
Chương 8
Tô Mặc liếc mắt nhìn chén trà trong tay, vừa liếc mắt nhìn Thúy Vân vẫn chưa phát hiện thấy Thúy Vân có điều gì dị thường. Còn ngốc hồ đồ nói "Này có cái gì là không hợp lễ nghi, trẫm chính là cho ngươi thay trẫm bình phẩm loại trà này cũng không làm gì khác?"
Tô Mặc buồn bực, bình phẩm một chén trà như thế nào sẽ không hợp lễ nghi đây. Nàng hoàn toàn quên mất mình bây giờ đang ở thời cổ đại mà không phải hiện đại. Nàng đã uống trà nhưng lại đưa cho Thúy Vân cho dù là phu thê cũng ít khi thân mật như vậy.
"Ngươi..." Thúy Vân giậm chân thầm nghĩ hung hăng nhìn hai mắt Tô Mặc quay đầu sang chỗ khác không để ý tới nàng nữa.
Tô Mặc thấy Thúy Vân đột nhiên sinh khí, bĩu môi lại không biết là mình chọc giận nàng. Nữ nhân chính là như vậy luôn tự nhiên sinh khí mà không cần lý do.
Vừa uống hai ngụm trà như là nghĩ tới điều gì hai mắt sáng lên nhìn về phía Thúy Vân.
Thúy Vân bỗng cảm giác được một đạo ánh mắt kẻ trộm đang nhìn mình chằm chằm toàn thân run lên. Hướng ánh về phía nhãn thần kia phóng tới.
Đối mặt với ánh mắt Tô Mặc bất đắc dĩ nói "Hoàng thượng người đừng dùng cái loại nhãn thần kỳ quái đó nhìn nô tỳ."
"Haha...Thúy Vân~" Tô Mặc kéo dài thanh âm kêu. Làm người Thúy Vân nổi một trận da gà.
"Ách... Hoàng thượng người có gì cứ nói không nên dùng cái loại thanh âm này nói với nô tỳ." Thúy Vân lại nghe lần nữa cái loại thanh âm mê hoặc lòng người nàng sợ nhịn không được mà đi tới bóp chết Tô Mặc.
"Khụ Khụ, trẫm là muốn ngươi dạy võ công cho trẫm đi bôn ba bên ngoài cũng bớt lo lắng." Tô Mặc khôi phục lại trạng thái bình thường.
Thúy Vân rất là ghét cảnh vừa rồi liếc mắt nhìn Tô Mặc khinh bỉ hỏi "Ngươi xác định muốn học?"
Tô Mặc bị ánh mắt kia của Thúy Vân làm nàng thấy buồn bực cực kỳ, tốt xấu gì nàng hiện tại cũng là bậc đế vương làm sao có thể để cho một tiểu cung nữ lại xem thường mình đây. Tức giận nói "Chắc chắn."
Thúy Vân chỉ khẽ cười một cái nàng khẳng định Tô Mặc bất quá chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi. Chờ nàng nếm trải được tập võ công có bao nhiêu đau khổ tự động buông bỏ.
Nghe được tiếng cười khẽ của Thúy Vân Tô Mặc càng giận mà không có chỗ nào phát tiết. Dám xem thường nàng chờ đến khi ta luyện thành võ công tuyệt học, nhìn xem nàng còn dám hay không khinh thường ta. Hừ!
Tô Mặc vẻ mặt hiện lên hờn dỗi cầm lấy bản tấu chương lặng lẽ nhìn.
Bị Thúy Vân chọc tức nhìn lên bản tấu chương nhưng tâm lại tinh không hề suy nghĩ lung tung.
Thấy Tô Mặc tĩnh tâm Thúy Vân cũng không có phát ra nửa điểm
âm thanh.
Tô Mặc mấy ngày nay đều thay đổi rất nhiều mọi thứ đều lọt vào trong đáy mắt nàng. Có thể trong nửa tháng lại làm được những điều này, người bình thường đều là không có ai làm được như nàng. Trong lòng Thúy Vân có chút tâm phục Tô Mặc.
Nguyên một buổi chiều nàng đều phê duyệt tấu chương, lòng Tô Mặc không có sợ hãi tốc độ cũng tăng nhanh đáng kể, trên bàn chỉ còn lưu lại vài quyển Tô Mặc lại càng hăng hái phê chữa nối phần còn lại.
Vươn người một cái thấy sắc trời đã tối quay qua bên Thúy Vân kêu lên "Thúy Vân ngươi đi kêu người ngự thiện phòng làm một chút thức ăn mang lại đây." Dừng một chút suy nghĩ tiếp tục nói "Đưa đến Càn Thanh Cung đi." Nói xong liền đứng lên ly khai ngự thư phòng hướng Càn Thanh Cung đi tới.
"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!" Cố Thục Ninh vừa nghe cửa truyền đến động tĩnh liền ngay lập tức hướng người đến bên cửa hạ thấp người hướng Tô Mặc hành lễ nói.
"Bình thân." Như là nhớ lại gì đó nói tiếp "Sau này nếu không có người ngoài không cần hướng ta hành lễ."
"Nô tỳ tuân chỉ!"Cố Thục Ninh cung kính nói.
Lông mày Tô Mặc không tự chủ nhíu lên một chút, cũng không nói thêm gì nữa. Tôn trọng lẫn nhau đây không phải là điều nàng mong muốn sao? Thấy được Cố Thục Ninh khách khí như vậy trong lòng nàng tại sao lại không thoải mái?
Thấy Tô Mặc không hề hướng mình nói chuyện Cố Thục Ninh cũng không mở miệng nói chuyện nữa. Trong phòng bầu không khí dần dần trở nên có chút xấu hổ. Hoàn hảo Tô Mặc lúc nãy mới truyền ngự thiện phòng vừa lúc đưa tới hóa giải không khí ngột ngạt.
"Ngươi đã ăn tối chưa?" Tô Mặc nhìn về phía Cố Thục Ninh hỏi.
" Vẫn còn chưa" Cố Thục Ninh thành thành thật thật trả lời. Mới vừa rồi cung nữ muốn nàng dùng bữa, nàng lại là nhớ tới Tô Mặc ma xui quỷ khiến như thế nào lại ngăn trở, nàng là muốn chờ Tô Mặc cùng nhau dùng bữa.
Sau đó lại thấy mình thật là ngốc vạn nhất Tô Mặc đã dùng bữa xong nàng chẳng phải sẽ đói bụng chết sao.
"Cùng nhau ăn đi." Tô Mặc nói xong vươn tay cầm lấy tay Cố Thục Ninh đến trước bàn ăn. Bàn tay mềm mại tay cảm giác theo tơ lụa truyền đến dây thần kinh. Làn da thật tốt, Tô Mặc ở trong lòng thầm khen.
Cố Thục Ninh hiển nhiên không nghĩ tới Tô Mặc lại cầm tay nàng muốn tránh lại nghĩ đến điều gì đó lại cũng để Tô Mặc tùy ý nắm nét mặt đột nhiên ửng hồng một mảnh.
Nàng mặc dù cùng biểu ca yêu nhau nhưng cũng là chưa từng nắm tay ngày thường cũng chỉ cùng nhau ngâm thơ đối chữ không có nửa điểm quá phận. Cho nên đây là lần đầu tiên nàng cùng nam tử thân cận như vậy, lòng bàn cũng không biết bao giờ đã đổ ra một ít mồ hôi.
Tô Mặc cũng cảm giác được Cố Thục Ninh có gì dị thường quay đầu có chút lo lắng hỏi "Ngươi làm sao vậy sắc mặt như thế nào lại ửng hồng có đúng hay không cảm phong hàn." Nghĩ đến tối hôm qua chính mình đem chăn đều cuốn thành một vòng, làm cho mỹ nhân chịu lạnh có khả năng sẽ nhiễm phong hàn.
"Nô tì không có việc gì, đa tạ hoàng thượng quan tâm, nghĩ là trong lòng có chút buồn bực." Nghe Tô Mặc hỏi cố thục ninh trên mặt của vừa một trận hỏa thiêu vậy nóng hổi.
Tô nhìn một cái phòng trong bốn phía, phát hiện cửa sổ đích xác cũng bị mở ra. Cũng liền tin cố thục ninh nói, quay thái giám phân phó nói "Người a, thay trẫm tương cửa sổ đều mở ra."
"Ngốc tử!" Cố thục ninh nhỏ giọng nói thầm.
"Ngươi nói cái gì?" Tô mực không có nghe thanh cố thục ninh đang nói cái gì, tò mò chớp hai mắt hỏi.
"Không có gì, hoàng thượng, dùng bữa thôi." Cố Thục Ninh vội vã dời lực chú ý của Tô Mặc. Dám nói đương kim thánh thượng là ngốc tử nàng xem mạng sống nàng quá dài hay sao?
"Nga." Tô Mặc ngược lại cũng nhu thuận thấy Cố Thục Ninh không muốn nói cũng không ép nàng.
Tô Mặc buổi tối ăn rõ ràng so với giữa trưa ở Từ Ninh Cung nhiều hơn, , nghĩ đến Tô Mặc giữa trưa lại là khuôn mặt ai oán, Cố Thục Ninh lại là cảm thấy buồn cười. Nàng coi như không giống phụ thân trong miệng nói như vậy uy nghiêm, đáng sợ.
Thời điểm Tô Mặc ăn cơm rất là chuyên tâm. Tự nhiên sẽ không phát hiện, Cố Thục Ninh ở vụng trộm ngắm nàng khi, trong ánh mắt sở có chứa sủng nịch.
Dùng bữa xong nghỉ ngơi một chút phải đi tắm rửa. Tô Mặc tới thời này thích nhất là tắm rửa. Một người ngâm mình ở một cái hồ nước lý, kia cảm giác thật sự là rấtthích ý . Làm hoàng đế chính là hảo, một người chiếm lấy một cái suối nước nóng.
Tô Mặc bán híp mắt, xem hướng về phía cách đó không xa rồi nói với Thúy Vân "Thúy Vân, ngươi xuống dưới đây cùng nhau tắm." Nếu nàng không phải hoàng đế, không phải của nàng chủ tử, nàng tuyệt đối đã muốn xônglên đi bóp chết nàng . Thúy Vân lạnh lùng liếc Tô Mặc, thản nhiên nói "Không cần, tạ Hoàng Thượng hảo ý!" Chỉ có chính nàng biết, nói xong lời cuối cùng khi, nàng là có cỡ nào nghiến răng nghiến lợi.
Tô Mặc thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhàn nhã
tắm, như
vậy hưởng thụ chuyện
, chỉ có thể là nàng một người độc hưởng .
Bán híp mắt Tô Mặc, có thể là bởi vì ngâm mình ở ôn tuyền lý, thật sự là rất thích ý , không biết thấy thế nhưng đã ngủ.
"Thích khách! Có thích khách!"
Tô Mặc xoa xao hai mắt bị động tĩnh ngoài phòng cấp làm bừng tỉnh.
Hơi hơi có chút cảm giác mát, như cũ đứng ở cách đó không xa làm thạchđiêu Thúy Vân, nói "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, ngươi đi nhìnxem." Thúy Vân nhìn liếc mắt một cái Tô Mặc, liền xoay người rời đi vọng ngoài phòng đi đến. Nàng còn không hiểu
Tô Mặc, căn bản chính là không nghĩ muốn cho nàng xem mình đang trần truồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro