Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74: Chúng túy độc tỉnh [Hạ]

Vinh Cẩn Du cùng Cố Tư Mẫn vừa trở lại U Lan Uyển, Dương Kỳ Nhạc liền đứng dậy nói: "Hai người về rồi." Cuối cùng cũng bình an vô sự quay trở lại, chẳng lẽ là do ta quá đa nghi ?

Vinh Cẩn Du gật đầu, nói: "Đã trễ thế này, Kỳ Nhạc sao vẫn chưa đi nghỉ ngơi ?" Người này sao lại cố chấp đến như vậy? Sao có thể mặt dày mày dạn cố chấp đến như thế cơ chứ ?

Dương Kỳ Nhạc có chút cẩn thận nhìn xung quanh, nói: "À, không có việc gì, ta chỉ là lo lắng các ngươi. Hiện tại xem ra là do ta nghĩ nhiều, bất quá, chúng ta hiện tại ở địa bàn của người ta, vẫn nên cẩn thận thì hơn." 

Hiện tại nói là làm khách nhưng trên thực tế là bị giam lỏng, sao có thể không cẩn thận từng chút một.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, có hai tỳ nữ đến hành lễ, nói: "Vinh đại nhân, đây là mèo Ba Tư Tam Công chúa dặn dò chúng nô tỳ đưa tới."

Vinh Cẩn Du nhìn các nàng, đưa tay ra nói: "Ừm, đưa đây cho ta." 

Thấy hai tỳ nữ kia đã đi xa, Dương Kỳ Nhạc mới hỏi: "Con mèo này là sao ?" Mèo của Tam Công chúa Lan Lăng? Cẩn Du muốn nó làm cái gì? Là tặng cho Mẫn Nhi sao ?

Vinh Cẩn Du ôm mèo, nhìn ánh trăng nói: "Buổi chiều hôm nay thắng được, thời gian không còn sớm, chúng ta đi về trước, Kỳ Nhạc cũng sớm đi nghỉ ngơi đi."

"Được." Ta không có võ nghệ cao cường như Vinh Cẩn Du, không tuấn tú tiêu sái như nàng, không đàn hay hát giỏi như nàng, không có lâm nguy không sợ trên triều đường như nàng, càng không giỏi lấy lòng nữ tử như nàng. Một nam tử như vậy hẳn mới là người khiến nữ tử thích đi? Nếu như là trước kia, ta cảm thấy bản thân tốt hơn nhiều so với nàng, nhất định sẽ không cam lòng để vận mệnh bất công đùa bỡn. Hiện tại thua như thế, ta cũng thật sự không còn gì nuối tiếc, là do ta không tốt bằng người ta, ngoại trừ việc có một tấm lòng son yêu nàng, còn có thứ gì có thể cạnh tranh được? Muốn con mèo kia chắc hẳn cũng là để tặng cho Mẫn Nhi.

Dương Kỳ Nhạc trả lời, nhìn bóng dáng hai người rời đi, đứng yên thật lâu, trong lòng một trận chua xót.

Về đến phòng, Vinh Cẩn Du liền nhìn Cố Tư Mẫn từ nãy đến giờ vẫn chưa nói một lời, hỏi: "Mẫn Nhi, suy nghĩ gì vậy ?" Mỗi ngày đều tính kế sẽ không tốt đối với thể xác và tinh thần, vẫn nên để nàng nuôi mèo để giải khuây đi. 

Cố Tư Mẫn nhìn con mèo dày lông trong tay Vinh Cẩn Du, hỏi: "Không có gì. Đây là giống mèo gì? Sao lại có màu mắt đẹp như vậy ?" Chẳng lẽ đây là giống mèo đặc trưng của Tây Vực ?

Vinh Cẩn Du đặt mèo vào lòng Cố Tư Mẫn, nói: "Đây là thứ ta muốn tặng cho nàng, ha ha, giống này gọi là mèo Ba Tư. Tính tình tao nhã, thông minh lanh lợi, hiểu ý người, yên tĩnh ít tăng động, tiếng kêu nhẹ nhàng êm ái, thích làm nũng, cử chỉ tao nhã, trời sinh đã mang dáng vẻ được nuông chiều từ bé, làm cho người ta cảm thấy hoa lệ cao quý. Giống mèo này thể trạng khỏe mạnh, đường nét cơ thể rõ ràng uyển chuyển. Mặt tròn, mũi hếch, chân to ngắn, tai nhỏ, mắt to, đuôi ngắn và tròn. Lông trên lưng dài và dày, mềm mại như bông, nhẹ như tơ."

Cố Tư Mẫn đánh giá con mèo kia nửa ngày rồi nói: "Ừm, thật ra ta chưa từng nhìn thấy giống mèo thế này, Cẩn Du cũng thật am hiểu về mèo đấy."

Vinh Cẩn Du lại nói: "Ừm, trước kia từng nuôi mèo, cũng từng nuôi chó, nhưng đều đã chết rồi. Kỳ thật, lý do chính là vì ta cảm thấy nó rất giống nàng."

Quá giống, bất quá lại càng giống hồ ly, hơn nữa rất nguy hiểm. Mèo con cùng cún con ta nuôi trước kia đều rất đáng yêu, nhưng ta ngay cả chính mình còn không thể chăm sóc tốt, liền biến thành sát thủ động vật, ai, đúng là chuyện cũ nghĩ lại mà rùng mình.

Cố Tư Mẫn híp mắt, giọng nói lạnh lùng: "Vinh Cẩn Du, nàng dám lấy con mèo kia ra so sánh với bổn cung ?" Còn rất nhiều chuyện vẫn chưa tính sổ với nàng, nàng là muốn ta động thủ trước sao ?

Vinh Cẩn Du nuốt nước miếng, thật cẩn thận giải thích: "Ý ta là . . . nó rất giống Mẫn Nhi . . . cao quý . . . mềm mại . . . ." A, ha ha, vừa nói xong liền cảm thấy không đúng, Mẫn Nhi tùy thời đều sẽ trở mặt, nổi giận. Ôi !

Cố Tư Mẫn vẫn híp mắt nhìn nàng, nói: "Hửm? Còn gì nữa? Tiếp tục nói, không được dừng."

Lúc này, người nào đó đành phải cắn răng liều mạng.

Vinh Cẩn Du lập tức lại lấy lòng cười cười, tiếp tục nói: "Còn có thông minh, đáng yêu, kiêu ngạo, giảo hoạt . . ."

Phúc hắc, âm hiểm, nhiều lắm, Mẫn Nhi rõ ràng chính là một con hồ ly lông dày giảo hoạt, bất quá, lời này nếu tất cả đều nói ra, Mẫn Nhi nàng không lột da ta ra thì cũng phải nuốt sống ta mất. Hồ ly phúc hắc đội lốt người dễ thương như vậy, ta sao có thể đấu lại được ?

Cố Tư Mẫn ánh mắt mị hoặc nhìn chằm chằm Vinh Cẩn Du, hỏi: "Sao? Giảo hoạt ?"

Vinh Cẩn Du nhe răng, giả vờ cười gượng, nói: "Ôi chao, Mẫn Nhi, nàng làm thịt ta đi ~~~, đừng có bắt nạt người ta như vậy chứ."

Vinh Cẩn Du vừa thấy Cố Tư Mẫn như vậy, sợ nàng tức giận, lời ca ngợi của người hiện đại thế nhưng lại mang nghĩa xấu ở thời cổ đại. Ở trong mắt Vinh Cẩn Du, hồ ly tuy rằng giảo hoạt nhưng cũng rất đáng yêu, là một loài động vật dễ thương, nhưng ở trong mắt Cố Tư Mẫn đương nhiên sẽ mang nghĩa xấu.

Cố Tư Mẫn nghe nàng nói như vậy, lập tức hỏi lại: "Ta bắt nạt nàng khi nào ?"

Vinh Cẩn Du ôm mèo đặt lên ghế bên cạnh, nói: "Mẫn Nhi, hôm nay nàng sờ soạng mặt ta, lại còn điểm huyệt đạo của ta."

Thành công dời đi lực chú ý của Mẫn Nhi, vậy chướng ngại vật kia cũng xem như được gỡ bỏ, hiện tại dễ dàng hơn rồi.

Vinh Cẩn Du vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Cố Tư Mẫn, chuẩn bị tiếp tục câu chuyện buổi chiều còn dang dở vì bị quấy rầy.

Cố Tư Mẫn hơi nhướng mày, hỏi: "Sao? Vậy nàng muốn thế nào ?"

Vinh Cẩn Du không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Tư Mẫn, khóe miệng cười không khép lại được, nói: "Ta muốn sờ ngược lại, tiện thể lấy thêm chút lãi."

Cố Tư Mẫn lại hơi cong lên khóe môi, nói: "Sao? Vậy Cẩn Du, muốn thu lại thế nào ?"

Vinh Cẩn Du đột nhiên nhào tới, nói: "Màu đỏ tím thu*, cúi xuống, tập kích ngực, chà đạp nàng !"

*Có lẽ là chỉ cái yếm.

Nàng vừa nhào tới vừa ôm lấy Cố Tư Mẫn đang né tránh sang một bên, nàng cọ cọ trước ngực Cố Tư Mẫn, một trận cảm giác khác thường đánh úp lại, có chút ngứa, Cố Tư Mẫn liền đè chặt tay nàng, nói: "Không được."

Vinh Cẩn Du tiếp tục mặt dày mày dạn tiến thêm một bước, nói: "Vậy hôn một cái, được không ?"

". . . ." Cố Tư Mẫn trừng mắt nhìn nàng không nói lời nào, Vinh Cẩn Du không ngừng cố gắng, nói: "Chỉ một cái thôi."

". . . ." Cố Tư Mẫn vẫn trừng mắt nhìn Vinh Cẩn Du, thế nhưng vẻ mặt của nàng đã bắt đầu trở nên hơi run rẩy.

Vinh Cẩn Du không thể không nhượng bộ, nói: "Ta chỉ hôn mặt thôi, được không ?" 

Lần này, Vinh Cẩn Du nói xong, liền thừa dịp lúc Cố Tư Mẫn còn đang do dự hôn lên.

Đánh lén thành công vẫn còn chưa chịu yên, Vinh Cẩn Du được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nói: "Vậy Mẫn Nhi cũng hôn ta một chút đi, nếu không mặt của ta cùng thân thể của ta sẽ rất tịch mịch."

". . . ."

Vinh Cẩn Du đem mặt đưa tới trước môi Cố Tư Mẫn, nói: "Mẫn Nhi, nữ nhân mỗi tháng đều sẽ có vài ngày động kinh như vậy, nàng thỏa mãn ta đi !"

". . . ." Cố Tư Mẫn bất đắc dĩ, nhìn dáng vẻ hiện tại của Vinh Cẩn Du, lại nghĩ tới đám người A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề, nhíu mày, lửa giận trong lòng bừng lên, không màng tới hình tượng thường ngày, cắn một cái lên gương mặt của Vinh Cẩn Du đang tự mình đưa tới. Trực tiếp dùng hành động, ngăn cản Vinh Cẩn Du tiếp tục vô lại.

Vinh Cẩn Du ôm gương mặt bị thương, nhăn nhó xếp tay thành Lan Hoa Chỉ, dáng vẻ như bị Cố Tư Mẫn bội tình bạc nghĩa, nói: "Nàng không thương ta, nàng ghét bỏ ta rồi."

". . . ." Vẻ mặt Cố Tư Mẫn một mạch từ nhíu mày đến khóe miệng co rúm, nàng không khỏi thầm nghĩ: 'Người này thật sự là càng ngày càng vô sỉ, so với Vinh Cẩn Du miệng lưỡi như rắn, âm mưu tính kế vừa rồi quả thật chính là hai người khác nhau.'

Nếu Cố Tư Mẫn biết có một chứng bệnh gọi là đa nhân cách, nàng nhất định sẽ cho rằng Vinh Cẩn Du đang mắc phải bệnh này. Bất quá, đối với hành vi vô lại này của Vinh Cẩn Du, trong lòng nàng vẫn cảm thấy có chút thích. Bởi vì, Vinh Cẩn Du chỉ có như vậy mới là của riêng nàng.

Vẻ mặt Vinh Cẩn Du đáng thương như bị người ta ghét bỏ, có chút ủy khuất nói: "Ai, Mẫn Nhi không muốn hôn ta thì thôi, ta cũng không miễn cưỡng. Để nàng thiếu ta cũng được, sau này ta hôn nàng thu lại gấp bội là được."

". . . ." Cố Tư Mẫn thấy cuối cùng cũng yên tĩnh lại một chút, nghiêm túc nói: "Cẩn Du."

"Hả ?" Vinh Cẩn Du đang xoa mặt, nghe thấy Cố Tư Mẫn gọi mình, chậm rãi quay đầu lại nhìn nàng.

Cố Tư Mẫn nhìn xuống đất, tựa như có chút suy nghĩ, nói: "Nàng tính xử trí Lâm Ức Kiệt thế nào ?"

Được rồi, chuyện phá hỏng phong tình như vậy, chỉ Cố Tư Mẫn mới có thể làm ra được.

Vinh Cẩn Du suy nghĩ, trả lời: "Mỗi người đều có kết cục của mình. Thiện không tích, không đủ để thành danh, ác không tích, không đủ để diệt thân. Mệnh này của hắn, sợ là cũng không còn lâu."

Hôm nay Mẫn Nhi sao lại vô duyên vô cớ hỏi về chuyện này? Lâm Ức Kiệt e rằng thật sự là tử kỳ buông xuống.

Cố Tư Mẫn nghe Vinh Cẩn Du nói như vậy, tiện thể nói: "Lâm Ức Kiệt chết rồi, Triệu Vương cũng chỉ có hai loại khả năng."

Trong lòng Cẩn Du cũng hiểu rõ, giữ lại Lâm Ức Kiệt, chuyện ở Lan Lăng nếu bị hắn tiết lộ ra ngoài trước thời gian, để Triệu Vương biết được sẽ không tốt. Việc này Triệu Vương biết được, vậy không phải tương đương với việc Ngũ Ca bọn họ đều đã biết được rồi sao.

Cố Tư Mẫn thấy Vinh Cẩn Du không nói gì, vẫn là một dáng vẻ bất cần đời, nói tiếp: "Một là vì nhi tử chết đi mà thương tâm, nản lòng từ bỏ quyền thế, từ nay về sau thoái ẩn. Hai là cố ý ẩn nhẫn, rắp tâm hại người, chờ thời cơ trả thù."

Vinh Cẩn Du nghe xong Cố Tư Mẫn phân tích, gật đầu nói: "Ừm, người nọ không phải chúng ta giết. Bất kể hắn thuộc loại thứ nhất hay thứ hai cũng không quan trọng." 

Triệu Vương, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể thông đồng với các hoàng tử, dựa theo kết cục của Tam Hoàng tử, nói không chừng các vương tử rất nhanh cũng khó giữ được bản thân mình. 

Cố Tư Mẫn gật đầu, nói: "Ừm, Triệu Vương này, chung quy là phải loại bỏ. Tuy rằng phiên vương đều đã không còn binh quyền, nhưng người và thế lực vẫn còn đó, nếu như cấu kết với nhau cũng không thể coi thường. Huống hồ, Triệu Vương vẫn luôn ẩn nhẫn thận trọng, không ai có thể cam đoan hắn có thể trung lập công tâm giống như Tín Vương, cũng không ai có thể cam đoan hắn có thể trung tâm như một giống như Lỗ Vương."

Hắn trước kia đi theo Tam ca, hiện tại Tam ca mất, bên ngoài hắn biểu hiện ra bộ dáng an phận thủ thường, nhưng bên trong thì sao? Huống chi, Tín Vương tự bảo vệ mình, Lỗ Vương trung tâm, Phụ hoàng còn không phải cũng là vì củng cố đế vị mà ra tay tước thực quyền, đoạt binh quyền của bọn họ.

Vinh Cẩn Du nghi hoặc hỏi: "Mẫn Nhi là muốn hiện tại ra tay giết Lâm Ức Kiệt ?" Quả nhiên, Mẫn Nhi đã muốn động thủ.

Cố Tư Mẫn đáp: "Đúng vậy, đến lúc đó, Triệu Vương nếu thật sự buông bỏ quyền thế thì thôi, nếu hắn không cam tâm . . ."

Vinh Cẩn Du tiếp lời: "Ừm, chúng ta cũng có thể mượn đao giết người, lấy chuyện này để xem Triệu Vương có phản ứng gì, nếu cần thiết cũng có thể buộc hắn mưu phản."

Từ xưa đến nay, mưu phản là nội nặng nhất. Chẳng những tội ác tày trời mà còn liên lụy rất sâu rộng, cũng là sát chiêu của Hoàng đế cùng các đại thần dùng để diệt trừ đối thủ. Chẳng qua tội danh mưu phản như vậy có lẽ sẽ đắc tội nhiều không kể xiết.

Cố Tư Mẫn hỏi lại: "Cẩn Du là muốn lợi dụng kế hoạch hôm nay vừa nói sao ?"

Tây Bộ? Kế hoạch này của Cẩn Du quả nhiên là nhằm vào lúc này. Có thể mượn tay kẻ khác để giết Lâm Ức Kiệt, đem trách nhiệm đẩy đi không còn một mảnh. Lời nói hôm nay của nàng, ý tứ kia rõ ràng chính là không muốn để tướng sĩ Minh Quốc ta tham dự chiến sự Lan Lăng, vậy mưu kế này của nàng, rốt cuộc là tính kế bao nhiêu người ?

Vinh Cẩn Du một câu mượn đao giết người, Cố Tư Mẫn liền lĩnh hội được nàng muốn mượn đao người nào. Chẳng qua là nàng cũng không biết rõ Vinh Cẩn Du rốt cuộc muốn xử lý Tây Bộ thế nào. Bất quá nàng không tham dự cũng không đưa ra ý kiến, nàng muốn nhìn một chút thủ đoạn của Vinh Cẩn Du, đến lúc đó nếu như không được, bản thân sẽ giúp nàng giải quyết, đều giống nhau cả thôi.

Vinh Cẩn Du khẽ gật đầu, thuận tay ôm Cố Tư Mẫn vào lòng, vô cùng nghiêm túc nói: "Đúng vậy, ai thích đứng ngoài xem, ta liền mượn tay người đó. Bất quá, có ta ở đây, ta tất nhiên sẽ vì nàng lo lắng chu toàn."

Cố Tư Mẫn, ta có thể mượn tay bất luận kẻ nào đứng ngoài xem. Nhưng chỉ duy nhất sẽ không làm với nàng.

Cố Tư Mẫn tựa vào ngực nàng, khẽ gật đầu, nói: "Ta biết, ta đều biết cả."

Ta tin tưởng nàng cho nên mới có thể đem đại sự quốc gia, không chút nghĩ ngợi giao cho nàng xử lý như thế. Ta có thể đứng nhìn, ta cũng có thể ở sau lưng thay nàng xử lý tất cả mọi chuyện, đó là bởi vì ta yêu nàng, cũng giống như nàng yêu ta, chân thành không chút giả dối.

Vinh Cẩn Du ngoại trừ vẻ ngoài vô lại, mỗi lần đều có thể dùng những lời nói chân thành không chút giả dối làm siêu lòng Cố Tư Mẫn. Chẳng qua Cố Tư Mẫn bây giờ xem như vẫn còn là tiểu nữ nhi gia, sau này sẽ lột xác như thế nào vẫn không biết được. Nếu không phải bởi vì tuổi còn trẻ nếm phải tư vị tình yêu, đối với tính tình cùng sự từng trải của Cố Tư Mẫn mà nói, sau này tất nhiên sẽ phát triển trở thành người sát phạt quyết đoán, không niệm thân tình. Đến lúc đó, nàng sao còn có thể tin vào tình yêu? Thật sự đây là gặp đúng người đúng thời điểm.

Vinh Cẩn Du sợ Cố Tư Mẫn dựa vào không thoải mái, liền xê dịch về phía sau để cho Cố Tư Mẫn nằm gọn trong lòng mình. Lúc này Cố Tư Mẫn im lặng cuộn mình trên người Vinh Cẩn Du, vô cùng mềm mại. Nhìn nàng thật sự cực kỳ giống con mèo Ba Tư đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế, im lặng nhu thuận đáng yêu.

Qua hồi lâu, Vinh Cẩn Du cúi đầu, khẽ gọi: "Mẫn Nhi."

"Hửm ?" Cố Tư Mẫn hơi xê dịch thân thể.

Vinh Cẩn Du nhìn vào mắt Cố Tư Mẫn, sau đó hơi kề sát bên tai nàng, khẽ nói: "Mân Tư Ni Tố Y Mân [Ta yêu nàng]."

Qua lâu như vậy, nghĩ lại ta chưa bao giờ chính thức nói với nàng một câu ta yêu nàng. Hôm nay ta dùng tiếng Lan Lăng để nói với nàng một câu rằng 'ta yêu nàng', cho dù nàng có hiểu hay không.

Cố Tư Mẫn thấy nàng nói nghiêm túc như vậy, nghi hoặc hỏi: "Mân Tư Ni Tố Y Mân? Có nghĩa là gì ?" Những lời này, nàng sao lại nói ra một cách nghiêm túc, chân thành như thế? Chẳng lẽ mang ý nghĩa gì đặc biệt ?

Vinh Cẩn Du mỉm cười, nói: "Lời này nghĩa là . . . đêm nay nàng có muốn ta thị tẩm hay không ?"

". . . ." Cố Tư Mẫn thấy Vinh Cẩn Du lại có chút không đứng đắn, liền cười hỏi: "Vậy lời vừa rồi của Tam Công chúa có nghĩa là gì? Cũng mang ý nghĩa như thế ?"

Hừ, biết rõ ta không hiểu còn nói tiếng Lan Lăng với ta, nàng không đề cập tới ta còn thật sự quên mất lời nói kia của Tam Công chúa Lan Lăng.

Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn hỏi về lời nói kia, lập tức nghiêm túc lắc đầu, nói: "Đương nhiên không phải, ý của nàng là hỏi ta tối nay có muốn ăn khuya không."

Khụ, ý nghĩa của lời nói kia, cho dù không phải Tam Công chúa muốn chỉnh ta, nếu như bị Mẫn Nhi phát hiện, ta đây chỉ có thể trực tiếp tự treo cổ mình lên cành cây phía Đông Nam bằng một sợi cỏ.

Cố Tư Mẫn mỉm cười, nói: "Vậy nàng là muốn thị tẩm hay là muốn đi ăn khuya ?"

Hừ, Vinh Cẩn Du nàng đừng tưởng ta không hiểu thì có thể lừa ta được, 'Mân Tư Ni Nha Tư Hy Khắc Lý Mân', còn có 'Mân Tư Ni Tố Y Mân', ta nhất định phải biết được nghĩa của nó.

Cố Tư Mẫn ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nàng rõ ràng không tin, sau này khi hiểu được, tâm tình cùng tư vị lúc này cũng có thể chậm rãi cảm nhận.

Vinh Cẩn Du nghe Cố Tư Mẫn hỏi như vậy, lập tức biết thời biết thế nói: "Đương nhiên là thị tẩm, Mẫn Nhi hỏi như vậy là đã đồng ý rồi sao ?"

Loại chuyện thị tẩm này tất nhiên là quan trọng nhất so với hết thảy mọi thứ. Thủy triều đã lên, thế cuộc đã định, không gì cản được.

Cố Tư Mẫn lại cười, nói: "Ừm, nhưng mà ta chỉ đồng ý thị tẩm nàng. Nàng ngoan ngoãn nằm yên đừng nhúc nhích, bằng không sẽ lại giống như buổi chiều."

Vinh Cẩn Du bất đắc dĩ, nói: "Được rồi, vậy có thể . . ."

Cố Tư Mẫn không đợi nàng nói xong, lập tức cắt lời nàng: "Không thể."

Vinh Cẩn Du bất mãn đối với việc nàng thông minh như vậy, nhăn nhó nói: "Ta còn chưa nói mà."

Cố Tư Mẫn tự mình xoay người ôm lấy thắt lưng Vinh Cẩn Du, không hề để ý tới nàng, chỉ bỏ lại một câu: "Ta ngủ rồi."

". . . ." Bỏ lại Vinh Cẩn Du một mình ở trong lòng tự an ủi: 'Được rồi, có thể ôm như vậy cũng tốt rồi. Như vậy thật tốt đẹp, như vậy thật nhiều tình yêu.'

Vinh Cẩn Du bây giờ ở bên này tình ý triền miên, mà bên kia A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ - Hạ Ưu Tuyền lại không hề có sự ngọt ngào ôn hương nhuyễn ngọc như các nàng.

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề vừa rời khỏi Thấm Nguyệt Cung, liền nhìn thấy A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ đang ngẩn người bên cửa sổ.

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề nhẹ giọng gọi thân ảnh kia: "Cổ Lệ."

A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ khẽ giật mình, hỏi ngược lại: "Hoàng tỷ, sao tỷ lại tới đây ?"

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề thu lại vẻ lạnh thường ngày, hỏi: "Sao vậy? Muội đang đợi người khác? Hay là không muốn gặp Hoàng tỷ ?"

A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ có chút hoảng hốt, chột dạ che dấu, nói: "Không có, sao lại như thế được."

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề thấy nàng có chút hoảng hốt, cũng đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Cổ Lệ, lời vừa rồi muội nói với Vinh Cẩn Du là thật ?"

"Hả ?" A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ nghe thấy Hoàng tỷ mình hỏi thẳng như vậy, giọng nói như có chút âm thầm giận dỗi Vinh Cẩn Du, nói: "Không có, ta chỉ muốn trêu chọc một chút, ai ngờ người ta lại giả vờ không nghe thấy."

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề xoay người nhìn sang hướng khác, nói: "Cổ Lệ, Hoàng tỷ cũng không muốn ngăn cản, nhưng có lẽ, Vinh Cẩn Du không phải người muội có thể yêu."

A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ tựa như có chút hoang mang: "Sao? Hoàng tỷ đây là có ý gì ?"

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề khẽ thở dài, nói: "Có lẽ sau này muội sẽ dần hiểu được, chẳng qua là Hoàng tỷ không muốn nhìn thấy muội muội ngây thơ của ta bị chuyện tình cảm phức tạp làm phiền não." 

A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ cái hiểu cái không gật đầu, nói: "Dạ, ta đã biết." Lời nói bây giờ của Hoàng tỷ cùng Hoàng huynh luôn làm cho người ta rất khó hiểu. Nhưng ta biết hai người họ đều chỉ vì muốn tốt cho ta, lần trước ta trộm đi, Hoàng tỷ bắt ta trở về cũng là vì sợ ta bị Ba Đồ bắt đi. Tất cả ta đều hiểu hết, chỉ là ta muốn học cách trưởng thành nhưng lại bị bọn họ gắt gao che chở không có cơ hội.

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề thấy nàng có vẻ đã hiểu một chút, cũng có chút yên tâm, nhân tiện nói: "Ừm, vậy muội sớm đi nghỉ ngơi đi."

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề những lời cần nói đều đã nói xong. Nàng không muốn ngăn cản điều gì, bởi vì nàng cũng không biết chính mình có thể đi ngăn cản được gì. Dù cho Cổ Lệ thích Vinh Cẩn Du hay không, chuyện tình cảm vốn là điều không thể ngăn được. Nếu như bản thân lúc trước có thể khống chế ngăn cản tình cảm này tùy ý lan tràn, thì đâu phải một mình mang theo tiếc nuối nhiều năm như vậy.

A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ thấy A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề đã nói xong, hỏi: "Dạ, Hoàng tỷ ~, tỷ không ở lại đây với ta sao ?"

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề nhìn muội muội ngây thơ đơn thuần của mình, nói: "Hoàng tỷ còn có chút việc, không thể ở lại lâu."

A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ chớp chớp hai mắt, mỉm cười gật đầu, nói: "Được, vậy Hoàng tỷ cũng sớm một chút nghỉ ngơi."

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề xoay người trở về tẩm cung của mình, nàng cố gắng bình tĩnh suy nghĩ thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể bình tĩnh được. Nàng cầm bầu rượu đi ra sân uống.

Hạ Ưu Tuyền từ trước đến nay không phải là người hiền lành, ngây thơ, lãng mạn, ngược lại rất đa sầu đa cảm. Hôm nay thấy dáng vẻ ỷ lại này của Cổ Lệ, thật ra có chút giống bản thân năm đó. Nhớ lại ấn tượng không thể xóa nhòa ngày ấy.

Khi ý xuân vừa bắt đầu, tình cảm nảy sinh, lưới tình giăng khắp trời đất, dù cho ngươi võ công bất phàm, dù cho ngươi tâm cao khí ngạo, cũng không thể ngăn cản được. Tình cảm giống như cỏ dại sinh trưởng tươi tốt vào tháng tư, được tùy ý tự do lan rộng, vô bờ vô bến.

Sau khi rời khỏi núi Thanh Thành, thời gian qua mau, năm tháng thoi đưa. Thời gian một năm, rồi lại một năm trôi qua. Thế nhưng Hạ Ưu Tuyền lại luôn thường xuyên nhớ tới hình ảnh thiếu niên thổi sáo bên vách núi, nỗi nhớ này không những không phai nhạt theo thời gian mà lại càng ngày càng sâu đậm, đến mức không thể khống chế.

Khi đó, cả hai luôn lẳng lặng ngồi cùng nhau đón gió núi thổi đến. Luôn có thể cảm nhận được sự ấm áp cùng quan tâm từ đối phương. Luôn có thể thấy từng mảng hoàng cầm* mọc ở một góc Lạc Tịch Nhai, thứ màu tím tĩnh lặng này cũng như đang chờ đợi điều gì. Có vài lời chưa nói, nhưng ta nghĩ đối phương hiểu. Luôn lẳng lặng nghe nàng nói, khi đó thật tốt biết bao. Rời đi mới hiểu được, khi đó, sau khi trở lại Nga Mi, đợi đến khi một chút nhớ nhung đó bao phủ toàn thân, chính mình mới chậm rãi thật sự hiểu được thế nào là nhớ nhung, thế nào là tình yêu. Khi đó, chính là nhớ nhung lúm đồng tiền như hoa nơi chân trời kia. Thế nhưng thời gian lại trong những lần phí công bất lực giãy dụa của ta mà cứ thế trôi qua.

*Hoàng cầm là một loài cây thảo dược sống lâu năm có hoa màu lam tím.

Nếu thời gian không nhớ rõ, vậy ngươi còn nhớ rõ không? Ta đem quá khứ giấu trong lòng, chính là bởi vì đã quen với việc nhớ về ngươi. Đầu hạ ngắn ngủi năm ấy làm cho người ta không thể quên được một chút thanh tĩnh bị lãng quên trên núi Thanh Thành. Từ năm đó đến nay nhiều năm trôi qua, ngày đêm luân chuyển, trái tim từng nở rộ nhất thời kia, nay đã sớm khô héo như cánh hoa tàn, không bao giờ luân phiên nở rộ theo bốn mùa nữa.

Lúc trước, nếu không phải vì bản thân chậm hiểu, có lẽ hiện tại hẳn sẽ là một cảnh tượng khác? Trong lòng hiểu được, nhưng đối với nỗi tiếc nuối ấy vẫn không cam lòng.

Một thị nữ đứng bên cạnh sốt ruột khuyên nhủ: "Công chúa, ngài uống chậm một chút, hôm nay sao lại đột nhiên muốn uống rượu ?"

Trước đây chưa bao giờ thấy Công chúa như thế, sao lần này trở về liền cảm thấy Công chúa tựa như có chút khác lạ, phải chăng là do đã lâu không gặp? Thị nữ này cũng không nhận ra sự thay đổi rất nhỏ mà Hạ Ưu Tuyền che dấu kia.

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề thu lại suy nghĩ, thản nhiên nói: "Ta muốn thử tư vị uống say một chút."

Vinh Cẩn Du, nếu ban đêm có mất ngủ, ngươi nghĩ đến ai? Có chợt nhớ tới những ngày tháng khi đó giống ta không ?

Thị nữ kia lại an ủi, nói: "Công chúa có chuyện gì phiền lòng mà phải cần dùng cách say rượu để trốn tránh? Là chuyện Tây Bộ sao ?"

Thị nữ này tên A Na Nhĩ Hãn, là thị nữ bên cạnh lớn lên từ nhỏ cùng A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề, thân thiết như hình với bóng. Chỉ là khi A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề mười tuổi đến Minh Quốc, lúc ấy, nàng kiên quyết không mang theo một thị vệ tùy tùng nào, muốn một mình lên núi học nghệ. Lan Lăng Vương sủng ái nàng, liền thỏa mãn ý nguyện, chỉ phái người hộ tống nàng đến núi Nga Mi, hai thị vệ cùng thị nữ bên cạnh nàng cũng đều không đi cùng.

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề lắc đầu, nói: "Sớm biết vướng bận như thế, lúc trước đừng nên quen biết." Nếu như thật sự vì chính trị, vì chiến tranh, làm sao ta lại lo lắng hao tổn tinh thần đến thế? Trầm mặc nửa ngày, nàng lại ngẩng đầu nhìn A Na Nhĩ Hãn, sâu kín hỏi: "A Na Nhĩ Hãn, ngươi có người thích không ?"

A Na Nhĩ Hãn vươn từng đầu ngón tay đếm: "Nô tỳ thích rất nhiều người, Công chúa, Vương tử, còn có Tam Công chúa, Ma Da · Tát Lỗ Nhĩ với cả Mạt Mễ Nhĩ Khắc Tư . . . ."

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề ngắt lời nàng: "Không, ý ta hỏi là ngươi có người khiến ngươi nhìn không thấy thì nhớ, thấy hắn thì lòng lại vui mừng kỳ lạ, luôn cảm thấy bản thân đối với hắn không giống với người khác. Muốn ở bên hắn cả đời, một loại cảm giác không thể diễn tả thành lời, như là nhìn thấy hắn tự nhiên trong lòng sẽ cảm thấy ấm áp, cho dù hắn không làm gì cũng có thể khiến ngươi vui vẻ ?"

Vinh Cẩn Du, ngay cả chính bản thân ta cũng không biết ta bắt đầu thích ngươi từ khi nào, là trước khi trở về Ngai Mi, hay là sau đó. Chỉ là khi đó, sau khi trở về Nga Mi, ta mới chậm rãi hiểu được nỗi nhớ ấy, chính là hảo cảm từ trước đó chậm rãi trở thành tình yêu sao ?

A Na Nhĩ Hãn có chút sửng sốt, hỏi: "Công chúa sao lại hỏi như thế ?" Công chúa quả nhiên đã trưởng thành, không còn giống trước kia. Chẳng lẽ Công chúa có người mình thích cho nên mới phiền não như vậy sao ?

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề thấy A Na Nhĩ Hãn có chút kinh ngốc, lắc đầu che dấu nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn hỏi như vậy thôi." Nàng suy nghĩ một chút, mỉm cười, lại hỏi: "Là Khố Lặc · A Cát sao ?"

Hẳn là như vậy đi, hai người bọn họ từ nhỏ quan hệ đã rất tốt, nếu sinh ra ở một nhà bình thường thì hiện tại cũng đã đến tuổi nên thành hôn rồi.

Khố Lặc · A Cát là thị vệ bên cạnh A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề, từ nhỏ cũng cùng A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề và A Na Nhĩ Hãn như hình với bóng.

A Na Nhĩ Hãn vừa nghe thấy Công chúa hỏi như thế, kinh ngạc nói: "A ?" Nàng hơi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng lắp bắp hỏi: "Công . . . Công chúa sao lại biết ?"

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề thấy nàng như thế, trong lòng hiểu rõ, nói: "Ta đoán."

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề thấy nàng không nói lời nào, sợ nàng lo lắng, liền an ủi nói: "Không cần cảm thấy gánh nặng, đây là chuyện thường tình, không sao đâu. Chờ thêm vài ngày nữa mọi chuyện đều lắng xuống, ta sẽ thành toàn các ngươi."

Có thể cùng người thương ở bên nhau, đây là chuyện khiến cho người ta chờ đợi cỡ nào? Đừng để sau khi mất đi mới bừng tỉnh nhận ra trong lòng mình có tình yêu, chỉ sợ đến lúc đó nói gì cũng đều đã muộn.

A Na Nhĩ Hãn trong lòng vui vẻ, quỳ xuống dập đầu, nói: "Nô tỳ, tạ ơn Công chúa thành toàn."

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề thu lại tâm sự, nói: "A Na Nhĩ Hãn, ngươi hiện tại đi tìm Khố Lặc · A Cát kêu hắn vẽ lại bản đồ Tây Bộ, sáng sớm ngày mai đưa cho Vinh Cẩn Du."

A Na Nhĩ Hãn lại thi lễ, đáp: "Dạ, Công chúa. Vậy Công chúa sớm nghỉ ngơi."

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề khẽ gật đầu, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.

Say - là để tự hỏi lòng mình từ trước đến nay.

---------------Hết chương 74---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro