Chương 30: Xem náo nhiệt
Ba người Vân Thanh Việt đều không phải người có tính tình dông dài, vả lại việc tiếp đón khách nhân hai tông cũng không phải chuyện mới mẻ gì, bởi vậy ba người cũng không có trì hoãn quá nhiều thời gian, đã thương nghị thỏa đáng chính sự.
Thấy chính sự đã nói xong, Tô Hạo nói: "Đã như vậy, chúng ta trước tiên dừng chân ở Nghênh Tiên Lâu này. Bây giờ còn có một hai ngày người của hai tông sẽ tới, chúng ta cũng không phải thường xuyên rảnh rỗi đến thành Huyền Thanh này, nếu sư đệ và sư muội đã có sắp xếp, cũng có thể tự đi. Nếu như trong thời gian đó có gì thay đổi, chỉ cần truyền âm liên lạc là được."
Lời này vừa dứt, Vân Thanh Việt và Bắc Lạc còn chưa nói chuyện, Tiểu Bạch Hổ ở một bên đã gặm xong thịt khô liền dựng thẳng lỗ tai lên —— Nàng còn chưa có quên trước đó Vân Thanh Việt nói muốn mang đi nàng dạo quanh khắp thành, vừa nghe thấy lời này đương nhiên tỉnh táo tinh thần.
Tiểu Bạch Hổ nhảy xuống đất, kêu một tiếng "Grào", còn vẫy tay với Vân Thanh Việt: "Hội nghị xong rồi, chúng ta đi thôi."
Động tác này tỏ ý quá rõ ràng, Vân Thanh Việt đương nhiên xem hiểu, trong mắt có chút bất đắc dĩ. Cũng may Tô Hạo và Bắc Lạc cũng không có khả năng đi so đo với Giam Binh, huống chi đây còn là một con thú con, vì thế Tô Hạo nói: "Giam Binh đã có việc, Vân sư muội cứ đi trước đi."
Mà khác với sự chu đáo của Tô Hạo, Bắc Lại lại mang theo hai phần trêu ghẹo: "Ôi, Giam Binh đây là vội vã đi ra ngoài sao? Thật khéo, ta quen thuộc thành Huyền Thanh này nhất, nếu không ta cũng đi cùng, có thể cùng sư muội dẫn đường cho Giam Binh."
Tiểu Bạch Hổ nghe vậy nhìn cũng chưa thèm nhìn hắn một cái, ghét bỏ cùng làm lơ bộc lộ ra ngoài.
Vân Thanh Việt thấy thế bật cười, trong lòng kỳ thật cũng có ấm áp chảy qua —— Từ trước đến nay nàng không được linh thú yêu thích, đây là lần đầu tiên được thiên vị như vậy. Tuy rằng biểu hiện của Tiểu Bạch Hổ như vậy có chút đắc tội với người khác, nhưng được thiên vị luôn là lòng sinh vui mừng, không đành lòng trách móc nặng nề. Mà dựa theo tính tình của nàng, cũng không thể yêu cầu Tiểu Bạch Hổ như thế nào, càng không có tư cách giáo huấn đối phương.
Nếu đã vậy, Vân Thanh Việt cũng không nói nhiều, tiến lên bế Tiểu Bạch Hổ lên nói với hai người: "Nhị vị sư huynh, ta đi trước."
Bắc Lạc vốn chỉ là nói đùa với Tiểu Bạch Hổ, bị ghét bỏ cũng không có tức giận, mỉm cười xua tay từ biệt với các nàng. Ngược lại là Tô Hạo, hắn nhìn Vân Thanh Việt đi đâu cũng ôm Giam Binh, muốn nói rồi lại thôi một hồi, rốt cuộc cũng không nói ra lời khuyên can.
Đó là thần thú, còn là Bạch Hổ được mệnh danh là Chiến Thần, làm sao ở chỗ Vân Thanh Việt lại nuôi giống như là nuôi linh miêu? Nếu cứ tiếp tục như vậy, nuôi thành thói quen... Thôi, có lẽ là do Giam Binh còn nhỏ, không nên trách móc nặng nề quá nhiều. Dù sao vẫn còn chưởng môn và Chấp Minh Thần Quân, cũng không có khả năng nhìn Giam Binh bị nuôi phế.
Cuối cùng hai người chỉ nhìn theo Vân Thanh Việt ôm Giam Binh rời đi.
Ra khỏi Nghênh Tiên Lâu, bên ngoài là phố xá náo nhiệt, nhưng mà vừa ra đến trước cửa Vân Thanh Việt đã đột nhiên hỏi: "Thịt khô ở đây rất ngon? Nếu ngươi thích, lại mua một chút mang đi cũng không sao."
Rõ ràng, ban nãy khi rời khỏi phòng riêng, Vân Thanh Việt đã nhìn thấy chiếc đĩa được ăn sạch sẽ.
Có lẽ là ăn vụng bị phát hiện có chút cảm giác xấu hổ, Giang Mạch đỏ mặt, cũng may bây giờ lông nàng dày cũng không nhìn ra được. Mà chút cảm giác xấu hổ này rất nhanh đã bị nàng che chắn, sau đó nghĩ nghĩ, thế nhưng gật đầu đồng ý —— Thịt khô đó cũng không biết là được làm từ thịt gì, hương vị lại rất ngon, nàng bất tri bất giác đã càn quét cả đĩa, bây giờ nghĩ lại còn có chút chưa đã thèm.
Có lẽ Vân Thanh Việt thật sự thần giao cách cảm với nàng, nàng vừa phân phó cho tiểu nhị trong tiệm đóng gói thịt khô, vừa nói với Giang Mạch: "Đây là thịt của phong hỏa linh câu, nguyên liệu phụ còn có Thiên Liên Thảo và Linh Tê Quả, ăn cũng có chỗ lợi cho ngươi."
Giang Mạch nghe xong gật gật đầu, nhưng phong hỏa linh câu, Thiên Liên Thảo hay Linh Tê Quả gì gì đó, kỳ thật nàng cũng không biết. Nhưng mà chuyện này lại có liên quan gì đâu? Nàng ôm đùi sư tỷ, sư tỷ có tiền nuôi nàng, vậy là đủ rồi.
Tiểu nhị rất nhanh mang thịt khô mà Vân Thanh Việt muốn đến, nhưng mà không phải một đĩa nhỏ mà là một túi lớn, đủ để ăn vặt thật lâu.
Mà đây chỉ là khởi đầu, sau đó Vân Thanh Việt ôm Tiểu Bạch Hổ rời khỏi Nghênh Tiên Lâu, sau khi ra khỏi tửu lâu đứng đắn này, bên ngoài vẫn còn rất nhiều đặc sản ăn vặt hấp dẫn hổ —— Ra ngoài đi dạo phố còn không phải là mua mua mua và ăn ăn ăn sao? Giang Mạch bây giờ biến thành Bạch Hổ, ăn mặc nàng gần như không cần, thú vui đi dạo phố đương nhiên cũng chỉ còn lại ăn uống.
Vân Thanh Việt vì thế mới biết được, Tiểu Bạch Hổ gần như ăn sương uống gió lúc mới gặp, kỳ thật là một đồ tham ăn.
...
Thành Huyền Thanh rất lớn và phồn hoa, nhất là khi sắp tới đại bỉ của Huyền Thanh Tông và Tam Tông Luận Võ, gần như càng thêm thúc đẩy mức tiêu thụ của thành Huyền Thanh.
Khác với những đại đệ tử như Tô Hạo, Bắc Lạc, Vân Thanh Việt, Huyền Thanh Tông vẫn có nhiều đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn bình thường, tông môn đương nhiên sẽ có phân phát tài nguyên tu luyện, nhưng phân phát đến trong tay mỗi người, lại là không đủ cho bọn họ tu luyện. Vì thế bọn họ thi triển sở trường, hoặc là luyện đan, hoặc là vẽ bùa, hoặc là chế tác trận pháp ra và bán chúng, cố gắng hết sức để có được càng nhiều tài nguyên.
Giang Mạch được Vân Thanh Việt ôm ăn một đường, cho đến khi bụng nhỏ hơi hơi phình ra, rốt cuộc mới có tâm tư phân tâm bởi thứ khác. Vì thế nàng lập tức thấy được đủ loại sạp gian hàng, trong đó có gần một nửa là do các đệ tử của Huyền Thanh Tông bày ra, hơn phân nửa còn lại là của các tán tu đến xem náo nhiệt.
Nghĩ đến những loại tình tiết trong tiểu thuyết, Giang Mạch lập tức nổi lên hứng thú, dùng thịt lót mềm mại dưới móng vuốt vỗ vỗ lên mu bàn tay của Vân Thanh Việt, rồi sau đó hơi mang kích động kêu hai tiếng "Grào" với Vân Thanh Việt.
Vân Thanh Việt vừa thấy là biết nàng cảm thấy hứng thú đối với những sạp nhỏ đó. Dù sao hôm nay nàng mang theo Tiểu Bạch Hổ ra ngoài chính là để chơi, thuận tiện kiếm thêm kiến thức, dứt khoát dừng lại theo tâm ý Tiểu Bạch Hổ. Sau đó Tiểu Bạch Hổ từ trong lòng ngực nàng nhảy xuống, rồi nàng nhìn thấy Tiểu Bạch Hổ đi đến những sạp nhỏ đó với bước đi tự cho là uy phong lẫm liệt của mình, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn kỹ.
Chủ sạp nhìn thấy Vân Thanh Việt đi theo ở phía sau, cũng không có nhiều lời. Chẳng qua bộ lông nổi bật của Tiểu Bạch Hổ vẫn hấp dẫn không ít người chú ý. Sau đó nhìn kỹ, phát hiện linh thú này yếu đến đáng thương, phần lớn đều cho rằng nhận sai nên mất hứng thú. Sau đó những ánh mắt còn lưu lại trên người Tiểu Bạch Hổ phần nhiều là tò mò, tò mò linh thú này thế mà lại giống Bạch Hổ như vậy. Cũng không biết là trời sinh, hay là do con người làm ra?
Giang Mạch mới đầu còn bị nhìn đến có hơi khó chịu, nhưng sau đó dần dần thành quen rồi, trở nên không thèm để ý.
Nàng vừa dựa sát vào nhìn những đồ vật ở trên sạp, vừa nhỏ giọng hỏi hệ thống: "Hệ thống, ngươi nói xem chỗ này có thứ gì tốt không? Ta đọc trong tiểu thuyết, nhân vật chính thường xuyên nhặt được của hời tại mấy cái sạp này, các loại công pháp tiên khí gì gì đó."
Kỳ thật hệ thống cũng đọc qua những tiểu thuyết đó, một hệ thống như nó cũng không cần ngủ, nhàn rỗi tới mức không có việc gì làm bèn sửa sang lại những tài liệu được download và đóng gói trước khi xuyên qua một hồi. Những tài liệu lung tung rối loạn đó cái gì cũng có, các loại kỹ năng sống, công thức nấu ăn chỉ chiếm một phần nhỏ ở trong đó, ngược lại kho tiểu thuyết lại lớn đến mức dọa người. Nó nhàn rỗi rồi nhàn rỗi, dứt khoát đọc, cũng coi như hiểu biết hệ thống văn hóa và hoàn cảnh lớn lên của ký chủ.
Vì vậy, đều giống nhau đọc qua tiểu thuyết tu chân, hệ thống trước tiên đã rà quét những đồ vật trên sạp nhỏ một lần, lúc này mới đúng lý hợp tình nói với ký chủ: "Nhãi con à, làm hổ phải làm đến nơi đến chốn, tiểu thuyết gì đó, đều là gạt người cả!"
Giang Mạch nghe vậy cũng không thất vọng, rốt cuộc nàng là một con hổ, muốn đãi ngộ gì của nhân vật chính?
Đang nghĩ như vậy, một thanh niên mặc y phục đơn giản bỗng nhiên đi tới sạp hàng bên cạnh. Từ góc độ của Tiểu Bạch Hổ tới xem, thanh niên đó liếc mắt một cái liền nhìn trúng một cục đá bình thường ở trên sạp, nhưng lại làm bộ nhìn trúng linh thảo bên cạnh. Sau đó nhìn thấy thanh niên cùng chủ sạp cò kè mặc cả một hồi, cuối cùng mua được linh thảo với giá cả cao hơn thị trường, thuận tiện lấy thêm cục đá kia làm phần thưởng.
Ê ê ê... Kịch bản này quả thật không thể quen thuộc hơn, hay là nàng thật sự gặp được nhân vật chính nhặt được của hời?!
Hệ thống nhìn Tiểu Bạch Hổ mở to hai mắt hổ trong nháy mắt, đoán được suy nghĩ của ký chủ, lại bình tĩnh lên tiếng: "Ký chủ đừng nóng vội, người cứ đứng ở chỗ này, chờ xem đi."
Còn chờ xem cái gì?
Giang Mạch tò mò, nhưng quả thật cũng không vội vã rời đi. Sau đó nàng nhìn thấy thanh niên đó biến mất ở sau dòng người, chủ sạp bên cạnh nhếch miệng, sau đó lật túi, giống như dân lão luyện lấy ra một viên giống y gang cục đá, đặt lên vị trí ban đầu.
Tiểu Bạch Hổ lập tức bừng tỉnh hiểu ra, thì ra vốn dĩ không có nhân vật chính nhặt được của hời gì, chỉ có kẻ ngốc tự cho là nhặt được của hời.
Quả nhiên, tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết, kịch bản trong đời sống hiện thực nhiều hơn so với trong tiểu thuyết... Tiểu Bạch Hổ xem xong náo nhiệt không hề trông cậy vào nhặt được của hời, nhưng quán hàng rong này trong Tu Chân giới, kỳ thật cũng rất thú vị.
Ví dụ như bên cạnh có một sạp nhỏ bán bùa chú, nói rằng đó là Liệt Diễm Phù của mình vẽ tuy là nhị phẩm, nhưng uy lực lại có thể so với tam phẩm. Tuyệt diệu nhất chính là bùa chú của hắn tốt như vậy, nhưng vẫn được bán với giá của bùa chú nhị phẩm. Cho nên đại bỉ sắp tới, các vị đạo hữu trong túi ngượng ngùng không thể bỏ lỡ, mua mười tấm còn được tặng một tấm, quả thật không thể lời hơn.
Giang Mạch nghe nhiều quảng cáo không hề có hứng thú với cái này, thậm chí cảm thấy quảng cáo này quá mức cũ kỹ. Thế mà vẫn có người tin, thật sự đến gần mua mười tấm, sau đó được tặng một tấm bùa cùng loại.
Người kia cầm Liệt Diễm Phù nghĩ nghĩ, cảm thấy trước khi lên sân khấu đại bỉ cũng phải thử uy lực một chút, vì thế đã dùng ngay tại chỗ.
"Phụt" một tiếng, bùa chú hóa thành ngọn lửa, uy lực có lẽ đủ châm một điếu thuốc...
Tiểu Bạch Hổ trực tiếp cười to, kinh động bầu không khí cứng đờ của chủ sạp và người mua, hai người đồng loạt quay sang, dọa nàng theo bản năng lui về sau một bước. Sau đó đụng vào chân Vân Thanh Việt, góc áo màu xanh lướt qua trước mắt, lập tức cho nàng thêm mười phần tự tin.
"Nhìn gì mà nhìn? Ngươi thứ bán hàng giả, còn dám hung dữ như vậy!" Tiểu Bạch Hổ thử nhe răng, hổ ỷ vào nhân thế.
Người sẽ mua và bán bùa chú nhị phẩm, đại khái tu vi cũng chỉ từ Luyện Khí đến Trúc Cơ, đối mặt với một con tiểu linh thú yếu ớt đương nhiên không khách khí, nhưng đối mặt với tu sĩ Kim Đan chỉ cách Nguyên Anh một bước như Vân Thanh Việt thì ngay cả nói cũng không dám nói một câu. Hai người vội vàng nở nụ cười, hậm hực thu hồi ánh mắt, sau đó liếc nhau lại là lửa bay văng khắp nơi.
Người mua muốn trả hàng, người bán không cho trả, hai người một lời không hợp liền động thủ.
Giang Mạch còn muốn xem náo nhiệt, lại bị Vân Thanh Việt ôm lên: "Đi thôi, bọn họ động thủ trong thành, lát nữa thành vệ quân sẽ tới." Sau đó hai người cùng nhau đi ăn cơm tù, hoặc là bị phạt tiền còn nhiều hơn so với bán lá bùa, hoặc là bỏ lỡ đại bỉ.
Nói ngắn gọn, lại thêm hai tên ngốc.
Tiểu Bạch Hổ ngoan ngoãn được ôm đi cũng không có phản kháng, rẽ qua một góc phố lại phát hiện dòng người đều đang tụ tập lại một hướng. Nàng vốn chính là đến xem náo nhiệt, thấy thế vội vỗ vỗ đầu vai Vân Thanh Việt, sau đó chỉ về hướng dòng người tụ tập "Grào" hai tiếng, nàng cũng muốn đi.
Nhưng bước chân Vân Thanh Việt lại hơi khựng lại, hình như có do dự, sau đó cũng không biết nghĩ đến điều gì, vẫn là đi theo dòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro