Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Hoa Mạn Y cầm quần áo đứng ở trong phòng tắm, nãy giờ còn chưa dám tin.

Không ngờ nữ nhân kia lại thoải mái mà nhường phòng tắm và bồn tắm lại cho nàng sử dụng, Hoa Mạn Y nằm trong bồn tắm ấm áp, hơi nước mờ mịt lượn lờ, trong không khí tản ra hương thơm nhàn nhạt, biểu cảm nàng có chút hoảng hốt.

Nước ấm trừ trên vòi sen chảy xuống, mỗi ngày trước kia nàng ở nhà đều sử dụng, nhưng từ khi bị xét nhà, bữa ăn bữa bỏ, vấn đề ấm no không thể giải quyết, nhưng lại có chút may mắn vào được Phong Hải, tuy nhiên nếu muốn tắm bằng nước nóng thì phải lấy thùng vào bếp đun, sau đó lại phải tốn sức xách vào phòng tắm.

Cảm giác được nước ấm vây quanh thật tốt.

Hoa Mạn Y thở dài, dùng lòng bàn tay nghịch nước, khuỷu tay còn chưa kịp để xuống thì lại đụng trúng đồ gì đó, nó lách cách rơi xuống từ bên bệ cửa sổ, nàng giơ tay nhặt lên, nghi hoặc mở ra nhìn nhìn.

Hình như là một hộp cao thơm, phía trên có thoang thoảng mùi hoa, cụ thể mùi hương gì thì nàng ngửi không rõ, nhưng hương thơm giống y đúc mùi hương trên người nữ nhân Củng mama kia.

Không nên tốn thời gian suy nghĩ, Hoa Mạn Y gội sạch đầu, thu dọn tốt mọi thứ, tóc ướt bọc khăn lông, mặc áo ngủ chuẩn bị đi ra, "Củng mama , tôi tắm xong rồi."

Nàng lúng túng kêu một tiếng, thấy không có ai trả lời lại, nàng nhấp miệng, dứt khoát mở cánh cửa kính của phòng tắm, mới vừa đi lui tới vài bước, nàng đột nhiên dừng lại.

Ở mép giường, một bóng dáng quen thuộc đang đưa lưng về phía nàng, cô đang cởi ra bộ sườn xám quý giá sang trọng, làm lộ ra phần lưng trắng trẻo mịn màng, đường cong tinh tế mê người, nhưng mà thứ hấp dẫn Hoa Mạn Y chính là ở ngay phần thắt eo có xăm một đóa hoa hồng quyến rũ ma mị, sống động như thật.

Hoa Mạn Y xem ngây người.

"Cô đang nhìn gì ?"

Củng mama không biết đã đi đến trước mặt nàng từ khi nào, sườn xám trên người đã không thấy, ngược lại là thay váy ngủ tơ tằm thoải mái, nữ nhân này thật sự rất thích hút thuốc, chẳng sợ hiện tại cũng như cũ ngậm một điếu, một tay ôm ngực, từ trên cao lười biếng nhìn xuống chính mình, ẩn giấu một cảm giác khó phát hiện được.

Hoa Mạn Y ngửa đầu nhìn cô vài giây, cùng cô đối mắt nhìn nhau, không biết có phải nàng bị ảo giác hay không, đối diện một lúc lâu, nàng sẽ có một cảm giác không chịu nổi, cụ thể chịu không nổi điều gì thì giờ nàng cũng không rõ.

"Muốn hút thuốc à?" Củng Yên theo tầm mắt nàng nhìn đến điếu thuốc cô vừa mới châm không lâu, mày hơi nhếch, đem thuốc lá đưa đến trước mặt Hoa Mạn Y.

"Thử xem ?"

"Tôi...... Tôi không biết hút." Hoa Mạn Y như đang chịu mê hoặc , do dự nhận lấy, đặt ở bên miệng dùng sức hút một ngụm, nàng lập tức sặc ho khan không ngừng, chọc cho nữ nhân trước mặt cười to, mà nàng lại giống như con thỏ nghe thấy tiếng cung bắn vội vàng đem điếu thuốc nhét vào tay của đối phương, hai tay giữ chặt chiếc khăn trùm đầu chạy trốn vào đồng hoang.

......

Nửa đêm, Hoa Mạn Y nằm ở trên giường trằn trọc khó ngủ, lúc thì cảm nhận được dư vị cay nồng còn lại của thuốc lá, lúc thì duỗi tay từ trong chăn ra sờ sờ môi, có phải nàng gián tiếp hôn môi cùng Củng mama không ?

Trước kia nàng cũng từng ăn điểm tâm trong tay mommy như vậy, nhưng chưa bao giờ nàng có ý nghĩ đó là gián tiếp hôn môi.

Còn nữa, Củng mama là nữ nhân, hình như bản thân mình suy nghĩ nhiều quá rồi.

Hoa Mạn Y nghĩ không hiểu, dứt khoát không nghĩ, trước khi ngủ lại nhớ lại những động tác hát múa mới yên tâm đi ngủ.

Mấy ngày kế tiếp, Củng mama vẫn chưa trở về Phong Hải, nói là đi xử lý việc khác, để cho Phương Vũ quản lí nhà ca vũ, đừng để xảy ra việc gì.

"Còn có đường nào khác không ta ?" Hiểu Hiểu nói như thế.

Phương Vũ oán trách búng trán nàng, "Cẩn thận thì thuyền sẽ đi được một ngàn dặm, tốt nhất vẫn nên kỹ tính chút là được."

"Đúng rồi, Mạn Y đâu ?"

Hiểu Hiểu dùng cằm ý bảo nàng nhìn xuống đại sảnh dưới lầu, Phương Vũ thò ra lan can vừa thấy Hoa Mạn Y ở dưới sân khấu, xen lẫn trong đám người không chớp nhìn Thượng Quan Linh biểu diễn trên sân khấu.

Quan Linh là một *vũ nữ dẫn đầu ở Phong Hải, trừ cô ấy ra còn có Bạch Tịnh, Tiết Vấn Nhạn..., tuy nhiên đều không nổi tiếng bằng Phương Vũ, đều được Phương Vũ quản giáo.

* Vũ nữ dẫn đầu: giống như người đội trưởng của một nhóm nhỏ.

"Hai ngày nay con bé Mạn Y bị sao vậy, lại thích xem người khác ca hát nhảy múa ?" Phương Vũ chút nghi hoặc.

Hiểu Hiểu nhún vai, lắc đầu.

Phương Vũ xuống lầu đi đến bên cạnh Hoa Mạn Y, "Mạn Y, gần đây em bị sao vậy? Không thấy em luyện múa, mặc dù hai ngày nay bởi vì Củng mama có việc nên không có kiểm tra, nhưng nếu chút nữa ngài ấy đột nhiên tới kiểm tra thì em tập kiẻu gì. Em còn dám ở đây lười biếng hả ?"

Hoa Mạn Y chống cằm xinh đẹp, quay đầu liếc mắt nhìn Phương Vũ, "Chị Phương, em nhớ động tác rồi, đảm bảo không có lỗi."

Phương Vũ ngậm miệng, nha đầu này quả nhiên còn tập thuần thục nhanh hơn cả nàng, mấy ngày nay đúng là tiến bộ thần tốc.

"Phải rồi chị Phương , khi nào em mới có thể lên sân khấu nhảy múa như bọn họ ?" Đột nhiên Hoa Mạn Y trong mắt sáng ngời, "Chị Phương chị Phương, mọi người đều bảo nhảy múa xong sẽ nhận được tiền phải không chị ?"

"Em hỏi để làm gì? Em còn nhỏ, đừng chỉ nghĩ đến tiền." Phương Vũ oán trách liếc mắt trừng nàng một cái.

"Không phải Củng mama kêu em học nhưng cái kia để em lên sân khấu biểu diễn sao ?"

"Ai nói? Củng mama không nói với chị cho em lên sân khấu biểu diễn, em đừng có tự quyết định." Phương Vũ không yên tâm, lại dặn dò hai câu, "Đến lúc đó Củng mama có trách tội thì đừng kêu chị không nhắc nhở em."

"Dạ."

Xoay một vòng trái đất, thời tiết ở Hải Thành lạnh hơn, đến mức có cả bông tuyết mịn rơi lất phất. Một giấc ngủ dậy trên đường phố đã phủ một tầng tuyết trắng.

Bên đường ra bến tàu, hàng cây liễu chỉ còn thân cây trơ trọi không một chiếc lá, chỉ trong một đêm đã phủ đầy sương trắng. Khi chiều dần tối, đèn điện ven đường chiếu ra ánh sáng vàng ấm, bóng dáng người kéo xe bị chiếu kéo dài ra in trên nền tuyết, trông vừa gầy yếu lại khổ cực.

Nhà ca hát Phong Hải vẫn như cũ náo nhiệt, ngoài cửa có không ít xe hơi nhỏ đậu, các công tử cà lơ phất phơ dáng vẻ thư sinh tri thức, đủ các loại đàn ông của nhiều tầng lớp, già trẻ, nghèo giàu đều đến uống rượu, nghe hát một chút thuận tiện ngắm nhìn cho đã mắt.

Đêm nay là sân nhà của Phương Vũ, nhưng đang hát được một nửa thì nàng đột nhiên té xỉu, đám bạn nhảy vũ nữ nhìn những vị khách dưới sân khấu đang hét to bất mãn, cả đám nhìn nhau không biết phải làm sao.

"Chuyện gì vậy trời ?!"

"Làm gì vậy ? Bố đến đây không phải để xem gái té xỉu, mau nhảy múa cho tôi xem !"

Phương Vũ được người đỡ xuống, sau sân khấu loạn thành một cục, bất đắc dĩ Quan Linh phải ra trấn an mọi người, "Các vị lão gia, hôm nay thân thể chị Phương Vũ khả năng không được khỏe, nếu không như này đi, Quan Linh ở đây hát cho các vị lão gia nghe《 Tường Vi Nơi Chốn Hương 》, được không ạ ?"

"Không cần! Bố đến đây để nghe Phương Vũ hát !"

"Nếu không ra, bố phá nát cái phòng ca hát này luôn !"

Có người đã táo bạo như sấm, cầm lấy bình rượu trên bàn ném vào bên cạnh sân khấu, vang lớn bang một tiếng, mảnh thủy tinh vỡ tung ở dưới sân khấu, ngay lập tức tạo ra một luồng hét chói tai.

Quan Linh chưa bao giờ gặp qua trường hợp như vậy, bị tiếng vang lớn dọa khóc, khóc sướt mướt xuống sân khấu.

Người hầu A Hoa cũng không dám tiến lên gần, nàng chạy đến bên cạnh quầy, cầm điện thoại bàn, vội vội vàng vàng xoay số gọi cho Củng mama.

Xoay số xong lo lắng đợi vài giây, điện thoại được kết nối, micro đối diện truyền đến một giọng nói bình tĩnh "Chuyện gì".

"Củng mama, xảy ra chuyện lớn——" A Hoa nghe được giọng nói của Củng mama, thiếu chút nữa quỳ xuống, "Không biết những vị khách tại sao lại đột nhiên——"

"Kia nam gió thổi tới mát lạnh

Đêm đó oanh đề thanh thanh xướng

Dưới ánh trăng hoa nhi đều đi vào giấc mộng

Chỉ có đêm đó tới hương

Thổ lộ hương thơm

Ta ái này bóng đêm mênh mang

Cũng ái này dạ oanh ca xướng

Càng ái kia hoa giống nhau mộng

Ôm dạ lai hương

Nghe này dạ lai hương

Dạ lai hương ta vì ngươi ca xướng

A a ta vì ngươi ca xướng

Ta vì ngươi cân nhắc

......"

"Gió đêm về, làn hơi mát rượi,

Tiếng oanh ngân trong trẻo canh trường.

Dưới trăng ngà, hoa khép mắt vào mộng,

Chỉ còn hương dạ lai phảng phất ngát bay.

Ta say mê bóng đêm mênh mang,

Say khúc ca oanh vàng trong dạ.

Lại càng say giấc mộng tựa hoa,

Ôm trong tim hương thơm dạ lai.

Hãy lắng nghe, hương dạ lai,

Vì ngươi ta cất tiếng ca,

Vì ngươi ta ngân lên khúc hát,

Vì ngươi ta gửi cả lòng mình."

Tiếng hát thanh thoát uyển chuyển từ trên sân khấu truyền đến, giống như những bông tuyết được soi sáng bởi ánh trăng trong đêm lạnh, dịu dàng êm tai, thấm đậm tim gan. Trong đêm đông này của người vì người trăn trở, vì người nhớ nhung, trong lòng dần tĩnh lại, tiếng ca như chim oanh trong đêm đen đưa ta vào giấc ngủ.

A Hoa nhìn về phía sân khấu, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp ở dưới ánh đèn phát ra ánh sáng, da trắng hơn tuyết, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc kia giống như trong suốt, trơn mềm trắng nõn, cặp mắt đào hoa như đang uống say chứa hương thơm mê hoặc người, chỉ nhìn một cái là đã sa vào.

Dáng người thướt tha muôn vẻ, thậm chí so với các vũ nữ khác còn tinh tế hơn, nếu không phải đã cố kiềm chế thì đã làm người mê muội khó thoát.

A Hoa cầm điện thoại, say say mê mẩn, không biết đầu đối diện đã treo điện thoại từ sớm, tắt cuộc gọi từ lúc nào.

Không biết là tiếng ca làm ổn định tâm người hay là người tự ổn định tâm mình, những người khách dưới sân khấu vốn dĩ đang bực tức lại như bị chế ngự, họ dừng lại hành động ném đồ, từng người ngồi xuống rơi vào trầm mê.

_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro