Chương 69
Mục Thanh sớm đã đem cửa phòng nghỉ hơi mở ra, nghe tiếng bước chân của Trịnh Hi Vận, Mục Thanh liền đi tới trước cửa mở cửa, mắt cười oánh oánh nhìn Trịnh Hi Vận, lập tức giang hai tay ra đối với Trịnh Hi Vận nói: "Tới, ôm một cái"
Trịnh Hi Vận chẳng biết tại sao đột nhiên quay đầu, mấy người sau lưng kinh dị ánh mắt rơi ở trong mắt cô, Trịnh Hi Vận nhìn thẳng bọn họ, mấy người này lập tức xoay người đi, ngay cả cố ý che giấu đều quên.
"Bọn họ đã biết" Mục Thanh nói, Trịnh Hi Vận quay đầu, Mục Thanh áy náy nói với cô: "Tôi đã xử lý rồi, nhưng không có cách nào khác đem ký ức trong đầu bọn họ xóa."
"Không có việc gì, sớm muộn gì đều sẽ biết" Trịnh Hi Vận đi vào phòng nghỉ, nhìn Mục Thanh mắt lóe sáng, tràn đầy phấn khởi đem chuyện ở công ty ngày hôm nay nói cho Mục Thanh.
"Em giỏi quá nha! Bảo bối em thực sự là quá tuyệt vời!" Mục Thanh nghe được mê li, cô thích Trịnh Hi Vận, có thể ban đầu là bởi vì gương mặt này, nhưng theo thời gian, mọi thứ của Trịnh Hi Vận đều để lại ấn tượng trong lòng cô, sâu tận xương tủy.
Mục Thanh tới gần Trịnh Hi Vận, ôm cô nói: "Tôi lúc đầu không nên tiếp nhận cái công ty này, tôi hẳn là đi công ty của em nhận lời mời, cho em làm phụ tá, như vậy thì mỗi ngày đều thấy em đối với người khác toả ra nữ vương khí độ!"
Trịnh Hi Vận bất đắc dĩ nhìn Mục Thanh, thực sự không hiểu lòng của người này nghĩ gì, sau đó cô nghiêm trang đối với Mục Thanh nói: " Mục Thanh, tôi phát hiện..."
"Chờ đã!" Mục Thanh cắt đứt cô "Em kêu tôi cái gì?"
Trịnh Hi Vận hơi mở miệng, lại nhắm lại.
Mục Thanh như là bắt lại cái đuôi của cô, đắc ý hừ hừ, giơ tay lên nhẹ nhàng nắm cằm Trịnh Hi Vận, nhếch khóe miệng làm ra kiểu tà ác: "Đôi ta đều kết hôn lâu như vậy, em lại còn gọi Mục Thanh? Sao em không gọi tôi Mục tiểu thư luôn đi?"
Trịnh Hi Vận bị cô bức bách, hơi có chút không thích ứng, cô muốn tránh thoát tay Mục Thanh bóp ở cằm, Mục Thanh lại thiêu mi trầm khuôn mặt, nhẹ giọng hừ nói: "Hửm?"
Trịnh Hi Vận cũng chẳng biết tại sao, cứ như vậy cứng lại rồi, sau đó cô lấy lại khí thế, đương nhiên nói: "Mục Thanh là tên của cô, tôi không gọi Mục Thanh vậy gọi tên gì?"
"Gọi Thanh Thanh nha, người nhà tôi đều gọi tôi như vậy." Mục Thanh cũng đương nhiên đáp trả cô.
Trịnh Hi Vận lại nhất thời không gọi được. Cô từ nhỏ đã là như thế, đối với người gần gủi phương thức biểu đạt không ở xưng hô, tựa như cùng Chương Nghệ, cô cũng là gọi thẳng tên. Hiện tại Mục Thanh muốn cô nói ra hai chữ Thanh Thanh, đối với cô mà nói quả thật có chút trắc trở.
Mục Thanh thấy cô không mở miệng, đột nhiên hôn tới, nụ hôn này tới hung mãnh, hôn Trịnh Hi Vận sắp tắt thở! Một miếng dưỡng khí cuối cùng bị Mục Thanh cướp đi, Trịnh Hi Vận mới được thả ra.
Giờ khắc này Trịnh Hi Vận cảm giác mình như là gặp đói khát bạch cốt tinh, mà bạch cốt tinh bây giờ còn nắm cằm của cô, khí thế hung hăng nói: "Honey a Vận, nhanh mở miệng à, nếu không... Tôi sẽ ở chỗ này..."
Trịnh Hi Vận chợt trợn to hai mắt, cô hôm nay là đến báo tin vui, làm sao lại biến thành như vậy. Mục Thanh nói vẫn còn đọng lại trong lòng, làm cho hai má cô đốt màu đỏ bừng.
Mục Thanh làm bộ lại muốn hôn cô, Trịnh Hi Vận vội vã nhắm mắt lại, thỏa hiệp nói: "Thanh Thanh..."
Mục Thanh sửng sốt, sau đó ở khóe miệng cô nhẹ nhàng hôn một cái, nhẹ giọng đáp: "Ừ"
Thật đơn giản một chữ, Trịnh Hi Vận cảm giác toàn thân như có điện lưu xuyên qua, nổi da gà nổi lên một thân.
Mục Thanh nói được thì làm được, thả Trịnh Hi Vận, sau đó ở cằm cô nhẹ nhàng xoa hai cái, đau lòng nói: "Đỏ, tôi hạ thủ quá nặng."
Trịnh Hi Vận trừng cô.
Mục Thanh tiếp lấy lời nói ban đầu: "Em nói em mới phát hiện tôi làm sao?"
Phát hiện cô có khí chất làm S, nhưng là bây giờ chính mình mới vừa bị cô ta khi dễ, lời này nói làm sao cũng không có sức thuyết phục.
Trịnh Hi Vận không muốn lại nói đề tài như vậy, miễn cho Mục Thanh lại nổi điên. Vì vậy cô nói với Mục Thanh: " Tuyên truyền Điện ảnh tôi khả năng không có biện pháp cùng làm với cô"
"Ân, tôi biết, vốn là không muốn để cho em mệt như vậy" Mục Thanh cho Trịnh Hi Vận lột quả quýt: "Tôi chỉ muốn em mỗi ngày ở nhà ngủ thẳng giấc, đếm tiền tôi kiếm được, những chuyện khác toàn bộ giao cho tôi"
Trịnh Hi Vận xé quả quýt: "Tôi cũng không muốn làm chuyện như vậy, tôi cũng có lý tưởng và mục tiêu của chính mình"
Hoàn toàn chính xác, đây cũng là chỗ Mục Thanh thưởng thức nhất ở Trịnh Hi Vận. Trịnh Hi Vận sống vô cùng độc lập, cô không cần dựa vào bất kỳ kẻ nào là có thể ở trong xã hội sống rất thoải mái, cô cần chính là một cái người cùng cô sống bình đẳng, mà không phải nhìn như đưa cô thả ở nhà bảo vệ tốt, lại không tôn trọng cô.
Nhưng Trịnh Hi Vận cũng hiểu ý của Mục Thanh, cô nhìn Mục Thanh, ánh mắt ôn nhu: " Mục Thanh, cô cũng có lý tưởng và mục tiêu của cô, tôi cũng hy vọng cô có thể thực hiện lý tưởng của cô "
Trịnh Hi Vận vừa dứt lời, Mục Thanh hai tròng mắt lóe sáng, chợt đem Trịnh Hi Vận gục ở trên ghế sa lon, kích động hôn lên môi của cô.
Mục Thanh có lý tưởng, có thể cha mẹ anh trai của Mục Thanh đều quên, Mục Thanh muốn đi Tây Tạng, năm ngoái nửa đường thất bại, tuy là cô vô cùng cảm kích lữ hành thất bại để cô gặp được Trịnh Hi Vận, nhưng trong lòng cô lý tưởng vẫn như cũ là không đổi.
Nàng bỏ xuống cameras, bỏ xuống điếu thuốc lá, buông xuống thơ ca cùng viễn xứ, buông xuống khao khát nhân văn, dấn thân vào thế tục. Cô không hối hận, nhưng không có nghĩa là cô về sau sẽ không theo đuổi nữa. Trong lòng Mục Thanh là có kế hoạch, nhưng cô không ngờ Trịnh Hi Vận lúc này nói ra.
Vừa hôn xong, Mục Thanh đối với Trịnh Hi Vận nói: "Nếu như không phải em không muốn, tôi thật muốn ở chỗ này ăn em."
Trịnh Hi Vận môi sắc thủy nhuận, sắc mặt đỏ tươi, nhìn Mục Thanh ôn nhu cười nói: "Tôi đây thực sự là rất cảm tạ cô "
Trịnh Hi Vận đến đài truyền hình cũng chính là vì nhìn Mục Thanh một cái, sau đó Mục Thanh muốn thu tiết mục, cô ở đài truyền hình ngược lại lãng phí thời gian, cũng làm Mục Thanh không còn cách nào tĩnh tâm làm tiết mục.
Lúc rời đi Mục Thanh hết sức không bỏ, theo thật sát Trịnh Hi Vận phía sau sắp trình diễn đưa tiễn ngàn dặm.
Trịnh Hi Vận ra cửa lần nữa thấy những người đó ánh mắt khác thường, cho dù bọn họ có cố ý che giấu, nhưng bởi vì công lực không đủ vẫn bại lộ.
Mục Thanh khẽ nhíu mày, nói: "Những người này thực sự là phiền phức "
"Không sao" Trịnh Hi Vận đi tới cửa sảnh, quay đầu nhìn về phía Mục Thanh, nhìn bộ dạng cô bực bội. Trịnh Hi Vận đột nhiên trong lòng hơi động, ở trước mặt mọi người khuynh thân về phía trước ở trên môi Mục Thanh nhẹ nhàng hôn một cái, thừa dịp Mục Thanh ngây người, nhẹ nhàng đẩy cô ra, trong mắt ý cười ôn nhu: "Buổi tối sẽ không đón cô, cô tự mình về "
Đợi thân ảnh Trịnh Hi Vận biến mất ở trước mắt, Mục Thanh cái này mới phản ứng được vừa rồi chính mình bị Trịnh Hi Vận hôn, hơn nữa còn là ở trước mặt nhiều người như vậy. Cô bây giờ kích động đến muốn vòng quanh trong sảnh!
Quay đầu xem thấy mọi người so với cô còn kinh ngạc hơn, Mục Thanh tâm tình hết sức tốt, nhướng mày đắc ý nói: "Được rồi, các người đừng quá ghen tỵ, nhanh yêu đương đi!!"
Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng mọi người lập tức lạc đạn, bọn họ đột nhiên cảm thấy hai nữ nhân nói yêu thương dường như cũng không có cái gì, cùng tình lữ bình thường không có khác nhau mấy, cũng chính là ôm ôm hôn hôn đẹp đẽ tình yêu.
Bất quá, đẹp đẽ tình yêu đều tuyệt chủng! Các ngươi không biết đẹp đẽ tình yêu mau tan rã a! Đây là độc thân cẩu trong lòng kêu rên.
Trịnh Hi Vận buổi chiều trở lại Trịnh thị, bây giờ địa bàn của cô như cũ ở chỗ này, có một số việc cô không tiện ở tổng công ty nói rõ.
Dư Hạ Hề vừa nhìn thấy cô liền hai mắt sáng lên, sùng bái nói: "Tôi nghe nói chuyện của Trịnh tổng ở tổng công ty! Trịnh tổng cô quá ngầu! Thực sự giải tán bộ ngành kia!"
Trịnh Hi Vận cười nhìn hắn "Anh bây giờ là giám đốc của công ty, sao còn gào thét như vậy?"
Dư Hạ Hề lập tức thu hồi nụ cười, đứng đó dáng vẻ ưu nhã khí thế phóng khoáng, thanh âm lạnh lùng mang theo một tia thân cận: "Tốt Trịnh tổng, cô xem như bây giờ có thể chứ?"
Trịnh Hi Vận gật đầu mặt mày vui vẻ, cười nói: "Ân, không sai."
Dư Hạ Hề nói them: "Trịnh tổng, tư liệu cô muốn tôi đã để ở trên bàn làm việc, chờ cô phê duyệt"
Trịnh Hi Vận đi tới phòng làm việc, đẩy cửa ra đi tới bàn làm việc, sau đó cầm lấy tư liệu trên bàn nhìn.
Trước khi tiến vào tổng công ty, cô đã lập kế hoạch phải thế nào từng bước cầm lấy tất cả mọi thứ thuộc cô, giải tán bộ đầu tư chỉ là bước đầu tiên, sau đó Trịnh Hi Vận phải làm là thâu tóm bộ tiêu thụ, đem thị trường công ty nắm trọn ở trong tay mình.
Vì bước này, trước khi vào công ty cô đã bắt tay vào điều tra bộ tiêu thụ. Sở dĩ chọn bộ tiêu thụ, là bởi vì quản lí bộ tiêu thụ là người của Trịnh Toàn Phong, ông ta hàng năm được Trịnh Toàn Phong bày mưu tính kế, không biết đã giúp Trịnh Toàn Phong mò bao nhiêu tiền.
Cổ phần của Trịnh Toàn Phong ở công ty ít lại càng ít, mặc dù có thể trụ cho tới bây giờ vị trí tổng tài, một là Trịnh Gia Lăng chống đỡ, hai là hắn thật có chút tài năng. Nhưng bởi vì cổ phần của hắn rất ít, cuối năm chia hoa hồng cũng không nhiều lắm.
Hắn làm sao mà chịu được địa vị mình tân tân khổ khổ giành lấy, tiền lời lại đưa vào túi của người khác? Cho nên Trịnh Toàn Phong liền đem nhân lực của mình xếp vào bộ tiêu thụ, dựa vào bộ tiêu thụ rút được số tiền lớn, sau đó lại đem tiền đi rửa, liền như thế thần không biết quỷ không hay tư tàng tài sản lớn.
Trịnh Hi Vận sao có thể dễ dàng tha thứ hắn làm như thế, bây giờ bộ tiêu thụ có Triệu Diệc Trình để mắt, cô có thể nhanh chóng có được tin tức mình muốn. Đây cũng là nguyên nhân cô từ bộ tiêu thụ hạ thủ.
Nhưng mà phần tài liệu này vẫn không hoàn mỹ, nó chỉ có thể chứng minh quản lí của bộ tiêu thụ tham ô tiền từ công ty, nhưng không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh Trịnh Toàn Phong có dính đến việc này.
Trịnh Hi Vận biết được việc này cũng là trước khi xuất ngoại vô ý nghe được Trịnh Toàn Phong lúc nói chuyện điện thoại tiết lộ, cái này cũng không thể coi là chứng cứ.
Trịnh Hi Vận đem tư liệu đặt lên bàn, thầm nghĩ: Quên đi, hắn vốn là cáo già, cũng không cầu hiện tại có thể lật đổ hắn, từng bước một làm đến nơi đến chốn mới là phương thức an toàn nhất.
Trịnh Hi Vận lập tức cầm điện thoại di động lên, gọi cho Lý Lan: "Uy, Chú Lý, con là Trịnh Hi Vận, con có chuyện muốn nhờ chú giúp"
"Ân, Con không tiện nói trong điện thoại sao?" Lý Lan phảng phất có dự cảm, nói thẳng: "Chúng ta hẹn ở nhà hàng gặp mặt! Chỗ lần trước"
"Được" sau đó hai người cúp điện thoại. Trịnh Hi Vận nhìn tư liệu trước mắt trong lòng hơi kích động, lúc này cô sẽ không xuất thủ, nhưng vẫn chắc chắn thu được kết quả cô muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro