
Chương 78: Hãi hùng khiếp vía
Tâm tư của Hạ Ưu Tuyền, các sư tỷ muội sớm chiều ở chung vẫn có thể đoán được vài phần. Nay Lục Dĩnh vừa nhìn thấy Vinh Cẩn Du xuất hiện ở Lan Lăng, đương nhiên sẽ nghĩ rằng giữa các nàng đã có chút tiến triển.
Vốn thấy mọi người trở về, đại điện liền an tĩnh trở lại, lúc này đột nhiên vang lên câu hỏi của Lục Dĩnh như vậy, nhất thời ánh mắt mọi người đều từ trên người A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề cùng A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ chuyển sang tập trung trên người Vinh Cẩn Du.
Nhất thời, bầu không khí vi diệu làm cho Vinh Cẩn Du không biết nên đáp lại như thế nào, đứng sững sờ tại chỗ mặt không đổi sắc, nàng thật sự hận không thể độn thổ ngay bây giờ. Nếu lúc này trên người nàng có cái khăn mặt, nàng nhất định sẽ không chút do dự bịt miệng Lục Dĩnh, trói tay chân nàng ném vào phòng củi.
Thấy Vinh Cẩn Du phản ứng như thế, A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề lập tức trầm giọng ngăn cản: "Cửu sư muội, không được nói bậy."
Đại sư tỷ bên cạnh nhìn thấy Cửu sư muội lại muốn rước họa vào thân, lập tức đứng dậy lôi kéo nàng, gấp giọng nói: "Thật ngại, Cửu sư muội ta xưa nay thích nói đùa, Vinh Cẩn Du là ái đồ của Tử Dương Chân Nhân, Tử Dương Chân Nhân lại là bằng hữu tốt của sư phụ Huyền Cơ Sư Thái chúng ta. Vì thế trước đây chúng ta từng gặp nhau, xem như có quen biết, không hơn không kém."
Đại sư tỷ nói xong, không thèm quan tâm bịt miệng Cửu sư muội đang chuẩn bị cãi lại, kéo nàng về chỗ ngồi. Thấy các vị sư tỷ từng người đều đang trừng mắt nhìn mình, Cửu sư muội cũng chỉ có thể trừng mắt liếc nhìn Vinh Cẩn Du một cái, không cam lòng nguyện ý ngậm miệng.
Vừa rồi A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ nhìn thấy một màn như thế, bắt đầu hồi tưởng lại lời nói của Hoàng tỷ trước đây, nàng nói là ở Minh Quốc quen biết, đều chỉ là chút chuyện quá khứ, không muốn nhắc lại. Xem ra, quan hệ trước kia giữa Hoàng tỷ cùng Vinh Cẩn Du không hề đơn giản, đều đã đến mức bàn chuyện thành hôn, khó trách Hoàng tỷ lại tín nhiệm Vinh Cẩn Du như thế, vậy vì sao hiện tại gặp nhau lại vờ như không quen ?
Lang Lăng Vương không biết nhiều như A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ, đương nhiên cũng không có suy nghĩ như hắn. Lan Lăng Vương chỉ nghĩ rằng nhân tài như Vinh Cẩn Du nếu có thể trở thành hiền tế [rể hiền] của mình, giúp nhi tử trị quốc, cũng là một lựa chọn vô cùng tốt. Huống chi, xem ra nữ nhi hắn cũng không phản đối, nếu Hạ Đề cũng thích Vinh Cẩn Du, mối hôn sự vang thành, trai tài gái sắc này đương nhiên là duyên trời tác hợp.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ cũng có chút ngẩn ngơ hồi tưởng lại, lời nói trước đây Hoàng tỷ nói với nàng giống như bản thân là người từng trải.
Dương Kỳ Nhạc lại cả kinh, hắn trước đây nhìn thấy A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề do dự bồi hồi ở ngoài U Lan Uyển đã hoài nghi mối quan hệ giữa hai người. Hiện tại xem ra A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề này nhất định chính là người mà trước kia Vinh Cẩn Du luôn miệng nói không phải khanh không cưới.
Các đại thần xung quanh xuất hiện đủ loại ánh mắt.
Tất cả mọi người đều đang tự đoán, tự mình tính toán, đương nhiên người có mối quan hệ thân thuộc nhất với Vinh Cẩn Du là Cố Tư Mẫn cũng không ngoại lệ.
Chỉ là nàng cũng không thèm nhìn Vinh Cẩn Du, ngược lại nhìn thoáng qua A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề cùng Lục Dĩnh, thầm nghĩ: 'Hay cho Vinh Cẩn Du nàng, đều đến mức bàn chuyện thành hôn, không biết hai người đã phát triển đến thế nào. Khó trách lúc trước từ chối tất cả không muốn vào triều làm quan, làm Phò mã của bổn cung. Ngay cả lần đầu tiên cũng rất thuần thục, không cảm thấy mới lạ ngượng ngùng giống như người bình thường chưa từng trải.
Thấy mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề có chút xấu hổ ho khan một tiếng, nói: "Các vị, mời vào điện."
Bữa yến tiệc này, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Cố Tư Mẫn không chỉ không tức giận, trái lại nàng còn cười rất tươi, không chỉ như vậy, nàng còn liên tiếp gắp rau cho Vinh Cẩn Du. Đối với Vinh Cẩn Du mà nói, ăn cơm giống như ăn sáp, không khác gì bị tra tấn. Nàng biết Cố Tư Mẫn tất nhiên đã hiểu lầm, nếu nàng lên tiếng hỏi, thật sự không biết nên giải thích như thế nào. Nếu nàng không hỏi, chính mình không giải thích, chẳng phải đang chột dạ cho nên mới trốn tránh vấn đề này sao? Trốn tránh tương đương là có tật giật mình.
Thật vất vả chờ đến tàn tiệc, mọi người vừa rời đi, Lục Dĩnh lại trước một bước cản đường Vinh Cẩn Du. Nàng liếc nhìn Cố Tư Mẫn bên cạnh một cái, nói: "Vinh Cẩn Du, ngươi thích nam nhân có phải không ?"
Nào có đại nam nhân nào lại thích cùng nam nhân khác thân mật như vậy, mức độ thân mật rõ ràng đã vượt qua cái gọi là tình huynh đệ. Trước đây nghe nói ngươi cưới Công chúa Minh Quốc đã làm cho Ngũ sư tỷ ta sa sút tinh thần một khoảng thời gian dài. Vừa rồi thấy ngươi, còn tưởng rằng ngươi là tới tìm Ngũ sư tỷ ta, hiện tại xem ra không có chuyện như vậy.
Vinh Cẩn Du không ngờ Lục Dĩnh sẽ hỏi như thế, nàng kinh ngạc nói: "Nào có, ta thích nữ nhân."
Cố Tư Mẫn cũng nhìn Lục Dĩnh, lại còn cười mị hoặc đến lạ thường, nói: "Cô nương, ta cũng thích nữ nhân."
Mị lực không gì sánh bằng của Cố Tư Mẫn lại một lần nữa triển lộ ra. Nàng vừa nói như thế, tất cả mọi người phía sau đều kinh ngạc nhìn nàng, ngay cả A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề cũng rất kinh ngạc nhìn nàng. Không hiểu được vì sao nàng lại nói như thế ?
Thế nhưng Lục Dĩnh sau khi nghe thấy lời này của Cố Tư Mẫn, lại còn có nụ cười mị hoặc kia làm cho có chút đỏ mặt, nàng nhanh chóng dời ánh mắt nhìn sang Vinh Cẩn Du, nói: "Vậy ngươi vì sao không thích Ngũ sư tỷ ta ?" Nàng lại nhìn thoáng qua Cố Tư Mẫn, hỏi Vinh Cẩn Du: "Còn quan hệ giữa các ngươi tại sao lại thân mật như vậy ?"
Đại sư tỷ nhìn những người phía sau Hạ Ưu Tuyền cùng Cố Tư Mẫn vẫn chưa kịp phản ứng, muốn làm dịu lại bầu không khí khẩn trương xấu hổ này một chút, cười nói: "Cửu sư muội, mọi người đánh giặc đều đã mệt mỏi, đừng nên quấy rầy mọi người đi nghỉ ngơi."
Lúc này, Vinh Cẩn Du bất đắc dĩ nhíu mày trừng mắt nhìn Lục Dĩnh, nghiêm mặt tạo cảm giác áp lực, nói: "Lục Dĩnh, ngươi có thể hủy hoại thanh danh ta nhưng không được bôi nhọ danh tiết Đại Công chúa, đây mới là điều quan trọng."
Nói nhăn nói cuội, đây là tiếng người hay là tiếng thần? Thật sự là trăm vòng vẫn quanh một chỗ, ôi trời ơi, lịch sử chẳng những tái diễn mà cư nhiên còn tái diễn đến mức khoa trương quá phận. Người này quả nhiên lại một lần nữa không mang đầu óc xuất môn sao? Giữa chốn đông người, trước mặt bao nhiêu người lại nói như thế, không sợ sẽ làm cho Mẫn Nhi hiểu lầm ta, làm cho Hạ Ưu Tuyền khó xử sao? Lục Dĩnh, ngoài ngươi ra còn có ai không biết suy nghĩ đến như vậy ?
Lục Dĩnh nhanh mồm nhanh miệng, đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều như bọn họ, nàng cũng vì Hạ Ưu Tuyền mà cảm thấy có chút tức giận cùng không cam lòng mà thôi. Nhớ ngày đó Hạ Ưu Tuyền tương tư tuy rằng không biểu hiện ra, nhưng giữa sư tỷ muội các nàng sớm chiều bầu bạn cho nên biến hóa rất nhỏ kia, nhiều năm như vậy nàng vẫn có thể nhận ra.
Hạ Ưu Tuyền nghe thấy Vinh Cẩn Du vừa nói như thế, nàng tuy rằng mặt không gợn sóng như cũ, vô hỉ vô bi. Thế nhưng khi nàng nhìn Vinh Cẩn Du, trong đáy mắt vẫn có chút nồng đậm ưu thương, rốt cuộc che dấu không được mà tràn ra.
Cố Tư Mẫn ngược lại bất động thanh sắc ở một bên quan sát, âm thầm tính toán trong lòng.
Lục Dĩnh bị Vinh Cẩn Du nói như vậy, lúc này mới nghĩ tới hậu quả mà ngây ngẩn cả người, Vinh Cẩn Du hiện tại đã là Tướng quân Minh Quốc, lại còn là Phò mã Minh Quốc, là Vương gia Minh Quốc. Nếu như có mối quan hệ dây dưa không rõ với Công chúa Lan Lăng, để bị truyền ra ngoài làm hủy hoại thanh danh Vinh Cẩn Du cũng không sao, nếu hủy hoại sự trong sạch của sư tỷ mình sẽ không tốt.
Một lúc lâu, ai cũng đều không lên tiếng nói chuyện, chỉ đứng thất thần, A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ mới nói: "Nếu sư muội Hoàng tỷ ta hay nói đùa, vậy mọi người cũng đừng nên để trong lòng. Thời điểm không còn sớm, đánh giặc nhất định đều đã mệt mỏi, nên sớm một chút nghỉ ngơi đi, nếu thật sự có chuyện gì, ngày mai rồi nói cũng không muộn."
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ thật ra cũng là người khôn khéo, hắn trước tiên nói đây chỉ là vui đùa, sau đó lại không quên bồi thêm một câu 'nếu thật sự có chuyện gì, ngày mai rồi nói cũng không muộn'. Hắn rõ ràng chính là muốn cho A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề cùng Vinh Cẩn Du một cơ hội để nói chuyện một mình, để cho bọn họ thanh minh quan hệ của mình. A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ không khó để nhìn ra được hàm ý trong ánh mắt khi A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề nhìn Vinh Cẩn Du. Liền biết thời biết thế tìm cho các nàng một bậc thang.
Vinh Cẩn Du nghe thấy A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ lên tiếng, khẽ gật đầu, nói: "Thanh danh ta thật ra không sao, chỉ sợ lời này nếu truyền ra ngoài sẽ làm hỏng thanh danh Công chúa mà thôi, ta đây sẽ trở thành người có tội."
Là ai nói quạ trên đời con nào cũng đen, rõ ràng chỉ có một con đen nhất. Các ngươi một người vai tốt, một người vai phản diện, A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ căn bản chính là nhận định giữa chúng ta có gì đó, nếu không, hắn vừa rồi sao lại nói như thế? Thật đúng là chừa lại mười phần đường lui.
Cố Tư Mẫn cũng mỉm cười, tỏ vẻ tán đồng, nói: "Như thế cũng rất tốt, chúng ta trở về nghỉ ngơi trước. Nếu thật sự có chuyện gì, ngày mai hẳn nói."
A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề vô cùng nghi hoặc nhìn Cố Tư Mẫn vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, đối với hành động cùng lời nói lúc này của nàng có chút hơi khó hiểu. A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ lại ra hiệu ánh mắt với thị nữ bên cạnh, thị nữ kia lập tức đi đến trước mặt nhóm người Vinh Cẩn Du, khẽ khom người hành lễ làm động tác mời, dẫn các nàng trở về U Lan Uyển.
Vừa trở lại U Lan Uyển, Dương Kỳ Nhạc trước hết bước lên chặn Vinh Cẩn Du, hành lễ với Cố Tư Mẫn, nói: "Công chúa, ta có chút chuyện muốn hỏi Cẩn Du."
Cố Tư Mẫn thản nhiên cười, nói: "Được." Nàng lại quay đầu nói với Vinh Cẩn Du: "Vì tránh dị nghị, chúng ta hôm nay tách ra ngủ đi."
Cố Tư Mẫn nói xong, cũng không muốn cho Vinh Cẩn Du có cơ hội phản bác, liền bước vào phòng không ngoảnh đầu lại.
Vinh Cẩn Du có chút ngơ ngác ngồi xuống bên bàn đá trước hiên, nói: "Kỳ Nhạc, có chuyện gì cứ hỏi đi."
Vinh Cẩn Du, hôm nay nếu ta chọn hỏi thẳng ngươi, ngươi có dám trả lời thật lòng không? Dương Kỳ Nhạc vô cùng phiền não mím môi, nói: "Chuyện này, ta vốn không nên hỏi, chỉ là hiện tại không thể không hỏi, Cẩn Du có thể dựa theo tình huống thực tế mà trả lời ?"
Vinh Cẩn Du trong lòng đầy phiền muộn, nghĩ đến ánh mắt kia của Hạ Ưu Tuyền, lại nghĩ đến thái độ Cố Tư Mẫn, trả lời có lệ với Dương Kỳ Nhạc: "Nếu không liên quan đến chuyện tư mật, tất nhiên là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn."
Dương Kỳ Nhạc, ngươi là muốn hỏi ta cùng Hạ Ưu Tuyền có quan hệ gì sao? Nhưng đây coi như là chuyện riêng, ta sao có thể thật lòng nói rõ với ngươi được.
Dương Kỳ Nhạc nghe thấy Vinh Cẩn Du nói như thế, liền hỏi thẳng: "Ngươi cùng Đại Công chúa Lan Lăng là quan hệ gì? Nếu như ta không đoán sai, nàng có phải là người ngươi nói không phải khanh không cưới ?"
Dương Kỳ Nhạc vừa dứt lời, Vinh Cẩn Du liền nhịn không được bật cười ha hả. Sau đó nàng thu lại nụ cười nhìn Dương Kỳ Nhạc, đè nén tức giận, nói: "Kỳ Nhạc, ngươi là lấy thân phận gì tới hỏi ta vấn đề này ?"
Quả nhiên, ngay cả ngươi cũng muốn đến chất vấn ta, nhưng mà ngươi có tư cách gì để chất vấn ta? Lấy góc độ bằng hữu hay là thân phận tình địch ?
Dương Kỳ Nhạc bị câu hỏi của Vinh Cẩn Du làm cho sững sờ, nói: "Đương nhiên là thân phận bằng hữu, chúng ta là huynh đệ không phải sao ?"
Vinh Cẩn Du, chẳng lẽ hiện tại ta ở trong lòng ngươi cũng chỉ là tình địch sao? Ta là bởi vì quan tâm Mẫn Nhi mới trở nên khẩn trương như thế, nhưng nếu không phải ngươi cùng ta nhiều năm hảo hữu, ta sao lại vẫn luôn nhường nhịn như thế ?
"Ừm, đúng vậy, chúng ta là huynh đệ. Nhưng mà về chuyện Công chúa Lan Lăng, ta không muốn nói thêm điều gì." Vinh Cẩn Du dừng một chút, nói tiếp: "Ta chỉ có thể nói với ngươi rằng nếu yêu một người, thì sẽ giống như ánh mặt trời ấm áp khiến cho trái tim mềm mại ngọt ngào. Như vậy, ta yêu Cố Tư Mẫn cũng giống như ánh mặt trời ấm áp làm cho trái tim trở nên nóng bỏng mãnh liệt."
Vậy là đủ rồi, chỉ một câu này cũng đủ để biểu đạt rõ ràng, mặc kệ trước kia, bất luận về sau, Vinh Cẩn Du hiện tại chỉ yêu một mình Cố Tư Mẫn.
Trái tim Dương Kỳ Nhạc như bị ai bóp nghẹn, cổ họng thắt lại, giọng nói cũng chút nghẹn ngào: "Được, ta đã hiểu."
Hắn không khỏi ở trong lòng cười nhạo chính mình: 'A, ta nên vui mừng hay là bi ai đây? Chính mình rõ ràng hy vọng Công chúa có thể hạnh phúc nhưng lại vẫn ôm mộng tưởng không thể chạm tới.'
Trong lòng Dương Kỳ Nhạc có chút mâu thuẫn, mâu thuẫn này kéo dài đã lâu, hắn không biết nên làm thế nào mới có thể buông được, cho nên hắn vẫn luôn rối rắm, mãi không thoát ra.
Vinh Cẩn Du thấy hắn đã sáng tỏ, nhân tiện nói: "Vậy ngươi sớm nghỉ ngơi đi, ta muốn ngồi ở đây một lúc."
Ngay khi cuộc đối thoại giữa Vinh Cẩn Du cùng Dương Kỳ Nhạc vừa kết thúc, bọn họ ai cũng không chú ý tới trong phòng bên cạnh, phía sau tấm màn sa mỏng có một bóng người lặng lẽ biến mất bên cửa sổ.
---------------Hết chương 78---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro