Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42


An Nhã đứng ở mép giường, xoay người nhìn Đường Tống đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi nở một nụ cười nhàn nhạt: "Bữa sáng muốn ăn gì?"

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa hắt vào phòng, cũng chiếu lên khuôn mặt An Nhã, cảnh tượng này khiến Đường Tống không thể không thừa nhận những lời mà Trương Ninh đã nói với cô.

—— Uổng cho Đường Tống cậu đã lớn như vậy rồi còn hỏi mình cảm giác ái muội là gì sao?

—— Cậu là bác sĩ tâm lý, hỏi cậu về vấn đề này không phải càng thích hợp hơn sao?

—— Cảm giác ái muội, chính là ngủ cùng giường, cộng thêm nắng sớm điểm xuyết, mông lung, mơ mơ hồ hồ.

Lúc ấy Đường Tống không có chút khái niệm nào, cho dù nghe được câu trả lời của Trương Ninh, cô cũng chỉ nghe cho qua. Mà trước giờ Đường Tống chưa từng ngủ cùng ai, một là do cô không thích, hai là cảm thấy không ổn. Cho dù Đường Thanh là em gái, cũng không được.

Về phần An Nhã......

Đường Tống không biết tại sao, cũng không chán ghét như vậy, chẳng lẽ vì cô ấy đã từng cứu cô sao?

Chỉ cần nghĩ đến mối liên hệ giữa An Nhã và ái muội...... Tim Đường Tống lại đập nhanh hơn. Lấy lại tinh thần, cô lập tức đứng dậy, vén tóc ra sau tai, vội nói: "Cơm sáng...... Vẫn nên để tôi nấu, không thể để cô tới nhà tôi rồi còn phải tự mình làm."

An Nhã không nói gì nữa, gật đầu cười cười xoay người đi vào phòng tắm.

Nhìn thấy cửa phòng tắm đã đóng lại, Đường Tống cũng không chần chờ gì nữa đứng dậy xuống giường, thay quần áo rồi lấy áo khoác trước đó của An Nhã ra ngoài.

Vào phòng tắm, sau khi rửa mặt An Nhã nhìn vào gương khảy mái tóc ngắn của mình, hai người nhìn nhau qua gương, ăn ý cùng mỉm cười nhẹ.

An Nhã rửa mặt xong rồi ra ngoài, nhìn chiếc áo sơ mi được gấp gọn ở trên giường mà trước đó cô đã để lại, khóe miệng gợi lên. Đường Tống rửa mặt xong thấy An Nhã đã thay quần áo xong, lấy điện thoại ra đưa cho cô: "Cô báo cho chú Vương đi, tôi đi nấu cơm, muốn uống chút gì không?"

"Nước là được rồi, để tôi tự đi lấy." An Nhã cầm lấy điện thoại.

Đường Tống gật gật đầu, xoay người ra khỏi phòng, cột lại mái tóc ra sau đầu, mở tủ lạnh lấy ra hai quả trứng gà, thịt xông khói và cà chua.

Đổ một chút dầu tinh luyện vào chảo, chờ chảo nóng rồi vặn nhỏ lửa, cho bánh mì vào, đập trứng gà lên rồi cho thịt xông khói vào.

Sau đó rửa sạch cà chua, cắt thành từng lát, lật lại thấy trứng đã quyện vào bánh mì, thịt xông khói đã chín tới, ngón tay mảnh khảnh cầm lọ tiêu đen xoắn vào, thêm chút muối, sau đó dùng thìa để phết bánh mì lật mặt bánh.

Trong chảo dầu phát ra tiếng "xèo xèo", mùi thơm của thịt xông khói phối hợp với trứng gà ngay lập tức tràn ngập phòng khách, An Nhã cầm cốc nước trên tay, bất động nhìn bóng dáng nghiêm túc bận rộn trong bếp.

Đường Tống đặt bữa sáng lên đĩa, chỉ thấy An Nhã đang đứng ở phòng khách, cười nói: "Đồ của tôi nấu không bằng cô, cứ tùy ý nha."

"Tôi không kén ăn, vừa rồi ngửi thấy rất thơm, làm phiền rồi." An Nhã bước tới nhận lấy đĩa thức ăn từ tay Đường Tống.

Không lâu sau khi hai người ăn sáng xong, xe của chú Vương đã đậu dưới lầu. Trước khi ra ngoài, An Nhã đặc biệt yêu cầu Đường Tống đổi một đôi giày thể thao.

Đi xuống lầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của chú Vương, An Nhã cười nói: "Tôi không sao, đừng lo lắng." Nói xong mở cửa xe giúp Đường Tống.

Đường Tống gật đầu cười nhẹ với chú Vương sau đó ngồi vào xe.

Chú Vương thấy sắc mặt của An Nhã không tệ nên cũng nhẹ nhàng thở ra, dù sao những gì Vương Đồ nói ngày hôm qua cũng khiến ông suýt nữa không thể ngủ yên. Cũng không nhiều lời, lại hỏi: "Tiểu thư, bây giờ chúng ta đến nhà cô Nhạc sao?"

An Nhã gật đầu, khẽ nói: "Có mang đồ theo không?"

"Có, ở trong cốp xe." Chú Vương đáp.

"Ừm, vậy thì đi thôi." Nói xong An Nhã cũng ngồi vào trong xe.

Xe chạy về phía đông, nơi đó có thể nói là phồn hoa bậc nhất thành phố S, không hổ là nhà họ Nhạc. Đường Tống nhìn thấy công trình kiến ​​trúc của nhà họ Nhạc từ phía xa, một con đại bàng hùng dũng dùng móng vuốt quặp quả cầu.

"Nhà họ Nhạc bắt đầu phát triển khoa học kỹ thuật điện tử là bởi vì Văn Dao, chỉ là không ngờ một Nhạc thị luôn không chút tiếng tăm lại bởi vì hạng mục khoa học kỹ thuật của Văn Dao mà một bước lên mây." An Nhã cầm hồ lô bạch ngọc trong tay, nói.

"Không ngờ cô Nhạc lại tài giỏi như vậy, trách không được A Thanh lại xem cô ấy như thần tượng." Dù sao tính cách của Đường Thanh thế nào, thân là chị gái cô đương nhiên hiểu rõ. Người luôn luôn tự tin với chương trình học như em ấy, không ngờ lại sùng bái Nhạc Văn Dao như vậy.

"Không phải tài giỏi, Văn Dao chỉ thích...... Chơi game." An Nhã cố tình nhấn mạnh từ "game".

Đường Tống: "......"

Xe chạy vào biệt thự của nhà họ Nhạc, lái vào một hồi mới dừng lại, trong mắt Đường Tống, nơi này giống như biệt viện hoàng cung vậy.

Hai người một trái một phải xuống xe, An Nhã lấy ra một cái hộp gỗ màu đen hình chữ nhật từ cốp xe, đưa chiếc hộp gỗ cho người giúp việc, hỏi: "Văn Dao đâu?

"Thưa cô An, cô chủ đang ở phòng giải trí." Người giúp việc xách hộp gỗ, lại nói: "Cô chủ nói, nếu hai vị tới thì trực tiếp qua đó tìm cô ấy."

Dưới sự hướng dẫn của người giúp việc, hai người bước vào biệt thự.

Đi theo bước chân của người giúp việc, hai người đi qua tiền sảnh, chỉ là Đường Tống không ngờ phong cách kiến ​​trúc của nhà họ Nhạc lại thú vị như vậy, khớp với cảm giác lần đầu tiên mà Nhạc Văn Dao cho cô.

Bức tường bên ngoài của nhà họ Nhạc không có gì nổi bật, nhưng phong cách kiến trúc và vật liệu lại mô phỏng loại gạch đá chuyên dụng của thời Xuân Thu Chiến Quốc, lấy màu xanh lá làm chủ đạo. Trên đường xe chạy, Đường Tống cũng nhận ra mặt đất lát gạch màu than chì, nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng mỗi một viên gạch đều có một đặc điểm kỹ thuật cố định, nhìn như vậy có thể sẽ không biết là phong cách của thời đại nào, nhưng Đường Tống nhận ra hoa văn trên viên gạch, đó là nét độc đáo của thời Chiến quốc.

Bước vào đại điện giống như một sự thay đổi lịch sử, như thể đang ở triều đại nhà Hán. Đi bộ qua sảnh trước, con đường dẫn đến nơi mà Nhạc Văn Dao đang ở, là triều đại mà Đường Tống thích nhất —— triều Đường.

Dưới ánh nhìn của Đường Tống, phong cách kiến ​​trúc nhà Đường là trang trọng và phóng khoáng, gọn gàng nhưng không cứng nhắc, lộng lẫy nhưng tinh xảo, trải dài nhưng không phô trương, cổ xưa lại giàu sức sống, là hiện thân hoàn hảo của tinh thần thời đại lúc bấy giờ.

Chỉ thấy ánh mắt Đường Tống lóe lên tia sáng, khóe miệng không tự giác khẽ mím.

"Có vẻ như cô rất thích những công trình kiến ​​trúc lịch sử. Sau này có thể đến nhà của Văn Dao chơi nhiều chút, nơi này chứa gần như tất cả các công trình kiến ​​trúc của các triều đại." An Nhã mỉm cười, tiếp thu tất cả biểu cảm của Đường Tống.

Lúc này Đường Tống giống như một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, nở nụ cười ngây ngô, nói: "Thực ra, từ thời Chiến quốc cho đến thời nhà Đường, sự phát triển của kiến ​​trúc đã đạt đến độ chín muồi, mà sự trưởng thành này không chỉ là về kiến ​​trúc. Trên hết, còn là tư duy và trang phục."

"Nghiêm chỉnh khai sáng, đúng không?" An Nhã ánh mắt dừng trên mặt Đường Tống, đáp.

Không ngờ cô ấy chỉ dùng bốn chữ đã khái quát mọi nội dung cô muốn diễn đạt, gật gật đầu: "Đúng vậy."

Sau đó quay người nghe người giúp việc nói: "Ở phía trước rồi, hai vị có thể tới lầu hai chờ trước." Nói xong mở cánh cửa bên cạnh ra.

Đèn bên trong không sáng lắm, An Nhã bước vào trước, Đường Tống theo sát phía sau, đi vòng vòng lên lầu hai thì thấy một bóng người đứng trước cửa sổ kính lớn, Đường Tống nhận ra người này là Nghiêm Tố.

Nghe thấy tiếng động, Nghiêm Tố xoay người nhìn An Nhã và Đường Tống, cười cười: "Cô chủ thấy hai người vẫn chưa tới nên đã chơi trước một ván game, chờ một lát là xong ngay thôi." Nói xong thì hai người cũng đi tới trước cửa kính.

An Nhã đã quá quen với những chuyện này, Đường Tống lại có chút khó hiểu.

Trước cửa kính là một không gian cực lớn, tường đều là màu trắng, nhưng có một bóng người đứng ở giữa, tóc trắng và dáng người cao gầy, không cần mặt cũng có thể nhận ra đó là Nhạc Văn Dao.

Đường Tống khó hiểu: "Trò chơi?"

"Đeo cái này vào, cô Đường sẽ hiểu." Nghiêm Tố đưa cho Đường Tống một bộ mắt kính, cũng cầm một bộ đưa cho An Nhã.

Nhận lấy mắt kính, Đường Tống phát hiện Nhạc Văn Dao cũng đeo một cái. Cẩn thận đeo kính lên sau tai, sau đó nhìn vào kính, như thể thế giới đã thay đổi. Kính trước mặt giống như một màn hình chiếu phim, phóng đại mọi thứ lên nhiều lần.

Xung quanh trắng xóa ngay lập tức biến thành một không gian khép kín, một mảnh yên lặng tĩnh mịch. Còn dáng người thướt tha mặc áo vest đen bó sát và quần rằn ri thắt eo, mái tóc dài màu trắng vén lên cao và chiếc khăn rằn ri buộc quanh chiếc cổ mảnh mai. Sau lưng Nhạc Văn Dao đeo hai thanh kiếm dài, bên hông đeo súng lục tự động Stechkin, đứng thẳng tắp ở giữa hành lang.

Cô thận trọng đi về phía trước, rẽ vào ba góc rồi nhẹ nhàng đẩy một cánh cửa sắt ra. Không ngờ, ngay khi cánh cửa mở ra, một sinh vật gớm ghiếc từ bên trong bay ra.

Thấy vậy Đường Tống không khỏi lo lắng kêu một tiếng: "Cẩn thận!"

Cô nghiêm túc lo lắng như vậy khiến An Nhã và Nghiêm Tố ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười.

Đường Tống: "......"

Chỉ thấy Nhạc Văn Dao lùi lại năm bước với tốc độ nhanh nhất, giữ khoảng cách gần một mét với sinh vật.

Sau khi sinh vật bay lần đầu tiên không thành công, nó chỉ cúi đầu xuống và đúng đưa hai cánh tay từ từ di chuyển về phía trước. Giống như đang đợi cơ hội, không đi hai bước ngay sau đó đột nhiên xuất lực, tia chớp xông thẳng về phía Nhạc Văn Dao. Chỉ thấy Nhạc Văn Dao cũng đồng thời nhảy về phía trước, giơ tay lên không trung và lấy con dao dài ra, vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp từ trên đầu sinh vật trong trạng thái xoắn ốc.

Bàn chân tiếp đất nhẹ nhàng và êm ái, thời điểm hai con dao được thu lại, đầu của sinh vật trượt xuống đất.

Tất cả những điều này đều không phải kỹ năng đặc biệt của phim bom tấn sao?

Quả thực Đường Tống không dám tưởng tượng.

Nháy mắt ngẫm nghĩ mấy lời mà An Nhã từng nói.

—— Kỹ năng của Văn Dao rất ổn, tôi không phải lo lắng.

Nhìn cảnh vật xung quanh, rốt cuộc cũng hiểu kỹ năng khao khát mà Đường Thanh nói, nghĩ tới làm Đường Tống có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Thật là khác nghề như cách núi.

Khung cảnh lộn xộn và u ám trước mặt từ từ mờ đi và biến mất, chung quanh sáng lên ánh sáng trắng. Nhạc Văn Dao lắc lắc đầu, tháo kính ra, ngẩng đầu nhìn những con số trong bảng điều khiển, trên khuôn mặt không biểu cảm bỗng nhiên nở một nụ cười thật tươi, anh khí chào hỏi.

"Vừa rồi chị gái Pháp Y đã lo lắng cho tôi sao?"

Đường Tống có chút xấu hổ: "......"

An Nhã nhíu mày cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro