Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 70: Tiểu trừng đại giới [Hạ]

"Cô nương à ~, ngươi nhận sai người rồi, ta khi không tại sao lại đi nhìn lén một tiểu hài tử như ngươi cơ chứ ?" Vinh Cẩn Du vừa nói vừa cố ý đánh giá A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ một lượt từ trên xuống dưới, lại làm ra vẻ mặt ghét bỏ bĩu môi, nói: "Người còn chưa phát triển hết, chỗ nên lồi thì lại vẫn bằng phẳng."

Chết thật! Nàng la lớn tiếng như vậy, Mẫn Nhi chắc là đã nghe thấy? Thật sự là chết người, xong đời rồi.

Rối rắm, vô cùng rối rắm, Vinh Cẩn Du đều có thể cảm nhận được một ánh mắt sắc bén, có sức mạnh xuyên thấu mãnh liệt lại bao hàm nghi hoặc đang truyền đến từ sau lưng nàng. Không thể nghi ngờ, đó chính là ánh mắt Cố Tư Mẫn vọng lại, chỉ có ánh mắt Cố Tư Mẫn mới khả năng ngăn chặn các loại ánh mắt của tất cả mọi người mà xuyên thẳng đến, một kích đâm trúng mục tiêu, khiến cho bản thân họ bị trọng thương.

"Ngươi! Ngươi mới là bằng phẳng !" A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ gặp Vinh Cẩn Du chống cự không thừa nhận, lại còn hạ thấp dáng người chính mình, cả giận nói: "Thế nào, ngươi còn muốn không thừa nhận ?"

Hừ, còn dám giả bộ, ta nói sao lại có người nói tiếng Hán chuẩn như vậy, thậm chí giỏi hơn cả Hoàng tỷ.

Vinh Cẩn Du hít sâu một hơi, nghiêng đầu sang một bên, vô lại hừ nói: "Uy ~ tương ~ [từ cảm thán, nghĩa là ai nha, muốn kéo dài lời nói], tháp tây lãng [tử, xong đời, chết], người đừng có mà ngậm máu phun người, ta nhìn thấy ngươi tắm rửa khi nào, hôm nay là lần đầu tiên ta đến hoàng cung Lan Lăng các ngươi."

A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ thấy Vinh Cẩn Du lại tiếp tục biện giải, vừa dậm châm đi tới gần nàng, vừa căm giận nói: "Ai ngậm máu phun người? Ngươi đâu chỉ nhìn ta, ngươi còn sờ soạng ta."

Tiểu cô nương đáng thương vô cùng, bởi vì cảm xúc kích động quá mức lại tức giận quá mức, không hề nghĩ ngợi liền hét lên. Thế nhưng một tiếng hét như vậy của nàng lại khiến cho tất cả mọi người ở đây đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Bọn người Tiêu Duẫn đều cảm thấy bi ai thay Vinh Cẩn Du, Cố Tư Mẫn lòng dạ có bao nhiêu hẹp hòi, bọn họ đều biết rõ, e rằng lần này Vinh Cẩn Du chính là tử kỳ buông xuống. Người Lan Lăng lại càng hít thật sâu, đều mở to mắt sững sờ, nhìn thấy Tiểu Công chúa nhà mình không hề giữ hình tượng cùng tướng quân Minh Quốc ở trên lôi đài đấu võ mồm, còn công khai hô lên bản thân bị Vinh Cẩn Du xem sạch, lại còn bị sờ soạng.

Vinh Cẩn Du thấy A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ vừa nói vừa tới gần mình, nàng lập tức che thân trên làm ra dáng vẻ thẹn thùng, cau mày, nói: "Ngươi! Ngươi! Ngươi muốn cái gì? Ngươi đừng lại đây !"

Ai u, ta cũng không tin với dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này của ta, ngươi còn có thể ở trước mặt bao nhiêu người làm chuyện phi lễ với ta ?

"Hừ, mùi hương trên người ngươi ta nhớ rất rõ." A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ đi đến trước mặt nàng, áp sát vào mặt nàng, cười nói: "Ngửi cũng không tệ."

Vinh Cẩn Du luống cuống, sắc mặt thay đổi, cổ còn nghiêng ra sau, kéo ra khoảng cách giữa bản thân cùng A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ, ngượng ngùng hỏi: "Cô nương, nữ tử, tiểu hài tử, ngươi chẳng lẽ là đang . . . dậy thì ?"

A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ vừa nghe thấy nàng hỏi như thế, hoàn toàn phẫn nộ quát: "Ngươi nói bậy bạ gì đó !"

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề thật sự là chịu không nổi bọn họ xằng bậy, hô lên: "Cổ Lệ, muội xuống đây cho ta."

Chẳng lẽ thật sự là đêm đó? Không có khả năng, tính cách Vinh Cẩn Du ta vẫn có chút hiểu biết, xem ra đêm đó nàng đến là để điều tra chuyện gì đó, nhất thời bất cẩn nên mới gặp phải Cổ Lệ ?

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề ở trong lòng không khỏi thay Vinh Cẩn Du biện giải, nàng không tin Vinh Cẩn Du sẽ làm ra loại chuyện này, nàng nguyện ý tin rằng ở giữa có hiểu lầm gì đó.

A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ xoay người, chỉ vào Vinh Cẩn Du, nói: "Hoàng tỷ, hắn bắt nạt muội !"

Vinh Cẩn Du thấy A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề lên tiếng, lập tức chuyển hướng đề tài: "Ai bắt nạt ngươi? Ngươi vẫn còn thiếu ta một vũ khúc đấy."

A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ quay đầu, nói: "Múa? Chân ta bị trật thế này rồi, múa kiểu gì ?"

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề liếc mắt nhìn Vinh Cẩn Du, thản nhiên nói: "Chuyện vừa rồi Cổ Lệ nói chỉ là đùa thôi, Vinh đại nhân chớ để trong lòng. Nếu không để ta đến thay nàng múa một khúc."

A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ tức tối dậm chân, vừa định phản đối: "Hoàng tỷ, hắn . . ." Lập tức bị A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề cắt ngang, nàng lạnh giọng, nói: "Đừng nói nữa, còn chưa đủ dọa người sao ?"

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề xoay người, nhìn Vinh Cẩn Du, nói: "Vinh đại nhân, ta đến thay Cổ Lệ múa, được chứ ?"

Vinh Cẩn Du liếc mắt nhìn A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề, đầu cũng không dám quay lại, nói: "À, được."

Vinh Cẩn Du lúc này đã không dám nhìn về phía Cố Tư Mẫn, nàng vẫn còn đang ở trong lòng suy đoán Cố Tư Mẫn sẽ thu thập bản thân như thế nào.

A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ chưa từ bỏ ý định, lại muốn khó xử Vinh Cẩn Du, nói: "Ngươi muốn Hoàng tỷ ta khiêu vũ, cũng được, ngươi tự mình đàn tấu đi." Hừ, ta cũng không tin ngươi biết dùng nhạc khí Lan Lăng ta.

Luống cuống, Vinh Cẩn Du lại luống cuống, mới chỉ một lúc nàng cư nhiên lại bị tiểu cô nương này chèn ép, luống cuống không biết bao nhiêu lần.

Vinh Cẩn Du lần này không có dừng lại, cắn răng một cái, liền quyết đoán đồng ý, nói: "Được."

A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ thấy nàng đáp ứng, quay đầu nói với thị nữ bên cạnh: "Người đâu, mang nhạc khí đến."

Dứt lời, một hạ nhân cầm một loại nhạc khí tỳ bà hình quả lê đưa cho Vinh Cẩn Du.

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề sợ nàng sẽ không biết đàn tấu, thoáng có chút lo lắng, nhìn thấy A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ vẻ mặt đắc ý như kế hoạch đã thực hiện thành công, nở nụ cười nhìn Vinh Cẩn Du đang ngẩn người cầm nhạc khí.

Vinh Cẩn Du cầm lấy nhạc khí, tinh tế nhìn qua một lượt nhạc khí cổ đại này, trong lòng nhịn không được hưng phấn, nói: "Đồ tháp nhĩ*."

*Đồ tháp nhĩ là một loại đàn tỳ bà hai dây truyền thống, được sử dụng rộng rãi tại Trung Á và vùng Duy Ngô Nhĩ.

Loại nhạc khí hình quả lê này tên là đồ tháp nhĩ, bình thường được chia làm ba loại: nhỏ, vừa, lớn. Loại lớn có 17 phím đàn, loại nhỉ có 14 phím đàn, thích hợp cho cả nam và nữ. Khi đàn tấu phải cùng sử dụng năm ngón tay phải, thiếu một ngón cũng không được, hoặc búng, hoặc gảy, hoặc quạt. Âm thanh tiếng đàn tuy nhỏ nhưng âm sắc cũng rất mềm mại, tiếng đàn thanh thúy, du dương. Đồ tháp nhĩ phiên âm trong tiếng Ba Tư là "dutar", 'du' nghĩa là hai, 'tar' nghĩa là dây, tức là nhạc khí hai dây. Phiên âm tiếng Hán cũng thành các dạng như 'Đô tha nhĩ', 'Đô tháp nhĩ', 'Độc tháp nhĩ'.

Vinh Cẩn Du nói xong liền bắt đầu gảy đàn, nàng đàn thủ khúc 'Cô gái Đạt Phản Thành', không còn cách nào khác, độc tháp nhĩ nàng cũng chỉ biết đàn một thủ khúc uyển chuyển, du dương như vậy thôi.

Thủ khúc ngắn ngủi kết thúc, người ở đây đều trở nên sợ hãi, nếu không phải bởi vì thân thế bối cảnh của Vinh Cẩn Du, e rằng sẽ có người hoài nghi nàng là người Lan Lăng, Cố Tư Mẫn ở phía xa vẻ mặt lại ngưng trọng nhìn Vinh Cẩn Du, tỏ vẻ bình tĩnh.

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề cùng A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ bên cạnh đều giống như bị khiếp sợ, trong nhất thời vẫn còn vươn vấn trong thủ khúc tuyệt vời kia, thật lâu không thể tự thoát ra được.

'Nếu nàng lập gia đình đừng gả cho người khác, nhất định phải gả cho ta, mang theo của hồi môn, dắt muội muội của nàng, ngồi xe ngựa của ta đến'**. Lời bài hát của thủ khúc này lại làm cho Hạ Ưu Tuyền thất thần, làm cho Cổ Lệ đỏ mặt, làm cho Lan Lăng Vương cùng chúng đại thần có chút nhớ lại quá khứ, làm cho nhóm người Dương Kỳ Nhạc xiết chặt tay áo, thẳng đến khi Vinh Cẩn Du lên tiếng hỏi mới hoàn hồn lại.

**Đây là ca khúc dân ca nổi tiếng của người Duy Ngô Nhĩ, bản Hán ngữ tên là 《达坂城的姑娘》(Cô gái Đạt Phản Thành).

https://youtu.be/_q7FLK9VFlo

Vinh Cẩn Du giương mắt, lộ ra khí thế áp bách hỏi A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ: "Hiện tại, có thể chưa ?"

"Có thể . . . có thể." A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ ngơ ngác ngẩn người, mơ màng nhìn Vinh Cẩn Du, tim của nàng cũng đập nhanh, hiện lên một tia tình yêu mông lung bắt đầu từ đêm đó. Sau khi trả lời xong, lại có chút đỏ mặt, thắc mắc hỏi: "Ngươi đã từng đến Đạt Phản Thành ?"

"Đã từng đến." Vinh Cẩn Du lại nhìn Hạ Ưu Tuyền, nói: "Công chúa, muốn múa vũ điệu của Minh Quốc chúng ta sao ?"

Vinh Cẩn Du thấy Hạ Ưu Tuyền gật đầu, liền chỉ vào đàn tranh bên cạnh, nói với thị vệ: "Ba lang [đem đàn tranh] mua cách lại [lại đây]."

Hạ Ưu Tuyền khẽ lắc đầu, lúc đi ngang qua người Vinh Cẩn Du, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Không, dùng cây sáo mà ngươi hay dùng thổi đi, 'Vũ Toái Giang Nam'***." 

***Vũ Toái Giang Nam là bản nhạc cổ phong trữ tình, thường được biểu diễn trên sáo Dizi hoặc đàn Cổ Cầm (Guzheng), nền tiết tấu nhẹ nhàng, gợi cảm giác mưa nhẹ, trời u ám, đầy cảm xúc.

https://youtu.be/V1ojzOl-AAc

Vinh Cẩn Du không trả lời, chỉ đi trở về chỗ ngồi, mỉm cười với Cố Tư Mẫn, quay đầu nói: "Tiêu Duẫn, cây sáo."

Trên đài đã được thị vệ thu dọn sạch sẽ, Vinh Cẩn Du liền bắt đầu thổi một khúc 'Vũ Toái Giang Nam', đây là thủ khúc nàng thích nhất.

Hạ Ưu Tuyền không thay y phục, một thân váy dài gấm lam, lại giống như có vẻ phiêu dật lượn lờ, khiến người ta như mộng như ảo lạc vào dòng nước Giang Nam.

Ở hiện đại, lời bài hát "Vũ Toái Giang Nam" là thế này:

'Chốn Giang Nam khí trời ẩm ướt lặng lẽ, ai khẽ phất tay áo, tiếng cười liên tiếp, đôi mắt sâu ẩn chứa thản nhiên mong chờ, dịu dàng tràn đầy khiến cho người ta không muốn xa rời, hương thơm say lòng người, nhẹ nhàng  lên sóng nước lục sắc, cho bướm nhỏ bay lượn trong làn mưa rơi lất phất. Từng phiến đá xanh, từng bước chân, gợi lên một chút thanh lịch nhẹ nhàng xinh đẹp. Bạn Tây tử, chiếc dù giấy dầu, vẽ nên ngàn vạn dáng thơ tình. Phiến đàn hương, tàng cây sum xuê, như rượu nguyên chất khiến lòng người ngây ngất.

Cầu liễu mờ ảo, thuyền hoa lan, bóng người yểu điệu như ẩn như hiện, nhập vào làn nước giữa chân đê bờ ruộng, kéo dài một giấc mộng mơ hồ. Giữa mùa hoa nở rộ, giữa chương phập phồng tình ý, giữa nét thanh nhã xa xưa ý vị, là dây đàn uyển chuyển hàm xúc, tiếng hát như mộng Giang Nam. Ruộng nước đan xen lặng lẽ trải dài, một nhành lau uốn lượn theo gió, vẽ nên một bức thủy mặc Giang Nam cuộn tròn dịu dàng. Trong làn mưa bụi lất phất rơi, lụa lam dệt mộng.'

Mà Hạ Ưu Tuyền bây giờ, đúng là đang kể lại, kể lại một Giang Nam ý nhị như vậy, ở trong mộng nàng chỉ có nhiều tình yêu dịu dàng cùng người yêu vĩnh viễn khắc trong tim, vĩnh viễn ở trong một nơi tựa như giấc mơ giữa núi non, tỏa sáng lóa mắt sáng rọi, bất luận thời xoay chuyển như thế nào, năm tháng gột rửa ra sao, vẫn chẳng thể phai mờ, xóa nhòa đi. Nhớ lại quá khứ từng khiến cho người ta chờ mong, nỗi áp lực nhiều năm vẫn chưa bao giờ nói thành lời, đoạn tình yêu cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn đi xa cầu.

Sau khi nàng nhảy vài bước vũ uyển chuyển, liền bắt đầu nhẹ giọng xướng lên: 

"Tóc đen như sợi chỉ, xuyên qua nghìn năm vẫn không phai. Dẫu chỉ là một cái ngoái nhìn, quyến luyến kiếp trước chẳng thể thay đổi. Một mảnh ghi chép ngày xưa, gửi nhờ theo cánh hồng nhạn. Thanh kiếm không mài sắc, lại chạm đến tận đáy lòng. Tiếng tiêu vang xa, thiềm băng vạn dặm bình ngọc điên đảo, tay áo vờn mây, dẫn sương khói. Chấp niệm ba kiếp, chỉ thấy tình sâu duyên cạn, gió cuốn tận trời cao, cùng người sóng vai bước chân xiêu vẹo qua năm tháng cũ. Thời gian đổi thay, tình cảm tương tư như chim đôi nỉ non, dao ngọc hồng lấp lánh, hoa tuyết rơi trên trán, cùng ngắm sao rơi, ngưng mắt mười ngón như thoi đưa, kéo thành mộng mỏng. Trăng lạnh chiếu nghìn núi, khoảnh khắc xung quanh nụ cười tất cả đều tan theo gió. Uống nước Vong Xuyên, vẫn không thể quên được nỗi đau trong lòng, tình vương vấn, lòng cô quạnh thở than, cố nhân rả rích tựa bên lan, thành xưa vắng bóng, không ai cùng nâng chén sương đêm. Mộc lưu lam, hương tiêu mãn, lặng nhìn trời cao, mây trôi lững lờ. Lệ yên lặng đọng nơi khóe mắt, một bóng hình phiêu dạt theo ánh trăng đêm nay chưa tròn. Chỉ mong, dẫu thời gian đổi dời, trái tim người, vẫn có thể nhớ rõ dung nhan ta."

Cũng từng có người nói: 'Giang Nam, nơi tụ tập vô số mộng đẹp dịu dàng, lưu luyến, ôn nhu, mưa bụi sương mù ôm lấy biết bao nhiêu câu chuyện tài tử giai nhân ngày xưa. Là duyên phận buông xuống chưa đến, hay là lời từ biệt hôm nay, mãi mãi không ngày gặp lại. Hay là chỉ khi núi không còn cao, trời đất hợp lại, mới dám cùng người đoạn tuyệt. Cứ thế đến nay, Giang Nam trở thành nơi chất chứa nhiều tình cảm lại mang biết bao nhiêu ưu thương. Tất cả những điều ấy, đều khiến cho người ta muốn ngừng mà không được. Nơi vùng sông nước ấy, tình như nước chảy. Chàng là nước, thiếp là cá. Cá không thể sống một mình nếu thiếu nước, hay là nước chỉ yên lặng chảy trôi, chẳng hề vì cá mà dừng lại ?'

Hiện tại Hạ Ưu Tuyền sớm đã không phải tiểu cô nương trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc kia, nàng đã sớm hiểu được lòng mình, tình yêu của mình khi ấy. Nhưng tất cả đối với Vinh Cẩn Du mà nói, giống như nước rời khỏi cá, không có gì biến hóa cùng ảnh hưởng.

Hạ Ưu Tuyền dốc hết tình vào điệu múa, nàng muốn múa cho người mình yêu xem. Trong khi múa, đôi mắt nàng vẫn thường xuyên lướt nhìn gương mặt cùng sườn mặt Vinh Cẩn Du. Nàng là cỡ nào muốn hỏi Vinh Cẩn Du một câu, hỏi một câu rằng có phải ngươi đã tìm được nữ tử mà ngươi vẫn luôn tìm kiếm không? Một nơi mộng ảo giữa cơn mưa lất phất rơi, có đáng giá khiến ngươi dùng cả đời để cùng người tương tư gần nhau ?

Trời hoàng hôn đỏ sậm, ánh mặt trời vàng chiếu lên lôi đài, thân ảnh nhẹ nhàng mê người kia cùng giọng nói mềm mại mị hoặc, trong nhất thời đã câu mất bao nhiêu trái tim? Lại khiến bao nhiêu người nguyện ý sống chết đi theo? Thế nhưng Hạ Ưu Tuyền lại biết rõ, biết chính mình đã đến chậm một bước, gặp nhau từ sớm cũng chẳng thể thay đổi được chuyện đã định. Từ năm trước nơi nơi đều truyền tai nhau chuyện Đại Công chúa Minh Quốc Cố Tư Mẫn thành hôn. Nàng liền biết người ấy đời này không thuộc về mình, nàng không biết người ấy bây giờ sống như thế nào, cũng không muốn đi quấy rầy cuộc sống của người ấy. Chẳng qua là nàng không biết, bao nhiêu năm qua cũng chẳng thể xóa nhòa được nỗi nhớ. Hiện tại, chính là hiện tại, người ấy đang đứng trước mặt mình lại dịu dàng săn sóc một thiếu niên tuấn tú bên cạnh, càng làm cho lòng nàng đau nhưng không biết phải trách ai.

Khúc vũ vừa kết thúc, xung quanh lôi đài lạng ngắt như tờ. Khi mọi người còn chưa hoàn hồn lại, Cố Tư Mẫn tựa như có chút khiêu khích nhìn A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề, nhấp một ngụm trà, mỉm cười nhàn nhạt nói: "Thắt lưng uyển chuyển như liễu, tóc đen mướt như mực, nụ cười khẽ như nước, đôi mắt đẹp đến mê người. Lan Lăng Đại Công chúa quả thật là quốc sắc thiên hương, khuynh nước khuynh thành." Cố Tư Mẫn nói xong, lại quay đầu cười với Vinh Cẩn Du, nói: "Tướng quân, nàng nói có phải không ?"

Từ trong lời nói Cố Tư Mẫn không khó nghe ra, tình yêu của A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề đối với Vinh Cẩn Du, nàng cũng dựa vào đó khẳng định A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề cùng Vinh Cẩn Du đã quen biết nhau từ trước, đều có tình yêu sâu đậm vô cùng, giao tình tất nhiên sâu sắc. Về phần hai người bọn họ trong lúc đó xảy ra chuyện gì, bây giờ vẫn không thể biết được. Bất quá, Cố Tư Mẫn chính là Cố Tư Mẫn, chuyện nàng không biết chỉ là do nàng chưa muốn biết, nhưng nếu nàng muốn biết tất nhiên sẽ biết được. Lúc này Cố Tư Mẫn ánh mắt mỉm cười đã dần dần trở nên sắc bén.

Nguy rồi! Mẫn Nhi xưng hô lại thay đổi, đêm nay có cần thẳng thắn không? Vinh Cẩn Du cười gượng, gật đầu nói: "Đúng vậy, từ trước đã thoáng nghe thấy Đại Công chúa Lan Lăng tư sắc tuyệt mỹ, hôm nay vừa thấy, so với lời đồn quả nhiên chỉ có hơn chứ không kém."

A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề không e dè, chống lại đôi mắt tràn ngập khiêu khích kia của Cố Tư Mẫn, nói: "Thật sự là quá khen, vẫn là Vinh tướng quân thổi hay, khúc cũng hay, bằng không Hạ Đề làm sao có thể đem tâm sự biểu đạt ra được." Sao lại cảm thấy người kia có chỗ nào không đúng? Bởi vì ghen tuông khiêu khích, hay là bởi vì cảm thấy người kia khiến cho người ta cảm thấy là lạ ?

Hạ Ưu Tuyền vừa đem tâm sự biểu đạt ra, Lan Lăng Vương cùng chúng đại thần tựa như sáng tỏ. Công chúa này rõ ràng là có ý trung nhân, nàng lại hàng năm ở Minh Quốc học nghệ, nàng cùng Vinh tướng quân trong lúc đó lại cực kỳ ăn ý, dựa theo tình huống này suy đoán, hai người bọn họ tất nhiên quen biết. Hơn nữa Vinh tướng quân này ở trong mắt mọi người là người đã được Công chúa chọn làm ý trung nhân. Ngay cả nhóm người Dương Kỳ Nhạc cũng từ cuộc nói chuyện giữa Cố Tư Mẫn cùng Hạ Ưu Tuyền nghe ra được thanh âm giương cung bạt kiếm, sát khí lạnh lùng tùy ý tỏa ra.

Cố Tư Mẫn lại ôn hòa cười, nói: "Đúng vậy, suối lạnh ngưng đọng dây đàn, không truyền được âm thanh. Có khác u sầu thầm hận sinh, lúc này không tiếng động thắng có thanh." Hừ, hay cho một câu Công chúa tư sắc tuyệt mỹ, khuynh sắc khuynh thành.

Có khác u sầu thầm hận sinh, lúc này không tiếng động thắng có thanh. Ám chỉ trong lời này cảu Cố Tư Mẫn, A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề sao lại không nghe ra được, hai người không nói gì, ánh mắt lại sâu kín nhìn đối phương.

Trong lúc hai người này đang trừng mắt nhìn nhau, A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ thấy không khí không đúng, mới lên tiếng giảng hòa: "Thời gian không còn sớm, không bằng các vị dùng bữa tối, rồi sớm nghỉ ngơi đi, đi xa một đường đến đây xem ra cũng đã mệt mỏi rồi."

Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn gật đầu, thuận theo nói: "Không bằng Vương tử đem bữa tối của chúng ta đưa vào trong phòng đi, tại hạ muốn sớm nghỉ ngơi."

A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Như thế cũng tốt, sẽ không gây trở ngại các vị nghỉ ngơi. Người đâu, dẫn Vinh tướng quân đến U Lan Uyển nghỉ ngơi."

Vinh Cẩn Du gật đầu chào bọn họ, liền đi theo thị nữ đi nghỉ ngơi.

--------------Hết chương 70----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro