng cười nói: "Em thích liền tốt. Chị......" Cô dừng một chút, giấu xuống thẹn thùng chợt lóe qua, thấp thấp nói: "Lần đầu tiên tặng hoa cho em." Cô nói xong lại dường như sợ Đường Nhược Dao đáp lại, vội vàng dắt lấy cánh tay đối phương, lập tức đi về phía trước.
Đường Nhược Dao ở phía sau nhìn thấy lỗ tai cô ửng đỏ.
Quan Hạm liếc mắt một cái cũng không dám loạn ngắm, người đưa đến liền đi rồi.
Đường Nhược Dao đi tìm bình hoa lại đây, đem hoa cắm vào, đặt ở trên bàn trà. Phòng ở này trang hoàng màu sắc có chút trầm, phấn hoa hồng điểm xuyết làm nó thoạt nhìn nhiều một tia sắc thái sáng ngời.
Tần Ý Nùng ngồi ở sô pha, một cánh tay dang ra, Đường Nhược Dao đi qua, tự nhiên mà dựa tiến vào trong khuỷu tay cô: "Không phải nói buổi tối mới đến sao?"
"Công việc xong xuôi, liền về trước tới." Tần Ý Nùng cánh tay buộc chặt, chóp mũi vùi vào sợi tóc mềm mại của cô gái trẻ, mặt dựa gần cọ hai cái. Tóc dài Đường Nhược Dao không nhuộm không tẩy, nhu thuận như tơ lụa, Tần Ý Nùng đắm chìm trong loại cảm giác này, đem cằm đặt trên vai nàng, dần dần bất động.
Đầu trên vai càng ngày càng nặng, Đường Nhược Dao bắt đầu cảm thấy bả vai có chút tê, nàng giật giật cổ, Tần Ý Nùng đột nhiên bừng tỉnh, đem mặt dời đi, ôn nhu quan tâm nói: "Làm đau em?"
Đường Nhược Dao nói: "Không có."
Nàng nghiêng đầu xem đối phương, dưới ánh sáng trong nhà, mới phát hiện Tần Ý Nùng trước mắt nhàn nhạt mệt mỏi.
"Có phải chị mệt mỏi hay không?" Đường Nhược Dao hỏi.
"Có chút." Tần Ý Nùng che miệng ngáp một cái.
Ngày hôm qua cô xã giao đến nửa đêm, liền khách sạn cũng chưa hồi, trực tiếp ngồi phí cơ chuyến sớm nhất về lại đây, cho nên mới tới sớm như vậy.
"Vậy chị mau đi ngủ đi." Đường Nhược Dao đem cô kéo tới, đưa đến phòng ngủ phụ. Ngoại trừ lần đầu Đường Nhược Dao tới nơi này, hoàn cảnh quen thuộc khi từng tiến vào một lần, sau đó lại bởi vì thành phòng ngủ của Tần Ý Nùng, nên không có vào nữa.
Hiện tại nàng lại một lần nữa vào được, lấy thân phận bạn gái Tần Ý Nùng, danh chính ngôn thuận.
Phòng ngủ phụ diện tích so phòng ngủ chính nhỏ không ít, tổng thể xem qua thực trống trải, ngoại trừ giường chính là tủ quần áo, phía trước cửa sổ đặt một cái sô pha đơn giống phòng ngủ chính, nhưng không có bàn trà. Trên tủ đầu giường đặt mấy quyển sách, giường sạch sẽ.
Đường Nhược Dao lòng mang bí ẩn vui mừng, đi đến trước tủ quần áo, giống như tùy ý hỏi: "Chị mặc cái gì ngủ?"
Tần Ý Nùng nói: "Váy ngủ tơ tằm màu trắng, trong ngăn tủ bên tay trái của em, mở ra là có thể nhìn đến."
Trong đầu Đường Nhược Dao tiểu nhân nhảy lên, nàng bản nhân tự nhiên mà kéo ra tủ quần áo, đem cái váy ngủ kia chọn ra tới, giơ giơ lên: "Cái này sao?"
Tần Ý Nùng đứng ở trước gương trong phòng rửa mặt, trong tay cầm sợi dây, đang buộc tóc, nghe vậy ló đầu ra nhìn: "Đúng vậy." Cô nói: "Em lấy vào đi, chị muốn trước tắm rửa một cái."
Đường Nhược Dao vâng một tiếng.
Ánh mắt nàng quét quét ở dưới ngăn kéo tủ quần áo, tắm rửa thì phải thay quần lót nhỉ? Có nên lấy cho chị ấy luôn không? Đường Nhược Dao cắn cắn môi, thẹn thùng lại chờ mong.
"Dao Dao." Phòng trong truyền đến một tiếng gọi nhỏ.
Đường Nhược Dao thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, má lúm đồng tiền không tự chủ được mà dạng ra tới.
Ai kêu Dao Dao nha? Như thế nào lấy cái tên nghe tốt như vậy.
Nàng cúi đầu, đem áo ngủ đưa vào trong, đặt ở bên ngoài phòng tắm pha lê.
Tần Ý Nùng đi ra ngoài, lại trở về, trong tay bắt cầm theo vài thứ cùng với váy ngủ. Đường Nhược Dao đưa mắt nhìn, thấy là màu đen, giống như còn có ren.
Mặt nàng khống chế không được mà phát nóng, người vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, không biết suy nghĩ cái gì.
Tần Ý Nùng không được tự nhiên mà khụ một tiếng, thấp giọng nói: "Em muốn ở đây nhìn chị tắm sao?"
Đường Nhược Dao "A" một tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô mặt lại nhanh chóng cuối xuống, sau đó vùi đầu bước nhanh ra hướng cửa, hữu kinh vô hiểm mà mở cửa, đi ra ngoài.
Tần Ý Nùng đóng cửa toilet lại, giơ tay sờ sờ gương mặt hơi nóng của bản thân, nhẹ nhàng mà hô hấp, một lát sau mới hạ được độ nóng trên mặt.
Nếu Đường Nhược Dao thật sự muốn ở lại xem cô tắm rửa......
Tần Ý Nùng vội ném qua đầu, không thể lại suy nghĩ, sẽ xảy ra chuyện.
Đường Nhược Dao đứng cách cửa vài bước, nghe bên trong truyền đến tiếng vòi sen, hai tay che lại mặt mình, lỗ tai một mảnh đỏ hồng.
A, trong đầu nàng đều là hình ảnh gì!
Đều do Văn Thù Nhàn!
Cùng nàng nói cái gì lâu ngày sinh tình!
Văn Thù Nhàn đột nhiên đánh cái hắt xì.
Đường Nhược Dao về phòng của mình rửa mặt, đem kịch bản ra đọc mười phút, cuối cùng là trấn hạ được tà niệm trong lòng, nàng phỏng chừng Tần Ý Nùng tắm cũng muốn xong, lại lần nữa đi đến phòng ngủ phụ.
Vừa vặn Tần Ý Nùng từ phòng tắm ra tới, sắc mặt trắng hồng, làn da lộ ở bên ngoài váy ngủ càng là quang hoa thông thấu, chứa đầy hơi nước nhàn nhạt hồng nhạt làm thoạt nhìn thần thái càng thêm lười biếng mê người.
Tần Ý Nùng nhìn nàng đến gần, cúi đầu cùng nàng nhẹ nhàng mà đón lấy nụ hôn ướt át, ngón cái ôn nhu quyến luyến mà vỗ về sợi tóc nàng, ôn nhu nói: "Chị trước ngủ một lát."
"Em biết rồi." Đường Nhược Dao hàm răng khẽ cắn môi dưới, lấy hết can đảm nâng lên mi mắt, một đôi mắt trong trẻo sâu thẳm sáng ngời nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Em là tới hỏi chị, muốn em bồi chị không."
Nàng sợ Tần Ý Nùng hiểu lầm, còn riêng giải thích nói: "Không phải muốn kia cái gì, chính là đơn thuần cái chăn ngủ."
Nàng càng giải thích càng cảm thấy lạy ông tôi ở bụi này, nói không chừng Tần Ý Nùng căn bản là không hướng suy nghĩ về phương diện kia. Đường Nhược Dao nhất thời tuyệt vọng mà thầm nghĩ: Rốt cuộc hiện tại mình ở trong lòng Tần Ý Nùng là loại hình tượng gì, có phải hay không cả người đều hoàng hoàng?
Tần Ý Nùng xem ánh mắt nàng biến ảo phong phú, không khỏi có chút buồn cười.
Nữ nhân ôn tồn lời nói nhỏ nhẹ nói: "Tạm thời không cần, có phải em còn chưa ăn trưa đúng không, đi ăn cái gì trước đi."
Đường Nhược Dao không dám lại làm bản thân biến thành tiểu hoàng, nghe xong lời này lập tức nói: "Em đây nấu nhiều một chút, chờ chị tỉnh cho chị ăn."
"Được."
Đường Nhược Dao cúi đầu giảo giảo ngón tay: "Tay nghề không tốt lắm, chị nhiều thiệt rồi."
Tần Ý Nùng nhíu mày: "Không cần khách sáo với chị như vậy."
"Đã biết, em sửa từ từ, chị mau ngủ đi."
Tần Ý Nùng đánh cái ngáp thật dài, tạm thời không nghĩ đến rối rắm, xốc bị lên giường.
Đường Nhược Dao ngồi ở mép giường chỉnh sửa góc chăn cho cô, nhìn nữ nhân khép lại lông mi, vùi đầu ở mu bàn tay cô mà hôn xuống, tay chân nhẹ nhàng mà lui ra ngoài, đóng cửa.
Sau khi nàng đi rồi Tần Ý Nùng mở to mắt, nhìn trần nhà xuất thần ước chừng vài phút, chân mày nhăn lại, cô đứng dậy khóa cửa phòng lại, lại nằm trở về.
Đường Nhược Dao nhỏ giọng hừ ca, cùng với tiếng vang leng keng của nồi chén gáo bồn, làm ba món đồ ăn một món canh, sau khi ăn đồ ăn Tần Ý Nùng làm, nàng đối với tay nghề của bản thân có chút không hài lòng, bản thân nàng ăn không sao cả, nhưng để Tần Ý Nùng ăn liền......
Nàng chỉ đành an ủi chính mình, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cơm chiên trứng cũng có thể biến thành Mãn Hán toàn tịch.
Đường Nhược Dao một mình ăn cơm trưa muộn, thu thập chén đũa, ở trên sô pha dài của Tần Ý Nùng đọc sách, kim đồng hồ chỉ ba giờ chiều, Đường Nhược Dao nghiêng đầu nhìn sang cửa phòng ngủ phụ, rón ra rón rén mà đi qua, vì không muốn phát ra tiếng vang nên dép cũng không mang, nàng đứng ở trước cửa phòng ngủ phụ, duỗi tay cầm then cửa.
Đều đã là bạn gái, trộm xem chị ấy ngủ một lát, chắc là không sao đâu nhỉ?
Đường Nhược Dao mi mắt cong cong mà nghĩ, tay vặn cửa, không động đậy.
Đường Nhược Dao ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ.
Chị ấy khóa cửa.
***
Tần Ý Nùng khó được ngủ một giấc ngon lành, hoàng hôn xuyên thấu qua tấm rèm lụa trắng trước cửa sổ, trong phòng nhiễm một tầng hơi mỏng kim sắc, Tần Ý Nùng thức dậy, duỗi cái eo lười đón hoàng hôn, làm một bộ kéo duỗi vận động, hoạt động gân cốt.
Tần Ý Nùng mở cửa phòng ra, phòng khách trống không, nàng quen cửa quen nẻo đi đến thư phòng, đẩy cửa đi vào.
Đường Nhược Dao tựa hồ đang xem một quyển sách.
Sở dĩ nói là tựa hồ, là bởi vì trong nháy mắt Tần Ý Nùng đẩy cửa ra, nàng giống như là bị khiếp sợ, đầu ngón tay giữ trang sách trực tiếp buông ra, trang giấy rầm một tiếng động, sách vở lạch cạch khép lại.
Tần Ý Nùng đứng ở cửa thư phòng, ngược sáng, hình dung mơ hồ.
Đường Nhược Dao trái tim cấp khiêu, ngẩng đầu: "Chị đã dậy."
Tần Ý Nùng đi tới, ở trong tầm mắt Đường Nhược Dao cũng càng ngày càng rõ ràng, nàng đi đến bên cạnh Đường Nhược Dao, cầm lấy quyển sách nàng đang xem, tùy tay lật xem hai cái, nói: "Không ngủ trưa?"
"Không." Đường Nhược Dao hỏi, "Chin đói bụng không? Em đi nấu ăn cho chị."
"Không."
Đường Nhược Dao vừa nghe, liền biết cô là đang học theo ngữ khí nói chuyện của mình.
"Có tâm sự?" Tần Ý Nùng buông sách.
Nữ hài tâm tư không sâu, nỗ lực không viết ở trên mặt cũng lộ ra ở trong ánh mắt, trước kia Tần Ý Nùng không thể hỏi hết mọi chuyện, hiện tại liền muốn hành sử quyền lực của người bạn gái.
"Không."
"Chị cho em ba giây suy xét. Một, hai......"
"Em nói." Đường Nhược Dao ngưỡng mặt nhìn cô, tay Tần Ý Nùng vịn mặt bàn, hơi hơi cong lưng, để tầm mắt nàng cùng mình di trùy ngang bằng.
Đường Nhược Dao cân nhắc vài giây, thấp giọng nói: "Lúc chiều em muốn vào phòng nhìn chị, phát hiện chị khóa cửa, là sau khi em ra ngoài, chị cố ý khóa lại sao?"
Tần Ý Nùng không nói chuyện.
Đường Nhược Dao nói: "Em không biết các cặp đôi khác như thế nào, nhưng nếu đây là thói quen cá nhân của chị, em sẽ tôn trọng chị."
Nàng nói xong lời cuối cùng, còn tự mình nghiêm túc gật gật đầu, tỏ vẻ nàng có thể lý giải.
Tần Ý Nùng tĩnh trong chốc lát, nói: "Này xác thật là thói quen lâu ngày của chị."
"Em biết rồi." Đường Nhược Dao ra vẻ nhẹ nhàng miệng lưỡi nói: "Cho nên em nói không có sao."
Tần Ý Nùng tìm được một bàn tay của nàng cầm lấy, nhìn đôi mắt nàng nói: "Em cho chị một chút thời gian." Chị sẽ chậm rãi khắc phục.
Biểu tình của nữ nhân có chút áp lực trầm trọng, bản năng của Đường Nhược Dao không nghĩ sẽ tiếp tục đề tài này, nàng nắm lại bàn tay Tần Ý Nùng, nói: "Em đi hâm đồ ăn, chị muốn ăn cùng em không?"
"Được."
Đường Nhược Dao đem đồ ăn bưng lên bàn lần nữa, nàng sắp tiến tổ, muốn cùng hạn chế ăn uống giống Tần Ý Nùng, hai người ăn không nhiều lắm, Tần Ý Nùng không thích nói chuyện, Đường Nhược Dao cũng không chủ động mở miệng, bầu không khí bàn ăn liền phá lệ mà yên tĩnh.
Tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào chưa kịp lên men, liền bị thứ gì đó mở ra vắt ngang, sinh sôi mà bày ở giữa hai người.
Tần Ý Nùng dựa vào khung cửa phòng bếp, nhìn Đường Nhược Dao ở bên trong thu dọn.
"Vì sao không cho chị đổi người đại diện cho em?"
"Em muốn chính mình xử lý."
"Nếu xử lý không được, nhớ rõ nói với chị."
"Em biết rồi."
Tần Ý Nùng lại muốn tìm cái cớ, nhưng nói tới đều khô cứng, ánh mắt cô dừng hình ảnh ở trên bóng dáng yểu điệu kia, chậm rãi cất bước tiến lên, ở phía sau ôm vòng lấy vòng eo mảnh khảnh của Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao bị cô ôm từ trước mặt rất nhiều lần, nhưng sau lưng là lần đầu tiên. Thân thể mềm ấm của nữ nhân dính sát vào phần lưng của nàng, đó là loại cảm giác hoàn toàn khác, thân mật độc nhất vô nhị.
Đường Nhược Dao thả lỏng ở trong lòng ngực cô, quay đầu lại nhìn cô, Tần Ý Nùng tự nhiên mà ngậm lấy cánh môi nàng, bắt đầu hôn nàng.
Giẻ lau trong tay Đường Nhược Dao không biết đã buông xuống từ khi nào, nàng bị đặt lên mặt đá cẩm thạch bên cạnh, đôi tay khoanh lại eo Tần Ý Nùng, nhắm hai mắt đón ý thuận theo nụ hôn của cô.
Chính thức xác nhận danh phận,cảm giác hôn môi cách biệt một trời.
Trước kia khi cả hai hôn môi, hưởng thụ chính là cảm giác thoải mái ướt át dây dưa khi hôn môi, hiện tại cảm giác càng mãnh liệt đến từ đại não, cái loại tâm ý tương thông này, cảm giác linh hồn tương dung thỏa mãn, là cái mà trước đây chưa bao giờ cảm nhận qua.
Cả hai dính ở bên nhau như là keo 502, sau cái tách ra ngắn ngủi chính là nghênh đón thân mật tương triền càng mãnh liệt.
Đường Nhược Dao sớm đã không phải đồ ngốc, ngẫu nhiên sinh ra ý tưởng lớn mật, chủ động đem Tần Ý Nùng câu về hướng mình, Tần Ý Nùng để nàng làm, chỉ là phóng túng nàng một lúc, sau đó liền sẽ càng thêm cường thế mà khống chế nàng.
Ánh trăng mờ mịt ngoài cửa sổ.
Trán hai người dính nhau, cùng nhau thở ra những hơi thở hỗn loạn.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Đường Nhược Dao đem một chút chưa dọn xong ở phòng bếp lau khô, cùng Tần Ý Nùng ra ngoài.
Đường Nhược Dao nhìn đồng hồ treo tường, không xem không biết, vừa thấy dọa nhảy dựng, cả hai ít nhất ở phòng bếp ngây người một giờ, trách không được nàng cảm giác môi có chút đau đớn.
Tần Ý Nùng bảo Đường Nhược Dao lấy kịch bản của nàng tới, nhất nhất dò hỏi nàng chuẩn bị công khóa, lý giải nhân vật, lại chọn vài đoạn để nàng diễn, nghiêm túc mà chỉ điểm một phen.
Thời gian liền như vậy một phút một giây trôi qua đi, kim đồng hồ điểm 10 giờ tối.
Tần Ý Nùng đem kịch bản khép lại, nói: "Em nên đi tắm rửa."
Đường Nhược Dao nhìn cô.
Tần Ý Nùng: "Hửm? Làm sao vậy?"
Đường Nhược Dao không nói một lời.
Tần ý dày đặc nhiên mà đứng lên, hôn môi nàng, ôn nhu dỗ dành nói: "Ngoan, đi thôi."
Đường Nhược Dao bĩu môi, không tình nguyện mà đi.
Ngày đầu tiên ở chung sau khi xác định yêu nhau của cả hai, ngoại trừ ở phòng bếp hôn môi, buổi tối Tần Ý Nùng chỉ dạy nàng cả đêm, các cặp đôi nhà người khác cũng yêu đương như vậy sao???
Nhân sĩ Thôi Gian Nhân, người duy nhất không độc thân trong phòng 405 nhận được hoang mang đến từ Đường Nhược Dao.
【 Cậu và bạn trai ngày thường sẽ làm những gì? 】
Thôi Giai Nhân: 【 Ăn cơm, đi dạo phố, xem điện ảnh, xem buổi biểu diễn, kỳ nghỉ khả năng sẽ đi ra ngoài du lịch, ngoài ra cũng không có gì, làm sao vậy? 】
Đường Nhược Dao nhanh chóng đánh chữ: 【 Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi thôi, vậy buổi tối các cậu sẽ làm cái gì? 】
Thôi Giai Nhân: 【 ách 】
Thôi Giai Nhân uyển chuyển mà trả lời: 【 Tạm thời tôi đang ở nhà của mình, ba mẹ tôi không cho tôi qua đêm ở bên ngoài 】
Đường Nhược Dao: 【 Ý chính là buổi tối các cậu không ở cùng nhau? 】
Thôi Giai Nhân: 【 Ừm, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ đi ra ngoài, nhìn xem cảnh đêm, tâm sự thơ từ ca phú nhân sinh triết học 】
Đường Nhược Dao: 【 Nếu các cậu ở cùng một chỗ thì sao? 】
Thôi Giai Nhân ngượng ngùng mà tránh đi cái đáp án làm người đỏ mặt kia, nói: 【 Moi chân cho nhau ha ha ha ha 】
Đường Nhược Dao: "......"
Đường Nhược Dao dứt khoát nói thẳng: 【 Chị ấy mở khóa dạy biểu diễn cho tôi cả đêm, cậu cảm thấy bình thường sao? 】
Thôi Giai Nhân: 【 Cậu là nói Tần Ý Nùng sao? 】
Đường Nhược Dao phản hồi "Đúng vậy".
Thôi Giai Nhân phát qua một dãy dấu chấm than, nói: 【 Đang ở trong phúc không biết phúc! Tần ảnh hậu dạy biểu diễn cho cậu, khắp thiên hạ cũng chỉ cậu có loại đãi ngộ này! Cậu còn kén cá chọn canh! Không cần thì cho tôi! 】
Đường Nhược Dao bất đắc dĩ nói: 【 Tôi hỏi chính là có bình thường hay không, chị ấy bạn gái của tôi, tôi một người sống sờ sờ ở trước mặt chị ấy, còn không hấp dẫn chị ấy hơn vài tờ kịch bản sao? 】
Không nói như vậy như vậy thiếu nhi không nên, ít nhất cũng nên chàng chàng thiếp thiếp. Đến lúc đó nàng đóng phim ba tháng không thấy được người, hồi ức tất cả đều là cảnh tưởng Tần Ý Nùng dạy học cho nàng, thật là đáng sợ!
Thôi Giai Nhân: 【 Nói như vậy, xác thật là có chút không được bình thường ha, hay là chị ấy có tật? 】
Đường Nhược Dao thầm nghĩ: Chị ấy lại không phải nam nhân, có cái tật gì, ngón tay rất đẹp, không thô không ngắn, bảo dưỡng đến còn rất non mịn.
【 Tôi nói chính là tâm bệnh 】 Thôi Giai Nhân gửi tới tin nhắn tiếp theo giải thích.
Tần Ý Nùng ngồi xuất thần ở phòng khách sô pha.
Từ sau khi Đường Nhược Dao ở thư phòng nói cô cố ý khóa cửa, Tần Ý Nùng liền phát hiện bản thân tính sót một cái vấn đề lớn.
Luyến ái là thuận lợi mà luyến ái, nhưng đây là không phải ý nghĩa cô muốn đem toàn bộ cuộc sống của chính mình chia sẻ ra, nếu đúng như vậy, cô làm không được. Cô cũng chưa có cách nào chung chăn gối với Đường Nhược Dao, cô sợ chính mình trằn trọc trắng đêm khó ngủ, sợ bản thân sẽ đột nhiên bừng tỉnh từ ác mộng, sợ bản thân sẽ trốn vào trong ngăn tủ, cầm giá áo điên cuồng công kích mỗi một người muốn tiếp cận mình.
M
ình là người có bệnh.
Cô bắt đầu hối hận, trước đây không có chữa khỏi cho bản thân, liền tùy tiện mà nói ở bên nhau cùng Đường Nhược Dao.
Em ấy có thể cho rằng mình không thích em ấy hay không? Có thể hay không hiểu lầm thiệt tình của mình?
Tần Ý Nùng giơ tay che kín mặt, dùng sức mà lau một phen.
Cô bỗng nhiên đứng dậy, sải bước đi đến phòng ngủ chính.
Đường Nhược Dao buông di động, mở cửa phòng ra.
Nàng vừa nhấc đầu, đột nhiên không kịp phòng ngừa cùng Tần Ý Nùng bốn mắt nhìn nhau.
"Chị......"
"Em......"
Tần Ý Nùng nói: "Em nói trước đi."
Đường Nhược Dao gãi gãi sau tai, nói: "Vẫn là chị nói trước đi."
Tần Ý Nùng nhìn nàng, gằn từng chữ một nói: "Chị thích em, trước em chưa từng thích qua ai, sau em cũng sẽ không, chị chỉ thích một người là em."
Ngoài ý liệu mà đột nhiên thổ lộ, Đường Nhược Dao tươi cười rạng rỡ.
Nàng choáng váng mà nghĩ: Mình vừa rồi là muốn nói cái gì nhỉ?
Tần Ý Nùng nói xong mặt có chút đỏ, nhưng ánh mắt không né không tránh, cũng thẳng tắp mà đứng, nghiêm túc nói: "Tới phiên em."
Đường Nhược Dao hồi ức trong chốc lát, mới nói: "Em là muốn nói, em sẽ không rời chị đi. Ừm, còn có..." lông mi thật dài của nàng run rẩy dưới ánh đèn hành lang, này thượng hoa quang lưu chuyển, sau đó nâng lên mí mắt, mềm nhẹ nói: "Đêm nay em có thể ngủ cùng chị không?"
____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần-dễ-lộng đã chuẩn bị tốt trước là sẽ không động Dao Dao.
Đường Nhược 1 của chúng ta thì không chắc, Đường Nhược 1 cơ hội tới! Đường Nhược 1 cho ta hướng!!!
Hôm nay mọi người cấp Đường Nhược 1 phất cờ hò reo sao?!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro