Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 77: Âm mưu quỷ kế [Hạ]

Vinh Cẩn Du chưa dứt lời liền phi thân đến A Tây Lặc · Địch Lực bên kia, mà Tiêu Duẫn cùng nhóm người Tuyệt Vu Song cũng đều tự mình đi bắt giết những tướng lĩnh khác. Chưa đến ba chiêu Vinh Cẩn Du đã bắt được A Tây Lặc · Địch Lực, thi triển khinh công trở lại tiền tuyến.

A Tây lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ liếc nhìn A Tây Lặc · Địch Lực, cất giọng hô to: "Binh sĩ Tây Bộ nghe đây, A Tây lặc · Ba Đồ phản bội triều đình tự xưng vương chính là tội mưu phản, đại nghịch bất đạo, hiện tại A Khắc · Đạt Mạn đã đầu hàng, Tát Nhật · Thái Hổ chiến bại tự vẫn, A Tây Lặc · Địch Lực cũng đã bị bắt. Hoàng tộc Lan Lăng chúng ta vốn là một thể, nếu các ngươi nguyện ý quy hàng sẽ được miễn tội chết, còn người chấp mê bất ngộ, chỉ có một con đường chết."

Thời điểm binh sĩ Tây Bộ vừa nghe thấy A Khắc · Đạt Mạn đầu hàng, Tát Nhật · Thái Hổ chiến bại tự vẫn khiến cho lòng người hoang mang. Lại thêm lúc này A Tây Lặc · Địch Lực bị bắt, nhất thời càng khiến lòng quân tan rã, bây giờ A Tây lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ lên tiếng, đương nhiên bọn họ lập tức buông binh khí, nộp vũ khí đầu hàng.

A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ hài lòng cười, nói: "Đường ca Địch Lực, ngươi còn điều gì muốn nói không ?"

A Tây Lặc · Địch Lực kinh ngạc nhìn A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề, nói: "Tướng bại trận, có gì phải nhiều lời." Cuộc đời này của ta không có được nàng, hiện tại ta là bại tướng, ngoài cái chết ra còn có thể làm gì được ?

A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ hừ lạnh một tiếng, nói: "Tướng bại trận còn dám mạnh miệng ?" Hắn nhìn A Tây Lặc · Địch Lực, nói: "Truyền lệnh xuống, chỉnh đốn quân ngũ trước khi tiến đến Na Lạp Đề."

A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ nhịn không được ở trong lòng cười lạnh: 'A Tây Lặc · Địch Lực, ánh mắt thất hồn lạc phách này của người trước kia có lẽ có thể lừa sự đồng cảm của người khác, nhưng hiện tại chỉ có thể tự rước lấy nhục. Ngươi đến bây giờ vẫn cứ tự cao tự đại, hiên ngang tự đắc như vậy, năm đó thời điểm ngươi cùng Phụ vương ngươi phản bội Lan Lăng, ngươi nên lường trước sẽ có một ngày này, Hoàng tỷ ta đối với ngươi chỉ có hận mà thôi.'

A Tây Lặc · Địch Lực từ nhỏ đã thích A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề, A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ làm sao không biết được, chẳng qua Hoàng tỷ của hắn không có ý kiến gì đối với chuyện này, hắn cũng không thể nói gì thêm, quan hệ đường huynh muội ruột, phần tình yêu này của A Tây Lặc · Địch Lực cũng chỉ có thể tự mình chôn sâu trong lòng mà thôi.

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề thúc ngựa tiến tới, chẳng thèm liếc nhìn A Tây Lặc · Địch Lực một cái, chỉ cất giọng phân phó: "Người đâu, dắt con ngựa khác lại đây cho Vinh Tướng quân."

Vinh Cẩn Du liếc nhìn con ngựa nằm trên mặt đất, có chút đau lòng khẽ lắc đầu, nói: "Không cần."

Nói xong nàng cũng không quan tâm ánh mắt của những người xung quanh, sải bước đến ngựa Cố Tư Mẫn, cùng nàng cưỡi chung một con. Chậm rãi đi về phía trước, từ xa nhìn thấy một đống hỗ độn, thi thể khắp nơi, khung cảnh hoang tàn. Khắp nơi trong không khí đều tràn ngập mùi tanh của máu làm cho nàng không khỏi khẽ nhíu mày, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng đánh giặc, nghe không quen tiếng kêu rên thảm thiết, cũng nhìn không quen cảnh tượng thê lương đẫm máu này. Tay cầm dây cương của nàng đều có chút run rẩy, trong lòng cũng nhịn không được cảm thấy buồn nôn.

Cố Tư Mẫn dường như cảm nhận được, biết Vinh Cẩn Du trước nay vẫn ngăn cách với cuộc sống, thấy nàng như thế không khỏi có chút đau lòng, liền khẽ cầm lấy tay nàng.

Nhưng hành động này lại lọt vào mắt A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề cưỡi ngựa đồng hành bên cạnh, nàng khẽ hạ mắt, tựa như đang nghĩ đến điều gì, đột nhiên nhìn về phía Cố Tư Mẫn, sau khi nhìn một lúc lâu, nàng mới có chút cô đơn thu hồi ánh mắt.

---------------------

Quân đội Lan Lăng tiến thẳng vào hoàng thành Tây Bộ, Na Lạp Đề bên trong hoàng thành Tây Bộ cũng chỉ có mấy ngàn binh mã đóng quân, chưa đến một canh giờ đã dẹp xong Na Lạp Đề. Nhóm người A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ xông vào hoàng cung, bắt giữ A Tây Lặc · Ba Đồ đang muốn tự vẫn làm tù binh.

Ngươi muốn tự vẫn? Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội đó đâu. A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ đoạt được kiếm trong tay A Tây Lặc · Ba Đồ, khinh thường lạnh giọng hừ nói: "Hoàng thúc, tổ tiên hoàng thất Lan Lăng ta vì ngài mà cảm thấy hổ thẹn."

A Tây Lặc · Ba Đồ nhìn bọn họ, ngửa mặt lên trời cười to: "Cô tin lầm tiểu nhân mới ra nông nỗi như ngày hôm nay." Hắn lại nhìn về phía A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ, nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa đến nay đều là như thế, muốn giết thì cứ giết, ngươi cần chi nhục mạ ta."

Hừ, thụ đổ hầu tôn tán*, tường đổ nghìn người đẩy, cửa thành vừa bị phá, cung nữ nội thị bắt đầu tranh nhau chạy trối chết, còn tình hình tướng sĩ ngoài thành sẽ càng trở nên thế nào ?

*Thụ đổ hầu tôn tán: Cây đổ khỉ tan đàn.

A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ cười nói: "Ta sẽ không giết ngài, ngài cùng Địch Lực sẽ do Phụ hoàng xử trí."

Vinh Cẩn Du nghe thấy hắn nói tin lầm tiểu nhân mới chậm rãi nói: "Không, A Khắc · Đạt Mạn rất trung thành, chẳng qua có chút ngu xuẩn." Nếu như hắn không tham công trạng như vậy, ta tin hắn nhất định sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng.

A Tây Lặc · Ba Đồ kinh ngạc, nói: "Lời này của ngươi là có ý gì ?"

Vinh Cẩn Du cúi đầu nhìn hắn, nói: "Sau này có cơ hội, cứ xuống dưới hỏi hắn một chút, nói không chừng hắn còn thỉnh tội với ngươi." Ngươi tốt hơn là đừng nên biết, ta thật sự sợ rằng sau khi ngươi biết được chân tướng sẽ xuất huyết não đột quỵ mất.

"Ngươi . . . ."  A Tây Lặc · Ba Đồ còn muốn nói gì nữa, thế nhưng A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ lại ngắt lời hắn: "Người đâu, dẫn đi, lập tức thu binh trở về."

Chiến sự phía Bắc truyền đến tin thắng lợi, Trần Đông đem binh quyền trả lại cho tướng lĩnh Đông Bộ, hắn cùng Lãnh Hạo Dạ khôi phục dung mạo, cưỡi ngựa chạy đến bên cạnh Vinh Cẩn Du bẩm báo.

Sự việc đến đây xem như kết thúc, quân đội Lan Lăng toàn thắng trở về, nhóm người Vinh Cẩn Du được đón về hoàng cung, bất ngờ Ba Nhĩ Cáp Đặc đụng phải Dương Kỳ Nhạc đang chờ sẵn ở đó.

Dương Kỳ Nhạc vừa thấy nhóm người Vinh Cẩn Du bình an trở về, không kịp hành lễ liền bước đến hỏi: "Cẩn Du, ngươi muốn hù chết ta sao ?"

Sáng sớm hôm nay, chủ soái tính cả Công chúa cùng nhau mất tích, sao có thể không khiến người khác sốt ruột cùng lo lắng ?

Chưa đến giờ Ngọ lại truyền đến tin tức nội chiến giữa hai Bộ Lan Lăng. Tin này lại làm cho Dương Kỳ Nhạc lòng nóng như lửa đốt, hắn biết rõ Công chúa với Vinh Cẩn Du nhất định đã cùng nhau tham dự vào, hắn không kịp khuyên can. Buổi chiều lại nghe thấy Đông Bộ truyền đến tin thắng lợi, quân Đông Bộ lao thẳng đến Vương đô Tây Bộ, xem ra nhất định có thể khải hoàng trở về. Hắn giao phó việc trong quân xong liền đến chỗ Ba Nhĩ Cáp Đặc chờ. Hiện tại quả nhiên thấy được đoàn người trở về, không thiếu một người, thật sự khiến Dương Kỳ Nhạc vừa mừng vừa giận, lại không tiện thể hiện ra ngoài.

Vinh Cẩn Du nhún vai không có việc gì, nói: "Sao vậy? Ta đương nhiên là đi báo thù cho Lâm Ức Kiệt. Có thù không báo không phải là quân tử, có ân không báo là tiểu nhân. Kỳ Nhạc cần chi phải nâng chí khí người khác, hạ uy phong chính mình ?"

Hù chết ngươi? Vậy lỗi của ta thật lớn. Triệu Vương vẫn còn chờ ta trở về giải thích rõ, ngươi nếu chết rồi, vậy Lỗ Vương nói không chừng liên hợp Triệu Vương lột da ta cũng không hả giận đâu.

Dương Kỳ Nhạc thầm oán, nói: "Ta nào có nâng chí khí người khác, chỉ là chuyện lớn thế này, ngươi sao lại không biết nói với ta một tiếng? Làm ta rất lo lắng. Vậy cừu đã báo được rồi? A Khắc · Đạt Mạn xử trí thế nào ?"

Dương Kỳ Nhạc thấy Công chúa bình an, Vinh Cẩn Du không có việc gì, cũng không thế nói gì thêm nữa. Hắn trong lòng cũng biết, Vinh Cẩn Du có một số việc vẫn đang gạt hắn, nếu không chịu nói, bản thân có hỏi cũng nhất định sẽ không chịu nói, cũng chỉ đành từ bỏ mà thôi.

Vinh Cẩn Du cười nói: "Chuyện phát sinh đột ngột, không kịp nói." Nàng lại nói: "A Khắc · Đạt Mạn đã bị Lãnh Hạo Dạ cùng Trần Đông tự tay giết, tàn khu bị chiến mã giẫm lên, dĩ nhiên là xương cốt không còn."

Vinh Cẩn Du mơ mơ hồ hồ dùng một câu nói sơ qua chuyện đã xảy ra, nàng biết Dương Kỳ Nhạc là người thông minh, cho dù hoài nghi, cho dù muốn biết cũng sẽ không hỏi thêm nữa.

Lúc này, một nội thị cưỡi ngựa đến cửa thành, xuống ngựa quỳ xuống nói: "Công chúa, Vương tử, bệ hạ đã chuẩn bị xong cung yến chúc mừng tứ phương, mời hai vị điện hạ cùng khách quý mau chóng hồi cung."

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề gật đầu, nói: "Ừm, ta đã biết." Nàng lại quay đầu nói với Vinh Cẩn Du: "Cùng đi đi."

Vinh Cẩn Du giãn mày, khẽ thở dài nói: "Ta có chút mệt mỏi, không bằng . . ." Tiệc này là gia yến Lan Lăng các ngươi, ta đến làm gì ?

A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ thấy Vinh Cẩn Du không đồng ý, không chờ nàng nói xong, ngắt lời nói: "Ai ~, chỉ là yến hội mà thôi, Vinh huynh cũng không chịu nể mặt sao ?"

Vinh Cẩn Du ơi, Hoàng tỷ ta tự mình mời mà ngươi cũng không chịu, nàng bao lâu nay chưa từng đối đãi với ai như thế.

Vinh Cẩn Du bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Cố Tư Mẫn, thấy nàng không có ý kiến mới nói: "Được rồi, chúng ta đây sẽ phụng bồi một chút."

----------------------------

Vừa đến cửa chính điện hoàng cung đã thấy xuất hiện một bóng người lủi tới, ôm lấy cánh tay A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề, nói: "Ngũ sư tỷ, tỷ rời sư môn lâu như vậy cũng không viết thư cho chúng ta, nhớ chết đi được." 

Thời điểm vừa nghe thấy giọng nói, còn chưa thấy người, Vinh Cẩn Du liền cứng đờ cả ngươi, nàng ở trong lòng thầm kêu thảm: 'Toang rồi, có nghe lầm hay không, thật sự là sợ cái gì liền gặp cái đó, lần này Tam Bát* nàng có mang não xuất môn không? Nàng sẽ không lại nói lung tung đi chứ ?'

*Tam Bát là từ lóng mang hàm ý đùa giỡn để gọi phụ nữ có tính cách tăng động, nhiều chuyện, ngây thơ quá mức, . . .

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề nhìn Lục Dĩnh, tựa như có chút đau đầu, hỏi: "Cửu sư muội, muội đến đây lúc nào ?"

Cửu sư muội từ phía sau chạy đến, nàng lớn miệng ba hoa vừa vui mừng vừa chèn ép Vinh Cẩn Du, cầu trời vạn lần đừng làm ra chuyện xấu hổ gì.

Lục Dĩnh vô cùng hưng phấn, nói: "Buổi chiều hôm nay đến, còn có Đại sư tỷ, Tam sư tỷ cùng Tứ sư tỷ nữa, chúng ta là phụng mệnh sư phụ đến Đôn Hoàng xử lý chút việc, sau đó đến trợ giúp tỷ một tay. Nào ngờ chiều nay vừa xong chợt nghe thấy chiến sự kết thúc rồi, đã bình định Lan Lăng Tây Bộ, xem ra không còn gì để chơi."

Nếu không phải đến Đôn Hoàng giải quyết chút chuyện thì đã có thể đến sớm hơn mấy ngày, thật đáng tiếc, bỏ lỡ loại chuyện đánh giặc này rồi.

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề nói: "Ừm, chiến sự rất thuận lợi, các sư tỷ đâu ?" Sư phụ sao có thể để Cửu sư muội đến đây được, chắc chắn là nàng mặt dày mày dạn muốn đòi đi theo chơi đùa.

Lục Dĩnh chỉ chỉ bên trong, nói: "Các sư tỷ đều ở bên trong, ta chờ không nổi muốn gặp tỷ cho nên mới ra đây chờ."

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề nhìn thoáng qua bên trong, nói: "Ừm, chúng ta mau vào thôi." 

Lúc này sắc trời nhá nhem tối, có chút nhìn không rõ cho nên Lục Dĩnh mới không phát hiện trong đoàn người đi sau A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề có Vinh Cẩn Du. Thế nhưng vừa mới tiến vào đại điện đèn đuốc sáng rực, còn chưa kịp ngồi xuống, thời điểm nàng xoay qua liền nhìn thấy Vinh Cẩn Du đi sau Hạ Ưu Tuyền, kinh ngạc nói: "Ơ, Vinh Cẩn Du! Sao ngươi lại ở đây ?" Rồi sau đó, không đợi mọi người kịp phản ứng, nàng lập tức lộ ra vẻ mặt sáng tỏ cười ái muội, nói: "À ~~~, ta biết rồi, ngươi đến đây để cầu thân Ngũ sư tỷ đúng không ?" 

Hừ, ngươi đáng lẽ nên sớm đến đây, hiện tại mới đến, ngươi không sợ Ngũ sư tỷ ta thích người khác, theo người khác sao? Một lần rời xa liền xa nhiều năm như vậy, thiệt tình.

---------------Hết chương 77---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro