
Chương 66: Minh thương ám tiễn
Trong lúc Vinh Cẩn Du nhớ đến chuyện cũ, bọn họ đã đến chính điện hoàng cung Lan Lăng.
Hoàng cung Lan Lăng tường son ngói biếc, nguy nga tráng lệ, phía trên đại điện ca múa tưng bừng, tiếng nhạc nhộn nhịp rộn rã, một cảnh tượng quân thần đồng lòng hòa hợp. Nhìn thấy cảnh sung sướng khoái hoạt này, ai còn liên tưởng đến chiến tranh Tây Bộ cùng đại quân Minh Quốc đang tiếp cận bên ngoài Lan Lăng.
Một nam tử ước chừng khoảng ngoài bốn mươi thân hình cường tráng, dáng vẻ uy nghi, lưng hùm vai gấu đang ngồi phía trên đại điện. Nhưng hắn đã có chút che dấu không được biểu tình lo âu, nam tử này chính là Lan Lăng Vương - A Tây Lặc · Mục Lạp Đế Lực.
Nhóm người Vinh Cẩn Du đi vào đại điện, nam tử ngồi trên cao kia liền phất tay ra hiệu ngừng ca múa. Nhóm người Vinh Cẩn Du sau khi cúi người hành lễ xong, Lan Lăng Vương đánh giá tất cả một phen, dùng tiếng Hán ngữ lơ lớ, nói: "Lan Lăng ta cùng Minh Quốc thế giao hữu hảo, từ nhiều năm trước tới nay chưa từng có mâu thuẫn. Hôm nay có thể được Vinh tướng quân đến đây làm khách, thật sự là càng tăng thêm tình hữu nghị giữa Minh Quốc cùng Lan Lăng ta."
Vinh Cẩn Du cúi người thi lễ, nói: "Là bệ hạ quá khách khí, hai nước ta nhiều năm qua lại, dân chúng hàng năm lại có giao thương không ngừng."
Tướng mạo Lan Lăng Vương này tuy rằng không có khí chất oai hùng như Cố Thần Dật, nhưng nét mặt lãnh tuấn góc cạnh rõ ràng kia lại làm cho người ta cảm thấy không giận tự uy, khí phách không thể xâm phạm của bậc vương giả, hắn cũng xem như là mày rậm mắt sâu, thô cuồng hào khí*.
*Thô cuồng hào khí: Phong cách thô ráp, cuồng dã nhưng đầy khí khái anh hùng.
Lan Lăng Vương cười gật gật đầu, nói: "Được, nếu hôm nay đã đến đây, vừa lúc cùng Cô Vương uống rượu mua vui, nhấm nháp rượu ngon mỹ thực, thưởng thức ca múa của Lan Lăng chúng ta đi."
Lan Lăng Vương nói xong cũng không cho cự tuyệt, hắn còn chưa nói dứt câu đã có người thỉnh nhóm người Vinh Cẩn Du đến bên ghế ngồi xuống, tiếp tục thưởng thức ca múa. Như vậy xem ra là đã có chuẩn bị từ trước, nói vậy hôm nay Lan Lăng Vương là muốn cho nhóm người Vinh Cẩn Du một cái ảo tưởng, dùng cảnh tượng ca múa thái bình phồn hoa này để biểu hiện sự cường thịnh của quốc gia mình.
Nhóm người Vinh Cẩn Du vừa ngồi xuống, thị nữ liền châm rượu cho các nàng, chén ngọc hoa màu xanh nhạt, chất lỏng màu trắng ngà chậm rãi chảy xuống, Vinh Cẩn Du cầm lấy chén rượu, khẽ nhấp một ngụm, nói: "Rượu sữa ngựa."
Lần này xem như đã được uống rượu chính tông, rượu sữa ngựa nổi tiếng từ xưa, quả nhiên ngọt lành lại thuần hậu.
Cố Tư Mẫn vừa nâng chén rượu, vừa nhìn Vinh Cẩn Du, nghi hoặc hỏi: "Sao? Cẩn Du đã từng uống qua ?" Nếu chưa từng uống qua, bằng không sao chỉ mới nhấp một ngụm đã biết là rượu gì.
Cố Tư Mẫn thắc mắc Vinh Cẩn còn chưa kịp trả lời, A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ cùng một nhóm người vừa từ bên ngoài tiến vào đại điện nghe thấy lời nói của Vinh Cẩn Du, nhân tiện nói: "Thì ra Vinh đại nhân cũng thích đặc sản rượu sữa ngựa của nước ta."
Vừa rồi trước khi tiến vào đại điện, A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề cùng A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ đều đã đi thay ra thường phục, lúc này bọn họ đều đang mặc một thân lễ phục tham dự.
A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề một thân váy dài gấm màu lam sẫm, chân váy thêu nhiều mai vàng điểm trắng, trên đường viền chỉ vàng của vạt áo thêu hoa văn đỏ sậm tỉ mỉ. Chiếc đai lưng gấm màu trắng ôm lấy vòng eo nhỏ mỏng manh, trên mái tóc đen buông xõa cài một cây trâm bạch ngọc hình hoa mai. Dáng người thon thả mảnh mai, vòng eo mê động lòng người, ánh mắt trong suốt sáng ngời, đồng tử đen như hồ nước sâu thăm thẳm, vừa mang theo thản nhiên lạnh lùng, tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy, vừa giống như một cái hồ sâu làm người ta mê hoặc, như si như say muốn đi thăm dò khám phá. Lông mày thanh tú tự nhiên, gương mặt trang điểm nhạt, mười ngón thon dài, làn da nõn nà tựa như có thể bóp ra nước. Chẳng qua là vẻ mặt đạm mạc của nàng, phảng phất giống như tiên tử không vướng bụi trần. Thế nhưng khi nàng nhìn thấy Vinh Cẩn Du, vẻ mặt vẫn luôn không vui không sầu, không chút hoang mang, gợn sóng ấy đã khẽ thay đổi, khóe miệng cũng gợi lên một chút tươi cười, giống như pháo hoa mờ ảo hư vô mà lại sáng lạn bắt mắt, rực rỡ nao lòng người.
Lại nhìn A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ bên cạnh nàng thân cao tám thước có thừa, dáng người lẫm liệt, một thân sam bào màu vàng, bên trên có đường viền hoa văn tối màu, chiếc đai lưng thắt ngang lưng áo càng lộ ra đường cong thân thể. Mái tóc đỏ tự nhiên buông dài khẽ đung đưa, khuôn mặt thon dài, làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, hai tai xỏ một đôi khuyên tai hình bán nguyệt màu trắng, đôi mắt hữu thần, con ngươi xanh thẫm nhưng lại cũng thiên âm nhu mỹ.
Vinh Cẩn Du không để ý tới lời nói của A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ trước, mà là trước tiên mỉm cười với Cố Tư Mẫn, nói: "Trước kia có bằng hữu thích, cho nên uống qua, nhưng dù sao cũng không ngon bằng nguyên sản này." Vinh Cẩn Du nói với Cố Tư Mẫn xong, sau đó mới nhìn vẻ đẹp có chút biến dị gen của A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ, nói: "Vị ngọt dịu tựa như sương mai, hương thơm như mạch nha ủ men, trong trẻo mà nồng nàn, quả là tuyệt phẩm. Người ta thường nói ngọc quý càng mài càng sáng, rượu ngon càng để càng thuần, nhưng ta lại thấy rượu sữa ngựa này dù uống ngay vẫn giữ được vị thuần khiết.."
Lời Vinh Cẩn Du nói với Cố Tư Mẫn cũng không phải giả, nàng bình thường tuy rằng không uống rượu giỏi, nhưng bằng hữu ở thế giới trước kia cũng là người yêu rượu như mạng, ngẫu nhiên mua được đặc sản rượu ngon quý báo ở nơi nào đó nhất định sẽ cùng Vinh Cẩn Du nếm thử.
Khi Vinh Cẩn Du nhìn thấy dáng vẻ A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ không khỏi cảm thấy vẻ đẹp của A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ này có chút biến dị gen, tóc dài màu đỏ, đôi mắt màu lục, trong lòng lại đối với dáng vẻ ngoại hình của muội muội ruột kia của hắn cũng có thể đoán ra được mối quan hệ giữa họ.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ thuộc loại nam tử âm nhu lại không hoàn toàn mất đi vẻ đẹp cương nghị, trang bị cho hắn một đầu tóc hồng lại làm cho Vinh Cẩn Du nghĩ tới ác quỷ Tu La dưới a tì địa ngục.
Vinh Cẩn Du nhìn A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ rồi lại nhìn sang A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề, liền hiểu được Hạ Ưu Tuyền vì sao diện mạo lại thiên về người Hán nhiều hơn, thế nhưng Hạ Ưu Tuyền cũng được thừa hưởng ưu điểm của cả hai dân tộc. Bởi vậy có thể thấy, gen tốt mới là tuyệt vời nhất.
"Vinh đại nhân thật sự rất tài hoa, phong thái thanh cao khác hẳn phàm nhân, nhu hòa tuấn mỹ, nhỏ nhắn mềm mại tựa như nữ tử, xem ra Vinh đại nhân nam tử đẹp đến bực này đi ra khỏi cửa ắt hẳn phải kính cổng cao tường mới được"
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ lúc này mới tinh tế đánh giá Vinh Cẩn Du, chỉ thấy nàng thân cao gần bảy thước, một thân y phục cẩm bào màu đỏ sậm, đai lưng trằn bạc, khí độ bất phàm. Dáng người cao ráo có chút gầy. Nét mặt đẹp, da trắng, xương má thanh tú, phong thái xuất chúng. tóc đen như mực, mày như bút họa, mắt như cánh hoa đào, tình như sóng thu, đồng tử đen láy, mắt phượng uy nghiêm, tựa như ngọc trắng tinh khôi, linh động như tiên, tỏa ra vẻ thanh thoát như hoa hoè. Vừa rồi khi bước đi nhẹ nhàng như mây, uyển chuyển như rồng, vẻ đẹp âm nhu như ngọc. Thần thái lại tựa như có vài phần che giấu không được mị thái, lại tựa như thản nhiên thong dong bá đạo.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ nhìn một lượt, mới chỉ thoáng nhìn, trong đầu đã ấn tượng thật sâu nụ cười dịu dàng trầm tĩnh của Vinh Cẩn Du, không dứt ra được.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ lại nhìn kỹ mỹ nam bên cạnh Vinh Cẩn Du, càng cảm thấy phong thái yểu điệu. Diện mạo khuôn mặt cùng khí một chút cũng không thua nhan sắc của Vinh Cẩn Du, chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng thấy nàng một thân cẩm bào trắng viền đỏ, trên vạt áo thêu hoa văn trắng, nhất thời làm cho da thịt kia đã trắng lại càng thêm trắng. Ánh mắt cùng nụ cười, đôi mắt đẹp hữu thần lưu chuyển, càng làm cho nụ cười trở nên thản nhiên, khí chất tiên tử thoát tục, nhất cử nhất động đều cao quý tao nhã giống như đang múa, trong xương cốt đã có loại kiêu ngạo trong trẻo mà lạnh lùng. Ba phần hiền lành, ba phần anh mĩ, ba phần mị thái, lại còn có một phần khí phách, nhìn như người dễ thân nhưng lại làm cho người ta không thể nhìn gần. Một đôi mắt nâu như nước hồ mùa thu càng tựa như có thể hiểu rõ hết cả thế gian, lại mang khí phách bậc đế vương nhìn xuống vạn vật thương sinh. Không thể che giấu được vẻ đẹp cao quý, mạnh mẽ bức người, dáng vẻ uy nghiêm, đoan chính khiến người kính sợ. Dáng người, đường cong thanh lảnh nhu hòa, vĩnh viễn đều có thể làm cho người ta lâm vào kinh diễm. Nhưng nếu so với Vinh Cẩn Du, hơn phân nửa lại là vẻ đẹp mềm mại nhỏ nhắn của nữ tử, thiếu phần cương nghị lệ khí của nam tử.
Lúc này A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ khuỷu tay chống lên bàn, bàn tay nắm lại hướng lên trên chống sườn mặt, một đôi mắt đan phượng đẹp phong tình mỉm cười, tinh tế đánh giá Vinh Cẩn Du cùng Cố Tư Mẫn, ở trong mắt hắn hình tượng Vinh Cẩn Du cùng Cố Tư Mẫn chính là như thế. Hắn làm sao có thể nghĩ đến, lệ khí tỏa ra quanh thân Vinh Cẩn Du lúc này cũng là bởi vì nàng nhìn thấy ánh mắt của hắn nhìn Cố Tư Mẫn, cho nên mới có thể khiến cho Vinh Cẩn Du phát ra bất mãn ghen tị cùng bá đạo kia.
Vinh Cẩn Du phong độ, nụ cười lại mang theo chút quyến rũ, nhẹ giọng hừ nói: "Sao vậy, diện mạo tầm thường thô bỉ bực này của ta cũng không bằng một nửa so với mỹ mạo của vương tử, làm sao có thể kín cổng cao tường được đây ?"
Vinh Cẩn Du đôi mắt sáng ngời công khai mỉm cười, trừng mắt nhìn A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ, nàng nghĩ đến chuyện A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ mỉm cười phiến tình nhìn chăm chú vào Cố Tư Mẫn, như thế khiến cho Vinh Cẩn Du vô cùng bất mãn. Thế nhưng nàng lại không biết người A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ có chút hứng thú chính là nàng. Tuy nhiên không phải bởi vì hắn cảm thấy tướng mạo Cố Tư Mẫn không bằng Vinh Cẩn Du, ngược lại hắn lại cảm thấy Cố Tư Mẫn quá mức xinh đẹp ôn nhu càng giống như nữ tử. Bởi vì Vinh Cẩn Du nhiều năm mặc nam trang, cho nên so với Cố Tư Mẫn đương nhiên sẽ càng giống như nam tử âm nhu hơn một chút.
A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề ở một bên nhìn thấy Vinh Cẩn Du cùng A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ đang nhìn lẫn nhau, khẽ nhíu mày, sở thích đặc biệt của đệ đệ này nàng đương nhiên biết, thế nhưng hiện tại ánh mắt hắn lại nhu hòa nhìn chằm chằm Vinh Cẩn Du, ngược lại làm cho nàng cũng có chút bất mãn.
Huống hồ, trong lòng nàng cũng có chút nghi hoặc, thời điểm lúc trước ở núi Thanh Thành, Vinh Cẩn Du một chút cũng không có khinh bạc, chiếm tiện nghi chính mình. Nàng cũng từng nghĩ tới, Vinh Cẩn Du rốt cuộc là nhân phẩm vô cùng chính trực hay là căn bản chính là thích nam sắc. Bất quá sau nhiều lần suy đoán cũng không thể có được kết quả chính xác.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ mỉm cười quyến rũ phiến tình với Vinh Cẩn Du, nói: "Vinh đại nhân thật sự là quá khiêm nhượng, mỹ mạo Vinh đại nhân, phàm nhân thô tục tầm thường sao có đủ khả năng thưởng thức được."
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ có chút không rõ ý của Vinh Cẩn Du là gì? Khí tràng đột nhiên bùng nổ chẳng lẽ là bởi vì chính mình nói tướng mạo nàng giống như nữ tử cho nên mới sinh khí. Ngẫm lại có vẻ là như thế, nam tử cổ đại có người nào mà lại thích người khác nói chính mình giống nữ tử. Ở cổ đại, nam tử đối với việc tướng mạo giống nữ tử lấy làm hổ thẹn, luôn đề cao hình tượng đấng nam nhi đường đường bảy thước đỉnh thiên lập địa. Trái ngược với nam tử thời hiện đại, nhiều người coi lời nhận xét bản thân giống nữ tử là một lời khen, thậm chí tự hào. Người này lại có luận điểm đi ngược lại so với cổ đại.
Khó trách các chuyên gia ở hiện đại lại có suy đoán rằng da trắng ở cổ đại là một vẻ đẹp cao quý. Bởi vì những người hoàng tộc không chịu cực khổ, da thịt bọn họ bình thường đều trắng nõn mịn màng. Mà màu da rám nắng khỏe khoắn của người dân lao động sẽ không được tôn sùng cùng yêu thích.
Không đợi các nàng nói tiếp, Lan Lăng Vương cười ha hả, nói: "Nguyên lai Vinh đại nhân cũng thích rượu ngon của Lan Lăng ta, như thế rất tốt." Nói xong hắn lại quay đầu dặn dò thị nữ: "Người đâu, đem rượu nho ngon nhất ra đây, để cho các vị khách quý đường xa đến đây thưởng thức."
Vinh Cẩn Du nhìn về phía Lan Lăng Vương, khẽ gật đầu đáp lễ, sau đó lại nhấp một ngụm rượu nho vừa mới được thị nữ rót đầy trước mặt.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ vẫn luôn nhìn nàng, hỏi: "Vinh đại nhân cảm thấy rượu này như thế nào? Có ngon bằng rượu sữa ngựa không ?"Người này cử chỉ cũng thật tao nhã, chính xác là càng nhìn càng thấy thú vị.
Vinh Cẩn Du nghe thấy A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ lại hỏi mình, tựa như có chút không kiên nhẫn ngừng một chút, khẽ nghiêng đầu nhíu mày nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng: "Ý Vương tử muốn hỏi là rượu này sao ?"
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ lại cười với Vinh Cẩn Du, nói: "Tất nhiên rồi, cảnh đẹp, người đẹp lại còn rượu ngon, rượu nho này là rượu ngon thượng phẩm nhất của nước ta, chỉ có tinh tế thưởng thức mới có thể cảm nhận được tư vị thật sự trong đó."
Vinh Cẩn Du nhướng mắt, nhìn nhóm vũ nữ vẫn còn đang nhảy múa, nói: "Eo mềm lụa đào lả lướt theo vũ khúc, thân khoác vũ y dáng ngọc nhiễm hương, liễu rủ theo bước Lâu Tâm Nguyệt, tiếng ca vừa dứt cánh hoa đào rơi theo gió."
Hừ, muốn tính kế ta? Trong đầu ta đầy ắp thi từ ca phú, đều là xuất phát từ danh gia, ở thời đại này có thể tùy tiện đạo văn cũng không lo sẽ làm thay đổi lịch sử. Cho dù ta không thích uống rượu, cũng không có nghĩa là ta sẽ không biết phẩm rượu, uống một chút vẫn được, dù sao rượu nho cùng rượu sữa ngựa cũng không có bao nhiêu cồn. Nói không chừng uống rượu xong buổi tối còn có thể chơi xấu với Mẫn Nhi, mượn rượu vui đùa.
Vinh Cẩn Du tự mình ở trong lòng tính kế một chút, đặt chén rượu trong tay xuống, mắt nhìn ly rượu ngon đỏ như máu kia, lại ngâm tiếp: "Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi*." Nàng dừng lại một chút, lại dùng ánh mắt khiêu khích nhìn A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ, nói: "Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.*"
**Dịch cả 4 câu thơ:
Rượu nho ngon đựng trong chén lưu ly
Muốn uống thì đã nghe tiếng tỳ bà trên lưng ngựa thúc giục
Có say nằm nơi sa trường bạn chớ cười
Xưa nay chinh chiến mấy người trở về.
Hừ, các ngươi cho rằng ta tới đây là để giúp Ba Đồ sao? Như vậy để ta chơi đùa với các ngươi một chút. A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ, ngươi tốt nhất là đem ánh mắt câu nhân kia của ngươi từ trên người Mẫn Nhi thu hồi lại, bằng không, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ đối diện với ánh mắt khiêu khích của Vinh Cẩn Du, trong lòng lại suy nghĩ đến ý tứ trong câu 'xưa nay chinh chiến mấy người trở về'. Chẳng lẽ Vinh Cẩn Du thật sự là đến giúp Ba Đồ? Đến đây thà ôm tâm thế ngọc nát đá tan cũng không có ý định sống sót trở về ?
A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề nghe thấy lời nói của Vinh Cẩn Du, tay cầm chén rượu cũng lập tức khựng lại, nàng lại thầm nghĩ: 'Vinh Cẩn Du, mục địch lần này của ngươi quả thật như thế sao? Dù cho sau khi biết được ta là Công chúa Lan Lăng, ngươi vẫn như cũ quyết định cùng Lan Lăng đối địch? 'Xưa nay chinh chiến mấy người trở về', làm sao, Vinh Cẩn Du ngươi là muốn chứng minh ngươi lần này xuất chinh Lan Lăng chính là tính ôm tâm thế nhất định phải chết sao?' Trong nhất thời tim như bị bóp nghẹn, đau đến mức trở tay không kịp, không biết phải làm sao.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ bị lời nói của Vinh Cẩn Du làm cho có hơi sửng sốt, hắn nhanh chóng phản ứng lại, vẫn không mất đi phong thái tao nhã, mỉm cười nói: "Rượu ngon cùng giai nhân đều ở trước mắt Vinh đại nhân, vậy cảnh đẹp Lan Lăng chẳng lẽ không làm cho Vinh đại nhân vui lòng sao ?"
Vinh Cẩn Du, nếu ta muốn có được ngươi thì sao? Nói không chừng sau này sẽ càng ngày càng thú vị hơn có phải không? Khi cơ hội xuất hiện cũng cần phải có người bắt lấy kịp thời mới có khả năng xoay chuyển Càn Khôn.
"Kẻ giang hồ một đêm mộng nhập biên ải, cưỡi ngựa tay cầm roi sắt xông pha. Uống rượu bên đầu lâu giữa trời tuyết cao một trượng, tráng sĩ múa thương trước doanh trại. Đại tướng nơi biên thùy đã chẳng còn, kẻ dị tộc khắp núi trời. Liễu non phủ kín kín ba ngàn dặm, dắt gió xuân vượt qua cửa ải hiểm trở."
Cố Tư Mẫn nghe xong, khóe môi khẽ nhếch, chỉ cười mà không nói, khi nàng nhìn Vinh Cẩn Du, ý cười trong mắt ngày càng nhiều. Nàng biết những câu thơ này là Vinh Cẩn Du dùng để trêu chọc mấy người Lan Lăng mà thôi.
Vinh Cẩn Du vừa thốt ra câu thơ này, tất cả mọi người để cảm thấy cả kinh, cố đoán nàng đây là có ý gì.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ lại không rời mắt nhìn chằm chằm Vinh Cẩn Du đang thản nhiên chậm rãi nhấp rượu, hắn trên mặt bất động thanh sắc nhưng trong lòng cũng cảm thấy cả kinh: 'Chỉ vỏn vẹn vài chữ này mà lại hàm chứ hai tầng ý nghĩa. Chẳng lẽ Minh Quốc bọn họ muốn toàn bộ Tây Vực? Hay là bởi vì bang giao hữu hảo mà đến ?'
Thời điểm tất cả mọi người ở đây đều âm thầm phỏng đoán ý tứ trong lời nói của Vinh Cẩn Du, một giọng nữ non nớt truyền đến: "Hừ, khẩu khí thật lớn."
---------------Hết chương 66---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro