Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Chương 6

Đường Triều Vũ ngẩn người, còn đầu sỏ làm nàng ngã lại không cảm thấy có lỗi, chỉ quay đầu cảnh giác nhìn người phụ nữ đã bắt đầu xảy ra biến dị.

Từ lúc đối phương rơi xuống cho đến khi biến dị, tất cả chỉ diễn ra trong vòng mười giây, Đường Triều Vũ còn chưa kịp chạy, mà người phụ nữ này cũng chẳng có ý định bỏ đi, vẫn đứng đó quan sát.

Đường Triều Vũ cũng không kịp nghĩ xem vì sao người phụ nữ này lại đột nhiên thay đổi thái độ với mình, nàng nhịn đau nhặt cây đao bị rơi lên, bò dậy rồi nắm lấy tay đối phương, "Đừng nhìn nữa, mau chạy đi!"

Người phụ nữ bị Đường Triều Vũ kéo đi lảo đảo, nhíu mày định hất tay ra, nhưng không ngờ Đường Triều Vũ nắm quá chặt, cô ấy không thể thoát ra được.

Hai người vừa chạy được mười mấy mét, ở trong con hẻm ngã tư phía trước đã có hai người có dáng vẻ cứng đờ bước ra.

Vừa nhìn thấy người sống, động tác vốn chậm chạp của chúng chợt trở nên linh hoạt, xô đẩy nhau lao về phía này. Nhưng tốc độ của chúng lại chậm hơn một chút so với hai con quái vật từng gặp trong khu tập thể trước đó.

Trước có sói sau có hổ, hai tay Đường Triều Vũ run rẩy trong phút chốc, lực nắm lấy tay người phụ nữ kia càng thêm chặt.

Tống Vãn Phong lạnh lùng nhìn bàn tay Đường Triều Vũ đang nắm lấy mình, tay trái vươn ra chuẩn bị gỡ ra, nhưng cô gái kỳ lạ trước mặt lại bất ngờ đẩy cô ra sau, "Cô... cô đứng lùi lại một chút."

Tống Vãn Phong bị Đường Triều Vũ đẩy ra phía sau, hơi nhướng mày, ánh mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

Lúc này cả người Đường Triều Vũ đều căng thẳng, hai tay nắm chặt cây đao dài gỉ sét, điều này khiến Tống Vãn Phong thoáng ngạc nhiên, rõ ràng sợ chết khiếp, vậy mà còn tỏ vẻ anh hùng.

Nhưng nét kinh ngạc trong mắt Tống Vãn Phong cũng chỉ thoáng qua, rồi nhanh chóng bị thay thế bằng sự thờ ơ lạnh lẽo.

Cô thuận theo lực đẩy của Đường Triều Vũ lùi lại một bước, ánh mắt lướt qua hai con quái vật rõ ràng không phải người, ánh mắt tối lại, hơi thở cũng trầm xuống, sắc mặt cũng không thoải mái.

Lúc này Đường Triều Vũ đã không còn suy nghĩ dư thừa nào nữa, nàng chỉ có thể liều mạng chiến đấu với những thứ này. Cô gái phía sau không có vũ khí, nàng chỉ có thể đứng ra đỡ trước.

Khi hai thứ đáng sợ đó lao đến, Đường Triều Vũ vào tư thế, giơ đao chém xuống.

Lưỡi đao bị ăn mòn đã cùn từ lâu, hoàn toàn dựa vào sức lực của Đường Triều Vũ mới chém được vào thân con quái vật, nhưng với một sinh vật đã mất cảm giác đau đớn, vết thương đó chẳng hề khiến nó chậm lại chút nào.

Nhát chém đó chẳng những không ngăn được hành động của con quái vật, mà còn khiến nó nổi điên.

Đường Triều Vũ có thể thấy rõ các cơ và mạch máu ở cổ nó căng phồng lên vì giận dữ. Tay trái nó nắm chặt lấy lưỡi đao, đẩy cây đao đang mắc kẹt trên vai xuống, ép Đường Triều Vũ phải lùi từng bước. Bàn tay phải phủ đầy lông trắng cong lại, liên tục vồ về trước mặt nàng.

Cây đao không đủ dài, sức lực Đường Triều Vũ lại không bằng nó, cánh tay bị ép cong, nếu còn giằng co nữa chắc chắn sẽ bị nó bắt được.

Đường Triều Vũ không có kinh nghiệm đối phó với thứ này, chỉ có thể vội vàng rút đao tránh né.

Nhưng vừa rút đao ra, khoảng trống trước người liền lộ ra. Nàng còn chưa kịp vung nhát thứ hai, đã bị con quái vật khác lao tới từ phía sau húc mạnh vào người ngã xuống đất, sau gáy bị đập thẳng xuống, sức lực ở tay lập tức mất đi.

Cơn choáng váng làm nàng bị hoa mắt, nhìn thấy nửa bên mặt người đàn ông kia đã bị lớp lông trắng nuốt chửng đang nhanh chóng áp sát lại, nàng vẫn không thể kiềm chế được dâng lên một nỗi sợ hãi thấu xương.

Ngay khi Đường Triều Vũ nghĩ rằng mình sẽ chết tại chỗ, con quái vật đè lên người nàng đột nhiên bị một cú đá hất bay ra xa.

Đường Triều Vũ ôm đầu, cố gắng chống người đứng dậy, quần áo chợt bị ai đó túm lấy nhấc bổng lên.

Không đợi Đường Triều Vũ kịp phản ứng, đối phương lại giật mạnh lần nữa, cả người Đường Triều Vũ loạng choạng bước theo.

Trong tầm mắt Đường Triều Vũ, một cây gậy sắt vụt qua trước mặt nàng, bộp một tiếng đập vào con quái vật đang lao đến ở phía đối diện. Ngay sau đó, cô gái mà nàng cứ ngỡ không có vũ khí kia lại nhấc chân quét ngang, đá mạnh vào cằm con quái vật, trực tiếp làm cằm của nó lệch hẳn sang một bên.

Sau khi Đường Triều Vũ đứng vững lại, không khỏi mở to mắt nhìn đối phương, với vẻ ngoài và cách ăn mặc đó, không nghĩ ra lại là người mạnh mẽ như vậy.

Nhưng lúc này Tống Vãn Phong lại không để ý đến Đường Triều Vũ còn đang kinh ngạc, đứng thẳng dậy nhanh chóng cúi xuống nhặt cây đao Đường Triều Vũ đánh rơi dưới đất, vung tay ném về phía nàng, thấy Đường Triều Vũ luống cuống nhận lấy, cô nhanh chóng nói: "Ngơ ra làm gì, vừa rồi phản ứng nhanh lắm mà, còn không mau chạy đi!"

Đường Triều Vũ lập tức hoàn hồn, chạy theo sau Tống Vãn Phong, ánh mắt vẫn không rời khỏi đối phương.

Trái tim Đường Triều Vũ đập loạn nhịp vì chạy nhanh, nhưng nàng vẫn cảm nhận được một sự xúc động khác lạ từ đó.

Đây là lần đầu tiên Đường Triều Vũ cảm nhận được rằng, trên thế giới này vẫn còn có người có thể cùng nàng chống lại những con quái vật ấy.

Dù hai người chẳng thể xem là bạn hay đồng đội, điều đó vẫn mang đến cho nàng một niềm an ủi và cảm giác an toàn to lớn.

Hai người chạy điên cuồng, trên đường đi có vài lần suýt chạm trán với những người đã bắt đầu biến dị, cảm giác an ủi vừa lóe lên trong lòng Đường Triều Vũ lại nhanh chóng bị xóa sạch.

Đây không phải chỉ một vài người bị, mà là khắp nơi đều có người bị nhiễm.

Ngay khi Đường Triều Vũ cảm thấy lạnh cả người, bước chân của người phụ nữ phía trước bỗng chậm lại, ngẩng đầu lên.

Đường Triều Vũ suýt chút nữa đâm vào người cô, ngay khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên, một bóng người rơi xuống từ trên cao, lao thẳng về phía hai người.

Vào lúc này, những gì rơi xuống từ mái nhà, chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì.

Đồng tử Đường Triều Vũ co lại, nàng vươn tay túm lấy áo Tống Vãn Phong, kéo cô lao về bên phải.

Ngay khi hai người ngã nhào xuống đất, sau lưng vang lên một tiếng rầm nặng nề, rồi thêm vài tiếng va chạm mạnh liên tiếp.

Cả hai gần như đứng dậy cùng lúc, lúc này mới phát hiện không chỉ có một con quái vật chú ý đến họ.

Ngay khi họ vừa né tránh, một con quái vật khác cũng nhảy xuống từ mái nhà phía sau, hai con đụng nhau giữa không trung rồi rơi phịch xuống đất.

Đường Triều Vũ và Tống Vãn Phong nhìn nhau, không chút do dự, lách mình chạy về bên phải.

Khu vực này có nhiều khu nhà từng được cải tạo, nhưng bị dừng lại giữa chừng, khắp nơi đều là giàn giáo bị bỏ hoang khi sửa chữa, đã bị mưa axit ăn mòn gỉ sét và mục nát.

Những ngôi nhà xung quanh chen chúc cũ kỹ, cao thấp không đều, nhiều chỗ nối liền nhau lộn xộn. Đường Triều Vũ vừa chạy vừa nhìn phía trước, hai người nhanh chóng chạy đến một góc cua, Tống Vãn Phong dừng lại trước, vẻ mặt nghiêm túc: "Hết đường rồi."

Nhìn con đường bị chặn kín, Đường Triều Vũ hoảng hốt quay đầu lại.

Hai người chạy đến đây chẳng khác nào miếng thịt rơi vào giữa bầy sói, đã thu hút một nhóm quái vật, lúc này căn bản không thể quay lại được nữa.

Khi Đường Triều Vũ còn đang căng thẳng tìm lối ra, Tống Vãn Phong đã đi ngược lại.

Đường Triều Vũ lập tức nhận ra cô định làm gì, trong dãy nhà này, có một căn nhà thấp hơn bên cạnh, có lẽ có thể trèo lên được.

Nhưng, cho dù là nhà mái bằng, nếu chỉ có một người thì cũng khó leo lên nếu không có chỗ mượn lực.

Đường Triều Vũ không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng chạy đến, vứt cây đao trong tay xuống, hai tay đan vào nhau dùng sức, dựa vào tường đứng tấn vững vàng, sau khi bày thế xong, nàng nghiến răng ra hiệu cho Tống Vãn Phong: "Cô mau lên đi, giẫm lên vai tôi."

Tống Vãn Phong lại sững sờ lần nữa, cô vốn định tự cố sức leo lên.

Đám quái vật phía sau đã gào thét lao về phía này, cách họ chưa đầy một trăm mét, số lượng lên tới hơn chục con. Chúng ùa đến như bầy xác sống trong ngày tận thế, chỉ khiến người ta lạnh toát cả người.

Tống Vãn Phong quyết định ngay lập tức, lấy đà chạy, chân trái giẫm lên đôi bàn tay đang đan chặt của Đường Triều Vũ.

Điều khiến Tống Vãn Phong bất ngờ là cô gái có làn da trắng đến mức trông như yếu ớt này lại có sức lực không hề yếu, chỉ hơi lung lay một chút đã chịu được sức nặng vững vàng đẩy cô lên.

Nhờ lực đẩy này, Tống Vãn Phong dễ dàng giẫm lên vai Đường Triều Vũ, rồi nhảy vọt lên bám vào mép mái nhà.

Đường Triều Vũ mặc cho vai bị giẫm đến đau nhức, muốn đứng dậy đẩy Tống Vãn Phong một cái, kết quả chỉ trong chớp mắt, Tống Vãn Phong đã lộn người lên và biến mất.

Dù đang trong tình thế nguy hiểm này, Đường Triều Vũ vẫn không kìm được nở nụ cười tán thưởng, cô gái này thật lợi hại.

Khi Tống Vãn Phong thò đầu ra, vừa vặn nhìn thấy nụ cười ấy, cô không khỏi ngẩn người, rồi nhíu mày: "Ném đao lên, cả gậy sắt nữa."

Đường Triều Vũ ngoảnh lại nhìn, sắc mặt hơi đổi, vội vàng vung tay ném cả đao và gậy lên.

"Nắm chặt, cổ tay!" Tống Vãn Phong quỳ xuống, nửa người thò ra, vươn tay hét lớn, ánh mắt cô lia nhanh giữa Đường Triều Vũ và đám quái vật đang lao đến, vẻ mặt hiện rõ sự căng thẳng.

Đúng lúc Đường Triều Vũ lấy đà chạy, nắm được cổ tay Tống Vãn Phong, thì người đàn ông đã bị biến dị đầu tiên cũng há miệng xông tới. Đường Triều Vũ cảm giác như tim mình sắp ngừng đập, còn Tống Vãn Phong đã nhanh chóng siết chặt năm ngón tay, dồn hết sức kéo mạnh nàng lên.

Tống Vãn Phong nắm rất chặt, lòng bàn tay cô hơi lạnh và khô ráo, cổ tay mảnh khảnh, nhưng sức mạnh bùng phát trong khoảnh khắc này lại khiến Đường Triều Vũ kinh ngạc.

Nàng cảm nhận rõ cơ bắp ở cổ tay Tống Vãn Phong căng cứng ngay lập tức, sức mạnh bùng nổ từ đường nét săn chắc đó làm Đường Triều Vũ không ngờ tới, nhờ lực kéo này, cả người nàng văng sang bên trái theo một đường cong.

Sau đó, Đường Triều Vũ đạp chân vào tường, tay trái rất thuận lợi nắm được mép mái nhà bằng.

Tống Vãn Phong vẫn chưa buông ra, lại kéo thêm lần nữa, Đường Triều Vũ vọt hẳn lên, còn chưa kịp dừng lại đã kéo Tống Vãn Phong ngã theo.

"Ưm..."

"A!"

Tống Vãn Phong kéo Đường Triều Vũ, cả hai cùng ngã nhào xuống mái nhà, đầu Đường Triều Vũ đập mạnh vào xương quai xanh bên trái của Tống Vãn Phong, đau đến mức cả hai cùng rên khẽ một tiếng.

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy bạn xem, ra mắt muộn là muộn như vậy đấy

Lời editor: Các bạn đọc xong ủng hộ mình bằng nút VOTE nha, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro