Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71: Bất động thanh sắc

Sau khi đến U Lan Uyển, Cố Tư Mẫn tựa vào bên giường, liếc mắt nhìn tiểu nha hoàn tiến vào đưa nước, trong lúc đó lại thầm nghĩ đến mối quan hệ giữa Vinh Cẩn Du cùng A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề. 

Vinh Cẩn Du cười gian, cọ đến trước mặt Cố Tư Mẫn, nịnh nọt nói: "Mẫn Nhi, hôm nay mệt mỏi rồi ?"

Cố Tư Mẫn không quay lại, vô cảm nói: "Ừm, có chút."

Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn có chút lãnh đạm, lại chân chó nói: "Để ta giúp nàng xoa bóp bả vai ?"

Nàng khẳng định từ trước đến nay Cố Tư Mẫn vẫn luôn lãnh đạm như thế. Vẻ ôn nhuận như ngọc, nụ cười ấp ám như gió kia cũng chỉ là một loại thủ đoạn dùng để mê hoặc lòng người mà thôi.

Cố Tư Mẫn vẫn nhúc nhích, cũng không nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Không cần."

Mẫn Nhi, sẽ không bởi vì lời nói của A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ cho nên mới tức giận? Vinh Cẩn Du lại bắt đầu giở trò vô lại, nói: "Mẫn Nhi ~."

Cố Tư Mẫn chậm rãi quay đầu, nhìn nàng, nghi hoặc hỏi: "Hửm ?"

Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn như vậy, tâm lý đã muốn hỏng mất, chủ động thẳng thắn nói: "Ta không nhìn lén Tam Công chúa kia, cũng không có sờ nàng." Nếu sớm biết rằng chuyện này sẽ bị bại lộ, còn không bằng tối hôm qua liền thẳng thắn.

Cố Tư Mẫn nhìn nàng hơn nửa ngày mới chậm rãi đáp: "Ừm."

". . . ." Vinh Cẩn Du vẻ mặt ủy khuất, nói: "Mẫn Nhi tức giận ?"

Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn còn phải cố gắng. Đừng vì cuộc sống này mà nổi giận, té ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, Vinh Cẩn Du vô cùng đau đớn rút ra kinh nghiệm xương máu. Quyết tâm nhất định phải đúc kết kinh nghiệm, chịu giáo huấn thật tốt.

Cố Tư Mẫn không nói gì, chỉ liếc mắt nghiêng đầu nhìn nàng.

". . . ." Vinh Cẩn Du ngẩn người, lại tiếp tục nhấn mạnh, nói: "Mẫn Nhi ~, ta thật sự không nhìn lén nàng, cũng không có sờ nàng." 

Cố Tư Mẫn lại thản nhiên đáp, nàng hạ mi mắt, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, nói: "Ta không sinh khí, cũng chưa nói gì, ta cũng không hỏi nàng, là nàng tự mình muốn nói."

Nàng cùng A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ không có gì, như vậy, nàng với A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề thì sao? Mối quan hệ không thể cho ai biết giữa hai người là như thế nào? Ca từ công khai như vậy nghe vào trong tai người khác, sao có thể không giống mối quan hệ ái muội ?

Càng nghĩ, tư tưởng lòng dạ hẹp hòi của Tiểu Công chúa càng lệch ra khỏi quỹ đạo, ở trong suy nghĩ nàng, hai người này ban đầu rõ ràng quen biết nhau, nhưng nay gặp nhau cư nhiên lại làm bộ như không biết, nếu muốn để cho người ta cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ cái gì cũng đều không có, vậy thật đúng là giấu đầu lòi đuôi.

". . . ." Vinh Cẩn Du không nói gì, cũng không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.

Cố Tư Mẫn thấy Vinh Cẩn Du không hé răng, nở nụ cười đầy ẩn ý, nói: "Chứ không phải thật sự có chuyện đó cho nên ban đầu Cẩn Du mới giấu diếm ta, rồi sau đó chuyện thành ra như vậy mới vội vã giải thích ?"

Tức giận, là trừng phạt chính mình, dung túng người khác. Cố Tư Mẫn sao thật sự có thể bởi vì một tiểu hài tử như vậy mà tức giận được ?

Vinh Cẩn Du lập tức giơ hai ngón tay lên, nghiêm mặt nói: "Tuyệt đối không thể nào, ai u ông trời của ta ơi, oan chết ta mất."

Mẫn Nhi ơi Mẫn Nhi, nàng án binh bất động  ta rối loạn. Nàng không nói một lời, ta kinh sợ.

Cố Tư Mẫn mỉm cười, nói: "Cẩn Du có phải nên giơ ba ngón tay ?"

Vinh Cẩn Du ánh mắt mang theo lo lắng khát vọng, lại giống như mang theo chút lấy lòng, dùng ánh mắt thỏ con ướt đẫm nhìn cây củ cải, dáng vẻ trông mong nhìn Cố Tư Mẫn rồi lại tự nhìn chính mình, chu cái miệng nhỏ nhắn đáng thương lại có chút ủy khuất xoay tròn, quả thật đáng yêu. Chỉ là Vinh Cẩn Du, lòng dạ hẹp hòi của Cố Tư Mẫn, sau này sẽ để cho ngươi nếm trải, nàng tuyệt đối không cho phép ngươi có nửa điểm phản bội cùng lừa gạt.

Vinh Cẩn Du nhìn hai ngón tay của bản thân, lại giơ ra thêm một ngón, ha ha cười gượng, nói: "Ha, ha ha, ba ngón . . . ba ngón."

Cố Tư Mẫn nhìn thấy ba ngón tay Vinh Cẩn Du không ngừng duỗi lên gập xuống, biết nàng đang ám chỉ chuyện gì, mặt ửng hồng lên, trong lòng âm thầm mắng nàng một câu vô lại.

Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn nở nụ cười, lập tức vui mừng tươi cười hớn hở, cọ lên người Cố Tư Mẫn, nói: "Mẫn Nhi, đồ ăn có lẽ một hồi nữa mới đưa tới."

Cố Tư Mẫn nhìn dáng vẻ vô lại của nàng, vừa né sang bên cạnh, vừa nghi hoặc hỏi: "Hửm ?"

Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn né sang bên cạnh, cũng không buông tha dán sát tới, nói: "Bây giờ vẫn còn chút thời gian."

Cố Tư Mẫn nghiêng đầu nhìn Vinh Cẩn Du đang dính sát bên cạnh, nói: "Cẩn Du muốn nói cái gì ?"

Vinh Cẩn Du lúc này ánh mắt lại sáng lấp lánh, tràn đầy chờ mong nói: "Chúng ta có thể thừa dịp rảnh rỗi này làm chút chuyện khác."

Tỷ như, hôn đôi môi nhỏ nhắn, nắm bàn tay nhỏ bé, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó thuận tiện đẩy ngã.

". . . ." Cố Tư Mẫn nhìn nàng không nói lời nào, mày lại dần giãn ra.

Vinh Cẩn Du tiếp tục dán sát Cố Tư Mẫn, nũng nịu gọi: "Mẫn Nhi ~ !"

Ánh mắt Cố Tư Mẫn lại đột nhiên lướt qua Vinh Cẩn Du nhìn ra ngoài cửa sổ, khẩn trương nói: "Ai ?"

Vinh Cẩn Du cũng nhanh chóng quay đầu, nhìn theo ánh mắt Cố Tư Mẫn: "Hả ?" 

Thế nhưng thời điểm nàng xoay người lại không phát hiện khóe môi Cố Tư Mẫn khẽ giương lên một nụ cười xảo trá, sau đó, Vinh Cẩn Du chợt nghe thấy hai tiếng 'bang bang'.

Vinh Cẩn Du cả kinh, nói: "A, Mẫn Nhi, nàng . . . !" Mẫn Nhi, nàng thật giảo hoạt, cư nhiên gạt ta, lại còn điểm huyệt đạo của ta nữa. Vinh Cẩn Du lại nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận nhìn Cố Tư Mẫn trước mặt, nói: "Sao thế ?"

Cố Tư Mẫn xoay người lấy ghế ngồi xuống trước mặt Vinh Cẩn Du, nàng toàn thân thả lỏng, dựa vào lưng ghế, một tay chống sườn mặt nhìn Vinh Cẩn Du, dịu dàng nói: "Không có gì, ta chỉ là muốn nhìn nàng một chút mà thôi."

Hừ, không điểm huyệt nàng, nàng e là sẽ được đà lấn tới.

Vinh Cẩn Du không thích ứng, năn nỉ nói: "Mẫn Nhi, nàng giải huyệt đạo cho ta đi rồi lại nhìn tiếp."

Giọng nói Cố Tư Mẫn nhu tình như nước, nếu lúc bình thường, Vinh Cẩn Du nhất định sẽ toàn thân như nhũn ra, thế nhưng hiện tại nghe thấy lại khiến Vinh Cẩn Du toàn thân sợ hãi.

Cố Tư Mẫn liếc mắt đưa tình, không chút do dự cự tuyệt, nói: "Không được, nàng đừng lộn xộn."

". . . ." Vinh Cẩn Du lúc này có chút lo âu bất an, nhìn nhất cử nhất động của Cố Tư Mẫn, Cố Tư Mẫn lại giống như rất hứng thú, bàn tay trắng như ngọc xoa lên gương mặt Vinh Cẩn Du, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve khóe môi, tinh tế vẽ ra từng đường nét trên khuôn mặt nàng, tựa như muốn thật cẩn thận khắc sâu nàng vào tận đáy lòng.

Vinh Cẩn Du ban đầu nóng lòng nôn nóng bất an, vào một khắc Cố Tư Mẫn xoa hai má nàng nháy mắt nguội lại, lòng nàng đột nhiên cũng chậm rãi bình tĩnh xuống theo động tác mềm nhẹ này. Nhưng lòng nàng vừa mới bình tĩnh xuống, lại bùng lên theo động tác nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve của Cố Tư Mẫn.

Vinh Cẩn Du khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, giọng nói cũng mang chút cầu xin tha thứ, nói: "Mẫn Nhi ~, nàng dừng lại đi." Nàng tuyệt đối, tuyệt đối là cố ý! Chỉ có thể nhìn mà không được ăn, lại còn bị trêu chọc, là muốn tra tấn chết ta sao ?

Vinh Cẩn Du thích mỗi một dáng vẻ của Cố Tư Mẫn, dịu dàng điềm tĩnh, bình thản thong dong, độc lập kiên cường, dáng vẻ nhỏ nhen khi ghen, ngẫu nhiên bày ra tính tình trẻ con đáng yêu cùng sự chấp nhất yếu đuối đôi lúc của nàng, thậm chí bao gồm vẻ mặt quyến rũ hiện tại này, tất cả đều khiến cho nàng say mê không lối thoát.

Không sai, Cố Tư Mẫn thật sự có ý xấu cùng mang theo vài phần cố tình trêu chọc, thế nhưng nàng cẩn thận khắc Vinh Cẩn Du vào lòng mình như thế cũng là xuất phát từ tình yêu. Hiện tại nàng đối với Vinh Cẩn Du có rất nhiều nghi vấn cùng hoài nghi. Nàng không nghi ngờ tình yêu của Vinh Cẩn Du đối với nàng, thế nhưng nàng vẫn nghi vấn, nghi vấn nàng vì sao chưa bao giờ đến Tây Vực lại biết ngôn ngữ Tây Vực, thậm chí cả nhạc khí Tây Vực, hoài nghi nàng còn có bao nhiêu chuyện mà chính mình không biết được. Nhưng Cố Tư Mẫn quyết định nhịn không hỏi, nếu Vinh Cẩn Du không muốn nói, nàng cũng không hỏi nhiều, nghi ngờ mà không hỏi như vậy, thật ra là thủ đoạn Cố Tư Mẫn thường dùng. Nàng vẫn như trước nguyện ý chờ, chờ Vinh Cẩn Du tự mình chủ động chính miệng nói ra.

'Cốc cốc cốc.' 

Ngay khi Vinh Cẩn Du bị Cố Tư Mẫn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, thời điểm đang suy nghĩ nên dụ dỗ Cố Tư Mẫn lơ là rồi chờ đợi cơ hội vồ đến bằng cách nào, tiếng gõ cửa không đúng lúc vang lên, sau đó có một giọng nữ truyền đến: "Vinh đại nhân, Công chúa cùng Vương tử chúng ta mời ngài đến Ôn Cách Nhã Uyển một chuyến để cùng dùng bữa tối."

Gấp như vậy? Tính tình Hạ Ưu Tuyền khi nào lại trở nên nóng vội như thế? Nàng trước nay vẫn bình tình thong dong, hay là A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ đang thật sốt ruột? Vinh Cẩn Du thầm nghĩ, sau đó cất giọng đáp: "Ừm, đã biết."

Cố Tư Mẫn nhìn về phía cửa, trêu chọc: "Ta còn tưởng bọn họ có thể nhẫn nại thêm một lúc." Rèn sắt khi còn nóng, A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề, ngươi quả nhiên rất biết nắm bắt thời cơ.

Vinh Cẩn Du ngầm hiểu mỉm cười, nói: "Chiến sự hai bên đã như lửa sém lông mày, Tây Bộ vẫn không hành động, xem ra cũng là bởi vì bọn họ đắn đo không biết vì sao Minh Quốc chúng ta lại đến. Nếu Đông Bộ đã cho rằng chúng ta cùng Tây Bộ có minh ước, như vậy, Tây Bộ cũng nghi ngờ không kém Đông Bộ."

Khó trách Mẫn Nhi không hề kinh ngạc, nguyên lai nàng đã sớm đoán được Hạ Ưu Tuyền cùng A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ đêm nay sẽ có hành động.

Cố Tư Mẫn xoay người, giải huyệt đạo cho Vinh Cẩn Du, cười giảo hoạt nói: "Cẩn Du có cần ta đi cùng không ?"

Vinh Cẩn Du đứng dậy, hoạt động gân cốt một chút, nháy mắt với Cố Tư Mẫn, cười nói: "Đó là đương nhiên."

----------------------------------

Vinh Cẩn Du cùng Cố Tư Mẫn mới ra cửa phòng, Dương Kỳ Nhạc từ bên ngoài đi vào Nguyệt Môn, nói: "Cẩn Du, Cố công tử." Bên cạnh còn có cung nữ Lan Lăng đi theo, bọn họ đây là muốn đi đâu ?

Vinh Cẩn Du khẽ gật đầu, không dấu vết cố gắng che giấu bất mãn, hỏi: "Kỳ Nhạc tìm chúng ta có việc gì không ?" Đến thật trùng hợp, Dương Kỳ Nhạc, ngươi dám giám thị ta? Hay là ngươi đối với một số việc quá mức tò mò ?

Dương Kỳ Nhạc liếc mắt nhìn cung nữ Lan Lăng bên cạnh, nói: "Không có, cơm tối bọn họ vẫn chưa đưa tới, có chút nhàm chán nên mới muốn tìm các ngươi tâm sự, các ngươi đây là muốn đi đâu vậy ?"

Hôm nay ta mới xem như chứng kiến một mặt thật sự của Vinh Cẩn Du đi? Nguyên lai nàng võ nghệ cao cường, nguyên lai nàng thâm tàng bất lộ, nàng cố tình che giấu như vậy là có gì? Công chúa hôm nay không hề bất ngờ cùng nghi hoặc, chẳng lẽ nàng đã sớm biết chuyện của Vinh Cẩn Du? Ngẫm lại cũng đúng, hai người bọn họ là phu thê, có lẽ Công chúa đều đã biết từ lâu.

Dương Kỳ Nhạc, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người. Vinh Cẩn Du nhìn xung quanh, nói: "Đại Công chúa cùng Nhị Vương tử hẹn chúng ta cùng nhau dùng bữa tối, hiện tại đang đi qua đó."

Dương Kỳ Nhạc có chút kinh ngạc, nói: "Sao? Ta đây có thể cùng đi không? Vừa lúc cũng có thể hiểu biết hơn về phong tục tập quán Lan Lăng."

Vừa rồi nhìn thấy thân ảnh do dự kia, hẳn là Đại Công chúa Lan Lăng? Nàng hình như là đến tìm người. Chẳng lẽ... Nàng chính là người trước lúc đại hôn Cẩn Du nói không phải khanh không cưới? Hai người bọn họ hôm nay ở trên đài biểu diễn ăn ý như thế kia, thoạt nhìn thật đúng là rất hiểu ý nhau.

Cái bóng đèn chết tiệt này là muốn biến thành vật tùy thân mang theo sao? Vinh Cẩn Du nhìn Dương Kỳ Nhạc, thầm mắng trong lòng, ngữ khí lại thản nhiên nói: "Không mời mà đến sẽ thất lễ, e là có chút không tiện ?"

Dương Kỳ Nhạc bất đắc dĩ, nói: "Vậy, các ngươi phải dẫn theo Tiêu Duẫn bọn họ."

Vinh Cẩn Du ngươi cho dù võ công cao tới đâu, Mẫn Nhi làm sao bây giờ? Vạn nhất xảy ra chuyện gì, biết làm thế nào cho phải? Cùng nhau dùng bữa, chỉ sợ bọn họ là có ý khác.

Vinh Cẩn Du lắc đầu, không nói gì, vừa mới chuẩn bị đi, Dương Kỳ Nhạc thấy thế định chuẩn bị khuyên bảo, Cố Tư Mẫn lại khẽ cười, nói: "Kỳ Nhạc, bình tĩnh đừng lo lắng, chúng ta chỉ là đi dự yến tiệc mà thôi, không sao đâu."

Dương Kỳ Nhạc vừa nghe thấy Cố Tư Mẫn đều đã lên tiếng, huống hồ Cố Tư Mẫn xưng hô lại có chút thân thiết, hắn cũng không thể tiếp tục ngăn cản, đành phải mang vẻ mặt do dự, ánh mắt sầu lo nhẹ nhàng gật đầu, cung kính nghiêng người đứng sang một bên.

Nghe thấy Cố Tư Mẫn dịu dàng gọi Dương Kỳ Nhạc như thế, Vinh Cẩn Du ngược lại khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ mỉm cười. Nàng không muốn khiến cho Cố Tư Mẫn cảm thấy chính mình lòng dạ hẹp hòi, dù sao nam nữ kết giao với nhau trên danh nghĩa bằng hữu cũng là chuyện hết sức bình thường.

---------------Hết chương 71---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro