Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 94: Phong tình nguyệt ý

Cố Tư Mẫn và Lục Nhiễm Trần còn có Sở Lưu Tô, trước Vinh Cẩn Du một bước đã đến dưới đền thờ Vĩnh Ninh Nhai. Vừa vặn có người bán hàng rong bán quả mơ, Lưu Tô cũng mua mấy quả thanh mai* thưởng thức. Trong phủ Công chúa thật ra cũng có mấy loại cây mơ, chỉ là quả mơ sinh trưởng ở phía Nam, tựa như hồng đậu, có lẽ cũng sống không lâu.

*Thanh mai: quả mơ còn xanh, chưa chín.

Cố Tư Mẫn cũng cầm một quả thưởng thức, lại thầm nghĩ: 'Hiện tại đã đến cuối hạ đầu thu, quả mơ đã sớm chín'. Cố Tư Mẫn lại nghĩ tới hoa mơ vào cuối đông, nhớ khi đó chính mình tiện tay hái một bông hoa nhìn, Vinh Cẩn Du lúc đó còn nói: 'Cùng xấu hổ bước đi, tựa cửa quay đầu, lại đưa quả thanh mai lên ngửi. Hiện tại nghĩ đến, chúng ta quen biết nhau vào mùa hoa mơ rơi ở phía Nam, lại có thể bên nhau vào mùa hoa mơ nở ở Trường An, xem ra cũng tựa như trải qua cảnh hoa nở hoa tàn.'

Vinh Cẩn Du từ rất xa đã nhìn thấy Cố Tư Mẫn đứng dưới cây liễu ven đường, nàng vừa đi đến gần lại cảm thán cất giọng cười, nói: "A! Thật là một gương mặt bình phàm."

Ai, Mẫn Nhi, nàng cho dù đã dịch dung, nhưng khí chất này vẫn giữ nguyên như vậy. E rằng gương mặt bình phàm này cũng chỉ có thể lừa gạt được những tên lưu manh bình thường mà thôi.

Cố Tư Mẫn ngẩn người, sau đó mới nhớ tới chính mình đang dịch dung, nổi giận nói: "Sao? Nàng cười cái gì ?"

Cố Tư Mẫn trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, trong lòng thập phần nghi hoặc: 'Ta dịch dung nàng ấy cũng có thể nhận ra được ?'

Đừng nói dáng người, ngay cả khí chất của Cố Tư Mẫn, Vinh Cẩn Du đều nhớ rõ, huống chi hai người Sở Lưu Tô và Lục Nhiễm Trần không dịch dung đều đang đứng bên cạnh.

Vinh Cẩn Du lại nhìn nhìn Cố Tư Mẫn, khẽ cười nói: "Không có gì, nàng đột nhiên biến thành bình thường như vậy, thật ra nhất thời ta vẫn chưa quen."

Cố Tư Mẫn xoa xoa mặt, hơi mỉm cười, nói: "À ~, thì ra Cẩn Du là ghét bỏ gương mặt bình thường này của ta đúng không ?"

Hừ, nếu ngày nào đó ta biến thành lão thái bà, e là nàng sẽ lập tức đi tìm niềm vui mới.

Vinh Cẩn Du lại kéo tay Cố Tư Mẫn, mặt dày nói: "Sao có thể, nàng biến thành dáng vẻ gì ta cũng đều thích."

Bên dưới khuôn mặt trông có vẻ bình thường là một người không tầm thường, còn có một trái tim không tầm thường.

Cố Tư Mẫn còn chưa trách cứ Vinh Cẩn Du là kẻ dối trá, Lục Nhiễm Trần lại là người đầu tiên đứng ở bên cạnh nhìn không được nữa, nhỏ giọng nói với Sở Lưu Tô: "Khụ, Phò mã cũng quá buồn nôn đi ~. Hiện tại ở trước đám đông, nàng ấy cũng không chút nào kiêng dè."

Vinh Cẩn Du cũng không chờ Lưu Tô trả lời, nhìn hai người các nàng, nói: "Khụ cái gì mà khụ, khát à? Đi uống trà đi."

Hừ, hừ, trước tiên ta phải dẹp hết tất cả những chướng ngại vật và bóng đèn.

Lục Nhiễm Trần bất mãn, nói: "Phò mã vào đêm Thất Tịch hẹn Công chúa ra đây chỉ vì để đi uống trà ?"

Vinh Cẩn Du cười gian, nói: "Không phải, ta là kêu hai người các ngươi đi uống trà đi."

Ta sao có thể cùng Mẫn Nhi đi uống trà được, chỉ cần hai người các ngươi đi thôi. Thật là, bình thường đều có mắt nhìn như vậy, vừa đến thời khắc mấu chốt liền rớt dây xích, hôm nay làm sao vậy? Cố ý hả?

Lục Nhiễm Trần và Sở Lưu Tô sửng sốt nhìn nhau, hỏi ngược lại: "Hai chúng ta ?"

Vinh Cẩn Du vẻ mặt ghét bỏ, nói: "Đúng vậy, mau đi đi, các ngươi tự mình đi chơi, một hồi tự mình trở về, đừng đi theo chúng ta là được nha ~."

Nàng nói xong, liền xoay người nắm tay Cố Tư Mẫn đi về phía đám đông. Lục Nhiễm Trần và Sở Lưu Tô bất đắc dĩ nhìn Công chúa, thấy Công chúa cũng cho một ánh mắt. Các nàng nghĩ Công chúa cũng đã dịch dung, cảnh tối lửa tắt đèn, Công chúa và Phò mã hai người đều là cao thủ, lại đang ở kinh thành địa bàn nhà mình, hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, liền tự mình đi tìm nơi để chơi.

Cố Tư Mẫn nghiêng mặt nhìn Vinh Cẩn Du, hỏi: "Cẩn Du muốn dẫn ta đi nơi nào ?"

Vinh Cẩn Du mỉm cười, đáp lời: "Đi Tấn Xương Nhai, ở Thanh Hà có thể thả đèn hoa đăng."

Cố Tư Mẫn cũng mỉm cười, gật đầu nói: "Được."

Trời đã bắt đầu tối, trên đường cả trai lẫn gái, người đi ra du ngoạn cũng càng ngày càng nhiều, không thể tránh khỏi va chạm nhau. Dọc trên đường đi, Vinh Cẩn Du đều cẩn thận ôm lấy Cố Tư Mẫn hành tẩu, sợ có người va chạm Mẫn Nhi âu yếm nhà nàng.

Vừa đến bờ sông Thanh Hà, liền thấy trên sông đã một mảnh đỏ rực, nhiều điểm đèn đỏ vô cùng xinh đẹp. Vinh Cẩn Du liền nắm tay Cố Tư Mẫn vọt tới trước một sạp nhỏ bán hoa đăng, hỏi: "Mẫn Nhi, nàng thích cái nào ?"

Cố Tư Mẫn liếc nhìn trái phải, nói: "Cái màu đỏ kia đi, nhưng mà hình như tất cả đều là màu đỏ."

Vinh Cẩn Du chỉ chỉ bốn chiếc đèn hoa đăng trước mặt, nói: "Ừm, đèn hoa đăng đều là màu đỏ, chiếc đèn hoa đăng kia là màu trắng, vậy lấy bốn chiếc là được."

Cố Tư Mẫn thắc mắc, hỏi: "Vì sao phải bốn chiếc ?"

Vinh Cẩn Du giảo hoạt cười, nói: "Bởi vì bốn có thể đại biểu thiên trường địa cửu. Nàng thả bốn chiếc, còn có thể ước bốn nguyện vọng."

Nàng thật đúng là tham lam, ước tận bốn nguyện vọng. Cố Tư Mẫn vẻ mặt đầy hắc tuyến, hỏi: "Hửm? Còn có ý nghĩa như vậy nữa sao ?"

Vinh Cẩn Du gật đầu lia lịa, xoay người nói: "Đúng vậy, lão bản, ta lấy bốn chiếc đèn hoa đăng này, nhớ đưa bút cho ta viết"

Cố Tư Mẫn ngay trước khi Vinh Cẩn Du viết chữ thứ nhất, còn vô cùng tò mò nàng muốn viết cái gì, thế nhưng sau khi nàng vừa viết chữ thứ nhất, Cố Tư Mẫn lập tức lại trong nháy mắt đầu đầy hắc tuyến. Bởi vì Vinh Cẩn Du cầm bút, trên mỗi hoa đăng đều viết một chữ, ghép lại thành thiên trường địa cửu.

Cố Tư Mẫn vẻ mặt hắc tuyến, cảm thấy có chút mất mặt, nàng liếc nhìn vẻ mặt mỉm cười hài lòng của Vinh Cẩn Du, hỏi: "Cẩn Du, đây là cái mà nàng gọi là thiên trường địa cửu ?"

Vinh Cẩn Du vừa lấy từ trong tay áo ra hai tờ giấy dày phẩy phẩy, vừa nói: "Đúng vậy, nàng xem nàng xem, ta còn gấp hai chiếc thuyền giấy nữa."

"....." Cố Tư Mẫn nhắm mắt, cạn lời đỡ trán, không nói nữa.

Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn đỡ trán, nói: "Sao vậy? Chúng ta đến bờ sông thả đèn đi, ha ha."

Cố Tư Mẫn nâng mặt, lắc đầu mỉm cười, tựa như có chút cưng chiều, nói: "Được."

Hai người đốt xong ngọn nến đặt vào bên trong đèn hoa đăng, Vinh Cẩn Du liền đem đèn hoa đăng thả xuống sông, lại nói với Cố Tư Mẫn: "Mẫn Nhi, nàng muốn ước nguyện với đèn hoa đăng này hay là muốn ước nguyện với chiếc thuyền giấy của ta ?"

Cố Tư Mẫn suy nghĩ, cười nói: "Thuyền giấy." Đã là nàng tự tay gấp, lại còn là hai chiếc, nàng còn hỏi gì nữa?

Vinh Cẩn Du cười ha ha, lại hì hì dùng một sợi dây tơ hồng đem hai đầu thuyền cột vào nhau, sau đó mới thả thuyền giấy xuống. Cố Tư Mẫn thấy như thế, mỉm cười, trong lòng hạnh phúc: 'Tơ hồng nàng ấy cũng đều đã dùng tới, Cẩn Du đây hẳn là muốn cùng ta phong vũ đồng minh, sinh tử đồng thuyền.'

Vinh Cẩn Du thả thuyền giấy xuống, liền kêu Cố Tư Mẫn nhắm mắt ước nguyện, chính nàng ngược lại ước xong rất nhanh, từ trong lòng lấy ra một xâu chuỗi màu đỏ thật dài, nói với Cố Tư Mẫn: "Mẫn Nhi ước xong chưa? Ước xong rồi thì có thể mở mắt."

Cố Tư Mẫn mở mắt ra chợt nhìn thấy một xâu chuỗi màu đỏ đang đung đưa trước mặt nàng, nói: "Đây là, hồng đậu ?"

Từ xưa đến nay, rất nhiều người đều làm như vậy: Khi đính ước, người ta tặng nhau một chuỗi tương tư đậu [hồng đậu], sẽ cầu được tình duyên thuận lợi. Khi thành thân, tân nương sẽ đeo trên cổ tay hoặc trên cổ một vòng tay hoặc vòng cổ được xâu bằng những hạt tương tư đậu đỏ tươi, tượng trưng cho phu thê đồng tâm, bạc đầu giai lão. Sau khi thành thân, dưới gối phu thê đặt sáu hạt tương tư đậu, cầu phu thê đồng tâm, bách niên hảo hợp.

Vinh Cẩn Du cười hì hì, nói: "Đúng vậy, đây không phải hồng đậu, đây là tương tư đậu, là lễ vật đêm Thất Tịch." Vinh Cẩn Du vừa nói vừa đem chuỗi hạt đỏ như máu kia đeo lên cổ tay trắng nõn tinh tế của Cố Tư Mẫn, nàng lại nói: "Tương tư đậu này, truyền thuyết kể rằng, người có nỗi khổ tương tư trong lòng rơi lệ dưới tàng cây, khó có thể hóa giải, cuối cùng ngưng kết mà thành. Đây là ta tự tay xâu lại, hơn nữa có đúng hai trăm sáu mươi hạt."

Hai trăm sáu mươi hạt tương tư đậu ở trên tay Cố Tư Mẫn quấn thành khoảng sáu vòng, đương nhiên, Vinh Cẩn Du cảm thấy càng nhiều vòng càng đẹp, tay nàng cũng rất nhỏ nhắn, nếu quấn lại cũng khoảng sáu vòng.

Cố Tư Mẫn nhìn tương tư đậu kia, mím môi cười nói: "Vì sao lại là hai trăm sáu mươi hạt ?"

"Bởi vì...." Vinh Cẩn Du ngừng một chút, lại từ trong lòng cầm ra một cái y chang, cười nói: "Của ta cũng là hai trăm sáu mươi hạt, hai chiếc hai trăm sáu mươi hạt cộng lại chính là năm trăm hai mươi hạt."

Cố Tư Mẫn sờ sờ hạt đậu kia, lại hỏi: "Năm trăm hai mươi hạt lại có ý nghĩa gì ?"

Vinh Cẩn Du sửng sốt mới nhớ đến ở đây không có ai sẽ bẻ cong hàm nghĩa con số, liền giải thích, nói: "À, năm trăm hai mươi hạt nghĩa là..." Nàng dừng một chút, ghé sát bên tai Cố Tư Mẫn, nói nhỏ: "Nghĩa là ngũ nhị linh, ngũ nhị linh nghĩa là ta yêu nàng."

*520 trong tiếng Trung là 五二零 (Wǔ'èr líng), cách đọc gần giống với 我爱你 (Wǒ ài nǐ), nghĩa là ta yêu nàng.

Cố Tư Mẫn hơi đỏ mặt, ngửi ngửi hạt đậu kia, nhìn Vinh Cẩn Du, nói: "Mùi hương này là..." Đây là mùi hương trên người Cẩn Du mấy ngày trước.

Vinh Cẩn Du ngược lại ngại ngùng mỉm cười, nói: "Chính là mùi hương trước đây nàng ngửi được trên người ta, ta đã ủ được mấy ngày, đây chủ yếu là mùi hương của đàn hương trộn với hỗn hợp mùi khác, có thể an tâm định thần."

Nàng ngày thường vẫn luôn phải xử lý nhiều sự tình như vậy, ngửi mùi hương này có thể giúp ngưng thần tĩnh khí.

Vinh Cẩn Du mấy ngày trước thần thần bí bí, là do đang huân hương vòng tay tương tư đậu này, muốn làm lễ vật đêm Thất Tịch tặng cho Cố Tư Mẫn. Cố Tư Mẫn cái gì cũng không thiếu, nàng lại không biết nên tặng cái gì, liền tự mình đi hái tương tư đậu, từ đầu tới cuối đều do một tay nàng chế tác mà thành. Bởi vì nàng cảm thấy, Cố Tư Mẫn mỗi ngày đều phải đối mặt với rất nhiều sự tình, sau này vẫn sẽ như thế. Sầu lo cũng tất nhiên sẽ càng ngày càng nhiều, nàng liền chủ động dùng đàn hương điều phối hương dược ngưng thần, huân vào hạt đậu tặng cho Cố Tư Mẫn.

Cố Tư Mẫn tất nhiên hiểu được Vinh Cẩn Du hao tâm tốn sức dụng công lương khổ thế nào, lúc này vô cùng nghiêm túc nhìn nàng ấy không cười, đột nhiên nàng tiến đến, khẽ hôn lên khóe môi vẫn còn đang hơi giương lên của Vinh Cẩn Du.

Một lần này, thời gian dường như dừng lại, gió lạnh cuối thu khẽ thổi tới mùi hoa ngọc lan ái muội. Toàn bộ thế gian đều trở nên im lặng, toàn bộ tất cả những người trên bờ sông đều đang ở dưới ánh trăng chứng giám một màn này.

Giờ khắc này, lời bộc bạch xem ra cũng chỉ có một câu mới có thể hình dung được, đó là: Nguyện ánh trăng chứng giám ta yêu nàng.

Chỉ một chút nhẹ nhàng này, Vinh Cẩn Du ý cười càng sâu, bởi vì nàng biết Cố Tư Mẫn có bao nhiêu biệt nữu, có bao nhiêu thẹn thùng. Thế nhưng hiện tại nàng lại ngay cả thân phận cũng đều không màng, cư nhiên ở trước mặt mọi người khẽ hôn chính mình. Sự cảm động, hạnh phúc và dũng khí trong đó, cũng chỉ có hai người các nàng mới hiểu được.

Hai người vừa mới tách ra, Cố Tư Mẫn thấy nàng ấy nhìn chính mình, liền lại đỏ mặt, không biết chính mình vì sao lại xúc động muốn hôn nàng ấy như vậy. Tuy rằng xung quanh có vẻ mờ tối, thế nhưng hai người vừa mới tách ra, cả trai lẫn gái xung quanh thấy các nàng hôn môi, lập tức đều đưa ánh mắt hâm mộ không thôi đến. Dù sao người lớn mật như thế, ngoại trừ lưu manh, cũng không có ai dám hôn môi ở trên đường cái như vậy, hơn nữa cư nhiên còn là nhà gái chủ động hôn môi nhà trai, tuy rằng chỉ nhẹ nhàng hôn khóe môi một chút mà thôi, thế nhưng ở trong mắt người khác, đến tột cùng là nhìn thấy gì, vậy chỉ có thể đến hỏi những người đứng xem.

Cố Tư Mẫn nghe thấy tiếng nghị luận cách đó không xa, nháy mắt khí tràng bùng nổ, híp mắt nhìn quét xung quanh. Vinh Cẩn Du lại mỉm cười, không để ý tới bên cạnh truyền đến các loại ánh mắt cùng nhàn ngôn toái ngữ, kéo Cố Tư Mẫn ngồi xuống bậc thềm trên bờ sông, lên tiếng nói: "Mẫn Nhi Mẫn Nhi, nàng cũng tặng ta một kiện lễ vật đi."

Cố Tư Mẫn còn đỏ mặt, chán nản chính mình vừa rồi ấm đầu, liền chán nản nói: "Không có, nàng có tiền, tự mình mua đi."

May mắn là dịch dung, trời cũng tối, nếu như bị người khác nhìn thấy Công chúa và Phò mã công khai hôn môi trên đường cái, thành Trường An này chắc chắn sẽ lại trở nên náo nhiệt, trở thành đề tài bàn luận trong trà lâu lúc nhàn rỗi, lập tức lại đỏ mặt.

Vinh Cẩn Du dắt tay áo Cố Tư Mẫn, vô lại nói: "A ~, không muốn, ta muốn nàng mua, như vậy ta có thể khoe ra với người khác, nói đây là của thân ái nhà ta tặng cho ta."

"......" Cố Tư Mẫn trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, hắng giọng: "Nàng cái này gọi là bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người."

Vinh Cẩn Du bỉu môi, nói: "Vậy, ta cũng nguyện ý.... chỉ cần là nàng tặng, đều được."

Cố Tư Mẫn lại nở nụ cười, chìa bàn tay về phía nàng mở ra, nói: "Đây, tặng cho nàng."

Vinh Cẩn Du cẩn thận nhìn mặt dây chuyền bạch ngọc giữa lòng bàn tay Cố Tư Mẫn, nói: "Ô, thật nhỏ nhắn nha."

Cố Tư Mẫn thấy nàng kinh ngạc mặt dây chuyền ngọc quá nhỏ, liền hờn dỗi nắm bàn tay lại, nói: "Không muốn đúng không? Vậy ta ném nó."

Vinh Cẩn Du nhanh chóng kéo tay nàng trở về, nói: "Ta muốn, ta muốn, ai nói ta không muốn. Đeo ở trên cổ, vừa phải, ta thích những vật nhỏ nhắn."

Vinh Cẩn Du còn cố ý nhấn mạnh hai chữ nhỏ nhắn, khiến cho Cố Tư Mẫn buồn cười một trận. Vinh Cẩn Du liền gỡ vòng cổ trên cổ Cố Tư Mẫn xuống đeo mặt dây chuyền ngọc vào, lại đeo lên cho Cố Tư Mẫn. Chờ sau khi nàng cũng tự mình đeo xong, nàng liền vuốt ve hoa văn ngây ngô cười ha ha. Đây không phải lần đầu tiên Vinh Cẩn Du tặng đồ cho Cố Tư Mẫn, nhưng đây lại là lần đầu tiên Cố Tư Mẫn tự mình chủ động tặng đồ cho Vinh Cẩn Du, như thế cũng đủ làm cho Vinh Cẩn Du hạnh phúc đến ngớ ngẩn.

Vinh Cẩn Du nắm tay Cố Tư Mẫn, cứ như vậy ngồi ngây ngô cười, Cố Tư Mẫn cứ như vậy nhìn nàng cười ngây ngô. Qua hồi lâu, Vinh Cẩn Du mới nhìn thấy Cố Tư Mẫn cầm quả ô mai [quả mơ], liền hỏi: "Sao nàng có được quả ô mai vậy ?"

Cố Tư Mẫn nghe thấy nàng hỏi quả ô mai kia, nói: "Nàng mới phát hiện à, vừa nãy lúc chờ nàng, Lưu Tô đã mua về thưởng thức."

Vinh Cẩn Du liếc nhìn quả ô mai kia, lại ngốc nghếch mỉm cười: "Ha, ha ha, ha ha ha."

"......" Cố Tư Mẫn đầy hắc tuyến, chỉ híp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn nàng không nói chuyện.

Vinh Cẩn Du thấy thế mới ngưng cười, giải thích: "Ta chỉ là nhớ đến một câu thơ mà thôi."

Cố Tư Mẫn vẫn nhìn nàng, hỏi: "Mà thôi? Thơ gì có thể làm cho nàng buồn cười đến như vậy ?"

Vinh Cẩn Du lén lút ở bên tai Cố Tư Mẫn, nói: "Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai*."

*Ngựa tre chàng cưỡi đến nơi, đùa vui tung những trái mơ quanh giường.

Cố Tư Mẫn sắc mặt đỏ lên, hắng giọng: "Hừ, ai là thanh mai trúc mã với nàng." Chỉ sợ thanh mai trúc mã với nàng hẳn là một người khác đi?

Vinh Cẩn Du túm tay áo Cố Tư Mẫn, hỏi: "Ừm, vậy nàng nói, chúng ta là thanh mai cưỡi thiết mã hay là trúc mã ăn thanh mai ?"

Theo ta thấy, hai cái đều đúng, về sau đều là ta ăn nàng. Hừ, hừ, nàng không được phản kháng.

Cố Tư Mẫn không để ý tới nàng lôi kéo, nói: "Đều không phải, chúng ta là thanh mai kỵ trúc mã."

Ai, Tiểu Mẫn Nhi thuần khiết, nàng sao có thể ngờ được rằng Vinh Cẩn Du nói 'lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai' lại còn mang một tầng hàm nghĩa khác? Nàng lại sao có thể ngờ được rằng nàng nói chữ 'kỵ' ở trong tai Vinh Cẩn Du lại là một chữ 'kỵ' không thuần khiết?

Vinh Cẩn Du phụt cười, nàng không ngờ Mẫn Nhi nhà nàng cư nhiên sẽ nói ra loại vẫn đề này. Sau đó, nàng liền xoa xoa trán Cố Tư Mẫn, vô cùng nghiêm túc, nói: "Mẫn Nhi, thật ra, nhà của ta, không phải thanh mai*, mà là thanh hạnh**."

*Thanh mai: chỉ sự trong sáng, ngây thơ của tuổi thơ.

**Thanh hạnh: chỉ vẻ dịu dàng, thanh khiết nhưng đã trưởng thành.

Cố Tư Mẫn bị nàng xoa như vậy, dường có chút ghét bỏ nghiêng người tránh né, hỏi: "Vì sao lại là thanh hạnh mà không phải thanh mai ?"

Vinh Cẩn Du liếm liếm môi, cười nói: "Ngàn vàng không thể đổi bóng nàng ngoảnh lại với trâm vàng, giữa mày điểm nốt chu sa tựa làn thu thủy, nơi tiếng đàn và ánh đèn còn vương vấn, thanh hạnh vẫn còn non, khi nào anh đào sẽ chín đỏ? Thẹn thùng lắng nghe hoa hải đường khoe sắc trong đêm dài."

Cố Tư Mẫn làm sao còn không hiểu được ám dụ của nàng, lại vẫn chống cằm, nói: "Nhưng nàng vẫn không nói vì sao không phải thanh mai mà là thanh hạnh."

Vinh Cẩn Du biết Cố Tư Mẫn nhất định là vì thẹn thùng nên mới giả vờ không hiểu, nàng hít một hơi thật sâu, nói: "Mẫn Nhi, đây là thủ ca, chờ trở về ta xướng cho nàng nghe. Đúng rồi, mấy ngày trước ta đã vụng trộm chôn vài hủ rượu mơ dưới táng cây mai, chờ đến Thất Tịch năm sau chúng ta lại đào ra uống. Về sau, Thất Tịch hàng năm ta đều sẽ tự mình chôn rượu trái cây ủ, chờ đến Thất Tịch năm sau lại đào ra uống cùng nàng." Nàng cười nhìn Cố Tư Mẫn mỉm cười gật đầu, lại hỏi: "Mẫn Nhi, nàng có đói bụng không ?"

Hôm nay xuất môn đều vẫn chưa ăn gì, vốn nghĩ ở bên ngoài ăn, nhưng hiện tại bờ sông cảnh đẹp, ở đây ăn cũng có một phen phong vị khác.

Cố Tư Mẫn lắc đầu, nói: "Vẫn chưa, nàng đói bụng sao ?"

Vạn nhất để Mẫn Nhi quá đói bụng thì làm sao bây giờ, nếu ra ngoài phải ăn đồ ăn vặt. Chờ ta mua trở về, nàng hẳn cũng đã đói bụng. Vinh Cẩn Du suy nghĩ, liền đứng lên, nói: "Không quá đói, nhưng một hồi sẽ đói, nhưng mà nơi này người bán rong rất nhiều, nàng ở đây chờ ta, ta đi mua đồ ăn."

Cố Tư Mẫn nhìn những hàng rong xung quanh, nói: "Ừm."

Vinh Cẩn Du vừa mới chuẩn bị rời đi, lại dừng lại, dặn dò Cố Tư Mẫn: "Đúng rồi, nếu có người dám đến gần nàng, nàng cứ đánh hắn túi bụi, không cần chừa mặt mũi cho ta."

Cố Tư Mẫn nhướng mắt nhìn nàng, hỏi: "Đến gần là có ý gì? Đánh túi bụi lại là có ý gì ?"

Vinh Cẩn Du làm mặt quỷ với Cố Tư Mẫn, nói: "À, đến gần chính là có người bắt chuyện với nàng, giả vờ lôi kéo làm quen, hắn muốn lừa nàng để lựa thời cơ chiếm tiện nghi nàng. Đánh túi bụi chính là điên cuồng đánh hắn."

Nói xong nàng liền rời đi, để lại Cố Tư Mẫn vô cùng bất đắc dĩ.

"....." Cố Tư Mẫn bất đắc dĩ mỉm cười lắc đầu, thầm nghĩ: 'Vinh Cẩn Du, nàng thật sự cho rằng ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Chẳng lẽ còn có thể bị những người khác lừa gạt ?'

Cố Tư Mẫn tuy rằng là nghĩ như vậy, nhưng nàng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Cũng không chỉ là một chút, mà là tràn đầy, là nồng đậm, bằng không nàng vừa rồi cũng sẽ không khắc chế không được xúc động muốn hôn môi nàng ấy.

Mà lúc này, người xuất môn du ngoạn cũng không chỉ có hai người các nàng. Hôm nay gặp nhau lại có chút trùng hợp.

-----

Dương Nhược Oánh đuổi theo Dương Kỳ Nhạc đang cúi đầu bước nhanh phía trước, hỏi: "Ca, huynh đi đâu vậy? Phụ vương không phải kêu huynh đi gặp tiểu thư Lý gia sao ?" Thật là, là phụ vương kêu huynh đi gặp, cũng không phải ta. Gì chứ, đi cũng không dẫn ta theo.

Dương Kỳ Nhạc tức giận dừng bước, nói: "Ta không muốn gặp, ai muốn thì tự đi gặp đi. Phụ vương cũng kêu muội đi gặp thiếu gia Trương gia đấy, muội cũng không đi gặp sao ?" Còn không biết xấu hổ bảo ta, phụ vương an bày xem mắt, muội cũng chạy trốn giống ta thôi.

Dương Nhược Oánh thấy Dương Kỳ Nhạc lại muốn đi, liền hô lên: "Không gặp, vậy huynh cũng từ từ chờ ta đã."

Dương Kỳ Nhạc quay đầu, nói: "Được, vậy muội nhanh lên, chúng ta chạy xa rồi lại nói sau."

Hai người trốn tránh đối tượng Lỗ Vương an bài xem mắt, đều hướng nơi xa chạy tới. Mà bên kia, Lâu Ngữ Ngưng cũng cùng Thủy Ảnh và Đào yêu làm bạn xuất môn du ngoạn.

Tiểu thư có vẻ như là đang nhìn xung quanh, giống như là sợ không nhìn thấy, tinh thần đều đã có chút hoảng hốt. Đào Yêu nhìn Lâu Ngữ Ngưng đang có chút không yên lòng, hỏi Thủy Ảnh: "Tiểu thư thật sự là ra ngoài dạo phố giải sầu sao ?"

Thủy Ảnh lắc đầu, nói: "Ngươi còn không nhìn ra được sao? Tiểu thư nơi nào là đến để dạo phố, nàng là tới tìm người."

Nếu không phải bởi vì cảm thấy Vinh Cẩn Du hôm nay có khả năng ra đây du ngoạn, có lẽ tiểu thư sẽ không xuất môn đến nơi náo nhiệt này đâu.

Đào Yêu nhìn trời, ai thán nói: "Ai, thật là oan nghiệt."

Lâu Ngữ Ngưng đi ở phía trước đột nhiên xoay người, hỏi: "Các ngươi đang nói gì vậy? Chúng ta đi đến phía trước một chút đi."

Chẳng lẽ loại ngày này nàng ấy cũng không ra sao? Hay là đã đi đến nơi lý tưởng? Có phải nàng ấy vẫn chưa có người trong lòng để hẹn ra ngoài?

Lâu Ngữ Ngưng vừa tìm kiếm thân ảnh Vinh Cẩn Du trong đám người, vừa an ủi chính mình, giữa Vinh Cẩn Du và Cố Tư Mẫn tuyệt đối sẽ không có tình yêu.

"A, được." Hai người cảm thấy may mắn cuộc đối thoại vừa rồi tiểu thư không có nghe thấy, lại bước nhanh đến. Đào Yêu nhìn mặt sông, hô lên: "Tiểu thư, người xem trên sông xinh đẹp như vậy, khắp nơi đều là đèn hoa đăng rực lửa." Nàng vừa nói xong, lại bảo: "Ô, nhìn xem, ở kia còn có hai chiếc thuyền giấy buộc chỉ vào nhau nữa."

Tiếng hô này của nàng ngược lại dẫn tới Thủy Ảnh và Lâu Ngữ Ngưng đều nhìn qua. Quả nhiên, trên một mảnh rực đỏ lại có hai chiếc thuyền lam nhỏ vô cùng chói mắt, nến đỏ bên trên ánh lên sợi tơ hồng nối hai đầu thuyền với nhau."

Thủy Ảnh vừa thấy, cũng kinh ngạc, nói: "Sao? Đúng là như vậy, sao lại có người sẽ đem hai chiếc thuyền giấy buộc vào nhau? Nếu một chiếc chìm, chẳng phải một chiếc khác cũng sẽ chìm xuống theo sao ?" Người này thật ngốc, có thể chết một thì cần gì một hai phải chết cả đôi?

Lâu Ngữ Ngưng lại cảm thán, nói: "Người đó là cố ý làm như vậy, muốn biểu đạt phong vũ đồng minh, sinh tử đồng thuyền."

Thật đúng là một người có tâm, chắc hẳn người đó rất thích người trong lòng mình, cho nên mới ngay cả thuyền giấy này cũng muốn buộc vào nhau để biểu đạt ý nguyện đồng sinh cộng tử này. Vô luận là gặp sóng to gió lớn hay cuồng phong bão tố, đều sẽ tâm ý kiên định sinh tử cùng nhau, thật là một nguyện vọng tốt đẹp.

Lâu Ngữ Ngưng thầm nghĩ, không khỏi lại trở nên có chút thương cảm, chỉ là sự thương cảm này của nàng, người nào đó sợ là sẽ không biết được.

Trong lúc Lâu Ngữ Ngưng cúi đầu trầm tư, Thủy Ảnh lại liếc mắt nhìn thấy Vinh Cẩn Du.

Chẳng lẽ thật sự là Vinh Cẩn Du? Chẳng lẽ nàng ấy thật sự có duyên phận với tiểu thư? Như vậy cũng có thể bị ta thấy? Thủy Ảnh cách đám người ngàn sơn vạn dặm chỉ vào một thân ảnh, nói: "Tiểu thư, người xem người kia có phải Vinh Cẩn Du hay không ?"

Lâu Ngữ Ngưng nhìn theo phương hướng của Thủy Ảnh, quả nhiên nhìn thấy Vinh Cẩn Du ôm đồ vật đi về phía bờ sông. Nàng có chút vui mừng, mỉm cười nói: "Là nàng, không sai."

Lâu Ngữ Ngưng vừa nói vừa đi về phía bên kia, nhưng đi theo cách một đám đông, Vinh Cẩn Du thế nhưng lại không còn thấy bóng dáng. Lâu Ngữ Ngưng kêu Thủy Ảnh và Đào Yêu ở gần đó tìm thử xem, mà bên kia, huynh muội Dương gia cũng vừa lúc tới nơi này.

Dương Nhược Oánh nhìn Dương Kỳ Nhạc bên cạnh, vừa đi vừa hỏi: "Ca, huynh ra đây là vì muốn gặp Công chúa ?" Dọc trên đường đi, đông nhìn tây ngó, không thể đi chậm một chút sao?

Công chúa sẽ thích loại địa phương này sao? Nàng sẽ tới sao? Ta hoàn toàn là dựa vào vận khí mà đến. Dương Kỳ Nhạc thở dài trong lòng, nhìn chằm chằm phía xa, vẫn là một bộ dáng không yên lòng hết nhìn đông tới nhìn tây, hỏi ngược lại: "Đúng vậy, muội thì sao ?"

Dương Nhược Oánh cau mày, tức giận: "Ta thì sao? Huynh đã biết rồi còn hỏi làm gì."

Dương Kỳ Nhạc nhìn muội muội mình, bất đắc dĩ ai thán, nói: "Vậy muội cũng biết, không phải còn hỏi sao ?"

Dương Nhược Oánh thở dài, nhìn Dương Kỳ Nhạc, nói: "Ai, ta cảm thấy, chúng ta có phải nên tìm một chỗ ngồi xuống uống hai ly hay không? Không phải có câu một say giải ngàn sầu sao."

Dương Kỳ Nhạc gật đầu, nói: "Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy, đi thôi, đến bờ sông đi. Hóng gió nói không chừng có lẽ có thể thanh tỉnh hơn một chút."

Bọn họ mới vừa đi hai bước, Dương Nhược Oánh liền giữ chặt Dương Kỳ Nhạc chỉ vào một người, hỏi: "Ca, huynh xem, người kia có phải là Cẩn ca ca hay không ?"

Dương Kỳ Nhạc vô cùng kinh hỉ, nói: "Ở đâu ?" Hắn cẩn thận nhìn, nói: "Đúng vậy, là Cẩn Du."

Dương Nhược Oánh gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh người kia, mắt cũng không chớp, nói: "Chúng ta đi tìm nàng đi."

Dương Nhược Oánh còn chưa nói xong liền muốn đi, Dương Kỳ Nhạc ngược lại giữ chặt Dương Nhược Oánh một phen, nghi hoặc nói: "Nàng ấy sao lại một mình đến đây? Chẳng lẽ không cùng với Công chúa ra đây sao ?"

Nếu Công chúa cũng tới đây, xem ra bọn họ hẳn là đang ở bên nhau đi? Sao hiện tai chỉ có một mình Cẩn Du?

Dương Nhược Oánh trừng mắt liếc nhìn Dương Kỳ Nhạc một cái, bất mãn nói: "Huynh thật phiền, chúng ta đi trước rồi tính sau."

Thật là, lôi kéo ta làm gì, một hồi người không thấy, trở về ta liền tính sổ với huynh.

Dương Kỳ Nhạc thả lỏng tay đang bắt lấy cánh tay Dương Nhược Oánh, hậm hực nói: "Được, biết muội sốt ruột rồi."

Dương Kỳ Nhạc mới vừa buông lỏng tay, hắn lời nói còn chưa nói xong, Dương Nhược Oánh liền không để ý tới hắn, đi về phía Vinh Cẩn Du.

Vinh Cẩn Du ôm túi giấy đựng thức ăn, từ thật xa chạy đến bên cạnh Cố Tư Mẫn, nói: "Mẫn Nhi, ta đã trở về."

Cố Tư Mẫn nhìn nàng cười, nói: "Sao? Nàng mua cái gì ăn vậy? Vừa vặn, hiện tại ta thật sự cũng có chút đói bụng."

Vinh Cẩn Du ngồi vào bên cạnh Cố Tư Mẫn, nói: "Đây, cho nàng, tiểu long bao." Nàng vừa mở giấy bao cho Cố Tư Mẫn, vừa nói: "Có một quán tiểu long bao đặc biệt ngon, ta trước đây đã nếm qua. Nho nhỏ, thật đáng yêu."

Cố Tư Mẫn nhìn bánh bao kia, không hề có cảm giác đáng yêu, hỏi: "Bánh bao cũng đáng yêu ?"

Sao nàng cái gì cũng cảm thấy đáng yêu vậy? Hồ ly nàng cũng cảm thấy đáng yêu, mèo nàng cũng cảm thấy đáng yêu, chó nàng cũng cảm thấy đáng yêu, lần trước nàng còn nói ta đáng yêu, hiện tại ngay cả bánh bao nàng cũng cảm thấy đáng yêu, sao ta lại cảm thấy nàng mới thật sự đáng yêu.

Vinh Cẩn Du ngậm bánh bao, cười ha ha, nói: "Đúng vậy, nhưng không đáng yêu bằng nàng." Nàng lại dùng bình rượu bên cạnh làm ly nước đưa cho Cố Tư Mẫn, nói: "Đây, nàng uống nước đi."

Cổ đại thức ăn có thể mang đi thật sự rất ít. Những thứ đó hẳn đều tính là lương khô nhỉ? May mắn có tiểu long bao này.

Cố Tư Mẫn chu cái miệng nhỏ uống, liền vẻ mặt hắc tuyến, lại hỏi: "Nàng lấy là bình rượu nhưng bên trong sao lại là nước ?"

Vinh Cẩn Du nhoẻn miệng cười, giải thích nói: "Ta đem rượu đổ, kêu bọn họ rót nước trà vào. Tiện cho ta cầm, ta dù sao cũng không thể đem ấm trà của bọn họ đến đây." Bình rượu tiện hơn nhiều, chọn cái nhỏ dễ cầm, nếu vẫn luôn cầm ấm trà, rất giống như đại gia xuất môn đem chim đi dạo.

Sức ăn của hai người đều giống nhau, chưa ăn bao nhiêu đã cảm thấy no, Cố Tư Mẫn nuốt nước miếng, mỉm cười nhìn Vinh Cẩn Du. Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn nhìn nàng, theo bản năng sờ sờ mặt, nói: "Sao vậy? Nàng nhìn ta làm gì? Mẫn Nhi, có phải còn muốn hôn hôn nữa không? Lần này để ta hôn nha ?"

"....." Cố Tư Mẫn đầu tiên là trừng mắt không nói gì, sau đó mới hắng giọng, nói: "Ai muốn hôn nàng." Thật là, bị người khác nhìn còn chưa đủ sao? Nàng thấy Vinh Cẩn Du lại chuẩn bị phản bác, lập tức nói: "Cũng không cho nàng hôn ta."

Vinh Cẩn Du nhe răng, ái muội mỉm cười, nói: "À, vậy được rồi, nếu nàng để ý chuyện đang ở bên ngoài, vậy ta chờ trở về hôn sau, ta có thể chịu được."

Cố Tư Mẫn thấy nàng vẫn chưa bỏ cuộc, bất giác ý cười càng sâu. Chỉ bất đắc dĩ nhìn nàng, cười nói: "Cẩn Du, nàng ăn dính lên mặt."

Vinh Cẩn Du lại muốn sờ mặt, nói: "Sao? Ở đâu ?"

Cố Tư Mẫn lại ngăn cản động tác của nàng, nói: "Đừng nhúc nhích, ở chỗ này." Cố Tư Mẫn vừa nói vừa lấy ra khăn tay, động tác mềm nhẹ xoa xoa mặt nàng, sau đó hài lòng nhìn nhìn, sau đó mới mỉm cười nói: "Được rồi, sạch sẽ."

Vinh Cẩn Du liếc nhìn mặt hồ, hỏi: "Mẫn Nhi, thuyền nhỏ của chúng ta đâu rồi ?"

Cố Tư Mẫn nhìn nơi xa, nói: "Trôi đi rồi."

"Trôi đi rồi ?" Vinh Cẩn Du sửng sốt, lại cẩn thận nhìn hoa đăng xung quanh, thần sắc nhàn nhạt, nói: "Ừm, trôi đi cũng tốt."

Vinh Cẩn Du có chút phiền muộn nhìn mặt sông, khi Cố Tư Mẫn nghe thấy lời nàng nói, liền yên lặng cầm tay Vinh Cẩn Du. Vinh Cẩn Du lại mỉm cười với nàng, trở tay cùng nàng mười ngón đan xen. Gió bờ sông mát lạnh ái muội thổi đến, câu động sợi tóc bay lên, câu động tâm tư bay lên. Các nàng cứ ngồi như vậy, không nói thêm lời nào, ngón tay đan xen nắm chặt như ẩn như hiện, cũng tựa như có thể câu thông tâm ý tươi đẹp của hai người.

Năm ngón tay đan xen như ẩn như hiện, sự quyến luyến ấy khiến người khác hâm mộ không thôi.

---------------Hết chương 94---------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Về việc tự mình xỏ tương tư đậu là hành vi yêu cầu cao, hoàn toàn là hành vi nguy hiểm, các vị trẻ em vui lòng không bắt chước.

Bằng không, nếu như các ngươi thật sự muốn tự mình xỏ, tất cả hậu quả, bản nhân sẽ không chịu trách nhiệm.

Hãy tự mình gánh chịu rủi ro, có khả năng đầu ngón tay sẽ biến thành tổ ong vò vẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro