
Chương 93: Thanh nữ tố nga
Cố Tư Mẫn vừa lật sách vừa hỏi: "Nhiễm Trần, Phò mã đâu ?"
Lạ thật, như thế nào hôm nay sau khi rời giường liền không nhìn thấy Cẩn Du đâu?
Lục Nhiễm Trần lắc đầu, nói: "Không biết nữa, có thể là đang ở Vân Hồ Tiểu Trúc. Nếu Công chúa tìm Phò mã vậy để nô tỳ đi tìm nàng."
Cố Tư Mẫn gật đầu, nói: "Được." Nhiễm Trần mới vừa xoay người, Cố Tư Mẫn lại hỏi: "Đúng rồi, hôm nay trong phủ không có khách nhân tới sao ?"
Lục Nhiễm Trần dừng bước, trả lời: "Không có, hôm nay ngược lại rất thái bình. Cũng không biết ngày hôm qua Phò mã nói gì với Tiêu Duẫn mà sau khi hắn vừa đi ra, những khách nhân đó quả nhiên đều dẹp đường hồi phủ."
Cư nhiên ngày hôm qua sau khi Phò mã phân phó Tuân Duẫn, quả nhiên không có khách nhân nào lại đến, thật là kỳ quái, cũng không biết đã nói cái gì với những quan viên triều đình đó.
Cố Tư Mẫn khẽ mỉm cười, nói: "Ừm, ta đã biết, ngươi đi tìm nàng đi."
Ha ~ Vinh Cẩn Du cũng thật giảo hoạt, nàng nhất định đã kêu Tiêu Duẫn nói với những người đó rằng nàng đến Vinh Tín Vương phủ dưỡng bệnh. Trực tiếp đem những người đó chuyển dời đến Vinh Tín Vương phủ, chờ toàn bộ những người đó đi tới Vinh Tín Vương phủ, phụ vương tất nhiên sẽ có thể từ chối một phen.
Cố Tư Mẫn nghĩ một chút đã đoán được Vinh Cẩn Du sẽ phân phó Tiêu Duẫn thế nào, thật ra cũng giống với ý định của nàng. Vinh Cẩn Du đã đem tất cả quan viên đều lừa tới làm phiền lão phụ vương của nàng, ngài ấy cũng sẽ khéo léo đẩy đưa vài câu đã có thể giúp nàng thu phục toàn bộ.
Qua hồi lâu Lục Nhiễm Trần mới trở về, nói: "Công chúa."
Sau khi Cố Tư Mẫn ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương mặt Nhiễm Trần, nói: "Phò mã đâu ?"
Lục Nhiễm Trần buồn bực, trả lời: "Không tìm thấy, Phò mã không ở Vân Hồ Tiểu Trúc, ta tìm khắp phủ cũng không tìm thấy. Hộ vệ gác cửa nói rằng thấy Phò mã và Tiêu Duẫn đi ra ngoài hơn nửa ngày cũng chưa thấy trở về."
Phò mã cũng thật là, ngày thường nàng đều liều chết quấn lấy Công chúa, hôm nay đổi ngược Công chúa đi tìm nàng thế nhưng lại không thấy bóng người.
Cố Tư Mẫn thấp giọng hỏi: "Đi ra ngoài ?"
Hừ, Vinh Cẩn Du nàng hay lắm, cư nhiên xuất môn còn lén giấu ta.
Cố Tư Mẫn lập tức nhớ tới ngày hôm trước:
Ngày hôm trước Vinh Cẩn Du trở về, Cố Tư Mẫn liếc nhìn nàng, liền nói: "Cẩn Du đi đâu vậy? Dáng vẻ trông như thật bận rộn."
Vinh Cẩn Du cười ha ha hai tiếng, nói: "Không đi đâu cả, chẳng phải là đi ứng phó những quan viên triều đình đó sao."
Cố Tư Mẫn lại đột nhiên đến gần Vinh Cẩn Du, mỉm cười hỏi: "Sao? Đó là vị đại nhân nào mà lại phong nhã như vậy? Thế nhưng còn thích tô son điểm phấn, đã vậy còn huân nhiễm Cẩn Du một thân hương khí ?"
Vinh Cẩn Du thoáng kinh ngạc, lại ngửi ngửi trên người mình, nói: "A? Có sao? Đâu có đâu."
Vừa hồi tưởng lại Cố Tư Mẫn liền sửng sốt, nhớ tới Vinh Cẩn Du đã nhiều ngày khác thường, ban ngày tìm không thấy người không nói, khi trở về trên người còn đầy mùi hương. Nếu nói mấy ngày trước trong phủ có nhiều khách nhân tới nên nàng ấy đi xã giao, cho dù như vậy, nhưng cố tình trên người nàng ấy lại có mùi hương khác lạ. Hôm nay đều đã không còn khách nhân, lại vẫn không thấy người. Vinh Cẩn Du ngày thường có bao nhiêu thích quấn lấy Cố Tư Mẫn, đây chính là chuyện ai trong phủ cũng biết, hiện tại xem ra cũng thật kỳ quái.
Mà lúc này, Vinh Cẩn Du lại đang bận rộn ở trong Vinh Khang Vương phủ của nàng.
Vinh Cẩn Du nhìn lò ủ hương, hỏi: "Tiêu Duẫn, thế nào ?"
Tiêu Duẫn mở nắp ra nhìn, nói: "Thiếu gia, không sai biệt lắm."
Vinh Cẩn Du phân phó: "Lấy ra cho ta xem thử." Tiêu Duẫn lấy đồ vật nằm trong lò ủ hương ra đưa cho Vinh Cẩn Du, Vinh Cẩn Du ngửi ngửi, nói: "Thơm quá, đã ba ngày, nhìn cũng không tệ đúng không ?"
Tiêu Duẫn củng ngửi ngửi, gật đầu nói: "Đúng vậy, vậy thiếu gia định ủ mấy ngày ?"
Vinh Cẩn Du nghe thấy hắn hỏi thời gian, nói: "À, để ta tính xem." Nàng tính toán thời gian, nói: "Ừm, ba ngày, ủ ba ngày đi."
Tiêu Duẫn kinh ngạc, nói: "Còn muốn ba ngày? Vậy sáu ngày đi, dù sao trong phủ hiện tại bốn phía khắp nơi đều tràn ngập hương thơm."
Vinh Cẩn Du nhìn xung quanh, nói: "Được, trong phủ vốn đã thơm mùi hương thoang thoảng của cây đậu này, dù sao cũng không gắt mũi, ủ lâu một chút cũng được."
Tiêu Duẫn buồn bực, nói: "Lúc ấy khi ngài điều chế hương liệu này, không phải nói đã bỏ thêm dược liệu có thể lưu giữ mùi hương thoang thoảng cả đời vào rồi sao, vậy cần gì phải ủ lâu như thế ?"
Vinh Cẩn Du gõ đầu Tiêu Duẫn một cái, nói: "Ngươi thật ngốc, Mẫn Nhi chính là mũi chó, hai ngày trước nàng đều đã hoài nghi ta. Hiện tại đem về chẳng phải liền bị Mẫn Nhi phát hiện sao? Còn chưa tới lúc đưa đã bị phát hiện, vậy không bằng ta cứ ở trong phủ Công chúa làm cho rồi. Trước tiên vẫn nên ủ ở đây, chờ ba ngày sau ta đến lấy."
Tiêu Duẫn hít một ngụm khí lạnh, lại nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Ôi, thiếu gia, sao ngài lại nói mũi của Công chúa là...."
Vinh Cẩn Du thấy hắn như vậy, liền cũng nhỏ giọng nói: "Đây là bí mật, ngươi không được nói với người khác."
Tiêu Duẫn gật đầu thật mạnh, nói: "Được, ngài yên tâm, đánh chết ta cũng không nói với người khác là thiếu gia ngài đã nói lời này."
Vinh Cẩn Du đặt đồ vật vào trong lại, sau đó đậy kín nắp, nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi, sau này lại đến lấy."
Hai người ra khỏi Vinh Khang Vương phủ trở về Công chúa phủ, vừa đến phủ Tiêu Duẫn liền nhắc nhở, nói: "Thiếu gia, ngài có muốn đổi y phục, tắm rửa một chút không? Trên người ngài thơm quá."
Vinh Cẩn Du suy nghĩ, nói: "Được, miễn cho Mẫn Nhi hỏi ta, ta liền chột dạ."
Sở Lưu Tô lại từ thật xa hô lên: "Phò mã."
Vinh Cẩn Du vừa thấy Sở Lưu Tô tới, bị dọa có chút lắp ba lắp bắp, nói: "Hả? Lưu Tô sao? Ngươi gọi ta làm gì ?"
Lưu Tô vừa thấy phản ứng này của Vinh Cẩn Du, nghi hoặc hỏi: "Phò mã ngài làm sao vậy? Còn tránh ở phía sau Tiêu Duẫn."
Vinh Cẩn Du run run bước ra từ phía sau Tiêu Duẫn, nói: "Ta, a, cái này, ta không có làm gì. Đây không phải là bởi vì ngươi đột nhiên kêu ta một tiếng làm ta hoảng sợ sao."
Sở Lưu Tô vẻ mặt sáng tỏ, cười nói: "Hay là Phò mã có tật giật mình, bằng không sao lại sợ hãi như vậy ?"
Ô, mùi hương trên người Phò mã thật nồng, nàng ấy sẽ không phải là lén Công chúa đến thanh lâu? Vậy nàng ấy lần này chết chắc rồi.
Vinh Cẩn Du nhếch miệng cười, nói: "Khụ, sao có thể, ngươi gọi ta làm gì ?"
Sở Lưu Tô vừa đồng tình với Vinh Cẩn Du vừa nói: "Không phải ta gọi ngài, là Công chúa tìm ngài."
Vinh Cẩn Du đột nhiên mở to hai mắt, hỏi: "Sao? Mẫn Nhi tìm ta ?"
Sở Lưu Tô lại nói: "Không sai, ngài mau đi đi, Công chúa ở thư phòng đấy."
Vinh Cẩn Du bất đắc dĩ liếc nhìn Tiêu Duẫn, đáp: "Ò."
Tiêu Duẫn và Sở Lưu Tô cùng nhau nhìn bóng dáng nàng, nhất trí dùng ánh mắt cực kỳ đồng cảm nhìn nàng rời đi.
Vinh Cẩn Du vừa đến thư phòng, liền lén lút duỗi cái đầu vào nhìn, sau đó mới cười quyến rũ nói: "Mẫn Nhi, nàng tìm ta ?"
Cố Tư Mẫn giương mắt nhìn thấy nàng như vậy, nói: "Đúng vậy, Cẩn Du hôm nay đi nơi nào vậy? Sao lại không tiến vào ?"
Dáng vẻ lén la lén lút, xem ra nàng thật đúng là không làm ra chuyện gì tốt đẹp.
Vinh Cẩn Du chầm chậm đi vào, ngồi lên ghế cách Cố Tư Mẫn thật xa, nói: "Không, không đi nơi nào cả. Mẫn Nhi tìm ta có chuyện gì sao ?"
Cố Tư Mẫn cũng không đứng dậy, chỉ dùng tay chống cằm nhìn nàng, qua hồi lâu mới nói: "Không có việc gì, ta chỉ là nhớ nàng cho nên mới tìm nàng."
"....." Nghe thấy Cố Tư Mẫn nói nhớ mình, Vinh Cẩn Du tức khắc có chút thụ sủng nhược kinh đến mức nói không ra lời.
Cố Tư Mẫn thấy Vinh Cẩn Du phát ngốc, liền đứng dậy đi về phía nàng, cười nói: "Sao vậy? Cẩn Du không tin ?"
Vinh Cẩn Du mỉm cười, nói: "Sao có thể không tin được? Lời Mẫn Nhi nói, ta đều tin."
Cố Tư Mẫn ngồi vào bên cạnh Vinh Cẩn Du, đột nhiên nói: "Trên người Cẩn Du sao lại có loại mùi hương son phấn rẻ tiền ?"
Vinh Cẩn Du cả kinh, nói: "A? Sao có thể? Hương Ngưng nói phấn kia có hương thơm nhất Tây Vực.... A."
Xong rồi, bị lừa.
Cố Tư Mẫn nhìn nàng, sâu kín nói: "Hương Ngưng nói ?"
Vinh Cẩn Du khẩn trương, liền lên tiếng giải thích: "Cái này, Mẫn Nhi, nàng hiểu lầm rồi. Thật ra, ta vốn tính đi mua phấn mặt, à không, ta là muốn đi mua phấn, a.... Cái đó, ta là muốn mua hương liệu."
Cố Tư Mẫn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng, hỏi: "Hửm? Mua hương liệu ?"
Vinh Cẩn Du nhanh chóng gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta muốn điều chế mùi hương dễ ngửi để huân ở nhà."
Nàng giống như thật sự rõ ràng không tin ta? Ta tổng cộng cũng không lừa gạt nàng mấy lần, sao cũng không tin ta vậy chứ.
Cố Tư Mẫn biểu tình nháy mắt trở nên tươi sáng, nói: "À, thì ra là thế."
Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn tựa như không quá tin tưởng, lại khẳng định, nói: "Đúng vậy, thật sự cũng chỉ có như thế, ta chẳng qua nghe nói nàng ấy đối với những thứ đó tương đối hiểu biết, cho nên mới đến thanh lâu học hỏi nàng ấy một chút, không có làm gì khác."
Cố Tư Mẫn liếc nhìn cửa, cười nói: "Ừm, vậy Cẩn Du trước đi trước tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi, người của nàng quá thơm, ta nghe không thoải mái."
Cố Tư Mẫn ánh mắt thoáng nhìn cửa, liền thấy một sợi lông trắng rơi xuống, nàng mới thả Vinh Cẩn Du đi nghỉ ngơi.
Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn không còn hoài nghi, nói: "Được, vậy ta đi trước."
Vinh Cẩn Du mới vừa đi xa, một bóng người liền bay vào thư phòng Cố Tư Mẫn.
Vẫn là cái người thường xuyên đến vô ảnh, đi vô tung, quỳ xuống nói: "Thuộc hạ tham kiến Công chúa."
Cố Tư Mẫn nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: "Thế nào? Lần này tra được chút gì không ?"
Người nọ đầu cũng không dám ngẩng lên, trả lời: "Hồi bẩm Công chúa, thuộc hạ tra được các quan viên ở Giang Nam đều có biến động rất nhỏ, mà việc này cũng có liên quan tới Tả tướng Lý Trung Phụ."
Cố Tư Mẫn nghi vấn, hỏi: "Lý Trung Phụ ?"
Người nọ lại nói: "Đúng vậy, có rất nhiều quan chức nhỏ ít được chú ý đều biến thành nhân mã của Lý Trung Phụ, hơn nữa hắn giống như còn đang mượn sức những quan viên hạ cấp khắp nơi."
Cố Tư Mẫn biểu tình ngưng trọng, nói: "Ta đã biết, ngươi cứ tiếp tục điều tra."
"Dạ, thuộc hạ cáo lui."
Người nọ nói xong, lại vô thanh vô tức đi ra ngoài. Mà Cố Tư Mẫn lại bắt đầu phỏng đoán, Lý Trung Phụ và phản tặc Giang Nam có phải liên quan với nhau hay không.
Đối với lời nói của Vinh Cẩn Du, Cố Tư Mẫn ngược lại tựa như đã thật sự tin tưởng, về lý do vì sao hai người kia không thấy bóng người và người đầy mùi hướng, thật sự không truy vấn một chút nào. Vinh Cẩn Du thuận lợi sống đến ngày thứ ba, ngày thứ ba buổi chiều vừa qua khỏi giờ Dậu, Vinh Cẩn Du liền hưng phấn chạy thẳng vào thư phòng Cố Tư Mẫn.
Vinh Cẩn Du nhảy nhót đi vào, nói: "Mẫn Nhi, đều đã giờ Dậu rồi, nàng vẫn còn đang đọc sách nữa sao ?"
Cố Tư Mẫn ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: "Đúng vậy, nàng có việc ?"
Ta sao lại cảm thấy, nàng ấy hôm nay giống như rất hưng phấn? Là có chuyện tốt gì xảy ra sao?
Vinh Cẩn Du lấy sách trên tay nàng đặt qua một bên, trịnh trọng lạ thường, nói: "Khụ, ta muốn hẹn nàng đi ra ngoài chơi."
Cố Tư Mẫn ngơ ngác tiêu hóa lời nói của nàng, hỏi ngược lại: "Hẹn ta? Đi ra ngoài chơi ?"
Nàng ấy hôm nay sao lại đột nhiên khách khí như vậy?
Vinh Cẩn Du túm Cố Tư Mẫn lắc lắc, hỏi: "Nàng có đáp ứng hay không ?"
Cố Tư Mẫn nhíu mày, nói: "Được, ngay bây giờ sao ?"
Vừa rồi cảm thấy nàng ấy không bình thường, xem ra là do ta suy nghĩ nhiều, nàng ấy vẫn rất bình thường.
Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn đã đồng ý, lại hỏi: "Ừm, nàng có muốn dịch dung không ?"
Cố Tư Mẫn nghi vấn, hỏi: "Vì sao phải dịch dung ?"
Vinh Cẩn Du đắc ý cười, nói: "Đó là do bên ngoài nhiều loạn, vạn nhất gặp phải người xấu thưởng thức nhan sắc nàng thì phải làm sao bây giờ ?"
Khụ, ta sẽ không nói với nàng là ta vô cùng để ý nam nhân khác nhìn chằm chằm nàng đâu.
Vinh Cẩn Du không nói, Cố Tư Mẫn cũng biết suy nghĩ của nàng, liền đáo ứng nàng, cười nói: "Được rồi, ta sẽ dịch dung bình phàm một chút."
Hôm nay, ta và nàng, chỉ làm người bình thường.
Vinh Cẩn Du ánh mắt tươi sáng, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Tốt, vậy nàng chuẩn bị trước đi, giờ Dậu canh ba ta ở cổng Vĩnh Ninh Nhai chờ nàng."
Cố Tư Mẫn nghi hoặc, nhưng nàng còn chưa kịp hỏi Vinh Cẩn Du nguyên nhân, Vinh Cẩn Du cũng đã vô cùng vui sướng nhảy nhót rời đi rồi.
Cố Tư Mẫn lắc đầu mỉm cười, hô lên: "Nhiễm Trần, Lưu Tô."
Hai người tiến vào hành lễ, nói: "Công chúa."
Cố Tư Mẫn nói: "Đi đổi trang, chúng ta ra phủ đi chơi."
"Dạ." Hai người đáp lời, liền cười hi hi rời đi.
Cố Tư Mẫn nhìn bóng dáng hai người mỉm cười rời đi, có chút buồn bực, thầm nghĩ: 'Sao hôm nay đi ra ngoài chơi, các nàng thoạt nhìn cũng hưng phấn như vậy ?'
Chuẩn bị xong, Cố Tư Mẫn liền dẫn theo Lục Nhiễm Trần và Sở Lưu Tô đi đến Vĩnh Ninh Nhai. Các nàng từ khi ra khỏi phủ đến Vĩnh Ninh Nhai, dọc trên đường nhìn thấy không ít nam thanh nữ tú ra ngoài đi dạo, khắp nơi cũng đều giăng đèn kết hoa, cảnh tượng náo nhiệt phi thường.
Cố Tư Mẫn liền quay đầu hỏi: "Lưu Tô, hôm nay là ngày mấy ?"
Sở Lưu Tô có chút kinh ngạc, nói: "Tiểu thư, hôm nay là ngày hội Thất Tịch."
Thì ra Công chúa không biết hôm nay là Thất Tịch sao?
Cố Tư Mẫn sửng sốt, nhỏ giọng tự hỏi: "Thất Tịch ?"
Hôm nay là Thất Tịch? Khó trách Cẩn Du hôm nay khác thường như vậy.
Sở Lưu Tô buồn bực, nói: "Đúng vậy, tiểu thư không biết sao? Ta còn tưởng rằng thiếu gia đã nói với ngài."
Cố Tư Mẫn lạnh mặt, nói: "Mới vừa biết mà thôi."
Nàng ấy sao có thể nói với ta? Nàng ấy nhất định là có việc gạt ta, e rằng cũng có liên quan với những hành vi khác thường mấy ngày trước đây. Tất cả mọi người đều biết hôm nay là Thất Tịch, chỉ có một mình ta không biết.
Lục Nhiễm Trần ngược lại nhìn xung quanh, vô cùng hưng phấn hô lên: "Tiểu thư, mọi người nhìn xem, bên kia bán thật nhiều đồ vật, còn có bán ngọc, bán trang sức nữa, nhưng đồ vật trên hàng vỉa hè có thật không ?"
Sở Lưu Tô nói: "Hôm nay là Thất Tịch, bất luận nam nữ, đều sẽ tặng lễ vật cho người mình thích. Có thể là thật, chỉ là hẳn không quý báu như vậy ?"
Cố Tư Mẫn cũng liếc nhìn sạp nhỏ bên kia, hỏi: "Bán ngọc ?"
Cố Tư Mẫn nghe Sở Lưu Tô nói bất luận nam nữ đều sẽ đưa lễ vật cho người trong lòng mình, Lục Nhiễm Trần nhắc tới đến ngọc, nàng lập tức nghĩ đến Vinh Cẩn Du. Ý nghĩa của cái tên Vinh Cẩn Du còn không phải là mỹ ngọc sao, nếu vậy tặng ngọc hẳn là thích hợp nhất.
Cố Tư Mẫn mới vừa đi đến trước tiểu quán, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một mặt dây chuyền dài bằng đầu ngón tay, màu sắc tinh thế như bạch ngọc, nàng thuận tay cầm lên nhìn.
Lão bản kia thấy có khách nhân tới cửa, lập tức khen ngợi, nói: "Ai u, cô nương có ánh mắt thật tốt. Diệp Tâm Ngọc này chính là một đôi ngọc bích đẹp nhất của ta, do ta tự tay chạm khắc, trên đời chỉ có một đôi này. Hình dạng vừa giống như chiếc lá lại vừa giống như trái tim, chính là dùng để biểu đạt tình yêu, đặc biệt dùng để tặng cho người trong lòng."
Lục Nhiễm Trần nhìn mặt dây chuyền ngọc bích trên tay Công chúa, hỏi: "Lão bản, Diệp Tâm Ngọc là gì? Ta chỉ nghe thấy Kê Tâm Ngọc."
Lão bản kia mỉm cười, giải thích: "Vị cô nương này, ngươi không hiểu đâu, viên ngọc này trông nhỏ, cũng không phải ngọc bích tuyệt hảo, nhưng viên ngọc này chính là bán hình dạng, hoa văn và ngụ ý. Người khác đều tặng khóa ngọc, ngọc bội, những thứ đó không có gì mới mẻ, ngươi nói có phải không ?"
Cố Tư Mẫn quay đầu liền nói: "Lưu Tô, đưa tiền."
Cố Tư Mẫn ngược lại không nghe lão bản kia nói bao nhiều lời hay, nàng chỉ cảm thấy thích tạo hình kỳ lạ này mà thôi, lại nhỏ nhắn nhuận bạch. Nàng lại nghe thấy lão bản kia nói là hắn tự tay điêu khắc, chỉ có một đôi này, nàng liền mua nó.
Cố Tư Mẫn cầm ngọc xoay người rời đi, để lại lão bản kia ở phía sau cảm kích ngàn ân vạn tạ, ba người lại đi về phía Vĩnh Ninh Nhai.
---------------Hết chương 93---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro