Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 82: Tin đồn dấm chua

"Mẫn Nhi." Vinh Cẩn Du vừa đến hoa viên liền thấy Cố Tư Mẫn đang ngồi trước bàn thạch nháy mắt nở nụ cười tươi. 

Loại cảm giác này thật là tốt đẹp, tựa như một thiếu nữ đang chờ người yêu mình trở về, mà người nọ sau khi đến có thể làm cho nơi nơi đều tràn ngập tình yêu ấm áp.

Cố Tư Mẫn thu hồi suy nghĩ miên man, mỉm cười nói: "Cẩn Du sao bây giờ mới trở về ?" Xem ra nói chuyện cũng rất tận hứng, có lẽ quan hệ giữa nàng và Lâu Ngữ Ngưng xem ra không tầm thường nhỉ?

Vinh Cẩn Du cũng mỉm cười, đến gần Cố Tư Mẫn, nói: "À, vừa rồi ở ngoài phủ gặp một bằng hữu cho nên cùng nàng hàn huyên một chút."

Khụ, lát nữa vẫn nên giải thích chuyện Hạ Ưu Tuyền trước, bằng không hiện tại nhắc đến Lâu Ngữ Ngưng, tuy rằng không có gì nhưng vẫn có chút không thích hợp đi? Vạn nhất họa vô đơn chí thì làm sao bây giờ?

Đối với Lâu Ngữ Ngưng, Vinh Cẩn Du không muốn nói thêm, nàng cũng là sợ Cố Tư Mẫn hiểu lầm, dù sao bản thân cũng không có gì. Mẫn Nhi sau này cũng sẽ không gặp nàng ấy, vẫn nên không đề cập tới, miễn cho quấy rầy lúc nàng với Cố Tư Mẫn tình cảm.

Vinh Cẩn Du vừa ngồi xuống Cố Tư Mẫn liền xoay người, nói: "Nhiễm Trần."

Lục Nhiễm Trần thấy Công chúa gọi mình, khom người rời đi. Chỉ chốc lát, nàng lại dẫn người bưng mấy thứ rượu và thức ăn đến.

Lục Nhiễm Trần dọn xong rượu và thức ăn, lại cung kính thối lui đến cách đó không xa chờ đợi phân phó.

Cố Tư Mẫn gắp đồ ăn vào trong chén của Vinh Cẩn Du, nói: "Nào, Cẩn Du nếm thử vịt này đi, đây là do Lưu Tô tự mình xuống bếp làm. Nếu nàng không vui thì ăn đồ ngọt đi, ta đã phân phó Lưu Tô làm vài món điểm tâm, vừa lúc có thể nhắm rượu."

Thái độ hôm nay của Mẫn Nhi đột nhiên chuyển biến, đồ ăn này có thể ăn được hay không... Vinh Cẩn Du thầm nghĩ, ngoài mặt vẫn nhu thuận gật đầu, nói: "Ừm."

Nhìn vẻ mặt mang theo nụ cười khẳng khái chịu chết đem đồ ăn nuốt xuống của Vinh Cẩn Du, Cố Tư Mẫn mới cười, hỏi: "Thế nào? Ăn ngon không ?" Nàng cho rằng ta sẽ hèn hạ đến mức động tay động chân vào đồ ăn sao?

Cố Tư Mẫn tất nhiên sẽ không động tay động chân vào đồ ăn, Vinh Cẩn Du đối với độc dược rất am hiểu, chẳng phải uổng công sao.

Vinh Cẩn Du sửng sốt, nói: "À, ăn ngon, thì ra Lưu Tô cũng biết xuống bếp ?"

Vinh Cẩn Du có chút buồn bực , thầm nghĩ: 'Không có vấn đề gì cả, chẳng lẽ do ta nghĩ nhiều ?'

Cố Tư Mẫn lại gắp một đũa thức ăn đặt vào trong chén Vinh Cẩn Du, thấy nàng ăn một nửa mới nói: "Đúng vậy, Nhiễm Trần cũng biết nữa. Bất quá, e rằng cũng sẽ không có trù nghệ xuất chúng như Cẩn Du."

Vinh Cẩn Du nghe nàng vừa nói như thế, không kịp trở tay, bị sặc một cái, kho khan liên tục: "Khụ, khụ, khụ."

Cố Tư Mẫn có chút đau lòng nhẹ nhàng vỗ lưng Vinh Cẩn Du, lại rót ly rượu đưa cho nàng, nói: "Nào, uống ngụm rượu đi. Cẩn Du nếu thích ăn, ngày mai ta lại kêu Lưu Tô làm là được, cần gì nóng vội như vậy, ta cũng không giành với nàng."

Vinh Cẩn Du cảm thấy hoảng hốt, lập tức giải thích: "Mẫn Nhi, trù nghệ của ta là do bị sư phụ ép buộc khi còn ở núi Thanh Thành. Mẫn Nhi muốn ăn cái gì, sau này ta làm cho nàng ăn."

Khụ, cô nương Lục Dĩnh kia quả nhiên không phải là đèn cạn dầu.

"Ta vẫn chưa hỏi gì, Cẩn Du sao lại cứ vội vã giải thích như vậy ?" Hừ, giấu đầu lòi đuôi, thời điểm ở Lan Lăng cũng như vậy. Cố Tư Mẫn khẽ cúi đầu, ý cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, nàng rũ mi mắt nhìn ly rượu trước mặt với một chút ghen tuông nhè nhẹ.

Cố Tư Mẫn tuy rằng không biết nhưng giải thích chính là che dấu, che dấu chính là bịa chuyện. Bịa chuyện tuy rằng là bịa chuyện, nhưng trong lòng nàng tức giận vẫn phải có, lòng dạ hẹp hòi của nàng cũng sẽ không phân biệt đây có phải là bịa chuyện hay không.

Vinh Cẩn Du có chút sợ hãi, biện giải: "A? Ta chỉ là cảm thấy trước đây chưa nói qua với Mẫn Nhi." Nàng liếc nhìn ly rượu, lại nói sang chuyện khác: "Đây là rượu gì vậy? Sao lại có vị đắng của thuốc ?" Vị thuốc thật nồng, còn giống như có rất nhiều loại.

Cố Tư Mẫn lộ ra mị hoặc hiếm thấy với Vinh Cẩn Du, cười quyến rũ nói: "Là Trương Thành Phàm đặc biệt đưa tới, nói là rượu bổ, cố ý cho nàng bồi bổ thân thể." Hừ, biết lắm nàng sẽ lái sang chuyện khác, nàng vẫn nên tự cầu phúc cho mình đi. Cố Tư Mẫn lại thuận tay rót đầy ly rượu, ôn nhu nói: "Nào, Cẩn Du, uống thêm mấy chén đi."

Vinh Cẩn Du không quá tình nguyện nhưng thấy ánh mắt sáng quắc, tràn đầy chờ mong của Cố Tư Mẫn nhìn nàng, nàng cũng chỉ có thể cắn răng nói: "À ~." Không chỉ như thế, nàng còn vui mừng uống liên tục mấy ly.

Vốn là không thích uống rượu, hơn nữa đây là rượu bổ, toàn là vị thuốc, rất khó uống. Bất quá, chỉ cần là Mẫn Nhi nói, thạch tín ta cũng sẽ uống. Khoan đã, rượu bổ? Là loại lộc quy tửu của Yedao*? Nghĩ đến đây, Vinh Cẩn Du chậm rãi đặt ly rượu xuống, chậm rãi nhìn về phía Cố Tư Mẫn, hít một ngụm khí lạnh, thật cẩn thận hỏi: "Mẫn Nhi, rượu này là... ?"

*Yedao là thương hiệu nổi tiếng và lâu đời ở Trung Quốc, chủ yếu sản xuất rượu bổ và các loại đồ uống tốt cho sức khỏe.

Cố Tư Mẫn đặt bình rượu xuống, vẻ mặt mỉm cười giả vờ không hiểu, nói: "Là cái gì ?"

Cố Tư Mẫn tuy rằng giả vờ ra vẻ không biết, thế nhưng nụ cười này ở trong mắt Vinh Cẩn Du rất là yêu nghiệt.

Vinh Cẩn Du vô cùng khó khăn nuốt ngụm nước miếng, hỏi: "Dùng cái gì để ngâm ?" Sẽ không phải là mấy thứ rắn rết chuột bọ chứ? Thật dọa trái tim bé nhỏ này của ta.

Cố Tư Mẫn suy nghĩ, nói: "Hình như dùng rất nhiều." Nàng lại cất giọng, hỏi: "Nhiễm Trần, rượu này dùng gì để ngâm ?"

Nhiễm Trần nghe thấy Công chúa gọi nàng, đến gần nói: "Hồi bẩm Công chúa, có nhân sâm, đông trùng hạ thảo, đương quy, cẩu kỷ." Lục Nhiễm Trần thấy Vinh Cẩn Du đã có chút ngơ ngác thất thần nhìn chén rượu trong tay mình, nàng lại nói tiếp: "A đúng rồi, còn có hổ tiên, lộc tiên, hải cẩu tiên* nữa."

*Hổ tiên, lộc tiên, hải cẩu tiên: dương vật hổ phơi khô, dương vật hươu nai phơi khô, dương vật hải cẩu phơi khô. Trong Đông y, các vị này thường được xem là bổ thận tráng dương, dùng trong bài thuốc tăng cường sinh lực ở nam giới.

'Xoảng'.

Đợi đến khi Lục Nhiễm Trần lại ngước lên nhìn Vinh Cẩn Du lần nữa, biểu tình Vinh Cẩn Du đã rối rắm lại càng thêm sửng sốt, ly rượu cũng đã bị trượt tay rơi xuống.

Lục Nhiễm Trần hoảng hốt, nói: "Phò mã, ngài không sao chứ ?" Lục Nhiễm Trần cố nén ý cười, lại hỏi Cố Tư Mẫn: "Công chúa, Phò mã sẽ không vì vậy mà tức giận ?"

Cố Tư Mẫn thấy biểu tình này, dáng vẻ ngây ngốc này của Vinh Cẩn Du, vẻ mặt tràn đầy ý cười uống ngụm trà, nói: "Hẳn là sẽ không, ta . . ."

Cố Tư Mẫn còn chưa nói xong, Vinh Cẩn Du lại vội hô lên: "Mẫn Nhi, ta trước rời đi một chút."

Lục Nhiễm Trần nhìn dáng vẻ vội vàng chạy đi của Vinh Cẩn Du, nói: "Công chúa, Phò mã đi ói ra."

Cố Tư Mẫn cong lên khóe môi, nụ cười đầy giảo hoạt tựa như mới thực hiện được chuyện tốt, nói: "Ừm." Một người ngay cả loài động vật như con gián đã sợ hãi, ghê tởm thì sao có thể thích uống loại rượu thuốc này được cơ chứ?

Hơn nửa ngày sau Vinh Cẩn Du mới trở về, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Thành Phàm, ngươi là cái đồ đáng bị chém ngàn nhát dao." Vinh Cẩn Du từ nãy đến giờ ở trong lòng thầm mắng Trương Thành Phàm mấy ngàn mấy vạn lần.

Lục Nhiễm Trần làm bộ như khó hiểu, nói: "Phò mã, Trương Tri Phủ là có ý tốt. Ngài xem, đều là những dược liệu quý báu, thời điểm ngài ấy đưa tới nói là rất bổ."

Vinh Cẩn Du tức giận hừ một tiếng, oán hận nói: "Nếu nói như vậy, chẳng lẽ ta còn phải cảm tạ hắn ?"

Vinh Cẩn Du lại căm giận, nói: "Hắn đây là muốn bổ chết ta hay sao mà bỏ thêm nhiều dược liệu như vậy vào cơ chứ ?" Thiệt tình, mấy cái thứ ghê tởm này cũng thêm vào làm gì không biết nữa.

Lục Nhiễm Trần thấy Vinh Cẩn Du như vậy, mừng thầm nói: "Đó dù sao cũng là ý tốt của ngài ấy. Hơn nữa, Công chúa biết rượu này rất bổ, chỉ sợ Phò mã bị nóng trong người mà thôi. Phò mã, ngài xem, Công chúa đối xử với ngài thật tốt, sợ ngài uống không quen rượu bổ bị quá nóng cho nên không chỉ phân phó Lưu Tô tự mình xuống bếp, Công chúa lại còn cố ý bỏ thêm mấy vị thuốc thanh nhiệt giải độc vào trong đó."

Vinh Cẩn Du trong lòng ấm áp, nhoẻn miệng cười, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên giật mình kinh ngạc, giọng nói có chút run rẩy cẩn thận hỏi: "Nhiễm... Nhiễm... Nhiễm Trần, Mẫn Nhi còn bỏ thêm dược liệu gì ?"

Mẫn Nhi còn bỏ thêm dược liệu? Ông trời của ta ơi, chẳng lẽ, đây là Mẫn Nhi dùng để trị ta?

Lục Nhiễm Trần chớp chớp mắt, nói: "Ta nhớ là có hạ khô thảo, đạm trúc diệp, ngư tinh thảo, phục thần, thanh đại*." Lục Nhiễm Trần lại có ý xấu dừng một chút, mới nhanh chóng nói: "Còn có long y [da rắn], địa long [giun đất], dạ minh sa [phân dơi], ngũ linh chi [phân khô sóc bay]. Đúng rồi, ta còn phát hiện một con gián ở bên trong đó nữa, có thể là do nó không cẩn thận nên mới tự tìm đường chết. Nhưng mà ta đã lụm nó ra ngoài rồi, ngài cứ yên tâm uống đi."

*Các vị thuốc này phối lại với nhau có tác dụng thanh nhiệt, thanh hỏa, giải độc, an thần.

Vinh Cẩn Du che miệng, vẻ mặt hoảng hốt lộ rõ, lời châm chọc nàng còn chưa nghe hết, không nói lời nào vội vã rời đi.

Lục Nhiễm Trần nhìn người khởi xướng, nói: "Công chúa, Phò mã hình như rất thống khổ."

Cố Tư Mẫn ngược lại như không việc gì, mắt cười mày cong mỉm cười, vẻ mặt vô hại, thản nhiên nói: "Đương nhiên, nàng là bổ đến bốc hỏa, xem ra dược liệu giải nhiệt thêm vào vẫn chưa đủ."

Nếu thật sự muốn thêm nhiều dược liệu tính hàn vào nữa, Cẩn Du một hồi nữa không cần lo khí hư thể nhược hay nóng trong người nữa.

Nếu không phải Cố Tư Mẫn đau lòng Vinh Cẩn Du, thật sự muốn bỏ thêm nhiều dược liệu thế này vào nữa, phỏng chừng Vinh Cẩn Du ngoại trừ chạy vào nhà xí, e rằng sẽ không còn thời gian làm chuyện gì khác.

Phò mã đáng thương, ngươi chọc ai không chọc lại cố tình chọc cho Công chúa tức giận. Vẻ mặt Lục Nhiễm Trần vui sướng khi người gặp họa, nói: "Vậy Công chúa, nếu có lần sau có phải nên thêm nhiều hơn vài loại hay không ?"

Lục Nhiễm Trần mặc dù có chút đồng cảm với Vinh Cẩn Du, thế nhưng dù sao nàng cũng là người của Công chúa, đương nhiên sẽ thay Công chúa tức giận với lời đồn nhảm giữa Vinh Cẩn Du và nữ nhân khác.

Cố Tư Mẫn thu lại nụ cười trêu tức, nhướng mày, đột nhiên trở nên tức giận, lạnh giọng hừ nói: "Hừ, còn có lần sau? Nếu lại có lần sau, ta cứ trực tiếp dùng thạch tín là được."

Như vậy mới bớt việc, đỡ phải để nàng ấy ở bên ngoài khắp nơi trêu ghẹo hoa đào làm cho ta tức giận.

Chờ đến khi trở lại, Vinh Cẩn Du đã suy yếu không chịu được. Nàng hấp hối ngồi xuống, chỉ cảm thấy mùi vị bốc lên trong miệng.

Cố Tư Mẫn thấy Vinh Cẩn Du như thế, mãn nhãn lo lắng nhìn nàng, có chút không đành lòng, nói: "Cẩn Du sao thoạt nhìn suy yếu như vậy? Không thoải mái chỗ nào sao ?"

Nói xong, Cố Tư Mẫn còn dùng tay áp vào trán Vinh Cẩn Du, trộm cười nói: "Không có gì không thích hợp."

Vinh Cẩn Du gương mặt đau khổ, nghiêm túc nói: "Mẫn Nhi, ta với Hạ Ưu Tuyền không có gì."

A, mấy thứ kia thật ghê tởm, Mẫn Nhi nếu đã biết ta biếu nấu ăn, vậy tất nhiên cũng đã biết ta sợ nhất là côn trùng nhỏ, nhìn thấy liền cảm thấy ghê tởm. Hừ, nhất định là Lục Dĩnh nói, Lục Dĩnh ơi Lục Dĩnh, ta với ngươi nhất định không đội trời chung.

Chuyện nàng giấu ta chẳng lẽ chỉ có duy nhất chuyện này thôi sao? Cố Tư Mẫn biến sắc, thần sắc u buồn, khẽ nói: "Ừm."

Vinh Cẩn Du không dám lên tiếng, chỉ nhìn nàng.

Không thấy Vinh Cẩn Du nói chuyện, Cố Tư Mẫn lại buồn bã nở nụ cười, ánh mắt nhìn Vinh Cẩn Du bỗng nhiên lạnh như băng, bỗng nhiên nhu hòa, biến ảo khó hiểu.

Ánh mắt nàng do dự hồi lâu mới thở dài, hỏi: "Vinh Cẩn Du, ở trong lòng nàng có thanh mai trúc mã Dương Nhược Oánh, hay là bèo nước gặp nhau Lâu Ngữ Ngưng? Hay lại là lâu ngày sinh tình Hạ Ưu Tuyền? Từ trước đến này, trong lòng nàng có từng có ta không? Mà ta lại là người nào của nàng ?"

Nàng từ nhỏ đã có quan hệ tốt với Dương Nhược Oánh, rồi sau đó lại có quan hệ xác thịt với Hạ Ưu Tuyền, bây giờ còn có thêm một Lâu Ngữ Ngưng yêu thương nhung nhớ tìm đến, còn cái người mà Dương Kỳ Nhạc luôn miệng nói không phải khanh không cưới của nàng lại là người nào?

Lần này Cố Tư Mẫn hỏi, trong lời đã phảng phất một cỗ ghen tuông, giống như đường giống như rượu, nồng đậm đến mức hóa thành ưu thương.

Vinh Cẩn Du nghe nàng hỏi xong, trong lòng trầm xuống, không biết vì sao nghe thấy nàng nói như vậy lại cảm thấy vừa mất mát vừa chua xót. Nàng khẽ thở dài, nói: "Mẫn Nhi, chuyện này, nếu nàng không hỏi ta, ta cũng sẽ chủ động nói rõ với nàng."

Là chột dạ sao? Rõ ràng những lời này như lăng trì trái tim của ta, từng nhát, từng nhát, từng tấc, từng tấc. Tuy rằng không phải ta cố ý trêu chọc, nhưng vẫn có liên quan với ta.

Vinh Cẩn Du lại cảm thấy vui mừng vì Cố Tư Mẫn ghen tuông, lại cảm thấy không biết nên bắt đầu nói từ đâu, nhìn thấy ánh mắt ưu thương của Cố Tư Mẫn, nhất thời lại đau lòng.

Cố Tư Mẫn ngẩn đầu, khóe miệng tràn ra một tia cười khổ như không có việc gì, nhưng trong giọng nói lại không thể che dấu được sự ảm đạm mất mát: "Được, nếu như ta không hỏi, nàng thật sự sẽ nói sao? Nàng có nhớ đã từng hứa với ta điều gì không ?"

Vinh Cẩn Du, trước kia thời điểm hoa tiền nguyệt hạ, nàng đã từng nói bất kể xảy ra chuyện gì cũng sẽ không giấu ta. Nhưng bây giờ thì sao? Nàng nói ta làm sao chịu được nàng khắp nơi lưu tình?

Vinh Cẩn Du nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thúy khó lường của Cố Tư Mẫn, gương mặt nàng tựa như bình tĩnh nhưng giọng nói đã có chút bối rối, nói: "Lời hứa với nàng, ta tất nhiên nhớ rõ. Chuyện này, ta chỉ là không biết nên mở miệng nói với nàng như thế nào."

Dương Nhược Oánh kia căn bản không liên quan với ta, còn Lâu Ngữ Ngưng nếu không nhắc đến ta cũng đã quên mất trước kia có quen biết một người như vậy. Chỉ có đối với Hạ Ưu Tuyền, ta thật sự cảm thấy thẹn lòng.

Về việc này, Vinh Cẩn Du chưa từng nói qua là vì nàng cảm thấy chính mình không có đi trêu chọc các nàng, lại càng không muốn để Cố Tư Mẫn cảm thấy thật sự có gì đó cho nên bản thân mới chủ động giải thích. Dù sao, nhiều một chuyện không bằng ít hơn một chuyện.

Ánh mắt Cố Tư Mẫn trở nên ảm đạm, sắc mặt thê lương, hàn ý tỏa ra khắp người, lại tức cười nói: "Nàng nói xem, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đều nói rõ không giấu diếm, ta đối đãi với nàng như thế, vậy mà đến bây giờ, nàng cái gì cũng đều chưa từng nói qua, nàng đem ta đặt ở chỗ nào ?"

Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn thương tâm như vậy, trong lòng tê rần, lập tức giải thích: "Ta với Dương Nhược Oánh thật sự không có vấn đề gì, Lâu Ngữ Ngưng thì không biết nói từ đâu, khi đó quen biết ở Tần Hoài, cũng chỉ là cùng nhau du ngoạn mà thôi, sau này chưa từng gặp lại. Chỉ là bởi vì chuyện cứu Hạ Ưu Tuyền cho nên mới cảm thấy thẹn trong lòng."

Thân thể Cố Tư Mẫn dựa vào Vinh Cẩn Du run lên, mấy lần xém bật khóc, cố kìm nén nghẹn ngào nói: "Vậy nếu lúc trước ta thừa nhận ta là Cố Nhạ Nhan, nàng có khả năng trở thành bằng hữu với ta không? Cũng đối đãi như thế ?"

Vinh Cẩn Du không suy nghĩ, không chút do dự nói: "Sẽ không, ta khi đó nhất định sẽ không trở thành bằng hữu với nàng."

Nàng ấy thế nhưng nói 'sẽ không', nghĩ rằng dáng vẻ và khí chất của mình làm sao không bằng người khác được, Vinh Cẩn Du thế nhưng trả lời rõ ràng như vậy, không mang theo chút do dự. Thế thì ở trong mắt nàng, ở trong lòng nàng, ta rốt cuộc xem như người nào của nàng? Cố Tư Mẫn trong lòng đau xót, ngẩng đầu nhìn thẳng nàng, có chút u oán lại giống như không cam lòng khẽ nức nở nói: "Nếu như không phải thì sao? Nàng sẽ đối đãi thế nào ?"

Lời này của Vinh Cẩn Du nhất thời khiến cho Cố Tư Mẫn mất đi niềm tin, rốt cuộc nhịn không được nức nở, tâm lý oán giận và quấy phá của tiểu nữ nhi cũng bộc lộ ra.

Vinh Cẩn Du lại kéo Cố Tư Mẫn vào lòng, kiên định nói: "Ta yêu nàng, khi đó ta đã yêu nàng." Ta đã từng không chỉ một lần tự hỏi chính mình có phải khi ấy nàng đã khiến cho lòng ta rung động?

Khi tình yêu vừa mới nhen nhóm, ngay lúc Vinh Cẩn Du đắn đo do dự, Cố Nhạ Nhan lại hồi kinh. Tin tức này giống như sét đánh ngang tai, làm nàng bừng tỉnh. Nàng lập tức hoàn toàn hiểu được đó là tình yêu, chân thật không thể nào che giấu, tình yêu này nhất định phải cố gắng liều lĩnh đi giành lấy.

Cố Tư Mẫn lúc này đã khóc đến lê hoa đái vũ, làm cho người ta đau lòng không thôi, lại vẫn không thuận theo, không buông tha, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: "Ta tự biết nàng không thích triều đình câu nệ, thích tự do tùy tính, bằng không vì sao nàng lại đến Hàng Châu kinh thương mà không nguyện ý hồi kinh bái quan. Cũng không biết cái người gọi là không phải khanh không cưới của nàng là ai."

Vinh Cẩn Du, nàng có biết, đến một ngày nào đó ta cũng sẽ vứt bỏ hết tất cả trọng trách này cùng nàng rời đi?

Cố Tư Mẫn tất nhiên biết Vinh Cẩn Du đối xử với nàng thế nào. Nếu bản thân gặp chuyện không may, nàng ấy nhất định sẽ nỗ lực bất chấp tất cả, chẳng qua nàng vẫn muốn nghe chính miệng Vinh Cẩn Du nói ra mới có thể càng thêm khẳng định tình yêu này không mang theo lừa dối.

Vinh Cẩn Du dừng một chút, thở dài, nói: "Nàng biết không? Không phải khanh không cưới trong miệng Dương Kỳ Nhạc chính là nàng. Ta nói với hắn không phải khanh không cưới, chính là tình yêu của ta dành cho Cố Nhạ Nhan. Trước kia đến Hàng Châu là vì ta không thích triều đình âm mưu cho nên ta mới muốn rời xa. Sau khi gặp được nàng, ta từng nghĩ rằng nếu ta không phải là nhi tử Vinh Vương gia, nàng cũng không cần đi kế thừa ngôi vị hoàng đế đồ bỏ kia thì thật tốt biết bao. Chúng ta có thể cùng nhau đi khắp Giang Nam, cùng nhau đạp tuyết Mạc Bắc. Chúng ta cũng có thể tìm một chỗ sơn thôn ngõ nhỏ, cùng nhau nông nhàn cày cấy, làm người mình thường nhất trên thế gian này. Nếu bên cạnh ta có nàng, cho dù trèo đèo lội suối hay cưỡi ngựa trên đường cũng đều phải nắm tay nàng. Thế nhưng hiện tại ta có năng lực làm được gì đây? Nàng có khả năng vì ta buông bỏ giang sơn vạn dặm này? Hay nàng có thể cùng ta trở về Huyền Thần Tiểu Tạ bạch đầu giai lão? Không, nàng không thể, nàng không thể, bởi vì nàng là Cố Tư Mẫn."

Nàng có cuộc sống cùng trọng trách của nàng, ta có bản lĩnh gì có thể khiến nàng buông bỏ hết tất cả trọng trách và ý nguyện? Nếu không thể miễn cưỡng, vậy không bằng cứ vui vẻ đón nhận, vì nàng, ta đều nguyện ý.

Vinh Cẩn Du vuốt mái tóc dài của Cố Tư Mẫn, lại vươn tay xoa hai má nàng, khẽ nói: "Ta hoài niệm quá khứ chính mình, nhưng ta càng thích hiện tại của chúng ta. Ta không phải Phò mã, nàng cũng không phải Công chúa, ta là Vinh Cẩn Du, nàng cũng chỉ là Cố Tư Mẫn, là thê tử kết tóc của ta, là người mà ta muốn chung sống cả đời. Có người từng nói: 'Yêu một người, lúc nào cũng phải chuẩn bị bỏ trốn với nàng'. Nàng không nguyện ý bỏ trốn với ta, vậy ta đây nguyện ý ở lại, vì nàng đối mặt với tất cả mọi thứ. Từ khi trái tim này của ta hướng về nàng, nghĩa là cho dù ta ở nơi nào, trái tim đều vẫn luôn hướng về nơi đó của nàng."

Ta luôn sợ chính mình sẽ nói quá nhiều, nhưng đối với nàng, ta lại luôn sợ không thể đem tình yêu sâu đậm này của nói cho nàng biết, đã không còn lời nào có thể diễn tả tâm tình hiện tại của ta, có thể diễn tả thâm tình của ta đối với nàng. Tại nơi xã hội phong kiến vạn ác này, hôm nay còn có thể sớm chiều ở cạnh nhau, nhưng không biết ngày mai sẽ đối mặt với sinh ly hay là tử biệt. Thế nhưng Cố Tư Mẫn, chỉ cần là nàng, ta nguyện ý cùng nàng rơi xuống hoàng tuyền, bước vào vạn kiếp bất phục.

Nghe thấy lời nói dứt khoác của Vinh Cẩn Du, Cố Tư Mẫn cảm động vô cùng, hai tay không tự chủ ôm chặt lấy Vinh Cẩn Du. Nàng đem niềm vui sướng vụng trộm đặt ở đáy lòng. Vinh Cẩn Du vì nàng buông bỏ những gì, từ trước đến nay nàng đều biết rõ. Chẳng qua bởi vì ghen tị và lòng dạ hẹp hòi cho nên lúc nào cũng có thể khơi mào sự ghen tuông và bất mãn trong lòng nàng.

Cố Tư Mẫn nghe xong lời ấy của nàng, trong lòng mâu thuẫn vạn phần. Đúng vậy, nếu thật sự là như thế, vậy thì sẽ là một cảnh tượng tốt đẹp cỡ nào? Nàng ấy vì mình như thế, bản thân lại chưa từng thật sự nghĩ tới nên làm gì đó cho nàng ấy.

Dáng vẻ rũ mắt thì thầm này, thật sự có thể khiến cho người ta đứt từng khúc ruột. Thế nhưng Cố Tư Mẫn đứt từng khúc ruột cũng sẽ khiến cho Vinh Cẩn Du ruột gan đứt từng khúc.

Cố Tư Mẫn khẽ nhíu mày, lại thản nhiên mở to mắt, nằm ngoài dự kiến của Vinh Cẩn Du, nhìn không ra cảm xúc buồn vui nhưng không thể che giấu được sự trìu mến trong ánh mắt. Ánh mắt sâu thẳm như nước, tựa như có thể nuốt trọn mọi vẻ đẹp xung quanh.

Sau một lát, Cố Tư Mẫn lã chã cười, lại mang chút giận dữ, nói: "Lục Dĩnh đã nói cho ta biết hết tất cả, nàng cũng biết, nàng càng che giấu ta, ta sẽ càng suy nghĩ miên man. Chuyện này nàng cần gì phải giấu giếm sợ ta biết, ta hiểu tâm tư của nàng, về sau nàng cũng không cần giữ mọi chuyện trong lòng, có nàng ở bên cạnh ta là đủ rồi."

Nếu đã đồng ý chuyện gì cũng đều nói cho ta biết, nàng cần gì phải một mình chịu trách nhiệm. Ta tất nhiên giận nàng, bực nàng không nói cho ta biết mà thôi. Chờ sau khi mọi chuyện trên triều đình đều ổn định, ta cũng muốn cùng nàng đến Giang Nam ngắm mưa, đến Mạc Bắc đạp tuyết.

Mong ước của Cố Tư Mẫn và mong ước của Vinh Cẩn Du kỳ thật không khác nhau, chẳng qua đều chưa từng nói với đối phương mà thôi. Thế nên đều thầm tự mình tính toán cho tình yêu này, cũng chưa từng nhắc tới.

Một khắc trước còn khóc lóc hỏi, một khắc sau lại có thể tươi cười xán lạng. Cảm xúc thay đổi bất chợt của Cố Tư Mẫn làm cho Vinh Cẩn Du nhất thời có chút ngơ ngác, chính nàng thiếu chút nữa đều đã quên, quên rằng Cố Tư Mẫn thủ đoạn cao minh, quên rằng Cố Tư Mẫn có thể dễ dàng dùng hư tình giả ý đùa bỡn bất kì kẻ nào. Cho dù đây là một hồi âm mưu, cho dù hiện tại đây là hư tình giả ý với nàng, nàng cũng nguyện ý bị hư tình giả ý ngọt ngào này lừa gạt. Nàng biết rõ, bất luận xảy ra chuyện gì, nàng vĩnh viễn một lòng hướng về Cố Tư Mẫn, không hoang mang, không hoảng sợ, không do dự.

Vinh Cẩn Du ngơ ngác nở nụ cười, cũng rất kiên định đáp: "Được, về sau sẽ không giấu giếm nàng nữa." Nàng thấy Cố Tư Mẫn kinh ngạc nhìn chính mình, nước mắt lưng tròng, lại nói: "Nhân phẩm ta như biển chữ vàng, lấy danh dự cam đoan, đồng tẩu vô khi*, tuyệt không hai lòng."

*Đồng tẩu vô khi: không lừa già dối trẻ.

Cố Tư Mẫn nghe nàng khẳng định như thế, khẽ cười, tựa như đã khôi phục kiêu ngạo ngày xưa, hỏi: "Cẩn Du ăn no chưa ?"

Mục đích cuối cùng muốn chỉnh Vinh Cẩn Du của Cố Tư Mẫn vẫn chưa đạt được, bất quá, lời nói và biểu tình của nàng vừa rồi thật sự là một phen tình chân ý thiết, suy nghĩ thật sự trong lòng. Chẳng qua Cố Tư Mẫn vẫn luôn cao cao tại thượng, đừng nói là thân phận công chúa cao quý, cho dù là nữ nhi gia rụt rè ngượng ngùng, nhưng tư thái cường thế của nàng cũng không cho phép nàng như thế. Nhưng vì Vinh Cẩn Du, nàng vẫn nói ra những gì mình để tâm giữa Vinh Cẩn Du và người khác.

Thế nhưng Cố Tư Mẫn chính là trời sinh lòng dạ hẹp hòi, chính mình chỉ lo ghi hận Vinh Cẩn Du có đồng ý hay không, mặc dù nàng để ý chuyện Vinh Cẩn Du chưa bao nói 'ta yêu nàng', nhưng nàng lại chưa từng từng nghĩ đến bản thân kỳ thật cũng chưa từng nói 'ta yêu nàng', thậm chí ngay cả thể hiện tình yêu cũng rất mông lung. Chỉ một mình nhận lấy, ít có cho đi. Bất quá, nếu Vinh Cẩn Du nói 'ta yêu nàng', nàng nhất định sẽ cảm thấy ngượng ngùng mà giận dỗi nàng ấy.

Vẻ mặt Vinh Cẩn Du tựa như thống khổ liếc nhìn một bàn rượu độc và thức ăn, nói: "No rồi, no rồi, ba ngày cũng không đói bụng."

Bị tra tấn như vậy làm sao còn khẩu vị được, nếu không phun ra là ta đã cảm tạ trời đất rồi, hoàn toàn viên mãn.

Cố Tư Mẫn nhìn thấy ánh mắt cùng biểu tình kia của Vinh Cẩn Du, liền biết nàng đang suy nghĩ gì, nàng sao có thể thật sự nhẫn tâm bỏ những thứ này vào để tra tấn nàng ấy, nếu như vậy, chính bản thân Cố Tư Mẫn nhìn thấy cũng sẽ đau lòng.

Trong đôi mắt Cố Tư Mẫn hàm chứa nhè nhẹ tình ý, nói: "Vừa rồi ta biết rõ nàng ghét những dược liệu này nhưng vẫn cho nàng uống, nàng cũng không mở miệng nói với ta nàng không thích. Nàng có biết không, ta thật sự không nỡ làm như vậy."

Nếu không phải Lục Dĩnh nói cho ta biết, ta sao có thể biết nàng chán ghét thứ gì, sợ hãi thứ gì? Ngay cả những chuyện này đều là người khác nói cho ta biết, nàng thế nhưng lại chưa từng nói với ta thứ nàng yêu thích hay chán ghét.

Vinh Cẩn Du lại ngây ngô cười ha ha, nói: "Đừng nói là bỏ những dược liệu đáng ghét này vào, cho dù bỏ độc dược thạch tính vào, chỉ cần là Mẫn Nhi đưa, ta nhất định sẽ không chút do dự uống vào."

Lời nói đơn thuần này tuy rằng non nớt ngốc nghếch, thế nhưng ở trong mắt Cố Tư Mẫn cũng không xem như non nớt ngốc nghếch, mà là tình chân ý thiết, không chứa một chút giả dối nào. 

Cố Tư Mẫn lại đột nhiên nhíu mày, nói: "Vậy Cẩn Du vừa rồi có tính là thừa nhận khi dễ ta không ?"

Khi dễ? Là ta bị khi dễ mới đúng chứ? Chuyện lừa gạt này cũng gọi là khi dễ? Thậm chí còn phải bị ghê tởm đến mức chạy ra ói hai lần. Vinh Cẩn Du lại sửng sốt, vừa phục vừa cười, nói: "Ừm, vậy Mẫn Nhi muốn như thế nào, ta đều nghe theo nàng."

Cố Tư Mẫn cười giả dối, nhìn vào ánh mắt Vinh Cẩn Du, càng nóng rực thêm vài phần, nói: "Được."

Nhìn thấy Cố Tư Mẫn cười như thế, Vinh Cẩn Du đột nhiên cảm thấy không thích hợp, nụ cười này quá mức quen thuộc, đây là nụ cười đặc hữu của Cố Tư Mẫn khi tính kế chính mình, thời điểm nàng muốn công khai chỉnh chính mình chính là cười như vậy. Bình thường Vinh Cẩn Du gọi loại cười này là cười gian.

Cố Tư Mẫn lại quay đầu, cất giọng hô lên: "Nhiễm Trần, Lưu Tô, đã chuẩn bị xong chưa ?"

Nhiễm Trần chậm rãi đi tới, nói: "Công chúa, đều đã chuẩn bị xong."

Cố Tư Mẫn gật đầu, khẽ cười với Vinh Cẩn Du vẫn đang có chút không hiểu rõ hiện trạng, nói: "Thời gian cũng không còn sớm, Cẩn Du tắm rửa thay y phục đi, như thế có thể sớm nghỉ ngơi."

---------------Hết chương 82---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro