
Chương 8
Chương 8
Đường Triều Vũ vội vàng thu dọn, cầm lấy túi của mình chuẩn bị ra ngoài. Ngay khi nàng đóng cửa và liếc nhìn đồng hồ theo thói quen, cả người nàng sững lại tại chỗ. Lúc này đồng hồ hiển thị 7:42.
Đường Triều Vũ nhìn chằm chằm vào đồng hồ. Chiếc đồng hồ này tuy cũ nhưng nàng đã so sánh với đồng hồ báo thức của mình trong nhiều lần lặp lại, nó rất chính xác. Trước đây mỗi lần ra ngoài nàng đều xem giờ, nhanh nhất cũng phải tám giờ mới có thể ra khỏi nhà.
Một ý nghĩ ập đến, Đường Triều Vũ thậm chí không kịp nghĩ đến việc đang vội, nhanh chân mở cửa chạy vào nhà, chạy thẳng đến chỗ đồng hồ báo thức.
7 giờ 43 phút, thời gian nàng quay lại đã được đẩy lên sớm hơn.
Đây là điều chưa từng xảy ra trong những vòng lặp trước.
Đường Triều Vũ rối bời, nhưng việc thời gian được đẩy lên sớm hơn thì có thể đem lại thay đổi gì cho vòng lặp này không? Và tại sao lần này thời gian lại được sớm hơn? Là ngẫu nhiên, hay là do đã kích hoạt một cơ chế nào đó?
Đường Triều Vũ không biết.
Nhưng lúc này có một điều nàng rất rõ, nàng không thể lãng phí thời gian nữa. Một khi được sống lại sớm hơn, những việc nàng có thể làm cũng sẽ nhiều hơn. Nghĩ đến đây, nàng vội vàng xuống lầu.
Thời gian bị lệch đi, Đường Triều Vũ hoàn toàn không phải lo sẽ gặp người đàn ông nhảy lầu. Nàng bước ra khỏi khu nhà, đứng ở cổng một lúc, ánh mắt nhìn về con hẻm từng chạy qua, sắp xếp đại khái lại tuyến đường mình sẽ đi.
Lần này Đường Triều Vũ vẫn làm theo cách cũ, đi mua ít đồ ăn, vì đi sớm nên lần này trong cửa hàng không có ai. Nhưng không biết có phải vì không có khách mà lần này bà chủ cửa hàng lại chủ động chào hỏi nàng, còn giới thiệu cho nàng ba loại thực phẩm nén với mức giá khác nhau.
"Loại này giá cao nhất, nhưng đầy đủ năng lượng, đặc biệt thích hợp để bổ sung thể lực, nhất là khi tiêu hao nhiều thể lực, ăn một gói có thể duy trì 6 tiếng. Hai loại kia, chỉ duy trì được 4 tiếng và 2 tiếng."
Đường Triều Vũ nghe bà chủ nói, luôn cảm thấy lời cô ấy nói có gì đó không đúng, theo bản năng hỏi: "Bây giờ trên bao bì thực phẩm còn ghi chính xác thời gian duy trì nữa sao?”
"Đúng vậy, cô xem trên bao bì đều có mà. Cô muốn loại nào?" Bà chủ cửa hàng này trông khoảng hơn ba mươi tuổi, trên mũi có chút tàn nhang nhỏ, làn da lúa mì khỏe khoắn, đồng tử màu nhạt, mái tóc dài ngang vai hơi xoăn, trông rất gọn gàng và tươi tắn.
Tiền bạc lúc này sẽ nhanh chóng mất đi tác dụng, Đường Triều Vũ không suy nghĩ nhiều, đều chọn những loại đắt nhất.
Muốn sống sót trong tận thế, vũ khí là thứ không thể thiếu, cho dù bây giờ Đường Triều Vũ chỉ là kẻ yếu kém, nàng cũng không định từ bỏ.
Khi nàng đến nơi thu mua phế liệu đặt câu hỏi tương tự lần nữa, sư phụ Mã vẫn tìm ra cây đao cũ đó đưa cho nàng.
Trước khi đi, Đường Triều Vũ hỏi thêm: "Sư phụ Mã, ông còn vũ khí nào tiện dụng nữa không? Tốt xấu gì cũng được, miễn là nó chắc và có sát thương là được."
Ban đầu Đường Triều Vũ chỉ ôm tâm lý thử xem sao, nhưng lần này tuy sư phụ Mã không trả lời ngay, còn dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm nàng, nhưng cuối cùng ông ta lại quay người đi vào căn phòng phía sau.
Lúc quay ra, ông ta ôm theo một bao bố, đổ tất cả mọi thứ trong túi ra trước mặt Đường Triều Vũ.
"Đều ở đây hết, tự chọn đi. Nhưng những thứ này đa phần được đúc lại từ thép phế liệu, chất lượng không tốt, chắc không dùng được lâu đâu."
Đường Triều Vũ trợn tròn mắt nhìn dao bổ dưa, mã tấu, đủ loại dao găm, dao bầu cùng với đủ loại dao nhọn chất đống lộn xộn trên mặt đất, mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại. Nàng thậm chí muốn túm lấy sư phụ Mã hỏi ông ta, tại sao trước đó không nhắc đến, chẳng lẽ chỉ vì nàng không hỏi thôi sao?
"Sư phụ Mã, tại sao lúc đầu ông không lấy những thứ này ra?" Đường Triều Vũ luôn cảm thấy có gì đó không đúng, không nhịn được hỏi.
Nghe vậy, sắc mặt sư phụ Mã vẫn thản nhiên: "Trong thế giới này, dân thường muốn phòng thân, thì cây đao cũ kia là đủ rồi. Cô đã lấy nó rồi mà vẫn hỏi thêm, vậy nghĩa là cô không phải dân thường nữa. Mà đã là khách, đương nhiên tôi phải đáp ứng nhu cầu của cô."
Đường Triều Vũ nghe xong lại cảm thấy rất khó hiểu, nàng không hiểu lắm?
"Dân thường không phải là khách sao?"
Sư phụ Mã nhìn nàng, ánh mắt hơi hờ hững, chỉ nói: "Lấy không?"
Thái độ này, rõ ràng là không định nói thẳng.
Đường Triều Vũ nhìn đồng hồ, lục trong đống đó ra hai cây đao dài trông khá ổn, nhưng giá lại cao quá đáng, số tiền còn lại trên người nàng chỉ đủ mua một cây.
Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể lùi một bước, chỉ chọn một cây đao dài.
Ngay khi Đường Triều Vũ chuẩn bị rời đi, nàng lại nhìn thấy một con dao gấp màu đen có kiểu dáng rất độc đáo trên mặt đất. Đường Triều Vũ cầm lên xem, ngay khi nàng nắm lấy vỏ dao thử vung một cái, hai mảnh vỏ dao gập lập tức bung ra, lưỡi dao ở giữa theo đó bật thẳng ra, suýt cắt vào tay Đường Triều Vũ.
Đường Triều Vũ giật mình, lập tức dùng lực ngược lại, hai vỏ dao lập tức khép lại, lưỡi dao sắc lạnh, nàng khẽ xoay cổ tay, một tia sáng lạnh lẽo lướt qua trước mắt Đường Triều Vũ.
Đường Triều Vũ nhớ ra thứ này, chắc là dao bướm. Nàng nhìn lưỡi dao sắc bén dài chừng hơn mười centimet, trong lòng có chút thích thú, suy nghĩ một chút rồi nói: "Còn con dao này thì sao? Bao nhiêu tiền?"
Sư phụ Mã liếc nhìn: "Thứ đó không dễ điều khiển, cũng chẳng có ích gì, cô muốn thì tôi bán rẻ cho."
Cuối cùng, ngoài việc lấy cây đường đao gỉ sét kia, Đường Triều Vũ còn lấy thêm một cây đao dài và con dao bướm này.
Lấy xong đồ, Đường Triều Vũ nhìn đồng hồ, tám giờ hai mươi, khu tập thể bên kia sắp xảy ra chuyện.
Đường Triều Vũ lại nhắc nhở sư phụ Mã chú ý động tĩnh bên ngoài, rồi theo trí nhớ nhanh chóng bước ra khỏi con hẻm.
Lần này Đường Triều Vũ bình tĩnh hơn nhiều, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, nàng phải ghi nhớ thời gian xảy ra một số sự kiện quan trọng, nếu vòng lặp cứ lặp lại mãi, thì lần sau nàng phải làm tốt hơn lần trước.
Đường Triều Vũ đi trong hẻm, khi khu tập thể được cải tạo hiện ra trước mắt, tiếng la hét kinh hoàng từ xa như một pháo hiệu, kéo theo một trận hỗn loạn.
Ngay sau đó Đường Triều Vũ đã phát hiện có bóng người xuất hiện trên mái nhà.
Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy, người đàn ông trong khu tập thể không phải là nguồn gốc, hắn chỉ là một ngọn lửa nhỏ dẫn đến thảm họa tận thế. Sắc mặt Đường Triều Vũ càng thêm nặng nề, hoàn cảnh nàng đang đối mặt, dù cho có vòng lặp, cũng chẳng khác gì địa ngục.
Suy nghĩ trong chốc lát, Đường Triều Vũ nhanh chóng chạy đi, nàng có trí nhớ rất tốt, dựa theo ký ức lần trước, tìm thấy một nhà kho bỏ hoang, nhà kho này trùng hợp được xây dựng sát ngay một tòa nhà hai tầng bằng phẳng, trên tường còn giữ lại những thanh sắt được hàn làm chỗ đặt chân.
Đường Triều Vũ mượn những vật dụng linh tinh chất đống bên cạnh leo lên mái nhà kho, cẩn thận men theo các thanh sắt trên tường trèo lên. May mắn là nó chưa bị ăn mòn hoàn toàn, Đường Triều Vũ đã trèo lên thành công.
Đường Triều Vũ đứng trên mái nhà, ánh mắt nhanh nhẹn quan sát khắp nơi. Trong tầm nhìn, nàng thấy rõ trong con hẻm chằng chịt như bàn cờ này, đã liên tục có người leo lên mái nhà rồi nhảy xuống, những người bình thường hoảng loạn xông vào đã trở thành con mồi bị chúng săn lùng vây bắt.
Nhịp tim và hơi thở của nàng cũng dần tăng nhanh, như đang cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và hoảng sợ đó.
Trong cơn hỗn loạn và sợ hãi này, một bóng người lọt vào tầm mắt Đường Triều Vũ. Người đó khác hẳn với đám xác sống biết đi cứng nhắc và điên cuồng, cũng khác với những con cừu non đang hoảng loạn chạy trốn, bất cứ ai nhìn thấy cũng có thể lập tức nhận ra cô.
Áo khoác kaki màu xanh quân đội, thể chất cực tốt và nhanh nhẹn, cô giống như một con báo săn khỏe khoắn, lướt nhanh qua những con hẻm bẩn thỉu và cũ nát.
Là cô.
Đường Triều Vũ vốn không định tìm cô, nhưng giờ đây cũng không thể nào làm ngơ được nữa.
Tống Vãn Phong nhanh chóng tiến lại gần, lúc này Đường Triều Vũ nhìn thấy hướng di chuyển của cô, không khỏi nghi ngờ, bởi vì Tống Vãn Phong không phải muốn rời xa khu dân cư này như nàng nghĩ, mà ngược lại giống như đang muốn đi về phía nơi nàng ở.
Nhớ lại lúc hai người va phải nhau, đúng thật là nàng đã hiểu lầm. Nếu không phải do đám quái vật bất ngờ lao đến, Tống Vãn Phong vốn sẽ đi ngược hướng với nàng.
Nhưng Đường Triều Vũ không thể hiểu được, tại sao Tống Vãn Phong lại muốn đi về phía khu vực đông người.
Nhưng không đợi nàng nghĩ nhiều, Tống Vãn Phong đã đến gần, mà con đường cô chọn, còn cách Đường Triều Vũ một con hẻm.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, băng qua sáu ngôi nhà liền kề, nơi đó chính là ngõ cụt, nghĩa là nàng có thể mượn bức tường bị chặn đó để tìm Tống Vãn Phong. Dù sao tình hình bây giờ cũng đã rất tệ, vậy thì thử xem sao?
Đường Triều Vũ quyết định ngay lập tức, sắp xếp lại những thứ mang theo trên người, đảm bảo không bị rơi mất, nàng cúi người xuống, lấy đà rồi đột ngột tăng tốc, vẽ nên một đường cong trong không trung, nhảy sang mái nhà bên cạnh.
Ánh mắt Tống Vãn Phong sắc bén, luôn cảnh giác mọi thứ xung quanh, tai cô khẽ giật, nhìn sang bên trái, hình như ở đó cũng có tiếng động, những thứ đó hành động nhanh đến vậy sao?
Đột nhiên cô phanh lại, vừa kịp dừng lại trước một cánh cửa gỗ, tay trái lập tức giữ chặt gọng kính, chân phải đá mạnh vào cánh cửa. Cánh cửa rầm một tiếng bật ngược vào trong, đá văng thứ đang gào thét lao ra vào bên trong lại, cánh cửa không chịu nổi sức nặng cũng bị vỡ tung tóe, bụi tung lên mù mịt.
Sau cú đá như sét đánh này, Tống Vãn Phong không chút do dự, tiếp tục lao về phía trước.
Nhưng rất nhanh, cô phải dừng lại, phía trước đã hết đường.
Tống Vãn Phong ngước mắt nhìn lên, phát hiện đã có người trèo lên mái nhà, đó không phải là dấu hiệu tốt. Nhưng tình cờ nhìn thấy bóng người lướt qua rồi biến mất, Tống Vãn Phong sững sờ, người bị nhiễm đã có thể chạy lấy đà và nhảy xa đến mức đó rồi sao?
Cô vừa kinh ngạc vừa cảnh giác, lập tức quyết định rẽ trái tìm con đường khác.
Đây hoàn toàn là cuộc đánh cược lớn, bởi vì không ai biết trong con hẻm bị hạn chế tầm nhìn nghiêm trọng này, sẽ có bao nhiêu con quái vật biến dị đột nhiên xuất hiện, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào may mắn.
Tống Vãn Phong định tìm cơ hội leo lên mái nhà để quan sát tình hình.
Nhưng vừa chạy chưa được hai mươi mét, phía sau, bên trái, trên mái nhà, những thứ đó như mụn độc trong xương, ngửi thấy mùi liền lao ra, từng con một không biểu cảm, nối tiếp nhau nhảy xuống từ trên mái nhà.
Vẻ mặt Tống Vãn Phong không rõ là bi thương hay ghê tởm, cô liếc nhìn chúng, trong ánh mắt dần hiện lên vẻ lạnh lẽo, sẵn sàng chiến đấu.
Ngay lúc cô chuẩn bị ra tay, trên mái nhà lại có tiếng động, sau đó là âm thanh của lưỡi dao xé gió.
Tống Vãn Phong nhanh chóng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cô gái đeo ba lô, hai tay nắm chặt một cây đao dài, chém mạnh vào cổ một người bị nhiễm đang chuẩn bị nhảy xuống. Cây đao không đủ sắc, vị trí ra tay cũng không chính xác, nhưng với cú vung mạnh này, vẫn chém đứt được nửa cổ của đối phương.
Người vừa bị lây nhiễm, máu vẫn còn mang hơi ấm, trực tiếp bắn tung toé ra, văng lên người cô gái đó. Cô gái vốn ra tay không chút do dự, vẻ mặt lập tức cứng đờ, mang theo chút kinh hãi, suýt chút nữa buông lỏng cây đao, cả người như cây lúa bị sương đánh rũ xuống, sự dũng cảm vừa rồi cũng vỡ tan tành.
Tống Vãn Phong nhíu mày, người này có gì đó không đúng. Nhưng trong lúc khẩn cấp, cô vẫn nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở cô gái như đang sợ ngây người: "Anh ta không còn là người nữa, nắm chặt đao!"
Đường Triều Vũ như tỉnh khỏi cơn mê, cắn răng chịu đựng cơn buồn nôn, rút mạnh đao ra.
Con quái vật bị đứt nửa cổ liền cứng người, nhưng vẫn có thể cử động. Cái đầu bị đứt một nửa lệch sang một bên vẫn quay lại được, máu hoà lẫn nước dãi phát ra tiếng khò khè, loạng choạng bước về phía Đường Triều Vũ.
Đường Triều Vũ không khỏi lùi lại một bước, nhìn Tống Vãn Phong đang nhíu mày, nhớ lại nỗi đau đớn của những lần chết trước, nàng nghiến chặt răng, nhắm mắt giơ đao lên chém xuống, con quái vật trước mắt đổ rạp xuống không một tiếng động, cái đầu lăn lông lốc.
Đôi mắt bị sợi nấm xâm chiếm một nửa mơ màng nhìn lên bầu trời, máu chảy ra từ hốc mắt, phần thân thể còn lại cũng không còn động tĩnh gì nữa.
Tống Vãn Phong quan sát người trên mái nhà, lúc này tay nàng cầm đao không ngừng run rẩy, hơi thở gấp gáp, sắc mặt tái nhợt như quỷ dữ.
Ở khoảng cách này, Tống Vãn Phong có thể nhìn thấy rõ bên má trái Đường Triều Vũ phủ kín những đường vân đỏ như máu. Vệt máu vừa bắn ra dính lên mặt nàng, tôn lênLời làn da trắng đến trong suốt, như nét chu sa được vẽ trên giấy trắng, yêu kiều và quỷ dị.
Tác giả có lời muốn nói:
Có nhiều chi tiết được gài gắm nên hãy để ý kỹ nhé, họ lại gặp nhau rồi.
Lời editor: Các bạn đọc xong ủng hộ mình bằng nút VOTE nha, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro