
Chương 76: Âm mưu quỷ kế [Trung]
Dương Kỳ Nhạc vội vàng chạy đến soái trướng, nhanh chóng đi vào thi lễ, nói: "Công chúa, Cẩn Du, Lâm Ức Kiệt bị giết. A Khắc · Đạt Mạn được người khác cứu, là hắn giết Lâm Ức Kiệt."
A Khắc · Đạt Mạn này quả nhiên không phải kẻ tầm thường, nếu hắn tung ra tin đồn thì sẽ rất phiền toái.
Cố Tư Mẫn mặt không đổi sắc, vẫn trấn định như trước, thế nhưng Vinh Cẩn Du lại kinh hô, hỏi: "Cái gì? Lâm Ức Kiệt chết rồi ?"
Dương Kì Nhạc gật đầu khẳng định, nói: "Đúng vậy, ta đã đi kiểm tra qua, là bị một đao chém chết." Hắn nói xong lại quay ra ngoài gọi: "Người đâu, dẫn Trịnh Hổ vào."
Vinh Cẩn Du vừa thấy Trịnh Hổ liền lớn tiếng hỏi: "Trịnh Hổ, thiếu gia nhà ngươi là bị ai giết? Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì? Ngươi cứ chậm rãi nói, nói cho rõ ràng."
Trịnh Hổ ôm miệng vết thương trên vai, vẫn còn kinh hãi chưa bình tĩnh lại được, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy: "Là hai ngươi, thiếu gia nhà ta hôm nay bị phạt đánh vốn đã có chút tức giận, thấy bọn họ xông tới, liền mở miệng tức giận mắng bọn họ, kết quả hai người kia liền vung đao chém chết thiếu gia nhà ta. Bọn họ còn ép hỏi ta doanh trướng chủ soái ở đâu, sau đó bọn họ còn muốn giết ta diệt khẩu, may mắn người nọ nóng vội chém trật cho nên ta mới giữ được mạng."
Vinh Cẩn Du nghe xong vỗ bàn, tức giận nói: "Doanh trướng chủ soái? Hừ, xem ra, A Khắc · Đạt Mạn là muốn tìm ta gây phiền toái."
Trịnh Hổ vừa thấy Vinh Cẩn Du nổi giận, lập tức kính cẩn quỳ xuống dập đầu, nói: "Tướng quân, xin ngài hãy báo thù cho thiếu gia nhà ta. Nếu Vương gia biết chuyện, nhất định sẽ đau lòng chết mất."
Vinh Cẩn Du khó chịu, giọng nói lạnh lùng: "Điểm ấy ta đương nhiên biết."
Tính kế chính là Vương gia nhà ngươi đấy, một cánh tay của hắn cứ như vậy bị chặt đứt, ta cũng không tin hắn ngoại trừ báo thù còn thể làm ra chuyện lớn gì.
Dương Kỳ Nhạc thấy Trịnh Hổ kích động Vinh Cẩn Du xuất binh, lớn tiếng quát: "Câm mồm !" Đây nói không chừng là âm mưu của Lan Lăng Tây Bộ, chuyện này vẫn có chút khả nghi, sao có thể vội vàng kết luận được. Hắn lại hỏi Vinh Cẩn Du: "Cẩn Du, ngươi muốn tấn công Lan Lăng Tây Bộ ?"
Vinh Cẩn Du sắc mặt âm lãnh, nói: "Thế diện Minh Quốc chúng ta, lại há có thể để tiểu quốc man di hắn khi dễ ?"
Lúc này, Tiêu Duẫn cũng quỳ xuống, nói: "Đúng vậy, thiếu gia. Hắn cũng dám ở dưới mí mắt chúng ta giết mệnh quan triều đình Minh Quốc, lại còn muốn ám sát chủ soái, hắn đây rõ ràng là muốn khiêu khích nước ta. Nhất định phải giáo huấn bọn họ một phen, cho bọn hắn biết tay."
Dương Kỳ Nhạc lúc này cũng bất chấp tất cả, trừng mắt nhìn Tiêu Duẫn, nói: "Cẩn Du, việc này phải thận trọng xử lý, nên thương nghị kỹ càng."
Vinh Cẩn Du lại liếc nhìn Dương Kì Nhạc một cái, nói: "Kỳ Nhạc, không cần bàn bạc, chuyện này không cần ngươi phải bận tâm đâu."
Dương Kỳ Nhạc bất đắc dĩ, nói: "Nhưng mà Cẩn Du, việc này là việc trọng đại, ngươi nên cân nhắc kỹ càng rồi sau đó hẳn làm."
Việc này lớn nhỏ cùng liên lụy như thế nào ta sao lại không biết được, cần ngươi tới dạy ta? Vinh Cẩn Du nhíu lông mày bên trái, ngữ khí nghi ngờ, nói: "Tĩnh tọa thường tư kỷ quá, nhàn đàm mạc luận nhân phi*. Người xưa có câu: 'Khoan dung với người, nghiêm khắc với mình. Muốn quản người khác, trước hết phải quản được bản thân.' Kỳ Nhạc, ngươi có thể kiềm chế được bản thân sao? Hiện nay Lan Lăng Tây Bộ đã muốn khi nhục lên đầu chúng ta, cho dù ta có thể không quan tâm bọn họ, nhưng chỗ Triệu Vương, chúng ta cũng phải cho một lời giải thích, không phải sao ?"
*Tĩnh tọa thường tư kỷ quá, nhàn đàm mạc luận nhân phi: Lúc ngồi một mình thì nên suy xét về lỗi lầm của bản thân, khi trò chuyện đừng nói về lỗi lầm của người khác.
Không đợi Dương Kỳ Nhạc trả lời, Vinh Cẩn Du chỉ vào Trịnh Hổ, nói với binh sĩ bên cạnh: "Dẫn hắn lui xuống trị thương." Nàng lại quay đầu nói với Dương Kỳ Nhạc: "Nếu không còn việc gì nữa, Kỳ Nhạc cũng đi xuống đi. Chuyện của Lầm Ức Kiệt giao cho ngươi xử lý, thi thể hắn nhất định phải đem về Triệu Vương phủ." Không giao cho ngươi chút chuyện gì đó làm, ngươi nhất định sẽ phiền ta đến chết không thôi.
Vinh Cẩn Du một câu liền đem chuyện xử lý thi thể Lâm Ức Kiệt, tất cả đều giao cho Dương Kỳ Nhạc. Nàng là muốn đẩy Dương Kỳ Nhạc đi để cho chính mình được thanh tĩnh một chút, miễn cho hắn dòm trước ngó sau khuyên can nàng. Hơn nữa, việc Lâm Ức Kiệt chết cũng đã có thể đưa hắn ra khỏi cục diện.
Dương Kỳ Nhạc thấy Vinh Cẩn Du cố chấp như thế, chiến sự va chạm với Lan Lăng e rằng không thể tránh khỏi. Thấy Vinh Cẩn Du không nghe khuyên can, hắn liền đem ánh mắt chuyển sang Công chúa bên cạnh.
Thế nhưng Cố Tư Mẫn lại chẳng nói gì, chỉ nhìn hắn thản nhiên lắc đầu, ý bảo hắn lui ra ngoài. Biết không thể khuyên được, trong lòng hắn cũng hiểu được Công chúa là đứng về phía Vinh Cẩn Du, tạo cơ hội lập uy với Minh Quốc. Nếu hai người quyền cao chức trọng đều đã như thế, vậy hắn cũng chỉ có thể cáo lui, đi an bài hậu sự Lâm Ức Kiệt.
Tại địa phận quân phủ Tây Bộ, Trần Đông vừa đến phủ đệ của A Khắc · Đạt Mạn liền truyền lệnh xuống rằng nếu không có việc gấp không được đến làm phiền. Muốn không tiếp xúc với người trong phủ A Khắc · Đạt Mạn, tận lực tránh để người khác nhìn ra sơ hở. Bình minh vừa ló dạng, A Tây Lặc · Ba Đồ liền phái người đến truyền A Khắc · Đạt Mạn vào cung nghị sự, chắc là hôm qua đã biết chuyện A Khắc · Đạt Mạn đi hội kiến tướng quân Minh Quốc.
Trần Đông vừa nhìn thấy A Tây Lặc · Ba Đồ liền quỳ xuống, nói: "Thần, nguyện ngô chủ vạn phúc."
A Tây Lặc · Ba Đồ sốt ruột, nói: "Bình thân, cô nghe nói Đạt Mạn hôm qua đến hội kiến tướng quân Minh Quốc, không biết tình huống thế nào ?"
Trần Đông đứng dậy, cũng không ngẩng đầu, nói: "Khởi bấm bệ hạ, Minh Quốc nguyện ý giúp Tây Bộ ta san bằng Đông Bộ, thu lại Lan Lăng."
A Tây Lặc · Ba Đồ tựa như có chút lo lắng, hỏi: "Sao? Vậy bọn họ có đưa ra điều kiện gì không ?"
Trần Đông dựa theo lời Vinh Cẩn Du dặn dò, nói: "Có, bệ hạ bình tĩnh nghe thần nói rõ. Hôm qua chúng thần nói tới việc liên minh, Minh tướng nói: 'Ngươi nói xem, một thần tử nhỏ nhoi như ta thì có thể muốn điều gì?' Thần nói: 'Đơn giản là chiến công hiển hách, tiền tài quyền thế cùng nữ nhân.'." Dừng một chút, Trần Đông lại nói: "Quả nhiên là như thế, bất quá hắn còn muốn muốn chúng ta xuất binh giúp hắn củng cố biên cương, xưng thần với Minh Quốc, hàng năm nộp thuế, mỗi mùa cống nạp. Thần lo lắng, sợ rằng chúng ta nếu không đáp ứng điều kiện bọn họ, mấy chục vạn đại quân của bọn họ sẽ quay sang giúp Đông Bộ. Vì thế thần mới tự mình làm chủ đáp ứng bọn họ, thỉnh ngô chủ phạt thần tội vượt quyền."
'A Khắc · Đạt Mạn' nói xong liền quỳ xuống thỉnh tội, Vinh Cẩn Du chiêu này chính là muốn để cho A Tây Lặc · Ba Đồ cảm thấy Minh Quốc vì lợi ích mới có thể giúp Tây Bộ, bằng không hắn sao có thể dễ dàng tin tưởng được. Người này chỉ có những chuyện liên quan tới lợi ích mới có thể tin tưởng, cho nên sẽ không hoài nghi quá nhiều. Huống chi, chiến sự đã lửa sém lông mày, lại có đại quân áp sát, lúc này cũng không còn nhiều thời gian để hắn hoài nghi quá nhiều như vậy.
A Tây Lặc · Ba Đồ lại tự mình dìu hắn đứng lên, trấn an nói: "Ai ~, Đạt Mạn nói gì vậy, tất cả chỉ là kế ứng phó tạm thời, chờ kết thúc chuyện này rồi nói sau, đợi bình định Đông Bộ nghỉ ngơi dưỡng sức xong, chúng ta sao còn phải sợ Minh Quốc bọn họ cơ chứ."
'A Khắc · Đạt Mạn' lập tức ca ngợi vuốt mông ngựa, nói: "Dạ, ngô chủ anh minh, nhất định có thể khiến Lan Lăng hùng mạnh, giữ vững giang sơn."
A Tây Lặc · Ba Đồ đắc ý cười lớn, nói: "Ừm, ngươi đã hiệp thương xong, vậy ngày mai liền xuất binh đi, chờ dẹp yên Đông Bộ, cô nhất định sẽ trọng thưởng."
"Dạ, tạ bệ hạ long ân." 'A Khắc · Đạt Mạn' cảm tạ long ân xong liền cáo lui. Trần Đông mới vừa đi, A Tây Lặc · Ba Đồ liền triệu kiến nhi tử A Tây Lặc · Địch Lực của mình.
A Tây Lặc · Địch Lực thỉnh an xong liền lên tiếng hỏi: "Phụ hoàng triệu nhi thần đến không biết là vì chuyện gì ?"
A Tây Lặc · Ba Đồ nhìn A Tây Lặc · Địch Lực, nói: "Địch Lực, Đạt Mạn đã cùng chủ tướng Minh Quốc liên thủ, việc này không nên chậm trễ, tránh đêm dài lắm mộng, cô vì sợ sinh biến cho nên đã quyết định chúng ta ngày mai liền xuất binh tấn công Đông Bộ." Xuất kỳ bất ý* đánh úp, lại còn có Minh Quốc trợ trận, nhất định có thể dễ dàng giành lấy Đông Bộ.
*Xuất kỳ bất ý: chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.
A Tây Lặc · Địch Lực có chút nghi ngờ, nói: "Sao? Minh Quốc thật sự có thể tin cậy? Vạn nhất . . ."
A Tây Lặc · Ba Đồ, lập tức ngắt lời hắn, nói: "Không có vạn nhất, ngươi không được hoài nghi lòng trung thành của Đạt Mạn, hắn tuy rằng làm việc lỗ mãng, thế nhưng hắn thật sự trung thành và tận tâm, chuyện này là chuyện trọng đại, hắn tất nhiên sẽ không dám qua loa."
A Tây Lặc · Địch Lực sửng sốt, vội giải thích: "Nhi thần không phải hoài nghi lòng trung thành của Đạt Mạn, chỉ là có chút lo ngại Minh Quốc." Minh Quốc lúc này đến giúp, thật sự có chút kỳ quái, sao có thể dễ dàng tin tưởng bọn họ như thế được.
A Tây Lặc · Ba Đồ thở dài, nói: "Chúng ta hiện tại cũng không còn biện pháp nào khác, nếu Minh Quốc muốn đối địch với chúng ta, vạn nhất bọn họ huy động đại quân đến đánh thì sao, không có đạo lý đùa giỡn chúng ta đâu."
Quả nhiên, Vinh Cẩn Du là vì giữ vững vị thế trong nước mà lựa chọn dùng âm mưu hàng địch, vì Minh Quốc giảm bớt tổn thất, ở trong mắt người Lan Lăng, đây là muốn cùng bọn hắn kết minh.
A Tây Lặc · Địch Lực vẫn còn muốn nói tiếp: "Nhưng mà Phụ hoàng . . ."
A Tây Lặc · Ba Đồ mất kiên nhẫn, nói: "Được rồi, chuyện này không cần nhiều lời. Cô biết ngươi vẫn luôn thích Hạ Đề, chờ chúng ta giành lấy được Đông Bộ, đều tùy ngươi định đoạt."
A Tây Lặc · Địch Lực thấy không thể khuyên ngăn, cũng chỉ biết quỳ xuống, nói: "Nhi thần, tạ ân điển của Phụ hoàng."
A Tây Lặc · Ba Đồ thấy hắn không còn nhiều lời nữa, có chút mỏi mệt phất tay, ra hiệu cho lui. A Tây Lặc · Địch Lực liền quỳ an lui ra.
------------------------------
Đêm đó Vinh Cẩn Du nhận được tin tức Trần Đông truyền đến, liền kêu Tiêu Duẫn truyền tin cho A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề chuẩn bị.
Sáng sớm ngày thứ hai, A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề cùng A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ liền dẫn theo hai mươi vạn đại quân, chờ Vinh Cẩn Du phối hợp với A Tây Lặc · Địch Lực đến đánh úp.
Mà ở Tây Bộ, A Tây Lặc · Ba Đồ cũng hạ lệnh A Tây Lặc · Địch Lực dẫn mười lăm vạn đại quân tiến đến công thành Đông Bộ. Lại để A Khắc · Đạt Mạn lãnh năm vạn binh cùng Vinh Cẩn Du đánh lén Đông Bộ từ phía Nam. Hắn còn để Tát Nhật · Thái Hổ lãnh mười vạn binh tấn công từ phía Bắc. Trong ba đường tiến quân, đã có hai đường nằm trong kế hoạch của Vinh Cẩn Du.
A Tây Lặc · Địch Lực xuất phát từ phía Tây, vừa đến sườn núi Lạc Hổ liền đụng độ A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề chờ bọn đã lâu. Vinh Cẩn Du thấy A Tây Lặc · Ba Đồ phái Tát Nhật · Thái Hổ lãnh mười vạn binh tấn công từ phía Bắc, nàng liền bảo A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ phái năm vạn binh sĩ đến ngăn chặn, mong cầm chân địch khoảng ba canh giờ là được.
Binh lực của A Tây Lặc · Địch Lực là chủ lực Tây Bộ, cho nên nhóm người A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề, A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ và Vinh Cẩn Du đều tập trung đối phó hắn.
A Tây Lặc · Địch Lực vừa qua khỏi sườn núi Lạc Hổ, từ xa liền nhìn thấy đại quân Đông Bộ cùng A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề đang ngồi trên ngựa, hắn liền cảm thấy căng thẳng, linh cảm chẳng lành. Nhưng lúc này hai đại quân đã gặp nhau, muốn lui cũng không được nữa, hắn cũng chỉ có thể phái binh đến khiêu chiến.
Hai quân tránh không được một phen dây dưa ngươi tới ta đi. Thế nhưng Trần Đông bên kia lại xem như thuận lợi, thời điểm chưa đến quân doanh Minh Quốc, hắn liền triệu tập bộ hạ A Khắc · Đạt Mạn, yêu cầu bọn họ đầu hàng Đông Bộ.
Lúc ấy, Trần Đông đứng trước bộ hạ A Khắc · Đạt Mạn, bàn tay to lớn vung lên, nói: "Ta hôm nay muốn đầu hàng Đông Bộ, các ngươi ai đồng ý liền bước sang phía bên này của ta."
Tất cả đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì, vì sao tướng quân vẫn luôn trung thành nhưng chưa ứng chiến mà đã dễ dàng hàng địch như thế. Có một tướng sĩ trung thành với A Tây Lặc · Ba Đồ đứng ra phản đối. Trần Đông liền rút đao chém chết, nói tiếp: "Đại Công chúa cùng Nhị Vương tử đã đánh bại quân chủ lực của A Tây Lặc · Địch Lực, hôm nay đại thế đã mất, các ngươi có ai muốn cùng ta đầu hàng Đông Bộ, bảo toàn tính mạng không ?" Hắn nói xong, lại dùng đao chỉ vào tướng sĩ bị giết, nói: "Bằng không, loạn thần tặc tử đều sẽ có kết cục như thế."
Chủ tướng đều đã hàng địch, người phản đối lại đều bị giết không lưu tình, chúng binh sĩ đều còn gia đình của mình, có ai nguyện ý vô duyên vô cớ bị giết? Tất cả sau khi nghe Trần Đông nói xong đều theo hắn đến Đông Bộ.
Làm xong việc này, Trần Đông liền cùng Lãnh Hạo Dạ đến tìm Vinh Cẩn Du. Vinh Cẩn Du bên kia đang chiến đấu cùng A Tây Lặc · Địch Lực, nàng thấy Trần Đông đến liền kêu hắn dẫn quân đi viện trợ phía Bắc. Kể từ đó, lực lượng phía Bắc xem như ngang nhau.
Lúc này, A Tây Lặc · Địch Lực thấy A Khắc · Đạt Mạn xuất hiện ở trận doanh đối phương, đột nhiên bừng tỉnh. A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề lại tung ra lời đồn rằng A Khắc · Đạt Mạn dẫn binh đầu hàng, Tát Nhật · Thái Hổ cũng đã chiến bại tự vẫn, lời đồn này vừa truyền ra khiến cho A Tây Lặc · Địch Lực áp lực vô cùng. Hắn quên mất rằng tính trong tay bản thân chỉ mới có mười lăm vạn đại quân, Tát Nhật · Thái Hổ đã thua trận, A Khắc · Đạt Mạn lại dẫn binh đầu hàng, Đông Bộ lực lượng hùng mạnh, nếu lúc này Minh Quốc phản bội, hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Lời ấy của đối phương bất luận là thật hay giả, lòng quân nếu tan rã, trận chiến này nhất định sẽ thua. Hắn liền hạ lệnh liều chết cũng muốn trước tiên chiến thắng quân địch trước mặt, sau đó tấn công thẳng vào Vương đô Đông Bộ mới có khả năng chuyển bại thành thắng.
Nhóm người Vinh Cẩn Du ngồi trên lưng ngựa từ xa quan sát chiến sự, thấy lời đồi này vừa truyền ra, A Tây Lặc · Địch Lực liền muốn tự mình xông ra chiến trường giết địch, nàng biết rằng trận này thắng bại đã rõ.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ nhìn A Tây Lặc · Địch Lực liều chết giết địch trên chiến trường, khinh thường nói: "Tẫn nhân sự, tri thiên mệnh*."
*Tẫn nhân sự, tri thiên mệnh: Làm hết sức mình còn việc thành công hay không thì nên thuận theo ý trời, không nên cưỡng cầu.
A Tây Lặc · Địch Lực đây chẳng phải là đang kháng mệnh sao? A Tây Lặc · Ba Đồ nếu biết được tình hình chiến sự hiện tại, thật không biết hắn sẽ có cảm tưởng thế nào.
Vinh Cẩn Du nhìn những chiến sĩ Lan Lăng thề sống thề chết chiến đấu bảo vệ nước nhà Lan Lăng, bỗng nhiên nói: "Bất tận nhân sự, bất tri thiên mệnh*"
*Bất tận nhân sự, bất tri thiên mệnh: Không làm hết sức mình thì sao biết sẽ không thuận theo ý trời.
A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề gật đầu, tựa như nghĩ tới chuyện gì đó, có chút buồn bã, nói: "Ừm, chỉ có làm hết sức mình mới biết được ý trời."
A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề lại quay đầu nhìn thoáng qua Vinh Cẩn Du, thầm nghĩ: 'Lúc trước nếu tẫn nhân sự, vận mệnh ngày đó có thể xoay chuyển được không?' Càng nghĩ càng cảm thấy lúc trước sai lầm, thật sự quá uổng phí, nhất thời trong lòng lại có chút không cam tâm.
Vinh Cẩn Du khẽ lắc đầu, nói: "Mệnh ta do ta quyết định, không liên quan ý trời." Vận mệnh bản thân sao có thể để người khác nắm trong tay? Nếu không cố gắng giành lấy, sao có thể xứng với chính mình? Lại sao có thể biết được kết cục không thể xoay chuyển ?
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ quay đầu nhìn Vinh Cẩn Du, cười nói: "Vinh huynh quả nhiên là người không phục thiên mệnh." Người này nếu có lòng tham đế vị, vậy Minh Quốc chẳng phải sẽ gặp nguy trong sớm tối ?
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ nghĩ như vậy, thế nhưng thực tế thế nào hắn cũng không biết được. Nếu hắn biết Vinh Cẩn Du chỉ vì một nữ nhân mới trở nên tâm ngoan thủ lạt, không ngại chính mình trả giá đắt như thế, e rằng không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.
Vinh Cẩn Du mỉm cười, nói: "Kẻ địch mạnh ở khắp nơi, dẫu biết không nhiều cơ hội nhưng vẫn dốc lòng. Hờ hững hư ảo, có gì đáng chú ý? Nàng lại nói với lãnh tướng bên cạnh A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ: "Tập trung binh lực, toàn lực đột phá, tập trung tấn công mục tiêu duy nhất, không cần bận tâm những thứ còn lại."
Vinh Cẩn Du đối với việc A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ thoại lý hữu thoại, ngôn trung hữu ngôn*, từ chối cho ý kiến, nàng trong lòng cười lạnh: 'Thiên mệnh? Cái gì gọi là thiên mệnh? Đơn giản là tự mình nắm giữ trong tay, đơn giản là tự mình tận lực giành lấy mà thôi. 'Hờ hững hư ảo, có gì đáng chú ý?' Chỉ có một mình nàng mới có thể khơi dậy tiếng lòng của ta, vì nàng, cho dù phải đối địch với cả thiên hạ này, ta cũng nguyện ý liều chết thử một lần.'
*Thoại lý hữu thoại, ngôn trung hữu ngôn: trong lời nói có ẩn ý khác.
Thời điểm Vinh Cẩn Du nghĩ đến chính mình vì sao trở nên như thế, lại nhịn không được nhìn thoáng qua Cố Tư Mẫn bên cạnh, chẳng qua vẻ mặt ảm đạm ưu thương này của nàng, chỉ bởi vì Cố Tư Mẫn quay sang nhìn nàng mỉm cười một cái mà bỗng chốc tan biến.
Vinh Cẩn Du vừa ra lệnh, binh lính Đông Bộ liền người người anh dũng bất khuất, sĩ khí tăng cao.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ nhìn binh sĩ trên chiến trường, nói: "Một trận chiến này, Lan Lăng chúng ta thật sự là nguyên khí đại thương."
Vinh Cẩn Du sẽ không đợi đến khi hai Bộ Lan Lăng lưỡng bại câu thương rồi kéo quân đến đánh đi? A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ thầm nghĩ, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.
Vinh Cẩn Du nhìn kỵ binh cầm thương tung hoành trên chiến trường, nói: "Một tướng công thành vạn cốt khô, đây là chuyện không thể tránh khỏi."
Nếu Phụ hoàng ngươi có bản lĩnh bảo vệ giang sơn này thì sao có thể để xảy ra tai họa khắp nơi, vạn dân khốn khổ như thế ?
A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề ánh mắt không dời nhìn chằm chằm A Tây Lặc · Địch Lực anh dũng giết địch trên chiến trường, nói: "Địch Lực vẫn kiêu ngạo như vậy, hắn nhất định sẽ không đầu hàng."
Biết rõ không có khả năng, ngươi cần chi phải cưỡng cầu? Năm đó thời điểm Vương thúc Ba Đồ phản bội Lan Lăng, Địch Lực cũng làm phản theo, tâm tư trong lòng hắn e rằng cũng vì có được chính mình đi ?
A Tây Lặc · Địch Lực từ nhỏ đã thích A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề, chính nàng đương nhiên cũng biết được, chỉ là thời điểm thân tình chuyển thành thù hận thì đã không còn khả năng chuyển thành tình yêu nữa rồi.
Vinh Cẩn Du cũng không bận tâm, nói: "Rèn sắt khi còn nóng, sơn sắt trước khi rỉ. Trận này tất thắng, lập tức chia binh ra làm hai đường, một đường đi hỗ trợ phía Bắc, tận lực giảm bớt thương vong. Một đường khác đi thẳng đến Hoàng Long, tấn công Na Lạp Đề. Chờ đến khi phía Bắc thắng trận sau đó đến Na Lạp Đề trợ trận, cũng là lúc Ba Nhĩ Cáp Đặc đợi mệnh."
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ lại bỗng nhiên nói: "Liên hoàn kế này của Vinh huynh thật đúng là diệu kế."
Vinh Cẩn Du ngươi ngay từ đầu hẳn là đã tính kế kỹ càng, nếu không phải Hoàng tỷ ta nguyện ý tin tưởng ngươi, ta quả thật không dám cùng ngươi kết minh. Ta vốn tưởng rằng Hoàng đế Minh Quốc phong ngươi làm tướng quân cũng chỉ vì coi trọng vị thế nhà ngươi, lại thêm việc ngươi cưới nữ nhi hắn cho nên hắn mới tin tưởng ngươi, xem ra việc này thật sự không đơn giản như thế.
Vinh Cẩn Du liếc mắt nhìn A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ vẫn không nói gì, bất ngờ thấy có một mũi tên bắn lén bay về phía mình. Vinh Cẩn Du cúi người tránh thoát, thế nhưng mũi tên thứ hai này lại trực tiếp bắn vào mắt ngựa, bức nàng xuống ngựa.
Vừa rồi, một vị tướng lĩnh trung thành với A Tây Lặc · Địch Lực khuyên can A Tây Lặc · Địch Lực trước rút lui, thế nhưng hắn không đồng ý, nói: "Từ nhỏ ta với A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ cùng nhau lớn lên, hắn nào có bản lĩnh bực này, có thể khiến A Khắc · Đạt Mạn hàng địch, chắc chắn là tướng quân Minh Quốc kia giở trò."
Tướng lĩnh kia vừa nghe xong, liền nhìn theo ánh mắt A Tây Lặc · Địch Lực, đúng lúc nhìn thấy Vinh Cẩn Du đang giao phó gì đó với bộ hạ của A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ, không bao lâu Đông Bộ liền thay đổi chiến lược, tình hình chiến sự Tây Bộ lập tức rơi vào thế yếu.
Tướng lĩnh kia thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt, nói với tướng sĩ bên cạnh: "Các ngươi yểm hộ Vương tử rút lui trước, vài người theo ta đi giết Minh tặc kia, nâng cao sĩ khí quân ta."
Vì thế mới có cảnh Vinh Cẩn Du bị tập kích vừa rồi. Nhóm người Tiêu Duẫn thấy Vinh Cẩn Du rớt ngựa, lập tức không màng an nguy vọt đến.
Vinh Cẩn Du không cần xuất thủ, bọn họ chưa kịp ra tay đã bị nhóm người Tuyệt Vu Song cùng Tiêu Duẫn giết sạch.
Vinh Cẩn Du ánh mắt không dời nhìn chằm chằm A Tây Lặc · Địch Lực, nói: "Xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương*."
*Xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương: Muốn bắn người trước tiên bắn ngựa, muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua.
Hiện tại Đông Bộ chết cũng gần quá nửa, nếu còn không ra tay thì đợi đến khi nào ?
---------------Hết chương 76---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro