Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Hoa Mạn Y từ trong nhà ca vũ Phong Hải đi ra, quay đầu lại nhìn bảng hiệu sáng đèn neon lập lòe, trong lòng có chút hụt hẫng, người phụ nữ giống như tú bà kia cũng không phải người xấu, cô ấy cũng không ép nàng trả 1000 đồng bạc.

Cho dù giờ cô ấy không đòi 1000 đồng bạc đi chăng nữa, đối với hoàn cảnh hiện tại nàng cũng không chạy được đi đâu.

Hoa gia đã không còn, daddy mommy bị áp giải đến Nam Thành giam giữ, nếu nàng muốn đến Nam Thanh cũng không có tiền để đi, đường đường là tiểu thư Hoa gia mà lại lưu lạc đến tận đây, thật là buồn cười.

Trời lại mưa, nước mưa ào ào rơi xuống mặt đường, bắn lên chân khiến nàng cảm thấy vừa đau vừa lạnh.

Hoa Mạn Y tìm được một miếu đường bỏ hoang để tránh mưa , ở trên đỉnh đầu nàng, tiếng chuột cùng gián chạy qua chạy lại trên thanh xà ngang, chỗ nào cũng nghe được tiếng kêu chi chi chi.

Nàng theo bản năng chán ghét, nhưng lại không có tư cách gì để ghét bỏ.

Khi trời sắp sáng, trời vẫn xám xịt, trong cơn mờ màng nàng nghe được một âm thanh lạ, nàng hé mắt nhìn qua khe hở của tấm gỗ nát xem thử có việc gì.

"A...... Lão đại, bánh bao ăn ngon lắm...... ngoàm......" Một âm thanh vang lên. Là một giọng nữ vang lên từ chính giữa miếu đường, không thấy rõ bóng dáng cô giá, tóc thì lộn xộn thành một cục, trong tay cầm một cái bánh bao đen thui, ăn như chưa từng được ăn.

Trong mắt nàng chỉ có bánh bao.

Mà trên người nàng bị đè bởi một người đàn ông nhìn lôi thôi lếch thếch, thân thể hắn trông ghê tởm mà lại dơ bẩn đang vặn vẹo không ngừng.

Đại khái là cảnh tượng quá mức tục tĩu, Hoa Mạn Y trừng lớn con ngươi, che miệng, một cảm giác buồn nôn từ trong dạ dày trào ra, nhưng trong dạ dày lại không có thức ăn, nàng nôn khan vài cái, đầu óc nổ bùm bùm, cảnh tượng kia không ngừng kích thích thần kinh nàng.

"Đứa nào?!"

Bỗng nhiên, người đàn ông kia nghe được âm thanh phát ra từ bên trong kêu lên một tiếng, chính tiếng vang làm gián đoạn này khiến dây thần kinh của Hoa Mạn Y căng chặt, nàng a một tiếng, chật vật bò ra từ bên trong, cũng không dám quay đầu lại mà hướng đến cửa chạy ra.

Nàng chạy mãi, chạy qua vài con phố, đến tận khi gió lạnh thổi vào yết hầu làm nàng sắp tắt thở thì nàng mới dừng lại một cách khó khăn, tóc dài rũ hết phía sau lưng, tất cả đều dính giọt mưa phùn ẩm ướt, giống như những viên đường trắng.

Rốt cuộc đi không nổi nữa, nàng ngồi xổm trong một hẻm nhỏ, một bên xoa xoa tay, hà hơi vào để sưởi ấm, một bên nước mắt chảy từng giọt, chóp mũi chua xót, "Hức—— daddy...... mommy...... con mệt quá...... mọi người đang ở đâu...... con rất nhớ mọi người......"

Tết Nguyên Tiêu vừa qua, nhà nhà đều đang cùng ăn những chiếc bánh trôi nóng hổi, trong sân thậm chí còn có thể nghe tiếng trẻ em chơi đùa. Ngõ nhỏ này ở bên cạnh nhà nàng, Hoa Mạn Y ngừng khóc nức nở, ngẩng đầu nhìn về bốn phía, ôm ngực đi ra hẻm nhỏ.

Quả nhiên, đối diện đường lớn chính là dinh thự nhà họ Hoa, chỉ là sự từng huy hoàng từng có giờ đã trở thành hư không, giấy niêm phong màu trắng dán khắp nơi như đang cười nhạo nàng – kẻ đáng thương.

"Hoa Mạn Y ?"

Đột nhiên một luồng âm thanh từ bên cạnh vang lên, làm Hoa Mạn Y giật cả mình, sau khi nàng thấy rõ, mới phát hiện người đang tới nhìn khá quen mắt.

"Mình là Mạc Tử Hạo." Một người mặc áo choàng màu nâu, chân đi giày da, sợi tóc vuốt ngược, trong mắt thiếu niên hiện ra sự bất ngờ, tuy nhiên sau khi đánh giá Hoa Mạn Y, thấy trên người nàng chỉ toàn sự nghèo túng liền thu lại sự bất ngờ khi nãy.

Hoa Mạn Y đem sự cảnh giác giấu ở đáy mắt, thời gian trước, tên Mạc Tử Hạo mặt dày này không biết xấu hổ ở trước mặt nàng tỏ ra bối rối, hoảng hốt, nhưng thật ra là bịa đủ các loại lí do để đến nhà nàng làm khách.

"Mạn Y, chuyện nhà cậu...... Mình có nghe nói rồi." Mạc Tử Hạo thở dài, khi tin tức phát ra, toàn bộ Hải Thành đều xôn xao náo nhiệt, làm sao mà không biết được.

"Cậu bây giờ......" Mạc Tử Hạo muốn nói lại thôi, tựa hồ đang muốn nói trước mấy câu, "Nếu cậu không chê, mình sẽ giúp cậu tìm công việc."

Hoa Mạn Y sờ sờ bụng đang đói meo, " Công việc gì vậy ?"

......

Đứng trước một quán bánh bao, Hoa Mạn Y nhìn nhìn thanh niên bên người, cắn cắn môi, không được tự nhiên mà tiếp mà nhận lấy cái bánh bao thịt mà đối phương mua cho nàng, cảnh ngộ túng quẫn này là lần đầu tiền nàng được trải nghiệm qua, so sách với nhân vật chính ở trong sách giáo khoa ăn nhờ ở đậu nhà người khác còn khó chịu hơn.

"Mạc Tử Hạo, nào tôi có tiền sẽ trả cho cậu." Nàng nhỏ giọng lí nhí nói với hắn.

Nhưng thật ra Mạc Tử Hạo thấy không cần thiết, chỉ là mấy cái bánh bao mà thôi.

"Đi thôi, phía trước chính là quán cơm Duyệt Lai, mình có quen với ông chủ một chút, nhờ chú ấy sắp xếp cho cậu làm việc ở đây chắc mình sẽ giúp được cậu." Mạc Tử Hạo chỉ chỉ tiệm cơm phía trước cách đó không xa, một tòa nhà cao bốn năm lầu, mái cong, bên ngoài dựng bảng hiệu "Quán cơm Duyệt Lai " bốn cái chữ to, rộng lớn, bề thế.

Đây là *cơm lâu số một ở Hải Thành, trước khi Hoa gia còn chưa gặp chuyện, nàng thường xuyên kêu người đi mua vịt quay của nhà họ Trần về ăn.

* Cơm lâu: nhà hàng lớn, nhiều tầng, sang xịn mịn.

Một chiếc xe Ford màu đen từ đường cái đối diện chạy lại đây, dừng lại trước quán cơm Duyệt Lai, không gây ra động tĩnh gì nhưng chỉ chiếc xe Ford kia cũng đủ làm rất nhiều người ghé mắt bàn luận.

Tiểu nhị trước cửa quán cơm Duyệt Lai lập tức đi từ trên cầu thang xuống, gương mặt tươi cười đón chào, ngoài miệng nói thêm mấy lời nịt nọt.

Từ trên ghế điều khiển, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài đi xuống trước, sau khi xuống ông ta lập tức đi đến ghế sau, cung kính mở ra cửa xe, đầu tiên một đôi chân thon dài đập vào mi mắt, giày cao gót kiểu Anh, khoác áo choàng bằng nhung, sườn xám xẻ cao, da dẻ trắng mịn, dáng người thướt tha yêu kiều, mái tóc cũng được uốn theo kiểu Pháp, là kiểu tóc đang thịnh hành nhất bây giờ.

Hoa Mạn Y không quen biết nữ nhân này, tuy nhiên nữ nhân bên cạnh cô ta thì nàng liếc mắt một cái liền nhận ra được.

Là ả tú bà ở nhà ca vũ kia.

Áo gió dài màu đen, dáng người cao gầy nổi bật, tay cầm túi xách Bulgari, so với nữ nhân vừa nãy trông có vẻ thành thục hơn, cô ta đi trước, ông chú trung niên khiêm nhường đi theo sau, sắc mặt lười biếng tự đắc, khí chất trời sinh, điều đó lại làm cho người phụ nữ trẻ đi bên cạnh trở nên lu mờ, kém sắc hơn hẳn.

"Đó là ai vậy ?" Hoa Mạn Y cắn một miếng bánh bao, không chớp mắt nhìn ba người đang đi vào quán cơm.

"Cô ta hả, là *ca cơ nổi tiếng nhất Bách Nhạc Môn, tên là Giang Ngâm."

* Ca cơ: kỹ nữ chuyên ca hát, múa, chơi nhạc cụ ở thanh lâu, nhà ca vũ..

Hoa Mạn Y: "Người còn lại là ?."

Mạc Tử Hạo do dự một chút, tựa hồ khó khăn nói, "Cô ta thì...... Mình chỉ nghe nói ả ta là tú bà của nhà ca vũ Phong Hải, có một chút địa vị, còn những điều khác thì mình không biết."

" Chẳng phải chỉ là tú bà thôi sao ? Một chút địa vị ở đâu chứ ?."

Mạc Tử Hạo gãi gãi đầu, "Nếu ả ta là tú bà bình thường thì tốt rồi, những tên công tử kia sẽ không phải đau đầu như vậy."

"Lời cậu nói có ý gì ?"

"Thì là...... ừmm...... nếu bản thân các ca kỹ trong Phong Hải không đồng ý thì khụ —— dù ai có nói gì đi nữa, cũng không có ai cưỡng ép được bọn họ, bởi vì có vị Củng mama này che chở, không một ai dám làm càn."

Cũng bởi vì như thế, phần lớn thân thể của các cô gái ở Phong Hải đều trong sạch.

" Ý cậu là loại chuyện mà làm ở trên giường sao ?"

Thình lình một câu đem Mạc Tử Hạo sặc một trận, nơi bọn họ đứng không có các anh công tử đi qua, nhiều ít cũng sẽ dính đến, chỉ cần bên ngoài che giấu i kĩ càng, khéo léo, không gây trở ngại là được.

Thật ra, bà nội nhỏ này còn chưa tốt nghiệp xong cấp ba, từ nhỏ được Hoa gia bảo vệ rồi lớn lên, làm sao có thể hiểu được mấy chuyện hoang dâm mua vui này được ? Thậm chí khi nói ra còn không thấy e dè gì.

"Đừng coi tôi giống mấy đứa vô tri, tôi hiểu hết đấy." Hoa Mạn Y không muốn nhớ lại cảnh tượng sáng nay, nó chỉ làm nàng buồn nôn.

Mạc Tử Hạo ngượng ngùng cười một cái, "Hoa Mạn Y, chúng ta đi vào thôi, mình sẽ nói với ông chủ Trần, để chú ấy sắp xếp công việc cho cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro