Chương 70
Lý Lan là bạn thân của mẹ Trịnh Hi Vận, mẹ Trịnh Hi Vận chết hắn cũng vô cùng tiếc nuối. Trước khi Trịnh Hi Vận, hắn ở công ty luôn giữ thái độ trung lập, bây giờ Trịnh Hi Vận về nước, hắn dần nghiên về phía Trịnh Hi Vận, sự thực chứng minh mắt nhìn của hắn không sai, Trịnh Hi Vận so với Trịnh Toàn Phong thích hợp với Trịnh thị hơn.
Trịnh Hi Vận mang theo tư liệu đi tới nhà hàng, Lý Lan đã gọi đồ ăn ngon chờ cô, cô ngồi xuống cùng Lý Lan chào hỏi, lập tức đối với Lý Lan nói: "Chú Lý, con muốn giành lại vị trí quản lý bộ tiêu thụ".
Tròng mắt của cô lóe lên kiên định làm Lý Lan trong lòng hơi động, thở dài nói: "Trước đây mẹ con tìm chú đầu tư cũng là vẻ mặt như vậy, nhìn bà ấy là có thể thấy tương lai của Trịnh thị, nhưng chẳng ai ngờ bà ấy lại qua đời sớm như vậy".
Trong mắt Trịnh Hi Vận nổi lên nhàn nhạt ưu thương, tuy là Trương Hồng Diễm đã bị quả báo, thế nhưng cô vẫn đau lòng. Người như Trương Hồng Diễm, sao có thể cùng mẹ cô so sánh được, hai người hai giá trị tồn tại quả thật là khác nhau một trời một vực.
Lý Lan thấy cả hai người đều buồn bã, cảm thấy không nên như vậy, nhân tiện nói: "Con muốn vào bộ tiêu thụ, có chuẩn bị gì không?"
Trịnh Hi Vận đem tư liệu đưa cho Lý Lan, Lý Lan xem toàn bộ, sắc mặt càng khó coi, tức giận đem tư liệu đập trên bàn cơm, nói với Trịnh Hi Vận: "Quả thực vô pháp vô thiên! Hắn cho rằng Trịnh thị là của mình? Trịnh Toàn Phong quả thực không bằng trước kia, chuyện như vậy xảy ra trong vài năm đầu ông ta mới nhậm chức, bây giờ công ty đã hỗn loạn".
Trịnh Hi Vận trong lòng rùng mình, quả nhiên Trịnh Toàn Phong giỏi che giấu, bọn họ cũng không biết quản lí bộ tiêu thụ tham ô là kế hoạch của Trịnh Toàn Phong, bằng không hắn sao có thể ngồi ở vị trí này lâu như vậy?
Xem xong tư liệu, Lý Lan gật đầu nói: "Chú biết phải làm sao, chuyện này con đừng ra mặt, giải tán bộ đầu tư đã làm con thành cái đinh trong mắt bọn họ, nếu như việc này lại là con ra mặt, bọn họ sẽ mạnh tay với con".
Đôi mắt Trịnh Hi Vận lóe sáng, đối với Lý Lan nói cảm tạ: "Cảm ơn chú Lý" lần này cô liên hệ Lý Lan chính là muốn để ông ấy hỗ trợ, Trịnh Hi Vận và Lý Lan có suy nghĩ giống nhau, nếu như cô tự mình ra tay, ắt sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên mà bọn người của Trịnh Toàn Phong muốn hạ bệ, bọn họ nói không chừng sẽ dùng một ít thủ đoạn cực đoan. Dù sao những người này không phải là không làm qua.
Nhưng nếu là cổ đông ra tay liền bất đồng, bởi vì ... này không chỉ có đại biểu Trịnh Hi Vận cùng bọn họ là khác phương hướng, còn đại biểu quan điểm của một số cổ đông, cái này liền không đơn giản là ân oán giữa hai người, mà là ân oán giữa hai phe phái rồi. Đối với một người động thủ rất dễ dàng, thế nhưng đối với một đám cổ đông động thủ liền không phải chuyện dễ dàng như vậy, mặc cho Trịnh Toàn Phong phách lối đi nữa, cũng cần kiêng kỵ.
Nhưng Lý Lan hành động khiến Trịnh Hi Vận càng cảm động, ông ấy không để Trịnh Hi Vận đứng ra, mà là đem những tài liệu này giao cho vài vị cổ đông giống hắn cũng nghiên về phía Trịnh Hi Vận, sau đó lại triệu tập hai vị cổ đông chỉ quan tầm tiền chứ không quan tâm người trong công ty. Một người bởi vì biết rõ hoàn cảnh của Trịnh Hi Vận muốn giúp Trịnh Hi Vận ra tay, còn một người đơn giản là không thể chịu đựng được có người tham ô. Nhưng vô luận là nguyên nhân gì, quyết định của bọn họ hôm nay đều giống nhau, đó chính là khiến cho kẻ tham ô công khoản bị hạ bệ, để Trịnh Hi Vận ngồi vào vị trí này.
Đạt được hội nghị thông tri, Trịnh Toàn Phong chau mày, gần đây hắn có thể cảm nhận được uy hiếp từ bốn phương tám hướng, hôm nay hội nghị cổ đông không phải giống như trước đây theo ý của hắn, mà là sinh ra một ít ý kiến trái chiều với hắn.
Khi hắn đi tới phòng họp chưa nghe thấy giọng Trịnh Hi Vận, liền thở phào một hơi.
Nhưng một hơi này khi nhìn thấy Lý Lan ném ra tư liệu lần nữa dâng lên, người nọ là quân cờ vô cùng quan trọng của Trịnh Toàn Phong trong công ty, mục đích là giúp hắn vơ vét công khoản, mấy năm bình an vô sự, bây giờ đột nhiên bị đào lên điều này hỏi Trịnh Toàn Phong làm sao có thể tiếp thu?
Nhưng sự thật việc này đã bị cổ đông phát hiện. Trong lòng Trịnh Toàn Phong dần lạnh lẽo, lửa giận toàn thân, nhưng hắn vẫn không thể đem lửa giận đốt tới trên người các vị cổ đông.
"Xem ra Trịnh tổng cũng rất tức giận, lúc đầu xem tư liệu tôi cũng tức giận như ông, cục u ác tính như vậy ở tại công ty, một ngày nào đó công ty sẽ bị hắn đục rỗng" Lý Lan cũng không biết nguyên nhân Trịnh Toàn Phong tức giận, dù sao việc Trịnh Toàn Phong cắn nuốt phần lớn tiền tham ô hầu như không ai biết.
Trịnh Toàn Phong nghe Lý Lan nói, cắn răng nói: "Đúng vậy, người như vậy sao có thể ở lại công ty, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này".
Lý Lan gật đầu "Vậy làm phiền Trịnh tổng rồi, nếu người này bị sa thải, vị trí trống ra, chúng ta có người thay thế..."
Trịnh Toàn Phong hơi hồi hộp một chút, cuối cùng biết rõ mục đích hôm nay Lý Lan tới nơi này, bọn họ đầu tiên là trục xuất quản lí tham ô, kế tiếp bọn họ ủng hộ Trịnh Hi Vận thế vào vị trí này.
Trịnh Toàn Phong gân xanh trên trán lộ ra, hiển nhiên là lửa giận trong lòng sắp chịu không nổi.
Lý Lan thấy hắn như thế, hơi uyển chuyển: "Trịnh tổng, người quản lý kia ở bộ tiêu thụ tôi đã thấy qua, xe hắn chạy còn tốt hơn xe của ông, đeo tất cả các loại đồng hồ xa xỉ, tôi cũng không hề hoài nghi hắn, dù sao trong công ty cũng có không ít người ở ngoài có tài sản khác, có chút tiền cũng là hợp tình hợp lý, nhưng có lần trong lúc vô tình tôi nghe hắn gọi điện thoại cho một người, nói đến tiền tham ô của công ty, lúc đó tôi mới tìm người điều tra hắn".
Lý Lan lời này đã làm vấn đề về tên quản lý bộ tiêu lớn thêm không ít, hy vọng Trịnh Toàn Phong không để mắt quá nhiều ở trên người Trịnh Hi Vận. Nhưng ông ấy lại không biết mình chó ngáp phải ruồi, Trịnh Toàn Phong nghe xong trong lòng rùng mình, cho rằng Lý Lan đang âm thầm chỉ vào hắn, bóng gió là Lý Lan đã biết hắn và quản lí bộ tiêu thụ có một vài việc mờ ám.
Trịnh Toàn Phong tâm trầm xuống, khóe miệng vung lên một nụ cười cứng ngắc, đối với Lý Lan nói: "Ông không phải mới vừa nói có một người được chọn sao? Người đó là ai?"
Lý Lan vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ Trịnh Toàn Phong lại tự mình hỏi vấn đề này, Lý Lan cẩn thận nói: "Tôi cảm thấy tiểu Trịnh rất hợp".
"A Vận?" Trịnh Toàn Phong tiếp tục cười nói: "Vị trí này cần người chịu khó, nó còn trẻ, đúng là cần phải rèn luyện thêm".
Lý Lan khó tin nhìn Trịnh Toàn Phong: "Ông cũng nghĩ như vậy, vậy để nhân sự thông tri a Vận trực tiếp tới bộ tiêu thụ nhậm chức! Còn có quản lí bộ tiêu thụ hiện tại..."
Trịnh Toàn Phong nói: "Người này tôi sẽ xử lý".
Trịnh Hi Vận lúc nhận được tin so với Lý Lan còn bất ngờ hơn: "Hắn cứ như vậy đồng ý?"
"Đúng vậy, đồng ý rất thoải mái, bất quá sắc mặt của hắn ngược lại thật khó coi, có lẽ là có nguyên nhân bất đắc dĩ!" Lý Lan nói.
Sau đó Trịnh Hi Vận liền chú ý động thái của Trịnh Toàn Phong, cô lập tức phát hiện Trịnh Toàn Phong lại giúp tên quản lí bộ tiêu thụ kia làm thủ tục xuất ngoại.
Trịnh Hi Vận giờ mới hiểu được, Trịnh Toàn Phong dựa vào người này ngốn rất nhiều tiền, nếu người này giao cho bọn họ xử lý, xác định là vô tù, Trịnh Toàn Phong có đủ sức che đậy cho hắn hay không còn không dám chắc chắn. Cho nên Trịnh Toàn Phong lui một bước, mặc dù cô ngồi trên vị trí quản lí bộ tiêu thụ này sẽ làm hắn khó chịu, nhưng ít nhất cũng có thể che đậy chuyện hắn phạm tội.
Nhưng mà chuyện vui không chỉ một cái này.
Trịnh Hi Vận cứ nghĩ đi làm sẽ bị làm khó dễ, chỉnh đốn bộ tiêu thụ cần chút thời gian. Nhưng khi cô đi vào bộ tiêu thụ, chứng kiến hoàn cảnh làm việc chỉnh tề, chứng kiến nhân viên công tác tích cực, chứng kiến các nhân viên này lễ độ chào cô, Trịnh Hi Vận có chút hoài nghi mình đi vào không phải lãnh địa của Trịnh Toàn Phong.
Lúc Triệu Diệc Trình từ trong phòng đi ra, cười với cô, Trịnh Hi Vận mới hiểu được, thì ra hết thảy là nhờ người này ở đây. Năng lực của Triệu Diệc Trình ở đời trước cô đã nghe qua, nhưng đời này chân chính cảm thụ mới hiểu được cái gì gọi là nhân tài chân chính.
Cô có thể xác định, người này có thể đạt tới độ cao không chỉ dừng ở một bộ tiêu thụ đơn giản như vậy. Người như vậy, ở bất cứ đâu cũng sẽ tỏa sáng.
Bộ tiêu thụ Trịnh Hi Vận vào hết sức dễ dàng, thế chân vô cùng nhanh. Sau đó cô sẽ lập tức tham gia vào dự án mà Triệu Diệc Trình đang thực hiện, đó là dự án bất động sản ở thành phố S. Mỗi tấc đất ở thành phố S bây giờ có giá rất cao, nhà ở cũng rất đắt, mặc dù phần lớn người kêu đắt, mua không nổi, nhưng thị trường của nó vẫn giữ vững.
Lúc Trịnh Hi Vận nói cho Mục Thanh cô phải đi công tác, Mục Thanh gần như xù lông, đè cô xuống giường: "Bây giờ chúng ta vừa mới cưới! Lúc này em lại muốn đi công tác, hơn nữa thời gian là trọn một tháng! Sao lại nhẫn tâm bỏ lại tôi!"
Mới cưới cái quỷ gì! Đã kết hôn hơn nửa năm rồi còn kêu mới cưới?
Trịnh Hi Vận ở trong lòng nhổ nước bọt, lại không dám lên tiếng, dù sao Mục Thanh nổi điên cũng rất đáng sợ.
Mục Thanh hôn mạnh cô một cái, bất mãn nói: "Mở miệng a, em có bản lĩnh đi công tác, vậy cũng có bản lĩnh mang tôi đi cùng!"
Trịnh Hi Vận đùn đẩy: "Nếu như cô muốn đi tôi cũng không cản, chủ yếu là công việc của..."
"Tôi rảnh!" Mục Thanh hừ lạnh một tiếng, lập tức đứng dậy gọi điện thoại.
Trịnh Hi Vận ngồi dậy, nhìn cô sắp xếp công việc ngăn nắp thoả đáng, nghe cô nghiêm túc giáo huấn nhân viên, đột nhiên cảm thấy hài hước lại thích thú, nếu lúc đi công tác mang theo Mục Thanh, hình như cũng không tệ!
Ngày kế Trịnh Hi Vận lên công ty phía sau lại đi theo một người, mái tóc ngắn được uốn nhẹ nhàng, nhìn mất trật tự nhưng lại có một vẻ đẹp khác biệt, quan trọng là người này tướng mạo xinh đẹp, phong thái quyến rũ.
"Là Mục Thanh!" có nhân viên hay xem chương trình tạp kỹ nhận ra Mục Thanh, phòng làm việc trở nên kích động, bọn họ đều cho rằng đây là người phát ngôn cho dự án lần này.
Cho đến khi Trịnh Hi Vận đứng trong phòng làm việc, giới thiệu với, mọi người: "Mọi người chú ý một chút, đây là nhân viên thời vụ của công ty chúng ta, trợ lý của tôi, Mục Thanh".
Nhân viên thời vụ... Trợ lý...
Hai cái từ này cùng cái kia ở trên TV tổng tài thần bí của công ty giải trí hoàn toàn không liên quan gì nhau, lẽ nào người bọn họ thấy là một kẻ giả mạo?
Nhưng Mục Thanh sao mà làm giả được, cô chỉ là không muốn tách ra với người yêu, cố chấp cho rằng hai người hiện tại đang ở thời kỳ tân hôn, không nên xa nhau, cho nên chỉ có thể đi theo Trịnh Hi Vận.
Trịnh Hi Vận đã từng biểu thị chính mình không muốn mang theo người rảnh rỗi đi công tác, như vậy sẽ ảnh hưởng hiệu quả làm việc của cô.
Mục Thanh lúc đó biểu thị: "Ai nói tôi là người rảnh rỗi? Tôi là trợ lý của em nha! Chúng ta có thể diễn một bộ < bá đạo tổng tài thích tôi >, còn có thể làm vô số lần ở phòng làm việc".
Trịnh Hi Vận mặt không thay đổi nhìn cô: "Tôi từ chối"
Nhưng cuối cùng Mục Thanh dùng công phu trên giường của mình đánh bại Trịnh Hi Vận, trở thành trợ lý thời vụ của Trịnh Hi Vận, đồng thời biểu thị sẽ không ngừng cố gắng, tranh thủ phát huy hào quang nhân vật chính của < bá đạo tổng tài thích tôi >, đồng thời hoàn thành vô số lần làm việc ở văn phòng.
Editor: Còn làm gì thì ai nấy tự đọc tự hiểu, để lâu đọc lại hai khứa vẫn gà bông như ngày nào =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro