Trung
"Rất đẹp." Sau khi tắm xong, Duẫn Nhi thay một bộ đồ nhẹ nhàng hơn; Hựu Ly nhìn gương mặt trong sáng thuần khiết của nàng, lại nhìn qua một chút bộ y phục trên người nàng, lên tiếng. Duẫn Nhi cúi đầu cười cười, căn phòng ngập trong làn khói mỏng, nàng nhìn thấy hộp xì gà trên bàn. Bên trong là chỗ xì gà thô ráp lần trước nàng mua cho Quyền Hựu Ly trong một cửa hàng xì gà ở Luxembourg.
"Tuy rằng có hơi đắt đỏ, nhưng tôi thích." Hựu Ly nhìn theo ánh mắt Duẫn Nhi tới mấy điếu xì gà liền giải thích. Cô nắm lấy tay Duẫn Nhi, hôn nhẹ lên môi. Cô có thể cảm thấy được cả người Duẫn Nhi đều đang khẽ run lên.
"Mấy năm nay cứ tới rồi đi, thành thật xin lỗi em. Thực ra tôi cũng phải khổ tâm kiềm chế bản thân, bởi vì tôi thực sự rất rất thích em." Gò má Hựu Ly hiếm khi đỏ lên, ho nhẹ một chút.
"Tin tưởng tôi, Duẫn Nhi." Vì để cho nàng an tâm, Hựu Ly đan xen mười ngón cùng Duẫn Nhi.
"Dạ." Duẫn Nhi cũng siết chặt ngón tay đan.
Nàng tin tưởng. Bởi vì đây là lần đầu tiên Quyền Hựu Ly ôn nhu lại thân mật gọi tên của nàng.
Tiệc ăn mừng được tổ chức ở sành tiệc trên lầu 55, Lâm Duẫn Nhi và Thôi Mân Hào ngồi cùng một bàn, mà Quyền Hựu Ly thì ngồi cạnh nàng. Rượu quá ba tuần, mọi người ở các bàn khác bắt đầu nâng ly chúc mừng nhau. Duẫn Nhi nhờ Thôi Mân Hào đỡ hộ mà không phải đụng tới một giọt rượu nào. Trái lại với Quyền Hựu Ly, những người muốn chúc rượu cô vây quanh rất đông, dù sao Quyền Hựu Ly cho người ta ấn tượng tương đối bình dị và gần gũi, hơn nữa cũng không quá ra vẻ bề trên. Có điều những người đến chúc rượu đều bị cô lấy lý do đang dùng kháng sinh không thể uống rượu để từ chối. Sau khi thành công từ chối khéo mấy người cùng nhau lại đây chúc rượu xong, Quyền Hựu Ly quay đầu liền thấy Lâm Duẫn Nhi đang nhìn cô, vì vậy cô nháy mắt với nàng, ra hiệu cho nàng đi theo mình. Hai người đi vào toilet.
"Duẫn Nhi vẫn ổn chứ? Tôi có dặn Thôi Mân Hào chiếu cố tới em một chút." Quyền Hựu Ly nhìn nàng ân cần hỏi han.
"Em không sao, nhưng còn chị, khó chịu chỗ nào vậy?"
"Không có, tôi chỉ là không muốn uống thôi. Uống rượu không lái xe, lái xe không uống rượu." Quyền Hựu Ly đột nhiên tiến đến, khẽ cắn một cái lên vành tai Duẫn Nhi, tay ở sau lưng Duẫn Nhi lơ đãng vẽ vài đường. Hiển nhiên, Lâm Duẫn Nhi là không để ý tới tầng ý tứ khác của câu nói này.
"Buổi tối theo tôi về nhà đi, căn nhà lúc ban đầu." Duẫn Nhi sững sờ, nàng đã chờ thật lâu. Bây giờ cuối cùng có thể lần thứ hai đi tới nơi bắt đầu tất cả rồi.
Ánh đèn nê ông hai bên đường nhanh chóng lui về phía sau, Lâm Duẫn Nhi ngồi ghế lái phụ có chút lơ đãng. Những hình ảnh vụn vặt rời rạc thoáng hiện lên trong đầu, những hành động khó đoán của Quyền Hựu Ly tựa hồ đã tìm ra được lời giải thích hợp lý. Mà ngay chính bản thân nàng đối với chuyển biến của Quyền Hựu Ly đêm nay vẫn còn có chút không quen. Dù sao hai người đã như vậy nhiều năm, ai cũng không thể hiện ra ý muốn kết thúc hay thay đổi mối quan hệ tưởng chừng như vững chắc này. Vì vậy, tất cả những gì Hựu Ly làm ngày hôm nay giống như nhấc lên một cơn sóng lớn trong trái tim bình lặng giữa biển cả của Lâm Duẫn Nhi.
Nàng một tay chống đầu, chăm chú quan sát Quyền Hựu Ly chuyên tâm lái xe qua hình ảnh phản chiếu của tấm kính, hồi tưởng lại những gì cô nói. Dường như những nhận thức nàng luôn giữ trong lòng đã bị đập vỡ, sự quan tâm cùng lời nói nhỏ nhẹ mà Lâm Duẫn Nhi cho tới bây giờ cũng không dám tơ tưởng, bởi vì nàng muốn làm tốt vai trò một người bị bao nuôi. Mà đối với đề nghị bao dưỡng của Quyền Hựu Ly, ban đầu nàng là do dự, bởi vậy mới không đưa ra một cái đáp án rõ ràng. Kỳ thực khi còn học ở học viện nghệ thuật, nàng cũng đã nghe thấy rất nhiều những lời đồn đãi về việc bao nuôi trong giới giải trí.
Lâm Duẫn Nhi rất thực tế. Gia cảnh của nàng không tốt, một mình cha nuôi nàng lớn lên không dễ dàng gì. May mắn thay, ông trời ban cho nàng chén cơm làm diễn viên này, nàng đến giờ mới có thể thuận lợi kiên trì được. Bởi vậy, nàng đã sẵn sàng để đối mặt với mảng tối kia rồi, nhưng dù có thể nào việc chuẩn bị sẵn tâm thế cùng với những thứ thực sự phát sinh trước mắt mình là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nàng không có đủ dũng khí để thản nhiên tiếp thu sự thật, nhưng nàng lại không có cách nào khác, huống chi người bao nuôi mình vừa hay là một nữ nhân. Đây hết thảy đều vượt quá nhận thức của nàng, mà chính khoảnh khắc Quyền Hựu Ly mang nàng về nhà mới thực sự khiến nàng thay đổi suy nghĩ. Rõ ràng có thể lờ đi yêu cầu giúp đỡ của mình, rõ ràng có thể tùy tiện tìm khách sạn thuê phòng, rõ ràng có thể không chút nào thương tiếc cướp đoạt chính mình. Nhưng Quyền Hựu Ly hết lần này tới lần khác đi ngược lại lối mòn. Nàng tựa hồ đã hiểu ra, rồi lại không hiểu, vì vậy sau khi thích ứng được ở lần đầu tiên, nàng ôm lấy Quyền Hựu Ly nói ra những lời làm mình xấu hổ vô cùng.
Những tháng ngày tiếp theo, Quyền Hựu Ly cho nàng tất cả, giống như những kim chủ bình thường khác.
Chỉ là khi ở trên giường, so với đêm đầu tiên, Quyền Hựu Ly giống như biến thành một người khác. Không, có thể đây mới chính là quan hệ bao nuôi bình thường và hợp lý, những ôn nhu của đêm đó chỉ là sự thương hại ngoài ý muốn mà thôi. Quyền Hựu Ly ở thời điểm này có hơi mạnh mẽ, cô thích từ phía sau tiến vào trong nàng, đại khái là tư thế cơ thể như vậy không cần mặt đối mặt và hôn môi mới có thể mang đến khoái cảm khác lạ.
Lâm Duẫn Nhi suy nghĩ một chút, những lần hai người mặt đối mặt làm tựa hồ không nhiều lắm, không phải là cô túm lấy cổ nàng kéo đến giữa hai chân, thì cũng là cô lấy khăn lụa che kín mắt nàng để cho nàng phối hợp với ngón tay luật động. Cho nên nàng thật sự không biết những lúc này Quyền Hựu Ly có biểu tình gì, liệu nó có giống với những lời nói lạnh lùng cô thốt ra hay không. Nàng chỉ có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của Quyền Hựu Ly bên tai, cảm nhận dục hỏa cô mang đến cho bản thân, sau đó dùng động tác phóng đãng cùng tiếng rên rỉ đáp lại, giống như tất cả những người bị bao nuôi. Quyền Hựu Ly ở trên giường không hề khắc chế, đây cũng là lí do vì sao lần nào cô cũng làm trống lịch trình của hai người trong vài ngày. Lâm Duẫn Nhi tự nhiên biết tâm tư của cô, nhưng không ngăn được bản thân cầu xin tha thứ, hoàn hảo liếm sạch ngón tay của cô, mà thường thường như vậy sẽ khiến Quyền Hựu Ly càng thêm làm càn, cho đến khi Duẫn Nhi cuối cùng không chịu được mà ngất đi, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Vì thế mà Lâm Duẫn Nhi nghĩ rằng mỗi lần Quyền Hựu Ly ôm mình vào lòng có lẽ đều là nằm mơ. Bây giờ nghĩ lại, vậy hẳn là sự thật rồi.
Xe đi vào khu biệt thự cao cấp, an ninh nghiêm ngặt, nàng bắt đầu nhớ về khoản tiền gửi tới tài khoản cá nhân. Trong những năm qua Quyền Hựu Ly chưa từng ngừng việc gửi tiền vào tài khoản cá nhân của nàng, dù cho bây giờ Duẫn Nhi đã là một diễn viên hạng nhất. Những con số này vẫn là khiến cho nàng hoảng sợ. Đi theo quan niệm cần cù tiết kiệm, nàng dùng tiền kiếm được từ công việc của chính mình phụ giúp cho gia đình, còn khoản Quyền Hựu Ly cho nàng thì lại chưa từng phung phí, do đó cứ như vậy từ từ tích lũy nhiều lên. Nàng cũng không rõ tại sao bản thân muốn giữ nó, có thể là vì có điều gì đó trong tiềm thức của nàng.
Cùng Quyền Hựu Ly tạo dựng tương lai. Nàng không muốn coi Quyền Hựu Ly chỉ là kim chủ, nàng hi vọng có một ngày có thể đứng ở bên cạnh cô. Dù rốt cuộc đó cũng chỉ là ảo tưởng không thực tế. Trong đầu nàng rối bời, cảm giác chiếc xe đang từ từ đi vào gara, nàng tự nhủ: Quên đi, không cần. Nếu Quyền Hựu Ly đã nói sẽ đem mọi chuyện nói hết cho mình, vậy mình cứ chờ đợi và lắng nghe là được rồi. Giống như trong trí nhớ, nhà của Quyền Hựu Ly được trải một tấm thảm cashmere mềm mại, cả hai cởi giày để ở cửa. Hựu Ly bảo Duẫn Nhi ngồi xuống, tự mình đi mở một bình rượu nho. Les amoureuses 1989 Lover Garden, Duẫn Nhi đã mua cho cô khi nàng đi nghỉ ở Burgundy, Pháp. Rượu vang đỏ ruby được rót vào ly Riedel sommeliers black tie, trong ly thủy tinh phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Tôi rất thích chai rượu em tặng cho tôi này, người yêu à... Nhấp chút rượu cho tỉnh, có rất nhiều thứ để nói." Quyền Hựu Ly rót rượu cho mình cùng Duẫn Nhi.
"Chúng ta chính thức hẹn hò đi, tôi sẽ theo đuổi em." Cô nghênh đón ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Duẫn Nhi công khai tình yêu mà cô bấy lâu tận lực giấu đi. Lâm Duẫn Nhi hơi hé miệng nhưng không nói được lời nào, Hựu Ly nắm lấy tay nàng mười ngón đan xen.
"YK không được tốt lắm trong các mối quan hệ công chúng với scandal. Em chắc cũng thấy mấy tin đồn nhảm của tôi rồi đấy. Tôi vốn nghĩ mấy thứ vu vơ này không quan trọng cho lắm, có điều đặt ở trên người em thì lại khá nghiêm trọng."
"Có người muốn phanh phui chuyện của tôi và em, nhưng yên tâm đi, tôi đã giải quyết xong rồi." Quyền Hựu Ly nắm chặt tay Duẫn Nhi, trấn an nàng.
"Đây cũng là lí do vì sao gần đây tôi thường xuyên qua lại giao thiệp với bên Thịnh Khải. Thủ đoạn của Tôn Nghệ Trân nhiều lắm, giao cho cô ta cơ bản không cần phải lo lắng nữa."
"Duẫn Nhi, chúng ta bắt đầu lại được không? Trước đây tôi đối với em như vậy, là vì tôi không biết suy nghĩ của em, dù sao khởi đầu của chúng ta cũng quá tệ... Huống hồ tôi nói bao nuôi cũng chỉ là tiện miệng mà thôi, không nghĩ tới về sau lại thành sự thực. Tôi biết em đã khóc sau đêm đó... Xin lỗi, không phải tôi cố ý nghe lén, chuyện sau đó em nói em muốn nổi tiếng, tôi đã nghĩ vậy thì phối hợp cùng em làm một kim chủ như yêu cầu đi. Thế mà tôi, lại thật sự rất thích em... Tôi không dám để em quá gần, lại cũng không muốn xa xa đứng nhìn. Mỗi lần tôi đều phải nhịn rất lâu mới liên hệ với em, tôi không dám hôn em, bởi vì tôi sợ một ngày mình chìm đắm trong đó, tôi sẽ không tự chủ được mà nói hết chân tướng điều tôi giấu giếm..." Cô đặt tay Duẫn Nhi lên trái tim mình, nhịp đập nhanh và mạnh mẽ nói rõ người trước mắt lúc này chân thành đến nhường nào. Lúc này Hựu Ly nhớ tới khi hai người ở trên giường, gương mặt đỏ bừng lên, cô rất xấu hổ. Hít sâu một hơi, nói tiếp.
"Đồng thời tôi cũng lo lắng... em cảm nhận được tôi thích em mà rời khỏi tôi. Thực tình, tôi chưa từng nghiêm túc thích một ai cả, mấy cái tin đồn chỉ là gặp tràng diễn trò mà thôi, hơn nữa cũng là để che đậy việc tôi thích em... Hiện tại, những mối uy hiếp từ em mà tôi lo lắng đã không còn nữa, do đó, tôi có thể nói hết ra cho em rồi. Tôi rất nghiêm túc, em có thể không để bụng mà đáp ứng... Hzz!" Lâm Duẫn Nhi đột nhiên đứng dậy, ấn chặt hai tay lên vai Hựu Ly, hung hăng cắn lên xương quai xanh của cô.
"Nhẹ... nhẹ chút." Hựu Ly ăn đau khẽ gắt, nhưng vẫn nhịn xuống, tay đỡ lấy lưng Duẫn Nhi.
"Lừa đảo... Chị thật quá đáng..." Buông miệng ra, Duẫn Nhi khóc nức nở, đôi mắt đỏ hoe tức giận nhìn cô, hai tay đập lên tiếp vào người cô.
"Xin lỗi, tha thứ cho tôi... Tôi cũng rất khổ não mà." Cô ôm Duẫn Nhi vào lòng.
"Tôi chỉ có thể dưới danh nghĩa bao nuôi tiếp cận em, đáng lẽ em đã có thể tìm được một người đàn ông tốt để kết hôn..." Quyền Hựu Ly khựng lại một chút, cái cảm giác nghĩ một đằng nói một nẻo này thật tệ.
"Chị nói nhăng cuộc cái gì thế!" Duẫn Nhi lại nắm chặt tay đánh nàng, chỉ là lực đạo căn bản không đủ uy hiếp.
"Quyền Hựu Ly, bây giờ em nói cho chị biết, trong tim em chỉ có một mình chị, em chưa từng nghĩ sẽ lên kế hoạch tương lai cùng ai khác cả..." Duẫn Nhi đẩy người ra, hai mắt ươn ướt kiên định nhìn Quyền Hựu Ly. Đúng vậy, nàng chưa từng nghĩ tới một thế giới mà không có Quyền Hựu Ly, thế nên hành động bất thường của Quyền Hựu Ly khiến nàng quá bất lực rồi.
"Xin lỗi, làm em khổ sở rồi, vậy có thể cho tôi cơ hội bù đắp được không?" Quyền Hựu Ly cầm tay nàng, hôn lên. Ở trong hoàn cảnh mông lung vô định còn muốn đi lừa mình dối người, làm bộ xây dựng tương lai cùng người mà mình chắc chắn không có khả năng với tới, chuyện tình thế này vô vọng và bi ai đến cỡ nào chứ.
"Nếu như không cho chị cơ hội thì làm sao còn ở chỗ này nghe chị nói. Đừng xin lỗi nữa, đã tha thứ cho chị rồi." Duẫn Nhi dụi dụi mắt, lại tựa đầu vào vai cô, nhìn vết tích ban nãy mình vừa cắn, dịu dàng liếm lên. Đột nhiên nhận ra tình cảnh có chút ám muội liền dừng lại. Quyền Hựu Ly nở nụ cười.
"Phim điện ảnh quay xong rồi, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, được không? Ưm" Tay cô đưa ra sau gáy Duẫn Nhi vuốt ve, lại cảm thấy hành động có hơi mạnh mẽ mới do dự hỏi. Đáp lại cô là đôi môi ấm áp của Duẫn Nhi, mười ngón tay luồn vào trong mái tóc của Quyền Hựu Ly, kéo cô lại gần mình hơn.
Vẫn nói người môi mỏng hay âu sầu, đêm ấy lần đầu tiên Hựu Ly hôn lên môi Duẫn Nhi, trong đầu đã nảy lên suy nghĩ như vậy. Mà giờ khắc này, cô đảo khách thành chủ, răng nhẹ ma sát với bờ môi, đầu lưỡi tỉ mỉ miêu tả hàm răng nàng. Tùy theo động tác của cô, hơi thở Duẫn Nhi ngày càng gấp gáp. Quyền Hựu Ly nghĩ nghĩ, cô thấy đôi mắt đen láy của Duẫn Nhi đang nhìn mình chằm chằm, cứ thế buông miệng ra như thể mình đã làm sai điều gì.
"Nào có ai khi hôn mà lại nhìn thẳng thắn như thế chứ..."
"Đây là do chị nợ em." Duẫn Nhi đặt ngón trỏ lên môi Hựu Ly phản bác. Quyền Hựu Ly nở nụ cười, vừa cởi bỏ hiểu lầm xong, sao lại cảm giác như Lâm Duẫn Nhi trở nên bá đạo hơn thế này. Có điều mấy thứ đó không quan trọng.
"Tôi còn thiếu em rất nhiều, bây giờ trước cứ làm mấy chuyện thực tế để đền bù thì như nào?" Không chờ Duẫn Nhi đáp lại, Quyền Hựu Ly sấn người tới đè Duẫn Nhi xuống ghế salon, rải nụ hôn lên tai cô. Duẫn Nhi mặc kệ lời nói của Hựu Ly, ngẩng đầu lên phối hợp với cô. Cảm giác quen thuộc trong cơ thể như được đánh thức, hai bên đều hiểu rõ về nhau, bởi vậy dục vọng cùng nhiệt độ cơ thể tăng vọt. Tiếng rên rỉ từ trong miệng Duẫn Nhi vuột ra, cảm giác được Hựu Ly hôn xuống xương quai xanh, nàng nhắm hờ mắt, hai tay vuốt ve tóc mai của Hựu Ly, giống cô vừa rồi như có như không trêu chọc nàng.
Hựu Ly trong lòng nở hoa, động tác thêm càn rỡ. Tay trái giữ gáy Duẫn Nhi, lần thứ hai hôn lên, đầu lưỡi mạnh mẽ đẩy ra khớp hàm chen vào dây dưa, lại nghe thấy tiếng thở hổn hển bất ngờ, tay gạt đi vạt áo khoác nặng nề mà dán lên làn da ấm áp, bàn tay bao lấy đỉnh núi mềm mại mê người. Duẫn Nhi chìm trong ý loạn tình mê dưới sự tiến công mạnh mẽ của Hựu Ly, nụ hôn trực diện như vậy làm tim nàng đập rất nhanh, cùng lúc kích thích trên ngực khiến nàng nóng lên.
"Ha~a" Tiếng rên rỉ rõ ràng thoát ra, ngón tay Hựu Ly tùy ý đùa bỡn nụ hoa đã dựng đứng lên, lực độ lúc nặng lúc nhẹ. Dưới hành động chơi xấu của cô, Duẫn Nhi càng phát ra nhiều hơn những thanh âm xấu hổ. Đồng thời, cô cũng dừng cuộc tấn công trên môi, dường như để dễ dàng lắng nghe rõ hơn những tiếng rên rỉ đó. Ngay cả khi nhận ra ý đồ xấu của Quyền Hựu Ly, Duẫn Nhi cũng không thể nào chống trả. Đỉnh phong bị kích thích hóa thành cơn ngứa ngáy lan khắp người nàng, cơn ngứa tựa như sóng nhiệt chạy về phía hạ thân, khiến Duẫn Nhi phản ứng lại, vô thức kẹp chặt hai chân.
"Có cảm giác rồi a." Hựu Ly nhận ra được phản ứng của nàng liền trêu chọc. Duẫn Nhi xấu hổ đỏ bừng mặt, nhìn thấy vết cắn của mình trên xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo chữ V chiếc áo len cashmere ôm sát của Hựu Ly, lại không chút lưu tình quay qua bên kia làm một vết tương tự. Quyền Hựu Ly hít sâu một hơi, xem ra mấy hôm này chỉ có thể mặc áo cao cổ rồi. Duẫn Nhi xả giận xong rồi lại ở nơi khác phóng hỏa, Quyền Hựu Ly hết sức hưởng thụ, ngược lại cũng không quên đáp trả. Hai tay tiến vào trong áo Duẫn Nhi, thành thục cởi bỏ nội y, nhào nặn đôi trái đào thành đủ các loại hình dạng.
"Ưm a thật không công bằng." Duẫn Nhi thở hổn hển, nhìn Quyền Hựu Ly quần áo vẫn còn chỉnh tề.
Hựu Ly nở một nụ cười xấu xa, ngừng bàn tay đang tác oai tác quái lại, đứng lên thoải mái ở trước mặt Duẫn Nhi cởi quần áo.
"Như vậy được chưa?" Cô cầm lấy tay Duẫn Nhi đặt lên vùng bụng săn chắc của mình. Không biết là do dáng người kiện mỹ của Hựu Ly hay là vì vừa mới uống một chút rượu, Duẫn Nhi nhất thời có chút miệng đắng lưỡi khô. Nàng liếm liếm bờ môi khô khốc, hai tay ôm chặt lấy Hựu Ly, ngón tay trên hông Hựu Ly vẽ một vòng tròn. Môi lưỡi mơn trớn bụng cô, tùy ý lưu lại những vết đỏ.
"Ưm hừ." Tiếng thở hổn hển của Hựu Ly cuối cùng biến thành tiếng rên nhỏ khi sau khi lực độ bú mút của Duẫn Nhi tăng lên, cảm giác ngứa ngáy tê dại toàn bộ hóa thành nhiệt lưu dồn xuống hạ thân.
Hựu Ly giạng chân ngồi trên đùi Duẫn Nhi. Duẫn Nhi thuận thế xoay nhẹ ngón tay, cởi xuống áo lót ngực màu đen của cô, miệng ngậm lấy đầu ngực cong vút của Hựu Ly trong miệng khiêu khích.
Hựu Ly rùng mình một cái, hai tay khoát lên vai Duẫn Nhi, cúi đầu như đang nhẫn nại chịu đựng, mái tóc đen dài tựa thác nước chọt vào gáy Duẫn Nhi hơi hơi ngứa.
"Em muốn nghe. Đây cũng là chị nợ em." Duẫn Nhi buông miệng ra, nhưng bàn tay nàng từ sau lưng Hựu Ly đi tới trước ngực, đùa bỡn hai quả bóng đầy đặn, dùng khe hở giữa các ngón tay kích thích hai trái dâu.
"Ưm... Được rồi... Ha~ ha~..." Hựu Ly cười đến mị hoặc, rên rỉ bên tai Duẫn Nhi, mang theo nhiệt khí như có như không. Từng tiếng rên rỉ làm Duẫn Nhi dậy sóng. Trong những tháng ngày trước đây, thanh âm Quyền Hựu Ly phát ra rất trầm, ẩn nhẫn lại khắc chế. Huống hồ hầu hết thời gian mình mới là người phát ra những âm thanh đáng xấu hổ ấy. Mà bây giờ, những âm thanh chưa từng nghe thấy bao giờ này khiến mặt hồ trong lòng Duẫn Nhi dậy sóng, hạ thân lại càng lầy lội không gì tả nổi.
"Thích không? Aa ưm..." Duẫn Nhi nghe tiếng Hựu Ly, cảm giác như cô vẫn còn lý trí đi trêu chọc mình, tức giận cắn lên khỏa dâu mà nãy giờ nàng vẫn còn đang dùng tay chăm sóc. Rõ ràng mình cũng bị Quyền Hựu Ly làm cho điên rồi. Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, ham muốn lẫn nhau đã lên đến đỉnh điểm, Duẫn Nhi cảm thấy bàn tay Hựu Ly sờ loạn, liền dừng lại, đưa tay lên để Quyền Hựu Ly cởi quần áo của mình. Vừa thả tay xuống xong đã vội vã cởi bỏ nút quần jeans của Quyền Hựu Ly. Cầm quần áo ném sang một bên, trong mắt Hựu Ly lóe lên một tia giảo hoạt, cảm nhận được động tác vội vàng của Duẫn Nhi, cô đứng dậy phối hợp cùng nàng cởi quần ra. Duẫn Nhi nhìn vệt ẩm ướt trên chiếc quần lót của Hựu Ly thoáng cái đỏ mặt. Mà quần bị cởi tới một nửa Hựu Ly đột nhiên dùng sức tóm lấy tay Duẫn Nhi đè lên phía trên đầu. Ánh mắt khó hiểu chống lại kia đôi mắt mị hoặc mang theo ngọn lửa say mê.
"Để cho tôi tới trước đi." Hựu Ly nhìn đôi đồng tử mở lớn của Duẫn Nhi, dùng chân của mình mạnh mẽ tách hai chân Duẫn Nhi ra.
"Được, ưmm." Môi mỏng lại bị phong ấn, Duẫn Nhi nhắm mắt lại chuyên chú hôn cô. Nụ hôn của Quyền Hựu Ly vừa ôn nhu lại cường thế, tựa như liều thuốc mê, khiến thân thể của nàng không cách nào phản kháng, nhưng lại tựa như thuốc kích dục, làm cho nàng bức bách muốn được thỏa mãn. Buông tay Duẫn Nhi đang bị chế trụ ra, Hựu Ly giơ chân đá quần qua một bên. Một tay gỡ bỏ chiếc áo lót còn treo trên tay Duẫn Nhi, một tay kia cách lớp vải quần lót cố ý ma sát chỗ mẫn cảm. Kích thích nơi hạ thân rốt cục mang Duẫn Nhi đang chìm đắm trong nụ hôn tỉnh lại, sóng nhiệt của dục hỏa đang bao chùm lên nàng. Nàng khẽ đẩy Hựu Ly ra, trong đôi mắt động tình ướt át mang theo khẩn cầu.
"Thỏa mãn em đi, Hựu Ly."
Đây là lần đầu tiên Lâm Duẫn Nhi kêu tên Quyền Hựu Ly một cách thân mật. Trước đây, những lúc như này, Quyền Hựu Ly luôn thích đùa giỡn nàng, khiến Duẫn Nhi đang chìm trong bể dục vọng khó có thể mở miệng nói. Mà giờ khắc này lại không giống như xưa, Lâm Duẫn Nhi buông xuống tất cả, chân thiết biểu đạt khát cầu của nàng với Quyền Hựu Ly. Bởi vì người trước mặt không còn là nữ thái tử YK nàng phải dè chừng lại hèn mọn đối đãi nữa, mà là người yêu nàng nguyện ý phó thác bản thân ở bên cạnh cả đời.
"Được, Duẫn Nhi của tôi." Hựu Ly tiếu ý càng sâu, Duẫn Nhi nhấc eo lên, quần dài lẫn quần lót đều bị Hựu Ly ném xuống thảm, hai chân bị tay cô đè xuống mở rộng ra.
"Thực ra tôi đã muốn làm chuyện này từ lâu rồi." Hựu Ly quỳ trên tấm thảm mềm, đầu sáp lại gần hạ thân ướt át lầy lội.
"Đừng. Ha~ ha~ A" Ý thức được Hựu Ly muốn làm gì thì đã quá muộn để phản ứng. Đầu lưỡi mềm mại khéo léo liếm láp cánh hoa với tốc độ nhanh và đầy dằn vặt, Duẫn Nhi căng chặt thân thể rên rỉ thành tiếng. Lưỡi mềm đối phó với nơi yếu ớt nhất của cơ thể, cảm giác ngứa ngáy lan ra khắp cơ thể, nhiệt lưu toàn bộ hội tụ về hướng lòng bàn chân, cảm giác nhột nhạt khiến ngón chân co quắp lại.
Hựu Ly cố ý phát ra tiếng mút vào khiến cho nàng xấu hổ. Dưới sự kích thích như vậy, ái dịch lại tiết ra càng nhiều, rất dâm mỹ. Mơn trớn dữ dội không ngừng, mục tiêu của lưỡi chuyển từ cánh hoa qua hoa tâm. Ngón tay Hựu Ly vẫn đang ve vuốt bắp đùi Duẫn Nhi, sau đó đi tới gần huyệt động, ác ý đẩy ra bụi hoa để phơi bày hoàn toàn hoa tâm màu hồng phấn đã ướt át đến rối tinh rối mù nhằm tạo điều kiện cho một cuộc xâm nhập.
"Ha~ ha~ Đừng... không cần... Ưm." Cơn ngứa càng trở nên dữ dội hơn, và hơi nóng tiếp tục dội vào cơ thể. Xúc cảm khó tả khiến ý thức của Duẫn Nhi có chút hỗn loạn. Cảm giác ngứa ngáy khó chịu khiến nàng phải giãy dụa, khoái cảm mãnh liệt thúc nàng rướn tới muốn đầu Hựu Ly càng kề sát vào mình hơn. Lúc này, Lâm Duẫn Nhi đã chìm giữa bể dục vọng. Môi lưỡi hoạt động khiến hàm Hựu Ly phát đau, cô ra sức lấy lòng người trước mặt, nghe thanh âm khiến người khác mặt đỏ đến mang tai, cô tựa hồ nhận thấy cũng đã đủ. Vách trong trơn trượt đột nhiên rung lên, Duẫn Nhi thẳng lưng kẹp chặt hai chân, Hựu Ly biết đây là dấu hiệu gì, cô dịch người, chóp mũi đè ở xương mu, lưỡi chuyển sang âu yếm đài hoa, ngón trỏ đột ngột đâm vào trong cơ thể Duẫn Nhi.
"Hự a~ nhanh quá, không..." Hựu Ly làm như không nghe thấy, ngón trỏ lui ra, hợp với ngón giữa lần thứ hai thăm dò đi vào. Trống rỗng bên dưới thoáng cái lại được lấp đầy, vách tường bên trong co rút nhanh, gắt gao cắn chặt ngón tay không tha. Hựu Ly vào sâu ra nông, cô lật tay lại, lòng bàn tay hướng lên trên, ngón tay một bên đẩy vào một bên gảy gảy. Miệng cũng không nhàn rỗi, phối hợp với tốc độ trên tay tiếp tục khiêu khích đài hoa. Thế tiến công quá mức mãnh liệt khiến Duẫn Nhi đánh mất lý trí, kích thích ở hai nơi dưới thân làm nàng phát cuồng, nàng hét tên Quyền Hựu Ly, vòng eo khẩn thiết kích động ngón tay, phóng túng đến cực điểm. Cảm giác không tự chủ được lên đến đỉnh điểm, eo cong lên, nhiệt khí phun ra, Duẫn Nhi đến cao trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro